Mọi thứ chỉ là một màu tối đen, không thiên đường, không thiên sứ, không gì hết, chỉ là một màu đen theo đúng nghĩa. Tôi cựa mình, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà trắng bóc. Mùi thuốc sát trùng xen lẫn mùi dầu gió thật khiến người ta muốn ngất đi lần nữa.
– Tỉnh rồi à?
Giọng nói mà vẫn thường hay châm chọc tôi trên lớp giờ tôi lại nghe thấy. Anh Quân ngồi ở giường bệnh kế bên, trong tay là xấp giấy tờ gì đó, ánh mắt đang chăm chú đọc đột nhiên liếc qua tôi đang bần thần. Đây là lần đầu tiên tôi xuống phòng y tế trường. Đó là một căn phòng khá rộng với 6 chiếc giường xếp song song, được ngăn cách nhau bởi những tấm rèm trắng. Tôi nằm ở chiếc giường trong góc trong cùng của căn phòng. Tôi chống tay định ngồi dậy thì chị y tá từ đâu đi vào ngăn lại.
– Nằm yên, em vẫn sốt đấy. Không nên ngồi dậy. Đây là thuốc của em, ăn chút gì đi rồi uống thuốc.
Chị y tá đặt túi thuốc lên bàn. Anh Quân chép miệng vài cái, đặt tập tài liệu xuống một bên rồi đi ra khỏi phòng. Chị y tá ngồi xuống cạnh giường tôi, đưa cho tôi cái cặp nhiệt độ, cười rồi nói.
– Kiểm tra xem đã hạ nhiệt chưa. Em kẹp vào đi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời chị y tá. Mặt tôi cữ thẫn thờ như người không hồn. Thật sự đầu tôi lúc này đau như búa bổ, tôi cố nhớ lại tất cả những gì đã diễn ra nhưng dù có cố gắng bao nhiêu thì thứ mà tôi nhớ được chỉ là những mảng kí ức rời rạc, những âm thanh vụn vặt. Lúc đó tôi định ăn vạ, định oán trách nhưng tất cả đột nhiên trở nên chao đảo rồi chìm dần vào trong bóng tối. Tôi nghe thấy tiếng Anh Quân gọi tôi nhưng tôi không thể trả lời nổi. Tôi cảm thấy mình được nhấc bổng lên rồi tiếng bước chân anh vang lên, nghe thấy tiếng chị y tá, nghe thấy tiếng làu bàu của anh… Nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
– Em làm gì mà sốt phừng phừng vậy? Giờ này cũng khá muộn rồi mà em còn bị ngất đi nữa, may mà có thầy Quân đưa em xuống đây.
– Em ngất đi bao lâu rồi ạ?
– Ừm cũng gần 1 tiếng đồng hồ rồi. Lần sau ốm thì nên nghỉ ở nhà, gửi đơn xin nghỉ học đến trường xin phép là được rồi, cũng không nên vận động quá sức tránh trường hợp ngất xỉu. Cũng không nên tham công tiếc việc quá, trực nhật thì để hôm sau làm cũng được mà. Lần sau em rút kinh nghiệm nha.
– Trực nhật ạ? – Tôi đần mặt
– Ừ. Thế không phải là ngày mai tới phiên em trực nhật nên hôm nay em ở lại làm thay cho ngày mai sao?
Tôi còn đang ú ớ chưa kịp trả lời thì Anh Quân đi vào với vẻ mặt tỉnh bơ, trên tay còn xách túi gì đó. Chị y tá thấy anh quay trở lại liền vội vã đứng dậy.
– A thầy Quân đây rồi, thầy đi đâu vậy?
– Tôi đi có chút việc. Thôi bây giờ có tôi ở đây được rồi, làm phiền cô quá.
– Sao thầy lại khách sáo thế, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp mà, với lại hôm nay là phiên trực của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi thôi mà.
– Cũng khá muộn rồi, lúc nãy chẳng phải cô bảo rằng chuẩn bị đi ăn sao. Bây giờ cô cứ đi đi, tôi còn một số tài liệu cần xem xét, tiện thể sẽ để ý tới em học sinh kia giúp cô. Được chứ?
Anh nở một nụ cười khiến cho chị y tá ngây ngất. Chị y tá cười cười nói nói gì đó rồi mới chịu rời đi. Ầy, tại sao ai cũng dễ dàng để cho cái đẹp che mờ mắt thế nhỉ. Thật đáng thất vọng quá đi. Anh Quân đi vào phòng, đặt cái túi lên tủ thuốc đầu giường. Lấy ra một túi đồ ăn thơm phức nhưng thật sự lúc này họng tôi đau tới mức không nuốt trôi được thứ gì.
– Tôi nói với cô y tá là do em đang sốt mà óố gắng trực nhật nên mới bị ngất đi. Ăn đi rồi uống thuốc, nói tôi nghe em làm sao.
Giọng anh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ sự uy nghiêm để bắt một đứa bướng bỉnh như tôi ăn hết chỗ đồ ăn đó. Thực ra là anh dọa gọi cho mẹ nếu như tôi không nghe lời. Thật là đáng ghét mà. Anh Quân cứ ngồi đó cầm cái điện thoại đã mở sẵn mục danh bạ trên tay cho tới khi tôi ăn xong rồi uống thuốc xong rồi mới chịu nhét chiếc điện thoại vào túi quần.
– Càu nhàu cái gì, em mà làm sao thì tôi sẽ bị “phụ huynh” quở trách. Mà mẹ em cũng đã giao nhiệm vụ trông coi quản lý em khi ở trường cho tôi rồi.
– Ý thầy là bảo mẫu?
Biết mình bị hố, anh cau mày nhìn tôi một cái, giơ tay lên định gõ đầu tôi một cái.
– Thầy không được đánh bệnh nhân, như thế là ngược đãi người bệnh. Mà thầy chẳng cần đánh thêm đâu, đầu em cũng đủ vết bầm tím rồi
– Mà có chuyện gì vậy? Tại sao người ướt nhẹp thế hả? Em có biết hôm nay chỉ có mười mấy độ thôi không?
Đang yên đang lành lại bị mắng. Tôi có làm gì đâu sao lại mắng tôi. Tôi hậm hực kể lại chuyện Mai Hương “mời” tôi đến phòng vệ sinh như thế nào, rồi nó “tặng” tôi vết bầm trên trán ra sao. Cuối cùng tôi đi đến một câu kết mà tôi cho là chuẩn xác và đúng đắn nhất từ trước tới nay.
– Chung quy tất cả là do thầy!
– Gì cơ? Sao lại đổ tại tôi?
– Nếu không phải tại thầy thích làm khó dễ cho em thì đâu đến nỗi. Hôm nay là Noel mà thầy cũng không tha, mọi hôm đã đủ tệ hại lắm rồi. Thầy quá đáng lắm. Lôi người khác ra làm trò hề thầy vui lắm hả?
Bao nhiêu dồn nén bao nhiêu uất ức bấy lâu tôi kìm hãm trong lòng giờ đây đã trôi ra hết trong một phút nông nổi. Nếu không phải quen biết từ trước thì tôi cũng không dám nói như vậy với giáo viên của mình. Tôi cảm thấy cuộc đời mình thật khôi hài. Còn gì buồn cười hơn việc ngồi than vãn kể lể trách móc một người về những gì họ đã làm cho chính kẻ đó. Nhưng kệ chứ, dù sao nói thì cũng nói ra hết rồi. Bao nhiêu “thù hận” trong lòng bị tôi tuôn ra sạch.
– Mượn gió bẻ măng hả? Định cậy ốm mà chửi xéo tôi đúng không?
– Em chỉ nói sự thật. Thầy toàn bắt em làm mấy cái vớ vẩn trò như con hề ý.
Tôi giận dỗi quay đi. Một phút, rồi hai phút. Cả tôi và Anh Quân cứ thế im lặng. Cho đến khi tôi định nói gì đó thì anh chìa ra trước mắt tôi một quả cầu tuyết màu xanh nhạt, bên trong có một cô bé đôi mắt mở to, hai má phúng phính nhìn rất đáng yêu. Cô bé mặc váy xanh ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh một gốc cây, trong tay còn xách mội đôi giày nhỏ xíu. Tôi ngơ ngác nhìn anh, còn anh thì mặt cau có.
– Cầm lấy đi. Đền cho em đấy! Hôm nay là Noel, tôi định chọn quả cầu tuyết có ông già Noel nhưng nhìn cái điệu bộ cười toe toét của ông già Noel trông rất đáng ghét nên tôi chọn cái này. Xin lỗi vì thời gian qua đã cư xử quá đáng.
Có lẽ nói một lời xin lỗi là việc mà Anh Quân ít khi làm nhất, nhìn anh bây giờ ai cũng có thể đoán ra điều đó. Lòng tự trọng của anh quá cao. Vậy tại sao anh lại xin lỗi một đứa nhóc chẳng mà anh chẳng hề ưa như tôi? Hành động này của anh nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi kinh ngạc nhìn quả cầu tuyết rồi lại nhìn anh đang cau có vì phải hạ thấp mình xin lỗi một con nhóc như tôi.
– Không lấy hả, vậy tôi cất đi nhé!
– Ấy ấy có lấy, có lấy chứ ạ. Hí hí em cảm ơn thầy. – Tôi vội ôm lấy quả cầu tuyết, nhe răng cười.
– Con bé ngốc. Em học hành cẩn thận vào cho tôi, đang trong đợt thi học kì đấy. Thực ra hôm nay gọi em ở lại cũng là có lí do.
– Lí do gì ạ?
– Mẹ em nhờ tôi xem lại bài vở của em, đặc biệt chú trọng nhất là môn hóa. Mà sắp thi tới môn hóa rồi, có mỗi hôm nay là tôi rảnh, định xem lại bài vở cho em thì lại gặp chuyện này. Mà nhắc chuyện này, tôi sẽ báo lại với cô chủ nhiệm.
– Mai Hương có làm sao không ạ?
– Cái này còn tùy vào cô chủ nhiệm của các em nhưng nặng nhất thì có lẽ là bị đình chỉ học.
Tôi im lặng nhìn quả cầu tuyết lấp lánh trong tay. Từ đầu năm đến giờ, với những chuyện mà nó đã gây ra thì bị đình chỉ học cũng không phải là quá đáng. Tôi có nên xin tha cho Mai Hương không? Tôi cầm quả cầu trong tay lắc qua lắc lại khiến cho những hạt lấp lánh bên trong quả cầu bị xóc lên bay tứ tung. Cô bé bên trong quả cầu đó vẫn ngồi yên trên xích đu, tay vẫn nắm chặt đôi giày, đôi môi nở một nụ cười xinh xắn. Noel này dù không được đi chơi, dù bị bắt nạt và cảm thấy tủi nhục vô cùng nhưng bù lại tôi hiểu được rằng ai cũng có một trái tim để yêu thương. Mai Hương cũng vậy thôi. Tôi chợt nhớ lại những bộ phim đã xem, nhân vật nữ chính sẽ rộng lượng mà tha thứ cho nhân vật phản diện rồi cả hai sẽ làm bạn tốt của nhau, cùng đi trên một con đường phủ đầy hoa lá gì gì đó rồi hết phim. Nhưng thật sự là có mấy ai rộng lượng được tới mức ấy không?
– Tha cho Mai Hương một lần được không ạ?
– Em nên nhớ là các dãy hành lang đều có lắp đặt camera. Mỗi tháng thầy hiệu trưởng sẽ đích thân kiểm tra lại những đoạn video được ghi lại. Em nghĩ con bé kia có thoát được không?
Ngồi lại thêm một lát, tôi thấy trong người khỏe hơn, trán cũng hết nóng nhưng vất bầm tím thì vẫn chình ình ở đó như cục nợ. Chị y tá quay lại và lại cười nói phớ lớ với Anh Quân. Thật hết biết với “bà” này mà. Anh Quân đưa tôi về nhà, bắt tôi ôn hết lại đống đề cương hóa đã giao rồi hỏi tôi có cần anh nói đỡ với mẹ cho cái vết bầm kia không rồi nhắc tôi nhớ bôi thuốc thường xuyên để cái “cục nợ” ấy nhanh chóng biến mất. Tôi đưa trả chiếc áo khoác rồi nhận lại cặp sách. Vào nhà tôi chạy ngay lên phòng để mẹ không phát hiện ra đống áo quần ướt sũng cộng với cái đầu mang vết tích của tôi. Tắm rửa kĩ càng tôi leo lên giường, kết thúc một ngày Noel nằm ngoài với dự định, tôi ngủ từ lúc nào không hay. Quả cầu tuyết đặt ở mép giường cũng im lặng nhưng có lẽ cô bé trong quả cầu đó thì vẫn mỉm cười.
Chúng tôi nhanh chóng vượt qua ‘tuần thi cử kinh hoàng’ và tôi dám đảm bảo môn hóa của tôi vẫn chẳng có gì tốt đẹp cả. Sau chuyện hôm Noel, Mai Hương bị chuyển trường. Cô chủ nhiệm lớp tôi nói rằng chuyện nó bắt nạt các bạn cùng khối cô cũng đã biết ít nhiều, vụ nó gây ra cho tôi hôm nọ chỉ là ‘giọt nước làm tràn ly’ mà thôi. Như vậy là cuộc sống của bao học sinh hiện nay đã không còn bị ‘đe dọa’ nữa, Bích Ngọc sau đó cũng trở nên trầm lặng hơn vì cô bạn thân đã không còn có thể bảo vệ cho những lời chua ngoa của nó nữa. Về phần tôi, ngoài bị mắng vì điểm thi môn hóa ra thì vết thâm trên trán cũng mờ dần. Nhớ lại buổi sáng sau hôm Noel, khi mẹ nhìn thấy sự xuất hiện của vết thâm, tôi đã bị tra khảo suốt nửa giờ đồng hồ. Đương nhiên tôi giấu nhẹm đi chuyện Mai Hương và cả chuyện bị sốt nữa. Tôi chỉ nói rằng con bị va vào cái cột lúc đi chơi. Lam và Thùy sau khi biết rõ mọi chuyện thì liên tục xuýt xoa, Việt Anh thì không tin được Mai Hương lại dám làm như thế. Còn về mối quan hệ giữa tôi và Anh Quân vẫn chẳng khá lên được tí nào, nhất là sau khi có kết quả môn hóa. Nhìn chung mọi chuyện đều ổn thỏa và chúng tôi từ biệt nhau để trở về nhà, chuẩn bị đón một năm mới sung túc, may mắn và hạnh phúc hơn.
Hôm nay là 28 Tết. Từ sáng tới giờ tôi chỉ bận lau lau chùi chùi, còn ông anh quý hóa thì vẫn “ướp xác trên phòng”, mẹ với chị đi chợ từ sớm vẫn chưa thấy về. Suốt từ hôm nghỉ tới giờ tôi chỉ lo dọn dẹp nhà cửa để đêm giao thừa được đi chơi, đi ngắm pháo hoa, mà cũng chẳng biết là hôm đấy có ai đi cùng tôi không nữa nhưng kệ chứ, dù có đi một mình tôi cũng nhất quyết phải đi bằng được để bù lại cho hôm Noel không được đi. Tôi bò lên phòng rồi nằm vật ra. Vậy là mọi thứ đã được lau dọn sạch sẽ, từ bàn ghế cho tới các loại cửa rồi thành cầu thang ..v..v.. tôi đã làm xong tất cả trong 3 ngày nghỉ đầu tiên của kì nghỉ tết. Cảm giác mình giống như siêu nhân vậy. Đăng nằm điểm lại chiến tích của mình thì chuông điện thoại bàn reo lên.
– Alô?
– Tú An hả, bác Lâm này. Hôm 30 tết bác muốn mời gia đình sang ăn cơm, cháu nói với mẹ hộ bác nhé
– Vâng ạ.
Tôi cúp máy. Đã lâu rồi tôi không đến Back In Time, kể từ vụ đi chơi đợt nọ. Tôi còn nhớ là hôm đó tôi gặp Việt Anh làm thêm ở đấy, hôm đấy cũng là ngày kinh khủng bởi tôi phát hiện ra nơi mà tôi yêu thích nhất lại là nhà của con người đáng ghét nhất – Anh Quân, cũng là người mà tôi thầm ngưỡng mộ bấy lâu, vỡ mộng hoàn toàn. Hơn nữa tôi cũng không muốn gặp Anh Quân, con người đáng ghét đó sẽ lại chì chiết tôi về điểm hóa, anh ta còn kinh khủng hơn cả mẹ tôi. Vậy nên trước khi mẹ về tôi phải tìm ngay cho mình một “chiến hữu” đi chơi trong đêm 30. Tôi nhấc máy gọi ngay cho Linh Trang, cũng khá lâu rồi chưa gặp nó.
– Alo Trang hả tối 30 rảnh không đi với tao đi. – Tôi tuôn một tràng ngay khi người cầm máy ở đầu dây bên kia nhấc máy
– À ờ tao không được đi. Nhà cửa bây giờ còn lộn xộn không đi được ý.
– Buồn vậy.
– Ờ, buồn lắm. Tao còn một núi đồ chưa giặt kìa. Mày dọn dẹp xong hết rồi hả?
– Ờ. Mày thấy tao siêu nhân không!
– Nếu tao công nhận thì mày có sang đây giúp tao không?
– Thôi mày nếch (next)
Sau đó tôi ấn máy gọi cho Lam. Tôi dám cá là 90% con bé này sẽ hẹn hò cùng với bạn bóng rổ lớp 11A3 của nó nhưng tôi vẫn ngu ngơ dại khờ đặt niềm hy vọng mong manh vào 10% còn lại. Kết quả là tôi muốn đấm nó vài cái vì suốt ngày bỏ bạn theo trai. Còn Dương Thùy, thôi không gọi nữa. Tết năm nào mà Thùy không về quê đâu cơ chứ. Tôi vò cho tóc mình rối xù. Vậy là lại lang thang một mình hả, hay là tối đó tôi theo mẹ sang Back In Time? Không, nếu lại nói vè chuyện học hành, lại đụng tới điểm môn hóa thì tôi thà lang thang một mình còn hơn, quyết vậy đi!
Chiều 30 Tết, sau khi chuẩn bị cơm cúng xong xuôi, mẹ cùng anh chị bắt taxi đến Back In Time trong khi tôi thì thong dong trên từng khu phố Hà Nội. Mọi người đổ xô xuống đường để tận hưởng từng giây phút cuối cùng của năm cũ, ai cũng có đôi có cặp còn tôi thì lẻ bóng một mình. Chạnh lòng vài giây tôi tự an ủi mình bằng một ly kem với đủ màu sắc trong nhà hàng Thủy Tạ ven bờ hồ. Mùa đông mà ăn kem thì còn gì bằng chứ hihi. Sau đó tôi đi dạo ven hồ rồi lượn lờ qua từng khu phố cổ. Tôi cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi dòng người tấp nập làm tôi mất phương hướng, cho tới khi chân tôi tê cứng lại. Tôi ngồi xuống ghế đá gần đó, đấm bóp cái chân tội nghiệp của mình rồi thở dài. Một mình, thật là đơn độc. Về thôi, lượn lờ hôm nay đủ rồi!
Khi về đến cổng nhà thì tôi mới biết mình quên không đem theo chìa khóa. Các bạn thử tưởng tượng cảm giác cái chìa khóa đó nằm rất gần, chỉ cần đi thêm tầm 20 bước chân nữa là bạn có thể lấy được nó nhưng để tới được chỗ để chùm chìa khóa thì bạn cần vượt qua một cái cổng sắt, hai ổ khóa và một cánh cửa gỗ cũng khóa nốt. Và thế là có hai sự lựa chọn bày ra trước mắt tôi, hoặc là ra Back In Time tỏ vẻ là con ngoan và mặt dày nghe “lão côn đồ” đó nói về điểm môn hóa của tôi, hoặc là ngồi đây, trong cái tiết trời lạnh như cắt cho đến lúc mọi người về. Tôi thích thì thích mùa đông thật đấy nhưng không thích chết rét, một lần đêm Noel là quá đủ cho cuộc đời này rồi. Lưỡng lự một hồi lâu tôi quyết định đi tới Back In Time. Tại sao đến cuối năm rồi mà tôi vẫn xui xẻo là sao? Sao trời không thương con gì hết vậy, tủi thân quá đi,
Vừa đi tới cổng Back In Time tôi trông thấy một người đàn ông đang khệ nệ ôm một đống thùng hàng kèm theo một đống đồ lỉnh kỉnh nhưng vì đồ vừa nhiều vừa nặng nên người đó vẫn chưa thể đứng lên được.
– Chú để cháu xách hộ cho ạ. – Tôi chạy tới đỡ lấy cái bọc nilon to tướng đang chản bị rơi xuống đất.
Đó là một người đàn ông đội mũ len kín mít, khăn quàng đen che kín mặt, chỉ để hở ra đôi mắt nâu trông veo với hàng lông mi dày cong vút. Đôi mắt ấy đẹp thật. Người đó thấy tôi thì vội bước về phía Back In Time. Có lẽ là nhân viên giao hàng hoặc cũng có thể là nhân viên làm thêm ở đây giống như Việt Anh. Nhưng hôm nay là 30 Tết mà?? Gạt bỏ mọi câu hỏi đang chẳng chịt trong đầu tôi cố đuổi theo người đó. Người đó đi nhanh thật đấy, tôi xách hai cái túi đuổi theo mà không kịp. Khi tôi leo lên tới nơi thì mấy cái thùng đã được xếp gọn vào trong quầy, còn “người giao hàng” bí ẩn mà nãy giờ tôi cứ xưng ‘cháu’ thì đang lột mũ và khăn ra. Tôi há hốc mồm.
– Thầy Quân?
– Gì? Sao nào? Chưa thấy ai bốc vác đồ bao giờ à? – Anh Quân cáu gắt rồi tiến tới giật lấy chiếc túi to đùng trên tay tôi. Mặt anh hồng hồng còn đôi tai thì đỏ bừng lên vì xấu hổ. Lòng tự trọng của con người này quả thật cao quá mức quy định.
– Thấy rồi, chỉ là em hơi bất ngờ thôi. – Mặt tôi cũng hồng hồng. Ôi trời ạ vừa rồi tôi còn khen đôi mắt của”lão già” đó là đẹp đó…oa…oa..oa.
– Kệ tôi. Tôi đang cảm. – Anh gắt lại với một chất giọng khản đặc.
Nhìn mặt anh tôi cảm thấy anh đang ngượng nhiều hơn là cáu. À không, phải là ngượng phát cáu mới đúng. Tôi sực nhớ ra là hôm nay mẹ tôi cũng ở đây nhưng mà sao vắng vẻ thế này?
– Ơ, mọi người đâu hết rồi ạ? Không phải hôm nay moi người hẹn đi ăn sao ạ?
– Đi ăn hàng rồi đi chơi giao thừa rồi.
– Thầy không…
– Đã bảo là tôi cảm mà sao em lắm chuyện thế hả?
Chẳng để kịp tôi hỏi hết anh đã cáu gắt ngắt lời tôi. Ồ ra là vậy. Vậy thì tôi lại phải ngồi đây đợi cho tới khi mọi người về hả. Tôi rút di động định gọi cho ông anh tôi xem mọi người đang ở đâu để ra lấy chìa khóa nhưng thì sực nhớ là máy của lão anh tôi giờ đang nằm cùng chỗ với chùm chìa khóa nhà của tôi, mẹ thì không dùng máy, chị dâu thì mới thay số tôi chưa kịp lưu. Số tôi đúng số con rệp mà.
Đang ngồi tự than thân trách phận thì tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ trong bếp. Vội vàng chạy vào, tôi thấy mấy cái cốc vỡ nằm ngổn ngang dưới sàn nhà còn Anh Quân thì vẫn đang trong tư thế kiễng lên để lấy cái cốc. Anh nhìn tôi với vẻ mặt kiểu “nhìn gì mà nhìn”.
– Thầy làm gì thế?
– Lấy cốc =’=
Tồi nhìn xuống nắm thuốc xanh xanh đỏ đỏ trên bàn rồi lại nhìn lên bộ dạng lờ đờ của ‘anh thầy’. Nếu như tôi tiếp tục làm ngơ thì có lẽ nhà bác Lâm tháng này phá sản mất.
– Thôi để em lấy cho, thầy ra ngoài kia đợi đi, em không muốn thu nhập của quán cafe tháng bị lỗ vì thầy.
Anh chẳng nói gì chỉ chẹp chẹp mồm vài cái rồi lạch bạch đi ra, nhìn điệu bộ dáng đi chẳng khác nào một con vịt. Không thể ngờ rằng một con người kiêu ngạo lúc nào cũng ra oai bắt nạt tôi giờ lại trở thành một con vịt lụ khụ đi lạch bạch lạch bạch nom đến tội. Tôi vừa rót nước vừa bụm miệng cười. Tôi nói rồi mà, gieo gió ắt có ngày gặt bão. Tôi bê cốc nước ra đã chăng thấy anh đâu. Chạy hết cả tầng 1 rồi leo tới tầng 2 cũng chẳng thấy “con vịt” kia đâu. Tôi nhìn lên cầu thang tầng 3, trên đó là phòng của hai bác và Anh Quân, có lẽ nào anh ta leo lên đó rồi không. Tôi đi từng bước thật nhẹ nhàng, cốc nước trong tay sóng sánh theo mỗi bước chân. Anh ở phòng nào vậy con vịt? Tôi gõ cửa phòng bên trái, căn phòng cạnh cầu thang, nó gần với tôi nhất. Sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt tôi nghe thấy trong phòng có tiếng dép lạch bạch, tiếng gì đó rơi cốp xuống sàn nhà kèm theo một tiếng “oái” rồi sau đó mới là tiếng cửa lạch xạch mở cửa. Một vết hằn đỏ trên mặt Anh Quân. Tôi phá lên cười.
– Ôi mẹ ơi =)))))
– Cười cái gì, đặt cốc nước ở đấy rồi dọn giúp tôi đi.
– Thầy phải từ từ cho em cười nốt chứ.
– Chỉ là bị sách rơi vào thôi có nhất thiết cần nhiều thời gian để cười như thế không?
Tôi định nói là có nhưng nhìn bộ mặt không mấy vui vẻ kia nên câu trả lời của tôi đành biến thành sự im lặng. Tôi ngồi thu dọn lại đống sách.
– Đống sách này để ở đâu ạ?
Tôi ôm chồng sách đứng dậy hỏi nhưng không ai trả lời. Quay ra đã thấy Anh Quân ngủ từ lúc nào, cốc nước cũng vơi đi một nửa. Nhìn anh ngủ hiền lành hơn rất nhiều so với lúc thức, đôi mắt nhắm hờ, lông mi dài cong vút… Con trai gì mà lông mi dài thế chả bù cho mình, như con không có lông mi ấy. Tôi đặt chồng sách lên bàn làm việc màu đen kê gần cửa sổ rồi ra ngoài. Căn nhà rộng lớn chẳng có lấy một người. Hôm nay là 30 tết mà chán òm. Năm nay sao ngày lễ tết nào của tôi cũng nhàm chán và chỉ có một mình thế này. Tôi vào bếp, thu dọn mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà thật cẩn thận.
– Chán quá chán quá
Tôi lượn quanh nhà, miệng không ngừng kêu than. Sực nhớ ra cây piano đang nằm chỏng chơ ở góc phòng, tôi tiến tới, nhẹ nhàng ngồi xuống. Mọi thứ đều có thể thay đổi nhưng những phím đàn này thì không.
Một phím rồi hai phím… Từng nốt nhạc dịu dàng ngân vang. Những âm thanh trầm bổng mang theo bao suy tư trôi dần. Được một hai nhịp tôi lại ngưng một lát rồi mới đánh tiếp những nốt khác, khiến cho bản nhạc vui trở nên buồn bã, mang một sắc màu u tối, bi lụy. Ừ, lúc này tôi đang buồn. Buồn vì tôi luôn là kẻ cô độc, dù xung quanh có bao nhiêu người đi nữa thì cái đứa luôn phải ở một mình vẫn là tôi. Tôi tự hỏi là do họ bỏ tôi đi hay là do tôi đẩy họ đi?
Tôi trầm mặc ngồi cạnh cây đàn, hai tay buông thõng. Đến những giây phút cuối cùng của năm cũ mà nỗi buồn vẫn không buông tha tôi.
– Hết rồi à?
Một cái bóng lù khù khoác áo ngồi ở cầu thang làm tôi giật mình.
– Tôi nhớ là bản nhạc đó dài hơn mà.
– Thầy không thấy là nghe nó rất .
.. không được hay sao ạ?
– Nghe buồn, nhưng ít ra còn hơn là im lặng như vừa rồi. Đánh nốt đi. Một nghệ sĩ sẽ không bao giờ bỏ dở tác phầm của mình.
– Nhưng em không có tâm trạng.
– Cứ đánh nốt đi.
Tôi miễn cưỡng hoàn thành nốt bài nhạc còn đang dang dở còn anh thì đã di chuyển lên chỗ sân khấu, nơi tôi đang ngồi. Cuộc đời tôi còn chưa đủ tệ hay sao. Anh tựa vào cây đàn rồi ra lệnh.
– Nhắm mắt.
– Gì ạ?
– Nói thì em cứ làm theo đi đừng nhiều lời.
Tôi mở to mắt nhìn Anh Quân vẻ kì dị nhưng rồi cũng vội nhắm chặt mắt lại khi anh giơ một tay dọa cốc vào đầu tôi.
– Tiếp theo, hít thật sâu. Thả lỏng đầu óc ra, đừng bắt nó nghĩ nhiều quá. Hai vai cũng buông lỏng ra. Phải thật tĩnh tâm. Làm gì cũng thế, nếu em đặt cả tâm trạng cảm xúc của mình vào thì nó sẽ là một kiệt tác, ít nhất là đối với bản thân em. Giờ thì thử đanh lại xem nào, nên nhớ là hãy thả lỏng và tự tin lên.
Anh vỗ vỗ vai tôi động viên rồi đi xuống phía bàn dưới. Ngón tay tôi vô thức lướt trên phím đàn. Cảm giác vẫn thế nhưng nhẹ tênh. Nỗi buồn, sự cô đơn cùng những suy nghĩ vu vơ tự dưng trôi sạch.
Trong đầu tôi chẳng còn gì ngoài những nốt nhạc. Là khi bạn thực sự nhập tâm làm một việc gì đó, thực sự muốn quên đi tất cả thì xung quanh sẽ chẳng còn gì quan trọng ngoài cảm xúc của bản thân bạn. Mỗi người lớn dần lên và thế giới nội tâm của họ cũng thế mà phức tạp hơn. Có trăm điều còn vướng mắc đè nặng trong lòng và nó đeo bám ta từng ngày, từng giờ. Có những điều, dù mặt đối mặt nhưng không thể nào sẻ chia. Đó là cảm giác cô độc…
Tôi ngưng lại. Bàn tay vẫn đặt trên phím đàn. Cảm xúc trong tôi lúc này là một nỗi buồn nhưng nỗi buồn này rất…ngọt. Tôi buồn, cô độc nhưng lại cảm thấy thoải mái. Cảm giác này giống như khi bạn đã phải chịu đựng một điều gì đó nhiều lần tới mức sẽ chẳng ngạc nhiên khi gặp lại nó lần nữa.
Tôi bần thần, như thể chiêm nghiệm được điều gì đó thú vị. Còn Anh Quân thì đang tiến gần lại rồi chìa ra một chiếc hộp màu hồng phấn rồi quay đi chỗ khác.
– Này.
Tôi tròn mắt, nhận lấy chiếc hộp rồi vụng về mở nắp. Đó là một đôi giày màu xanh tím than với chiếc nơ nhỏ xinh xắn đính ở mũi giày, xung quanh là những viên ngọc nhỏ lấp lánh trông rất bắt mắt. Đây chẳng phải là đôi giày mà tôi định mua nhưng anh mua tranh sao? Anh nói rằng đã tặng rồi cơ mà, sao giờ nó lại ở đây? Tôi hết nhìn anh rồi lại nhìn đôi giày.
– Chẳng phải… chẳng phải… đôi giày… cái này….
– Có thể môn hóa em học không được tốt nhưng về piano lại khác. Đó là phần thưởng cho việc thuộc bài hôm nay!
– Không phải thầy tặng nó rồi sao?
– Hỏi nữa có tin tôi đòi lại không hả?
– Dạ thôi em im đây hihi
Tôi giả vờ đưa tay lên khóa miệng rồi ôm lấy hộp giày. Đúng lúc đó thì mẹ cùng hai bác về tới nơi. Bác Lâm đang rất phấn khỏi nói về chuyện gì đó, nụ cười trên miệng chưa hề ngớt.
– Không nhắc thì cũng quên xừ mất, bà đi lấy tập album ảnh đi.
Sau đó 15 phút thì tôi đã hiểu chính xác rằng có chuyện gì vừa xảy ra. Đó là cả hai nhà cùng đi chơi, anh chị tôi rất hào hứng chụp những tấm ảnh kỉ niệm. Việc đó khiến bác Lâm nhớ lại tập album ảnh ngày xưa và bác đòi về nhà để mời bà bạn thân của mình là mẹ tôi chiêm ngưỡng. Chuyện đó cùng bình thường thôi nếu như trong đó không có ảnh của Anh Quân từ cái thời tiểu học đang đứng bá đầu bá cổ lão “anh già” và kinh ngạc hơn là có tấm hình Anh Quân 13 tuổi cười toe toét nhìn ống kính, tay bế một đứa trẻ 3 tuổi đầu tóc lởm chởm răng thì lưa thưa vài cái đang mếu máo là tôi. Nhìn mặt tôi lúc đó như thể bị bắt nạt, nhăn nhó mếu máo, nước mắt nước mũi tèm nhem. Hóa ra tôi và Anh Quân đã gặp nhau cách đây lâu đến thế sao? Hồi đó anh cũng bắt nạt tôi tới mức kinh hoàng như thế này sao?
Mẹ cùng hai bác tiếp tục ngồi lục lại cuốn album, ôn lại những kỉ niệm một thời xa xưa. Còn ba anh chị em tôi cùng Anh Quân kéo nhau ra ngoài ban công. Dưới đường lúc này người ta đang đếm ngược từ 10.
9….8….7…
…3….2….1.. HAPPY NEW YEAR…
Những tia pháo hoa đầu tiên được bắn lên với đủ loại màu sắc lấp lánh. Tôi tựa vào lan can, chăm chú ngước nhìn theo những ánh pháo hoa từ lúc nó bùng sáng cho tới lúc nó lụi tàn vào bóng đêm. Vậy là một năm mới lại trôi qua. Năm mới mong rằng may mắn sẽ tới, mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn…
Hiện giờ tôi thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Tôi đang nhận được món quà quý giá nhất, đó là được ở cạnh người thân, ở cạnh gia đình của chính mình vào giây phút cuối cùng của năm cũ và cũng là khoảnh khắc đầu tiên của năm mới.
Trong cuộc sống sau này, bạn có thể đón giao thừa với bất kì ai. Người đó có thể là người mà bạn thầm mến hay là những đứa bạn tri kỉ. Nhưng tôi dám chắc rằng cảm giác khi ấy sẽ không thể nào trọn vẹn giống như cảm giác ở cạnh những người thân trong gia đình. Cơ hội được đón giao thừa với bạn bè còn rất nhiều nhưng những giây phút được ở cạnh gia đình thì lại chẳng là bao nhiêu. Mai này, ai mà biết được thời gian cho ta ở cùng gia đình là bao lâu chứ, phải không?! 😉