Độ Sâu Của Tình Yêu

Chương 17



Hai tháng sau, Đường Kính cơ bản đã khỏi hẳn. Anh khỏe lại, Tô Tiểu
Miêu cũng khôi phục trạng thái vui vẻ. Nhân tiện báo cáo một chút, buổi
tối hôm đó của hai người, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thật sự hài
hòa…

Về những tình huống nhỏ nhặt khác, chúng ta có thể không kể đến. Ví
dụ như tối hôm qua, Tô Tiểu Miêu đột nhiên cắn vào ngực Đường Kính một
cái, dù sao bình thường khi làm tình Đường Kính cũng cắn cô như vậy.
Nhưng Tô Tiểu Miêu lại không biết rằng, mỗi lần Đường Kính cắn cô đều vô cùng nhẹ nhàng yêu thương, còn cô lại cắn mạnh đến nỗi Đường Kính suýt
chết đau.

Khụ, mấy chuyện như thế có nói nhiều đến mấy cũng là không đủ. Không
thể không nói là, tâm tính của Đường Kính thật sự không tệ, lúc đầu đã
định bắt tay dạy dỗ cô một chút ở trên giường, nhưng cuối cùng lại quay
về vạch xuất phát.

Vào một ngày cuối tuần, khi Tô Tiểu Miêu tỉnh dậy, dang tay sờ sờ bên cạnh người, đã không còn Đường Kính nữa.

Anh đã dậy, cô cũng không muốn ngủ tiếp. Tô Tiểu Miêu phát hiện, bây
giờ gần như cô đã đồng bộ với anh, hận không thể khiến cho vợ chồng làm
một, cứ không nhìn thấy anh là cô lại cảm thấy không thoải mái.

Cái này gọi là, tình yêu sao? = =

Đánh răng, rửa mặt rồi xuống lầu, bất ngờ thấy Đường Kính đang bận rộn trong phòng bếp.

Tô Tiểu Miêu nhàn nhã tựa vào cửa, dùng ánh mắt rất vừa lòng đánh giá người đàn ông đang ở trong phòng bếp.

Từ khi quen anh đến giờ, đã được hai năm rồi… ? Trong hai năm đó, anh đối với cô, có thể nói là kỳ tích.

Một người lạnh lùng, bao phủ bởi hơi thở sạch sẽ, xuất thân trong
hoàn cảnh phức tạp, nhưng không bị lây dính một tia màu đen. Người đàn
ông này thực thuần túy, người anh yêu, anh sẽ không trói buộc trong lòng bàn tay, chỉ biết đứng bên cạnh, im lặng mà bình thản, tình cảm của anh như dòng sông không ngừng chảy.

Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ không có cách nào, vũ khí lớn nhất của anh là dung túng, không nhìn thấy lực sát thương, từng giọt từng
giọt xâm nhập xương tủy, rồi bỗng một ngày nào đó, bạn có thể đột nhiên
cảm thấy, hóa ra mình đã hãm sâu vào cạm bẫy của anh, anh làm bạn không
thể rời đi, làm bạn không thể rời khỏi anh, thậm chí chỉ là chút khoảng
cách.

Tiểu Miêu cười hắc hắc tiến tới ôm thắt lưng anh.

“Làm gì thế?”

Vừa thấy là cô, Đường Kính cũng thoải mái để cô đem cả sức nặng cơ thể đè lên người mình, cười nói cho cô đáp án.

“Làm bánh ngọt.”

Tiểu Miêu lập tức vui vẻ: “Sinh nhật em à?”

Đường Kính cốc nhẹ lên trán cô, “Có ai mặt dày như em không? Năm nay
anh đã làm cho em mấy buổi sinh nhật rồi.” Cô gái này tháng nào cũng có
sinh nhật, đến giờ anh cũng không rõ rốt cuộc cô sinh vào ngày nào. Ừm,
có lẽ chính cô cũng không biết, vì thế người vô sỉ này đương nhiên sẽ
muốn một năm có mười hai ngày sinh nhật.

Tiểu Miêu sờ sờ đầu, vô tâm tỏ vẻ tò mò: “Vậy anh làm cho ai?”

Đường Kính không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ xoay người
nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt anh có tình cảm phức tạp không
nói nên lời.

“Giúp anh một chút được không? Hát một bài mừng sinh nhật?”

Tô Tiểu Miêu thông minh liền hiểu ra.

Nếu anh không muốn nói, cô lập tức thông minh không hỏi nhiều, ôm cổ anh cho anh một câu trả lời thuyết phục, “Được.”

**** **** ****

Tối hôm đó, ở một thành phố cách khá xa thành phố C, một biệt thự
phương Đông được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, ngoài cửa đón tiếp có treo
một chữ ‘Thọ’ rất to, có thể thấy người được mừng thọ hôm nay có địa vị
và thân phận không tầm thường.

Đường gia mặc một chiếc áo khoác dài màu tím, thiết kế cẩn thận mang
phong cách cổ đại làm tăng thêm phần sang trọng. Ông có một đôi mắt
sáng, mặc dù đã ngoài sáu mươi, nhưng dù sao cũng là người trải qua sóng gió bão táp nhiều năm trong đời, nên vẫn còn nét lạnh lùng và mạnh mẽ.

Trong tiệc mừng thọ, người đến chúc mừng, nói chuyện qua lại, muôn
hình muôn vẻ, người nào cũng có, còn có cả người ngoài mặt thì mừng vui
huyên náo nhưng bên trong thì đang hằm hằm sát khí. Nhân vật nổi tiếng
trong giới chính trị và kinh doanh, thượng khách trong và ngoài nước,
bạn bè bốn phương, quan hệ tám hướng, tất cả những ai có quan hệ một
chút với Đường gia, đều đến tham dự.

Bây giờ Đường gia có thế lực lớn mạnh và đáng sợ. Cách lập nghiệp
không chính đáng không còn là bí mật, mà nay còn giao thiệp với cả thế
giới đen và trắng, tài chính xã hội đen của Đường gia ở mức khổng lồ,
nhưng trong vài năm ngắn ngủi đã có thể tẩy trắng toàn bộ, cách thức rửa tiền này nếu không có chút thủ đoạn, kỹ xảo và sự quả quyết thì không
thể làm được.

Đây là thành công lớn nhất của Đường gia từ trước đến nay, và cũng
vấn đề mà các vị khách cảm thấy hứng thú nhất, tiếng bàn tán khe khẽ
không dứt bên tai.

“Sao tối này không thấy vị thiếu gia phụ trách tài chính của Đường gia… ?”

“Nghe nói đã rời khỏi Đường gia rồi …”

“Rời khỏi? Sao có thể như vậy! Không phải anh ta nắm trong tay phần lớn tài chính của Đường gia à?”

“Không rõ lắm, tóm lại chỉ nghe nói anh ta rời đi…”

Các vị khách mặc trang phục dạ tiệc quý giá đẹp đẽ vẫn đang bàn luận không ngừng, chợt nghe bên cạnh có người hạ giọng cảnh cáo.

“Đừng nói nữa, hôm nay Dịch thiếu gia ở đây…”

Chỉ trong thoáng chốc mọi người cùng nhất trí im lặng.

Tầm mắt nhất trí quét về phía giữa sân, có một thân ảnh trẻ trung,
mặc bộ âu phục màu xám sang trọng, tay cầm ly rượu đang trò chuyện cùng
vị khách nước ngoài, tươi cười tao nhã, làm người ta bị mê hoặc, lại
không thể nhìn rõ ánh mắt. Từng động tác của anh đều đẹp đẽ, đã mơ hồ lộ ra khí thế như vua chúa trong thiên hạ.

Một trợ lý đột nhiên đi về phía anh, hạ giọng nói mấy câu bên tai anh, sau đó đặt cái gì đó vào tay anh.

“Đã biết, đi ra đi.”

Cầm thứ gì đó, Đường Dịch xoay người, khẽ mỉm cười, mắt nhìn vị khách nói một câu ‘xin lỗi nhé’, anh đưa ly rượu cho bồi bàn ở bên cạnh, quay người lại, đi về phía phòng trong.

Người đàn ông thong thả bước lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ ở tầng ba, quả nhiên thấy chủ nhân của ngày hôm nay đang ngồi trên ghế sofa, nhắm
mắt nghỉ ngơi.

Anh đứng lại trước mặt ông, mở miệng gọi.

“Bố.”

Ông hơi hé mắt.

Đường Dịch đưa cái gì đó cho ông, bạc môi giật giật nói: “Vừa nhận được, Đường Kính mừng thọ bố.”

Đường gia lập tức ngẩng đầu, nghiêng người nhận đồ. Là một cuộn băng, ông nghĩ một lát rồi lại đưa cho Đường Dịch, ra lệnh: “Mở lên xem.”

Đường Dịch nhận cuốn băng, gật đầu, đi đến trước TV trong phòng ngủ,
tháo vỏ cuốn băng ra, đưa vào đầu và ấn nút khởi động, trên màn hình lập tức xuất hiện thân ảnh hai người.

Đường Dịch thoáng nhìn màn hình, không nói thêm gì, xoay người cất
bước rời đi, đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài. Ý của Đường Kính, anh
hiểu, vì thế anh thông minh không quấy rầy, để lại người cha và món quà
quý giá.

Trên màn hình là thân ảnh Đường Kính, đứng bên cạnh anh, là một cô gái năng động hoạt bát.

Cuốn băng này ghi lại hình ảnh cuộc sống bình thường của Đường Kính
và Tiểu Miêu mỗi ngày cuối tuần, rời giường rồi cùng nhau ăn sáng, cùng
nấu cơm, cùng ăn cơm, anh đi bắt cá cùng cô ở hồ nước sau vườn, anh đi
cùng cô ra vườn để cô trồng rau cải, buổi tối, anh ngồi cạnh cô, nhìn cô trẻ con chơi xếp hình trên sàn. Cô hiển nhiên không có khái niệm tiền
tài, hứng thú chơi bắn bi trong phòng ngủ, mà hòn bi cô chơi chính là
trang sức quý báu anh mua cho, ngọc trai, đá quý, kim cương, miễn là
những thứ có thể dùng để chơi bắn bi cô đều phá hủy.

Những hình ảnh cuối cùng trong cuốn băng là Đường Kính làm bánh ngọt, cô đứng bên cạnh anh, anh nhìn vào máy quay và nói ‘đây là con làm!’.
Sau đó cô bắt đầu hát, hát từ kiểu opera cho đến kinh kịch, hát rất vui
vẻ, sau đó cô nhìn thẳng máy quay và nói to ‘chúc ngài sinh nhật vui
vẻ!’.

Đoạn cuối cùng không có cô, là hình ảnh của Đường Kính.

Vẻ mặt của anh vẫn yên tĩnh thanh nhàn, hơi ấm tỏa ra quanh người, khóe môi khẽ mỉm cười.

“Bố, đây là cuộc sống hiện tại của con. Cô ấy là Tô Tiểu Miêu, là
người con thích, người con rất yêu… . Bố, tha thứ cho con vì không có
cách nào đưa cô ấy đến gặp bố, cũng không có cách nào trở lại Đường gia
chúc thọ bố, quy củ của Đường gia con hiểu, con không có tư cách trở về
…”

“… Là con không tốt, ở Đường gia suốt hai mươi năm, mà vẫn không thể
thích ứng với cuộc sống ấy, cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Là
con sai, để bố nuôi không công hai mươi năm, con thật có lỗi…”

“… Con chỉ muốn bố biết rằng, bây giờ con sống rất tốt, bố không cần
lo lắng cho con, bố cần tự chăm sóc mình, giữ gìn thân thể. Khi rời khỏi Đường gia con đã tạo một tài khoản cho bố, mỗi tháng để vào đó năm
triệu, xem như tấm lòng của con. Về chuyện của Đường gia, con không giúp được gì …”

“Ngoài ra, con rất lo lắng về anh, anh ấy làm việc quá dứt khoát, dễ
đắc tội với nhiều người, con sợ sau này anh ấy gặp chuyện không may…”

“Còn nữa, bố cảm ơn anh ấy giúp con, cảm ơn anh ấy năm đó đã chấp
nhận sự tồn tại của con và mẹ con, cũng cảm ơn tất cả những gì anh ấy đã làm cho con bây giờ…”

Hết hình ảnh trong cuốn băng.

Người xem những hình ảnh đó rơi lệ đầy mặt.

**** **** ****

Ổn định lại tâm tình, ông cầm chiếc điều khiển từ xa trên tay, tắt
màn hình. Sau đó đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Giương mắt liền
thấy trên hành lang có một thân ảnh đang đứng lặng lẽ một mình, Đường
gia mỉm cười hiểu ý.

Anh quả nhiên không rời đi, anh biết khi bố mình xem xong nhất định sẽ có việc cần nhờ.

Đường Dịch, quá thông minh, cũng làm người ta quá lo lắng.

Thong thả đi đến gần anh, ông chậm rãi mở miệng: “Đường gia giao cho con, ta cũng rất yên tâm.”

Đường Dịch không nói gì thêm, trong tay cầm cốc nước tinh khiết,
chiếc cốc thủy tinh hình lục giác, ánh trăng chiếu đến chiếc cốc, nước
trong cốc có hình ảnh vô cùng tuấn mỹ của anh.

Đường gia đứng cạnh anh, giọng nói trầm ổn: “Sau này, nếu con có
việc, nhớ hãy bảo Đường Kính trở về giúp. Chỉ cần con mở miệng, nó sẽ
không từ chối.”

Bất kỳ ai, khi anh ta đi đến cuối con đường, đứng ở nơi cao nhất, đều là ma quỷ hay thần tiên, rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải không cô
đơn.

Đường Dịch là một người như vậy.

Người này, sáu tuổi đã được học cách giết người, sau đó “ngủ đông”
bốn năm, mười tuổi chỉ huy một cuộc giết chóc, từ đó về sau làm cho mọi
người biết đến thủ đoạn ngoan độc của mình.

Đôi khi, chuyện giết người, thật ra chính là một loại tuyệt đối với chính mình.

Rất cô đơn.

Người khác không giúp được anh, thậm chí đều không biết anh đã đi đến đâu, anh cũng không biết mình đang ở cảnh giới gì, có gọi, cũng không
có trả lời.

Trong hoàn cảnh này, mới chính thức là, cuộc đời không gặp nhau, như hai sao sáng tối Sâm Thương.

Sâm và Thương: Theo nhận
thức của người xưa, thì sao Sâm ở phương tây sao Thương ở phương đông,
sao này lặn sao kia mới mọc. Hai sao này không bao giờ gặp nhau, nên
người ta dùng để chỉ cảnh xa cách mỗi người một nơi. Đối chiếu thiên văn học hiện nay đó là hai sao Orion và Scorpion.

Hai câu thơ trong bài “Tặng Vệ bát xử sĩ” của Đỗ Phủ.

Nhìn Đường Dịch như vậy, người làm cha khó tránh khỏi động tâm, không nhịn được mở miệng: “Con có thể nhận Đường Kính, ta thực vui mừng…”

“Bố không cần nói cảm ơn con,” anh bỗng ngắt lời bố mình, âm thanh
hay nhưng lại mang theo sự lạnh lùng: “Sự tồi tại của Đường Kính và mẹ
mình, không ảnh hưởng gì đến mẹ con khi còn sống, khi còn sống mẹ con
rất vui vẻ. Con biết ai hại chết mẹ, năm con mười tuổi đã báo thù cho mẹ rồi. Cho nên, con không cần xuống tay với Đường Kính.”

Nói xong, anh ngẩng đầu uống nốt nước trong cốc, tư thế uống nước, cũng làm say lòng người.

Đường gia gọi anh lại: “… Dịch, tất cả mọi chuyện sau này, ta đều
giao cho con, để con lo liệu. Còn nữa, Đường Kính rất dễ mềm lòng, không nỡ ra tay, vì vậy có một số việc, hãy tha thứ cho nó…”

Cũng có một số việc, không cần nói ra, trong lòng mỗi người hiểu rõ là đủ.

Vì thế, thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia xoay bước rời đi, để lại một câu hứa hẹn làm người ta yên tâm.

“… Con hiểu.”

**** **** ****

Một Đường Kính, một Đường Dịch. Một người bình thản, một người tàn nhẫn.

Hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có một đặc điểm chung.

Đối với những người họ coi là người nhà, họ có thể dùng toàn tâm huyết thậm chí sinh mệnh để yêu thương, để bảo vệ.

Giờ phút này, Đường gia nghĩ, ông nhất định phải sống khỏe mạnh, không phụ tình cảm của hai người con trai đối với mình.

Nhưng cố tình, mọi chuyện lại không như mong muốn.

Vào một buổi chạng vạng mùa đông, Đường Kính vừa nói chuyện điện
thoại với Tô Tiểu Miêu xong, cô nói với anh tối nay có tiệc, bảo anh về
nhà sớm một chút. Anh cười nói được, sau đó treo điện thoại.

Đi ra cửa công ty, Đường Kính bỗng nhận được một cuộc điện thoại khác.

Là giọng của Đường Dịch.

Không có lời dạo đầu, không có câu nào vô nghĩa, giọng nói của Đường Dịch ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh lùng.

“Em lập tức đến bệnh viện của Đường gia, bố xảy ra chuyện.”

Đường Kính ngây người ra một lúc, cảm thấy tim mình như ngừng đập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.