Đổ Bác Chi Vương

Chương 10: Vũ trụ ma quần



Trong lúc tinh thần Tống Nguyên đang hoang mang, chàng lại nghe tiếng lão Mai Ninh nói:

– Việc làm rất đơn giản, đại hiệp chỉ cần điểm vào huyệt Khí Môn của tiểu tử kia là được.

Lão lại dằng giọng:

– Nhưng Bạch đại hiệp, chắc ngươi cũng biết trong mắt ngươi không thể có
hạt cát. Nếu ngươi không làm đúng theo lời ta, thì hãy coi chừng sinh
mạng đứa cháu gái của ngươi.

Lão bật cười sặc sụa.

Tống
Nguyên cố ghìm sự phẫn nộ. Chàng đứng im nhu pho tượng, nhưng trong đầu
ngầm suy nghĩ mưu kế. Tuy tức giận lắm, nhưng Tống Nguyên không dám hành động nóng nảy. Chàng biết mình xuất thủ lúc này thì sẽ hết sức nguy
hiểm cho Bạch Anh đang nằm trong sự khống chế của lão già xảo quyệt kia. Tống Nguyên chỉ còn chờ xem thái độ của Bạch Nhị tiên sinh , người được tên ma đầu gọi là Bạch đại hiệp. Khi đó tinh thần tống nguyên rất căng
thẳng.

Bỗng chàng nghe Bạch Nhị tiên sinh lên tiếng:

– Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.

Ôi thật bất ngờ.

Thật kỳ lạ…

Tống Nguyên thầm nghĩ trong đầu:

– ” Lẽ nào một cao nhân siêu nhiên, đại hiệp thoát tục như Bạch Nhị tiên
sinh, nhà ẩn sỹ kỳ tài, Trong một phút lâm nguy lại chịu bán đứng người
khác hay sao? Và vì lẽ gì họ đưa nương tử Bạch Anh làm điều kiện trao
đổi? Ta phải hiểu cho được ngọn ngành”.

Nghĩ như thế, rồi chàng ưỡn ngực can đảm nói:

– Bạch lão tiền bối xin cứ ra tay.

Mai Ninh đứng bên bờ suối bật cười:

– Bạch Mai cư sỹ, tại hạ không có nhiều thời gian nữa.

Hơi cúi đầu, Bạch Nhị tiên sinh nói lớn:

– Đừng nhiều lời, ta xuất thủ đây.

Thân hình tiên sinh liền đi động, Lập tức một luồng cường dạo đã ập vào huyệt Khí Môn của Tống Nguyên.

Theo bản năng, Tống nguyên lách mình né tránh, nhưng không kịp. bên tai chàng còn nghe tiếng nói thầm của Bạch Nhị tiên sinh:

– Đỗ thiếu hiệp hãy chịu khó nhịn một tí…

Lời nói vừa lọt vào lỗ tai thì Tống Nguyên cảm thấy huyệt Khí Môn bị tê,
toàn thân như treo lơ lửng, chân khí rối loạn. Thân hình chàng từ từ đổ
xuống.

Lúc này chàng lại cảm thấy hối hận. Còn biết bao nhiêu việc phải làm, lẽ nào ta chịu chết ở nơi đây?

Âm thanh ù ù nổi lên trong đầu, song Tống Nguyên vẫn còn đủ tỉnh táo để ân hận, tự trách mình:

– “Ôi ta ngốc quá, lẽ ra ta có thể tránh được. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, tất cả quá muộn rồi…”

Huyệt Khí môn đã bị phá, chân khí phân tán dẫn đến mất hết võ công. Còn mong gì bôn tẩu giang hồ,báo thù đáp nghĩa.

Trời ơi, hận biết chừng nào.

Tống Nguyên nhận ra toàn thân mình nằm gọn trong tay Bạch Nhị tiên sinh và ông ta ôm chàng từng bước đi đến bờ suối.

Trong đầu Tống Nguyên Vẫn tiếp tục suy nghĩ. Hồi ở trong Động Không Đáy,
chàng có đọc sách cho biết cảm giác của người bị phân tán công lực là
thấy mình như phiêu diêu bay lên chín tầng mây, sao chàng chưa thấy cảm
giác đó. Đầu óc vẫn tỉnh táo nên Tống Nguyên còn hy vọng. Chàng hít sâu
một hơi thở để phát động chân khí.

Nhưng hết rồi…

Tất cả hết thật rồi.

Ngoài cảm giác lơ lửng, chân khí hừng hực ngày thường không còn phát động luân lưu được nữa.

Bước chân của Bạch Nhị tiên sinh đã dừng lại.

Tiếng cười đáng ghét của lão Mai Ninh như chọc vào tai chàng, cùng những lời nói như xuyên tim chàng trai trẻ:

– Khà khà, Bạch đại hiệp, ngươi quả là bạn chân thành, nào chúng ta cùng trao đổi nhé.

Bạch Nhị tiên sinh chỉ cười nhạt.

Mai Ninh lại nói:

– Tại hạ còn một yêu cầu.

Giọng Bạch Nhị tiên sinh lạnh lùng:

– Ngươi muốn gì nói hết ra đi.

Ngửa mặt lên cười như điên dại, Mai Ninh cười gằn từng tiếng:

– Kim Ngọc Thiềm Thử, “con cóc vàng” của Bạch đại hiệp ở đâu, tại hạ rất muốn xem qua một tí.

Bạch Nhị tiên sinh nhếch mép:

– Ngươi còn muốn gì thêm nữa chăng?

Tiếng Mai Ninh trả lời:

– Được đáp ứng yêu cầu chút đỉnh ấy là Mai Ninh đã toại nguyện rồi.

Vừa bước tới, Bạch Nhị tiên sinh vừa bảo:

– Điều đó để ta suy nghĩ.

Giọng Mai Ninh bỗng vang lên:

– Dừng bước là vừa, đại hiệp bước tới nữa, tại hạ sẽ “ăn không tiêu”.

Bạch Nhị tiên sinh đứng lại hỏi lớn:

– Ta trao đổi thế nào đây?

Mai Ninh đáp nhanh:

Sở dĩ tại hại không muốn đại hiệp đến gần, vì nếu ngươi trở mặt thì ta sẽ
“ăn không tiêu”. Điều kiện trao đổi tiên quyết là “con cóc vàng”, sau đó ta mới trao đổi người.

Bạch Nhị tiên sinh vẫn bình tĩnh:

– Kim Ngọc Thiềm Thử- con cóc vàng, được thôi. Nhưng làm thế nào để trao đồi người?

Mai Ninh lẹ miệng:

– Chỉ cần đại hiệp cho biết chỗ, tại hạ có người đến lấy.

Bạch Nhị tiên sinh giơ tay rút trong chiếc túi ra một cái hộp nhỏ bằng ngọc bích, và bảo:

– Nó là bảo vật nằm trong hộp ngọc này đây.

Trên gương bặt gian xảo của Mai Ninh lộ rõ nét vui mừng. Hắn lập tức lách
mình phóng tới và điểm nhanh vào huyệt Phượng Vĩ vủa Bạch Anh để khỏi
phái canh chừng rồi kêu lên:

– Vương Nhân, hãy đến nhạn tiểu tử Tống Nguyên và Kim Ngọc Thiềm Thử trong tay Bạch đại hiệp.

Có tiếng “dạ” vang lên.

Rồi một gã đại hán tử mập, lùn từ phía sau tiểu thư Bạch Anh xuất hiện. gã
mặc bộ y phục đen tuyền. Thì ra gã Vương Nhân này có nhiệm vũ khống chế
Bạch Anh. Bây giờ tiểu thư đã bị điểm huyệt, gã vâng lệnh Mai Ninh ròi
chỗ núp, bước về phía Bạch Nhị tiên sinh.

Đúng lúc Vương Nhân đang đi tới, Mai Ninh bỗng hét lớn:

– Con bà nó, coi chừng đấy.

Thân hình lão nhanh như gió cuốn lao về phía trước.

Nhưng đã muộn rồi.

Bạch Nhị tiên sinh còn lẹ hơn mũi tên, búng tay vào ba huyệt lớn Não Hải,
Bội Lương, Bội Tâm của Tống Nguyên, giải huyệt cho chàng. Đồng thời ngón tay ông phóng ra luồng chỉ phong chiếu thẳng vào Vương Nhân.

Bình một tiếng, Vương Nhân kêu rú lên thê thảm và ngã lăn ra chết tươi. Cùng lúc đó Bạch Nhị tiên sinh đã lướt tới giải hết huyệt đạo mà Bạch Anh
đang bị phong bế.

Tất cả sự việc diễn ra trong chớp mắt.

Tống Nguyên thấy ngay cơ thể được nhẹ nhàng, chân khí hồi phục như cũ. Chành hiểu ra mưu trí của Bạch Nhị tiên sinh. Ông đã thay đổi tình thế bất
ngờ, giánh lại được Bạch Anh, kéo cô cháu gái phóng trở lại bên cạnh
Tống Nguyên, giữa cái nhìn ngơ ngác, thất thần của Mai Ninh.

Thở phào nhẹ nhọm, Tống Nguyên thầm nghĩ trong đầu:

– “Có thế chứ, lẽ nào Bạch Mai cư sỹ hại ta”…

Vừa lúc ấy tong rừng vang lên một tràng cười, rồi một lão già phóng ra bờ
suối. Lão ta có bộ tóc dài chấm đầu gối, râu bạc cuộn quanh cằm, hai ống tay áo phất phơ trước gió…

Khi đó Tống Nguyên đã phát động chân khí và huyết khí bao quanh mình lớp khói sương màu hồng nhạt.

Trông thấy lão già râu tóc rậm thượt kia. Tống Nguyên chột dạ, lẩm bẩm trong miệng:

– Ôi sao lão này cũng xuất hiện ở nơi đây?

Chàng trố mắt ngó lão…

Thì ra lão ấy chính là Lão Già Tóc Dài toan hút máu Tống Nguyên ở trong bọng cây dưới long đất ngày nào.

Lão bật cười:

– Khà khà, lão phu là Vũ Trụ Ma Quần đã lâu không xuất hiện giang hồ, không ngờ bữa nay được trông thấy mottj công phu đẹp mắt.

Vừa thấy lão tóc dài, Bạch Nhị tiên sinh đã biến sắc. Trong lúc đó, Mai Ninh bước tới khúm núm cúi chào lão tóc dài:

– Đàn Chủ Điện Âm Mai Ninh thuộc Thiên Ma bang xin kính chào sư gia.

Cặp mắt lão già sáng như ánh lân tinh, quét tia nhìn lạnh lẽo qua ma đầu Mai Ninh.

Giọng nói của lão nghe rè rè như tiếng chuông bể:

– Ngươi là hạng người nào mà giám gọi lão phu là sư gia.

Sắc mặt Mai Ninh tái mẻt.

Lão lắp bắp hỏi:

– Bang chủ vắng mặt đã lâu, tại hạ và chúng đệ tử ngày nào cũng mong ngóng sư gia tới.

Đôi mắt lân tinh lại chớp chớp. Lão Vũ Trụ Ma Quần có vẻ hài lòng, nói như reo lên:

– À, vậy là Dương nhi đã lập thành bang phái rồi, cho phép ngươi đứng thẳng.

Ống tay áo của lão phe phẩy.

– Lập tức Mai Ninh cảm thấy một luồng lực đạo nâng lão đứng thẳng lên.

Tằng hắng một tiếng, lão tóc dài liếc qua Mai Ninh:

– Ngươi đến đây làm gì?

Mai Ninh vội đáp:

– Bang chủ của bổn bang hạ lệnh cho tại hạ phải bắt được tiểu tử Tống
Nguyên kia và đoạt Kim Ngọc Thiềm Thử từ trong tay Bạch lão nhị.

Vũ Trụ Ma Quần nói lớn:

– Việc ở đây để ta chịu trách nhiệm chu toàn. Ngươi và bọn cung tên núp ở trong rừng cũng những kẻ vây Đà Từ trong khe đá núi rút hết cả đi.

Thấy Mai Ninh ngẩn ngơ, lão thét:

– Ngươi còn do dự gì nữa?

Mai Ninh vội cúi dầu:

– Tại hạ xin tuân lệnh.

Dứt lời, hắn vội bắn một tia tín hiệu xanh lên trời.

Những bóng đen lố nhố trong rừng lập tức biến mất, đồng thời từ đằng xa vọng tới tiếng thét của Phương Thạc Lưỡng Đà.

Rào rào…

Trong chớp mắt, có hơn chục bóng người đáp xuống, minh mẩy dính đầy máu me, giữa bọn chúng có những đứa bị mù.

Tiếp đó là tiếng rùm rụp vang lên. Hai bóng người cao to xuất hiện. Đó là Phương Thạch Lưỡng Đà, gần như cùng một lúc ập tới.

Chân vừa chạm đất, Kim Giáp Thần Đà Thạch Phá Vân đã gầm lên:

– Bọn thỏ chết nhát, chạy đi đâu.

Chưởng phong cuồn cuộn bổ vào bọn mười người ở giữa

Mười người kia cũng vây đánh Phong Thạch Lưỡng Đà, khí thế thật hùng hậu.

Thấy rõ tình hình nghiêm trọng, Bạch Mai cư sĩ liền nói lớn:

– Phương Thạch Lưỡng Đà hãy dừng tay.

Nghe lệnh Bạch Nhị tiên sinh, Phương Thạch Lưỡng đà đình thủ, phóng về chỗ chủ nhân, đứng sau Bạch Anh và Tống Nguyên.

Liếc nhìn qua, Tống Nguyên thấy hai vị kỳ nhân giang hồ y phục tả tơi song vẫn chống nạnh hầm hừ, khí thế không hề suy giảm.

Chân trời phía đông đã sáng lên.

Tuy là mùa hạ, gió từ khe núi và rừng mai thổi lồng lộng, cả một vùng vẫn mát rượi trong buổi sáng bắt đầu.

Bạch Nhị tiên sinh muốn ổn định tình hình, đặc biệt là lão Vũ Trụ Ma Quần
sau bao năm biệt tích giang hồ đã tái xuất. Vừa trở lại võ lâm lão đã có mặt ở rừng mai này.

Trong khi ấy, vết thương vẫn nhói đau bên
cánh tay phải làm Tống Nguyên bực tức. Mỗi lần có chuyện căng thẳng là
thương tích cũ lại nhói lên, làm cả cánh tay Tống Nguyên co giật. Thương tích ấy chính là do lão tóc dài kia gây nên.

Chàng chớ lại Vũ
Trụ Ma Quần đã nhe răng toan cắn cổ hút máu của chàng, bởi Tống Nguyên
uống được máu qúy‎ của Chương Giao… Và bây giờ lão đang đứng trước mặt
chàng.

Khi ấy, Vũ Trụ Ma Quần lại nhăn hàm răng trắng ởn:

– Khà khà, tiểu tử Tống Nguyên, ngươi tưởng dễ dàng thoát khỏi tay của lão phu sao?

Nghe Vũ Trụ Ma Quần nói, Bạch Mai cư sỹ lại nhìn Tống Nguyên, trong đầu thầm nghĩ:

– “Tiểu tử họ Đỗ này thật kỳ lạ. Gã mang theo trong mình những vật báu
của Hồng Hoang Huyết Ma, Thanh Thành thất tử, còn mặc bộ quần áo của Ma
Đầu cư kỳ, từng hành đạo giang hồ cả trăm năm. Như thế hắn sẽ bị phiền
hà bởi các cao thủ Võ Lâm mỗi khi xuất hiện. Ta coi bộ võ công của hắn
chẳng thua kiems gì ta. Nhưng khi hắn đấu chưởng với Kim Giáp Thần Đà
lại bị đẩy lùi xa lắc. Thì ra võ công hắn tuy học được nhiều, nhưng chỉ
phát huy được ba phần mười.

Nhâm Đốc nhị mạch của hắn đã thông,
nhưng sinh tử huyền quan chưa được phá, chân khí chưa vận được đến mười
hai bộ phận, nên lúc huy động nội lực lại kéo theo cả ngoại lực. Song
nội lực tiềm tàng của hắn nếu được giao tranh dẫn xuất, thì rồi đây võ
công của hắn chẳng thua kém những đệ nhất cao thủ Võ Lâm. Hòi nẵy Kim
Giáp Thần Đà đánh Tống Nguyên bị thương, nhưng lại có tác dụng dẫn xuất
nội lực của hắn. Như vậy, bây giờ nội lực của hắn đã có thể ngang hàng
với Kim Giáp Thần Đà.

Trong lúc Bạch Mai cư sỹ suy tư, Tống Nguyên nhìn Vũ Trụ Ma Quần và bình tĩnh cười lạt.

Chành khẳng khái nói:

– Ta làm việc quang minh chính đại, không có gì phải chạy, bọn ma đầu các ngươi chẳng làm ta chạy được đâu.

Vũ Trụ Ma Quần phẫn nộ thét lớn:

– Tiểu tử ngông cuồng, để xem ngươi có chạy không…

Thân hình lão phóng tới.

Ống tay áo bên phải giơ cao như đón gió, hữu chưởng đẩy mạnh, cả thân thể
lão lướt về phía trước, đồng thời năm ngón bàn tay trái cúp vào chụp một thế cầm nã thật nguy hiểm.

Tống Nguyên vận du huyết khí sẵn sàng xuất chưởng.

Bỗng Nhũ Đinh Quái Đà Phương Chấn Thiên hét to một tiếng, xuất chiêu bổ nhanh như trời giáng.

Tỏ vẻ ngạc nhiên và bực tức, Tống Nguyên quát:

– Hừm, cái lão này.

Chàng xoay mình như cái bóng, thoát luông chưởng của Vũ Trụ Ma Quần và đỡ ngọn chưởng của Phương Chấn Thiên.

Ầm…

Một tiếng nổ chấn động, rung chuyển cả vùng, đất đá bay mù mịt, chưởng lực
của Ngũ Đinh Quái Đà còn mạnh hơn Kim Giáp Thần Đà. Tống Nguyên đứng
không vững, phải thối lui mấy bước.

Phương Chấn Thiên trừng mắt:

– Tiểu tử, ngươi làm gì thế? Ta đánh giúp ngươi mà?

Tống Nguyên cười lạt:

– Ai cần ngươi giúp?

Thì ra Ngũ Đinh Quái Đà Phương Chấn Thiên xuất chiêu vừa rồi là toan đánh
Vũ Trụ Ma Quần, hỗ trợ với Tống Nguyên, không ngờ chàng trai lại đỡ lấy
chiêu thần tốc của lão.

Thật ra, Tống Nguyên cũng có cảm tình với bốn người ở rừng mai này, nhất là đối với Bạch Anh, cô gái được chàng
luyến mến, nhưng hồi nãy Bạch Nhị lão hiệp Bạch Mai cư sỹ chủ nhân rừng
mai có ‎ định nhường nhịn Vũ Trụ Ma Quần, làm tổn thương ‎ chí quật
cường của Tống Nguyên nên chàng quyết đánh lão tóc dài ấy mà không cần
ai giúp.

Vì thế, chàng vừa né tránh đường trưởng của Vũ Trụ Ma
Quần, vừa đỡ độc chiêu dữ dội của Phương Chấn Thiên đến rúng động nội
tạng,

Phương chấn thiên lầm bầm:

– Thằng khùng, ta muốn giúp ngươi, thế mà…

Tống Nguyên gạt ngang:

– Mọi người dang ra, cứ để tại hạ đối chọi với lão ma đầu.

Vũ Trụ Ma Quần cười gằn:

– Nhóc con làm phách. Lão phu không muốn giết ngươi từ phía sau, và bất
đắc dĩ mới xuất thủ với bọn nhỏ tuổi nên có nương tay. Bộ ngươi tưởng
mình đủ sức chống lại lão phu chăng?

Tống Nguyên cười khinh thị.
Chàng toan nói toạc vũ giao tranh giữa mình với lão dưới lòng đất. Nhưng chàng hiểu lão ta muốn dữ thể diện một tiền bối nên không tiện bức
bách.

Chàng chỉ lạnh lùng:

Lão già họ Kim kia, ta đã sẵn sàng, dù thân phận ngươi cao tới đâu, ta cũng chẳng coi ra gì cả, Cứ việc xuất chiêu.

Vũ Trụ Ma Quần hét dữ dội:

– Tiểu tử thật ngông cuồng, không sợ chết…

Lão gằn giọng tiếp:

– Hôm nay mà ngươi đỡ được mười chiêu của lão, thì không cần bàn cãi gì nữa. Hãy sẵn sàng tiếp chiêu.

Bạch Mai cư sỹ đằng hắng, vừa toan nói điều gì đó, thì Tống Nguyên đã giành nói trước:

– Được, quân tử nhất ngôn nhé.

Vũ Trụ Ma Quần Kim Xúc Lân dường như nắm chắc phần thắng trong tay, cười khẩy:

– Tốt lắm, hãy chờ lão phu xuất thủ

Bạch Mai cư sỹ ngó Tống Nguyên mà bảo:

– Đỗ thiếu hiệp hay là nhường…

Tống Nguyên vòng tay vừa tỏ vẻ kính nể, vừa chặn ngang lời nói của cư sỹ Bạch Mai:

– Xin lão tiền bối an tâm và tạm thời lui ra, để tại hạ một mất một còn
với con quỷ tóc dài này. Nếu tại hạ có mệnh hệ, thì mọi vật trên người
đều tặng bạch anh cô nương làm kỷ niệm, và cũng để bồi thường hành động
làm náo loạn rừng mai.

Bạch Nhị tiên sinh thay đổi sắc mặt, kiền kéo theo Bạch Anh lui xa mười trượng.

Nhíu mày nũng nịu, Bạch Anh nói:

– Công công, cứ để cháu đứng đây xem…

Lời lẽ của Bạch tiểu thư tỏ ra muốn cứu giúp và quan tâm đến sự an nguy của Tống Nguyên.

Kim Giáp Thần Đà liền bảo:

– Anh nhi, hãy bảo trọng, lo cho cậu ấy làm gì.

Bạch Anh chu mỏ nói nhanh:

– Các ông không giúp thì cháu giúp.

Rẹt rẹt, kiếm bạc đã rút nhanh, cô gái nhất định chờ hỗ trợ chàng thiếu hiệp mà nàng thương mến.

Ngũ Đinh Quái Đà Phương Chấn Thiên lúc ấy cũng chưa chịu lùi. Lão nói nhỏ bên tai Tống Nguyên:

– Thiếu hiệp, để lão đà tử này xuất thủ trước cho…

Nhưng Tống Nguyên vòng tay, cúi mình:

– Việc của tại hạ xin cứ để tự giải quyết. Nếu các ngài muốn động thủ với con quỷ tóc dài kia, thì chờ tại hạ đấu xong sẽ chưa muộn.

Chàng lại chìa tay lễn phép:

– Xin mời…

Rõ ràng Tống Nguyên đã mời Ngũ Đinh Quái Đà đứng qua một bên.

Kim Giáp Thần Đà nhìn Bạch Anh:

– Thấy chưa, Ngũ Đinh Quáid Đà mà cậu ta còn không cho giúp đấy.

Bạch Mai cư sỹ nói nhỏ bên tai cháu gái:

– lão tóc dài Kim Xúc Lân rất ghê gớm, như ta đây cũng chưa chắc địch nổi. Nhưng nếu Đố thiếu hiệp gặp nguy thì ta sẽ ra tay.

Bạch Anh an tâm tra kiếm vào vỏ.

Nàng lại hỏi ông nội:

– Thật chứ công công?

Bạch Nhị tiên sinh mỉm cười:

– Ta nói đùa với cháu bao giờ đâu.

Cô gái tươi nét mặt, có vẻ tin tưởng ông nội lắm.

Thật ra Bạch Anh đâu biết được sự lo lắng ngấm ngầm trong lòng Bạch Mai cư
sỹ bởi sợ cho tính mạng Tống Nguyên. Lão tóc dài Vũ Trụ Ma Quần Kim Xúc
Lân là lão quỷ giết chóc ghê gớm, uống máu người như uống rượu. Lão ta
làm cả hắc bạch lưỡng đạo Võ Lâm nghe danh mà hết vía.Cho dù Bạch Mai cư sỹ và song đà cùng xuất thủ chưa chắc ngang sức với lão quỷ hung ác ấy.

Lúc đấy mọi người đã đứng dẹp sang hai bên.

Vũ Trụ Ma Quần cười khẩy:

– Tiểu tử, ngươi tự tin tiếp nổi mười chiêu của lão phu sao?

Đã vận hành huyết khí đầy đủ, Tống Nguyên lạnh lùng nói:

– Tại hạ quy còn nhỏ tuổi nhưng không thích bông đùa. Nếu ngươi cảm thấy
đã quá lời thì cũng còn đủ thời gian sửa lại và xin lỗi ta đấy.

Kim Xúc Lân hất mạnh mớ tóc dài, đỏ mặt gầm lên:

– Tốt lắm, hãy đỡ chiêu thứ nhất.

Chân lão vừa nhúc nhích, song chưởng đã phát ra hai luồng lực đạo khủng khiếp bổ vào Tống Nguyên.

Chưởng phong ầm ầm phủ kín toàn thân chàng trai, buộc Tống Nguyên phải đối chọi trực diện, không có cách nào khác

Biết Kim Xúc Lân muốn dùng nội lực để giành thắng lợi, Tống Nguyên vẫn bình
tĩnh vận tám thành công lực vào song chưởng. Huyết khí vận hành mãnh
liệt theo chưởng tuôn ra. Hai luồng khí thế màu đỏ cũng lưỡng chiêu vút
tới vù vù rung rợn.

Ầm ầm…

Chưởng lực giao nhau khủng khiếp, bá bay cát chạy, cây cối ngã đổ bật tung cả một vùng như thiên hôn địa chấn.

Đám người bên ngoài tuy cách xa mười trượng, và đều là cao thủ, vẫn bị gió xoáy ngả nghiêng.

Tống Nguyên cảm thấy chấn động nội tạng, khí huyết đảo lộn dâng trào, phải
lùi ba bước, miệng hớp chân khí, cố dằn sức xung động bởi lưỡng chưởng
va chạm kinh hồn.

Kim Xúc Lân cũng ngã lảo đảo, ngả nghiêng, lắc lư một hồi mới trụ bộ được. Lão ta trố mắt ngạc nhiên, không ngờ chỉ
cách thời gian giao đấu dưới long đất không bao lâu mà võ công và nội
lực của Tống Nguyên đã tăng tiến bội phần rất khó tin.

Lão lại thét:

– Giỏi lắm tiểu tử tiếp thêm một chiêu nữa nhé.

Đơn chưởng của lão vừa tung lên, chưởng phong đã đùng đùng di động, đâm
thẳng vào những yếu huyệt trước mặt chàng trai như sóng xô thác đổ, sức
mạnh lấp biển dời non.

Thật ghê người…

Thấy kình khí của
đối phương cuồn cuộn xô thẳng vào ngực mình tống lực rất mạnh. Sức ép
làm Tống Nguyên muốn ngộp thở. Chàng liền nói nhỏ:

– Không xong rồi, phải đẩy bật được chưởng đạo của hắn ra.

Thân hình lập tức trụ vững, Tống Nguyên dùng chiêu tán vân hợp khí, song chưởng quay vòng, đẩy mạnh ra một đạo khí lực dữ dội.

Bình bình…

Chưởng chiêu giao nhau ác liệt, áp khí bị nén chặt thành từng luồng nhỏ bắn ra chung quanh như bao ngọn cuồng phong chặt cây xẻ đá.

Song chưởng của Tống Nguyên dồn toàn lực, sức mạnh kinh người. Vũ Trụ Ma Quần xuất
thủ cũng dữ dội. Lực càng dồn nén, chấn động càng khủng khiếp khi kình
khí giao nhau. Tiếng nổ phát ra đinh tai nhức óc.

Tống Nguyên cảm thấy toàn cơ thể lâng lâng, chân không còn chạm đất, càng phải lùi liền mấy bước. Phía bên kia Vũ Trụ Ma Quần cũng thấy khí huyết đả lộn, tim
đập loạn xạ, lảo đảo giật lùi.

Đúng là kỳ phùng địch thủ.

Bạch Mai cư sỹ, Bạch Anh cô nương và Phương Thạch Lưỡng Đà vẫn sợ Tống
Nguyên không chịu nổi một chiêu của Vũ Trụ Ma Quần. Thế mà hai chiêu qua còn ngang sức. Chẳng những Tống Nguyên đỡ được, mà không yếu thế hơn
lão tóc dài.

Bốn người cùng xúc động, gương mặt lộ tia vui mừng cho chàng thiếu hiệp kiên cường, dũng mãnh.

Mai Ninh thì không biểu lộ tình cảm gì, chỉ đứng bên ngoài trố mắt ngó, miệng luôn thốt ra những tiếng hừm hừm…

Vũ Trụ Ma Quần thét lên:

– Tiểu tử ngươi phải chết.

Lão thấy hai chiêu đã qua, không đạt hiệu quả nên tức như điên. Đơn thủ
liền xoay tròn, chưởng ảnh xòe rộng phát ra một chiêu như bão táp bao
trùm các huyệt chính của Tống Nguyên.

Miệng lão thét rờn rợn:

– Hãy tiếp chiêu Thiên Viên Đột Phá.

Những người chứng kiến đều giật mình kêu lên:

– Ôi, tuyệt chiêu tối độc.

Nhưng Tống Nguyên vẫn bình tĩnh. Chàng tập trung toàn bộ tinh lực, cahwm chú quan sát từng biểu hiện nhỏ của Vũ Trụ Ma Quần.

Vừa thấy Kim Xúc Lân chuyển động, cahngf giành xuất chiêu trước. Hữ chưởng
của lão tóc dài vừa nhích, Tống Nguyên đã triển khai Huyết Huyết Quang
Mê Ly Chưởng, huyết ảnh đỏ au tuôn ra cùng với song chiêu. Cả một tòa
chưởng sơn ụp lấy những huyệt đạo chính cảu Vũ Trụ Ma Quần, công phá dữ
dội.

Không ngờ chưởng lực của Tống Nguyên quàng quanh mình như
đai sắt, Vũ Trụ Ma Quần hoảng hốt, xoay mình như chong chóng để tiếp
chiêu tự cứu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Lão ta kinh ngạc không hiểu tại sao nội lực của Tống Nguyên càng lúc càng mạnh và suy nghĩ về nhừng chiêu thức của chàng ta.

Chợt lão nghĩ thầm trong đầu

– Ôi không lẽ hắn là truyền nhân của Hồng Hoang Huyết Ma?

Vũ Trụ Ma Quần suy nghĩ như vậy vì lão nhận ra chưởng pháp bá đạo của Tống Nguyên sử dụng chính là huyết Huyết Quang Mê Ly Chưởng ngày xưa Hồng
Hoang Huyết Ma đã làm khiếp vía giang hồ.

Khá vất vả lão mới thoát qua được vòng đai chưởng lực như gom cả bầu trời của Tống Nguyên.

Trong mọt lúc, chưởng chiêu của chàng trai chưa thay đổi, song kỳ thực lại
rất linh hoạt, dồn nén Vũ Trụ Ma Quần vào cơn hoảng loạn. Lão ta phải
thay đổi ba chiêu mới thoát ra ngời vong chưởng lực caut Tống Nguyên mà
trong đầu vang lên những tiếng ong ong khủng khiếp.

Vừa lúc đó,
Tống Nguyên lật song chưởng, thân hình quay ngược chiều, màu đỏ của
huyết quang tỏa ra chói mắt, bóng dáng mờ ảo, đồng thời chưởng chỉ đan
xen, kìn lực như rải khắp trời.

Chàng đã sử dụng kỳ ảo mê ly chiêu thứ hai trong huyết Huyết Quang Mê Ly Chưởng.

Chiêu này công phá dữ dội, vừa xuất ra Vũ Trụ Ma Quần đã giật mình sửng sốt,
lão vung chưởng phản công liên tục. Kình phong từng luồng chặn huyết
quang.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng mà phải xuất ba chiêu,
đánh mười tám quyền với mười sáu lần vung trảo. Nhưng thân pháp của
chàng trai quá nhanh. Mỗi lần Vũ Trụ Ma Quần Kin Xúc Lân xuất chiêu đả
huyệt, lão ta không nhắm được vị trí chính xác nên cứ đánh vào chỗ
trống.

Lúc này chiêu thứ chín đã qua.

Tống Nguyên vẫn vững như bàn thạch.

Lão già tóc dài bỗng nhảy phóc ra ngoài, tránh xa vùng huyết quang bao trùm một khoảng không gian.

Hít sâu một luồng chân khí, lão lạnh lung nói:

– Tiểu tử, chiêu thứ mười ta cho ngươi toi mạng.

Dứt lời, lão liền vận ma công, sắc mặt trở nên trắng bạch. Mặt lão như không còn một giọt máu.

Ở bên ngoài, Bạch Anh tiểu thư kêu lên

– Ôi, Bạch Diện Thiên Bạo Ma công.

Tống Nguyên cũng chăm chú nhìn.

Chàng thâys trên đỉnh đầu lão Kim Xúc Lân bốc lên một lướp thể khí như sương
mù, càng lúc càng dày, lát sau bề dày khí trắng chất lên hàng trượng.

Biết là Vũ Trụ Ma Quần sử dụng sát thủ lợi hại, triển vận ma công nên Tống
Nguyên cũng tập trung tinh lực đối phó. Chàng huy động toàn bộ huyết
khí, còn ngầm triển vận Huyền Thiên Chân Chí, song hành tả hữu, đón đợi
chiêu thứ mười của Kim Xúc Lân.

Trên gương mặt độc ác đầy lông lá của Vũ Trụ Ma Quần thoáng hiện nụ cười nham hiểm.

Tả chưởng của lão từ từ đưa lên.

Tống Nguyên và mọi người đêu hồi hộp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.