Điện Vương Ở Rể

Chương 62: 62: Có Gì Sao



Phương Tuấn không có lấy một chút sức lực, giờ phút này ông ta đang kéo lê bước chân nặng nề, mở cửa chuẩn bị rời đi.

Phương Tuấn bị Thẩm Thiết Ứng mắng nhiếc, cách chức, trong đầu như thể nhũn cả ra, thậm chí ông ta còn không nghe thấy tiếng điện thoại của Thẩm Thiết Ứng gọi đến.

Ông ta biết, là bởi vì bản thân ông ta đã bán đi trà Ô Long ướp hương mà bị mất chức.

Nhưng ông ta lại không dám tỏ ra một chút bất mãn nào cả.

Ông ta hiểu rất rõ địa vị của nhà họ Thẩm ra sao.

“Đứng lại.” Thẩm Thiết Ứng mở miệng.

Phương Tuấn giật mình, chẳng lẽ chuyện mà ông ta làm đã chọc giận đến Thẩm Thiết Ứng rồi sao? Không phải còn muốn đóng băng mọi hoạt động của ông ta ở thành phố Tỉnh đó chứ?

Dựa vào năng lực của nhà họ Thẩm, tuyệt đối có thể làm được chuyện này.

Thậm chí Phương Tuấn còn trực tiếp quỳ xuống.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi.

Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, còn phải tiếp tục kiếm cơm mưu sinh nữa.

Cầu xin ngài hãy tha cho tôi đi mà!”

Phương Tuấn gần như là khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Thẩm Thiết Ứng hơi sững sờ, rõ ràng Phương Tuấn này đã hiểu lầm ý của ông ta.

Ông ta bước nhanh vài bước đi tới, đỡ Phương Tuấn dậy.

“Quản lý Phương, ông đã hiểu lầm rồi.”

“Lúc trước tôi nói bãi bỏ chức vụ quản lý của ông, đó là bởi vì tôi nhận được lệnh bổ nhiệm ông lên làm phó tổng giám đốc của Tiệm trà Nhã Nhã.”

“Hơn nữa, nhân viên tiêu thụ của cửa hàng cũng trực tiếp thăng lên làm quản lý cửa hàng này.

Quyết định này lập tức có hiệu lực!”

Phương Tuấn vốn đang trong tình trạng căng thẳng, không rõ chuyện gì bên trong.

Giờ phút này, ông ta nghe được những lời Lưu Tiến Sơn nói, lại càng thêm mơ hồ, không kịp phản ứng.

Thẩm Thiết Ứng nói: “Phó tổng giám đốc Phương, ông đã hài lòng với chức vụ này chưa?”

Thẩm Thiết Ứng đối với Phương Tuấn mà nói chung quy chính là người có thân phận cao quý.

Bây giờ Thẩm Thiết Ứng nói như vậy với ông ta, ông ta đương nhiên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Phương Tuấn vội vàng nói: “Không không không, tổng giám đốc Thẩm, tôi có tài đức gì, lại có thể đảm nhiệm chức vụ này cơ chứ…”

Thẩm Thiết Ứng nói: “Vì ông phụ trách chi nhánh này… sản lượng tiêu thụ các đơn bán lẻ rất tốt.

Được rồi, ông đi thông báo cho các nhân viên cửa hàng đã được thăng chức lên quản lý kia đi.”

“Nhớ kỹ, sau này phải làm việc cho thật tốt, tiền đồ chắc chắn sẽ ngày một tươi sáng hơn!”

Thẩm Thiết Ứng nói xong, cất bước rời đi.

Cho Dù Phương Tuấn đã tiễn Thẩm Thiết Ứng đi.

Phương Tuấn còn không nhịn được dùng sức nhéo bản thân một cái, xác nhận xem có phải ông ta đang nằm mơ hay không.

Lúc này, Diệp Đông đã đi tới một ngã tư đường khác rồi.

Ở lại thành phố Tỉnh, anh cũng không rảnh rỗi mà đi dạo phố.

Thành phố Tỉnh phát triển thay đổi rất nhiều, đầu tiên là biểu hiện hừng hực khí thế của thị trường bất động sản, diện tích nội thành đã được mở rộng ra ba phần rồi.

Đảo mắt nhìn lại, anh đã đi tới vùng đất mới quy hoạch ở phía Nam thành phố Tỉnh.

Tại đây có một địa phương, một ngọn núi nhỏ tên là núi Sóc, trước núi có một hồ nước, tên là hồ Thủy Lệ.

Dựa vào núi, sông lượn quanh, quả là cảnh sắc sơn thuỷ hữu tình.

Ở khoảng cách ước chừng một trăm mét, anh nhìn tới tình huống bên này, hơi khựng lại.

“Thật tốt…”

Công quyết mà anh tu tập chính là Lục Môn Thần Công, bên trong Y Cổ chính là y đạo.

Anh có thể nhìn ra được, căn cứ vào ngũ hành phong thủy tới lý luận, nơi này chính là một vùng đất linh vận phúc duyên.

Đối với người bình thường mà nói, ở lại đây có thể làm cho cơ thể và tinh thần khỏe mạnh.

Đối với người tu tập võ đạo như anh mà nói thì có lợi cho việc bỏ cũ lấy mới, thanh tẩy cơ thể.

Chẳng qua, bây giờ vùng xung quanh hồ Thủy Lệ ở khu vực núi Sóc này dường như đang trong quá trình xây dựng.

Trên núi Sóc đã có hơn mười căn biệt thự, mà xung quanh hồ Thủy Lệ cũng đã dựng lên một ít chòi nghỉ mát, nhà thủy tạ.

Vùng đất này hẳn là sẽ nhanh chóng được hoàn tất mở rộng, hiện tại đang ở giai đoạn kết thúc, bên trong cũng không tập trung nhiều công nhân xây dựng.

Chỉ có một ít dân thành phố tới khu vực xung quanh hồ Thủy Lệ này dạo chơi, nghỉ ngơi.

Anh cũng đi tới, tìm một chỗ tương đối yên lặng, xung quanh có cây xanh, bốn phía còn có liễu rũ che chắn, vậy nên có rất ít người chú ý tới chỗ này.

Anh trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nhìn liễu rũ đong đưa, hồ nước dập dờn, có một loại cảm giác yên ả vắng lặng không nói nên lời, động tĩnh hư và thực, ánh sáng chập chờn làm cho tâm hồn người ta nháy mắt cảm thấy bình yên.

Anh nhắm hai mắt lại, cảm ngộ sự yên bình này, đồng thời, công pháp không tự chủ được bắt đầu vận chuyển.

Giờ khắc này, anh thậm chí đã tiến vào trạng thái tất cả tiếng động xung quanh tại một khắc này giống như đều tan rã.

Mà tốc độ vận chuyển công pháp của anh vốn đã đạt tới bình cảnh, tại một khắc này bỗng dưng đột phá, tốc độ tăng lên ít nhất hai phần.

Nếu như cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn có thể nghe ra được tiếng tiếng khí huyết tuôn trào bên trong kinh mạch của anh.

Giờ phút này, anh mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu nhìn kỹ, hơi thở do anh nhẹ nhàng thở ra kia rõ ràng còn có thể nhìn ra được hình thái, có chút vẩn đục, giống như thải ra được rất nhiều tạp chất bên trong cơ thể.

Điều này gần như đã vượt qua khỏi nhận thức tư tưởng của người bình thường rồi.

“Chỗ này đúng là không tệ, lại có thể giúp cho mình đột phá.”

Tuy vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng bên trong đôi mắt lại dấu không được ngạc nhiên mừng rỡ.

Anh nhìn sắc trời một chút.

“Không ngờ mình đã tiến nhập vào trạng thái thiền định trí lực những hai tiếng.”

Chính xác, bây giờ đã là thời khắc chạng vạng tối, nơi này đã không còn bao nhiêu du khách nữa.

Chỉ là, anh phát hiện, có một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mặc quần áo luyện công cũng đang luyện công ở đây.

Đối với người bình thường mà nói, đây chỉ là đánh quyền thông thường.

Có điều, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Anh có thể nhìn ra được, người đàn ông này chính là một người luyện võ chân chính.

Một võ giả đã đạt tới cấp bậc linh lực khá cao, có nghiên cứu rất sâu về võ học.

Ông ta chính là võ giả mà không phải người bình thường.

Nhưng anh lại không hề có hứng thú đi quan sát, trong mắt anh, cấp bậc của người đàn ông này vẫn còn hơi thấp.

Anh nhìn về phía núi Sóc đằng xa.

Nếu như là người bình thường, cơ bản không thể thấy rõ được một số thứ, nhưng anh thì lại có thể nhìn được.

Giờ phút này, trên núi Sóc đã bắt đầu nổi lên một tầng khí lưu màu trắng mờ nhạt phiêu đãng quấn vào nhau, giống như mây mù.

“Bây giờ nếu như mình tiếp tục ở lại trên núi vận chuyển công pháp, chắc là sẽ có không ít thu hoạch…”

“Nhưng mà, bây giờ thời gian đã không còn sớm, còn phải đi tham dự tiệc tối từ thiện của nhà họ Phong và nhà họ Tôn nữa!”

Anh vừa nghĩ đến đây, trong mắt toát ra một đạo quang mang sắc bén.

Khi anh chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

“Cậu rõ ràng là tới học trộm công phu, phải bị tội gì đây?”

Lời lẽ của người đàn ông kia nghiêm khắc, lớn tiếng quát hỏi.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nực cười!”

Anh quay người rời đi.

Đột nhiên, một hồi tiếng xé gió vang lên.

“Ngông cuồng!” Một chưởng của người đàn ông kia, kéo theo tiếng gió đánh thẳng tới bả vai của anh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.