Điên

Chương 7: Là vậy đấy



“Bác sỹ tâm lý?”

“Ừ!” Tô Thần Thần khẳng định, nhìn Tập Mặc Nhiên phía xa đang cúi đầu nghe điện thoại, hơi tiếc nuối thốt: “Anh ta đẹp trai thật, đáng tiếc quá. Tuy bác sỹ tâm lý cũng có thu nhập cao, nhưng dù sao vẫn hơi kém một chút, không phải đối tượng số một của em! Vừa sáng sủa vừa bản lĩnh, tướng mạo này, khí chất này, so với đám phú nhị đại đều hơn hẳn, chị thấy có đáng tin cậy không? Này! Đang nói chuyện với chị đấy, chị tơ tưởng đi đâu thế?”

An An liếc Tập Mặc Nhiên vài lần, hơi cong môi cười với Tô Thần Thần, đôi mắt sáng hiện vẻ nửa chế giễu nửa thưởng thức: “Đáng tin cậy hay không ư? Cô nói xem, lúc bác sỹ tâm lý lên giường với đàn bà, liệu có dễ dàng nhận ra khi đối phương ‘lên đỉnh’ là thật hay giả? Tính toán liệu có chuẩn hay không?”

Tô Thần Thần bị An An vặn hỏi tới chuyện “khẩu vị” liền sửng sốt, thấy An An lại cười giảo hoạt: “Nếu là người khác, có lẽ cô rên vài câu là xong, nhưng mà với anh ta, nếu cô giả vờ, liệu anh ta có phát hiện ra ngay?”

Mặt Tô Thần Thần nhất thời đỏ bừng lên, nhăn nhó méo mó, định tẩn cho An An một trận, nhưng An An lanh lẹ né tránh, bật cười khanh khách: “Nhưng mà nói thật nhé, nếu là bác sỹ tâm lý, ắt hẳn rất để ý tới cảm nhận của đối phương, chưa biết chừng lên giường với anh ta lại thực sự đạt tới cao trào cũng nên! Có muốn thử hay không?”

Dù sao vẫn đang ở phim trường, người đông, Tô Thần Thần phải để ý tới hình tượng, nên chỉ có thể tức tối nghiến răng nhẫn nhịn, sau đó khinh thường lườm An An đương vui vẻ, rồi không thèm đoái hoài tới nữa.

Hiện giờ đang là lúc nghỉ ngơi, Đào Duyệt Hàm mệt không chịu nổi, được trợ lý đỡ xuống ghế nghỉ ngơi, Lương Cảnh Phàm thấy vậy bèn bước tới, Đào Duyệt Hàm tức thì lộ vẻ ấm ức, ngẩng đầu trò chuyện với anh ta.

Tô Thần Thần coi vậy bèn cười hể hả, trêu chọc An An: “Chị xem kìa, đêm nay có người được vui sướng lên cao trào rồi đó!”

An An lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi quay người bỏ đi.

“Ê, ê, chị đi đâu đấy?”

An An hừ hừ: “Đi hỏi thử.”

Tập Mặc Nhiên cúi đầu nghe điện thoại, khoé mắt thấy có người bước tới, bèn ngẩng lên nhìn, thấy cái cô nữ thứ đang mỉm cười dịu dàng đứng cách anh ta hai bước, tỏ vẻ muốn trò chuyện.

Thấy anh ta cúp máy, An An mới mở lời: “Hoá ra anh là bác sỹ tâm lý, trước đó cứ hiểu lầm anh.”

Tập Mặc Nhiên mỉm cười: “Bác sỹ cũng coi như là một nửa nhân viên đoàn phim.”

Tiếp đó, An An liền không biết nói thêm gì.

Thực ra, từ khi vào Đại học, cho tới mấy năm lăn lộn trong giới giải trí, An An đã rèn luyện được bản lĩnh trò chuyện tự nhiên với bất kỳ ai từ sớm, có điều chỉ áp dụng được với những chuyện trong nghề thôi. Còn những đề tài khác, do một lòng mong muốn thành danh, cô ít khi tìm hiểu.

Tập Mặc Nhiên thoạt trông đã biết là người kiệm lời, cô không nói gì, anh ta cũng không chủ động gợi chuyện.

Trong nhất thời, không khí chợt tẻ nhạt.

Bao năm qua, An An lần đầu tiên đụng phải tình huống này, lòng cực kỳ phiền chán, liếc thấy Tô Thần Thần đang tỏ vẻ hả hê, thấy An An nhìn mình, cô ta còn dám thè lưỡi trêu chọc, làm An An vô cùng bực bội.

“Chuyện này… Bác sỹ Tập, thật ra tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh.”

Tập Mặc Nhiên nhìn lướt qua cô, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nói: “Đừng hỏi thì hơn.”

An An biến sắc, ngạc nhiên, bà đây còn chưa nói ra anh đã đoán được? Đâu phải bác sỹ tâm lý, mà là giun đũa trong bụng mới đúng?

Tập Mặc Nhiên thấy cô biến sắc, anh bèn nâng tay che miệng, hắng giọng, ôn hoà giải thích: “Bởi vì tôi thu phí rất cao, chuyện linh tinh thì không cần thiết.”

“Bác sỹ Tập, anh đùa tôi đấy à?” Trước mắt An An hiện đầy dòng kẻ đen sì, chỉ thiếu mỗi dòng chữ to “Mi đùa giỡn lão nương ư?”. “Anh yên tâm, tôi có thể trả được tiền phí, sẽ không quỵt nợ đâu, thế đã được chưa?”

“Được rồi.” Tập Mặc Nhiên rốt cuộc đành bình thản bảo cô: “Nhưng không thảo luận tới chuyện giường chiếu.”

“…” Dấu chấm hỏi trước mặt An An cuối cùng biến thành dấu chấm than – “Mi đùa bà hả!”

An An chưa từng nói chuyện với ai mà phải nghẹn họng tới vậy, cô khoanh tay tức giận, thốt chẳng nên lời.

Tập Mặc Nhiên thấy cô buồn bực bất bình, lòng thầm thấy buồn cười nhưng không biết phải làm sao, rõ ràng cô muốn hỏi chuyện riêng tư, thậm chí thái độ còn hơi sỗ sàng, nếu từ chối thẳng thừng lại khiến cô xấu hổ, anh ta mới phải tìm đại một lý do, kết quả cô cứ truy hỏi ráo riết không tha, giờ lại bày ra bộ dạng tức tối, tựa hồ người không biết điều là anh mới đúng.

Lại một hồi im lặng, An An rốt cuộc không nhịn nổi, cất lời trước: “Tại sao anh lại biết tôi muốn hỏi chuyện gì?”

Tập Mặc Nhiên càng thở dài thườn thượt… Chẳng lẽ cô không nhận thấy rằng, anh ta không muốn thảo luận về đề tài đó?

Dù sao cũng là người được giáo dưỡng tốt, sau giây lát trầm ngâm, anh ta bèn lên tiếng: “Kỳ thực tôi không biết cô muốn hỏi chuyện gì, nhưng nguyên tắc của tôi là “không đề cập tới chuyện giường chiếu”, những chuyện khác cô cứ hỏi tự nhiên.”

An An méo mặt: “…Tập Mặc Nhiên, anh đang đùa với lão nương à?”

Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, hơi cúi xuống, ôn hoà nói: “Cô đóng vai giáo viên hả? Phụ nữ thì nên nói năng nhã nhặn mới tốt.”

An An: “…”

Đến tận khi cảnh quay thứ hai sắp sửa hoàn thành, An An vẫn không thể nuốt trôi cục tức, phiền muộn vô cùng.

Đứng bên cạnh Tập Mặc Nhiên, cô cũng không biết đáp trả thế nào, bực bội một hồi, cô đành im lặng bỏ đi.

Thật thất bại, thật mất mặt!

Đối thủ bình tĩnh gặp chiêu đỡ chiêu, thậm chí còn không thèm tiếp chiêu, đúng là đáng ghét!

Tô Thần Thần vẫn luôn quan sát hai người họ, lúc mới đầu còn lờ mờ hiểu được, sau vì mải xem cảnh quay, nên cũng không biết rốt cuộc bọn họ có chuyện gì?

Vậy nên lúc An An quay về, Tô Thần Thần liền hỏi: “Bọn chị đứng im thế? Định giả bộ làm người gỗ hả? Chị không thấy có mấy người để ý tới chị à!”

Chính tại cô ta mà An An rước lấy phiền toái, bèn bực bội lườm: “Bọn tôi là bạn tri kỷ”!

Tô Thần Thần lầm bầm: “Tri kỷ cái gì, có mà thần kinh!”

An An càng thêm bực mình! Từ lúc yếu thế trước Tập Mặc Nhiên, ngay cả con ranh này cũng dám bật lại mình!

Dù sao mới là ngày quay đầu tiên, Triệu Minh Nghĩa sẽ không làm khó mọi người, quay xong hai cảnh liền cho nghỉ.

Lúc kết thúc, Lương Cảnh Phàm cố ý đi chậm lại trò chuyện với nhà giám chế, miết mắt qua An An vài lần, An An hừ lạnh, người ngoài nghe không hiểu, nhưng khiến ai đó chột dạ lo lắng, bước đi càng mau hơn.

Xưa có Bồ Đề Tổ Sư gõ ba cái ám chỉ Tôn Ngộ Không canh ba tới học nghệ, nay có An An hừ một tiếng ám chỉ ai đó phải tới tận cửa xin lỗi.

Thật ra An An cũng không thích mấy trò này, có điều cả đêm cô đều ngủ không yên lòng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì thoạt nghe có tiếng gõ cửa, nhưng lắng tai nghe kỹ lại không thấy gì nữa, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trái tim cô bị giày vò đến nỗi vừa mệt mỏi vừa lạnh lẽo.

*

Hôm sau tăng thêm cảnh quay, trước đó An An được Lisa khuyên nhủ, đã quyết định nếu không được diễn vai chính, vậy chắc chắn phải diễn thật tốt vai phụ, tuy hôm qua ngủ không ngon giấc, nhưng từ lúc bắt đầu quay cô đều cực kỳ chuyên tâm, ngay cả phút nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng dành để nghiền ngẫm tâm lý nhân vật.

Tô Thần Thần không quen với kiểu liều mạng như Thập tam nương này của cô, bèn bảo: “Rốt cuộc chị đang tỏ ra chuyên nghiệp hay ghen tuông thế? Còn không bôi kem chống nắng lại đội nắng nữa? Nếu đen như dân châu Phi thì chẳng ai thèm đâu đấy! Chị đúng là chăm chỉ quá!”

Dứt lời hất cằm ý bảo An An nhìn sang bên cạnh, ở bên đó, trợ lý của Đào Duyệt Hàm đang bôi kem chống nắng giúp cô ta, còn cô ta thì cau có nói chuyện với Lương Cảnh Phàm, tựa hồ rất bực bội vì thời tiết này.

Hòn đảo này thuộc vùng phía Nam Thái Lan, nên dù đã sang tháng 11, nhiệt độ vẫn không giảm xuống, trời vẫn nắng chang chang.

An An cầm kịch bản thờ ơ đáp: “Thể chất tôi tốt, dù có phơi nắng cũng không sao.”

Vừa nói xong, Lương Cảnh Phàm bỗng dưng xuất hiện bên cạnh cô, An An thoáng liếc qua rồi tiếp tục xem kịch bản, không thèm để ý.

Lương Cảnh Phàm ngước nhìn mặt trời chói chang qua tán lá, trán vã mồ hôi.

Ở nơi đông người, hai người họ khó có thể tiếp xúc, Lương Cảnh Phàm vốn muốn vin vào cớ quan tâm nhân viên, định nói với An An mấy câu, nhưng thấy cô hững hờ, bèn lặng yên một lát mới nói: “Hôm nay trời nóng, em nên chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận kẻo cảm nắng, ảnh hưởng tới sức khoẻ.”

An An siết chặt kịch bản, nhìn lên, cười giễu cợt: “Lỗ tai Lương tổng có vấn đề à? Không thấy tôi vừa mới nói, thể chất tôi rất tốt, phơi nắng cũng chẳng sao ư?” Cô vừa nói vừa hất cằm: “Bên kia có người đang chờ Lương tổng quan tâm săn sóc kìa, Lương tổng sao phải tới chỗ tôi giả vờ giả vịt? Thích tự chuốc lấy phiền nhiễu à? Hay là Lương tổng thích bị ngược đãi?”

Người qua người lại, Lương Cảnh Phàm khó đáp lời, chỉ đành nhỏ giọng kêu: “Em đừng giận, anh đã giải thích với em rồi cơ mà.”

“Giải thích cái gì? Bị người nhờ vả ư?” Xung quanh có người tò mò liếc nhìn bọn họ, An An cười tươi tắn, lạnh lùng thốt: “Ngại quá, tôi dốt văn lắm, chẳng hiểu gì đâu.”

“An An.” Lương Cảnh Phàm nhỏ giọng kêu, cau mày nói: “Em phải thông cảm cho anh chứ. Huống hồ, anh còn mở miệng giải thích, còn em với gã bác sỹ kia thì sao?”

“Hừ! Sao hả, Lương tổng có thể vừa ăn trong chén vừa chiếm trong nồi, lại còn không cho phép người đang buồn chán được tán gẫu hả? Có phải anh quá bá đạo rồi không?”

Dứt lời, thấy cảnh tiếp chuẩn bị khởi quay, An An bèn đứng lên, ghé sát người Lương Cảnh Phàm, bỏ lại một câu: “Lương tổng hãy để ý chính bản thân mình ấy, còn hơn là theo dõi xem tôi nói chuyện nhiều với ai.”

Kết quả của việc tăng cường độ làm việc là, khi buổi trưa tới, ai nấy đều kiệt sức, lúc khách sạn đưa cơm đến, mọi người đều vui mừng hò reo.

An An cũng vừa mệt vừa đói, nhưng khi trợ lý đưa cơm tới, vẻ mặt mừng rỡ thoắt thành ủ rũ.

Người Thái Lan thích ăn chua, cay, thực ra người bình thường vẫn ăn được, nhưng An An thì luôn không thích ăn chua, lại là diễn viên nên rất để ý tới sức khoẻ, bởi vậy càng không thích ăn cay.

Mấy hôm trước khi chính thức khởi quay, bọn họ đều ăn theo kiểu tự chọn món ở khách sạn, tuy rằng mùi vị hơi khác lạ, nhưng cô vẫn có thể ăn được. Chỉ mỗi hôm nay, tổ hậu cần sơ ý quên mất không xếp đồ ăn riêng theo từng người, nên ai nấy đều ăn giống hệt nhau, thức ăn lại khá cay, An An không thể ăn được.

Trợ lý Tiểu Như vốn biết rõ khẩu vị của An An, nhưng cô bé cũng không chen vào việc của tổ hậu cần được, chỗ này cách xa khách sạn, càng không thể đi mua món mới, nhất thời mặt đầy vẻ tự trách. An An vỗ nhẹ cô bé, bảo cô bé cứ ăn cơm, đừng để tâm đến cô.

Có điều đói bụng là chuyện vô cùng đau khổ, nhất là trước đó giữa trưa nắng, cô còn vừa diễn xong hai cảnh.

An An đói mềm người, bò xuống trảng cỏ, mắt lim dim, tự hỏi sao bọn họ có thể ăn được mấy món đó. Liếc qua từng người một, ánh mắt cô chợt tia thấy Tập Mặc Nhiên cách đó không xa, cô tiếp tục dòm những người khác, bỗng quay ngoắt lại nhìn.

Hộp cơm của mọi người đều giống hệt nhau, chỉ có mình hộp cơm màu trắng của anh ta là không giống.

Tập Mặc Nhiên không thích ồn ào, ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, lúc ăn cơm cũng thích một mình.

Mới ăn được vài miếng, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Bác sỹ Tập ăn khác mọi người thế?”

An An nhìn thấy rõ món ăn trong hộp cơm của anh ta, rau cải xào nấm hương, tôm lột xào dưa leo, sườn sốt chua ngọt. Toàn là những món khá nhạt, An An bức bối, lòng thầm ghen tỵ.

Tập Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn hộp cơm còn nguyên trong tay cô liền hiểu ra, mỉm cười nói “ừ”: “Tôi không quen với đồ ăn ở đây nên tự nấu.”

Sau đó không nói thêm gì.

Ban sáng làm việc mệt nhọc, An An đói bụng lắm rồi, thêm nữa mấy ngày liền không được ăn đồ quê hương, giờ nhìn Tập Mặc Nhiên, cô càng thấy thèm. Nhưng cô không dám chủ động xin cơm, đành chỉ biết ngó lom lom. Tập Mặc Nhiên mặc kệ cô, An An trừng mắt, cuối cùng vụt qua suy tính, cô bèn ngồi im bên cạnh, không nói câu nào.

Rốt cục, người không chịu được trước là Tập Mặc Nhiên.

Bất kỳ ai bị người khác nhòm ngó cũng không thể thản nhiên ăn cơm được. Thân là bác sỹ tâm lý, dù tâm lý mạnh đến đâu, Tập Mặc Nhiên cũng không chịu nổi kiểu giày vò này, anh ta hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Cơm này tôi đã ăn một ít rồi.”

An An đã hạ quyết tâm cứng rắn, cũng chuẩn bị tinh thần bị từ chối, càng cất giọng bất đắc dĩ hơn: “Nhưng lão nương đói lắm.”

Tập Mặc Nhiên chau mày, đã định đưa hộp cơm rồi lại thu về: “Cô giáo An…”

“Là ‘tôi’ đói bụng, ‘tôi’ đói bụng!” An An vội vã nhấn giọng, thấy Tập Mặc Nhiên giữ nguyên tư thế, mới đưa tay ra với: “Bác sỹ Tập, tôi đói lắm rồi…”

Hộp cơm của Tập Mặc Nhiên, sau cùng vẫn bị An An mặt dày giả bộ đáng thương chén sạch bách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.