Dịu Dàng Im Lặng

Chương 4



Dùng xong bữa, bà Tống thức thời mà trở về phòng nghỉ ngơi, đem không gian lưu cho cô dâu mới đi bồi dưỡng cảm tình.

Ngồi ở trên ban công, hưởng thụ lấy gió mát quét qua, trên bàn nhỏ bày biện cờ vây, đây chính là hình thức bọn họ ở chung.

Chỉ cần có lòng, có thể tìm ra điểm cộng minh hài hòa.

Cô không thể dùng ngôn ngữ trao đổi với anh, tốt, vậy anh nhân nhượng cô, đổi anh dùng ngôn ngữ trao đổi với cô.

Không thể nói chuyện trời đất, tốt, cũng không có sao, anh sẽ dùng phương thức không tiếng động làm bạn với cô…

Khác biệt giữa bọn họ, anh sẽ giải quyết từng cái.

Có chút nhướng mày, thấy cô tập trung tinh thần, chằm chằm vào bàn cờ suy ngẫm, Tống Kình có chút câu dẫn ra khóe môi.

Cô thật đúng là chuyên tâm a, coi bàn cờ kia so với anh còn hấp dẫn hơn, thật sự là sầu não.

Đặt một quân cờ trắng xuống, cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh, ngón trỏ khó hiểu mà nhẹ lay động, đó là ý tứ hỏi thăm.

Tống Kình cười nhạt một tiếng: “Không có gì.”

Doãn Tâm Ngữ suy nghĩ, hai tay nhẹ nhàng linh hoạt từ từ so lấy —— Khí sắc của bác gái thoạt nhìn không tốt.

Thần sắc Tống đồng học cứng lại: “Đây cũng là chỗ tôi đang buồn. Sức khỏe của mẹ càng lúc càng kém, tôi không muốn làm cho bà quá mức vất vả, cho nên, sau này có thể sẽ thay đổi thật nhiều, thời gian rảnh rỗi cũng sẽ giảm bớt thật nhiều, không thể thường xuyên đi đón cậu tan học nữa, cậu không ngại chứ?”

Doãn Tâm Ngữ lắc đầu, nâng tay lên, lại chần chờ mà rủ xuống, Tống Kình để ý được.

“Cậu muốn nói cái gì sao?”

Hai tay cô vô ý thức mà lắc lắc góc áo, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là thôi.

Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, chăm sóc tốt thân thể của mình, đừng quá mệt mỏi.

Tống Kình cười nhẹ: “Cậu so với mẹ còn cằn nhằn hơn.”

Tớ là quan tâm cậu…

“Tôi biết rõ. Bất quá tôi ngược lại lo lắng cho cậu hơn.”

Lo lắng tớ cái gì?

“Cậu là một đại mỹ nhân khí chất xuất chúng như vậy, trong trường có lẽ có rất nhiều người theo đuổi đi?”

Anh đang khẩn trương sao?

Đề cập đến chủ đề mẫn cảm, Doãn Tâm Ngữ tim đập không khỏi gia tốc.

Cậu như thế nào… Nói như vậy?

Nhiều chờ mong, anh có thể nói ra câu cô chờ mong đã lâu không ——

“Cũng không có gì, tôi chỉ sợ cậu bị gạt.” Anh thuận miệng đáp, đặt quân cờ đen trong tay xuống.

Thì ra đây mới là ý anh muốn nói.

Doãn Tâm Ngữ thất vọng rủ mí mắt xuống, cô thủy chung tự mình đa tình…

“Tới lượt cậu kìa, còn chờ cái gì nữa?” Tống Kình nhẹ giọng thúc giục.

Doãn Tâm Ngữ cầm quân cờ tùy ý đặt xuống, tâm tư sớm đã không ở trên bàn cờ.

Tống Kình giương mắt thoáng nhìn, cuối cùng vẫn chưa nói thêm cái gì.

Không thể không nhìn thấy trong mắt cô thẫn thờ, cũng không phải không rõ tâm ý của cô, chỉ là —— Anh không bảo đảm chính mình có thể làm được tốt nhất hay không, không để cô chịu ủy khuất.

“Phong ba sóng biển kích tình rất dễ dàng, nhưng lãng mạn qua đi? Sự thật có lúc rất tàn khốc , con xác định con có đủ năng lực cùng quyết tâm, đối mặt với các vấn đề phát sinh sao? Nếu như không có, vậy hãy tin câu ‘Yêu nhau dễ ở chung khó’ . Nếu không thể ở cùng người ta, thì chớ trêu chọc cô ấy, nếu không tình yêu của con, đối với cô ấy mà nói chỉ là tổn thương.”

Đây là lời khuyên bảo thấm thía của mẹ anh lúc biết được tình huống chính xác của anh và Tâm Ngữ. Cảm thấy lời nói này như là hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra), sau lưng cất giấu đau đớn sâu đậm của bà…

Nhưng bất kể như thế nào, anh sẽ chứng minh cho mẹ thấy, anh đối với Tâm Ngữ không phải nhất thời xúc động cùng kích tình.

Đây cũng là nguyên nhân ba năm qua, anh chậm chạp không hướng cô thổ lộ.

Thẳng thắng mà cải biến hiện trạng, đối với bọn họ chưa chắc đã là chuyện tốt.

Anh không ngại cả đời chỉ im lặng làm bạn với cô, nhưng lại không thể không nhìn thẳng vào sự khác biệt giữa bọn họ, tựa như hơn ba năm trước, anh vì xúc động đi vào thế giới của cô, cũng lại vô tình tàn nhẫn tạo thành tổn thương cho cô, làm cô thút thít nỉ non.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt trắng bệch mang đầy ưu thương của cô lúc ấy, cho dù đã vật đổi sao dời, nhưng vấn đề tồn tại cũng chưa từng biến mất.

Anh đã âm thầm tự nói với mình, sẽ không có lần thứ hai làm cho cô rơi nước mắt, trước khi chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, anh sẽ không lại tùy tiện làm việc, mà —— Anh đang trong cố gắng.

☆ ☆ ☆

Tuy Tống Kình nói sau này thời gian gặp mặt sẽ giảm bớt rất nhiều, nhưng lúc nhớ tới anh, Doãn Tâm Ngữ vẫn nhịn không được chủ động đến tìm anh. Ngay từ đầu cô còn có chút bất an, bất quá mỗi lần nhìn nét mặt của anh cũng không có không vui, hơn nữa phảng phất thật vui vẻ khi nhìn thấy cô, lúc này cô mới yên lòng lại.

Buổi chiều ngày nọ, vừa vặn không có lớp, cô đi ra ngoài tìm người bạn, lúc trở về đi qua trường của anh, liền thuận đường tới tìm anh.

Đợi gần một giờ, rốt cục nhìn thấy bóng dáng anh, cô vui vẻ đang định chạy tới, thì một thân hình diễm lễ làm cho bước chân cô cứng đờ.

“Tống Kình, vừa rồi tớ chưa chép xong bài tập, cậu có thể cho tớ mượn được không?”

Tống Kình dừng bước lại, đem cuốn tập kẹp trong cuốn sách nặng đưa cho cô gái.

“Cảm ơn. Nhà của cậu ở đâu? Sao khi chép xong tớ sẽ đưa tới trả lại cho cậu.”

“Không gấp, lần sau đi học trả lại cũng được.” Sớm nhìn thấu nữ đồng học này là có dụng ý khác, nếu thực sự nói nơi ra, vậy sẽ khó cắt đứt.

Thấy anh không nói, nữ đồng học cũng không tức giận, càng thêm tích cực hỏi: “Vậy, để tỏ lòng cảm ơn, tớ có thể mời cậu đi ăn được không?”

“Một chút nữa tôi còn phải đi dạy thêm, thịnh tình của cậu tôi nhận.” Thật sự là đủ quấn người, Tống Kình nhịn không được dưới đáy lòng thở dài.

Lần nữa bị người cự tuyệt, nữ đồng học nhịn không được phát hờn dỗi: “Ai, Tống Kình, cậu rất khó ở chung a!”

“Thật có lỗi, đó là tính của tôi.” Khó ở chung vậy sao? A, càng hợp ý anh!

Có trời mới biết tại sao anh phải đứng ở chỗ này cùng người này lôi kéo nhiều như vậy, anh đang vội vàng muốn đi gặp Tâm Ngữ. Nếu không phải băn khoăn đến tình nghĩa bạn học, anh thật sự rất không muốn ứng phó loại phiền toái này.

Ai, không biết Tâm Ngữ có khỏe không, nửa tháng không gặp cô, thật sự rất nhớ cô ——

Đang tâm tâm niệm niệm mà nhớ tới giai nhân, khóe mắt liếc qua trùng hợp nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, hại anh còn tường là do nhung nhớ quá độ mà gặp ảo ảnh.

“Tâm Ngữ!” An kinh hỉ lên tiếng gọi, bước nhanh chạy về phía cô đang lặng lẽ chờ ở phía ngoài cổng trường.

Nữ đồng học bị vứt bỏ thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt. Tống Kình kia đối với các nữ sinh luôn lạnh nhạt có lễ, sẽ có một mặt dịu dàng như vậy?

Làm anh có biểu hiện như vậy khả năng chỉ có một.

Càng đến gần, nữ sinh kia thấy rõ dung mạo của Doãn Tâm Ngữ, liền đối với dung mạo của mình luôn có lòng tin, đều không thể không thừa nhận, cô gái này không hiểu từ chỗ nào xuất hiện lớn lên thật xinh đẹp, như một đóa hoa sen trong hồ nước, tản ra vẻ đẹp không nhiễm tục trần, khó trách Tống Kình sẽ thích cô.

“Cô ấy là bạn gái của cậu?”

Tống Kình không có đáp lại nghi vấn của nữ sinh kia, trong mắt chỉ có Doãn Tâm Ngữ: “Chờ đã bao lâu?”

Hơn một giờ a!

Doãn Tâm Ngữ có chút không yên lòng mà đáp lại.

Suy nghĩ của cô còn dừng lại ở lúc khi mới nhìn thấy Tống Kình cùng cô bé kia.

Không nên sầu não, nhưng cô chính là không khống chế được dòng suy nghĩ của mình.

Bọn họ thoạt nhìn là thật xứng đôi, cô gái trước mắt, tản ra nhiệt tình cùng vũ mị, làm cho cô không khỏi tự ti mặc cảm.

Các cô gái khác có thể sử dụng tiếng nói mềm mại uyển chuyển hướng anh phàn nàn, cô lại không thể.

Các cô gái khác có thể thỏa thích nói ra suy nghĩ trong lòng, tranh thủ sự chú ý của anh, cô cũng không thể.

Mà cô ngay cả muốn lớn tiếng nói ra tình ý chôn dấu đã lâu trong lòng cũng làm không được!

Doãn Tâm Ngữ a, mày còn hy vọng xa vời cái gì nữa? Mày căn bản không xứng với cậu ấy.

Đương nhiên, Tống Kình cũng phát hiện vẻ mặt cô khác thường: “Làm sao vậy? Phản ứng si ngốc như vậy, bị phơi nắng đến váng đầu rồi à?”

Đại khái là vậy a!

” Tâm Ngữ đáng thương của tôi, thật sự là làm khó cậu rồi. Vì đền bù tổn thất , tôi mời cậu đi ăn.”

Chờ một chút, không phải cậu muốn đi dạy thêm sao?

Tống Kình nhướng mày: “Biết rõ tôi phải đi dạy thêm, còn trì độn đứng ở chỗ này chờ tôi một giờ?”

Rất ngốc, có phải không?

Cô cũng biết như vậy rất ngốc, vì gặp anh một lần, chờ thêm vài giờ đều cam lòng, cho dù chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.

“Đợi… đợi một chút!” Cuối cùng nữ đồng học từ trong hình ảnh múa tay múa chân này khôi phục lại, khiếp sợ mà hô lên: “Cô ấy không thể nói? !”

A, đáng chết!

Sắc mặt Tống Kình thay đổi. Anh gần đây lo lắng luôn tránh loại tình cảnh này, cho dù Tâm Ngữ luôn biết cười cười mà tỏ vẻ không sao cả, nhưng muốn nói hoàn toàn không quan tâm, là tuyệt đối không có khả năng , anh đã sớm nhìn thấu —— hình tượng kiên cường của cô , có linh hồn yếu ớt tự ti.

Thực tế… Hôm nay nhìn cô rất không đúng.

“Tớ nói đúng, phải không? Tống Kình, tớ thực sự không thể tin được, cậu lại có thể kết giao với người câm làm bạn gái!”

Bên tai om sòm kêu la, Tống Kình mắt điếc tai ngơ, tuyệt không muốn để ý tới.

Tâm Ngữ, đừng để ý tới cô ta. Cậu chẳng qua là lại gặp một người hỗn đãn mà thôi.

Lúc anh không muốn để người khác nghe được bọn họ đối thoại, anh sẽ dùng tay ra dấu nói chuyện với cô, biết người nói lời vô tri lại nông cạn như vậy, khẳng định không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.

Trước kia, Doãn Tâm Ngữ sẽ cười trừ, nhưng hiện tại…

Cô không có biện pháp, cô thật sự không làm được!

Thấy thân hình cô run nhè nhẹ, trong lòng Tống Kình đau nhức.

Không xong, lúc này Tâm Ngữ thật sự bị tổn thương, cùng với lúc trước anh làm tổn thương cô giống nhau, tuy anh không rõ tại sao phải như vậy, nhưng anh chính là phẫn nộ!

“Mời cậu xin lỗi!” Anh lạnh lùng nói.

“Vì sao? Tớ không có nói sai, cô ta đích thật là không nói được a! Tớ cảm thấy cô ta không xứng với cậu.” Cô có loại cảm giác chịu nhục, chẳng lẽ cô không bằng một người câm?

Tống Kình mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Ngôn ngữ chỉ dùng để đả thương người sao? Nếu như vậy, tôi thà rằng muốn một bạn gái không thể nói chuyện.”

Phát giác chính mình nói chuyện tựa hồ hơi quá đáng, nữ đồng học kia chột dạ mà nói: “Dù sao —— Cô ấy không nghe được.” Điếc cùng câm, trên căn bản là không phân chia.

Tống Kình quay đầu nhìn thẳng vào nữ đồng học, nói rõ từng chữ: “Tôi cam đoan với cậu, cô ấy nghe rất rõ!”

“A?”

Không muốn cùng nữ đồng học tốn nước miếng, Tống Kình nhẹ nhàng tới gần Doãn Tâm Ngữ: “Đi thôi, ăn cái gì đi.”

Như vậy… Sẽ không chậm trễ chính sự của cậu sao?

“Định nghĩa chính sư, chính là chuyện tôi coi trọng, cậu cũng là chính sự a!” Anh không ngừng bước, Tâm Ngữ chỉ có thể bị động mà mặc anh dẫn đi.

Nhưng khóa dạy của cậu…

“Không sao, gọi điện thoại cho học trò, tối nay không học.”

Vừa rồi không phải cậu nói như vậy.

“Xem đối tượng a! Người không có phận sự làm sao có thể so với cậu?” Âm lượng không lớn không nhỏ, giống như là cố ý nói cho “Người không có phận sự” nghe.

Từ trước đến nay anh dĩ hòa vi quý, cũng không tùy ý đả thương người, nhưng nếu làm bị thương bảo bối anh quý trọng nhất ,anh cũng sẽ không lưu tình.

Vậy tớ muốn ăn đậu hoa, được không?

“Đương nhiên được. Bất quá ——” Anh cúi đầu ở bên cạnh gò má cô hôn một cái, làm Tâm Ngữ sững sờ, chợt, khuôn mặt ửng hồng.

“Tôi thấy ăn đậu hủ này so với đậu hoa cậu muốn ăn mềm hơn nhiều.”

Thẳng đến khi ra khỏi tầm mắt của nữ đồng học kia, Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng linh hoạt mà giãy giụa khỏi anh, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng anh.

Cậu là cố ý muốn chọc giận cô ấy sao?

Tống Kình nhăn lại lông mày, hoài nghi khả năng mình thấy được ngôn ngữ người ngoài hành tinh của người câm điếc.

Anh không có việc gì đi tức giận một người không quan trọng qua đường làm cái gì? Có trời mới biết người anh quan tâm thương yêu nhất là ai!

“Tôi là vì cậu a, Tâm Ngữ.”

Tớ biết rõ.

Im lặng rất lâu, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt sáng như sao nhìn anh chăm chú.

Cậu không thích người ta nói tớ như vậy, bởi vì biết sẽ làm tổn thương tớ, cho nên mới cố ý diễn cái này giúp tớ tranh giành một chút. Nhưng Tống Kình, cô ấy cũng không có nói sai cái gì, đích thật là tớ không nói được, không chỉ hôm nay, sau này, còn sẽ có thêm… Người nói như vậy nữa, cậu có thể giống như hôm nay, vĩnh viễn bảo hộ tớ sao?

Tôi có thể! Chỉ kém một chút anh muốn thốt ra như vậy.

Nhưng ở một khắc cuối cùng , anh cố nuốt xuống.

Bây giờ không phải là thời điểm, Tâm Ngữ có mặc cảm tự ti quá sâu, cho dù anh nói, cũng chưa chắc cô có thể tiếp nhận, nhất là khi vừa bị người ta chỉ ngay mặt là cô không xứng với anh.

Doãn Tâm Ngữ cười khổ, tiếp tục nói: Không, cậu không thể, cũng bởi vì cậu không thể, hôm nay làm như vậy, thì có ý nghĩa gì đâu? Cuối cùng, tớ vẫn phải tự mình đối mặt. Mà cậu, có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì không? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, mỗi người đều nghĩ cậu có người bạn gái câm, cậu không sợ sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng? Về sau lúc gặp được cô gái mình yêu thích, phải làm sao?

Một câu cuối cùng, làm cho mũi cô chua xót, thủy quang trong trẻ ngưng tại đáy mắt.

“Tôi không quan tâm! Đừng để ý tới những thứ kia, Tâm Ngữ, có kết giao bạn gái hay không đều không sao cả, nếu có, cũng nhất định sẽ ——” là cậu! Anh thầm nghĩ muốn cô.

Nhưng tớ quan tâm. Tớ không muốn trở thành—— gánh nặng cho cậu.

“Cái này là ý nghĩ của cậu sao? Cậu luôn đang lo lắng thành gánh nặng cho người khác, nhưng mà Tâm Ngữ, cậu có nghĩ tới không, người khác thật ra rất nguyện ý vì cậu gánh vác tất cả, mặc kệ về sau sẽ như thế nào, nhưng ít ra, trước mắt tớ còn có năng lực bảo vệ cậu, tớ tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn cậu bị khuất nhục.”

Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy? Tốt đến mức anh không cách nào giữ vững lòng của mình , mặc kệ cảm tình rơi vào tay giặc.

Cậu —— cho tớ mượn ôm một chút.

Tống Kình mở hai tay ra: “Hoan nghênh sử dụng.”

Doãn Tâm Ngữ không khỏi phân trần mà ôm anh, khuôn mặt vùi vào giữa ngực anh, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cảm giác chính mình được anh toàn tâm toàn ý che chở, thương yêu, giờ khắc này, cô cảm giác mình thật hạnh phúc.

Thật sự, như vậy là đủ rồi, có lẽ, ở trong tình yêu quốc gia, không có đất cho cô dung thân, nhưng nơi hẻo lánh trong lòng của anh, vĩnh viễn có một chỗ giữ lại cho cô, cô không nên tham lam mà yêu cầu xa vời thêm nữa….

“Tâm Ngữ, cậu đang khóc sao?” Ấm áp ẩm ướt, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng, làm phỏng lòng của anh.

Nếu như, tương lai cậu gặp được cô gái cậu yêu, tuyệt đối không thể quên tớ a!

Ngón trỏ từng chữ khắc họa rõ trong lồng ngực của anh, đồng thời cũng khắc vào thâm tình khó kể ra của cô.

“Sẽ không đâu.” Anh khẽ ứng, nhẹ nhà vuốt lưng cô, mơ hồ mà viết xuống mấy chữ.

Cái gì?

Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, ngón trỏ khẽ động.

“Không có.” Anh cười nhạt, kéo tay của cô, “Đi thôi, đậu hoa sắp hết rồi.”

Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, yên lặng đi theo.

Anh yêu em ——

Vậy sao? Anh ghi chính là ba chữ kia sao?

Không có khả năng! Cô cười chính mình si tâm vọng tưởng, nhất định là cô vô cùng khát vọng, mới có ảo giác như vậy.

☆ ☆ ☆

Rất nhanh, lại đến nghỉ hè dài dằng dặc, nhưng cái này cũng không đại biểu Tống Kình sẽ thanh nhàn bao nhiêu, anh vội vàng bốn phía làm công, cơ hội cùng Doãn Tâm Ngữ một chỗ vẫn không có gia tăng bao nhiêu.

Vì vậy, núi không chuyển đường chuyển, đường không chuyển mà nói thì người chuyển a! Đem địa chỉ làm việc trong mùa hè này thông báo với Doãn Tâm Ngữ về sau, cô liền chọn thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tới, một ngày trò chuyện vài câu, cô đã cảm thấy thật thỏa mãn.

Lúc Tống Kình bận rộn làm việc, Tâm Ngữ khéo hiểu lòng người sẽ đến Tống gia thăm bà Tống, tựa như đối với mẹ của mình, thật lòng quan tâm, khó trách bà Tống đối đãi cô như con dâu.

Ban ngày, Tống Kình phụ trách kiểm tra hàng hóa ra vào kho trong một cửa hàng lớn, từ mười hai giờ đến một giờ là lúc nghỉ giữa trưa, mà, mỗi ngày gần mười hai giờ, một bóng dáng thướt tha, luôn không có ngoài ý muốn xuất hiện, các nhân viên trong cửa hàng đã sớm tập mãi thành thói quen, nhàn rỗi không có việc gì còn có thể “ghen tị” hai người bọn họ vài câu.

“Hắc—— Tiểu Tống a! Người đưa cơm dài hạng của cậu tới!” Một người đàn ông trung niên hướng Tống Kình đang bận rộn hô lên, tựa hồ, đã không ai không biết cô.

Doãn Tâm Ngữ không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Kỳ quái chính là, Tống Kình lại không giải thích nửa câu , mặc kệ do bọn họ một đường hiểu lầm.

Có lẽ —— là sợ cô khó chịu nổi a!

Dù sao, không có một người bạn bình thường nào sẽ đối với anh quan tâm đầy đủ, làm được cơ hồ là trình độ bạn gái.

Cũng bởi vì trong lòng đối với anh không muốn xa rời, cô không khống chế được hành vi của mình, nếu anh làm sáng tỏ quan hệ thực sự của hai người, chỉ sợ cô sẽ trở thành đơn phương yêu mến, một bên tình nguyện các loại đùa cợt, mà anh không đành lòng thấy cô thừa nhận những thứ này a!

Đây là kết luận sau khi suy tư hồi lâu cô có được.

Bên kia, nghe được tiếng hò hét này, Tống Kình đặt công việc trong tay xuống, cười cười đi về hướng cô: “Thật xa đã ngửi được mùi thơm, khó trách đói bụng vô cùng.”

Lổ mũi của cậu thật thính nha! Hôm nay bác gái làm đùi gà kho, thật sự ngon miệng ba phần, ngay cả tớ đều thèm nhỏ nước dãi!

Tống Kình mắt lộ ra hung quang.”Ngay cả ngon miệng mấy phần cậu cũng biết, lúc đưa đồ ăn tới, có phải cậu đã ăn vụng hay không?”

Doãn Tâm Ngữ bị nét mặt của anh chọc cười.

“Ôi, có đủ hạnh phúc nha! Còn có người mỗi ngày đưa cơm tới!” Thình lình một tiếng trêu chọc truyền đến.

“Có lẽ! Ai kêu cậu muốn làm bàn chân La Hán!” Một người khác xen vào.

Bọn họ…

Doãn Tâm Ngữ bị trêu chọc làm gương mặt đỏ bừng.

“Đừng để ý đến bọn họ.” Tống Kình cười khẽ, kéo cô đến chỗ râm mát, “Cậu ở đây chờ, đợi kiểm tra những hàng hóa kia xong, tôi có thể nghỉ ngơi.”

Bác gái nói… Hai ngày nay cậu đều rất khuya mới về?

Cô một mặt so ra dấu, biểu tình không thể che hết lo lắng.

“Ừm.” Tống Kình đáp một tiếng.

Công việc rất bận rộn sao?

“Khá tốt…, tôi còn trẻ, thiếu ngủ mấy giờ không việc gì đâu.” Anh không sao cả.

Doãn Tâm Ngữ rút ra giấy lau, nhẹ lau mồ hôi trên trán hắn, Tống Kình rất tự nhiên mà tiếp nhận chăm sóc của cô, cúi người phối hợp.

Lưu ý đến đáy mắt anh hiện lên mỏi mệt, dài sợi râu mọc lúng phún trên gương mặt tuấn tú, cô cảm giác được trong lòng ẩn ẩn đau.

“Tâm Ngữ, cậu có chuyện muốn nói phải không?”

Doãn Tâm Ngữ gật đầu, rất nhanh lại tranh thủ thời gian lắc đầu.

Tống Kình cười ra tiếng: “Đến cùng có hay không có? Cậu như vậy tôi rất khó phân phân biệt a.”

Cô sợ hãi nhìn anh một cái, rốt cục quyết định gật đầu.

“Vậy thì nói đi, tôi cũng sẽ không ăn cậu.”

Tớ… Tớ đang nghĩ… Cậu như vậy quá cực khổ rồi.

“Không có biện pháp nha, nếu không cậu cho rằng học phí sẽ từ trên trời rơi xuống à?”

Tớ có a! —— Doãn Tâm Ngữ xúc động trả lời anh.

“Cậu có ý gì?” Tống Kình giận tái mặt, vẻ mặt cứng lại.

Sắc mặt anh không được tốt, phải nói tiếp sao?

Tớ nói là…

Doãn Tâm Ngữ nuốt nước miếng, kiên trì tiếp tục——

Cái này ở trong phạm vi năng lực của tớ, chỉ cần cậu chấp nhận…sẽ không cần…

“Đã đủ rồi!” Xác định chính mình không hiểu lầm ý của cô, Tống Kình phẫn nộ đánh gãy, “Cậu có tiền là chuyện của nhà cậu, đừng cầm nó đến nhục nhã tôi! Tống Kình tôi dù bất lực thế nào, cũng không có luân lạc tới mức phải dựa vào phụ nữ bố thí!”

Tớ không có ý tứ kia…

“Bằng không thì cậu có ý gì? Cậu cho rằng tôi tiếp cận cậu, đối xử tốt với cậu, làm như vậy là vì cái này sao? Cậu đến cùng xem tôi là hạng người gì hả?”

Không phải như vậy, Tống Kình!

Doãn Tâm Ngữ nóng vội muốn giải thích, nhưng lòng tự tôn bị thương Tống Kình căn bản nghe không lọt.

“Nếu như cậu chỉ dùng thái độ nông cạn như vậy đối với mối quan hệ giữa chúng ta, như vậy Doãn Tâm Ngữ, thứ cho tôi hèn mọn nghèo khó, không có phúc phận trèo cao kết giao với cậu một người xuất thân giàu có kim chi ngọc diệp!” Nặng nề nói xong, không cho cô giải thích, anh quay đầu rời đi.

Doãn Tâm Ngữ biết anh đang tức giận, muốn đuổi theo, lại sợ càng làm anh thêm phẫn nộ, chỉ có thể khó xử mà ngây người tại chỗ. Không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Thật ra, từ rất lâu trước kia, cô đã muốn nói, nhưng luôn dằn xuống đáy lòng, chính là sợ tình huống này xảy ra.

Đều do cô không tốt, biết rõ lòng tự trọng của anh nhiều bao nhiêu, cô phải càng lưu ý sử dụng từ, như vậy có lẽ cũng không làm anh bị tổn thương.

Tình cảnh quen thuộc, tựa như sáu năm trước…

Anh —— một mực rất để ý chênh lệch giữa bọn họ?

Nếu không, anh sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Nhưng anh biết không? Cô không cảm giác mình rất cao quý, gia thế của một người vốn không có nghĩa gì cả, chân chính xuất sắc hơn người là anh, cô mới là người hèn mọn nghèo khó, rất sợ bị người ghét bỏ!

Cô thật sự rất sợ! Lần này, anh sẽ giống như… sáu năm trước sau khi bị tổn thương, sẽ đẩy cô ra xa, đối với cô hờ hững, hung hăng vứt bỏ sao?

Không, cô không muốn!

Nhưng, cô phải nói như thế nào, mới có thể để anh hiểu được đây?

Bên kia ——

Quay người đi, Tống Kình đã bắt đầu hối hận.

Anh có tự tôn của anh, nhưng Tâm Ngữ cũng là có ý tốt nha, cô nói tất cả, không phải có ý làm nhục anh, phản ứng của anh cần gì phải kịch liệt như vậy?

Là vì trong lòng luôn tồn tại hạt mụn, đối với chênh lệch giữa hai người không cách nào tiêu tan! Cho nên cô vừa chạm vào ngòi nổ mẫn cảm, anh bản năng liền phát điên.

Tâm tính đại nam nhân đáng chết. Anh khổ sở nghĩ.

Một mặt tiếp tục công việc chưa xong, một mặt lặng lẽ lưu ý động tĩnh của cô, chờ biểu hiện của cô.

Kết quả, cô chỉ biết ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, dùng một đôi mắt đáng thương nhìn anh!

Úc, đáng giận!

Cái đồ đần này thật là một chút tiến bộ cũng không có, mỗi lần chọc tức anh, vĩnh viễn chỉ biết dùng biểu tình một trăm lẻ một kia, như một cô vợ bé nhỏ bị ngược đãi, cô không biết chủ động tới làm nũng, xoa dịu cơn giận của hắn sao? Cả cái này cũng muốn anh dạy à?

Chẳng lẽ loại tình huống này, cô còn trông cậy anh sẽ hướng cô cúi đầu sao? Đánh chết anh cũng làm không được!

Hãy đợi đấy, kiểm kê hàng xong, cô vẫn là một chút biểu thị cũng không có.

Nhưng —— ác!

Anh nhịn không được lại lần nữa chửi bới. Doãn Tâm Ngữ, cô mọc rể hay là nảy mầm? Chỗ đó phong cảnh tốt đến nổi làm cho người ta không nỡ dời bước sao?

“Tống Kình, ông chủ tìm cậu kìa!” Một người nhô đầu ra, hướng Tống Kình hô.

Quay đầu lại nhìn cô một lần cuối cùng ——

Vẫn là biểu tình nước mắt lóng lánh, làm như anh bắt nạt cô nhiều lắm, hơn nữa chết cũng không có ý định tới gần anh.

Rất, tốt! Doãn Tâm Ngữ, cô cứ tiếp tục sinh rễ, phát mầm của cô đi!

Tống Kình bực mình xoay người đi vào, không bao giờ … liếc nhìn cô nữa.

Cậu ấy—— quả nhiên rất tức giận!

Doãn Tâm Ngữ bất lực mà xoắn lấy quần áo, không biết nên làm như thế nào mới có thể dẹp loạn lửa giận của anh, nếu như, anh thật sự cực độ quan tâm chênh lệch gia thế của bọn họ, quyết tâm cùng cô phân rõ giới tuyến, vậy phải làm thế nào? Cô không cách nào tưởng tượng mất đi trân sủng của anh, không có anh làm bạn…

Khẽ cắn môi dưới, cô rốt cục quyết định, móc giấy bút trong ba lô ra, vội vàng viết xuống mấy hàng chữ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.