Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 34: Hiểu lầm



Bữa cơm này nhất định là bữa cơm khó nuốt nhất, Hạ Cảnh Điềm trong lòng
nghĩ, cho dù trước mắt là sơn trân hải vị, nàng lúc này cũng không có
khẩu vị, Đỗ Thiên Trạch hôm nay cũng không biết làm sao vậy, có vẻ đặc
biệt đứng đắn, hơn nữa nhìn từ lúc đó về sau, cặp mắt hồ ly dường như sẽ phóng điện về phía nàng bất cứ lúc nào, tận lực đem quan hệ hai người
trông rất mờ ám.

Nhiều lần, lúc ánh mắt nàng đảo qua chỗ Kỷ
Vĩ Thần, có thể nhận được hắn từ xa nhìn tới, ẩn ẩn mang theo một câu
hỏi, làm hại nàng ánh mắt cũng không dám nhìn đi đâu!

Ăn được một nửa, Hạ Cảnh Điềm đem đũa đặt xuống, đứng dậy nhìn Đỗ Thiên Trạch nói!”Tôi no rồi, anh cứ tự nhiên.”

Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc nhìn nàng, mày nhíu một cái, “Cô phải đi?”

“Tôi không giống Đỗ tổng rãnh rỗi như vậy, tôi còn phải đi làm.” Hạ Cảnh
Điềm sắc mặt nghiêm túc, nhẫn nại đã đạt tới cực hạn, nàng hận không thể chắp cánh bay khỏi nơi này.

Thấy Đỗ Thiên Trạch cũng buông đũa xuống, tay gọi phục vụ, “Giúp tôi tính tiền.”

Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn cùng hắn cùng một chỗ, xoay người liền đi, sau lưng Đỗ Thiên Trạch vội kêu lên!”Uy , chờ tôi với.”

Hạ Cảnh Điềm sẽ nghe sao, bước chân dồn dập đi về phía trước, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch cầm lấy hóa đơn vội rút ví trả tiền rồi đuổi theo, nháy mắt đã xuất hiện ở cửa, tay bá đạo giữ chặt tay Hạ Cảnh Điềm, một kéo nàng
đi vào cửa chính, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt nhàn nhạt quét tới, nói
không ra cảm giác, nhìn nàng chật vật bóng dáng, lòng của hắn có chút
không bình tĩnh.

“Thần, làm sao vậy?” Đối diện cô gái kiều mỵ cười, quay đầu lại cũng nhìn theo hướng Hạ Cảnh Điềm biến mất.

“Không có gì.” Giọng điệu nhàn nhạt, Kỷ Vĩ Thần thu hồi ánh mắt.

Đỗ Thiên Trạch lao thẳng xe đến bên cạnh Hạ Cảnh Điềm, tức giận đem nàng ném vào xe, bốc hỏa nói!”Cô đừng quá đáng.”

Hạ Cảnh Điềm cười lạnh một tiếng, trào phúng lên tiếng, “Vẫn luôn là anh
đang ở đây quá phận! Đỗ tổng, ai là bạn gái anh? Anh phải hiểu rõ, tôi
và anh cũng không quen thuộc.”

“Được, vừa rồi là tôi không đúng,
nhưng cô phải suy nghĩ một chút, Kỷ Vĩ Thần thấy chúng ta ở bên nhau,
hắn sẽ nghĩ cô như thế nào?” Đỗ Thiên Trạch đối với cách làm vừa rồi,
đầu tiên là bởi vì cảm thấy thú vị, thứ hai, Hạ Cảnh Điềm là mục tiêu
hắn vẫn muốn chinh phục, cuối cùng, khi thấy Hạ Cảnh Điềm bộ dạng quẫn
bách, hắn thật sự muốn giúp nàng một tay.

Nhưng, hắn cũng không nghĩ ra, Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần từng có quá quan hệ.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng cũng ngơ ngác một chút, ý niệm trong đầu vừa lướt
qua, nàng lại cảm thấy rất buồn cười, nàng vì cái gì phải trốn Kỷ Vĩ
Thần? Hắn nghĩ cái gì nàng sao phải để ý? Cho dù Kỷ Vĩ Thần cho rằng
nàng là tùy tiện cũng có thể, hắn thích nghĩ gì thì nghĩ, vốn nàng cũng
không phải ở trước mặt hắn là người đứng đắn, so về nàng, tổng giám đốc
cao cao tại thượng như hắn thì tốt hơn ở chỗ nào? Ngoại trừ đùa bỡn phụ nữ, hắn có cái gì tốt, đáng hận chính là, quay chung quanh ở bên cạnh
hắn nữ nhân còn chưa đủ trưởng thành!

“Buông tay.” Hạ Cảnh Điềm nhìn Đỗ Thiên Trạch y nguyên nắm chặt cổ tay nàng, trầm giọng nói!

“Cô tức giận?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày.

Hạ Cảnh Điềm mặt lộ nụ cười lạnh, lại dùng giọng điệu rất bình thường
nói!”Đỗ tổng, tôi nghĩ giữa chúng ta nên ngừng lại! Anh đi về phía ánh
hào quang của anh, tôi qua cầu gỗ của tôi, từ nay về sau chúng ta cũng
không nên gặp lại, có tư liệu gì anh cho người đưa đến công ty của tôi
là được, Tạm biệt.” Nói xong, cũng không quay đầu lại rồi gọi một chiếc
taxi rời đi.

“Này , Hạ Cảnh Điềm. . .” Đỗ Thiên Trạch gọi một
câu, đuổi theo taxi, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, âm thầm buồn
bực, cô gái đáng chết này, vẻ ngoài không được tốt lắm, tính tình ngược
lại càng kém, ngẫm lại, khi hắn ở Mĩ, người mẫu nổi tiếng cũng chỉ cần
dùng ba ngày liền lên giường, những cô gài khác, chỉ cần một ánh mắt của hắn, hay một ngón tay, cũng đã chủ động ngã vào lòng. Hắn có quyền thế, tướng mạo, cô gái này rốt cuộc ngại hắn có điểm nào không tốt?

“Hạ Cảnh Điềm. . . Hạ Cảnh Điềm. . . Chúng ta hãy đợi xem.” Hắn thầm hung
hăng phun ra lời nói, căm tức lên xe, biến mất ngay trong dòng xe cộ.

Ngồi ở trên taxi, Hạ Cảnh Điềm cố gắng dẹp cảm xúc đang hỗn loạn, trong đầu
chỉ hiện lên hình ảnh Kỷ Vĩ Thần cùng cô gái kia thân mật gắp thức ăn
cho nhau, lắc đầu, Hạ Cảnh Điềm cũng không rõ mình rốt cuộc là dây thần
kinh nào bị chạm, tại sao phải cảm thấy khó chịu ? Hắn yêu ai cùng ai
một chỗ thì liên quan gì đến nàng?

Dọc theo con đường này, Hạ
Cảnh Điềm nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng vứt bỏ hình ảnh tràn ngập trong
đầu, nhàm chán lấy điện thoại di động ra chơi, mới phát hiện có mấy tin
nhắn, mở ra, dĩ nhiên là của Ngô Viễn Khang gửi tới, thứ nhất hỏi nàng
ăn cơm chưa, hơn nữa, dặn dò nàng nhất định không nên quên bữa, thứ hai
thì vô cùng ân cần hỏi nàng ở nơi nào? Vì cái gì không trả lời tin nhắn? Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, vì những từ ngữ làm ấm lòng này, nàng thở
dài, đúng a! Ngô Viễn Khang mới là người nàng cần, tương lai không lâu,
bọn họ sẽ kết hôn, đến lúc đó, chuyện với Kỷ Vĩ Thần hết thảy đều quên.

Sau khi trở lại công ty là đã hơn ba giờ chiều rồi, khi đi qua văn phòng
của Ngô Viễn Khang thì phát hiện hắn không ở đó, mà vừa vặn gặp Lý Lan, gặp nhau mỉm cười thoáng qua xem như chào hỏi, Hạ Cảnh Điềm đi vào văn
phòng, chỉ thấy trên bàn đẩy văn kiện, xem ra sẽ bận đến tan tầm cũng
không hết.

Vừa làm việc, Ngô Viễn Khang đã gọi điện thoại tới,
mới nói chuyện với nhau vài câu hắn đã tắt điện thoại, Hạ Cảnh Điềm
hiểu hắn bận rộn, chỉ là cười một tiếng, tiếp tục làm việc của mình .

Khả năng bởi vì uống quá nhiều nước trà, Hạ Cảnh Điềm cảm giác bụng rất
trướng, cấp tốc vọt tới toillet, đẩy cửa đi vào một cabin vệ sinh, khi
muốn đi ra lại nghe tiếng bước chân của hai ba cô gái truyền đến, trong
đó một thanh âm tựa hồ thở dài vang lên, “Ai, Ngô quản lí thật đúng là
người bận rộn a!”

Vừa nghe nói đến Ngô quản lí, Hạ Cảnh Điềm lỗ tai liền dựng thẳng lên, bởi vì cả trong văn phòng, chỉ có Ngô Viễn Khang họ Ngô.

“Ngô quản lí việc bận rộn, tình cảm cũng bận rộn, lúc này thì cùng người
này, lúc kia lại cùng người kia, có thể không bận sao? Bất quá Lý Lan
cũng thiệt là, biết rõ Ngô quản lí cùng Hạ Cảnh Điềm quan hệ thế nào mà
vẫn cùng hắn đi như vậy, giữa trưa ngày hôm qua, tôi trông thấy bọn họ
dung cơm trưa ở quán cà phê gần đây, bộ dạng cười nói thân mật, người
không biết còn tưởng rằng là một đôi tình nhân !”

“Buổi trưa hôm nay bọn họ cũng đi chung a! Tôi thấy Lý Lan ngồi trên Ngô quản lí.”

“Xã hội hôm nay thoáng quá đi!”

“Cái này có cái gì, Ngô quản lí có năng lực, người lại đẹp trai, có cô gái nào không thích?”

“Nói cũng đúng.”

Thùng thùng tiếng bước chân biến mất, cả khu vệ sinh an tĩnh, Hạ Cảnh Điềm
cũng giật mình sửng sốt, vừa rồi những lời kia thật khó tin, nhưng cũng
chói tai, Lý Lan, bạn tốt của nàng cùng Viễn Khang? Không có khả năng,
nhất định là bọn họ hiểu lầm, Hạ Cảnh Điềm đến trước gương, nhìn trong
kính cô gái trẻ tuổi, thoáng hiện lên chính là biểu lộ mình cũng không
tin tưởng.

Khi đi ra ngang qua phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm vô
thức nhìn thoáng qua Lý Lan đang vùi đầu làm việc, bóng lưng xinh đẹp mê người, ngực không khỏi có chút khó hiểu, đôi khi, phụ nữ là sinh vật
rất yếu ớt, chịu không được một chút thương tổn, mà tình yêu, càng yếu
ớt, không gian hẹp hòi đến chỉ có thể dung nạp được hai người, khi cảm
tình xuất hiện lỗ hổng, tình yêu sẽ xuất hiện nguy cơ, mỗi người đều trở nên ích kỷ, người lý trí cũng sẽ điên cuồng.

Hạ Cảnh Điềm cố
gắng khắc chế cảm xúc trong lòng đang bành trướng, yên lặng nhìn qua Lý Lan một hồi lâu, nàng mới rời đi, trong lòng vẫn tin tưởng, Lý Lan cùng Viễn Khang quan hệ trong sạch, hết thảy sai đều ở mình, nếu như không
phải mình thường bội ước với Viễn Khang, cũng không xuất hiện loại tình
huống này rồi, Hạ Cảnh Điềm cố gắng làm cho mình không ích kỷ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.