Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 20: Ta muốn rẽ hoa tìm lối (2)



Ráng chiều nhạt màu, ánh nắng dần tắt. Ánh chiều tà uốn khúc qua cửa sổ, rơi xuống lư hương chạm trổ hoa mộc, tán sắc kim văn sóng xanh khắp phòng.

Trong phòng, Mộ Hàn Uyên đang ngồi trên giường minh tưởng điều tức.

Ánh sáng lờ mờ trên ngân ti liên hoa quan hơi lấp lánh, trên trán hắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn thường ngày hơi dữ tợn.

Dưới đuôi mắt trái của hắn, nốt ruồi nhỏ nhạt màu hơi lấp lánh, tỏa ra chút ánh vàng yêu dị.

Mộ Hàn Uyên đang lún sâu trong một cơn ác mộng.

Khác với chìm trong biển Thất Tình quên đi ký ức hiện tại, lúc này, từ khi vừa bước vào làn sương mù dày đặc màu xám tro, hắn đã ý thức được rằng, nơi đây không phải hiện thực.

Song, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang lôi kéo hắn, khiến hắn bước sâu vào sương mù.

Nơi tận cùng sương mù dày đặc, hắn nhìn thấy một “tấm gương”.

Hoặc nên nói rằng, là một thế giới hoàn toàn khác, ẩn sau mặt gương.

Bầu trời đầy khói lửa, biển máu tràn ngập. Hài cốt tanh hôi và người sống đang hấp hối chồng chất lên nhau, kéo dài vô tận trong thế giới ấy ——

Mây đen che khuất mặt trời, chỉ còn một đường kim lân đơn độc nơi chân trời.

Và, trước tia sánh mỏng manh ấy, một bóng người đen như mực ngự trị trên vòm trời.

Tóc đen của người nọ tung bay, liên hoa quan đen tuyền, tóc dài buông xõa, ma văn đỏ tươi yêu dị kéo dài từ vầng trán đến tận đuôi mắt thon dài.

Hệt như một vệt máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng.

Tiếng đàn tà dị vang vọng khắp vòm trời, theo những ngón tay của người nọ, tiếng đàn lang thang khắp thiên địa, nơi tiếng đàn đi qua, giết người trong vô hình.

“Mộ Hàn Uyên! Ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, ắt bị trời phạt!!”

“Sao ngươi xứng với ân nghĩa của Càn Môn!?”

“Điên rồ!”

“Nghiệp chướng ngút trời!!”

“Ma đầu như ngươi, không được chết tử tế ——!”

“……”

Dưới vòm trời, oán niệm của mị si võng lượng bộc phát cùng một lúc. Lời nguyền oán độc lan khắp bát hoang, dường như tất thảy sinh linh thế gian đều muốn lột da róc xương, ăn thịt uống máu ma đầu mặc áo bào màu mực đang lơ lửng giữa không trung kia.

Song, mọi người đều e ngại hắn, sợ hãi hắn, không làm gì được hắn.

Thế là, vô số ác quỷ oan hồn khắp trời đất tranh nhau quấy phá, uế khí che lấp mặt trời, vậy mà làn sương mù đen kịt với vô số khuôn mặt oán độc méo mó nọ vẫn luôn cách xa người kia mấy trượng, ngay cả y phục của hắn cũng không dám đến gần.

Ngự trị trên hàng nghìn hàng vạn sinh hồn tử linh, dường như người nọ đã mệt mỏi với việc giết chóc, cuối cùng tiếng đàn cũng dừng lại, từ trên cao hắn cụp mắt nhìn xuống, uể oải lười biếng, huyết văn nơi khóe mắt như bạc ngọc thủy lệ, sâu trong đôi đồng tử đen như mực, một chút ánh đỏ lấp lánh.

Chợt, đôi mắt máu lạnh, hung bạo, lười biếng, hờ hững nhấc lên, nhìn lên bầu trời vô tận ——

Xuyên qua tấm màn ánh sáng như mặt gương, ánh mắt của người nọ giao thoa với ánh mắt của Mộ Hàn Uyên.

Cả hai người đều chấn động.

Mặt mày môi mũi, như hình ảnh phản chiếu trong gương, hệt như túc thế luân hồi.

Chỉ là một người là tuyết trắng là gió mát là trăng sáng, là trích tiên giáng trần, còn một người giẫm lên vạn quỷ gào khóc khắp thế gian, ma diễm ngút trời.

—— Sau tấm gương, vòm trời chợt thay đổi.

Ma diễm huyết sắc rỉ ra từ mọi vết nứt khắp lục hợp bát hoang.

Sự uể oải trên khuôn mặt của ma đầu diệt thế biến mất, trong mắt chỉ còn lại sự độc ác và điên cuồng, vẻ dữ tợn trải khắp khuôn mặt hắn.

Hắn nhìn Mộ Hàn Uyên, đôi môi mỏng chậm rãi hé mở.

Huyết văn dưới đuôi mắt ướt át diễm lệ.

[Trả ——]

[Lại, cho, ta.]

Dứt lời.

Trong tầm mắt, vạn quỷ khóc lóc thảm thiết, ma diễm ngút trời thiêu đốt thế gian.

Dòng sông huyết sắc vô tận giữa đất trời dung hợp thành một con thương long màu máu dài vạn trượng với vô số khuôn mặt quỷ dữ của mị si võng lượng, với sức mạnh hủy thiên diệt địa, nó lao về phía Mộ Hàn Uyên!

“————!”

Trên giường, Mộ Hàn Uyên chợt mở mắt ra.

Ánh chiều tà trải khắp phòng.

Ánh ráng chiều dệt thành một tấm lưới kỳ ảo, tĩnh mịch chụp xuống, nhẹ nhàng bao phủ những chai lọ, mộc án, bàn ghế trong căn phòng trước mặt.

Trong hương án đang đốt Long Diên Hương, sương tỏa mờ mịt.

Mặt đất như sông dài ánh kim.

Cảm xúc trong mắt Mộ Hàn Uyên chưa nguôi ngoai, vẫn còn chấn động.

…… Rốt cuộc người trong giấc mơ kia là ai?

Hắn ta muốn hắn trả lại thứ gì?

“…… Vân sư thúc!”

Ngoài cửa, một nữ đệ tử đột nhiên chạy đến, gấp gáp nói: “Không xong rồi! Hà Phượng Minh, huynh ấy, huynh ấy vì người mà đánh nhau với người của Phù Ngọc Cung!”

Nam tu giả đánh nhau với Hà Phượng Minh tên là Ứng Thiên Kỳ, là đệ tử tinh anh của cung thứ bảy của Phù Ngọc Cung, cũng là đệ tử trong nhóm đệ tử thứ ba được Phù Ngọc Cung phái đến núi Tàng Long.

Trước ngày hôm nay, Ứng Thiên Kỳ và Hà Phượng Minh không hề có thù oán, thậm chí còn quen biết sơ sơ —— Bởi vì sư phụ của hai người bọn họ, cung chủ cung thứ bảy của Phù Ngọc Cung, Nguyên Tùng Thanh, và trưởng lão Lư Trường An của Càn Môn, có mối quan hệ cá nhân rất tốt, qua lại hơi thân thiết, nên các đệ tử cũng quen biết với nhau.

Lần này Ứng Thiên Kỳ đi ngang qua, vốn định kết giao với Hà Phượng Minh, sau đó nghe nói chưởng môn Càn Môn — người mà xưa nay chưa từng được phe trưởng lão Chử Thiên Thần và Lư Trường An kính trọng, có một “đứa con gái riêng”, thế là gã hùa theo buông lời giễu cợt.

Thế nhưng, gã không ngờ rằng ——

Hà Phượng Minh chẳng những không đón nhận “ý tốt” của gã, trái lại còn tức giận khi gã nói chuyện xúc phạm “con gái riêng” của chưởng môn, nói chuyện không hợp, hai người lập tức choảng nhau.

Hai người đánh từ nhà trọ cho đến ngoài thành.

Lúc Vân Dao bị Đinh Tiểu kéo đến bên ngoài nhà trọ, kiếm quang đang bay tán loạn trên đỉnh đầu.

Trong thành trì này vốn tập trung nhiều tán tu, nghe nói có đánh nhau, lại còn là đệ tử của đệ nhất tiên môn của Tiên Vực hiện tại — Phù Ngọc Cung, với đệ nhất tiên môn của Tiên Vực ngày xưa — Càn Môn, cho nên mọi người đều chạy đến hóng hớt.

Hai người trên trời đánh đến mức nổi giận đùng đùng.

Đặc biệt là Ứng Thiên Kỳ bênh vực lẽ phải cảm thấy mình vô tội: “Hà Phượng Minh! Chẳng qua ta chỉ nói sư thúc đồ bỏ kia của các ngươi vài câu! Ngươi nổi khùng cái gì? Ta nói sai cái gì sao?!”

“Câm miệng, rút kiếm!”

Ứng Thiên Kỳ gào lên: “Được được được…… Ngươi thật sự muốn đánh à? Mấy ngày nay tiên môn khắp thiên hạ đều biết —— Nghe nói chưởng môn của các ngươi đưa một đứa con gái riêng phế vật về, cho cô ta làm đệ tử của tiểu sư thúc tổ Vân Dao của Càn Môn! Khi sư diệt tổ, thành trò cười của thiên hạ! Tiên Vực có nhiều người như thế, ngươi có giỏi thì đánh hết bọn họ đi!”

“Sau hôm nay nếu ai nói nhăng nói cuội, ta gặp một người đánh một người.” Kiếm thế của Hà Phượng Minh tăng vọt, giọng nói trầm xuống: “Bắt đầu từ ngươi!”

“Ngươi —— Mẹ kiếp, ngươi điên rồi! Đó là con gái riêng của chưởng môn, không phải của sư phụ ngươi!…… Á!!!”

Ứng Thiên Kỳ đang chửi bới thì bất thình lình bị thanh kiếm của Hà Phượng Minh không chút lưu tình chém xuống từ đỉnh đầu.

Tức khắc, tóc tai bù xù, không còn chút uy nghi tiên môn.

Điều này làm gã tức điên, gầm lên một tiếng, rút kiếm nhào tới.

“Trời ơi sư thúc, sao người còn đứng hóng hớt thế?” Đinh Tiểu gấp đến mức đi tới đi lui: “Người mau ngăn cản đi! Nếu tiếp tục đánh, sẽ trở thành phiền toái giữa hai tông môn đấy!”

Vân Dao dựa vào cây cột ngoài nhà trọ, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Gấp cái gì, không làm ai bị thương, cứ xem như bọn họ rèn luyện diễn võ đi.”

“Như thế không được đâu, đệ tử Phù Ngọc Cung tên Ứng Thiên Kỳ kia, tuy rằng mỏ hỗn, nhưng sư phụ của hắn ta chính là thất cung chủ Nguyên Tùng Thanh của Phù Ngọc Cung!”

“Thất cung chủ?” Vân Dao quay đầu lại: “Tên nghe khá ngầu đấy.”

“Không, liên quan gì đến tên? Mấu chốt chính là, thất cung chủ là đồ tôn của thái thượng trưởng lão Phù Ngọc Cung — Bích Tiêu đạo nhân! Nếu Hà sư huynh khiến hắn bị gì đó, nợ nần giữa Càn Môn và Phù Ngọc Cung sẽ càng thêm khó giải quyết!”

“Dù sao cũng phải tính toán rành mạch mà.”

“Hả?” Đinh Tiểu quay đầu lại: “Sư thúc vừa nói gì?”

“Không có gì.” Vân Dao chuyển chủ đề: “Bích Tiêu đạo nhân là ai, lợi hại lắm à?”

“Sư tổ khai sơn của Phù Ngọc Cung, hiện tại là thái thượng trưởng lão đứng đầu Phù Ngọc Cung, sư thúc nghĩ sao?”

“Khai sơn……?”

Suy nghĩ đột nhiên thông suốt.

Cuối cùng Vân Dao cũng nhớ ra lý do mình cảm thấy cái tên này quen tai ——

Trong quả cầu ánh sáng trong biển Thất Tình của Mộ Hàn Uyên, sau khi vừa trở về Tiên Vực, đám trưởng lão đến Dao Thành gây sự, ép nàng xử lý Mộ Hàn Uyên, trưởng lão râu trắng cầm đầu hình như tự xưng là Bích Tiêu?

Lão già ba trăm năm trước luồn cúi trước mặt nàng, giờ đây đã trở thành tôn trưởng đức cao vọng trọng nhất Tiên Vực rồi sao?

Vân Dao cười khẩy: “Hóa ra lão ta vẫn còn sống.”

“Đương nhiên, Phù Ngọc Cung có uy thế như hôm nay, phần lớn là nhờ vào sự che chở của lão tổ tông này. Nghe các đệ tử Phù Ngọc Cung nói, rất có thể Bích Tiêu đạo nhân đã chạm đến ngưỡng cửa Độ Kiếp cảnh! Đó chính là cảnh giới cuối cùng trước khi phi tiên, trong lời đồn mấy nghìn năm nay ở Tiên Vực, chỉ có tiểu sư thúc tổ của chúng ta có hy vọng chạm đến!”

“…..”

Ánh mắt của Vân Dao lành lạnh.

Còn sống thì tốt.

Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu cái chết của Mộ Cửu Thiên thật sự có liên quan đến Phù Ngọc Cung, một ngày nào đó nàng sẽ đích thân đến Phù Ngọc Cung, đập nát tấm hoành phi ngọc đệ nhất tiên môn của bọn họ, treo lão chó kia trước sơn môn Phù Ngọc Cung.

Trong lúc nói chuyện, uy thế đấu kiếm của hai người kia đang dần trở nên đáng sợ.

Tu vi của Hà Phượng Minh là Hóa Thần sơ cảnh, nếu trong các tiên môn nhỏ của Tiên Vực, đã đủ tiêu chuẩn trở thành chưởng môn. Ứng Thiên Kỳ kém hơn hắn ta một chút, nhưng tông môn có vốn liếng vững chãi, phù triện pháp khí nhiều vô kể ——

Hai người đánh nhau không hề nương tay, khuấy đảo tòa thành nhỏ đến mức phong vân biến sắc, đất đá bay mù trời.

Cuối cùng đám tán tu hóng hớt bên dưới cũng nhận ra điều không ổn.

“Đều là Hóa Thần cảnh!”

“Hai tên điên! Hóa Thần cảnh mà choảng nhau!”

“Đệ tử đại tiên môn đáng sợ thế……”

“Còn đứng đó bùi ngùi nữa hả, mau chạy đi!”

Thấy đường phố hỗn loạn, tán tu thì thôi bỏ qua, người phàm dựng sạp bán hàng mới xui xẻo nhất, tu giả vội vàng thoát thân, chẳng ngó ngàng gì tới, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, những người phàm kia sẽ mất mạng.

Vân Dao nhíu mày tiến lên một bước, định giơ tay lên trời thì chợt dừng lại khi âm thanh réo rắt của chuông vàng vang lên.

“Sư thúc?” Đinh Tiểu khó hiểu.

Vân Dao quay đầu lại, liếc nhìn cửa sổ nhỏ trên lầu hai: “Không cần ta ra tay.”

Đinh Tiểu: “?”

Chưa kịp hỏi ——

Trên lầu vang lên một tiếng đàn, xé gió lao ra, một mạch xông thẳng lên trời.

Trên không trung, hai người cầm kiếm đánh nhau khiến cả thành hỗn loạn bất ngờ bị một luồng khí cơ linh lực khổng lồ và vô hình chặn lại.

Linh áp khuếch tán, gợn sóng nổi lên, đột ngột lan khắp bốn phương.

Chính giữa, dưới uy áp linh lực hùng hồn, Hà Phượng Minh và Ứng Thiên Kỳ khó khăn chống đỡ vài giây, sau đó không chịu nổi nữa. Một tiếng rền vang, hai người bị khí cơ hùng vĩ như vực sâu biển lớn kia hất tung ——

Vừa rồi như chiến thần lâm thế, hiện tại lại như hai con chim non gãy cánh, bay ngược về phía sau.

Tay áo tung bay, không rõ là vạt áo của người nào bị linh lực cắn nát, chao đảo rơi xuống từ không trung.

Phong vân lắng xuống, mọi âm thanh trong thành đều im bặt.

Hệt như một buổi bế mạc tung hoa, mảnh vụn tứ tung, lặng ngắt như tờ.

Những người đang chạy trốn dừng bước vì kinh ngạc.

Chỉ có Đinh Tiểu được Vân Dao nhắc nhở trước nên đã hoàn hồn, mở to mắt nhìn lên lầu hai của nhà trọ: “Lẽ nào là…… Hàn Uyên Tôn?”

Một lời thốt ra, bách câu tương hòa ——

“Là Hàn Uyên Tôn!”

“Dễ dàng áp đảo hai tu giả Hóa Thần như thế, tu vi hiện tại của Hàn Uyên Tôn là gì? Chẳng lẽ đã tiến vào Hoàn Hư cảnh?”

“Theo uy thế này, e rằng đã đạt đến Hoàn Hư cảnh đỉnh phong.”

“Chỉ là cầm tu, ấy thế mà có thể áp đảo kiếm tu chỉ bằng một tiếng đàn, ta nghĩ xu hướng tu chân của Tiên Vực sắp thay đổi đôi chút vì Hàn Uyên Tôn rồi!”

“Nhảm nhí, ngươi tưởng mọi người đều là trích tiên hả? Đây là địa bàn của Thiên m Tông, tông môn bọn họ đã tồn tại hàng trăm năm rồi, cộng hết thiên tài mấy trăm năm nay của bọn họ lại, có bằng một Hàn Uyên Tôn không?”

Tiếng nịnh bợ của các tán tu vang lên không dứt.

Ngay lúc này, sắc mặt Vân Dao hơi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.

Bên cạnh, sắc mặt Đinh Tiểu tái mét: “Tiêu rồi, sư thúc, có phải Hàn Uyên Tôn đang tức giận không? Ngài ấy, trước kia tiếng đàn của ngài ấy chưa bao giờ dữ dội như vậy.”

Vân Dao chột dạ im lặng.

…… Đúng vậy.

Dù sao trước giờ hắn cũng chưa từng bị ai dùng lụa trắng trói vào giường, suýt chút nữa bị nàng muốn gì làm nấy, phải không?

Không đợi Vân Dao lên tiếng.

“Tất cả đệ tử Càn Môn, nhập lâu,

thính giới (*)

.”

(*) Thính giới: Nghe răn dạy.

Dưới ánh hoàng hôn, giọng của Mộ Hàn Uyên xuyên qua tầng mây, giọng điệu không có chút gì là tức giận, nhưng lại như tuyết lạnh kèm theo sương giá trong mùa đông giá rét.

Đệ tử Càn Môn lẫn trong đám người lập tức ỉu xìu.

“Vâng, đệ tử tuân lệnh.”

Cùng Ứng Thiên Kỳ lần lượt đáp xuống đất, sắc mặt Hà Phượng Minh tái nhợt. Rõ ràng đã đoán được sau khi vào trong, hắn ta sẽ là người bị răn dạy thảm nhất.

Vẻ mặt của Ứng Thiên Kỳ cũng không khá hơn là bao, gã hướng về hư không nào đó, chắp tay: “Không, không biết Hàn Uyên Tôn tôn giá đích thân tới, đệ tử mạo phạm, xin Hàn Uyên Tôn thứ tội……”

“Mời Ứng đạo hữu trở về.” Mộ Hàn Uyên nhàn nhạt nói.

Định xoay người trở về, Đinh Tiểu tỏ ra thất vọng, nói nhỏ: “Ấy thế mà Hàn Uyên Tôn lại để cho Ứng Thiên Kỳ bình an vô sự rời đi, như vậy mà được sao? Dù thế nào cũng phải bắt hắn xin lỗi người mới đúng chứ.”

Vân Dao hậm hực nói: “Đừng, hắn không mắng ta chung với bọn họ, trong mắt ta, hắn đã là thánh nhân có đức hạnh đáng được ngưỡng mộ rồi.”

“Hả……?”

Cùng lúc đó, khoảng đất trống bên ngoài nhà trọ.

Ứng Thiên Kỳ âm thầm mừng rỡ, chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của người nọ: “Về chuyện hôm nay Ứng đạo hữu xúc phạm sư tôn ta ——”

“!”

“?!”

Một câu nói, dọa sợ Ứng Thiên Kỳ và Vân Dao đang định xoay người lại.

Hồng y thiếu nữ giật mình ngước mắt lên.

Trong lúc nhất thời, nàng không xác định được, là Mộ Hàn Uyên vô tình lỡ lời, hay là cố tình muốn nhắc nhở nàng về luân lý sư đồ, muốn vạch trần thân phận của nàng trước thiên hạ.

Trước nhà trọ, Ứng Thiên Kỳ hoảng sợ quay đầu lại: “Hàn Uyên Tôn minh giám! Trước đó ta bị người khác châm ngòi! Nhưng lời ta nói chỉ liên quan đến một mình Vân Yêu Cửu, tuyệt đối không có nửa chữ nhắc đến tiểu sư thúc tổ của quý tông!”

Trong số các đệ tử Càn Môn, Nghiêm Nhược Vũ vẫn chưa rời đi, sắc mặt nàng ta trắng bệch, hoảng sợ siết chặt tay.

“Vân Yêu Cửu là sư muội của ta, ghi danh là học trò của sư tôn. Ngươi dùng lời lẽ xúc phạm muội ấy, chính là sỉ nhục sư tôn ta.”

Giọng điệu của Mộ Hàn Uyên bình tĩnh, nhưng không hề nhượng bộ: “Sau khi chuyện hiện tại giải quyết xong, Hàn Uyên sẽ đến sơn môn Phù Ngọc Cung, hỏi cung chủ một lời giải thích.”

“——!”

Ứng Thiên Kỳ lập tức tái mặt, suýt chút ngồi bệt xuống đất.

Sau khi Vân Dao vào trong nhà trọ, nàng thầm nghĩ, câu “Đệ tử Càn Môn nhập lâu thính giới” mà Mộ Hàn Uyên nói, ắt không dính dáng gì đến nàng.

Thế là nàng rất tự giác, không hề tự rước lấy nhục trước mặt Mộ Hàn Uyên.

Sau đó nàng thấy Nghiêm Nhược Vũ khóc đến mức hai mắt đỏ bừng chạy đến trước cửa phòng nàng, khóc lóc thảm thiết, xin lỗi vì đã nói linh tinh với Ứng Thiên Kỳ, rồi truyền lời bảo rằng Hàn Uyên Tôn mời nàng đến sảnh nghị sự.

Suốt dọc đường đi, Vân Dao cảm thấy rất lạ: “Mộ Hàn…… Sư huynh khiển trách ngươi vì chút chuyện cỏn con này à?”

Nghiêm Nhược Vũ vừa khịt mũi vừa phản bác một cách hợp lý: “Không phải khiển trách, Hàn Uyên Tôn tự mình dạy dỗ, rõ ràng là ban ân trạch cho đệ tử.”

Vân Dao: “……”

Thôi được rồi.

Nhưng nàng thật sự không hiểu nỗi, thánh nhân đoan chính như Mộ Hàn Uyên, rốt cuộc đã nói gì mà khiến Nghiêm Nhược Vũ trông như

lê hoa đái vũ (*)

thế.

(*) Miêu tả khuôn mặt đẫm nước mặt của người đẹp, trông như hạt mưa trên hoa lê.

Vân Dao liếc nhìn bên cạnh.

À, không phải là lê hoa đái vũ, mà là lê hoa bạo vũ.

Đáng tiếc khi Vân Dao ôm theo lòng hiếu kỳ bước vào trong, thì quá trình khiển trách Hà Phượng Minh — người cuối cùng bị răn dạy, đã chấm dứt. Lúc này, hắn ta hệt như một con chim cút đóng băng, thu liễm bộ lông kiêu ngạo lúc nào cũng muốn xù lên, cúi đầu cụp tai đứng ở một bên, không nói một lời.

Mãi cho đến khi giọng nói hơi nức nở run rẩy hồi bẩm với Mộ Hàn Uyên của Nghiêm Nhược Vũ vang lên, vừa nghe Vân Dao tới, Hà Phượng Minh mới ngước mắt lên.

Nhưng trước khi Vân Dao nhìn sang hắn ta, hắn ta vội vàng quay mặt đi.

Vân Dao định trêu chọc vài câu.

“Vân Yêu Cửu.”

Chợt, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Vân Dao vô cớ cảm thấy thấp thỏm, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị, nhìn khuôn mặt thanh lãnh và đôi mắt như phủ sương tuyết của Mộ Hàn Uyên bên cạnh song cửa sổ chạm trổ.

Một cảm giác quỷ dị khi bị nhìn thấu tâm tư trước khi kịp làm chuyện xấu……

Vân Dao vẫn chưa đoán được thái độ của Mộ Hàn Uyên đối với chuyện ác mà nàng đã làm với hắn, thế nên nàng tỏ ra cực kỳ tri kỷ.

Ánh mắt và giọng điệu đều rất tha thiết: “Sao sư huynh lại tìm ta thế?”

“……”

Các đệ tử theo nàng lên núi Tàng Long đều cứng đờ sau khi nghe xong câu này, tất cả đều như ăn cơm mắc nghẹn, nhìn nàng bằng thần sắc quỷ dị.

Trái lại, Mộ Hàn Uyên bình thản đối mặt với phong cách của nàng, cứ như đã quá quen với diễn xuất của nàng.

“Tông môn truyền tin đến.”

Kim quang bắn ra từ tay áo của hắn, bay đến trước mặt Vân Dao.

Vân Dao đọc nhanh như gió, xem xong nàng giơ tay xua tan sau đó nhìn Mộ Hàn Uyên: “Bọn họ cũng muốn sai người lên núi Tàng Long sao?”

“Trưởng lão Lư Trường An dẫn đội, nhóm đệ tử thứ hai đã lên đường.”

Trong lúc hai người trò chuyện, Vân Dao suy tư đi về phía chủ vị.

Trước khi nàng đi tới, Mộ Hàn Uyên đã đứng lên.

Sau khi nhường chỗ cho nàng, dáng người cao tráo thẳng tắp của người nọ đứng cạnh bàn, mặt mày thả lỏng, ngón tay thon dài chạm vào bình ngọc hoa văn tùng hạc, nhẹ nhàng giơ lên rồi hạ xuống, rót một tách trà thơm, sau đó đưa cho Vân Dao.

Vân Dao đang suy nghĩ về kiếm tấn nên không hề nghĩ ngợi gì mà nhận lấy.

“……”

Trong sảnh, mọi người nhìn chằm chằm Hàn Uyên Tôn đang đứng và Vân sư thúc đang ngồi, con ngươi gần như rơi ra ngoài.

Nhưng tất cả chỉ đành kìm nén, không ai dám nói gì.

Vân Dao hoàn toàn không nhận ra, giọng điệu trở nên lạnh hơn: “Chỉ vì tin đồn phi tiên hão huyền kia?”

“Không chỉ như thế.”

Mộ Hàn Uyên nói thẳng: “Cách đây không lâu, có vài kiếm tấn truyền ra từ núi Tàng Long, nói rằng nơi chướng khí tiêu tán có bí cảnh xuất hiện. Tên của bí cảnh là ‘Táng Long Cốc’.”

“Bí cảnh?” Vân Dao sửng sốt: “Sao có thể?”

Hễ là bí cảnh, ắt là nơi tụ họp linh khí của trời đất.

Người của giới Càn Nguyên có lẽ không biết rõ, nhưng Vân Dao, với tư cách là tiểu tiên của Tư Thiên Cung chốn Tiên giới, hiểu rất rõ điều này —— Bí cảnh chỉ có thể được sinh ra cùng lúc với sự ra đời của ba nghìn tiểu thế giới, tuyệt đối không thể đột nhiên xuất hiện.

Trước khi tiến vào núi Tàng Long, nàng hoàn toàn không cảm nhận được nơi thiên địa linh uẩn.

Mộ Hàn Uyên nói tiếp: “Tin tức này là thật.”

“Bằng chứng đâu?” Vân Dao đặt tách trà xuống: “Lúc trước núi Tàng Long nguy hiểm cỡ nào, ngươi đã biết rõ, hôm nay lại có tin đồn quái đản họa thế như thế, đã thế còn xuất hiện một bí cảnh —— Ta dám chắc, bí cảnh này có vấn đề. Ngươi muốn dẫn các đệ tử vào, có thể, nhưng phải cho ta một lý do để ta tin vào điều này.”

Đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên cụp xuống, nốt ruồi nhỏ nhạt màu thấp thoáng sau hàng mi dài như sương.

Trong lúc căng thẳng, trong nhóm đệ tử, Đinh Tiểu thấp giọng nhắc nhở: “Sư thúc, thật ra Kiến Tuyết sư tỷ đã đến núi Tàng Long điều tra rồi. Một canh giờ trước tỷ ấy đã truyền kiếm tấn từ núi Tàng Long về đây.”

“……”

Bầu không khí im ắng.

Trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị hơn vài phần.

“Lại là Trần Kiến Tuyết.” Thần sắc của Vân Dao dần trở nên lười biếng, đôi mắt màu hổ phách sẫm màu nhìn Mộ Hàn Uyên: “Cho nên, ngươi tin nàng ta, không tin ta?”

“——”

Nói xong câu này, Vân Dao mới nhận ra mình lỡ lời.

Thần thức đảo quanh, quả nhiên các đệ tử đều sắp không kìm nén được sự kích động trong mắt.

Cả đám vểnh tai lên nghe, Vân Dao dám cam đoan, khi nghe các trưởng lão giảng dạy pháp thuật ở tông môn, bọn họ tuyệt đối không chăm chú như thế này.

Vân Dao: “……”

Ý của nàng không phải như bọn họ nghĩ.

Đó chỉ là “cảm giác bị phản bội” của một sư tôn khi không được đồ đệ tin tưởng, các ngươi có hiểu thế nào là cảm giác bị phản bội không?!

Đương nhiên các đệ tử không hiểu.

Thế là Hà Phượng Minh, người vốn an tĩnh làm chim cút trong góc, không kìm được mà dùng thần thức truyền âm với Vân Dao:

“Hàn Uyên Tôn và Kiến Tuyết sư tỷ là sư huynh muội nhiều năm, người không cạnh tranh nỗi đâu, nhiều đệ tử đang nhìn như thế…… Người, sư thúc đừng, đừng tự rước lấy nhục.”

“?”

Lòng nổi loạn chợt bùng lên.

Vân Dao quay sang một góc ——

Thế nào là tự rước lấy nhục, ngươi nói rõ ràng coi.

Nhưng ánh mắt chưa kịp nhìn sang đó, Mộ Hàn Uyên lập tức nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không liên quan đến Trần Kiến Tuyết. Ta có lý do của mình.”

Động tác quay người giữa chừng của Vân Dao bị ép dừng lại, lần nữa ngồi thẳng người.

Nàng hơi nhướng mày, được nước làm tới: “Ồ? Thật không? Nếu không phải vì Trần Kiến Tuyết, vậy sư huynh ở trong thành trì xa xôi, làm sao biết được tình huống chướng khí bao trùm núi phủ khắp trăm dặm?”

Hồng y thiếu nữ cố ý kéo dài giọng điệu, trông rất xấc láo.

Mộ Hàn Uyên hơi nhướng mày.

Người nọ đứng bên cạnh nàng, nốt ruồi nhỏ dưới lông mi hơi nhạt màu đầy mê hoặc: “Vân Yêu Cửu.” Hắn cứ nhìn nàng như thế, dừng lại một lát, tựa như không biết làm sao, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “….. Người đứng đắn một chút.”

Giọng nói như hôn lên tai, phá hỏng phủ tạng, mê hoặc tâm trí người nghe.

“……”

Ý xấu trong lòng Vân Dao rục rịch, ánh mắt thoáng cứng đờ.

Nàng vốn rất đứng đắn mà.

Trước khi hắn lên tiếng.

“Đi, đi thì đi.” Ưu điểm lớn nhất của Vân Dao là tự hiểu lấy mình, sau khi phát hiện mình không chịu nổi sự trêu chọc hoàn toàn vô ý nhưng cực kỳ chết người của Mộ Hàn Uyên, nàng mau chóng chịu thua, không chút do dự né sang một bên.

Dù sao Mộ Hàn Uyên cũng nói rằng hắn có lý do của hắn.

Đồ đệ do mình nhặt về, mình nuông chiều.

Dưới sự phản hồi tiêu cực của Vân Dao, nhóm tiến vào bí cảnh trên núi Tàng Long đã được chọn xong.

Khi hội nghị tiểu đội tông môn kết thúc, các đệ tử trở về, chuẩn bị xuất phát.

Vân Dao vốn định trà trộn vào đám đông rồi chuồn đi trước khi Mộ Hàn Uyên tính sổ với nàng, thế nhưng, bất thình lình, giữa những âm thanh hỗn tạp, giọng nói du dương của người nọ trôi đến cạnh nàng.

“Vân Yêu Cửu, ở lại.”

“…..”

Các đệ tử Càn Môn đột nhiên im lặng, hệt như gà con câm điếc xếp hàng đi ngang qua hai bên nàng.

Chỉ có Đinh Tiểu có tình có nghĩa, thông cảm nhìn nàng một cái.

Nhưng chỉ có nhiêu đó thôi.

Chẳng mấy chốc, bên trong chỉ còn lại Vân Dao và Mộ Hàn Uyên.

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, dưới ống tay áo, ngón tay như tu trúc nhẹ nhàng phất qua ngọc cầm bội sức đeo trên thắt lưng ngọc.

Lồng ánh sáng trong suốt lập tức phủ xuống.

Bị kín cả trong lẫn ngoài cửa.

Những đệ tử đang dừng bước nghe lén cạnh cửa và cửa sổ bị một lực đạo ôn hòa chạm vào y phục, bọn họ mau chóng nhận ra —— Bị phát hiện rồi.

Thế là từng người một ỉu xìu vội vàng bỏ chạy.

Sau khi Mộ Hàn Uyên làm xong tất cả, hắn quay người lại, hồng y thiếu nữ đã tự giác ngồi xuống, dáng vẻ chẳng hề chi, lười biếng chống trán dựa vào lưng ghế.

Ngón tay nàng nghịch tách trà, không nhìn hắn: “Mấy năm nay Trần Thanh Mộc cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì, mà có thể khiến người lao tâm lao lực, cúc cung tận tụy, không màng nguy hiểm giúp ông ta huấn luyện các đệ tử hậu bối thế?”

“Đệ tử chỉ cố gắng hết sức mình, giúp đỡ tông môn.”

Vân Dao cầm chiếc tách nhỏ lên, khẽ cười: “Trước đây khi đưa ngươi về, ta không nhận ra, hóa ra ngươi rất trung thành.”

“——”

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của người nọ trở nên dữ dội.

Vân Dao gần như cảm thấy rằng mình đang bị thiêu đốt, nàng hơi ngỡ ngàng ngước mắt lên, không rõ từ nào đã khiến cảm xúc của Mộ Hàn Uyên phập phồng.

“Sau khi sư tôn xuất quan, người chưa từng nhắc đến chuyện năm đó, ta tưởng rằng người đã quên đi tất cả từ lâu.”

Vân Dao nhất thời chột dạ: “Ờ thì, vẫn nhớ chút ít.”

“Không, sư tôn đã quên.”

“?”

Vân Dao khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Mộ Hàn Uyên.

Ngay khoảnh khắc này, như ánh chớp lóe lên, Vân Dao chợt nhớ đến một điều.

[…… Theo ta trở về Tiên Vực đi, ở đó ta có rất nhiều chuyện chưa có người tiếp quản, sau này sẽ nuôi ngươi lớn, để ngươi bán mạng cho ta.]

Giữa những đốt ngón tay trắng nõn của Vân Dao, chuông vàng lắc lư, động tác nghịch tách trà của nàng chợt dừng lại.

“…… À.”

Vân Dao buông chiếc tách xuống, xấu hổ dùng đầu ngón tay gãi má, nàng dựa vào lưng ghế: “Có phải bởi vì lời ta nói lúc ấy không?”

Mộ Hàn Uyên lặng thinh nhìn nàng.

Đôi mắt đen kia như vực sâu biển lớn, sâu đến mức không thể đo lường.

Chốc lát, Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, nốt ruồi cuối đuôi mắt hơi tỏa sáng: “Đệ tử từng nói, nguyện chết vì sư tôn. Nhưng dường như sư tôn chẳng hề tin tưởng.”

Mí mắt của Vân Dao giật giật.

Sau này khi nhớ lại, nàng kiên quyết cho rằng lúc này mình bị sắc đẹp của Mộ Hàn Uyên mê hoặc, hoặc là bị tà diễm giữa mi tâm huyễn hoặc, cho nên không hề suy nghĩ mà thốt lên rằng:

“Đương nhiên ta không tin ——”

“Ai biết được một ngày nào đó, phải chăng ta sẽ chết trước mặt ngươi?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

ps: Hình như có độc giả hiểu lầm một chuyện, xin nhắc thêm một điều nữa.

Quỹ tích cuộc đời ban đầu của Hắc Mộ và Bạch Mộ hoàn toàn giống nhau, cho đến khi [Vân Dao xuất quan], bởi vì mọi thứ thay đổi, cho nên quỹ đạo cuộc đời sau này của bọn họ phát triển theo hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Còn về phần Vân Dao, giới thiệu đã nói rõ là cùng một người, nguyên nhân hậu quả sẽ giải thích sau ~

pps: Giai đoạn đầu thần hồn của Hắc Mộ bị hạn chế, hiện tại không thể sử dụng thân thể của Bạch Mộ (?, cho nên không thể xuất hiện ở hiện thực, sẽ chỉ xuất hiện dưới hình thức hình chiếu thần hồn trong “mộng / huyễn cảnh” như chương này và chương trước trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.