Khách sạn Bách Gia Duyên này cách trường học cũng một đoạn dài. Mặc dù trên người Trương Dương vẫn còn năm mươi đồng bạc mượn của Lưu Bưu. Nhưng hắn lại không thể nào lấy số tiền ăn cơm này gọi tắc xi. Trương Dương đi bộ hơn một giờ đồng hồ, mặc dù đã ăn uống no đủ, nhưng sáng nay ngồi xe lửa tới gần ba tiếng đồng hồ rồi lại phải bắt đầu tập thể dục buổi sáng, tập thể dục xong rồi quay về đọc sách cả ngày. Mãi cho đến bây giờ hắn vẫn chưa ngủ đuợc giấc nào. Mặc dù không phải bị vừa lạnh vừa đói nhưng tuyệt đối cũng không tốt hơn cảm giác đó bao nhiêu.
Quay trở về ký túc xá, Trương Dương cơ hồ lăn ra giường ngủ, chẳng thèm tắm rửa gì hết.
Giấc ngủ này, Trương Dương ngủ một mạch cho tới bảy giờ sáng mới tỉnh dậy. Nếu không phải là mắc tiểu, hắn cũng chẳng thức dậy.
Mặc dù mới bảy giờ nhưng trời bên ngoài đã sáng rực. Sau khi ra khỏi nhà xí, Trương Dương lăn qua trở lại cũng không ngủ lại được, mà đám bạn chung phòng bị Trương Dương đánh thức đều là dân năm cuối đại học, căn bản là đều nằm trên giường giả chết.
Mấy ngày gần đây, Trương Dương ngoại trừ đôi lúc tham dự mấy lớp chuyên ngành hay đi mua đồ ăn, khi về cơ hồ là ở lì trong ký túc xá không ra ngoài.
Mỗi ngày hắn đều không tự kềm chế được đắm chìm trong quyển sách toán học “Tư tưởng cùng phương pháp nghiên cứu cơ bản” của Tiêu Di Nhiên.
Hắn đã lật qua lật lại xem tới xem lui mấy lần mà vẫn còn thích thú như cũ. Hắn từ trước tới giờ chưa hề nghĩ tới cái món toán học khô cằn này lại thú vị thế này.
Đám bạn cùng phòng ở ký túc xá cũng chẳng để ý tới hắn. Sinh hoạt của bọn sinh viên năm thứ tư này phong phú đa dạng lắm. Trên thực tế thì ở phòng 512 này, ngoại trừ Trương Dương, đều đã có bạn gái.
Bọn chúng tự nhiên là không rảnh rỗi như Trương Dương cả ngày ngây ngốc trong phòng đọc sách để qua ngày.
Chuyện đáng nhắc tới nhất chính là Trương Dương lại là sinh viên mỹ thuật, mức tự do vô cùng lớn. Bình thường thì hay đeo bản vẽ đi khắp thiên hạ.
Nhưng Trương Dương đối với chuyên ngành này cũng chẳng có hứng thú. Lúc trước khi đăng ký chí nguyện học, cũng là điền đại vào mà thôi.
Trương Dương hiện tại đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ.
Hắn lần đầu tiên tiếp xúc với toán học, cũng là lần đầu thật sự cảm thấy hứng thú với một chuyện gì.
Một cánh cửa mới đã mở ra cho Trương Dương, mà Trương Dương lúc này, hắn đã bước một chân đi vào. Sự ảo diệu của thế giới toán học đã mở rộng cho hắn, mà quyển sách của Tiêu Di Nhiên giống như là một bàn đạp cho hắn đi lên.
Quyển sách này rất thích hợp với Trương Dương, rất nhiều lý luận rõ ràng cùng với phương thức tính toán đã khiến tri thức cao thâm có được bên trong Trương Dương dung hội quán thông.
Bất quá, quyển sách của Tiêu Di Nhiên đã trở nên quá thê thảm. Trên quyển sách bị Trương Dương viết lên chi chít.
Kỳ thât đôi khi Trương Dương tỉnh táo thì hắn cũng cảm thấy hoảng sợ, liền ráng cố gắng né tránh việc lưu lại dấu vết trên quyển sách.
Nhưng khi Trương Dương bắt đầu suy nghĩ thì cây bút của hắn lại tự nhiên lưu lại suy nghĩ cùng bút tích trên quyển sách.
Hiện tại não bộ của Trương Dương cũng giống như một cái máy vi tính, rất nhiều tri thức tồn tại trong đó.
Cái hắn cần nhất là một công cụ tìm kiếm dữ liệu, mà quyển sách “Tư tưởng cùng phương pháp nghiên cứu cơ bản” chính là bộ máy đó trong đầu của hắn.
Nhân loại đối với ước ao tìm hiểu về tri thức là tính trời sinh. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân bên ngoài, hay là năng lực tiên thiên hậu thiên, mà khiến mỗi cá nhân đối với cách nhận biết tri thức đều không giống nhau.
Tỷ như, có người thì thích hội họa, hơn nữa lại có thiên phận, nhưng nếu vì hoàn cảnh bên ngoài không cho phép, phần thiên phú này của hắn cũng bị mai một đi.
Trên thế giới, ngoại trừ đần độn, điên khùng, ngu ngốc, kỳ thật mỗi cá nhân đều có khả năng xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó.
Đương nhiên, mức độ thông minh cùng trình độ nỗ lực cũng quyết định thành tựu người đó lớn hay nhỏ.
Sau bốn ngày, Trương Dương rốt cuộc cũng tỉnh lại từ cơn trầm mê bên trong thế giới toán học.
“Lại không có cơm ăn sao?”
Trương Dương mở túi bánh mì nhéo một miếng rồi sờ sờ bụng. Cơn đói dữ dội khiến hắn không cách nào đọc sách nổi nữa. Mấy ký hiệu toán trên sách đều biến thành gà quay vịt quay cả….
Hôm nay vật giá leo thang, Lưu Bưu cho hắn mượn năm mươi đồng bạc mà có thể kiên trì bốn ngày đã là một kỳ tích rồi.
Không cần nói nhiều, cần phải đi lấy ví tiền về thôi.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trương Dương buồn bực soa bụng rồi rời khỏi giường rửa mặt súc miệng thay đổi y phục toàn thân.
Con người này của Trương Dương có hai tính cách trái ngược nhau nghiêm trọng. Tại ký túc xá, hắn có thể mấy ngày không tắm rửa, không súc miệng, nhưng một khi ra khỏi cửa, phải khiến bản thân trở nên thật sạch sẽ tươm tất.
Đã xế chiều rồi, người lang thang trong sân trường không nhiều, đương nhiên là đều đang ở bên trong các phòng học.
Trương Dương vốn chuẩn bị trước tiên tới chỗ lão già quét dọn lấy cơm ăn. Cuối cùng lại quyết định tới lấy ví tiền về.
Dù sao ở chỗ lão già ăn cũng chỉ ăn một bữa.
Ví tiền thủy chung cần phải lấy về, hơn nữa học phí cùng với sinh hoạt phí của trường học cũng phải nộp rồi, mỗì ngày ăn bánh mì cũng không phải là biện pháp.
Khoa Trung Văn?
Trương Dương vỗ vỗ đầu, nhớ ra cô gái đã nói cô ta là sinh viên khoa Trung Văn năm thứ hai. Vậy hiện giờ đương nhiên là sinh viên năm thứ ba.
Sau khi quyết định chuyện này, Trương Dương liền theo thói quen lẩn tới khoa Trung Văn.
Trường học này hắn đã có hơn ba năm ngu muội tại đây, tự nhiên là quen đường quen lối.
Quả nhiên không phụ lòng người có tâm bỏ sức, Trương Dương nhìn thấy được cô gái kia trong phòng học.
Cô gái này đang ngồi nghe giảng ở hàng ghế thứ ba. Một vị giáo sư mang cặp kiếng dầy đang giảng bài.
Trời cũng giúp ta!
Bên cạnh cô gái kia không ngờ còn một chỗ trống.
Trương Dương mừng rờ, mặc kệ mười mấy người đang nhìn hắn, thừa dịp giáo sư đang quay lưng lại viết lên bảng liền chuồn vào.
Mặc dù hắn rất sợ Tiêu Di Nhiên, nhưng hắn lại không sợ người bạn học thấp hơn hắn một lớp. Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là sinh viên năm thứ tư lão luyện, không lý nào lại sợ sinh viên dưới hắn một lớp.
“Chỗ này có ai không … à…”
Cô gái kia nghiêng đầu nhìn, nhất thời kêu lên một tiếng khiến đám bạn đồng học đang tập trung nghe giảng đều bị lôi cuốn quay qua nhìn. Cô gái này nhất thời đỏ cả mặt lên.
Vẻ mặt Trương Dương xấu hổ từ dưới mông lấy ra một quyển sách. Vừa rồi bên ngoài cửa sổ không thấy được quyển sách trên chỗ ngồi này, hiển nhiên là cô gái này đang giữ chỗ giùm một người khác.
“Vị học sinh này, ngươi đối với câu “Tĩnh Khang sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thời diệt!” có cảm tưởng gì?” Vị giáo sư râu bạc xoay người lại nhìn Trương Dương hỏi.
********
ND: bài “Mãn Nhan Hồng” của Nhạc Phi, dịch bởi Phan Lang:
Mối nhục Tĩnh Khang,
Vẫn còn chưa rửa.
Thần dân oán hận,
Khi nào mới tan.
*Nhục Tĩnh Khang: Hai vua Khâm Tôn và Huy Tôn ( thượng hoàng ) nhà Tống bị quân Kim đánh bắt năm 1127 đem về Liêu Đông cùng với thái tử, hậu phi, hoàng tộc và rất đông con nhà dân dã lên đến hơn 3000 người.
Tĩnh Khang là niên hiệu của vua Khâm Tông (Triệu Hoàn), chỉ có 1 năm (1126). Năm 1127 Cao Tông ( Triệu Cấu) lên ngôi đổi thành niên hiệu Kiến Viêm sau khi hai vua kia
Lập tức bên trong phòng học mười mấỳ cặp mắt nhìn chằm chằm về phiá Trương Dương. Trong ánh mắt nhiều người lộ ra vẻ chế nhạo, người ở đây ai cũng đều nhận ra Trương Dương, và một số ánh mắt chị em còn loé lên vẻ phẫn nộ. Các cô đều là kẻ bị hại do Trương Dương rình chụp trộm hình.
“Ừm ừm… cái này…. em không thích lắm….” Trương Dương bắt đầu đứng lên, vẻ mặt hiện lên tia đỏ ửng hiếm có.
“Ngươi không thích lời của Nhạc Phi sao?” Vị lão giáo sư sững sốt.
“Là Nhạc Phi à…” Trương Dương lúc này mới có phản ứng.
“Ha ha ha…”
“Ha ha…”
Bên trong phòng học nhất thời rộ lên một trận cười lớn, ngay cả cô gái ngồi bên cạnh Trương Dương cũng che miệng cười đến cả mặt đỏ bừng.
Mọi người bên trong phòng học đều nhận ra Trương Dương sợ đến thất thần, căn bản là không hiểu gì hết. Đương nhiên bọn họ cũng xem thường sở thích của Trương Dương.
Một sinh viên khoá mỹ thuật mà lại vào lớp Trung văn. Chuyện này đúng là một trò cười.
“Vị học sinh này, ngươi tại sao lại không thích Nhạc Phi, giải thích một chút đi?”
Vị giáo sư kia đẩy đẩy cặp kiếng hứng thú hỏi, hiển nhiên đây là một lão già cổ lỗ sĩ trầm mê về nghiên cứu học thuật, căn bản là không nhận thức được Trương Dương trong trường học này là sắc ma nổi danh nhất.
“Cái đó…. cái đó…”
Trương Dương không khỏi ngây người ra, cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái kế bên cầu cứu.
Cô ta nhìn vẻ mong đợi của Trương Dương, vẻ mặt liền đỏ lên, quay về phía bảng đen bĩu môi.