Vân Dao không lập tức nghe được đáp án của Mộ Hàn Uyên.
Sau khi mượn men say nói ra, nàng nín thở chờ Mộ Hàn Uyên trả lời. Nhưng Vân Dao chỉ thấy hắn nhíu mày, vừa định nói gì đó ——
Từ một căn phòng trên lầu hai, một tiếng niệm Phật kinh nộ chợt vang lên.
Tiếng niệm Phật uy thế kinh người, vang vọng như tiếng chuông nhạc khánh ngọc của cửa chùa, tràn ngập cả tòa nhà, chấn động lòng người.
Mộ Hàn Uyên và Vân Dao nhìn nhau theo bản năng, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
“Phật tử.”
“Không ổn, con lừa trọc xảy ra chuyện!”
Ngay lúc hai người lên tiếng, tín lực Phật hiệu mất kiểm soát khó có thể khống chế khuếch tán trong trên lầu, linh áp đáng sợ va chạm khiến cả tòa nhà rung chuyển liên tục. Khi khách khứa hoàn hồn, tất cả đều kinh hoảng bỏ chạy, tiếng kêu gào từ tòa nhà vang vọng đến tận chợ đêm.
Hiện tại Hồng Trần Phật tử đã là phật tu Kiến Đạo cảnh, nếu phân chia theo tu vi bình thường của giới Càn Nguyên, tu vi của y tương đương với Hợp Đạo cảnh của Mộ Hàn Uyên.
Nếu tín lực Phật hiệu có vấn đề, linh áp tán loạn khó thu, e rằng cả thành này sẽ tiêu đời.
Không tỉnh rượu cũng phải tỉnh.
Vân Dao giơ tay rút trâm gỗ trên đầu, khi vừa lấy xuống, ánh sáng tinh tế chảy dọc xuống theo ngón tay nàng.
Mũi kiếm gỗ ôn nhuận chỉ xuống đất, làn váy đỏ nhanh chóng bay lên ——
“Ngươi cứu người, ta lên lầu.”
“Sư tôn cẩn thận.”
Hai bóng dáng đỏ tươi và trắng tuyết giao thoa, sau đó lướt qua nhau, mỗi người chạy về một phía.
Vân Dao phi thân lên lầu.
Mộ Hàn Uyên thì ngồi xếp bằng giữa không trung, giơ tay vuốt ngang, ánh sáng lưu chuyển dưới ngón tay của hắn, một hư ảnh mảnh khảnh xuất hiện, trường cầm bạch ngọc lơ lửng giữa không trung, tua rua dưới đuôi đàn rủ xuống, như ánh nước và ánh trăng lưu chuyển, gột rửa tâm thần.
Ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, chậm rãi gảy nhẹ, tiếng đàn uyển chuyển thanh nhã vang lên theo ngón tay của hắn.
Chốc lát, linh lực hỗn loạn trong lầu lập tức bị trấn áp.
Nhưng trong một căn phòng nào đó trên lầu hai, linh lực mất kiểm soát vẫn liên tục tràn ra ngoài.
Mộ Hàn Uyên vừa đánh đàn vừa vội vàng ngước mắt lên, trên không trung, linh áp đáng sợ mà người phàm không thể nhìn thấy đang cấu xé nhau. Thứ chống lại sức mạnh tiếng đàn của hắn, đương nhiên chính là tín lực phật hiệu mất khống chế của Liễu Vô.
Nhưng bên trong đó, ngoại trừ kim quang phật hiệu……
Lông mày của Mộ Hàn Uyên hơi nhíu lại, nhìn gợn sóng linh áp vô hình như thủy triều trên lầu, bên trong ấy là những sợi tơ đen như mực quấn quýt dữ tợn, như độc dược ăn xương, ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, khuôn mặt thanh cao lạnh lùng hơn trầm xuống.
“Quỷ Thân Phật.”
Lời vừa thốt ra, ngón trỏ của hắn gảy một cái, huyền âm sắc bén phá không lao đi, lao thẳng đến trước mặt một đứa bé đang bật khóc giữa đám đông hỗn loạn ——
“Két.”
Huyền âm như một đóa hoa tuyết màu bạc đột nhiên dừng lại trước chóp mũi của đứa bé.
Như chạm vào một tấm màn vô hình vô sắc giữa không trung.
Chốc lát, tơ đen vô cùng quỷ dị yêu tà đóng băng giữa ngân hoa, từ từ hiện rõ, sau đó vỡ nát.
Đứa bé kinh ngạc đến mức quên khóc, nước mắt đọng lại, ngơ ngác ngưng mắt nhìn bột phấn màu đen rơi xuống trước mũi.
Cùng lúc đó ——
Huyền âm dồn dập, ngay tức thì, mười tia sáng bay lên không trung, xung quanh vô số người trong lẫn ngoài quán trà đều xuất hiện tình trạng tương tự.
Vô số bột phấn màu đen rơi xuống.
Như một trận tuyết đen dơ bẩn rơi xuống trong đêm tối.
Những tu giả đang chạy đến từ những hướng khác nhau trong thành đều dừng bước, chấn động nhìn trận tuyết ấy.
Khác với người phàm chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rực rỡ kỳ ảo, mỗi người bọn họ đều tỏ ra kinh hãi ngạc nhiên khó có thể che giấu.
Bởi vì bọn họ nhận ra, sau khi huyền âm đánh vỡ tơ đen chẳng biết là thứ gì kia, chúng không biến mất mà hóa thành vô số đốm sáng trong suốt rải rác hòa cùng tơ đen.
Chỉ là mỗi đốm sáng đều bọc lấy những “hạt tuyết” màu đen đã vỡ.
Để đảm bảo rằng một hạt cũng không thể làm điều ác.
Trước mặt là một trận tuyết lớn trong đêm, dường như nhấn chìm cả thành trì, che trời lấp đất rơi xuống ào ạt.
Linh hải linh phủ của người nọ phải khổng lồ và dồi dào đến mức nào và khả năng thao túng đáng sợ thế nào mới có thể hoàn toàn khống chế mọi thứ, khiến tất cả tu giả nhìn đến ngây người.
Ánh mắt của các tu giả nhìn quanh.
Chỉ trong chốc lát, đã có người nhìn thấy bóng dáng thanh cao lạnh lùng như vầng trăng sáng giữa đống bàn ghế lộn xộn đầy đất.
Huyền âm dồn dập đã dịu lại, lúc này tiếng đàn nhẹ nhàng như nước, tòa nhà đang lung lay chậm rãi ổn định lại dưới tiếng đàn của hắn, uy áp linh lực như dòng nước đã chảy hết, cùng lúc đó, tiếng đàn dẫn dắt tuyết đen màu mực ngưng tụ quanh người hắn.
“Hàn Uyên Tôn! Hóa ra là Hàn Uyên Tôn đang cứu người!”
Không rõ là ai dẫn đầu kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Thế là vô số giọng nói chồng lấp lên nhau, không chỉ tu giả, mà cả những người phàm không thể tu hành, bọn họ dường như còn phấn khích hơn cả tu giả —— Nếu âm thanh có thể biến thành làn sóng, có lẽ hiện tại có thể tạo thành một đại dương rồi nhấn chìm hắn trong đó.
Gần hai trăm năm du ngoạn thế gian, Mộ Hàn Uyên cứu vô số người.
Cảnh tượng như thế này hắn đã trải qua nghìn vạn lần, ắt hẳn cũng nên như nghìn lần vạn lần xưa kia.
Nhưng, lúc này tiếng đàn vẫn chưa dừng lại, sắc mặt của hắn vẫn nghiêm trọng như cũ, đôi mắt không hề chớp nhìn lên lầu hai, lo lắng như mây đen giăng đầy đáy mắt vốn trong veo của hắn.
“Sư tôn.”
——
Lầu hai.
Hiếm khi Vân Dao cảm thấy cả người tê dại khi cầm kiếm, nàng vừa nhắm mắt chém những khuôn mặt quỷ dữ tợn bổ nhào xuống từ trên không, vừa phóng thích thần thức đến phòng của yêu tăng Liễu Vô.
Nói là “trong phòng” thật ra không chính xác lắm.
Bởi vì căn phòng ấy hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Toàn bộ bốn bức tường đều bị thổi bay ra ngoài, may mà Mộ Hàn Uyên phản ứng kịp thời, tiếng đàn đầu tiên đã lập tức đẩy những vật thể có thể khiến người phàm bị thương sang một bên.
Nói chính xác hơn, hiện tại Liễu Vô đang ngồi giữa một đống đổ nát trên lầu hai.
Vị khách xui xẻo sát vách phòng của y đang run lẩy bẩy ôm lấy mình trên chiếc giường cách đó vài trượng.
Nếu là lúc khác, Vân Dao có lẽ sẽ chào hỏi đối phương, xua tan một chút bóng ma của đối phương, nhưng hiện tại nàng thật sự không có tâm tình cũng như thời gian làm điều ấy ——
“Yêu tăng, ngươi thật sự là yêu tăng hả?”
“……”
Theo hướng mà Vân Dao nghiến răng nghiến lợi hướng tới, trên đống đổ nát, Liễu Vô nhắm nghiền hai mắt, nốt ruồi cát tường như nhỏ máu, gần như hóa thành màu đen, cùng màu với đôi môi của y.
Quỷ dị hơn chính là trên chiếc áo cà sa đỏ tươi của y, vô số sợi tơ đen kịt ngọ ngoạy chui ra từ cơ thể của y, bồng bềnh giữa không trung. Mỗi một sợi như có hướng đi riêng.
Vân Dao nhìn kiểu gì cũng thấy giống tảo biển thành tinh.
Lại còn là loại trước khi thành tinh trói mình thành một nút thắt lớn.
Vân Dao vung kiếm chém một đám mặt quỷ đang nhào về phía mình, phát cáu chửi bới: “Con lừa trọc! Có phải ngươi cho rằng đầu mình quá trọc nên ngày đêm mơ mộng tóc dài, bởi vậy mới tẩu hỏa nhập ma mọc tóc đầy người không?”
Đương nhiên lời này là vu oan giá họa.
Một tu giả bình thường cũng có thể nhận ra, trên người yêu tăng không phải tóc dài, tuy rằng trông rất giống ——
Nhưng mỗi một sợi, chỉ cần rời thể, sẽ lập tức hóa thành mặt quỷ gớm ghiếc, không chút khách khí nhào về phía Vân Dao.
Đối diện với thứ này, Vân Dao run cầm cập, mỗi khi bất cẩn liếc thấy, hai chân nàng mềm nhũn, cho nên vừa mới bắt đầu đánh thì nàng đã nhắm mắt lại. Dẫu rằng nàng muốn tránh rắc rối, nhưng vì Mộ Hàn Uyên đang cứu người ở bên dưới, nàng không thể làm thế được, nên đành phải cắn răng chịu đựng.
Song, bất kể Vân Dao gọi thế nào, yêu tăng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Kết quả dò xét bằng thần thức của Vân Dao cũng không mấy lạc quan ——
Liễu Vô chẳng những không tỉnh lại, mà hai gò má còn nổi lên những khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ, chúng nó hung tợn giãy giụa như muốn thoát khỏi xiềng xích nào đó, nhưng, hết lần này đến lần khác đều bị Liễu Vô trấn áp lại.
“Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì?” Giết không được đánh cũng không xong, Vân Dao bực bội đến mức nói linh tinh: “Nếu hắn là tảo biển thành tinh, tam sư tỷ không thể nào không nói cho ta biết!”
“Là Quỷ Thân Phật.”
Một tiếng truyền âm như ánh sáng mỏng màu máu truyền đến, xuyên qua những tiếng gào thét thảm thiết, đưa lời muốn nói lên lầu hai, nơi sương đen cuồn cuộn.
Suy nghĩ của Vân Dao hơi trì trệ, nhưng kiếm trong tay không hề dừng lại.
Nàng chợt mở mắt ra, dùng kiếm chém khuôn mặt quỷ trước mặt.
Khuôn mặt quỷ nứt ra làm đôi, mỗi nửa sượt qua hai bên trái phải của nàng, khiến mắt của Vân Dao giật giật, nàng cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy:
“Quỷ Thân Phật……. là cái gì? Đừng nói với ta, nó giống con ác quỷ của ngươi.”
Thứ xúi quẩy có thể hủy diệt ba nghìn tiểu thế giới như Chung Yên Hỏa Chủng, sao có thể cùng lúc có hai cái!!
“Không, Quỷ Thân Phật là một kiểu tu trì (*) Phật hiệu, là Phật hiệu thần thông mà chỉ có cực ít tăng nhân có thể tu luyện. Người tu tu trì dùng hồn làm ngục, nhốt bách quỷ trong cơ thể. Mỗi đêm đều phải dùng hồn vào quỷ ngục, suốt đời siêu độ vong hồn.”
(*) Tu trì: một phép tu tâm dưỡng tính của nhà Phật.
Vân Dao: “……”
Vân Dao: “?”
Người tu Phật đều biến thái như vậy sao, tại sao phải tàn ác với mình như thế?
Giữa lúc cấp bách, Vân Dao liếc nhìn đống đổ nát.
Cái nhìn này mang chút cảm xúc phức tạp.
Thực ra, tối nay sau khi nghe người kể chuyện trong quán rượu kích thích ký ức phủ bụi mấy trăm năm trước về tam sư tỷ và Hồng Trần Phật tử, nếu không phải vì tự chuốc mình say mèm, có lẽ nàng đã không kìm được mà phủi mông bỏ đi.
Giống như ba trăm năm trước, mỗi khi gặp y nàng đều cười lạnh gọi y là con lừa trọc, hiện tại Vân Dao vẫn không thể nào tha thứ cho tăng nhân chẳng hề xuống núi dù chỉ một lần trước khi sư tỷ đến núi Lưỡng Giới chịu chết.
Nhưng nếu tu trì Phật hiệu của y khiến y mỗi đêm suốt đời đều như thế, dường như, nàng không có tư cách trách móc y.
Khi bách quỷ lại xuất hiện, sắc mặt Vân Dao lạnh lẽo, lại vung kiếm chém.
Sát ý tứ tán, một kiếm này chém đến tận chân trời, thậm chí chém nát một nửa đám mây đang che khuất mặt trăng.
“…… Cho nên, ta ghét thánh nhân nhất.”
Thậm chí, sư tỷ của nàng, người từng là một phần bị y từ bỏ và hy sinh, ngay cả tư cách oán trách y cũng không có.
“Nếu ngươi biết nguồn gốc tu trì của hắn, vậy ngươi có biết tình huống hiện tại là sao không?”
Vân Dao nhíu mày hỏi:
“Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?”
“Trăm năm đầu tiên khi tu trì Quỷ Thân Phật là nguy hiểm nhất, mỗi đêm siêu độ bách quỷ, mỗi ngày đều có nguy cơ hồn phi phách tán.”
“…… Hồn phi phách tán cũng phải luyện?”
Vân Dao nghiến răng vung kiếm lên:
“Bị khùng cũng đừng ảnh hưởng đến người khác chứ.”
Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ khẽ cười:
“Không sợ quỷ nữa sao?”
“Hiện tại ta chỉ muốn chém chết hắn,”
Vân Dao lạnh giọng:
“Tu trì Quỷ Thân Phật này của hắn chưa đến trăm năm sao?”
“Dựa vào số lượng lệ hồn trong hồn của y, ít nhất đã tu trì được bốn trăm năm.”
Vân Dao nhận ra điều gì đó:
“Chẳng phải trăm năm đầu mới có thể tẩu hỏa nhập ma sao?”
“Vâng, cho nên sư tôn phải đánh thức Liễu Vô, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta cảm thấy tình trạng tối nay không đơn giản là tẩu hỏa nhập ma.”
Giọng của Mộ Hàn Uyên hơi trầm xuống.
Khóe miệng của Vân Dao giật giật:
“…… Ngươi có muốn đi lên xem quỷ dạng hiện tại của hắn không, ta làm sao đánh thức hắn đây, chẳng lẽ phải đập hắn?”
‘Đương nhiên là phải giết hắn.’
“——”
Hơi lạnh thấu tim len lỏi bám lấy nàng, khiến nụ cười lạnh lẽo của Vân Dao cứng đờ.
Đồng tử của nàng co lại, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng quỷ, nhìn xuống dưới lầu:
“Mộ Hàn Uyên?”
“Sư tôn, sao thế?”
Giọng nói của hắn lại vang lên, vẫn là giọng điệu trong trẻo ôn hòa.
“Vừa rồi, ngươi nói gì à?”
“Không có.”
“Ồ, vậy chắc là ta nghe nhầm, tiếng quỷ rú bên này ồn quá.”
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, chém vong hồn lệ quỷ cản đường trước mặt, cuối cùng đến nơi tan hoang miễn cưỡng lắm mới có thể gọi là giường ngủ.
Bên Mộ Hàn Uyên thật lâu không nghe thấy dư thanh.
Vân Dao suy nghĩ một chút, nói gì thì nói, nàng quen biết Liễu Vô cũng mấy trăm năm rồi, nếu phải hỏi Mộ Hàn Uyên cách đánh thức đối phương, hình như hơi bắt nạt người ta đấy.
Sư phụ thì phải làm gương cho đồ đệ.
Vân Dao hơi suy tư, sau đó lấy ra một tấm phù chú.
Trận Thanh Tâm rơi xuống dưới chân nàng, kim quang đột nhiên ngoi lên từ mặt đất, bao phủ khắp người nàng.
Chút linh lực này đương nhiên không để đánh thức Liễu Vô. Nhưng như thế đã đủ bảo vệ quanh người nàng, giúp nàng không bị những vong hồn lệ quỷ kia quấy nhiễu trong chốc lát.
Ngay sau đó, Vân Dao nâng thanh kiếm gỗ lên bằng cả hai tay, đặt nó trước mặt mình.
“Mộ Hàn Uyên.”
Nàng đột nhiên gọi.
Gần như ngay lúc nàng mở miệng, người đánh đàn dưới lầu như có thần giao cách cảm với nàng ——
Tiếng đàn chợt thay đổi.
Đổi thành một khúc an hồn của Tiên Vực.
Thanh trường kiếm trong tay Vân Dao tắm mình trong ánh sáng rực rỡ, sau đó ánh sáng chậm rãi cô đọng, hóa thành một chiếc trâm gỗ giữa bạch quang.
Đây là trâm gỗ của tam sư tỷ Tu Tâm.
Tu Tâm có rất nhiều trâm gỗ, mỗi chiếc đều có hình dạng giống nhau, phần đầu là một khối gỗ vuông vức, phong cách cổ xưa trông hơi xấu xí.
Ngoại trừ Vân Dao, có lẽ không ai biết, đây là trâm gỗ hình vuông đầu tiên mà Tu Tâm nhận được. Trước khi nàng ấy đến núi Lưỡng Giới, đã để lại cho tiểu sư muội Vân Dao.
Cũng như để lại, tên thế tục của người đã tặng nó cho nàng ấy.
“Yến Đạp Tuyết.”
Nhìn trâm gỗ, giọng của Vân Dao vừa lạnh lẽo vừa hơi run rẩy: “Ngươi mở mắt ra, nhìn xem đây là đồ của ai.”
“——”
Dưới khúc an hồn, bách quỷ hi thanh.
Khoảnh khắc giọng nói của nữ tử lọt vào tai, nốt ruồi cát tường đỏ tươi giữa trán của yêu tăng Liễu Vô đột nhiên tỏa sáng.
Mắt phượng mang theo vài phần tà khí trông như quỷ tu bỗng mở ra.
Y bình tĩnh nhìn trâm gỗ lơ lửng trước mặt, con ngươi run rẩy. Hai tay đang kết pháp ấn chẳng biết từ khi nào đã thả lỏng, tay phải run rẩy giơ lên, như muốn nắm lấy trâm gỗ trước mặt.
Nhưng trước khi y chạm vào, trâm gỗ nhẹ nhàng tránh né, tự động bay trở về chỗ của Vân Dao.
Hệt như đang trốn tránh y.
Vân Dao sửng sốt, không phản ứng kịp.
Rõ ràng nàng không hề gọi nó về, cho dù hiện tại nàng oán giận con lừa trọc, nhưng nàng cũng sẽ không hành động theo cảm tính trong tình huống mạng người của cả tòa thành đang bị đe dọa, thế mà cây trâm này……
Vân Dao nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Liễu Vô.
May mà tuy rằng ánh mắt của Liễu Vô hơi đờ đẫn và khó tin, nhưng ít ra, có thể xem như đã tỉnh táo.
Vân Dao không quan tâm nhiều nữa, vừa mở miệng đã nhanh chóng hỏi: “Con lừa trọc, tu trì Quỷ Thân Phật của ngươi làm sao thế? Tẩu hỏa nhập ma à? Ngươi nhìn cả thành bị người làm lộn xộn đi, hệt như âm tào địa phủ quỷ khóc sói gào!”
Tiếng mắng chửi khiến Liễu Vô hoàn hồn.
Y rủ mày, thở dài sau đó cười nói: “Vân thí chủ nhớ lại rồi sao?”
“Bớt nói xàm,” Vân Dao nghiến răng nghiến lợi: “Nói mau, làm sao giải quyết!”
“Trong hồn thân của ta có một quỷ ngục, tối nay đi vào, ta phát hiện có người dùng thuật giấu hồn lên người ta. Lúc ta không phòng bị, khiến bách quỷ vượt ngục, hiện tại quỷ ngục lung lay sắp đổ, khó có thể tự giữ.”
“Thuật giấu hồn, sao có thể?” Vân Dao siết chặt trâm cài tóc, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi đã vào Kiến Đạo cảnh của Phật gia, hơn nữa phật tu có thần hồn hùng mạnh có thể xua tà đuổi dịch, trên đời này làm gì có ai có thần hồn có thể áp chế ngươi, thậm chí gieo thuật mà ngươi không hề hay biết gì?”
Liễu Vô khẽ niệm phật: “Con người không thể.”
“Vậy còn có ——”
Sắc mặt Vân Dao đột nhiên thay đổi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Chân long Ngự Diễn.”
“……”
Vân Dao lập tức hỏi: “Ngươi gặp hắn rồi sao?”
Kim quang chữ Vạn trong đáy mắt của Liễu Vô như lóe lên, dường như đang tìm kiếm trong thức hải, nhưng tìm mãi cũng không có kết quả, y lắc đầu.
“Chẳng phải bốn trăm năm trước ngươi đã mở mắt Vãng Sinh, có thể thấy kiếp trước sao?” Vân Dao tức giận: “Tại sao không xem được chân long?”
“Hắn không hề chuyển thế, hơn nữa, từ thời thượng cổ, tộc chân long đã được Tiên giới che chở. Chuyện này, Vân thí chủ ắt biết rõ hơn ta.”
“……”
Sắc mặt Vân Dao hơi cứng đờ, ánh mắt như đuốc đảo qua yêu tăng.
Nhưng lại thấy đối phương đang chắp tay bắt ấn, mi tâm nhíu chặt, rõ ràng khúc an hồn và trâm gỗ chỉ giúp y tỉnh táo trong chốc lát, hiện tại đã khó có thể duy trì.
“Thôi, chuyện này bàn sau, nói về khốn cục này trước đã, làm sao giải quyết quỷ ngục trong hồn của ngươi?”
“Ngoại trừ cao tăng trong chùa, người khác không thể giải quyết. Ta sẽ tự phong ấn thần hồn vào tù, trấn áp bách quỷ, lúc ấy thân thể vô chủ, xin Vân thí chủ và Hàn Uyên Tôn đưa ta về chùa, sau đó giao cho sư thúc xử lý.”
“……. Ngươi đúng là ngồi không hưởng lợi mà.”
Liễu Vô nhắm mắt lại, khóe môi gắng gượng mỉm cười: “Chuyến đi này làm phiền Vân thí chủ.”
“Bớt nói nhảm, còn chuyện gì nữa không?”
“Ừm, đúng là còn một chuyện.”
“Cái gì, nói.” Bóng quỷ đến gần, Vân Dao vừa dùng linh lực chém vừa lườm y.
Liễu Vô nói: “Con lừa có duyên với ta, cũng làm phiền Vân thí chủ.”
“…….”
Vân Dao siết chặt tay: “Con lừa trọc, ngươi mau chết đi.”
Liễu Vô mỉm cười nhắm mắt lại, thần hồn rời thể, rơi vào nhà tù bách quỷ trong bóng tối vô tận.
Giữa
nanh thanh ác ngữ
, y chợt nghe được một giọng nữ lúng túng trên đỉnh đầu mình.
“Con lừa trọc, đừng chết thật.”
“Ta đã hứa với tam sư tỷ, một ngày còn có ta, trên dưới Phạn Thiên Tự sẽ không mất một sợi tóc nào.”
“À quên, cả chùa của ngươi làm gì có tóc. Thôi thì bỏ đi.”
Liễu Vô bất đắc dĩ bật cười, đang định trả lời thì đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
Y ngẩng đầu lên, gấp gáp nói: “Phạn Thiên Tự nằm ngoài hồng trần, không can thiệp vào chuyện đời. Đêm nay Ngự Diễn đột nhiên ra tay, ắt có mưu đồ!”
“……”
Nhưng thần hồn của y đã rơi vào quỷ ngục, lời y nói không thể truyền ra ngoài được nữa.
Cùng lúc đó.
Trên lầu hai của nhà trọ, Vân Dao đứng giữa đống đổ nát của căn phòng.
Yêu tăng trước mặt dường như đã nhập định, không còn tiếng động, còn những vong hồn lệ quỷ như tơ như tóc quanh người y cũng đang dần dần bình thường lại dưới sự trấn áp của thần hồn y và khúc an hồn của Mộ Hàn Uyên.
Những âm thanh thảm thiết hung ác trong và ngoài tòa nhà cuối cùng cũng dừng lại.
Căng da đầu chém “quỷ” suốt cả đêm, hiện tại Vân Dao vừa mệt mỏi vừa bủn rủn, chỉ muốn ngồi bệt xuống đất.
Đáng tiếc dưới đất lộn xộn, khó tìm được chỗ ngồi.
“Cuối cùng cũng kết thúc.”
Vân Dao truyền âm cho Mộ Hàn Uyên:
“Yêu tăng bị Ngự Diễn ám toán, hiện tại đã tự phong ấn thần hồn, thân thể vô chủ, nên nhờ chúng ta đưa hắn về Phạn Thiên Tự.”
Vân Dao liếc nhìn bóng quỷ mờ ảo trước người Liễu Vô, nhíu mày:
“Nhìn trạng thái của hắn, có lẽ cần ngươi đàn khúc an hồn suốt đường đi. Linh lực của ngươi kiên trì nổi không?”
“Không sao. Sư tôn đừng lo lắng.”
“Cũng phải.”
Vân Dao ghen tỵ lẩm bẩm:
“Ngươi đã chắc chắn vào Độ Kiếp cảnh rồi mà, trò giỏi hơn thầy, sau này vi sư phải nhờ ngươi bảo vệ rồi.”
Dường như Mộ Hàn Uyên nhận ra sự ghen tỵ của nàng, hắn không khỏi khẽ mỉm cười:
“Tu vi và kiếm thuật của sư tôn đứng đầu thiên hạ, còn đệ tử chỉ biết đánh đàn thôi.”
“Hửm?”
Hai mắt của Vân Dao sáng lên:
“Cũng đúng.”
Mộ Hàn Uyên định đáp lại.
Vân Dao chợt nói:
“Chờ chút. Ngươi có cảm thấy, sau khi tiếng quỷ khóc sói gào dừng lại, tòa nhà này có vẻ hơi…… quá yên tĩnh?”
Bên trong tòa nhà.
Mộ Hàn Uyên hơi ngước lên.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn chợt lạnh lẽo, ngước mắt nhìn lên lầu hai:
“Sư tôn! Phía sau!”
Mộ Hàn Uyên vừa dứt lời, trong phòng lầu hai, kiếm quang phủ đầy ma văn xé toạc bóng tối dưới ánh đèn đã tắt, nhắm thẳng vào tim của Vân Dao.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc Mộ: Ma văn?
Hắc Mộ:? Ngươi định vu oan cho ta có phải không?
Tác giả: Ta không có, ngươi nói bậy!