Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 115



Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, đầu có chút theo không kịp diễn biến, nhưng là vì cái gì nàng cảm giác lại lạnh lùng như vậy? Nàng tin tưởng tai không có nghe lầm, không khỏi tự giễu thở dài. Nguyên lai tưởng rằng khi giao ước chấm dứt giờ chính mình mới là người kỳ vọng nhất, nguyên lai hắn cũng ước gì sớm một chút được giải thoát, có ai muốn một người xa lạ đi ra đi vào nhà của mình đâu? Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút hận hắn, đã nghĩ như vậy muốn nàng dời đi, vì cái gì không nói sớm? Không nên ngay tại lúc này cho mình khó xử? Nghĩ xong, một loại cảm giác khuất nhục nổi lên, nàng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông trên ghế sôpha, cắn răng nói: “Không cần tới trưa, cho tôi 20′ thì tốt rồi.” Nói xong, nàng xoay người đi lên lầu.

Hạ Cảnh Điềm quần áo không nhiều lắm, chỉ có vài món, lần trước Kỷ Vĩ Thần mua cho Hạ Cảnh Điềm những kia quần áo, nàng toàn bộ để lại trong tủ treo quần áo, nàng một chiếc cũng không mặc. Một túi xách vừa vừa đã chuẩn bị xong, vừa thu thập gì đó, Hạ Cảnh Điềm vừa hung dữ cắn răng, lần đầu dâng lên căm hận mãnh liệt như vậy, coi mình là gì chứ? Giống như đem nàng thành đồ vật, khi cần tiện tay mang tới, lúc không cần cũng không lưu tình chút nào đá văng ra, loại cảm giác này tựa như hắn hung hăng giáng xuống nàng một bạt tai.

Hai mươi phút sau, Hạ Cảnh Điềm buông lỏng túi đứng ở trước mặt Kỷ Vĩ Thần, nhìn trước mắt người đàn ông biểu lộ đạm mạc, nàng thật vui vẻ, vui vẻ vì từ nay về sau không bao giờ nữa phải gặp lại gương mặt này. Nếu như không phải không thích hợp, nàng thật muốn cười to vài tiếng bày ra vui mừng. Hít thở sâu một hơi, Hạ Cảnh Điềm cố gắng đẩy một cái mỉm cười khó coi, “Kỷ tổng, tôi đi trước.” Cũng đang lúc xoay người đi xong, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn mọi vui vẻ đều không có, thay vào đó là mặt không biểu tình.

Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nheo lại con mắt, nhìn qua bóng dáng nhỏ nhắn rời đi, đại sảnh trống rỗng làm cho hắn chau nhanh lông mày. Cô gái này xuất hiện đột ngột cũng rời đi dứt khoát, tại đây thời gian ở chung, hắn đối với nàng ảnh hưởng không nhiều lắm, nhưng trong trí nhớ lại tự dưng có nhiều hơn một khuôn mặt tươi cười tinh khiết, trong mơ hồ đã rung chuyển lòng không gợn sóng của hắn, hắn buổi sáng hôm nay cố ý chờ ở đại sảnh, là hy vọng cô gái này sớm một chút rời đi, nhưng là khi thấy nàng cầm vali đi ra khỏi đại sảnh kia một chớp mắt, tâm vì cái gì lại có một loại cảm giác ngơ ngẩn mất mác? Tựa như thiếu đi một cái gì.

Bực bội đứng người lên, không chú ý tới cảm giác đang sinh sôi trong lòng, hắn đi ra đại sảnh.

Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở cửa chính trong nháy mắt, bị đè nén trong lòng dường như bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng rốt cuộc không cần trở lại cái chỗ này. Ở tại nơi này đã cho nàng nhiều chuyện không vui vẻ, chỉ có lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, nàng dám thề nàng không có một ngày thư thái qua, sống quả thực không giống chính mình.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm đang cảm khái, một cỗ xe màu đen vọt ra, Hạ Cảnh Điềm chú ý ánh mắt vô tình nhìn đến ở vị trí lái – Kỷ Vĩ Thần, trong lòng có một cảm giác nói không rõ tên, lạ lẫm làm cho Hạ Cảnh Điềm không dám thừa nhận. Loại cảm giác này rất nhanh bị nàng vẫy vẫy đầu bỏ qua, nàng nhìn thời gian, hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh lên tìm được phòng ở, hảo an bài chính mình cuộc sống sau này.

Đi ở trên đường phố, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên có cảm giác rất cô đơn, trước kia bởi vì ở trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nàng chưa từng có nghĩ tới sẽ không có chỗ để đi. Hôm nay, trong thành phố lạ lẫm, không khỏi có chút cảm giác thê lương, mỗi khi lúc này người ta đều nhớ tới tại bạn bè, Hạ Cảnh Điềm cũng không ngoại lệ. Nàng lúc ban đầu là nghĩ tới A Nhã cùng Tiểu Ngữ, nhưng bây giờ là thứ tư, họ sớm đã vào công ty đi làm, nàng nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, đang nghĩ nàng lại không muốn phiền toái hắn, cuối cùng dứt khoát không gọi hắn, trước tiên gọi điện thoại hướng Ngô Kiệt xin nửa ngày nghỉ, sau đó bắt cái taxi, bắt đầu tìm kiếm lấy phòng ở.

Bởi vì lần trước đi qua chỗ ở của A Nhã, Hạ Cảnh Điềm biết ở đó tiền thuê không phải rất mắc, hơn nữa loại phòng nhỏ thích hợp các công nhân viên như nàng ở được. Cuối cùng chọn tới chọn lui, Hạ Cảnh Điềm chọn trúng một gian ở cách vách A Nhã, sáu mươi mét vuông, nhưng đối Hạ Cảnh Điềm mà nói, cái này đã xem như tốt nhất rồi, cách chỗ làm không phải rất xa, lại không quá vắng vẻ, hơn nữa còn có A Nhã làm hàng xóm.

Thu thập trong chốc lát đã đến giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian chạy đi công ty. Đi ở cao ốc Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm đã hoàn toàn thay đổi một tâm tính khác, có loại cảm giác được phóng thích, không cần phải lo lắng người khác sẽ biết thân phận của nàng, không cần phải lo lắng ở cửa thang máy gặp được Kỷ Vĩ Thần mà có vẻ xấu hổ khẩn trương, loại cảm giác này thật tốt.

Trở lại văn phòng, phát hiện Ngô Kiệt không ở đó, chắc là đi họp chưa có trở về, Hạ Cảnh Điềm vừa đi vào đến liền tiếp một cuộc điện thoại, bắt đầu vùi đầu vào công tác.

Tại cao ốc Kỷ thị tầng hai mươi ba tầng, trong phòng họp Kỷ Vĩ Thần trước sau như một lý trí nghe các quyết sách của các hạng mục, cẩn thận nghe báo cáo, ánh mắt tinh tường sáng quắc, lóe ra trí tuệ, trước công việc hắn tỉnh táo đến đáng sợ, mỗi lần họp báo cáo đều là cẩn thận.

Họp tan, trong phòng họp yên tĩnh Kỷ Vĩ Thần ngồi yên lặng, trong tay cầm điếu thuốc, nheo lại con mắt ẩn ẩn có chút tơ máu, như là ngủ không đủ giấc, môi mỏng khẻ nhếch, kiên nghị mà hữu lực, tối hôm qua hắn thật sự ngủ không ngon.

Đã xong một ngày khẩn trương, Hạ Cảnh Điềm trở lại phòng nhỏ của chính mình, A Nhã cùng Tiểu Ngữ cũng tới, mua ba phần ăn, ba cô gái vừa trò chuyện vừa ăn, không biết bao nhiêu vui vẻ. Lúc này Hạ Cảnh Điềm mới cảm giác mình tận lực hòa nhập cùng hai người bạn, có thể không e ngại gì nữa, thoải mái cười to, nói chuyện về trang phục, đồ trang điểm cùng du lịch.

Đêm đã khuya, mệt mỏi, tiễn Tiểu Ngữ cùng A Nhã xong, Hạ Cảnh Điềm sớm tắm một cái rồi vào nằm trên giường nhắm mắt lại. Nguyên lai tưởng rằng chính mình sẽ rất nhanh buồn ngủ, lại phát hiện nằm trên giường lạ lẫm một chút buồn ngủ đều không có, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì đều ngổn ngang, không định. Nàng bắt đầu nhớ lại mọi chuyện cùng Kỷ Vĩ Thần đã từng phát sinh, theo lần đầu tiên gặp mặt đến tối hôm qua, đối với Hạ Cảnh Điềm nó giống như là một giấc mộng, nếu như đổi lại nửa năm trước nàng nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ có một kinh nghiệm như vậy, nhưng là vì bệnh của cha, nàng không có hối hận qua, cũng chưa từng có ý niệm hối hận trong đầu.

Gần 12h đêm, Hạ Cảnh Điềm trong mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Trong ánh đèn vàng, che chắn dưới hành lang như ẩn như hiện chiếu vào hai thân thể triền miên, tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ không dứt lọt vào tai, tay trắng nõn mảnh khảnh vòng ở lưng rộng lớn của đàn ông, cố gắng vặn vẹo thân thể như rắn quấn quýt lấy. Mập mờ ma xát hạ thân người đàn ông, cô gái lông mi cong dài, đôi mắt như say gợn sóng nhộn nhạo, gợi cảm yêu mị, ở dưới thân thở dốc yêu kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưởng thụ say lòng người.

Một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, cả gian phòng phiêu đãng một loại khí tức hoan ái, cô gái từ phía sau cui vào lồng ngực rộng lớn, mập mờ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thần, , đang suy nghĩ gì đấy?”

Kỷ Vĩ Thần bứt lên khóe môi, thon dài tay mập mờ nắm chiếc cằm mềm mại, thanh âm trầm thấp vô cùng có hứng thú hỏi: “Em thích tôi nghĩ tới cái gì?”

Cô gái nghe câu hỏi như thế, trong đôi mắt tuyệt mỹ hơi sững sờ, cuối cùng cười đến ngọt ngào mà hấp dẫn. Mảnh khảnh tay đều ở trên lồng ngực rắn chắc, ánh mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ làm cho người ta hoa mắt, si ngốc cười nói: “Chỉ cần là anh, chỗ nào em cũng thích.” Nói xong, cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng in lên một bên mặt hoàn mỹ một cái hôn, khi hắn bên tai thổi khí, “Anh không biết anh có bao nhiêu mê hoặc người ta sao? Trên người của anh có sự hấp dẫn mà phụ nữ không thể cự tuyệt.” Nói xong, tay khiêu khích vẽ loạn lên ngực hắn, ngón tay bắt đầu trượt xuống dưới, nửa đường bị tay to bắt được, Kỷ Vĩ Thần xoay người xuống giường, cầm lấy một bên đồ ngủ mặc lên.

Sau lưng, cô gái có chút hoang mang nhướng mày: “Thần, anh làm sao vậy?”

“Em có thể đi.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Cô gái quay đầu lại nhìn một cái ngoài cửa sổ đêm đen nhánh, có chút kinh ngạc lên tiếng nói: “Hiện tại?”

“Em hẳn là tinh tường quy tắc của tôi, tôi không thích giữ phụ nữ qua đêm.”

Những lời này càng nặng nề đem mộng tưởng của cô gái đánh tỉnh, cô nhướng nhướng mày, tâm không cam lòng từ trên giường đi xuống, nhặt lên trên mặt đất quần áo mặc vào. Lúc gần đi ngoái đầu nhìn lại một cái bóng dáng lạnh lùng, cắn cắn môi dưới, bước ra cửa phòng. Cô không phải lần đầu tiên đi vào đây, cho nên cô rất rõ ràng, nếu như còn muốn lại đi vào căn phòng này, chỉ có thể tuân thủ quy tắc của người đàn ông này.

Lẳng lặng mở cửa, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao to đi ra khỏi, đi vào trong đại sảnh, lấy ra bình rượu đỏ uống. Thái độ bất cần lười biếng, lông mi dài che đi sự thâm thúy như biển trong ánh mắt, rượu vào trong miệng, nhưng hôm nay rượu như thế nào lại mất đi hương vị của ngày thường? Hắn có chút bực bội nhăn lại lông mày, một mình nhìn quanh đại sảnh trống rỗng, ánh mắt có chút chạm đến cửa phòng đóng chặc, có như vậy một chớp mắt, hắn nghĩ đến, trong lúc này sẽ có một cô gái đang say ngủ.

Rượu trong tay đã vô vị, hắn cũng có chút hoài niệm một ly cà phê trong đêm khuya, tinh khiết và thơm hương luôn làm hắn yên tĩnh tâm hồn. Nhưng hôm nay ai ở đêm khuya vì hắn pha cà phê? Hắn cũng có chút tức giận nhớ đến cô gái kiai, nàng rời đi nhìn như không có mang đi cái gì, lại mang đến sự xáo trộn trong cuộc sống của hắn.

Trong phòng Đỗ Thiên Trạch, tối nay có một vị khách nhân, Lâm Tiểu Dạ một thân gợi cảm áo ngủ đứng ở trước mặt Đỗ Thiên Trạch, cơ hồ che không được bộ phận đầy đặn hoàn toàn bại lộ trong mắt Đỗ Thiên Trạch, da thịt nhẵn nhụi xinh đẹp vô cùng. Đỗ Thiên Trạch nhìn không chớp mắt cô gái trước mắt, biết rõ ý đồ của cô, lông mày nhăn lại, giọng điệu rất không khách khí hạ lệnh trục khách: “Trở lại phòng của em đi.”

“Không, đêm nay em muốn ngủ ở trong này.” Lâm Tiểu Dạ có chút bá đạo lên tiếng, cô sớm muộn gì cũng là người của hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy của hắn đã quyết định, nàng cũng đã bị mê hoặc. Nàng yêu thích hắn thái độ nhìn như bất cần đời, cũng không chú ý cái gì, yêu thích hắn mày kiếm mắt hoa đào tràn đầy đa tình, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ rơi vào tay giặc. Yêu thích trên mặt hắn thỉnh thoảng cười làm cho người ta hoa mắt, chỉ cần là của hắn hết thảy, nàng đều thích, cả đời này, ngoại trừ người này, trong nội tâm nàng rốt cuộc không chứa người thứ hai.

Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc nhăn lông mày: “Em muốn ngủ chỗ này, vậy anh nhường em.” Nói xong, bóng dáng thon dài đứng lên, muốn hướng ngoài cửa đi. Sau lưng Lâm Tiểu Dạ hai tay đột nhiên vòng ở eo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lưng hắn, vội vàng kêu lên: “Anh Thiên Trạch, cầu xin anh không cần phải đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.