Nguyên Thượng Quan Kỳ dụng tâm dò la xem nàng có phải là quân gian tế bên Cổn Long Vương không. Chàng liền tủm tỉm cười đáp:
– Nếu cô nương muốn ra khỏi nơi nguy hiểm này thì chỉ cần nghe lời đi theo tại hạ.
Cô gái áo đỏ nói:
– Dĩ nhiên là phải thế!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Hiện giờ chúng tôi chưa được rảnh đưa cô nương rời khỏi nơi đâỵ Trước tình cảnh này, cô nương chỉ có một mình mà lại mặc bộ quần áo kia thì quyết khó lòng tránh khỏi tai mắt Cổn Long Vương, tất bị bọn chúng bắt sống đem về mất.
Cô gái áo đỏ thở dài nói:
– Dù gặp thập tử nhất sinh, ta cũng phải tìm đường về nhà.
Thượng Quan Kỳ nghe nàng nói rõ ràng, không phải người đã bị thuốc mê, liền đáp:
– Hiện giờ chỉ còn có một cách là cô nương tạm thời đi theo chúng tôi, cùng hành động với chúng tôi, chờ khi nào ra khỏi khu vực nguy hiểm, cô nương hãy về còn chưa muộn.
Cô gái áo đỏ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Hỡi ơi! Bây giờ ta cũng chẳng biết tính sao được, đành nghe lời ngươi vậy!
Hai người nói chuyện với nhau, Thượng Quan Kỳ nhớ lại sự tình bốn năm trước đâỵ Hồi đó dường như nàng có vẻ hống hách lắm, chẳng biết sợ trời đất là gì. Nhưng bây giờ tính nết đó dường như mất hết rồị
Chàng từ từ xoay mình bước đi, nhưng vẫn ngấm ngầm đề tụ chân khí, chú ý đề phòng.
Bỗng nghe tiếng chân người bước đằng sau, quả nhiên cô gái áo đỏ đã theo sau chàng.
Thượng Quan Kỳ tăng gia tốc lực đi mau hơn, cô gái áo đỏ cũng đi nhanh hơn để theo cho kịp.
Thượng Quan Kỳ thấy nàng vẫn giữ được bản lãnh về võ công thì trong lòng chưa hết mối nghi ngờ. Đột nhiên chàng dừng bước lại, đứng né sang một bên, tay phải nắm lấy huyết mạch nàng nhanh như chớp.
Cô gái áo đỏ không kịp đề phòng, bị Thượng Quan Kỳ nắm trúng huyết mạch. Chàng nghiêm nét mặt, hai mắt nhìn nàng chằm chặp, thủng thẳng nói:
– Thời gian bốn năm lâu lắm nhỉ?
Cô gái áo đỏ thộn mặt ra nhìn Thượng Quan Kỳ đáp:
– Đúng thế! Bốn năm trời đằng đẵng đối với ta bằng nửa đời ngườị
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Thần trí cô nương vẫn được tỉnh táo chứ?
Cô gái áo đỏ đáp:
– Bốn năm đó ta trải qua bao nhiêu việc trước kia chưa từng thấỵ
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Trong mấy năm nay Cổn Long Vương đối đãi với cô thế nàỏ
Cô gái áo đô bị điềm huyệt, nửa người tê dại không nhúc nhích được, thở dài hỏi lại:
– Ngươi còn có nhiều điều muốn hỏi ta phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Đúng thế! Tôi còn có nhiều việc mong được cô nương cho biết.
Cô gái áo đỏ nói:
– Ngươi nấm chặt huyết mạch ta thế này, toàn thân ta mất hết khí lực thì còn nói với ngươi làm sao được?
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Tôi muốn hỏi mấy năm nay Cổn Long Vương đối đãi với cô nương ra saỏ
Cô gái áo đỏ nhíu cặp mày liễu đáp:
– Lão giam ta vào trong nhà mật thất, bốn mặt vách đá cực kỳ kiên cố. Ta phí bao nhiêu tâm cơ mà không tài nào trốn thoát.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Lão có cho cô nương ăn gì không?
Cô gái áo đỏ đáp:
– Không. Bọn chúng đối xử với ta rất tử tế.
Thượng Quan Kỳ cười lạt nói:
– Suốt đời Cổn Long Vương không có ra ân huệ cho ai bao giờ. Lão tử tế với cô nương là có chỗ muốn dùng cô nương đó.
Cô gái áo đỏ buồn rầu nói:
– Lòng dạ người Hán các ngươi thật khiến cho người ta khó mà hiểu được.
Cổn Long Vương giam cầm ta trong nhà mật thất bấy nhiêu lâu, mắt ta đã khóc hết nước. Thế mà lúc ta nói với ngươi, ngươi cũng không tin!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Không phải tại hạ không tin cô nương, tại hạ chỉ không tin Cổn Long Vương mà thôị
Cô gái áo đỏ nói:
– Lão Cổn Long Vương chết băm chết vằm đó, ta cũng không tin được.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
“Xem cô này nói năng toàn là những lời chân thật, chẳng có chút chi trá ngụỵ Chẳng lẽ Cổn Long Vương lại buông tha nàng một cách dễ dàng được? Chàng đã hiểu Cổn Long Vương một cách rất sâu xa, không bao giờ lão chịu buông tha người còn dùng được việc”. Chàng cười lạt nói:
– Cô nương tuy giả vờ rất khéo! Có điều tại hạ cũng không phải con người đễ để cho ai lừa bịp… Ha ha! Tại hạ biết Cổn Long Vương quá rồị
Cô gái áo đỏ giận dỗi nói:
– Lạ nhỉ. Ngươi nói cái gì mà kỳ vậỷ Ta lừa bịp ngươi làm gì?
Thượng Quan Kỳ ngẩn người ra hỏi:
– Phải chăng Cổn Long Vương cố ý thả cô ra để làm gian tế?
Cô gái áo đỏ dường như tỉnh ngộ đáp:
– Phải rồi! Ngươi sợ Cổn Long Vương phái ta đến đây làm gian tế nên mới đem lòng ngờ vực ta như vậy, thế thì ngươi cũng không đáng trách.
Thượng Quan Kỳ nới năm ngón tay ra rồi nói:
– Tại hạ xin lỗi cô nương! Đúng ra cô nương là người thành thực, nhưng bị Cổn Long Vương cầm tù mấy năm, mà lão để cô nương bình yên vô sự thì thật là một chuyện lạ đó.
Cô gái áo đỏ nói:
– Lão quả có dụng tâm nhưng ta nhất định chịu chết không theo, y cũng không có cách nào hơn được.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Lão có dã tâm thế nàỏ
Cô gái áo đỏ nét mặt đỏ bừng nói:
– Lão muốn lấy ta làm vợ rồi mới đưa ta về nhà chiêu mộ những tay dũng sĩ trong bộ lạc để thu dùng dưới trướng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– À ra thế đấy!
Thốt nhiên chàng nhìn thấy Tả Hữu Nhị Đồng để ám ký lại đi về hướng Tây Bắc. Chàng liền rẽ sang hướng Tây Bắc mà đị
Cô gái áo đỏ theo sau Thượng Quan Kỳ hồi lâu rồi cất tiếng hỏi:
– Ngươi định đi đâu đâỷ
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Kiếm ngườị
Cô gái áo đỏ không hỏi nữa móc lưỡi đao trủy thủ trong bọc ra cầm trên tay mà đị
Cỏ dại mọc cao đến thắt lưng, cánh đồng bát ngát tựa như không biết đến đâu là cùng.
Thượng Quan Kỳ đi sâu vào chừng ba bốn dặm rồi không thấy ám ký của Tả Hữu Nhi Đồng nữạ
Thượng Quan Kỳ sinh nghi, đột nhiên dừng bước.
Cô gái áo đỏ hỏi:
– Sao ngươi không đi nữả
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Chúng ta dừng lại nghỉ một lát đã.
Cô gái áo đỏ trân trối nhìn Thượng Quan Kỳ rồi từ từ ngồi xuống nói:
– Chờ khi nào ngươi đưa ta rời khỏi chỗ nguy hiểm này xong, ta sẽ cho ngươi lưỡi trủy thủ nàỵ
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn lưỡi trủy thủ thấy ánh sáng lóe mắt, dường như là một vật báu, chàng tủm tỉm cười nói:
– Cô nương để mà dùng, tại hạ không cần lắm.
Cô gái áo đỏ nói:
– Lưỡi đao trủy thủ này sắc lắm. Gia gia ta quý nó vô cùng. Chuyến này ta xuống Trung Nguyên người trao cho tạ
Thượng Quan Kỳ trong bụng mãi nghĩ việc Tả Hữu Nhị Đồng đến đây làm gì? Nên chẳng còn lòng dạ nào để ý nghe những lời nàng nóị Chàng chỉ ầm ừ cho xong việc rồi còn mãi đi theo ý nghĩ mình.
Cô gái áo đỏ nói:
– Ngươi không muốn lưỡi đao trủy thủ vậy thì ngươi muốn gì?
Chờ lâu không thấy Thượng Quan Kỳ trả lời, nàng rất lấy làm kỳ hỏi lại:
– Sao ngươi không trả lờỉ Mắc cỡ phải không?
Thượng Quan Kỳ tuy miệng không nói ra, nhưng trong đầu óc chàng bao nhiêu tâm sự đang quay cuồng như bánh xẹ
Cô gái áo đỏ lại hỏi:
– Phải rồi! Ngươi thích ta mà chẳng tiện nói ra phải không?
Giữa lúc này Thượng Quan Kỳ nghĩ ra được điều gì đắc ý vẻ mừng vui lộ ra ngoài mặt. Chàng gật đầu tán thưởng:
– Phải lắm! Đúng là như vậỵ
Cô gái mừng thầm, cười nói:
– Nếu thật tình ngươi thích ta thì về bái kiến song thân. Các người chỉ có mình ta là gái, ngươi ve vãn được ta rồi sau này sẽ thành chúa tể bộ lạc Duy Ngô Nhĩ. Chưa hiểu ngươi có muốn vậy không?
Thượng Quan Kỳ nghe nàng nói vậy thì thộn mặt ra hỏi:
– Cô nương bảo saỏ
Cô gái áo đỏ đáp:
– Phụ thân ta là quốc vương Duy Ngô Nhĩ, ta là công chúa con phụ vương tạ
Bọn người Hán các ngươi tuy xảo trá song cũng có người tốt. Gia gia ta từng chịu ơn người Hán. Nếu ngươi ưng thuận lưu lại bên nước ta thì may ra gia gia ta có thể ưng thuận việc hôn nhân của ngươi đó.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên đứng dậy, xá dài nói:
– Đa tạ, cô nương có lòng đoái tưởng, nhưng tôị..
Cô gái áo đỏ cười nói:
– Ta biết ngươi là người tốt rồi mà!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cô nương đừng hiểu lầm. Tôi biết cô nương có lòng đoái thương, tại hạ xin tâm lãnh. Cô nương thật là một người yêu kiều khả ái, nhưng cô nương hiểu lầm tại hạ.
Cô gái áo đỏ nói:
– Không sao mà! Tuy ngươi đối với ta có vẻ dữ tợn nhưng ta biết tâm địa ngươi rất tốt.
Thượng Quan Kỳ bất thình lình nhảy vọt lên vung kim đao chém xéo đị
Cô gái áo đỏ rất kinh ngạc, đứng ngần người ra không nhúc nhích. Rồi nghe đánh “Keng” một tiếng. Một mũi phi đao tẩm thuốc độc bị thanh kim đao của Thượng Quan Kỳ gạt bay chếch đị
Cô gái áo đỏ thộn mặt ra một lúc rồi mỉm cười nói:
– Nếu ngươi không ra tay cứu ta thì nhất định ta bị chết dưới lưỡi phi đao vừa rồị
Thượng Quan Kỳ khẽ lắc đầu, rồi không để nàng nói nữa, chàng nghiêm sắc mặt chú ý nhìn bốn phíạ
Nguyên lúc từ lưỡi phi đao tẩm thuốc độc ném lại không một tiếng động, chàng chờ đã lâu vẫn chưa thấy một người xuất hiện.
Cô gái áo đỏ cũng nhìn ra bốn mặt một hồi rồi hỏi:
– Tên ngươi là gì?
Thượng quan Kỳ đáp:
– Tại hạ tên gọi Thượng Quan Kỳ.
Cô gái áo đỏ nói:
– Nhân dân bộ lạc ta đều kêu ta bằng công chúa Thanh Bình. Còn ngươi chỉ gọi ta hai chữ Thanh Bình là đủ.
Đột nhiên lại nghe thấy “Véo” một tiếng, hai lưỡi phi đao từ trong bụi cỏ liệng tới, chia ra đâm vào hai đại huyệt phía trước ngực Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ đã đề phòng sẵn, chàng phóng kim đao ra gạt đánh keng một tiếng. Hai lưỡi đao lại bật trở lạị
Công chúa Thanh Bình kêu lên:
– Người đó ở bên trái ngươị
Dù công chúa Thanh Bình không nhắc thì Thương quan Kỳ cũng đã nhìn rõ chỗ người đó ẩn mình rồị
Chàng trầm giọng nói:
– Công chúa thận trọng mình vàng!
Đoạn tay cầm kim đao đỡ trước ngực, xông về mé tả để tìm đối phương.
Chàng tài cao mật lớn, lại không sợ chết, nên tuy biết nguy hiểm vô cùng mà vẫn bon bon xông vàọ
Thượng Quan Kỳ đi được hai trượng, vẫn chưa thấy tông tích người kia đâụ
Thốt nhiên chàng thấy động tâm, liền dừng bước nghĩ thầm:
“Đám cỏ dại này có đến bảy tám trăm khoảnh, kể ra ta cũng cần có chỗ để ẩn thân. Nhưng bây giờ phe Cồn Long Vương lợi dụng đám cỏ này để bố trí mai phục, dụ bọn đệ tử Cùng Gia Bang vào đây để tàn sát. Nếu đã cân nhắc nặng nhẹ thì phá chỗ cỏ này đi còn hơn.
Nếu Cổn Long Vương chưa bố trí mai phục nơi đây, mình phóng hỏa đốt đi cũng làm cho mất trước chỗ họ bố trí, nếu mai phục rồi sẽ bị cháy hết”.
Nghĩ vậy, chàng quay lại nhìn Công chúa Thanh Bình nói:
– Công chúa! Xin công chúa theo sát tại hạ mà hành động. Tại hạ muốn phóng hỏa đốt đám cỏ nàỵ
Công chúa Thanh Bình nắm chắc lưỡi đao trụy thủ, nghe lời chàng liền lại gần hỏi:
– Trong đám cỏ này có người phe Cổn Long Vương mai phục phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Đúng thế!
Đột nhiên dây cùng lách tách, tên bay vào như đom đóm, nhằm hai người mà bắn tớị
Thượng Quan Kỳ huy động lưỡi kim đao, chàng võ công đã cao cường, lại có áo Thiên Tằm hộ thân, nên không sợ tên. Song tên bắn đến như mưa không ngớt, khiến ai trông thấy cũng phải hãi hùng.
Thốt nhiên một tiếng rú lanh lảnh vang lên. Thượng Quan Kỳ giật mình quay đầu nhìn lại thì ra công chúa Thanh Bình đã bị trúng hai mũi tên.
Cô này từ bên kia quan ải đến đây mà tính tình rất quật cường. Tuy cô bị trúng hai mũi tên mà vẫn cố nhịn đau, múa lưỡi đao trủy thủ để gạt tên bắn đến tới tấp.
Thượng Quan Kỳ quát lên một tiếng, múa tít thanh kim đao gạt tên bắn ra như mưa, chàng khẽ bảo công chúa Thanh Bình:
– Xin công chúa nằm rạp xuống đất…
Công chúa Thanh Bình thở dài nói:
– Mũi trủy thủ này tuy sắc bén nhưng lại ngắn quá, giả tỷ ta có thanh trường kiếm thì địch không bắn trúng được.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn khấp một lượt, trong những đám cỏ rậm thấy vô số người áo đen đang nhấp nhô đứng dậỵ Bấy giờ mới tỉnh ngộ nghĩ thầm:
– Phải rồi! Bọn chúng nấp trong cánh đồng cỏ này đã lâu, đào đường hầm chui rúc trong đó nên vào như quỷ quái yêu ma, khiến người ta không biết đâu mà mò.
Bỗng nghe một tiếng la thất thanh, công chúa thanh Bình lại trúng một. mũi tên nữạ
Thượng Quan Kỳ điên tiết lên nhưng ở giữa cánh đồng hoang không có điểm tựa, lại vô số quân địch bao vây tên bốn mặt bắn tới Như mưa, chàng gặp hung hiểm lại đèo thêm sự an nguy của công chúa Thanh bình, nên tuy chàng giận sùi bọt mép mà không biết làm thế nào được.
Đang lúc nóng nảy bất thình lình tiếng tiêu réo rắt nổi lên đằng xa vọng lạị
Bốn mặt tự nhiên cung tên dừng lại không bắn nữạ Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn bọn áo đen thấy chúng đã buông cung không bắn nữa, đứng thộn mặt vểnh tai lên mà nghẹ
Tiếng tiêu mỗi lúc một rõ ràng vang độị Bọn áo đen đều bị tiếng tiêu cảm nhiễm vẻ mặt ngây ngô.
Thượng Quan Kỳ khẽ hỏi Thanh Bình công chúa:
– Công chúa bị thương có nặng lắm không?
Công chúa Thanh Bình đáp:
– Ta trúng ba mũi tên, một mũi vào huyệt trọng yếu e rằng không đi được.
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ lại thì thấy tay bên tả nàng trúng một mũi, bả vai một mũi, còn mũi thứ ba thì trúng vào trước ngực.
Chàng rất băn khoăn trong dạ, nghĩ thầm:
“Nếu mình không dẫn nàng lại đây thì đâu đến nỗi nàng bị trúng tên”.
Bỗng nghe tiếng tiêu biến đổi, bọn áo đen vây quanh đột nhiên chuyển hướng đi về phía chính Bắc, từ từ bỏ binh khí trong tay xuống.
Công chúa Thanh Bình nhìn bọn áo đen kết đội mà đi trong lòng rất lấy làm kỳ hỏi:
– Sao bọn chúng dừng taỷ Chúng chỉ bắn bọn ta một hồi nữa thì ta tất chết vì chúng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Bọn chúng bị tiếng tiêu chi phối, không coi chúng ta là kẻ địch nữạ
Công chúa Thanh Bình từ từ quay đầu lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói:
– Anh em ta liên kết với những tay cao thủ Tây Vực ước hẹn xuống Trung Nguyên không ngờ toàn quân bị chết sạch, chỉ mình ta sống sót. Những tay cao thủ Trung Nguyên nhiều không biết đâu mà kể, bọn Tây Vực chúng ta không thể chống lại được…
Ngừng một lát nàng nói tiếp:
– Ta có một điều cần ngươi, chẳng biết ngươi có ưng không?
Thượng Quan Kỳ thấy mũi tên trước ngực nàng vào rất sâu, chàng buồn rầu đáp:
– Xin công chúa cứ nói ra, tại hạ lắng nghe đâỵ..
Công chúa Thanh Bình nói:
– Người không phải là người trong bộ lạc ta, vậy bất tất phải kêu ta bằng công chúạ Hỡi ơi! Bọn ta đến đây mấy chục người đều là những phần tử tinh anh bên Tây Vực…
Thượng Quan Kỳ sực nhớ ra một việc hỏi xen vào:
– Cô nương là công chúa Duy Ngô Nhĩ, sao lại biết bọn hòa thượng Lạt Mả
Công chúa Thanh Bình đáp:
– Ca Ca ta trước được gửi vào làm môn hạ đức Đại hộ pháp Ba Nhan Nhĩ ở chùa Tháp Nhĩ, vì thế mà ta theo Ca Ca đến đó tập võ…
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
“Nàng vừa mới nói song thân chỉ có mình nàng là gái, sao bây giờ nàng lại bảo có Ca Ca”.
Chàng không nhịn được ngắt lời:
– Công chúa cũng có Ca Ca ư?
Công chúa Thanh Bình nghiến răng cố nhịn đau cười nói:
– Ta quên cho ngươi hay là gia nương ta chi sinh hạ một mình tạ Còn vị huynh trường ta là do gia gia lựa chọn một người trong bộ lạc thu làm nghĩa tử, rồi gia gia ta đưa huynh trưởng đến chùa Tháp Nhĩ xin cho vào làm môn hạ Ba Nhan Nhĩ học võ. Nguyên gia gia ta có ý cho y học thành tài, rồi về thống lĩnh bọn dũng sĩ Duy Ngô Nhĩ. Không ngờ chúng ta đều bị lôi cuốn vào trong vòng chém giết, vì Ca Ca ta cùng sư phụ ước hẹn xuống Trung Nguyên. Thế là Ca Ca ta xương táng quê ngườị
Thượng Quan Kỳ thấy mặt nàng mỗi lúc một trắng bệch thì hiểu rằng nàng bị thương rất nặng, liền bảo:
– Công chúa đừng nói nữa mau ngồi xuống vận khí điều dưỡng để tại hạ nhổ tên chọ
Công chúa Thanh Bình nghe lời chàng, ngồi xuống vận dụng chân khí vẻ mặt rất nhu mì.
Thượng Quan Kỳ đề khí, giữ chặt tay bên trái nàng rồi nhổ mũi tên ra đoạn buộc vết thương lạị Chàng từ từ nhổ mũi tên ra ở bả vai nữạ Nhưng không dám nhổ mũi tên trước ngực vì chàng thấy mũi tên này vào đến phủ tạng. Nếu nhổ mũi tên này máu trong phủ tạng sẽ vọt ra theo, người bị thương chết ngay lập tức.
Công chúa Thanh Bình nhắm mắt ngồi chờ đã lâu chưa thấy Thượng Quan Kỳ ra tay nhổ mũi tên trước ngực, nàng không nhịn được nữa mở bừng mắt ra hỏi:
– Sao ngươi không động thủ?
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài đáp:
– Ở đây không có thuốc…
Công chúa Thanh Bình nói:
– Ngươi thấy ta bị thương nặng quá nên không dám nhổ chứ gì?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tuy công chúa bị thương nặng thật, nhưng chưa đến nỗi trí mạng, vì tại hạ không biết thuốc nên không dám làm càn. Công chúa hãy cố nhịn một lát, tại hạ đưa công chúa đi kiếm một ngườị
Công chúa Thanh Bình nói:
– Ta cũng tự biết mũi tên trước ngực sâu vào phủ tạng. Bây giờ mất hết công lực không đi được nữa rồị..
Thượng Quan Kỳ nói:
– Để tôi cõng công chúa đị
Công chúa Thanh Bình giơ hai tay ra nói:
– Thế này thì phiền ngươi quá!
Thượng Quan Kỳ ngoảnh đầu trông ra thấy bọn áo đen đã chạy đi đâu hết sạch rồị Cả đến tiếng tiêu cũng im bặt không nghe thấy nữạ
Chàng đưa mắt nhìn tình hình bốn phía, phân biệt phương hướng, móc đá lửa trong túi ra, quẹt lửa thắp lên. Chàng cõng công chúa Thanh Bình chạy về hướng Tây Bắc.
Ngọn lửa ở đồng hoang chớp mắt đã bốc lên ngất trời, mượn làn gió thổi thành thử lan ra rất maụ
Thượng Quan Kỳ vận hết khí lực toàn thân chạy thật nhanh, một hơi ra khỏi cánh đồng cỏ.
Lúc này ngọn lửa cháy lan khắp nơi, mấy trăm khoảnh cỏ cháy thành tro tàn.
Thượng Quan Kỳ tìm đến một chỗ an toàn, ngọn lửa không lan tới được, đặt công chúa Thanh Bình xuống, chàng nhìn kỹ lại thì hai mắt nàng đã nhắm nghiền.
Sắc mặt lợt lạt chỉ còn hơi thoi thóp thở. Nếu không được cứu kịp thời thì e rằng đắm ngọc chìm gương.
Bất thình lình tiếng tiêu lại nổi lên.
Thượng Quan Kỳ rung động cõi lòng, cõng công chúa Thanh Bình theo về hướng tiếng tiêu mà chạỵ
Ngọn lửa đốt hết đồng cỏ, thiêu hủy được những ổ mai phục binh của Cổn Long Vượng. Nhưng đồng thời nó đốt luôn cả những những ám khí do Tả Hữu Nhị Đồng để lạị
Theo tiếng tiêu dẫn dụ, Thượng Quan Kỳ chạy đến chân một thung lũng, chàng nhìn thấy mấy trăm gã áo đen đương ngồi tề chỉnh thành đội ngũ, hai mắt nhám lại miệng lâm râm không biết nói gì. Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm tự hỏi:
“Bọn này có phải là thủ hạ Cổn Long Vương không? Sao chúng lại xếp hàng ngồi đây”?
Tiếng tiêu đột nhiên im bặt. Từ đằng xa có thanh âm khàn khàn vọng tới:
– Này con! Lại đây mau! Đã mấy năm trời chúng ta chưa được gặp nhaụ
Thượng Quan Kỳ bồng công chúa Thanh Bình chạy tới Chàng nhìn thấy dưới gốc cây lớn trên đỉnh gò, hai người ngồi sánh vaị Mé tả một lão già đầu tóc bạc phơ tay cầm chiếc ống tiêu đồng, chính là vị ân truyền dạy võ công cho chàng ở ngôi thùa cổ ngày nọ. Bên hữu một người toàn thân mặc áo đen, trông mặt hơi quen nhưng chàng chưa nhớ ra aị
Thượng Quan Kỳ đặt công chúa Thanh Bình xuống rồi lạy phục xuống đất nói:
– Đệ tử khấn đầu bái kiến sư phụ.
Lão già tủm tỉm cười trỏ người vận áo đen mé hữu nói:
– Vị này tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, Đệ nhất Vân trang chủ Vân Cửu Long chính thị, con làm lễ ra mắt đỉ
Thượng Quan Kỳ khoanh tay vái nói:
– Xin ra mắt Vân lão tiền bốị
Vân Cửu Long đứng dậy đáp lễ nói:
– Từ đây sắp tới chúng ta kêu nhau bằng sư huynh sư đệ.
Lão già mé bên trái trừng mắt hỏi Vân Cửu Long:
– Ai thu ngươi làm đồ đệ? Ai cũng bái lão phu làm thầy, thì để lão phu không còn một ai là bạn nữa saỏ
Vân Cửu Long tủm tỉm cười đưa mắt nhìn công chúa Thanh Bình hỏi:
– Sư đệ! Cô nương đây là aỉ
Nên biết Vân Cửu Long mấy chục năm trước tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, địa vị cao cả ngang với bang chúa Cùng Gia Bang. Thượng Quan Kỳ nghe y gọi mình bằng sư đệ thì không khỏi ngạc nhiên nhắc lại:
– Vân lão tiền bối!
Vân Cửu Long cười nói:
– Sư phụ ưu thời mẫn thế chẳng kể gì lớn nhỏ cũng truyền dạy võ công chọ
Sao sư đệ lại còn giở lối khách khí với tiểu huynh.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
“Kể về tuổi và về danh vọng thì mình gọi y bằng lão tiền bối là phải lễ, nhưng y đã thờ sư phụ làm thầy thì có gọi mình bằng sư huynh sư đệ thì cũng là danh chính ngôn thuận”.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy sư phụ ngồi nhắm mắt, mũi thở sẽ sàng tựa hồ như ngủ saỵ Chàng khoanh tay nói:
– Xin bái kiến sư huynh.
Vân Cửu Long cười nói:
– Nếu kể từ ngày nhập môn thì ta đến sau, sư đệ tức là sư huynh ta mới phảị
Thượng Quan Kỳ khoát tay lia lịa nói:
– Sư huynh nói vậy thì ra từ chối luôn cả không kể tiểu đệ kêu bằng sư huynh nữa hay saỏ
Vân Cửu Long nói:
– Thôi được ta đành tiếm địa vị của sư đệ….
Nói xong đứng dậy cúi xuống nhìn công chúa Thanh Bình một hồi rồi nói:
– Cô nương này bị thương khá nặng!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiểu đệ đành chịu bó tay rồị Nhờ sư huynh cứu nàng được chăng?
Vân Cửu Long cười nói:
– Ta cố gắng giúp sư đệ. Sư đệ điểm huyệt nàng đi!
Thanh Bình công chúa đột nhiên mở bừng mắt ra nói:
– Không cần điểm huyệt, ta không sợ đau mà!
Vân Cửu Long nói:
– Thương thế cô nương đã vào đến phủ tạng, nguy hiểm dị thường, chỉ sơ sót một chút có thể hối không kịp. Cô để điểm huyệt cho chắc hơn.
Thượng Quan Kỳ điểm ba chỗ huyệt đạo công chúa Thanh Bình.
Vân Cửu Long móc trong bọc lấy một bình ngọc dốc ra hai viên kim đan rồi nói:
– Sư đệ ! Tiểu huynh chỉ nhổ tên chứ không thoa thuốc đâu nhé !
Thượng Quan Kỳ nói:
– Việc thoa thuốc xin để tiểu đệ.
Vân Cửu Long tủm tỉm cười hai tay sát vào nhau một lúc rồi đột nhiên giơ tay trái ra ấn chặt trên ngực công chúa Thanh Bình, ngón trỏ và ngón giữa bên phải cặp lấy chuôi tên, trầm giọng nói:
– Ta dùng nội lưu để ép buộc không khí cho khí huyết nàng lưu thông để giữ cho máu tươi trong phủ tạng không phun ra được. Vậy nhổ tên xong sư đệ bóp nát viên kim đan dịt vào vết thương.
Thượng Quan Kỳ vừa bóp nát viên thuốc vừa nói:
– Tiểu đệ chuẩn bị sẵn sàng rồị
Vân Cửu Long rút mạnh, ngón trỏ và ngón giữa lên, mũi tên dài cũng theo ra, quả nhiên máu tươi không trào theọ Thượng Quan Kỳ vội dịt vào vết thương.
Vân Cửu Long thở phào một cái nói:
– Không can chi rồi! Để nàng nghỉ một hồi rồi hãy giải khai huyệt dạọ Bây giờ sư đệ cho nàng uống một viên kim đan khác rồi chúng ta dùng nội công giúp nàng phục hồi nguyên khí.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nếu không có sư huynh ra tay giải cứu để nàng bị trọng thương đến chết thì tiểu đệ ân hận suất đờị
Vân Cửu Long nhìn lại Thanh Bình rồi hỏi:
– Sư dê miễn thứ cho ta hỏi dở một câu:
Cô nương đây có phải người Hán không?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nàng là người bộ lạc Duy Ngô Nhĩ…
Thốt nhiên chàng nhớ lại vụ Vân Cửu Long đã thống lĩnh những tay cao thủ Trung Nguyên quyết chiến một trận tại nơi chùa cổ hoang vu thì không khỏi ngẩn người ra, lặng thinh không nói nữạ
Vân Cửu Long cười nói:
– Ta cũng nhận ra nàng rồi, nhưng nàng chưa nhận ra ta mà thôị
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Sư huynh đối với nàng dường như có mối thù hằn gì rất sâu xa thì phảỉ
Vân Cửu Long lắc đầu nói:
– Không có. Mà cho có đi nữa thì những mối thù trước kia đều bỏ hết. Hiện nay chúng ta chỉ còn một kẻ thù chung:
đó là Cổn Long Vương.
Ông tủm tỉm cười quay lại nhìn quái nhân đầu tóc bạc phơ nói tiếp:
– Cổn Long Vương là cừu nhân của sư phụ chúng tạ
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiểu đệ cũng đã biết rồị..
Vân Cửu Long nhìn công chúa Thanh Bình nói:
– Khi nàng tỉnh lại rồi, sư đệ đừng cho nàng hay ta đây là aỉ Vì ta chắc trong lòng nàng hãy còn căm hận ta lắm?
Thượng Quan Kỳ tuy chưa biết rõ đầu đuôi, nhưng chàng đã mục kích hai bên kịch chiến và rồi hai bên cùng tan tác, liền gật đầu đáp:
– Tiểu đệ xin vâng lờị
Vân Cửu Long cười lạt nói:
– Thứ thuốc vừa rồi tiểu huynh lấy của Mao Sơn Nhất Chân ngày trước rất là thần hiệụ Nàng tỉnh lại ngay bây giờ đó.
Vân Cửu Long lại móc trong bọc ra cái bình ngọc, lấy hai viên kim đan cười nói:
– Hai viên thuốc lớn này để tặng hiền đệ. Hiền đệ cất đi mà dùng.
Thượng Quan Kỳ vừa thâu kim đơn cất đi bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập.
Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy mấy chục tên thiết giáp kỵ sĩ hộ vệ một người mặc bào xanh quất ngựa nhạy tớị
Thượng Quan Kỳ chụp lấy thanh kim đao quát lên:
– Cổn Long Vương?
Ông già đầu tóc bạc phơ đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, hai tia hào quang kỳ dị chiếu rạ
Vân Cửu Long thốt nhiên đứng dậy khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
– Anh em mình đối phó với bọn thiết giáp kỵ sĩ còn Cổn Long Vương để cho sư phụ.
Cổn Long Vương dừng ngựa lại, đảo mắt nhìn bọn áo đen đột nhiên vẫy tay một cáị
Bọn thiết giáp kỵ sĩ tản ra đứng sang hai bên, khoảng giữa một cỗ xe xuất hiện. Cỗ xe này đã hạ mui xuống, phía trước đặt hai cái ghế tựa có hai người đàn bà ngồi sóng vai và cả hai đều bị trói chặt.
Người mé tả toàn thân mặc áo là, sắc mặt lợt lạt, tóc đã đốm bạc. Tuy bà dung nhan tiều tụy, nhưng trông khuôn khổ con người cũng đủ biết lúc đương xuân bà là một trang khuynh quốc.
Người ngồi mé hữu là một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường vẻ mặt như mê như dạị
Thượng Quan Kỳ nhận thấy cô này rất quen mặt, nhưng chưa nhớ ra đã gặp ở đâụ
Lão Cổn Long Vương cử chỉ thản nhiên chắp tay vái ông già đầu tóc bạc phơ một cái nói:
– Đại ca vẫn mạnh giỏi đấy à?
Lão tóc bạc mở bừng mắt, lộ đầy sát khí. Nhưng khi lão đưa mắt nhìn đến cỗ xe, thì đột nhiên biến sắc, từ từ nhắm mắt lạị Ánh mặt trời soi rõ đôi dòng lệ lã chã tuôn rơị
Thượng Quan Kỳ sực nhớ ra ngày còn ở trong chùa cổ lão đã kể một đoạn tình sử trước xưa và chàng ngờ hai người này là sư mẫu cùng sư muội mình đã bị Cổn Long Vương cướp đị
Bỗng thấy Còn Long Vương cười ha hả nói:
– Đệ cũng biết đại ca còn sống ở nhân gian. Nhưng lúc đệ biết ra thì đã muộn một chút. Suýt nữa thì bao nhiêu công trình gian khổ của đệ mưu đồ nghiệp lớn sẽ bị tan tành.
Lão già tóc bạc vẫn nhắm mắt lạnh lùng hỏi:
– Hai người kia hiện giờ ra saỏ
Cổn Long Vương nói:
– Đều bình yên cả nhất là tiểu điệt nữ càng lớn càng xinh.
Lão già run run hỏi:
– Sao ngươi không giết mẹ con nó đỉ
Cổn Long Vương đáp:
– Nếu tiểu đệ mà giết hai người đó thì e rằng không có cách nào chế phục được đại cạ
Lão tóc bạc trừng mắt quát to:
– Mi đem cái sống chết của mẹ con nó ra uy hiếp ta chăng?
Cổn Long Vương nói:
– Tiểu đệ quả có ý ấỵ
Lão già nói:
– Tuy họ còn sống trên thế gian nhưng đã thành ma chết không còn ra người nữa rồị Sống mà thành phế nhân thì không bằng mi giết chúng đi, rồi ta sẽ giết mi báo thù cho chúng.
Cổn Long Vương cười lạt nói:
– Đại ca là người tình thâm nghĩa trọng, quyết không khi nào để cho Đại tẩu phải cái họa phanh thây, huống chi lại còn Phụng Đại điện nữ này nữạ Năm nay tuổi cháu chưa tới đôi mươi, chết đi há chẳng đáng tiếc lắm sao.