Học Ngoan

Chương 41: C41: Chương 40



Chương 40: Bây giờ cậu ấy thuộc về ai?

Bọn họ ở gian bên này ăn uống no say Dương Duệ cũng chẳng quản, được nửa buổi mới ở cách vách hỏi: “Mấy đứa không còn gì làm à? Ăn xong nhớ mang rác đi cho anh đấy!”

Vương Tiếu trả lời rõ to: “Yên tâm đi ông chủ Dương, lúc đi đảm bảo sẽ sạch bóng như lúc đến.” Nói xong không quên hỏi thêm một câu: “Anh làm vài xiên không?”

“Anh già đầu rồi còn ngồi chung với đám nít ranh các cậu chắc!” Dương Duệ đáp.

“Cũng sắp lên 12 rồi còn nít ranh gì nữa….” Vương Tiếu lẩm bẩm.

Đám nít ranh là bảo chúng nó, Dương Duệ chưa từng xem Tôn Thành và Lâm Thiên Tây là nít ranh.

Lâm Thiên Tây đang cắn xiên thịt, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào mấy miếng băng cá nhân trên tay Tôn Thành thưởng thức tài nghệ của mình, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì khựng lại, nhớ ra gì đó: “Không đúng, hôm nay là thứ mấy?”

Vương Tiếu bảo: “Ai quan tâm thứ mấy chứ, ăn xong thì bọn mình đi tìm chỗ nào chơi đi, giải tỏa tâm trạng một chút. Thật đó anh Tây, em thật sự sợ chết khiếp luôn, anh mà xảy ra chuyện thì em phải đi đâm tường tạ tội mất! Thế nhé, lát nữa em đi trước thăm dò đường xá thế nào cho, dù sao cũng phải tránh mặt thằng đbgr Tam Pháo kia.”

2

Tôn Thành liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tây, bỏ một cây xiên tre xong tay xuống: “Hôm nay có điểm.”

“Đệch mẹ!” Lâm Thiên Tây thoáng cái bật dậy: “Tôi nói rồi mà!!”

Thảo nào nghe Dương Duệ hỏi có chuyện gì làm không mà cứ thấy sai sai, hôm qua bị đánh một trận, tí nữa thì quên tiệt mất đại sự luôn! Hôm nay là ngày phát phiếu điểm!

Ba đứa đối diện đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Thế có chơi nữa không hở anh?” Tiết Thịnh hỏi.

“Chơi cái lông ấy, mấy đứa không đến trường nhưng anh đây phải đến.” Trái tim Lâm Thiên Tây đã treo lơ lửng mấy ngày, xiên nướng cũng chẳng buồn ăn nữa, lập tức lao ra ngoài, đi đến cửa rồi thì ngoảnh lại nhìn Tôn Thành: “Cậu không đi à?”

Ngay từ lúc Lâm Thiên Tây hỏi Tôn Thành có đến chỗ Dương Duệ không hắn đã định nói chuyện này rồi, đoán rằng có lẽ cậu đã quên, đứng lên đáp: “Đi, cùng đi.”

“Vậy nhanh lên một chút.” Bước chân Lâm Thiên Tây rục rịch, cậu quá sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt.

Dương Duệ đang ngồi trên ghế mây gian bên cạnh ló người ra: “Ê Lâm Thiên Tây…”

“Im miệng!” Lâm Thiên Tây quay sang trừng anh: “Anh không được nói chuyện, anh mà nói em thi hỏng nữa là em trở mặt đấy!”

Dương Duệ cười một tiếng: “Không, anh chỉ muốn nói hôm nay cậu mặc như thế này rất đẹp trai, đi đi.”

Lâm Thiên Tây nhìn trên người mình, quay đầu thì thấy chủ nhân bộ quần áo cậu đang mặc đi ra, không nói nhảm nữa, lập tức lên đường: “Mau đi thôi.”

Bọn Vương Tiếu vừa dọn bàn vừa kêu: “Chờ một lát anh Tây, đi cùng đi!”

Đến khi chúng nó đuổi theo ra ngoài, Lâm Thiên Tây và Tôn Thành đã đi từ đời nào rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Lâm Thiên Tây bổ não cả một đoạn đường đi tới trường, lúc vào trường còn nghĩ là sẽ thấy mười mấy giáo viên trịnh trọng đứng trước tòa giảng dạy, tay cầm bảng xếp hạng to như tấm áp phích, trực tiếp đập kết quả vào mặt cậu.

Nhưng sự thật là trong trường vô cũng yên tĩnh, lên tòa giảng dạy cũng chẳng thấy mấy người.

Tôn Thành đi đằng sau cậu, tay trái vẫn luôn xỏ trong túi quần, nhìn cậu im lặng đi trước, mở miệng gọi một tiếng: “Này.”

Lâm Thiên Tây ngoảnh lại: “Cái gì?”

Tay phải Tôn Thành chỉ cánh cửa mà lẽ ra cậu nên vào: “Lớp cậu ở đằng trước.”

Lâm Thiên Tây hoàn hồn liếc mắt nhìn cửa, nhếch miệng: “Phắc, tôi kích động quá rồi, vậy tôi đi trước nhé.”

“Ừm.” Tôn Thành nhìn theo cậu vào A8 rồi mới về lớp mình.

Khương Hạo từ trong đi ra, suýt nữa thì va vào hắn, nhìn hắn từ đầu xuống chân một lượt xong lại ngó ra hành lang: “Vừa nãy là Lâm Thiên Tây hả? Cậu ta mặc quần áo của ai thế, trông cứ giông giống của cậu thế nào ấy?”

Tôn Thành không trả lời, đi vào hỏi: “Phát phiếu điểm rồi à?”

“Chưa.” Khương Hạo đi cùng: “Cậu không xem thông báo của trường à?”

Tôn Thành đứng ở chỗ ngồi, đưa mắt nhìn trong lớp, chẳng được mấy người: “Thông báo gì?”

“Nói là để phân lớp công bằng nên bài thi cuối kỳ không chấm ở trường mình, đưa đến trường bên cạnh cho giáo viên của bọn họ chấm rồi, chủ nhiệm bọn mình cũng không sờ mó gì được. Lúc đó phân hạng xong thì chia lớp luôn, cho nên bây giờ vẫn chưa có điểm đâu.”

Tôn Thành nghe xong lập tức liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

11A8 bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng Lâm Thiên Tây: “Cái đệch con mẹ!! Lão Chu thầy muốn chơi chết em đúng không!!!!”

Khương Hạo kỳ quái nhìn theo: “Cậu ta bị cái khỉ gì thế?”

Tôn Thành đi ra từ cửa trước, một mạch bước đến cửa sau A8.

Vừa khéo Chu Học Minh bưng bình trà đi từ cửa trước A8 ra, quay đầu nhìn vào bên trong lớp học, cái nhìn kia không khác với ánh mắt khi nãy của Khương Hạo là bao, sau đó lại quay đầu về đi tiếp.

Lâm Thiên Tây đi ra ngoài, nhìn thấy Tôn Thành đứng ở cửa, hạ giọng mắng: “Một chuyến tay không cmnr, đây là muốn vờn cả cái kì nghỉ hè của tôi mà!!”

Tôn Thành nói: “Cậu đi hỏi thăm chút xem bài thi đưa đến trường nào, tối nay chúng ta trèo tường vào xem bài cậu được bao nhiêu điểm.”

“Hả?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn chằm chằm, hai mắt lập tức sáng bừng, một giây sau lại cau mày: “Cậu chơi tôi à?”

Ý cười xuất hiện trên mặt Tôn Thành gần như không thể nhìn ra: “Vậy làm sao bây giờ, chờ đi.”

“Đệt…” Lâm Thiên Tây vò tóc, chợt khựng lại: “Tôi còn có năm điểm nữa!!”

“Ở đây này!” Có người trả lời.

Cậu xoay người nhìn ra sau, Ngô Xuyên đeo còi trên cổ, sải bước về phía cậu: “Tìm em đó Lâm Thiên Tây, đến lúc em bắt đầu tập luyện rồi.”

Lâm Thiên Tây: “Tập luyện gì cơ?”

Ngô Xuyên đi tới bên cạnh, hệt như cọng trúc đen lắc lư trước mặt cậu: “Nghỉ hè lớp 11 là để cho em chơi chắc? Đã nói là phải cao hơn nhanh hơn khỏe hơn đấy, em vào đội thi đấu để tập luyện còn gì?”

“Thầy sắp xếp cho em rồi ạ?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Đội nào thế?”

“Đội điền kinh.” Ngô Xuyên nói như thể là chuyện đương nhiên: “Còn phải nói nữa à, chả có gì nghi ngờ.” Nói xong lại nhìn sang Tôn Thành đứng cạnh: “Em nói xem em ấy có phù hợp với đội điền kinh không?”

Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây: “Phù hợp.”

“Em thấy chưa?” Ngô Xuyên cực kỳ đắc ý với sắp xếp của mình.

Lâm Thiên Tây liếc Tôn Thành một cái, trông hắn lúc này cũng không giống đang chơi mình lắm, chắc là thật nhỉ, giơ tay ra trước mặt Ngô Xuyên: “Năm điểm?”

“Nhớ rồi, đi thôi, đi tập luyện.” Ngô Xuyên quay đầu, thật sự là kỳ công đến gọi cậu.

Lâm Thiên Tây thả tay xuống, không nhúc nhích: “Hôm nay không được.”

Ngô Xuyên dừng bước: “Tại sao?”

Lâm Thiên Tây cử động bả vai một chút, lại liếc Tôn Thành: “Hôm qua bị thương, chắc chắn không thể chạy được, phải hai ngày nữa.”

“Này này!!” Ngô Xuyên tức giận: “Em lại đánh nhau đúng không!!?”

“Không mà.” Lâm Thiên Tây lập tức chối bay chối biến, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Em chẳng may bị ngã.”

Ngô Xuyên trân trân mà chỉ chỉ cậu, cũng không biết rốt cuộc là cậu nói thật hay giả, cuối cùng bất lực bảo: “Thôi vậy, tôi miễn cưỡng tin em một lần, đi thôi.”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Em nói là không thể tập rồi mà, còn đi đâu nữa ạ?”

“Bảo em đi thì cứ đi đi, hôm trước em chả bảo là biết chơi bida còn gì?” Ngô Xuyên đi trước, thân là giáo viên thể dục, ít nhiều cũng mang theo khí thế hừng hực, không thích lề mề chậm chạp.

Khương Hạo từ A9 đi ra tìm Tôn Thành, đúng lúc nghe thấy câu này, buột miệng hỏi: “Bida?”

Ngô Xuyên lập tức nhìn cậu ta: “Em biết à?”

Khương Hạo nói: “Biết ạ, nhưng mà chơi không tốt bằng cậu ấy.” Cậu ta chỉ sang Tôn Thành.

Ngô Xuyên quay đầu nhìn Tôn Thành, hai mắt dò xét kỹ càng: “Nghe nói mấy giáo viên văn hóa đều gọi em là cá ngon, khoe đến là lợi hại, em còn biết nhiều trò vậy cơ à?”

“Thầy, người đỉnh lắm đấy.” Khương Hạo nhanh nhẹn tâng bốc trước, cũng không cần đến Tôn Thành mở miệng.

Khi ấy bọn Vương Tiếu cũng chạy đến nơi, còn tưởng là có chuyện gì: “Làm gì đấy? Lại phải đấu bóng rổ à?”

Ngô Xuyên nhìn qua thì đều thấy là mấy đứa chơi bóng hôm trước, dứt khoát ngoắc ngoắc tay: “Vừa khéo, các em cũng đến đây đi.”

Tôn Thành lia mắt sang bên cạnh: “Đứng đây cũng không đợi được điểm của cậu, đi thôi.”

Lâm Thiên Tây thật sự bị hắn đột ngột đâm trúng tâm tư, nhíu tít mày đi cùng Ngô Xuyên xuống tỏa giảng dạy: “Đệch mợ nó, vờn chết tôi đúng không!”

Bởi vì cánh tay trái bị thương, nên hôm nay Tôn Thành đi rất chậm, chỉ ung dung đi theo đằng sau.

Khương Hạo bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Hôm đó có chuyện gì à? Cái hôm mà tôi hẹn cậu đến đánh bida, sau đó bọn họ bị đám giang hồ kia bao vây ấy?” Cậu ta phóng mắt đến mấy đứa Vương Tiếu.

Tôn Thành thấp giọng nói: “Không sao cả, qua rồi.”

“Vậy sao? Chuyện đó nhìn sợ vãi.” Thật ra Khương Hạo cũng đã lo lắng cả một ngày: “Cậu thì sao, không làm sao chứ?”

“Không làm sao.”

Khương Hạo nghĩ, vẫn là nên đi hỏi bọn Vương Tiếu thì hơn.

Vương Tiếu thấy có thầy giáo trước mặt, không tiện nói quá to, giọng vừa nhỏ vừa nhanh chia sẻ hiểu biết ngày đó: “Bọn kia là đến vì anh Tây, nhưng mà Thành gia…”

“Ai cơ?” Khương Hạo cắt ngang.

Vương Tiếu chỉ Tôn Thành: “Đó đó, tôi cho cậu ấy cái biệt danh mới, nghe không oách vờ lờ à? Mẹ nó không phải cậu thân thiết với Tôn Thành lắm hay sao, chả lẽ lại không biết con người cậu ấy thế nào chắc, đệt mợ nó đàn ông đếch chịu được! Còn liều mạng với anh Tây của bọn này….”

Khương Hạo nhìn ba đứa chúng nó như thể nhìn thấy quỷ, nói đám thanh niên kia nhắm vào Lâm Thiên Tây chẳng bất ngờ tẹo nào, nhưng liên quan đến cả Tôn Thành thì rất quái lạ: “Các cậu không bị cái gì chứ, tự dưng thái độ với cậu ấy lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế?”

“Dẹp đi, cậu chả được hiểu đâu.” Vương Tiếu không tìm ra được kho.ái cảm chia sẻ, không muốn kể nữa.

Ngô Xuyên dẫn đám học trò đến phòng chứa dụng cụ thể thao, là một căn phòng đã cũ rích từ thuở bao giờ, lúc vừa đẩy cửa ra thì lập tức bị cái mùi ẩm mốc quá lâu không có ai bước vào xộc thẳng vào mũi.

“Lâm Thiên Tây!” Ông quay đầu gọi.

“Đây ạ.” Lâm Thiên Tây theo vào trong, thấy trong phòng bày một bàn bida, góc tường còn dựng mấy cây cơ, hình như mặt bàn vừa mới được lau, mép bàn còn mấy vết lau bằng giẻ chưa sạch.

“Tìm mấy thứ này ở trường khó lắm đấy, tôi phải vất vả lắm mới tìm được trong nhà kho, chỉ một cái thế này thôi.” Ngô Xuyên vỗ vỗ bàn: “Em nói mình biết chơi nhỉ? Chơi cho tôi xem một chút, ngã bị thương chắc là không đến nỗi cả trò này cũng không chơi được chứ?”

Khương Hạo theo bọn họ vào, thấy cái bàn bida để đó thì cũng rất bất ngờ.

Vương Tiếu bảo: “Lên đi anh Tây, lâu lắm rồi chưa thấy anh chơi.” Nói xong nhìn Khương Hạo: “Vừa hay cho cậu ta mở mang kiến thức một chút, cũng phải gào 666.”

Khương Hạo không quá tin tưởng, liếc Lâm Thiên Tây một cái, học theo giọng điệu ngày trước của nó: “Có ghê gớm như vậy không?”

Ngô Xuyên chẳng để ý đám học trò nói nhảm, hỏi Lâm Thiên Tây: “Em có luyện với ai bao giờ chưa, hay có cộng sự gì đó không? Đánh trước một ván đi, tôi xem tình hình thế nào.”

Lâm Thiên Tây đi vòng nhìn bàn bida một lượt, nghe thấy thế thì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tôn Thành: “Có ạ, cậu ấy, phải đánh cùng cậu ấy em mới thoải mái.”

Từ lúc vào cửa Tôn Thành không đi quá gần, biết mình hôm nay không thể tham gia, tay trái vẫn xỏ trong túi: “Tôi không đánh được.”

Lâm Thiên Tây lập tức nhớ ra: “À đúng, cậu ấy cũng bị thương.”

Ngô Xuyên nhìn Tôn Thành: “Chuyện gì xảy ra vậy, hai em cùng ngã à?”

Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây, Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, nhìn qua nhìn lại mấy lần, sau đó một người ngậm miệng, một người tiếp tục xem bàn bi, đều im lặng không lên tiếng.

Mấy giây sau Lâm Thiên Tây mới nói: “Dù sao nhất định phải luyện cùng cậu ấy, em chỉ tìm cậu ấy làm cộng sự thôi.”

Tôn Thành tùy tiện ngồi xuống một cái giá đặt tạ gần đó, chưa nói được, cũng không nói không thể.

Khương Hạo bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy thì không được nhỉ.”

Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta: “Ý gì?”

“Cậu dựa vào đâu mà để cho người ta luyện bóng với cậu?” Khương Hạo cũng không muốn nhắc đến chữ bóng này, nhắc đến là lại nhớ tới trận bóng rổ hôm trước, chẳng có ký ức gì hay ho cả, tên Lâm Thiên Tây này từ trước đến nay vẫn luôn đem lại ký ức không tốt đẹp, cậu ta lại nhìn sang Tôn Thành: “Tôi với cậu ấy thường xuyên hẹn đánh bida ở bên ngoài, coi cậu ấy như bạn chơi bóng, luyện cùng cậu rồi thì sau này tôi tìm ai chơi cùng nữa?”

Lâm Thiên Tây nắm một quả bi trong tay, cậu ném đi, mắt nhìn Khương Hạo, lông mày nhướng lên: “Cậu đang giành người với tôi à?”

Vốn dĩ Tôn Thành định bảo Khương Hạo bớt nói mấy câu lại, chưa kịp mở miệng đã nghe được câu này, tầm mắt phóng sang phía Lâm Thiên Tây.

Vương Tiếu hóng hớt không ngại to chuyện, đứng cạnh nói: “Thể hiện đi anh Tây, này nhất định phải thể hiện tài năng mới được!”

Lâm Thiên Tây lại ném một quả bi, đi tới bên bàn, nhìn Khương Hạo: “Cậu cũng biết chơi đúng không? Vừa khéo không có ai khai cuộc, tôi đánh với cậu một trận, cho cậu xem thật kỹ tôi dựa vào đâu để cậu ấy luyện cùng với tôi.”

Cậu đúng thật là không sợ khiêu khích, nhất là ở trên bàn bida, càng khiêu khích sẽ càng hăng máu.

Khương Hạo đã tới thì cũng không sợ kết cục xấu, cậu ta đánh giá gương mặt lưu manh kia của Lâm Thiên Tây, đi tới cầm cơ lên.

Lâm Thiên Tây nói: “Đánh kiểu gì cho cậu chọn, 8 bi, 9 bi, hay là kiểu Anh, tùy cậu, tôi sao cũng được.”

Khương Hạo cảm thấy cậu quá ngông cuồng, lại liếc xéo cậu một cái: “8 bi.”

“Được, vậy thì 8 bi, đánh nhanh thắng nhanh.” Lâm Thiên Tây cũng đã chọn xong cơ, còn nhìn Tôn Thành, cười cười: “Chờ nhé chỉ huy, cậu lập tức sẽ thành cộng sự của tôi.”

Tôn Thành nhìn cậu, mặt không gợn sóng đáp: “Vậy sao, tôi chờ.”

“Ha, cậu còn chẳng tin tôi.” Cảm thấy hắn không tin, ý chí chiến đấu của Lâm Thiên Tây lại tăng vọt, cậu đổi tay cầm cơ, chuẩn bị đánh khóc Khương Hạo.

Ngô Xuyên đứng cạnh, đột nhiên hỏi: “Em vừa mới gọi em ấy là gì?”

Những người khác đều ngờ vực nhìn qua.

Lâm Thiên Tây lập tức sáng tỏ, vừa nãy cậu quen miệng lỡ gọi xưng hô kia: “Không có gì, gọi chơi thôi, không được ạ?”

“Em lấy đâu ra lắm trò thế….” Ngô Xuyên nhìn đồng hồ: “Bắt đầu đi.”

Bi đã bày xong, họ mở màn.

Lâm Thiên Tây cầm phấn lau đầu cơ, hất cằm về hướng Khương Hạo: “Nhường cậu quyền khai bóng.”

“Ra vẻ cái gì….” Khương Hạo lẩm bẩm, không nhìn nổi cái đức hạnh này của cậu nữa, nắm cơ ép người xuống, biểu cảm rất nghiêm túc, quyết tâm đánh một trận đánh bay luôn khí thế của Lâm Thiên Tây.

Một tiếng thanh thúy vang lên, Khương Hạo đánh gậy đầu tiên.

Lâm Thiên Tây liếc nhìn bi trên bàn, không phạm luật, có vào lỗ. Tay cậu vẫn lau cơ, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Khương Hạo rất hài lòng, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Lâm Thiên Tây vẫn dửng dưng như thế, cậu ta cười một tiếng, tưởng là cậu đang miễn cưỡng chống đỡ. Cũng đã nhường quyền khai bóng rồi, đừng hối hận là được.

Sau đó tiếp tục nằm xuống, đánh gậy thứ hai.

Một gậy đánh ra, bi tản đi bốn phía, lăn dọc theo bàn, vang lên tiếng lóc cóc khe khẽ, mặc dù không vào, nhưng cũng đã dẫn trước một khoảng lớn.

Cậu ta đứng lên, nhìn Lâm Thiên Tây: “Đến lượt cậu.”

Lâm Thiên Tây buông phấn xuống, phủi tay vài cái rồi cầm cơ đi tới đối diện Khương Hạo. Cậu ngắm một lượt, sau đó chọn một góc độ rất quỷ dị, khom người, áp tay đè lên cơ.

Tôn Thành ngồi dậy đi tới đứng cạnh tường, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Lâm Thiên Tây, áo phông của mình trên người cậu quá rộng, để lộ ra phần gáy, còn có thể thấy thấp thoáng một vết thương tím bầm.

Cạch một tiếng, bi tản ra ngoài.

Một loạt âm thanh bi lăn vào lỗ liên tiếp vang lên.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng, mắt chăm chú nhìn bi, miệng ngông cuồng nói: “Kế tiếp có thể cậu sẽ không chạm được tới bàn.”

Khương Hạo thấy mặt bàn sau một gậy này cũng đã cau mày, vẫn cảm thấy cậu quá kiêu ngạo, nắm cơ hỏi: “Cậu ngông cái gì, ít nhất hai gậy mới có thể sạch bàn, cậu có cơ hội đó à?”

“Một gậy.” Lâm Thiên Tây đáp: “Tôi chỉ cần một gậy.”

Cậu lại hạ thấp người cúi xuống, chăm chú nhìn cơ.

“Không thể….” Chữ được vẫn còn kẹt trong miệng Khương Hạo, một tiếng cạch lần nữa lại vang lên.

Xung quanh rơi vào yên tĩnh mất mấy giây.

Khương Hạo bỗng nhiên không nói thành lời, giật mình nhìn mặt bàn.

Sau đó Vương Tiếu lập tức hô lên: “Anh Tây trâu bò vãi!!!!”

Một gậy, bi của Lâm Thiên Tây trên mặt bàn đã thật sự lăn sạch vào lỗ.

3

Đến cả Ngô Xuyên cũng tỏ ra vẻ khiếp sợ trong mắt, ông đến gần xem kỹ, không tưởng tượng nổi mà nhìn Lâm Thiên Tây, như thể vừa mới quen biết cậu.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy, nhếch mép lưu manh cười, đi quanh bàn nửa vòng, tầm mắt đã sớm phóng đến Tôn Thành đang đứng dựa tường. Cậu vươn cơ trong tay ra, nhẹ nhàng chọc hai cái vào ngực hắn: “Thế nào, bây giờ cậu ấy thuộc về ai?”

Hai cái nhè nhẹ đáp lên lồng ngực tựa như vang thành tiếng, Tôn Thành rũ mắt nhìn cơ, rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt cợt nhả lại nói năng tùy tiện kia của cậu, thấp giọng hỏi ngược lại: “Thuộc về ai?”

“Cái này còn không rõ sao, cộng sự!”

Đúng, là cộng sự cùng nhau tập luyện. Tôn Thành dán mắt vào cậu.

Lâm Thiên Tây rút tay về, đầu cơ chỉ chỉ mình, bên khóe miệng cười càng sâu hơn.

_________________

P/s: Đi được 1/3 chặng đường rồi, xúk động quá ToT .

1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.