Edit: Gió
Ra khỏi Phồn Tinh các, Dạ Sở đi thẳng về biệt viện của mình. Hôm nay, nàng nhất định phải hỏi ra ai là kẻ chủ mưu. Tới hậu viện, bọn nha hoàn vẫn đang làm việc. Vì sợ vết thương vừa kết vảy lại rách ra, động tác của các nàng so với ốc sên còn chậm hơn.
“Nghỉ một chút đi, đừng để mình mệt quá.” Giọng Dạ Sở bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ.
Mấy người vừa nhìn thấy Dạ Sở, nhất là Tiểu Ngọc, trong mắt toát ra hận ý. Nhưng nghe thấy lời nàng nói, trong mắt lại lóe lên đắc ý, hừ, cũng biết nàng ta không thực sự dám làm gì các nàng. Nói gì thì nói, mình cũng là người của Ti Nhu cô nương. Mấy ngày trước, Ti Nhu cô nương còn đích thân tới thăm mình, không chỉ vậy còn đang lên kế hoạch mưu lại nàng ta một lần nữa. Lần này, Ti Nhu cô nương sẽ tìm sát thủ cao cấp nhất, nhất định ra tay thành công.
Dạ Sở đương nhiên nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt các nàng, hừ, đừng vội đắc ý, “Nói, là ai lệnh cho các ngươi hạ độc thủ với ta?” Ánh mắt sắc bén, giọng nói băng lãnh, Dạ Sở đi thẳng vào vấn đề. Hôm nay, nàng nhất định phải lấy được kết quả. Tin tưởng sau trận đòn lần trước, các nàng cũng sợ mình mấy phần. Cho nên, nàng quyết định hạ độc khẩu, đe dọa các nàng, hy vọng các nàng sẽ nói ra thủ phạm phía sau màn. Dù sao, mùi vị trận đòn lần trước cũng đủ cho các nàng khắc cốt ghi tâm rồi.
“Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi nói ra kẻ chủ mưu phía sau, mọi lầm lỗi trước đây của các ngươi, ta sẽ bỏ qua. Nếu như các ngươi không nói cũng không sao, ta sẽ có biện pháp khiến các ngươi phải nói. Mùi vị này không biết sẽ “thoải mái” hơn ăn đòn biết bao nhiêu lần đây?” Dạ Sở cười nhạt, thanh âm nhu hòa.
Mặc dù nàng đang cười, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng bọn nha hoàn nghe thấy không khỏi run lên, thực sự là cười còn kinh khủng hơn so với không cười. Nội tâm các nàng đang không ngừng đấu tranh, rốt cuộc là nói hay không nói đây. Không nói thì cửa này khó qua, nhìn nàng không giống đang đùa giỡn, mấy ngày trước các nàng vừa mới bị ăn một trận đòn no nê rồi. Nếu như nói, các nàng cũng không dám khai ra Ti Nhu cô nương. Đừng thấy bình thường nàng ta nhu nhu nhược nhược, bộ dáng lương thiện, so với người khác, nàng ta còn độc ác hơn gấp mấy lần.
“Thế nào, đã nghĩ xong chưa?” Dạ Sở lạnh lùng nhắc nhở.
“Chủ mưu phía sau cái gì, chúng tôi không hiểu tiểu thư đang nói gì? Tiểu thư vu hãm chúng tôi, cẩn thận chúng tôi bẩm báo với đảo chủ đấy.” Tiểu Ngọc không phục, nàng không tin nàng ta có gan xử lý các nàng lần nữa.
“Nghe không hiểu phải không? Tốt, rất tốt.” Dạ Sở cười lạnh, nghiến răng nói, đã cho ngươi mạng ngươi lại không muốn, vậy thì đừng trách nàng tuyệt tình.
Dạ Sở lấy từ trong ngực ra một gói thuốc bột. Đây là thuốc mấy ngày trước nàng đặc biệt nhờ Vân Dật phối. Dứt lời, liền đem toàn bộ thuốc bột đổ vào bên trong áo Tiểu Ngọc. “Không biết đúng không? Được, vậy trước tiên cho ngươi nếm thử phấn ngứa. Nếu như vẫn không biết, tiếp theo vẫn còn thứ lợi hại hơn.” Lúc này, Dạ Sở hoàn toàn không còn là một kẻ cà lơ phất phơ, du thủ du thực như ngày thường nữa, ánh mắt trở nên băng lãnh, từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi là đồ đê tiện. A, ngứa quá a. Ngứa chết mất. Dạ Sở, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng lấy giải dược ra đây. Cứu mạng. Ngứa chết ta. Ngươi, các ngươi mau nghĩ biện pháp đi.” Tiểu Ngọc ra sức cào cấu từng tấc da trên người, nhưng nàng không gãi còn đỡ, càng gãi càng ngứa, không còn cách nào khác chỉ có thể xin giúp đỡ của đồng bọn. Nhưng những người khác nhìn thấy nàng khó chịu như vậy đều sợ đến chết ngất, việc này không khác gì khiến cho người ta sống không bằng chết.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Ngọc không những không khá hơn tẹo nào mà ngược lại càng ngứa hơn, cơ thể vốn hoàn hảo giờ máu chảy đầm đìa, từ đầu đến chân, không chỗ nào là không có dấu năm đầu ngón tay.
Nhìn nàng ta không ngừng kêu la thảm thiết, Dạ Sở đứng bên cạnh có chút hả hê, còn “hảo tâm” nhắc nhở “Đừng gãi nữa, vừa rồi quên nói cho ngươi biết, phấn ngứa này có tính ăn mòn, ngươi không thể gãi được, nếu không vết cào xước sẽ không thể nào chữa trị được.”
“Ngươi…” Tiểu Ngọc co quắp khóe miệng, nghiến răng căm hận. Nàng ta rõ ràng là cố ý, bây giờ mới nói thì còn tác dụng gì nữa chứ.
“Các ngươi nghe có hiểu không?” Dạ Sở không để ý đến Tiểu Ngọc đang chửi bới như chó điên , quay lại hỏi mấy người kia.
Bây giờ, đã thấy được sự ngoan tuyệt của Dạ Sở, các nàng rối rít quỳ xuống đất cầu xin tha thứ “Tiểu thư, đều là do Ti Nhu, là nàng ta thèm muốn sự quan tâm của đảo chủ đối với người, thèm muốn dung mạo của người, cho nên mới cho chúng ta tiền để chúng ta làm khó người khắp nơi, bảo chúng ta hạ độc người, tiểu thư tha mạng, bọn nô tỳ không muốn nhưng nàng ta nói, nếu chúng ta không hạ thuốc, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn nô tỳ.”
Nghe xong lời của các nàng, Dạ Sở cũng không giật mình, bởi vì nàng đã sớm hoài nghi là Ti Nhu bởi vì các nàng cũng tiếp xúc với nhau rất nhiều. Hai bàn tay dần siết chặt. Dạ Sở thề, nàng nhất định khiến nàng ta phải trả lại gấp bội lần. Nhưng vừa mới chuẩn bị đi tìm nàng ta tính sổ, bước chân Dạ Sở lại ngừng lại. Nàng ta là người thân của sư phụ còn mình lại muốn cầu cạnh sư phụ. Nếu bây giờ mình động thủ, sự phụ biết được chắc chắn sẽ nổi cáu với mình, chứ đừng nói gì đến chuyện đi Đông Lăng.
Nhưng không báo thù, trong lòng lại không thoải mái. Cuối cùng, Dạ Sở quyết định tạm tha cho nàng ta, chờ đi Đông Lăng về sẽ tìm nàng ta tính sổ.
Thu thập xong chỗ này, Dạ Sở chạy như bay về Phồn Tinh các. Hoàn hảo, Ti Nhu vẫn chưa rời đi. Nàng nhất định phải cho nàng ta đẹp mặt. Dạ Sở biết, muốn báo thù thì phải tìm sát thủ giỏi nhất, nhưng tiền thuê sát thủ thực sự quá đắt. Vì vậy, nàng bảo Dật Hiên tìm mấy dã phu thô lỗ cho nàng ta biết tay.
Nửa đêm, bốn người một kiệu, vội vàng khiêng đi trên đường cái không một bóng người. Kiệu vừa ra khỏi khúc quanh liền thấy bốn, năm tráng hán xếp thành một hàng che kín con đường vốn không rỗng rãi gì.
“Dã phu ở đâu ra đây? Còn không mau cút đi, chớ cản đường tiểu thư nhà ta.” Một gã kiệu phu giọng điệu bất thiện nói.
“Ai ui, khẩu khí không nhỏ nha. Mau mau xuống xe cho lão tử cướp sắc nào.” Một người trong đó rõ ràng rất phản cảm với lời của kiệu phu. Dã phu thì sao, nông dân thô lỗ thì sao, ngươi cũng chỉ là một thằng đầy tớ nịnh hót chứ hơn chó gì.
Cướp sắc, Ti Nhu vừa nghe thấy lập tức sợ đến choáng váng, đúng là không nên về trễ như thế này. Nhưng đảo Thái Bình từ trước vẫn luôn yên ổn, sao hôm nay lại có cường đạo đánh cướp chứ. Hơn nữa, hộ vệ đảo chủ phái đi luân phiên canh gác chạy đâu rồi? Chẳng lẽ, mấy người đàn ông to như trâu thế này mà không ai nhìn thấy sao?
Mấy kiệu phu vừa nghe thấy vậy cũng không dám làm bậy. Phải làm sao bây giờ? Bên kia có năm tráng hán, bốn người bọn họ làm sao có thể đối phó được đây. Ngộ ngỡ tiểu thư xảy ra chuyện gì, bọn họ biết ăn nói thế nào với lão gia đây.
“Đứng lại, các ngươi dám tiến lên đừng trách bọn ta không khách khí. Các ngươi biết người trong kiệu là ai không? Đây chính là đảo chủ phu nhân tương lai.” Mấy người chỉ có thể mượn danh đảo chủ liều mạng. Dù sao, uy danh của đảo chủ cũng lan xa, dân chúng đảo Thái Bình ai cũng yêu quý.
“Hừ, ngươi cho rằng nàng ta là ai? Ha, đảo chủ phu nhân, nàng ta mà cũng xứng sao?” Mấy lời đe dọa như thế này căn bản là vô dụng với bọn họ. Bởi vì, người Dật Hiên tỉ mỉ chọn lựa đều là địa bĩ lưu manh*, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dám làm.
(*) Nói chung là côn đồ, lưu manh, du côn.
Mấy tráng hán từ từ đi về phía trước chiêu đãi đám kiệu phu một trận no đòn. Một người tiến lên xốc màn kiệu, thấy Ti Nhu ở bên trong, kinh ngạc muốn rớt quai hàm. Trong sơn thôn, hắn chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, ném mọi lời cảnh cáo của Dật Hiên ra sau đầu, không nhịn được sờ soạng khuôn mặt nhỏ bé của Ti Nhu “Tiểu nương tử, ta đến chơi đùa với nàng nha?”
“A, cứu mạng a.” Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Ti Nhu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, hoảng sợ hô to gọi nhỏ, hai tay không ngừng khua loạn.
“Kẻ nào lại dám giở trò lưu manh ở đây?” Vân Thiên nghe thấy tiếng hét lập tức dẫn người chạy tới xem xét tình hình.
Mấy kẻ du côn thấy tình hình không ổn vội vàng bỏ chạy, nhưng vẫn bị Vân Thiên tóm gọn cả lũ.
“Thật to gan, lại dám chặn đường cướp bóc trên đảo Thái Bình. Các ngươi chán sống rồi đúng không?” Vân Thiên chĩa trường kiếm vào đám lưu manh, lạnh lùng nói.
“Tiểu gia tha mang, tha mạng a, là có người sai chúng tôi làm vậy.” Mấy người lo không giữ được tính mạng nên nói toạc ra, sớm biết thì đã không nhận tiền làm chuyện này.
“Ngươi, đi báo với đảo chủ một tiếng.” Vân Thiên chau mày, là ai lớn gan muốn hại Ti Nhu cô nương?