Dịu Dàng Im Lặng

Chương 2



Thi giữa kỳ vừa qua, chính là thời kỳ các thầy cô bận rộn nhất, vì vậy, tâm tư cẩn thận Doãn Tâm Ngữ liền bị thầy giáo chủ nhiệm lưu lại hỗ trợ ghi chép điểm, sửa sang lại bài thi.

Làm xong tất cả, sắc trời cũng dần dần tối.

“Đã hơn sáu giờ, Doãn Tâm Ngữ, có cần thầy đưa em trở về không?”

Doãn Tâm Ngữ lắc đầu. Cô luôn luôn tự mình ngồi xe bus về nhà.

Sau khi từ chối thầy giáo, cô một mình đi ra cửa trường.

Cách thời điểm tan học đã được một thời gian ngắn, giờ phút này ở trên đường, chỉ có tốp năm tốp ba người, thình lình, một bóng dáng quen thuộc xâm nhập ánh mắt.

Là anh! Tống Kình cũng chưa trở về!

Trong ấn tượng, anh luôn luôn có khuôn mặt đoan chính, cử chỉ tao nhã, mà bây giờ, anh lại đem túi sách tùy ý móc ở đầu vai, một góc áo sơmi lộ ở bên ngoài, nghiêng dựa vào bảng trạm xe bus, khác với hình tượng thường ngày, lại có tư thái tiêu sái khác.

Cô tình nguyện tin tưởng là anh không có phát hiện cô, mà không phải là cố ý bỏ qua, ít nhất trong lòng so sánh sẽ không khó chịu như vậy.

Bất quá cô cũng biết. Đó căn bản là không thể nào, ở trong biển người như thủy triều, bọn họ đều có thể tự nhiên mà cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, huống chi ở trên con đường quạnh quẽ này!

Lên xe, bọn họ vẫn mỗi người một phương, trên xe không có người nào, mà anh, lựa chọn vị trí cách cô xa nhất ngồi xuống!

Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, một loại cảm giác bị người cự ghét đâm tập kích lên trái tim.

Anh có phải—— đã rất chán ghét cô hay không?

Bên kia ——

Tống Kình mặt hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt thủy chung không có dời qua, lại không có người lưu ý đến, tay anh cầm túi sách, không tự giác mà nắm chặt lại, ngoài cửa sổ cảnh vật bay vút, không có bất cứ thứ gì đặt vào mắt anh.

Cô gái ghê tởm! Cô làm gì động một chút lại đem ánh mắt đặt ở trên người anh, cô còn không có chơi chán sao?

Cho dù mệnh lệnh chính mình không cho phép để ý cô, nhưng nhất cử nhất động của cô, anh đều tinh tường so với bất kỳ ai khác, cô lộ ra thần sắc bất lực yếu ớt, anh vậy mà có cảm giác tội lỗi, đúng là gặp quỷ rồi.

Anh thật sự không hiểu nổi cô đang suy nghĩ gì, mỗi ngày dùng ánh mắt tràn ngập áy náy dịu dàng nhìn qua anh, lại cái gì cũng không nói ra, cô nếu cảm thấy thật sự có lỗi với anh, sao không tự chính mình tới nói cho anh biết? Chỉ nhìn anh thì làm được cái gì!

Anh cũng không trông cậy vào cô giải thích gì đó, những lời khó nghe kia anh đều có thể bỏ qua, chỉ vì anh tin tưởng, cô không phải loại thiên kim tiểu thư kiêu căng, chỉ cần cô mở miệng, cho dù chỉ là chủ động lên tiếng kêu gọi cũng được, đừng làm cho anh cảm thấy, anh là một bên tình nguyện.

Anh thừa nhận, ở sâu trong nội tâm, anh một mực đang đợi nửa lời biệu thị của cô…

Xe bus sắp đến trạm, cô lại như cũ chỉ biết ngóng nhìn anh phảng phất như muốn nói lại thôi, Tống Kình bắt đầu phát hỏa, xe bus dừng lại, anh bực mình mà lướt qua cô, bước xuống xe, xa xa đem cô ném ở sau lưng.

Anh thề, anh không bao giờ … để ý tới cô gái khó hiểu này nữa!

Vì vậy, anh cũng không phát giác, sau lưng một đôi bàn tay nhỏ bé duỗi ra, lại mất mác rũ xuống…

Sắc trời tối thật nhanh, đén trên đường đều đã sáng, Doãn Tâm Ngữ yên lặng đi theo phía sau anh, trong hẻm nhỏ vừa tối lại yên tĩnh, nhìn không thấy vết chân, hắn lại cách cô quá xa, cô dần dần cảm thấy hoảng hốt, sau lưng… Giống như có người, động tác thật khả nghi…

Cô hoảng sợ, sợ anh bỏ mặc cô, thế nhưng cô lại không biết nên làm thế nào lưu anh lại…

Không có nghĩ nhiều, cô nhặt một hòn đất nhỏ trên mặt đất lên, hướng phía trước ném tới.

Tống Kình không dám tin mà quay đầu lại trừng mắt cô.

Cô thế nhưng cầm đá ném anh? !

Bất khả tư nghị nhất chính là, anh không hề phòng bị mặc cho cô ném, kỹ thuật nát bét của cô không có biện pháp ném trúng, phương hướng lệch xa thật là làm cho người ta buồn cười.

Nếu như cái này là “Biểu thị” cô gọi, như vậy anh muốn nói: anh muốn bóp chết cô!

Bất quá chỉ làm làm phiền đại tiểu thư cô mở kim khẩu, gọi anh một tiếng sẽ chết sao?

Cái này, càng làm Tống Kình căm tức không muốn nhìn thấy cô, bước nhanh cước bộ hơn.

Tống Kình đi quá nhanh, cô căn bản là theo không kịp, mắt thấy khoảng cách hai người càng kéo càng xa, thẳng đến anh tiến vào một đầu hẻm khác, triệt để biến mất ở trước mắt cô, hai dòng nước mắt rốt cục tràn mi mà ra.

Đối với người không có ý tốt ẩn nấp trong bóng tối mà nói, đây là thời cơ tốt.

Vừa thấy Doãn Tâm Ngữ chỉ còn một mình, tên con trai kia theo dõi cô đã lâu lập tức đánh về phía cô, Doãn Tâm Ngữ ngược lại hít sâu một hơi, kinh hoàng mà trừng lớn mắt.

Hắn ta muốn làm gì? Hắn ta muốn làm gì cô?

Liên tiếp sợ hãi cùng lo sợ nghi hoặc xẹt qua trong lòng, rất nhanh đã có giải đáp ——

Tên con trai kia lộ ra nước miếng làm cho người ta buồn nôn, thần sắc hèn mọn bỉ ổi, một tay tập kích lên ngực của cô ——

Không! Tại sao cô phải gặp chuyện này? Cô nên làm cái gì bây giờ?

Đầu óc nhao nhao loạn loạn, ý niệm duy nhất, chỉ còn lại có anh.

Tống Kình, cứu tớ, Tống Kình, Tống Kình…

Cô dưới đáy lòng một lần lại một lần im ắng mà hò hét, đồng thời cũng tuyệt vọng mà giãy dụa, sức lực yếu ớt hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Anh bỏ mặc cô, anh chán ghét cô…

Trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ này, nước mắt thi nhau rơi xuống, lòng đau xót, thật tuyệt vọng.

Đột nhiên, một cái túi sách ném tới trước mặt, thật ra chính là ném tên dâm trùng sắc dục hun tâm!

Tống Kình vén tay áo lên, hai đấm nắm thật chặc, chuẩn bị đem người này đánh thành bùn nhão!

Đừng xem thường con trai mười tám tuổi, Tống Kình anh tốt xấu gì cũng là đội trưởng của quyền xã trong trường học.

Hôm nay, nếu không phải vì Doãn Tâm Ngữ, cảm xúc quá mức phiền muộn, anh cũng sẽ không tìm mấy đoàn viên đến luyện nắm đấm, phát tiết tinh lực cùng hỏa khí, nên trễ như vậy mới rời khỏi trường.

Anh thật không dám tưởng tượng, nếu không phải vừa vặn có anh ở đây, cô sẽ gặp phải chuyện gì!

Đáng giận! Trước mắt tên gia hỏa không biết sống chết này nếu là có ý thử xem độ cứng của nắm đấm anh, anh tuyệt không chú ý đánh đến đối phương không đứng dậy được!

Bất quá, anh hiển nhiên không có cơ hội thử nắm đấm gì, vừa thấy anh quay lại, tên đó đã sớm luống cuống tay chân, sợ hãi sẽ lớn chuyện, trước khi một quyền của Tống Kình ném tới, đã dọa chạy trối chết.

Doãn Tâm Ngữ lần nữa được tự do, dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi ở bên tường, cuộn cong người lại im ắng khóc nức nở.

Tống Kình thấy thế, một trận lửa vô danh bốc lên, không chút suy nghĩ liền rống to: “Cô ngu ngốc sao? Gặp chuyện nguy hiểm như vậy vì cái gì không kêu cứu? Chẳng lẽ cô thà rằng bị đồ biến thái kia cường bạo, cũng không chịu hướng tôi xin giúp đỡ?”

Anh rất tức giận, phi thường, phi thường tức giận!

Như thế nào cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên bọn họ nói chuyện, sẽ ở trong tình huống này, đều do co! Nhưng, ác ——

Từ khi mới bắt đầu, anh đã phát giác được không đúng, cũng một mực chờ đợi, muốn nhìn cô buông tự tôn xuống hướng anh cầu cứu, kết quả đâu? Cô chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn là ném đá!

Chẳng lẽ cô cứ quật cường, cao ngạo như vậy, khinh thường nói chuyện với anh sao?

Doãn Tâm Ngữ ngẩng con ngươi tràn đầy nước mắt, anh không khống chế được tính tình làm cho cô chịu đủ kinh hãi co rúm lại, nước mắt ủy khuất đảo quanh đáy mắt.

“Nói chuyện đi! Đừng có lại đem tôi ra làm đồ chơi, nói cho cô biết, Doãn Tâm Ngữ, tôi đã chịu đủ rồi, tôi thật sự chịu đủ rồi!” Ngọn lửa phẫn nộ một khi nhen nhóm, liền cháy rực đến khó có thể thu thập, tất cả phiền muộn đọng lại mấy ngày nay, thoáng cái bạo phát ra.

Doãn Tâm Ngữ cắn môi, bất lực mà nhìn anh, nâng cánh tay lên không trung, lại chán nản rủ xuống, nước mắt bi thương thành chuỗi lăn xuống.

Vô dụng, vô dụng, anh sẽ không hiểu…

“Chết tiệt! Cô chỉ biết khóc thôi sao?” Anh nóng nảy tức giận mà trừng mắt cô, “Cô cho rằng tôi là thần sao? Cái gì không cần nói tôi cũng sẽ hiểu rõ?”

Bộ dáng phẫn nộ của anh dọa cô, Doãn Tâm Ngữ rụt rụt bả vai, hốc mắt ngưng lấy nước mắt, cũng không dám lại chảy xuống, anh chán ghét nhìn cô khóc…

Cô cũng biết anh rất tức giận, thế nhưng cô không có cách nào a…

Cô vẫn không lên tiếng sao? Tống Kình tức giận, không suy tư mà thốt ra: “Doãn Tâm Ngữ, cô không lên tiếng! Toàn bộ thế giới cũng biết Doãn Tâm Ngữ cô đủ cao quý, nói chuyện với tôi vài câu sẽ không làm thấp đi phong cách của cô!”

Anh không có ý nguyền rủa cô, cũng biết lời này là hơi ác độc, thật sự là —— bị bộ dạng hũ nút của cô làm cho tức điên, mới có thể không lựa lời mà nói.

Doãn Tâm Ngữ toàn thân chấn động, trừng lớn mắt nhìn anh, mặt một mảnh tuyết trắng chịu đả kích gấp bội.

Không nghĩ tới anh đã nói thành như vậy, cô còn có thể tích chữ như vàng.

Lần này, lửa giận của anh thật sự đã cao ngất.

“Tốt, rất tốt! Cô tiếp tục giả vờ không nói gì, tôi không phụng bồi!” Nặng nề mà vứt bỏ những lời này, anh quay đầu bước đi.

Anh lại muốn vứt bỏ cô sao? Không, đừng không để ý tới cô, cô thật sự rất sợ…

Cõi lòng cô đầy lo sợ, không chút do dự kéo lấy góc áo anh.

“Buông tay!” Mặt anh không biểu tình.

Đã khinh thường cùng anh nói chuyện, cần gì phải lưu anh lại? Cô tiếp tục đi làm công chúa cao quý trong mắt đám bạn của cô đi, anh không muốn phải cùng cô chơi loại trò chơi nhàm chán này.

Doãn Tâm Ngữ mím môi, như là hạ quyết tâm, nóng vội ở trong túi xách tìm kiếm.

Anh nên đi, nhưng hết lần này tới lần khác hai chân lại chậm chạp không cách nào di động được. Anh không tự chủ được mà quay đầu lại, thấy cô lấy một cuốn notebook cùng một cây viết, cúi đầu không biết đang ghi mấy thứ gì đó.

Động tác không tầm thường này làm cho Tống Kình nhíu mày lại, không biết như thế nào lại có một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, làm anh cảm giác khó thở.

Vội vàng viết xuống mấy hàng chữ, Doãn Tâm Ngữ đem trang giấy kéo xuống đưa cho anh.

Bởi vì nóng vội, chữ viết có chút mất trật tự, rải rác mấy hàng chữ, nhưng lại làm anh khiếp đảm, cơ hồ không có dũng khí nhìn ——

Tớ rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng là, thực xin lỗi, tớ không thể.

Cậu nói không sai, tớ —— đích thật không thể nói.

Chuyện ngày đó, tớ thật xin lỗi, bạn của tớ nói hơi quá đáng, nhưng tớ không có năng lực ngăn cản, cũng không có năng lực chính miệng giúp cậu biện hộ, nếu như những lời kia xúc phạm tới cậu, thật sự rất xin lỗi.

Tớ biết rõ cậu rất tức giận, tớ cũng muốn hướng cậu xin lỗi, thế nhưng …. cậu dạy tớ, tớ nên làm như thế nào?

Như là bị người hung hăng đánh trúng một quyền, Tống Kình phân không rõ cảm giác kia là khiếp sợ hay là đau đớn, cả người anh ngây dại, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, cũng không cách nào suy nghĩ.

Doãn Tâm Ngữ sâu kín nhìn anh một cái. Anh vốn đối với cô đã không kiên nhẫn được nữa, một khi nói ra chân tướng, có lẽ anh sẽ càng thêm ghét bỏ cô, rời xa cô?

Không cần anh nói thêm cái gì, cô rất tự hiểu bản thân, sẽ không lại làm anh mệt mỏi.

Cô nhẹ nhàng chậm chạp mà đứng dậy, vượt qua anh thất thần, một mình đi về hướng âm u quạnh quẽ trong đêm tối.

Đợi đến lúc Tống Kình phản ứng lại, kinh gấp (kinh sợ + gấp gáp) mà nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt, lập tức không chút suy nghĩ liền đuổi theo, thò tay bắt được cô: “Tôi đưa cậu về!”

Doãn Tâm Ngữ kinh ngạc, ánh mắt do bị cầm chặt tay, dời về phía khuôn mặt anh, anh lại liên tục chải tóc, không cho cô cơ hội nghiên cứu ánh mắt của anh.

“Đã trễ như vậy, cậu một cô gái đi đường ban đêm rất nguy hiểm.” Giọng hơi khô chát chát.

Anh vừa rồi dùng lời tàn nhẫn như vậy tổn thương co, giờ khắc này, quá xấu hổ, khiến cho anh không biết nên đối mặt cô như thế nào.

Bản năng, chính là không muốn để cô trông thấy vẻ mặt tự trách của anh.

Chỉ là, Doãn Tâm Ngữ lại hiểu lầm, lần đầu mãnh liệt cảm thấy tự ti mặc cảm.

Anh —— Ngay cả liếc nhìn cô một cái đều ghét bỏ sao?

Nếu đã là như vậy, anh vì cái gì còn kiên trì đưa cô về nhà? Có lẽ chỉ là tinh thần trọng nghĩa?

Yên lặng đi một đoạn đường ngắn, ai cũng không muốn phá hư giờ phút yên lặng ấm áp này.

Tay của cô, ấm ấm, thật mềm, thật mềm. Đây là lần đầu tiên Tống Kình chủ động nắm tay một cô gái.

Nắm tay của cô là nhất thời nóng vội, nhưng nắm chặt về sau, lại không muốn buông ra.

Đèn đường rực rỡ, đem bóng hai người kéo đến thật dài thật dài, hai tay giao nhau, mãi cho đến khi cô tiến vào nhà mới buông ra ——

☆ ☆ ☆

Tống Kình một đêm đều ngủ không ngon, luôn suy nghĩ, hôm sau đến cùng làm như thế nào đối mặt Doãn Tâm Ngữ?

Bất quá, nghĩ cái gì cũng vô dụng, bởi vì ngày hôm sau, anh không gặp được cô.

Cô đã xảy ra chuyện gì sao? Vì cái gì không đón chuyến xe buýt đầu tiên đến trường?

Một ngày lại một ngày trôi qua, anh bắt đầu nóng nảy.

Cuối cùng, anh rốt cuộc không cách nào áp chế càng lúc càng quan tâm thắm thiết cùng sầu lo, chủ động hướng Hàn Tử Trúc hỏi thăm tình huống của cô.

“Cậu hỏi Tâm Ngữ?” Hàn Tử Trúc nhướng mày, như là có chút ngoài ý muốn, cũng mang một ít nghiền ngẫm.

“Đúng, chính là Doãn Tâm Ngữ, cô ấy đến cùng làm sao vậy?”

“Cậu không phải là không muốn gặp cô ấy sao?”

“Tôi không có!” Tống Kình bản năng phủ nhận. Anh không phải là không muốn gặp cô, chính xác mà nói, anh chỉ là bắt buộc chính mình không để ý tới cô, bất quá, tất cả đều là chuyện của ngày trước rồi.

Biết được chân tướng về sau, anh chỉ tự trách mình sơ ý chủ quan, thế nhưng không có đi suy nghĩ sâu xa nổi khổ tâm riêng của cô, liền mù quáng mà oán trách cô.

Nhìn ra an không thể che hết ảo não, Hàn Tử Trúc cười cười mà vượt qua anh.

“Yên tâm, cô ấy rất tốt.”

“Thật vậy chăng? Vậy vì sao cô ấy không đến trường?” Anh nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Sửa chửa, cô ấy chỉ là không có đáp xe buýt, không thể không đến trường. Người ta là thiên kim được chiều chuộng, cậu đã quên sao? Đi về đều có chuyên gia đưa đón không cần quá kỳ quái a?”

“Ách.” Hóa ra là như thế! Anh còn tưởng rằng…

Tống Kình ngậm miệng lại, không cần phải nhiều lời nữa.

“Chúng tôi đã trở thành đồng học hơn mười năm rồi.” Hàn Tử Trúc đột nhiên chủ động cung cấp tình báo.

Tống Kình ngoài ý muốn nhìn cô: có ý tứ gì? Vì sao cô bỗng nhiên nói với anh những chuyện này?

“Cá tín Tâm Ngữ so nước còn dịu dàng hơn, luôn là một đứa con ngoan nghe lời, rất ít khi chống đối lại cha mình. Ngày đó huấn luyện tân sinh, tôi đơn giản lôi kéo cô ấy theo giúp tôi đón xe bus đi đến trường.” Dừng một chút, Hàn Tử Trúc tùy ý liếc nhìn anh một cái, “Ngày đó, là diễn lễ khai giảng của các cậu a?”

Tống Kình hơi ngạc, hô hấp bắt đầu dồn dập: Ý tứ cô muốn biết đạt —— không phải là như anh nghĩ đi?

“Đúng, cũng là bởi vì ngày đó! Cho nên, Doãn bá bá oán chết tôi, trọn vẹn nhắc nhở tôi ba năm, tuy ông ấy cũng không biết nguyên nhân Tâm Ngữ chấp nhất như thế, còn tưởng rằng cô bị nghiện đi xe bus.”

“Cậu… cậu nói…” Ba năm nay Doãn Tâm Ngữ đi xe bus—— là vì anh? !

Anh quả thực không thể tin được, điều này, điều này sao có thể?

Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô. Có lẽ có chút gây cười, bởi vì không có đoán ra thời gian xe bus đến, hai cô gái có chút hốt hoảng, cô lại để cho Hàn Tử Trúc lảo đảo lôi kéo chạy, sau đó một đầu ngã tiến vào lòng ngực của anh, nếu không phải anh kịp thời đở cô, tình huống có thể sẽ xẩu hổ.

Từ ngày đó về sau, bất luận gió thổi trời mưa, anh sẽ luôn gặp một gương mặt điềm tĩnh ôn nhu, cho anh một cái mỉm cười trong veo.

“Cậu còn hoài nghi à!” Bộ dạng ngây ngốc kkia, làm Hàn Tử Trúc có chút tức giận, thật sự là uổng phí một mảnh tình yêu tinh khiết của Tâm Ngữ .

Được rồi, cũng không cần đối với một khối đầu gỗ ôm bao nhiêu kỳ vọng, đèn không bật là sẽ không sáng.

“Đúng rồi, nói vậy là có chút không thể tưởng tượng, vì mỗi sáng sớm gặp cậu, cô ấy thật sự buông tha cho lái xe đưa đón, gió thổi dầm mưa mà chạy tới cùng một đám người lách vào xe bus. Đối với Doãn bá bá thương con gái như mạng vốn rất lo lắng, là Tâm Ngữ kiên quyết, mới cầu được cha mình đồng ý, vì chuyện này, cảm tình của hai cha con thiếu chút nữa tổn thương hòa khí.”

Cái này anh cho tới bây giờ đều không biết được, mang cho Tống Kình quá lớn rung động, từng cơn sóng nhiệt tập kích ngực, tràn ngập tình cảm ấm áp —— cái đó gọi là cảm động.

“Vậy, vậy hiện tại vì sao…” Tránh bốn chữ không muốn gặp mặt.

Nhắc tới cái này, Hàn Tử Trúc lại không có sắc mặt tốt gì: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi! Tâm Ngữ nói cậu chán ghét cô ấy, không muốn ngại mắt của cậu á!”

Tống Kình mở miệng hơi rộng: “Không! Không có, cô ấy tại sao có thể nghĩ như vậy? !”

“Tôi cũng biết cậu không có, bằng không thì cậu đã không chủ động hỏi tình huống của cô ấy rồi.” Đứa ngốc Tâm Ngữ này, con mắt đều đặt ở sau ót, người ta rõ ràng vì cô lo lắng đến độ chết khiếp, còn nói người ta chán ghét cô.

Xe bus từ từ dừng lại, gián đoạn bọn họ nói chuyện, nhưng cái đó cũng không trọng yếu, bởi vì anh đã biết rõ nên làm như thế nào rồi.

☆ ☆ ☆

Nếu hỏi đệ nhất tài tử Kiến Dương xuất hiện ở trước trường nữ sinh, sẽ tạo thành dạng gì?

Đáp án dĩ nhiên là: nước miếng gái mê trai chảy thành sông.

Lúc tan học, học sinh tuôn ra cổng trường như thủy triều luôn luôn vô cùng đồ sộ, nhưng tình huống hôm nay có chút buồn cười —— có rất nhiều nữ sinh lưu luyến không đi, khiến cho trước cổng trường càng thêm chật chội.

Trong mắt Tống Kình hoàn toàn không đặt vào những người lẫn quẫn đảo quanh anh, anh đang toàn tâm chờ đợi bóng hình xinh đẹp, càng đợi càng nôn nóng.

Anh cũng không xác định có bỏ lỡ cô không, chỉ có thể ôm ấp tâm lý may mắn, thử thời vận.

Thẳng đến bóng dáng trầm tĩnh kia chậm rãi đi vào tầm mắt của anh, lúc này anh mới thở dài một hơi.

Anh cũng không vội gọi cô, mà cô cúi thấp đầu lẻ loi đi một mình cũng không có phát hiện cái gì không đúng, thẳng đến cô hậu tri hậu giác cảm nhận được hôm nay cửa trường hào khí quái dị, lúc này mới nghi hoặc mà ngẫng đầu, chống lại ánh mắt của anh.

Tống Kình!

Tại sao anh lại ở chỗ này? !

Doãn Tâm Ngữ vừa sợ vừa nghi hoặc, do dự nên đi về hướng anh, hay là làm như cái gì cũng không thấy?

Anh nhất định không muốn gặp lại cô, vậy —— muốn chào hỏi không?

“Doãn Tâm Ngữ, không được giả vợ không thấy tôi!” Không cần suy nghĩ, bởi vì anh đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, hơn nữa mở miệng gọi cô.

Cúi thấp nửa đầu, cô có chút xấu hổ mà đi về hướng anh, quá nhiều ánh mắt tập trung ở trên người bọn họ, làm cho cô không quá tự nhiên.

Cậu — tìm tớ? !

Anh có thể giải đọc ngôn ngữ đơn giản của người câm điếc.

“Đúng. Tôi nghĩ khả năng cậu hiểu lầm rất nhiều chuyện, cho nên ——” phát giác ánh mắt quăng hướng bọn họ tìm hiểu có tăng không giảm, anh ngừng một chút, sửa lời nói: “Không ngại đổi một chỗ khác nói chuyện?”

Doãn Tâm Ngữ khó xử cân nhắc, mới gật đầu đáp ứng, ra hiệu anh chờ một chút, đi đến chỗ lái xe đang chờ đón cô tan học.

“Có thể chưa?” Anh đứng ở phía sau hỏi.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy đi thôi!”

Dẫn đầu đi hai bước, anh lại dừng bước, chần chờ mà hướng cô vươn tay.

Nét mặt của cô như là bị kinh sợ, cái này làm anh cho rằng cô sẽ cự tuyệt anh, nhưng sau một khắc, lòng bàn tay của anh lại một lần nữa được nhồi vào xúc giác ôn nhuận mềm mại, chấn kinh đổi lại là anh.

Chống lại con mắt của cô, anh không nói gì thêm nữa, nắm chặt tay mềm đi về phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.