“Tiểu Mi! Tiểu Mi”
“…”Văng vẳng bên tai đó…Nhưng tỉnh lại? Cô đã không còn muốn nữa rồi.Tốiquá…
Đau…
Lạnh…
Hìnhảnh thét nuốt anh vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng…đầu tê buốtnhư úng ngập thứ nước độc lạnh giá, anh chìm…và chìm…Sâu thật sâu rồi tan biếnnhư chưa từng tồn tại!
– – KHÔNGĐƯỢC!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
TiểuMi hét lên rồi bật dậy. Mở bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm,bình chuyền dịch? Đây là bệnh viện? Bây giờ là ngày hay đêm? Cô bất tỉnh baolâu rồi?Ngóxuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băngbó…
Laođao…
Cơnchóng mặt ập đến khi cô định bước xuống giường, cô ngả người trên đệm. Kí ức hiệnvề. Cô thấy Hạo Kì rơi xuống…Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìmtoàn bộ hi vọng…
Cạch!Cánh cửa mở ra, Thanh Tùng bước vào
– – HuyềnMi? Em tỉnh rồi sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- – Anh! Hạo Kì hu hu…- – Bìnhtĩnh đi Mi! Hạo Kì còn sống- Thanh Tùng đỡ cô nằm xuống giường nhằm báo luôntin mừng.- – Thậtsao? Thật chứ? Anh không lừa em đúng không? Hạo Kì còn sống là thật?- Tiểu Mitúm chặt áo Thanh Tùng ánh mắt kích động đầy tha thiết mong đợi….- – Chuyênlà thế nào? Sao mọi người cứu được anh ấy?- – Àchuyện là thế này…
Flashback:
Tu tu…Tu tu….
TiểuMi vừa ngất xỉu thì có ánh đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàucủa cảnh sát biển kịp thời đến.
Tiếngồn ào, huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước….30phút sau họ tìm thấy 1 người 1 xác. May mắn cái xác là tên Ray-EndFlash back-
– Khôngchết nhưng chưa chắc có thể sống.- Thúy Vân mệt mỏi bước vào. Cô lạnh lùng nói.“Hạo Kì bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gẫy 1 xương sườn, anh ấy bị ngâm nướcquá lâu! Khi cấp cứu phổi anh ấy toàn nước! Vết thương làm anh ấy hôn mê sâu!Giờ anh ấy rất yếu.”
Thoáng chốc không khí trong phòngnhư chìm xuống, nặng nề u ám và thê lương. Tiếng thở dài dù có cố kìm nén cũngphải bật ra, giọt nước mắt lại rơi…-
– Làmthế nào cứu được anh ấy?- Tiểu Mi đơ dại hỏi-
– Chỉcó thể đợi. Cậu ấy hôn mê hơn 1 ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gầnnhư không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, anhnghĩ…- anh không dám nói tiếp nữa…-
– Đưatôi đi gặp anh ấy!-
– Emđã ăn gì chưa Huyền Mi-
– EMKHÔNG MUỐN ĂN. CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?- Tiểu Mi gào lên giận dữ.-
– Đượcrồi bĩnh tĩnh đi Huyền Mi! Hạo Kì đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Anh sẽđưa em sang- Thanh Tùng trầm giọng, ánh mắt trấn an Tiểu Mi rồi dìu cô ra khỏiphòng.
1 mình Tiểu Mi chầm chậm tiến lạigiường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cô bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Hạo Kì nằm bất động nơi đó mọi thứ:ga giường, mền, vải băng bó…đều màu trắng kể cả khuôn mặt anh. Trắng bệch, đôimôi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền…côkhông cảm nhận anh đang thở, cứ như chết rồi.
Tiểu Mi vươn cánh tay không bịthương, run rẩy muốn chạm vào Hạo Kì nhưng lại rút về vào phút cuối.-
– Nếuem chạm vào…anh sẽ không tan biến chứ…nhìn anh nhợt nhạt quá, như vô hình, nhưtrong suốt. Một Vương Hạo Kì ngạo mạn đâu rồi…
Tách!-
– Hm…Đángsao? Em đáng để anh làm thế sao Hạo Kì…- Tiểu Mi mím môi nghe vị mặn chát đầulưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ…..Nếuem bảo anh đừng chết! Anh vẫn sẽ chết ư….Sao anh thất hứa, Hạo Kì? Nên làm ơn lần này…van cầu anh giữ lời hứa vớiem…Hãy sống, anh phải sống được chứ? Vương Hạo Kì chưa bao giờ khuất phục ai, đừngcúi đầu trước tử thần….
– – Anhcòn nhớ không? Hồi nhỏ đã có lần anh hỏi em Chú lính chì là thằng nhóc nghèonàn nào mà em cứ nhắc hoài. Anh đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Chú lính nào đó.Lúc đó em cứ trốn vào nhà vệ sinhcười nắc nẻ. Anh không biết chuyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này?Em kể chuyện cổ tích cho anhnghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết…anh đừng chết , chết sẽnghe không được…Hm…
TiểuMi cắn môi, tâm trạng cô lúc này thật kinh khủng, 18 năm sống trên đời cô chỉtrải qua cảm giác này 2 lần: khi mẹ mất và khi anh rơi xuống vực biển.-
– Anhà! sao em không nghe tiếng anh thở? Làm ơn thở đi anh…- Tiếng điện tâm đồ, mànhình đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống của Hạo Kì đang chông chênh lúc này….Tiểu Mi bắt đầu kể, hết chuyệnnày sang chuyện khác.Thậm chí còn không biết mình đang kể chuyện gì cô vẫn kể…Chỉlà truyện cổ tích…Với cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn…-
– Emước chúng ta sẽ có cái kết hạnh phúc như thế. Em không tin vào cổ tích nhưng emtin vào anh, Hạo Kì em tin anh sẽ sống…
TiểuMi không hề nhắc lại những kỉ niệm ngày xưa, cô không muốn chuyện giữa cô vàanh trở thành quá khứ…Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!
Tiếngnói khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng…Tiểu Mi mệt mỏi ngủ quên bên cạnhanh, qua đêm nay sẽ ra sao? Chỉ cần giây phút này là mãi mãi…
Sáng!
Lờmờ mở mắt Tiểu Mi điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt ra nhìn cô từ lúcnào.-
– Côlà ai?- – ………- Nụcười trên môi còn chưa kịp tắt Tiểu Mi cứng họng vì câu nói của Hạo Kì.-
– Anh…đừng nói là…- cô run bần bật tái mét-
– Phì!Giống trong phim không? Anh đóng đạt chứ Tiểu Mi?- Hạo Kì phì cười dù cơ thểđau muốn chết-
– ……………-
– Saokhông nói gì, giận anh à?-
– Tênkhốn vô lương tâm! Anh định dọa chết em phải không? Đồ tồi tệ, đồ xấu xa- Cô hấttay Hạo Kì.-
– Á! Hự!…- anh nhăn mặt đau đớn-
– Á!Xin lỗi em lỡ tay!Anh ổn chứ Hạo Kì? Hạo Kì?-
– ….-
– HẠOKÌ!
HạoKì gục im lìm, anh lại bất tỉnh. Vốn đã rất yếu lại bị đụng vào vết thương, hậuquả Hà Huyền Mi gây ra thật là khó lường!-
– BÁCSĨ BÁC SĨ- Cô nhảy xuống giường nhấn nút khẩn cấp, mở cửa hô hoán bác sĩ liên tục.Trời ơi anh mà có mệnh hệ gì thì…..
10phút sau các bác sĩ, y tá ra ngoài.-
– Anhấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm! Vì hôn mê lâu quá nên sức đề kháng hơi yếu.
Phù!
TiểuMi lả người phịch xuống sàn
– Mayquá! Cuốicùng mưa tạnh cầu vồng đã lên…***
2tháng sau! Tại sân bay
– – Emnhất định phải đi sao!?????????- Hạo Kì bối rối.-
– Uhm…2năm nữa em sẽ lại về thôi, từ giờ tới lúc đó anh phải sống thật hạnh phúc đấy.Huyền Mi cô chăm sóc
– Hạo Kì giúp tôi nha, cô mà làm Hạo Kì của tôi đau lòng thìliệu hồn đấy.- Thúy Vân nửa đùa, mỉm cười-
– Uhm…tôibiết rồi!!!!!!!- Tiểu Mi mỉm cười hòa nhã.-
– Thôiem đi đây, tạm biệt hai người.
Giữasân bay, có một cô gái nhỏ gục khóc nức nở. Tiếng khóc thống thiết đến tái têlòng người, hồi ức vỡ ra như sóng nước. Thúy Vân nhìn theo bóng Hạo Kì, đôi mắtđẫm nước của cô chợt ánh lên những tia nhìn hiểm độc.-
– VươngHạo Kì, rồi anh sẽ phải hối hận vì đã chọn nó, vì đã để tôi đi, anh sẽ phải quỳdưới chân tôi cầu xin sự tha thứ.