Ba gã Tây phục xông tới, trên đầu đều đội mũ lưỡi chai che kín mặt, làm cho người ta không thể thấy rõ.
– Hắc hắc! Đúng vậy, không cần phải che mặt như vậy, dù sao tôi cũng không giao nữ nhân của tôi ra đâu.
Tiêu Dực lắc đầu, quyết định sẽ giải quyết hộ Nguyệt Liên mấy đồ bỏ đi này.
– Giao nữ nhân đó ra đây!
Đại hán cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên bước một, rút khảm đao đang dắt ở thắt lưng bổ xuống.
– Giao cái rắm!
Tiêu Dực dễ dàng tránh một đao, tay phải thuận thế quét ngang, đánh mạnh vào ngực đại hán, bất ngờ là không có tiếng xương gãy, giống như đánh vào bông vậy, đại hán lần thứ hai bổ xuống, xẹt qua làm cho áo Tiêu Dực rách một vết, Đao Phong lướt qua như muốn đâm thủng bụng Tiêu Dực.
Không ngờ được phản ứng dị thường của đại hán, làm cho Tiêu Dực bị một chiêu đắc thủ, còn chưa phản kích, hai cổ kình phong từ phía sau đánh úp tới, đều hướng về đầu mình, thật ngoan độc. Xem ra Trương Húc muốn phế Tiêu Dực rồi, ra tay cực kỳ ngoan độc.
Không chút hoang mang, Tiêu Dực đạp Thất Tinh, cơ thể nhẹ như lá liễu, hữu chưởng vỗ vào sống đao, tả chương xông lên, bắt được khuỷu tay, hai ngón tay kẹp lại, tiếng gãy giòn tan, cánh tay đại hán đã bị bẻ gãy. Thừa dịp khảm đao còn chưa rơi xuống đất, hắn giơ chân đá một cước, khảm đao bắn thẳng vào đùi một đại hán khác.
Mắt thấy máu tươi, cùng tiếng gãy xương, nhưng bọn chúng không có phản ứng gì, tựa như không phải mình bị thương, mà ngược lại lục quang trong mắt càng thịnh, cả người bỗng nhiên gồng lên, xé nát y phục trên người, cả người mọc đầy lông xanh, móng tay nháy mắt dài ra, cực kỳ sắc bén.
– Mẹ nó! Thì ra là yêu nô.
Tiêu Dực vừa vặn tránh một kích, mới biết đây không phải thủ hạ của tên hoa hoa công tử kia, xem ra đêm qua Lâm Nhã Chỉ một đêm không về, đã làm cho nó không rõ tình huống, muốn tiêu diệt mình. Tiêu Dực nghi hoặc, sao bọn chúng lại vội vã hiện yêu thân như vậy, không sợ người khác thấy sao?
– Tiếp tục như vậy mình chết chắc a.
Ba đầu yêu nô cơ hồ đồng thời yêu hóa, mười ngón tay như kiếm, nhanh như gió giết tới Tiêu Dực, lực lượng cùng tốc độ bạo phát gấp năm lần thực lực yêu nô thông thường, quả thực chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung bọn chúng.
Theo bản năng muốn bấm linh quyết, nhưng hắn lập tức bỏ ý nghĩ này, bây giờ chưa phải lúc, chém giết yêu nô tuy rằng đơn giản, nhưng mà bản thân một khi làm phép, bọn hắn sẽ đem tin tức phản hồi cho yêu quái, cứ như vậy, sẽ bại lộ thân phận của mình, chẳng khác nào nói cho yêu quái kia biết, có Tu Chân giả tham dự, toàn bộ cố gắng che giấu đều uổng phí.
Chật vật lăn một vòng lăn, Tiêu Dực ngay cả Tiên Thiên chân nguyên khí cũng không dám sử dụng, bởi vì yêu ma rất mẫn cảm với Chân nguyên khí, sẽ dọa lùi bọn chúng, yêu quái kia có thể sẽ xuất hiện, cho dù Tiêu Dực nắm chắc có thể tiêu diệt nó, thì cũng chỉ có ba phần thôi, còn lại đều phải nhờ vào tính kế, trảm yêu cũng giống như vậy, phải lưu lại một đường lui ình, thế mới là thượng sách.
– Cứu mạng! Có quỷ!
Tiêu Dực nhảy dựng, sợ hãi dị thường, kêu thảm một tiếng, hoa chân múa tay, tránh hiểm một trảo, nhìn như khoa chân múa tay, lại đem lợi trảo của yêu nô đẩy ra, đầu ngón tay như tia chớp điểm vào dưới nách trái của yêu nô này, nhất thời làm cho Yêu Nô run lên giống như bị giật điện, móng tay sắc bén đột nhiên cắm vào cơ thể của Yêu Nô khác, Yêu Nô bị đâm trúng kêu thảm một tiếng, cả người gồng lên, phun ra một ngụm yêu khí tanh hôi lên tay tên kia, cánh tay nháy mắt bị ăn mòn.
Tên Yêu Nô không chịu nổi đau đớn, điên cuồng xé toạc tên bị đâm thành hai nửa, trên bụng toát ra một luồng lục khí.
Tiêu Dực tránh khỏi tên Yêu Nô bị thương phát điên đang bổ trảo tới, cố ý đụng vào một tên Yêu Nô khác, chân đạp Thất Tinh, xảo diệu vấp vào thi thể của Yêu Nô, mà tên Yêu Nô còn lại ngửi thấy tử khí của đồng bạn, điên cuồng rống một tiếng rồi lao vào tự chém giết lẫn nhau. Không để ý tới Tiêu Dực.
Không có gì, chỉ là Tiêu Dực chỉ dựa vào nhược điểm của Yêu Nô để chúng điên cuồng, nếu mình bỏ trốn, yêu quái kia cũng không phát hiện ra gì.
– Đồ vô dụng.
Trong bóng đêm, một cỗ yêu khí trùng điệp bay đến, trong vòng mười thước tràn ngập sương mù màu xanh, đem Tiêu Dực đang chuẩn bị chạy bao vây lại. Khí tức ăn mòn làm cho người ta lông tóc dựng ngược, đáng chết, không nghĩ tới lại có Yêu Sĩ ở đây. Khó trách bọn chúng lại ngang nhiên tập kích trên đượng như vậy, thì ra đã bố trí Yêu Lực bình chướng rồi.
Yêu Sĩ, không thể nghi ngờ cũng là một loại yêu quái, nhưng so với yêu quái chân chính thì kém hơn, nhưng đối với người bình thường mà nói cũng là khủng bố lắm rồi. Chẳng những có trí tuệ của mình, hơn nữa còn biết yêu thuật, bên dưới còn rất nhiều thủ hạ. Yêu quái như vậy, với tu vi của Tiêu Dực dễ dàng hạ được, nhưng mà muốn bại lộ thân phận của mình, vậy cũng không thể nào.
– Kiệt kiệt! Lũ đần này, thậm chí ngay cả một nhân loại cũng không thu thập được! Chủ nhân tốn sức nuôi chúng mày rồi.
Cặp mắt xanh biếc của Yêu Sĩ nhìn về phía đám Yêu Nô, Tiêu Dực cũng đã âm thầm bấm linh quyết, Yêu Sĩ nhìn hắn lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, giao Lâm Nhã Chỉ ra đây, nếu không, ta sẽ cho ngươi chết không được, sống không xong.
Tiêu Dực sửng sốt, Lâm Nhã Chỉ? Nàng không về nhà sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, nếu không yêu quái này cũng không chó cùng rứt giậu, trắng trợn trên đường cái muốn giết mình, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, bất chấp ẩn dấu thực lực, chuẩn bị bắt sống Yêu Sĩ này hỏi đến cùng.
Thấy Tiêu Dực không có trả lời, Yêu Sĩ rít lên một tiếng, hai tay hé ra, một đoàn sương mù dày đặc sương mù dày đặc biến ảo trong tay hắn, rồi vung lên, từng trận yên vụ tanh hôi giống như đao mang phóng mạnh về Tiêu Dực.
– Tiểu Dực —-!
Đúng phút đó, một thanh âm lo lắng vạn phần như lôi đình đại chấn, khoảng khắc đó, đám yên vụ như bị đọng lại rồi vỡ vụn trước mặt Tiêu Dực, từ từ rơi xuống đất.