Sáng hôm sau tôi lật đật dậy khi điện thoại báo có tin nhắn từ khách sạn Berrow, cảm thấy nhẹ nhõm đến mức suýt khóc. Họ tìm thấy rồi! Họ tìm thấy rồi!
Ngón tay tôi lẩy bẩy mở khóa điện thoại trong khi những ý nghĩ trong đầu chạy tán loạn. Một người dọn vệ sinh buổi sáng sớm đã phát hiện ra chiếc nhẫn bị tắc trong máy hút bụi… tìm thấy chiếc nhẫn trong phòng gửi đồ… nhìn thấy trên mặt thảm có cái gì lóng lánh… hiện đang được khóa cất an toàn trong két sắt của khách sạn…
Thưa Quý khách,
Mùa hè đến giá giảm một nửa. Xin mời ghé thăm http://www.khachsanberrowlondon.co.uk để biết thêm thông tin.
Kính báo,
Khách sạn Berrow
Tôi ngồi phịch xuống giường, thất vọng tràn trề. Chưa kể còn tức điên, không biết kẻ nào đã đưa địa chỉ của tôi vào danh sách email. Sao họ lại có thể làm như vậy? Họ đang cố tình trêu chọc làm tôi loạn thần kinh à?
Cùng lúc, một nhận thức khó chịu quay cuồng trong bụng tôi. Mười hai tiếng đồng hồ nữa đã trôi qua kể từ khi tôi mất chiếc nhẫn. Càng lâu, càng…
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…
Tôi thậm chí không thể dứt điểm ý nghĩ đó. Tôi vội vã bật dậy khỏi giường, đi vào bếp. Mình sẽ pha một tách trà rồi chuyển tiếp các tin tức khác cho Sam Roxton. Như thế sẽ giúp cho đầu óc không nghĩ đến những việc khác.
Điện thoại lại tiếp tục đổ tín hiệu báo tin nhắn và thư mới, tôi bèn bật bình đun nước, ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, liếc xem tin, cố gắng không hy vọng. Tất nhiên, toàn là tin nhắn của bạn bè hỏi xem tôi đã tìm thấy nhẫn chưa và gợi ý đại loại: “Cậu đã kiểm tra các ngăn trong túi xách chưa đấy?”
Không thấy có tin của Magnus, mặc dù tôi đã gửi cho anh vài tin nhắn tối qua, hỏi xem bố mẹ anh còn nhận xét gì về tôi nữa không và anh định bao giờ mới kể với tôi, và bây giờ tôi phải đối diện với các cụ như thế nào, và có phải anh đang cố tình bơ tôi không ? [Đồng ý, không phải là một vài cái mà là khoảng bảy tin nhắn tất cả, nhưng tôi chỉ ấn nút gửi năm lần.]
Cuối cùng tôi quay sang tin nhắn dành cho Sam. Rõ ràng anh ta chưa làm xong việc chuyển địa chỉ email vì lại có thêm khoảng năm chục cái thư nữa sau một đêm. Thiên địa quỷ thần ơi, anh ta nói đúng. Quả là thư ký riêng điều hành toàn bộ cuộc sống của anh ta.
Có đủ thượng vàng hạ cám. Bác sĩ, đồng nghiệp, thư xin tài trợ, thư mời… Giống như đại lộ dẫn tới thế giới của Sam vậy. Tôi có thể biết anh ta mua áo sơ mi ở đâu (Turnbull & Asser). Tôi có thể biết anh ta học ở trường nào ra (Durham). Tôi có thể biết tên anh thợ sửa ống nước của anh ta (Dean).
Vừa tiếp tục xem, tôi vừa cảm thấy không thoải mái. Tôi chưa bao giờ xem điện thoại của người khác như thế này. Chưa bao giờ xem điện thoại của các bạn tôi, thậm chí cả của Magnus. Có một số thứ bạn chắc chắn không chia sẻ. Ý tôi là, Magnus đã nhìn thấy từng mi li mét trên người tôi, kể cả những chỗ lởm khởm, nhưng tôi sẽkhông bao giờ cho anh lại gần điện thoại của tôi.
Tin nhắn của Sam ngẫu nhiên trộn lẫn với các tin nhắn của tôi, điều này cũng đem lại cho tôi một cảm giác kỳ cục. Hai tin nhắn cho tôi rồi đến sáu tin nhắn cho anh ta, tiếp đó lại một tin nữa cho tôi. Tất cả ở bên cạnh nhau, tất cả đều chạm vào nhau. Cả đời tôi chưa bao giờ dùng chung một hộp thư với ai cả. Tôi không hình dung được là nó lại… gần gụi đến vậy. Như thể tôi và anh ta dùng chung một ngăn kéo đựng đồ lót hay tương tự như thế.
Tóm lại. Chẳng có gì to tát cả. Sẽ không lâu đâu.
Tôi pha trà và đồ ngũ cốc ăn sáng ra bát. Sau đó, vừa nhai tóp tép, tôi vừa chậm rãi nhặt ra các tin tức dành cho Sam để chuyển tiếp cho anh ta.
Tôi không định tò mò tọc mạch hay gì gì cả. Hiển nhiên là không. Nhưng tôi sẽ phải ấn vào từng tin nhắn để chuyển tiếp đi, và đôi khi ngón tay tôi vô tình chạm vào nút Mở thư, vậy nên tôi nhìn thoáng thấy nội dung. Chỉ một vài lần thôi.
Rõ ràng không phải chỉ có bố anh ta phải vất vả liên lạc với anh ta. Chắc chắn anh ta là kẻ rất, rất tệ trong chuyện trả lời thư từ, có rất nhiều lời phàn nàn với Violet: “Đây có phải là cách hữu hiệu để liên lạc với Sam không?” “Chào bạn, xin lỗi làm phiền nhưng tôi đã để vài lời nhắn cho anh Sam…”, “ Violet ơi, nhờ em nhắc Sam nhớ có cái thư chị gửi tuần trước được không? Chị ghi lại những điểm chính ở đây nhé…”
Không phải là tôi đọc từng thư một từ đầu chí cuối hay đại loại thế. Hay là xem tất cả thư từ trao đổi trước đây. Hay là phê phán mọi câu trả lời của anh ta và viết lại tất cả trong đầu. Xét đến cùng, những gì anh ta viết hay không viết đâu phải là việc của tôi. Anh ta có thể làm những gì anh ta muốn. Đây là một đất nước tự do. Tôi chẳng có ý kiến này nọ gì cả…
Trời, các câu trả lời của anh ta cụt ngủn quá đi! Làm tôi phát điên lên được! Có nhất thiết cái gì cũng phải ngắn thế không? Anh ta có cần cộc lốc và thiếu thân thiện thế không ? Mở thấy một cái thư ngắn ngủn nữa, tôi không thể không kêu to: “Anh bị dị ứng viết chữ hay sao vậy?”
Thật lố bịch. Cứ như thể anh ta quyết tâm sử dụng ít từ nhất có thể.
Đồng ý. Sam
Đã làm. Sam
OK. Sam
Viết thêm mấy chữ “thân mến” hay là thêm mặt cười, hay nói lời cảm ơn thì đã chết ai nào?
Mà nhân tiện nói về việc này, tại sao anh ta không trả lời thư mọi người ? Tội nghiệp Rachel Elwood cố gắng tổ chức một cuộc chạy tập thể và đã hai lần hỏi anh ta có đồng ý dẫn đầu một đội hay không. Tại sao anh ta lại không muốn làm vậy? Như thế vừa vui vừa tốt cho sức khỏe, vừa quyên được tiền làm từ thiện, có điểm nào không đáng quý?
Anh ta cũng không trả lời thư về chuyện nơi tổ chức buổi hội thảo của công ty ở Hampshire tuần tới. Địa điểm là khách sạn Chiddingford, xem ra rất thú vị, phòng của anh ta đã được đặt, nhưng anh ta phải nói cụ thể với cô Lindy nào đó xem liệu anh ta có định vẫn tới trễ như thường không. Và anh ta vẫn chưa nói.
Tệ hại nhất là nha sĩ của anh ta đã bốn lần gửi thư để xếp lịch khám răng. Bốn lần.
Tôi không thể không liếc qua các thư từ trao đổi cũ, rõ ràng Violet đã thôi không cố nữa. Mỗi lần con bé lấy hẹn xong, anh ta liền mail bảo “Hủy đi. S,” thậm chí có lần anh ta còn viết: “Em nói đùa đấy à?”
Anh ta muốn răng mục ruỗng hay sao ?
8h40, tôi đang chuẩn bị đi làm thì một loạt thư mới lại được gửi đến. Rõ ràng những người này bắt đầu làm việc từ lúc tờ mờ sáng. Thư mới nhất là của Jon Mailer, tựa đề “Chuyện là thế nào?” nghe rất kích thích, vì thế trong lúc đi dọc trên phố, tôi mở ra đọc.
Sam.
Tình cờ gặp Ed ở câu lạc bộ Groucho tối qua, trông say khướt. Điều mình muốn nói là sắp tới cậu nhớ đừng để anh ta trong cùng một phòng với Ngài Nicholas nhé.
Thân
Jon
Ồ, bây giờ tôi cũng muốn biết toàn bộ câu chuyện. Ed là ai và tại sao anh ta lại say khướt ở câu lạc bộ Groucho? [Thám tử Poirot có lẽ đã tìm ra lời giải rồi.]
Thư thứ hai là của ai đó tên là Willow, khi mở ra, mắt tôi bị tấn công bởi những chữ viết hoa liểng xiểng.
Violet.
Hãy xử sự như người lớn trong chuyện này. Em đã NGHE THẤY chị và Sam cãi nhau. Chẳng cần giấu giếm em cái gì nữa.
Thế nên, do Sam KHÔNG CHỊU trả lời thư chị gửi nửa tiếng trước, liệu em có thể in hộ chị thư gửi kèm ra ĐẶT LÊN BÀN ANH ẤY ĐỂ ANH ẤY ĐỌC được không?
Cảm ơn em nhiều lắm.
Willow
Tôi sửng sốt nhìn điện thoại chằm chằm, gần như muốn cười phá lên. Willow chắc hẳn là vợ sắp cưới của anh ta đây mà. Hê hê.
Địa chỉ thư của cô ta là
[email protected]
. Vậy hiển nhiên là cô ta làm việc tại Tập đoàn Tư vấn Bạch Cầu, nhưng cô ta vẫn gửi thư cho Sam? Như thế không phải là kỳ cục sao? Trừ phi họ làm việc ở hai tầng khác nhau. Cũng bình thường thôi. Có lần tôi từ tầng trên gửi thư cho Magnus để nhờ anh mang lên cho một tách trà.
Tôi tự hỏi có gì trong thư gửi kèm.
Ngón tay tôi lưỡng lự trong khi tôi dừng ở chỗ sang đường của người đi bộ. Đọc nó là sai. Rất, rất sai. Ý tôi là, đây không phải là một thư ngỏ gửi chung cho một đống ngưòi. Đây là một tài liệu riêng tư giữa hai người yêu nhau. Tôi không nên xem nó. Đọc thư của bố anh ta là đã đủ xấu rồi.
Nhưng mặt khác… cô ta muốn lá thư được in ra, đúng không nào? Lại còn đặt nó lên bàn của Sam, chỗ đó ai đi qua chả đọc được. Với cả tôi cũng đâu phải là loại bép xép. Tôi sẽ không nói chuyện này với ai; thậm chí sẽ không ai biết được tôi đã đọc nó…
Các ngón tay của tôi xem ra có cuộc sống riêng của chúng. Tôi đã mở tài liệu đính kèm rồi. Phải mất một lúc tôi mới tập trung được vào văn bản, có quá nhiều chữ viết hoa.
Sam
Anh vẫn chưa trả lời em.
Anh có định trả lời em không? Hay là anh nghĩ chuyện này KHÔNG QUAN TRỌNG??????
Lạy Chúa.
Đây chính là điều quan trọng nhất TRONG CUỘC ĐỜI CHÚNG TA. Sao anh có thể bình chân như vại thế… em không hiểu nổi nữa. Anh làm em muốn khóc.
Chúng ta cần, rất cần nói chuyện với nhau. Và em biết một phần là lỗi ở em, nhưng chừng nào chúng ta còn chưa CÙNG NHAU gỡ rối, làm sao chúng ta biết được ai đang nắm sợi dây nào? Làm sao?
Vấn đề là, Sam ơi, đôi khi em thậm chí không biết anh có cầm sợi dây nào không. Tệ thế đấy. EM KHÔNG BIẾT ANH CÓ CẦM SỢl DÂY NÀO KHÔNG.
Em có thể hình dung ra anh đang lắc đầu, Quý Ngài Phủ Nhận ạ. Nhưng đúng là như thế. TỆ THẾ ĐẤY, OK???
Nếu anh là người có tẹo cảm xúc nào thì bây giờ anh đã phải rơi nước mắt rồi. Em biết lúc này em đang khóc. Đó là chuyện khác, em có cuộc hẹn lúc mười giờ với Carter, nhưng anh đã PHÁ HỎNG rồi, bởi lẽ em đã bỏ quên CY MASCARA CHẾT TIỆT ở nhà.
Vậy đấy, anh giỏi lắm rồi.
Willow
Mắt tôi trợn tròn như cái đĩa. Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế này trong đời mình.
Tôi đọc lại lần nữa, và đột nhiên bật cười khúc khích. Tôi biết lẽ ra không nên cười. Chuyện chẳng có gì buồn cười cả. Cô ta rõ ràng đang bực tức. Và tôi biết tôi từng nói vài điều rất khó nghe với Magnus, mỗi khi tôi khó chịu, rối loạn hoóc môn. Nhưng tôi chưa bao giờ đi viết thư và bảo thư ký của anh in ra thế này…
Tôi chợt nhận ra. Chết tiệt! Violet thôi làm rồi. Không còn ai in thư ra đặt lên bàn Sam. Anh ta sẽ không biết chuyện này nên sẽ không trả lời và Willow sẽ càng nổi điên hơn nữa. Điều tệ hại là, ý nghĩ này làm tôi càng muốn cười khúc khích.
Tôi tự hỏi không biết đây là một ngày xấu hay cô ta lúc nào cũng dễ xúc cảm như vậy. Tôi không kiềm chế nổi ý muốn lục tìm hết những tin có từ “Willow”, và cả một loạt thư hiện lên. Có một thư đến ngày hôm qua, với tựa đề: “Sam, anh đang cố tình chơi em hay chơi VỚI em? Hay là ANH KHÔNG THỂ QUYẾT ĐỊNH???”, tôi lại cười khúc khích một đợt nữa. Hic hic. Chắc chắn chuyên tình cảm giữa họ đang trong giai đoạn gập ghềnh đây. Có lẽ họ đã ném các thứ vào nhau, hò hét gào rống, rồi sau đó lại yêu nhau nồng nàn trong nhà bếp…
Beyoncé đột nhiên ré lên từ trong điện thoại, tôi suýt nữa đánh rơi nó khi nhìn thấy chữ “Di động của Sam” hiển thị trên màn hình. Tự dưng tôi có ý nghĩ điên rồ rằng anh ta linh cảm thấy tôi đang chõ mũi vào chuyện yêu đương của anh ta.
Không xem trộm nữa, tôi vội vã tự hứa với mình. Không tìm kiếm Willow nữa. Tôi đếm đến ba rồi bấm Trả lời.
“À, chào anh!” Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái và vô tội, như thể tôi chỉ đang nghĩ chuyên gì hoàn toàn khác chứ không phải đang hình dung ra anh ta đang vít lấy vợ chưa cưới giữa chồng bát đĩa đổ vỡ.
“Tôi có thư nào từ Ned Murdoch sáng nay không?” Anh ta vào việc luôn không chào hỏi gì cả.
“Không có. Tôi đã chuyển tiếp cho anh tất cả thư từ nhận được rồi. Cảm ơn anh, tôi khỏe.” Tôi vui vẻ thêm vào, “Anh thế nào?”
“Tôi nghĩ có lẽ cô bỏ sót một cái.” Anh ta hoàn toàn phớt lờ cú đá xoáy cùa tôi. “Cái thư đó cực kỳ quan trọng.”
“Còn tôi thì cực kỳ cẩn thận,” tôi sắc bén bẻ lại. “Anh tin tôi đi, điện thoại này có tin gì thì anh nhận được tin đó. Và không có thư nào của Ned Murdoch cả. À, tiện thể, có ai đó tên là Willow vừa gửi thư,” tôi bâng quơ nói. “Tôi sẽ gửi cho anh ngay. Có tài liệu gửi kèm theo thư, có vẻ quan trọng. Nhưng tất nhiên là tôi không hề xem, cũng không hề đọc hay làm gì cả.”
“Hừừừm.” Anh ta làu bàu kiểu vô thưởng vô phạt. “Thế cô đã tìm thấy nhẫn chưa?”
“Chưa,” tôi miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng tôi tin chắc rồi sẽ tìm thấy thôi.”
“Cô biết đấy, dù thế nào cô cũng nên báo cho hãng bảo hiểm. Đôi khi họ đặt ra thời hạn nhất định cho việc yêu cầu bồi thường. Một đồng nghiệp của tôi đã vì thế mà bị chưng hửng.”
Hãng bảo hiểm? Thời hạn?
Đột nhiên mặc cảm tội lỗi làm tôi lạnh toát cả người. Tôi đã không hề nghĩ gì đến điều đó. Tôi chưa hề kiểm tra lại bảo hiểm của tôi, cũng không xem bảo hiểm của nhà Tavish hay gì gì cả. Thay vào đó, tôi đứng ở chỗ sang đường, bỏ lỡ đèn xanh, đọc thư của người khác và cười họ. Phải biết cái gì đáng ưu tiên chứ, Poppy.
“Đúng rồi,” cuối cùng tôi cũng thốt lên được. “Vâng, tôi biết. Tôi đang làm đây.”
Tôi tắt máy, đứng bất động một lúc, xe cộ đi lại như con thoi ngay trước mặt. Giống như thể anh ta đã chọc thủng cái bong bóng của tôi. Tôi phải thú nhận sự việc. Đó là nhẫn của nhà Tavish. Họ cần được biết tôi đã đánh mất nó. Tôi phải nói với họ.
Chào hai bác! Cháu đây, con bé mà hai bác không muốn con trai mình lấy làm vợ đây ạ, và hai bác đoán được không, cháu đánh mất chiếc nhẫn vô giá của nhà các bác rồi ạ!
Tôi đột ngột quyết định tự cho mình thêm mười hai tiếng nữa và ấn nút xin qua đường lần nữa. Nhỡ đâu. Nhỡ đâu.
Và khi đó tôi sẽ nói với họ.
Tôi vốn luôn nghĩ mình có thể làm nha sĩ. Gia đình tôi có vài người là nha sĩ, và lúc nào đó cũng có vẻ là một nghề rất tử tế. Nhưng rồi, khi tôi mười lăm tuổi, nhà trường cử tôi đi thực tế hướng nghiệp suốt một tuần ở đơn vị vật lý trị liệu tại bệnh viện trên địa bàn. Tất cả điều trị viên đều rất hào hứng với công việc của họ, thành ra việc chỉ tập trung vào mấy cái răng tự nhiên trở nên quá đỗi hạn hẹp đối với tôi. Và tôi chưa bao giờ hối hận một giây về quyết định của mình. Công việc làm điều trị viên này hoàn toàn phù hợp với tôi.
Trung tâm Vật lý Trị liệu First Fit Physio Studio cách Balham nơi tôi ở chính xác mười tám phút đi bộ, quá Costa, bên cạnh tiệm bánh Greggs. Đó không phải là trung tâm điều trị lớn nhất thế giới -có thể sẽ tôi kiếm được nhiều tiền hơn nếu làm ở một bệnh viện lớn hay một trung tâm thể thao bảnh chọe nào đó. Nhưng tôi đã làm việc ở chỗ này từ lúc có chứng chỉ, và tôi không thể hình dung mình sẽ làm việc ở chỗ nào khác. Với cả, tôi được làm việc với bạn bè. Chẳng ai lại vội vã bỏ một chỗ làm như thế cả, đúng không?
Tôi tới nơi lúc chín giờ, hình dung sẽ có buổi họp nhóm như thường lệ. Sáng thứ Năm hằng tuần chúng tôi đều có buổi họp thảo luận về bệnh nhân, mục tiêu, phương pháp điều trị mới, nghiên cứu mới nhất, những thứ đại loại thế [Chỉ có ba chúng tôi và chúng tôi đã biết nhau từ đời tám hoánh. Vì thế nên thi thoảng lắm chúng tôi đi chệch sang những chủ đề khác như bạn trai hay đợt giảm giá của Zara.] Thực ra tôi muốn nói về một bệnh nhân cụ thể: bác Randall, bệnh nhân sáu lăm tuổi đáng yêu của tôi, có vấn đề về dây chằng. Bác ấy đã tương đối bình phục rồi – nhưng tuần trước bác ấy đến hai lần, và tuần này bác ấy đặt lịch khám ba buổi. Tôi đã nói với bác ấy là chỉ cần điều trị ở nhà, tự tập với bóng cao su, nhưng bác ấy cứ nhất định cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi nghĩ bác ấy hoàn toàn lệ thuộc vào chúng tôi mất rồi – điều này có thể tốt cho ngân quỹ nhưng không tốt cho bác ấy.
Thế nên tôi khá là mong ngóng đến buổi họp. Nhưng rồi tôi ngạc nhiên thấy phòng họp được sắp xếp khác với mọi khi. Bàn được kéo về một phía, hai chiếc ghế kê phía sau, và chỉ có một chiếc ghế để ở chính giữa phòng đối diện với bàn. Trông giống cách bài trí của một buối phỏng vấn.
Tiếng cửa bật mở báo hiệu có người vừa vào, tôi quay lại thì thấy Annalise bước vào với khay cà phê Costa. Mái tóc vàng hoe của cô ấy tết chành từng bím rất cầu kỳ, cô ấy trông cứ như nữ thần Hy Lạp vậy.
“Chào cậu, Annalise! Có chuyện gì thế?”
“Tốt nhất là cậu hỏi Ruby ấy.” Cò ấy liếc ngang nhìn tôi, không cười.
“Cái gì cơ?”
“Tớ không nghĩ là tớ nên nói.” Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, mắt lén quan sát tôi qua miệng cốc.
Lại có chuyên gì nữa đây? Annalise rất dễ xù lông nhím, thực ra là cô ấy hơi trẻ con. Cô ấy có thế bất chợt lặng thinh sưng sỉa, mà hóa ra là vì hôm qua bạn hỏi cô ấy về hồ sơ bệnh nhân một cách quá nôn nóng, và điều đó khiến cô ấy tự ái.
Ruby hoàn toàn trái ngược. Cô có nước da trắng sữa mềm mại, bộ ngực rộng căng của người làm mẹ, một người thông minh khéo léo đến mức như thể những phẩm chất đó tràn trề lai láng trong cô lắm vậy. Ngay khi ở bên cạnh cô, bạn sẽ cảm thấy minh mẫn hơn, bình tĩnh hơn, vui vẻ hơn và mạnh mẽ hơn. Thảo nào mà cơ sở vật lý trị liệu này cho đến nay rất thành công. Tôi muốn nói là, Annalise và tôi làm tốt công việc của mình, nhưng Ruby thì là một ngôi sao. Ai cũng yêu mến cô. Trai gái già trẻ. Cô cũng là người ứng tiền ra để mở cơ sở này [Hay nói đúng hơn là bố cô ấy ứng tiền ra. Bác ấy là chủ của một dãy cửa hàng photocopy.], thế nên về lý mà nói thì cô là sếp của tôi.
“Chào bé yêu.” Ruby lướt vào từ phòng điều trị, cười ngoác miệng như mọi khi. Tóc cô được chải ngược về phía sau và ghim thành búi, với những lọn tết cầu kỳ hai bên. Cả Annalise và Ruby đều rất chăm chút kiểu tóc – giữa hai người gần như có sự ganh đua. “Cậu nghe này, dù không muốn tí nào nhưng tớ vẫn phải lên lớp cậu về vấn đề kỷ luật.”
“Cái gì cơ?” Tôi há hốc miệng nhìn cô.
“Không phải lỗi của tớ!” Cô giơ tay lên. “Tớ muốn được cái hiệp hội mới PFFA này công nhận. Tớ vừa đọc tài liệu, họ nói nếu nhân viên nhí nhố với bệnh nhân thì phải kỷ luật nhân viên. Lẽ ra đã phải làm rồi, cậu biết đó, bây giờ tớ phải chuẩn bị giấy tờ sẵn sàng cho ông thanh tra. Chúng ta sẽ làm qua loa thôi.”
“Tớ không nhí nhố với anh ấy,” tôi tự bào chữa. “Là anh ấy tán tỉnh tớ!”
“Tớ nghĩ là hội đồng sẽ quyết định điều đó, cậu có nghĩ thế không?” Annalise xen vào giọng dọa dẫm. Trông cô ấy nghiêm trọng đến mức tôi cảm tháy gợn lên đôi chút lo lắng. “Tớ đã nói với cậu thế là trái đạo đức nghề nghiệp rồi mà,” cô ấy nói thêm. “Cậu đáng bị khởi tố.”
“Khởi tố á?” Tôi quay sang Ruby cầu cứu. Tôi không thể tin nổi những gì đang diễn ra. Lúc Magnus ngỏ lời cầu hôn, Ruby nói chuyện đó thật lãng mạn đến mức cô ấy muốn khóc, và rằng OK, nghiêm khắc mà nói như thế này là trái quy tắc nhưng theo ý kiến của cô ấy thì tình yêu chinh phục tất cả, và còn xin làm phù dâu cho tôi!
“Annalise, cậu không định nói ‘khởi tố’ đúng không nào.” Ruby trợn mắt. “Thôi nào, chúng ta hãy nhóm họp hội đồng.”
“Hội đồng gồm những ai ?”
“Chúng tớ,” Ruby vui vẻ nói. “Annalise và tớ. Tớ biết lẽ ra phải có một người ngoài, nhưng tớ chẳng biết mời ai. Tớ sẽ nói với ông thanh tra là tớ đã mời nhưng rốt cuộc họ lại ốm.” Cô liếc nhìn đồng hồ. “OK, chúng ta có hai mươi phút. Chào chị Angela!” cô vui vẻ nói thêm khi chị tiếp tân ấn cửa bước vào. “Đừng chuyển máy bất kỳ cú điện thoại nào nhé!”
Angela chỉ gật đầu, khụt khịt và thả túi xách xuống nền nhà. Bạn trai của chị ta chơi trong một ban nhạc, vì thế sáng ra chị ta không dễ bắt chuyện cho lắm.
“Nào, Poppy,” Ruby ngoái cổ lại nói, đoạn dẫn đường vào phòng họp. “Lẽ ra tớ phải thông báo trước cho cậu hai tuần để chuẩn bị. Nhưng cậu không cần, đúng không? Chúng ta có thể nói là cậu đã được thông báo trước hai tuần rồi không? Bởi vì chỉ còn hơn một tuần nữa là đến lễ cưới, như thế có nghĩa là sẽ làm gián đoạn tuần trăng mật của cậu hoặc là để đấy đến lúc cậu trở về, nhưng tớ thực sự muốn làm cho xong cái thủ tục này…”
Cô dẫn tôi tới chỗ chiếc ghế duy nhất lơ chơ giữa phòng, đoạn cô và Annalise ngồi xuống ghế phía sau bàn. Tôi chờ đợi một luồng ánh sáng sẽ chiếu rọi vào mắt mình bất cứ lúc nào. Thật kinh khủng. Mọi cái đột nhiên xoay 180 độ. Họ và tôi ở hai phía đối địch nhau.
“Cậu sẽ sa thải tớ à?” Tôi cảm thấy hoảng hốt một cách lố bịch.
“Không, tất nhiên là không rồi!” Ruby mở nắp bút. “Đừng có ngớ ngẩn thế!”
“Cũng có khả năng chứ,” Annalise nói và ném cho tôi một cái nhìn quan ngại.
Cô ấy rõ ràng rất thích vai trò Tay Sai Đắc Lực của mình. Tôi biết tại sao lại thế. Vì tôi có Magnus còn cô ấy thì không.
Vấn đề là thế này. Người đẹp nhất trong nhóm là Annalise. Đến tôi còn muốn nhìn cô ấy cả ngày, mà tôi là phụ nữ đấy nhé. Nếu năm ngoái bạn hỏi bất kỳ người nào: “Ai trong số ba cô này sẽ kiếm được một anh chàng và đính hôn vào mùa hè tới ?” chắc chắn họ đã lập tức nói: “Annalise.”
Vì thế nên tôi có thể hiểu cô ấy nghĩ gì. Chắc chắn cô ấy nhìn vào trong gương và thấy mình (nữ thần Hy Lạp) rồi thấy tôi (chân lêu nghêu, tóc sẫm màu, nét đẹp nhất: mi mắt dài) và nghĩ… Thế này là thế quái nào hả?
Hơn nữa, như tôi đã nói, lẽ ra theo lịch hẹn cô ấy mới là người khám cho Magnus. Chúng tôi trao đổi với nhau ở phút cuối cùng. Điều này không phải là lỗi của tôi.
“Thế đấy.” Ruby ngước đầu lên khỏi tập giấy viết khổ nhỏ. “Cô Wyatt, nào chúng ta hãy cùng điểm lại sự việc. Vào ngày 15 tháng Mười hai năm ngoái, cậu đã khám cho một bệnh nhân tên là Magnus Tavish tại đây.”
“Đúng vậy”
“Vết thương như thế nào?”
“Cổ tay bị bong gân trong lúc trượt tuyết”
“Trong lần khám đó, bệnh nhân có biểu hiện gì… quan tâm không đúng mực đối với cậu không? Hoặc là cậu quan tâm tới anh ta chẳng hạn?”
Tôi nhớ lại giây phút đầu tiên khi Magnus bước vào phòng tôi. Anh mặc áo khoác dài bằng vải tuýt màu xám, mái tóc hung đỏ lấp lánh vì nước mưa còn gương mặt ửng hồng do đi bộ. Anh đến muộn mười phút, và ngay lập tức anh hối hả bước đến ôm lấy cả hai bàn tay tôi và nói: “Tôi hết sức xin lỗi” bằng giọng con nhà gia giáo đáng yêu ấy.
“Tôi… ờ… không,” tôi cất giọng bào chữa. “Chỉ là một buổi khám bệnh như bình thường thôi.”
Nói như vậy nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Nếu là một buổi khám bệnh bình thường, tim bạn không đập thình thịch khi bạn cầm tay người bệnh. Tóc gáy bạn không dựng lên. Bạn không cầm tay anh chỉ hơi lâu hơn một chút so với cần chiết.
Tôi không thể nói ra một trong những điều đó. Chắc chắn tôi sẽ bị đuổi việc.
“Tớ khám cho bệnh nhân đó một vài lần.” Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh và chuyên nghiệp. “Tới lúc chúng tớ nhận ra tình cảm dành cho nhau, thời gian điều trị của anh ấy đã kết thúc. Vì thế việc này hoàn toàn phù hợp với đạo đức nghề nghiệp.”
“Anh ta kể với tớ đó là tình yêu sét đánh!” Annalise bẻ lại. “Cậu giải thích điều đó như thế nào ? Anh ta kể với tớ rằng hai người tức thì say nhau như điếu đổ, và rằng anh ta muốn chiếm lấy cậu ngay trên tràng kỷ. Anh ta nói chưa bao giờ thấy ai mặc bộ đồ blouse mà lại gợi cảm như cậu.”
Tôi sẽ cho Magnus một trận. Anh nói như vậy để làm cơ chứ?
“Phản đối!” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy. “Lời chứng đó được thu thập dưới ảnh hưởng của hơi men và với tư cách không chuyên nghiệp. Do đó tòa không thể chấp nhận lời chứng đó được.”
“Có chứ, tòa có thể làm như vậy! Với cả cậu đã thề là chỉ nói sự thật kia mà!” Cô ấy chĩa một ngón tay vào tôi.
“Phản đối được Tòa chấp nhận,” Ruby ngắt lời, ngừng ghi chép và ngước lên nhìn với ánh mắt đăm chiêu. “Có thật đó là mối tình sét đánh không?” Cô nghiêng người về phía trước, bộ ngực khủng căng ních dưới lớp áo blouse. “Lúc đó cậu đã biết chưa?”
Tôi nhắm mắt cố gắng mường tượng lại ngày hôm đó. Tôi không chắc lúc đó mình đã nhận biết được điều gì chưa, có điều tôi cũng muốn chiếm lấy anh ngay trên tràng kỷ.
“Có,” rốt cuộc tôi nói. “Tớ nghĩ vậy.”
“Lãng mạn quá,” Ruby thở dài.
“Nhưng mà sai trái!” Annalise gay gắt xen vào. “Lẽ ra ngay phút anh ta tỏ ra quan tâm đến cậu một chút, cậu phải nói ngay: ‘Thưa quý bệnh nhân, đây là một hành động không phù hợp. Tôi muốn chấm dứt ở đây và chuyển quý bệnh nhân tới một điều trị viên khác.’ ”
“Ồ, một điều trị viên khác!” Tôi không nhịn được liền bật cười. “Cậu chẳng hạn, tình cờ như vậy đúng không?”
“Có thể lắm chứ! Tại sao không?”
“Thế nếu anh ấy tỏ ra quan tâm đến cậu thì sao?”
Cô ấy hất cằm kiêu hãnh. “Tớ sẽ biết cách xử lý tình huống mà không vi phạm các chuẩn mực đạo đức của nghề nghiệp.”
“Tớ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp!” tôi phẫn nộ nói. “Tớ hoàn toàn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp!”
“Thế ư?” Cô ấy nheo mắt lại giống như một ủy viên công tố. “Điều gì đã khiến cô đi tới gợi ý đổi lịch hẹn với tôi, cô Wyatt? Có phải sự thực chính cô đã tìm thông tin về anh ta qua Google và quyết định giành anh ta cho mình?”
Chúng ta chưa xong vụ này ư?
“Annalise, chính cậu đòi đổi lịch hẹn! Tớ chưa bao giờ gợi ý cái gì cả! Tớ chẳng hề biết anh ấy là ai! Thế nên nếu cậu cảm thấy đã bỏ lỡ cơ hội thì đấy là số cậu không ra gì! Lần sau thì đừng có đổi!”
Annalise không nói gì một hồi, mặt cô ấy mỗi lúc một đỏ gay lên.
“Tớ biết ngay mà,” cuối cùng cô thốt lên, đập nắm tay lên trán. “Tớ biết ngay mà! Tớ thật ngu ngốc. Sao tớ lại đổi cơ chứ!”
“Thế thì sao?” Ruby thẳng thừng cắt ngang. “Thôi đi Annalise. Magnus không hợp với cậu, anh ấy là để cho Poppy. Thế nên có vấn đề gì ở đây đâu?’’
Annalise lặng thinh. Tôi có thể thấy là cô ấy không bị thuyết phục.
“Như thế là không công bằng,” cuối cùng cô ấy lầm bầm. “Cậu có biết ở giải chạy Marathon London, tớ đã phải xoa bóp cho bao nhiêu tay làm ngân hàng không? Cậu có biết tớ đã bỏ ra bao nhiêu công sức không?”
Vài năm trước Annalise đã lân la làm quen với giải chạy Marathon London, sau một lần xem trên ti vi và nhận ra các vận động viên toàn là những anh chàng tráng kiện hăng hái ở độ tuổi tứ tuần, chắc đều còn độc thân vì tất cả những gì họ làm là ăn rồi chỉ đi chạy, ờ thì bốn mươi tuổi có hơi già một chút, nhưng hãy nghĩ đến mức thu nhập họ chắc chắn có được mà xem.
Vì thế, kể từ dạo đó, mỗi năm cô ấy đều tình nguyện làm điều trị viên cấp cứu. Cô ấy áp sát các anh chàng hấp dẫn, xoa bóp bắp chân hay những chỗ khác, trong khi đóng đinh họ với cặp mắt màu xanh nước biển to đùng của mình, kể với họ là cô ấy cũng luôn ủng hộ hoạt động từ thiện đó. [Cô ấy hoàn toàn lờ tịt những phụ nữ không may bị trượt mắt cá chân. Nếu bạn là nữ giới, đừng tham gia giải chạy marathon có Annalise trực.]
Công bằng mà nói, nhờ đó mà cô ấy có rất nhiều cuộc hẹn hò – và thậm chí có một anh chàng còn đưa cô ấy tới Paris – nhưng không có mối nào dài hạn hay nghiêm chỉnh, điều mà cô ấy muốn. Điều cô ấy không chịu thừa nhận, tất nhiên, là cô ấy kén cá chọn canh. Cô ấy giả bộ mình muốn một “anh chàng thẳng thắn, dễ thương, phẩm chất tốt” nhưng đã từng có vài anh như thế yêu cô ấy đến tuyệt vọng, thế mà cô ấy đá họ, thậm chí trong đó có cả một cậu diễn viên rất điển trai (vở kịch cậu ấy diễn kết thúc và cậu ấy không có công việc nào tiếp theo). Cái mà cô ấy thực sự theo đuổi là một anh chàng trông giống như từ trong quảng cáo dao cạo râu Gillette bước ra, bộn tiền và/hoặc là có công danh sự nghiệp. Tốt nhất là có cả hai. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao cô ấy điên tiết đến thế về chuyện để mất Magnus, bởi lẽ anh là “Tiến sĩ”. Có lần cô ấy hỏi tôi một ngày nào đó anh có trở thành “Giáo sư” không và khi tôi nói có thể, nét mặt cô ấy đột nhiên như kiểu xanh lè đi.
Ruby ghi nguệch ngoạc cái gì đó, rồi đậy nắp bút lại. “Ờ, tớ nghĩ là chúng ta đã xem xét đầy đủ sự việc. Tốt lắm, mọi người ạ.”
“Thế cậu không định cảnh cáo cậu ấy hay làm gì à?” Annalise vẫn bĩu môi.
“Ồ, nói đúng đấy.” Ruby gật đầu, rồi hắng giọng nói. “Poppy, không được lặp lại như thế nữa.”
“OK.” Tôi nhún vai.
“Tớ sẽ ghi ra giấy, đưa cho ông thanh tra xem, và như thế là hết chuyện. À, tớ đã nói với các cậu là tớ đã tìm được áo ngực không dây hoàn hảo để mặc với váy phù dâu của tớ chưa ?” Ruby hớn hở nhìn tôi, quay trở lại với con người vui vẻ thường nhật của cô. “Hàng xa tanh màu xanh nước biển nhé. Rất gợi cảm.”
“Nghe hay quá!” Tôi đứng dậy vươn tay về phía khay cà phê Costa. “Có cốc nào cho tớ không?”
“Tớ mua cho cậu một ly cà phê sữa nhạt,” Annalise bắt đắc dĩ nói. “Với nhục đậu khấu.”
Tôi đang uống cà phê thì Ruby hổn hển nói: “Poppy! Cậu vẫn chưa tìm thấy nhẫn à?”
Tôi ngẩng lên, thấy cả Annalise và Ruby đang nhìn chằm chằm vào tay trái của tôi.
“Chưa,” tôi miễn cưỡng thú nhận. “Ý tớ là, tớ tin chắc là nó sẽ xuất hiện đâu đó…”
“Chết tiệt.” Annalise đưa một tay lên miệng.
“Tớ cứ nghĩ cậu tìm thấy rồi.” Ruby nhăn mày. “Tớ đinh ninh là ai đó đã nói cậu tìm thấy rồi chứ.”
“Chưa, vẫn chưa.”
Tôi thực lòng không thích phản ứng của họ. Sao không ai nói nói một câu như kiểu “Đừng lo” hay “Những chuyện như thế này vẫn xảy ra” chứ. Cả hai trông đều hoảng hốt, thậm chí cả Ruby.
“Thế cậu định làm gì?” Ruby nhíu mày.
“Magnus nói gì?” Annalise xen vào.
“Tớ…” Tôi tợp một ngụm cà phê sữa, kéo dài thời gian. “Tớ vẫn chưa kể với anh ấy.”
“Chếếết.” Ruby chở hắt ra.
“Nó đáng giá bao nhiêu tiền?” Yên tâm là Annalise sẽ hỏi tất cả những câu tôi không muốn nghĩ tới.
“Cũng kha khá, tớ đoán thế. Ý tớ là, kiểu gì chả có bảo hiểm…” tôi thêm vào không đâu vào đâu.
“Thế cậu định bao giờ mới cho Magnus biết?” Ruby khoác bộ mặt không đồng tình. Tôi ghét vẻ mặt đó. Nó khiến tôi cảm thấy mình bé nhỏ và xấu hổ. Giống như cái lần tồi tệ khi cô bắt gặp tôi vừa siêu âm cho bệnh nhân vừa nhắn tin [Tôi bao biện rằng đó là một trường hợp khẩn cấp. Natasha chia tay với bạn trai của cô ấy. Với cả bệnh nhân đâu có thấy tôi đang làm gì. Nhưng đúng là tôi biết làm như thế là sai]. Ruby là kiểu người mà theo bản năng bạn luôn muốn gây ấn tượng tốt.
“Tối nay. Không ai trong hai cậu thấy chiếc nhẫn à?” Tôi không thể không hỏi, mặc dù như thế thật lố bịch, làm như họ đột nhiên sẽ nói: “À đúng rồi, nó nằm trong túi tớ!” không bằng.
Cả hai người đều im lặng lắc đầu. Thậm chí cả Annalise cũng có vẻ thương cảm cho tôi.
Ôi Chúa ơi. Như thế này thì tồi tệ quá.
Đến sáu giờ còn tồi tệ hơn. Annalise đã tìm hiểu về nhẫn ngọc lục bảo trên Google.
Tôi có bảo cô ấy làm thế không ? Không, tôi không bảo. Magnus chưa bao giờ nói với tôi chiếc nhẫn trị giá bao nhiêu. Tôi đã hỏi đùa anh, khi anh đeo nó vào tay tôi lần đầu tiên, và anh nói đùa lại rằng nó vô giá, giống như tôi. Thực sự rất lãng mạn và đáng yêu. Lúc đó chúng tôi đang ăn tối ở tiệm Bluebird, và tôi không hề hay biết anh sẽ ngỏ lời cầu hôn ngay sau đó. Không hề. [Tôi biết nữ giới nói như thế và điều họ ngụ ý là “Tôi ra tối hậu thư cho anh, và rồi để anh tự đề xuất ý tưởng, và thề là sáu tuần sau việc đã xong!” Nhưng không phải như thế. Tôi thành thực không hình dung ra. Mà chắc bạn cũng không thể hình dung ra, mới chỉ sau một tháng, đúng không?]
Nói tóm lại, vấn đề là ở chỗ tôi không hề biết chiếc nhẫn giá bao nhiêu tiền mà cũng không bao giờ muốn biết. Tôi cố hình dung những lời để nói với Magnus như kiểu: “Ôi, em đâu có nhận thức được cái nhẫn lại giá trị đến thế! Lẽ ra anh nên nói cho em biết chứ!”
Đương nhiên đời nào tôi lại cả gan nói ra như thế. Ý tôi là, phải mít đặc đến thế nào mới không nhận thức được một chiếc nhẫn ngọc lục bảo rút từ trong két sắt ngân hàng ra đáng tiền đến đâu? Tuy thế, việc không có một con số cụ thể trong đầu đã khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng bây giờ Annalise đang vẫy vẫy một tờ giấy in từ trên mạng. [Tôi đoán cô ấy không làm việc này trong giờ nghỉ trưa. Cô ấy mới là người đáng bị kiểm điểm].
“Art Deco, ngọc lục bảo khối vuông, đính kim cương,” cô ấy đọc to. “Ước tính hai mươi lăm nghìn bảng.”
Cái gì cơ? Ruột gan tôi lộn tùng phèo. Không phải chứ.
“Anh ấy không thể nào tặng tớ một thứ đắt đỏ đến thế.” Giọng tôi lí nhí. “Cánh nhà giáo đều nghèo xơ xác mà.”
“Nghèo cái gì mà nghèo! Nhìn nhà cửa anh ta thì biết! Bố anh ta là một người có tiếng! Cậu nhìn xem, chiếc này trị giá ba chục nghìn.” Cô ấy giơ một tờ giấy khác lên. “Trông giống chiếc nhẫn của cậu đấy. Cậu có nghĩ thế không Ruby?”
Tôi không thể nhìn vào tờ giấy.
“Ở vào địa vị cậu, không đời nào tớ tháo nó ra khỏi tay,” Annalise bổ sung, lông mày nhướng lên, và tôi chỉ muốn thụi cô ấy.
“Chính cậu là người muốn đeo thử nó đấy nhé!” tôi giận dữ nói. Nếu không phải vì cậu thì bây giờ tớ vẫn còn nhẫn!”
“Ai bảo tại tớ!” cô áy phẫn nộ đáp trả. “Tớ chỉ thử đeo khi mọi người đều làm thế! Cái nhẫn lúc đó đã được chuyển xung quanh bàn rồi.” “Ờ, thế thì đó là ý kiến của ai ?”
Tôi đã bóp đầu nghĩ mãi về điều này – nhưng nếu hôm qua trí nhớ của tôi mờ mịt thì hôm nay nó còn tệ hơn.
Tôi sẽ không bao giờ tin vào truyện trinh thám về thám tử Poirot nữa. Không bao giờ. Nhân chứng nào cũng nói thế này đây: “Vâng, tôi nhớ chính xác là 3 giờ 6 phút buổi chiều, bởi vì lúc đó tôi với tay lấy thìa xúc đường và đồng thời liếc nhìn đồng hồ, còn rõ ràng Phu nhân Favisham ngồi phía bên phải lò sưởi.”
Vớ vẩn. Họ không hề biết Phu nhân Favisham ở đâu, họ chỉ không muốn thú nhận điều đó trước mặt thám tử Poirot. Tôi không hiểu tại sao ông ta có thể điều tra ra nữa.
“Tớ phải đi đây.” Tôi nói trước khi Annalise kịp trêu ngươi bằng bức ảnh một chiếc nhẫn đắt tiền nữa.
“Để nói với Magnus à?”
“Họp bàn về đám cưới với Lucinda trước. Sau đó là với Magnus và gia đình anh.”
“Nhớ kể cho bọn tớ nghe mọi việc thế nào đấy. Nhắn tin cho bọn tớ nhé.” Annalise cau mày. “Này Poppy, giờ tớ mới nhớ ra, tại sao cậu lại đổi số điện thoại thế ?”
“À, cái đó hả. Ờ thì, tớ ra ngoài khách sạn để có sóng tốt hơn, cầm điện thoại trên tay…”
Tôi chợt ngừng. Nghĩ lên nghĩ xuống, tôi không việc gì lại đi kể toàn bộ câu chuyện, nào là cướp giật, điện thoại trong thùng rác rồi Sam Roxton. Quá nhiêu khê mà tôi thì không còn đủ sức nữa.
Thay vào đó, tôi nói cho qua chuyện. “Chẳng có gì… các cậu biết đấy. Mất cái cũ, mua cái mới. Hẹn mai gặp lại nhé.”
“Chúc quý cô may mắn!” Ruby ôm chấm lấy tôi.
“Nhớ nhắn tin!” Tôi nghe thấy Annalise gọi với theo trong khi tôi đi ra khỏi cửa. “Bọn tớ muốn được cập nhật hằng giờ!”
Cô nàng Annalise này chắc hẳn sẽ rất cừ khôi ở những buổi hành hình công cộng. Cô ấy chắc hẳn sẽ đứng hàng đầu, chen vai thích cánh để thấy rõ lưỡi rìu, vẽ lại những đoạn đầy máu để đăng lên bảng tin của làng, chỉ đề phòng trường hợp có ai lỡ không được xem.
Hoặc là, như bạn biết, làm tất cả những gì người ta làm trước khi có Facebook ấy.
Tôi không hiểu tại sao mình lại phải mất công hối hả thế này, vì Lucinda vẫn đến muộn như thường lệ.
Thực ra tôi không hiểu mình cần đến một người tổ chức đám cưới làm gì. Nhưng ý nghĩ này tôi chỉ giữ riêng cho mình thôi, vì Lucinda là bạn lâu năm của gia đinh Tavish, và mỗi lần tôi nhắc đến chị ta, Magnus lại hỏi “Hai người có ăn ý với nhau không ?” bằng giọng cất cao tràn trề hy vọng, như thể tôi và chị ta là hai con gấu trúc đang có nguy cơ tuyệt chủng nên nhất thiết phải giao phối với nhau vậy.
Không hẳn là tôi không ưa Lucinda. Vấn đề chỉ là chị ta làm tôi mệt mỏi. Chị ta suốt ngày nhắn tin cho tôi biết cụ thể chị ta đang ở đâu và làm gì, lải nhải chuyện mình bỏ bao công sức vì tôi, ví dụ như tìm nguồn cung ứng khăn ăn, đó là cả một sử thi, nó khiến chị ta mất hàng đống thời gian, phải đi những ba chuyến tới một kho chứa vải ở Walthamstow.
Với cả những ưu tiên của chị ta có vẻ dở hơi thế nào ấy. Ví dụ, chị ta đi thuê một “chuyên gia lập trình đám cưới” tốn bao nhiêu là tiền, để làm ra những thứ tinh vi như kiểu một hệ thống cập nhật thông tin qua điện thoại [Chúng tôi không hề sử dụng đến] cho tất cả khách mời, và một trang mạng để họ có thể đăng ký mình sẽ mặc trang phục gì để tránh “những xung đột đáng tiếc” [Chả có ai đăng ký]. Nhưng trong lúc làm những việc này thì chị ta lại không liên lạc lại với những người nấu tiệc cưới chúng tôi muốn, làm chúng tôi suýt mất họ.
Tôi và chị ta hẹn gặp ở sảnh Claridge – Lucinda thích sảnh khách sạn, đừng hỏi tôi tại sao. Tôi kiên nhẫn ngồi đó hai chục phút, uống ly trà đen nhạt nhẽo, thầm ước mình hủy cuộc hẹn, và càng lúc càng cảm thấy phát ốm phát sốt trước ý nghĩ phải gặp bố mẹ Magnus. Tôi đang tự hỏi không biết có phải đi vào nhà vệ sinh để nôn không thì chị ta đột ngột xuất hiện, tóc đen nhánh bồng bềnh, mùi nước hoa Calvin Klein thoang thoảng, sáu tấm bảng mẫu thiết kế cặp dưới nách. Gót giày thấp nhọn bằng da nâu gõ trên nền đá hoa và chiếc áo khoác ca sơ mia hồng bay phấp phới ngược gió về phía sau chị ta như đôi cánh.
Sát theo sau là Clemency, “trợ lý” của chị ta (nếu có thể gọi một con bé mười tám tuổi, không được trả công là trợ lý. Tôi thì gọi đó là bóc lột lao động). Clemency ăn mặc rất thời trang, rất dịu dàng và sợ Lucinda phát khiếp. Con bé thấy quảng cáo tìm thực tập sinh của Lucinda trên tờ Quý bà và cứ luôn miệng kể lể với tôi rằng thật tuyệt vời khi được học nghề với một người kinh nghiệm sành sỏi như thế. [Bản thân tôi thì nghi ngờ cái gọi là “kinh nghiệm” của Lucinda. Mỗi lần tôi hỏi về những tiệc cưới khác mà chị ta đã làm, chị ta chỉ có mỗi một ví dụ, đó là tiệc cưới của một người bạn khác, ba mươi khách mời ăn ở nhà hàng. Nhưng tất nhiên là tôi không hề đề cập chuyện này trước mặt gia đình Tavish. Hay Clemency. Hay bất kỳ ai.]
“Tình hình là chị đã nói chuyên với linh mục. Sắp xếp như thế không ổn đâu. Cái bục giảng kinh thảm hại phải ở nguyên chỗ của nó.” Lucinda ngồi xuống ghế, hai chân duỗi ra trong chiếc quần ống bó dài hiệu Joseph, những tấm bảng thiết kế đã trượt khỏi tầm kiểm soát của chị ta rơi vung vãi xuống sàn. “Chị không hiểu tại sao thiên hạ không thể tử tế hơn. Ý chị là, chúng ta làm gì được bây giờ? Mà chị còn chưa nghe người nấu tiệc cưới phản hồi gì đây này…”
Tôi gần như không thể tập trung vào những gì chị ta nói. Đột nhiên, tôi ước giá như mình thu xếp gặp trực tiếp Magnus trước và nói với anh về chiếc nhẫn. Như thế cả hai có thể cùng đối mặt với bố mẹ anh. Bây giờ có muộn quá không? Liệu tôi có thể gửi nhanh một tin nhắn cho anh trên dường tới ?
“… chị còn chưa tìm được tay chơi kèn trumpet nào nữa chứ.” Lucinda đột ngột thở hắt ra, hai ngón tay được sơn sửa ấn lên trán. “Có quá nhiều việc phải làm. Thật điên rồ. Điên rồ. Nếu như Clemency đánh máy bản đăng ký dịch vụ đâu ra đấy thì đã đỡ biết bao nhiêu,” chị ta bổ sung, có chút gay gắt.
Con bé Clemency tội nghiệp mặt đỏ như gấc, tôi nhìn nó cười thông cảm. Không phải lỗi của nó, nó mắc hội chứng đọc loạn nên mới viết nhầm “bài thánh ca” thành “bà cá thanh”, và thế là phải làm lại tất cả từ đầu.
“Mọi việc rồi sẽ ổn cả mà!” tôi động viên. “Chị đừng lo!”
“Chị nói cho em biết, sau vụ này chị cần một tuần nghỉ suối nước nóng. Em đã nhìn tay chị chưa?” Lucinda chìa về phía tôi. Xì trét đây này!”
Tôi chẳng hiểu chị ta đang nói gì – tôi thấy bàn tay chị ta hoàn toàn bình thường. Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nhìn chăm chú.
“Em thấy không? Hỏng hết. Tất cả là vì đám cưới của em đấy, Poppy ạ! Clemency, em gọi cho chị một ly G&T đi.”
“Vâng ạ. Em làm ngay.” Clemency hăng hái đứng lên.
Tôi cố gắng tảng lờ nỗi bực tức đang nhen nhóm trong lòng. Lucinda lúc nào cũng chèn những lời như thế giữa câu chuyện: “Tất cả là vì lễ cưới của em”, “Chỉ vì muốn em được hạnh phúc, Poppy ạ!” “Cô dâu thì lúc nào chả đúng!”
Đôi lúc giọng điệu gì chị ta có vẻ rất châm chọc, và điều này làm tôi khá khó chịu. Ý tôi là, tôi đâu có nhờ chị ta lên kế hoạch lễ cưới, đúng không? Hơn nữa, chúng tôi trả cho chị ta kha khá tiền kia mà? Nhưng tôi không muốn nói gì cả, bởi vì chị ta là bạn cũ của Magnus vân vân và vân vân.
“Chị Lucinda ơi, không biết chúng ta đã giải quyết xong vụ thuê xe chưa nhỉ?” tôi ướm hỏi.
Một sự im lặng đáng lo ngại. Qua cách mũi Lucinda bắt đầu co giật, tôi có thể nói một làn sóng giận dữ đang trào lên bên trong chị ta. Cuối cùng, cơn giận bùng nổ, đúng lúc Clemency tội nghiệp quay lại.
“Ôi chết tiệt. Ôi mẹ kiếp… Clemency!” Chị ta chuyển cơn thịnh nộ lên người con bé đang run rẩy. “Tại sao em không nhắc chị vụ xe cộ? Họ cần xe ô tô! Chúng ta cần thuê xe!”
“Em…” Clemcncy nhìn tôi cầu cứu. “Ơ… em có biết đâu ạ…” “Lúc nào cũng có chuyện gì đó!” Lucinda gần như nói với chính mình. “Lúc nào cũng có chuyện khác để phải bận tâm. Không sao kể xiết. Tôi có dốc sức đến đâu cũng không hết việc, vẫn cứ liên tiếp chuyện nọ việc kia…”
“Chị xem này, hay là để em lo vụ xe cộ?” tôi vội vã nói. “Chắc em có thể thu xếp được.”
“Em làm được không?” Lucinda có vẻ bừng tỉnh. “Thế em lo việc đó nhé? Chị chỉ có mỗi hai tay, em biết đấy, và chị đã bỏ cả tuần lo từng chi tiết, tất cả vì tiệc cưới của em đấy, Poppy ạ…”
Trông chị ta thực sự stress, tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt đôi chút.
“Được mà! Không có vấn đề gì. Em sẽ tìm trên Những Trang Vàng hay đại loại thế.”
“Thế vụ tóc tai của em đến đâu rồi, Poppy?” Lucinda đột nhiên tập trung vào đầu tôi, và tôi thầm ước tóc mọc nhanh thêm vài xăng ti mét nữa.
“Không tệ lắm! Em chắc là sẽ vừa đủ để buộc thành búi. Chắc chắn thế.” Tôi cố gắng tỏ ra lạc quan hơn những gì đang cảm thấy.
Lucinda đã bảo tôi một trăm lần là thật thiển cận và ngu xuẩn khi sắp đính hôn mà lại đi cắt tóc ngắn đến cổ [Tôi tiên đoán được chuyện đó chắc?]. Chị ta còn bảo tôi lúc ở cửa hiệu váy cưới là với nước da nhợt nhạt [“Trắng nhợt như ma,” chị ta bảo thế] của tôi thì mặc váy trắng sẽ không đẹp, rằng tôi nên mặc màu chanh cốm. Trong tiệc cưới của tôi. May thay chị chủ tiệm váy cưới xen vào bảo Lucinda nói linh tinh: tóc và mắt tôi sẫm màu, sẽ tôn màu váy trắng hết ý. Thế là tôi chọn tin theo chị chủ tiệm.
Phục vụ mang ly G&T tới, Lucinda uống một hơi dài. Tôi uống thêm một ngụm trà đen nhạt nhẽo. Clemency khốn khổ chưa có đồ uống, nhưng trông con bé có vẻ như đang cố chìm khuất vào chiếc ghế để không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
“Với cả… chắc chị đã lo vụ hoa cưới rồi?” tôi cẩn thận bổ sung. “Nhưng em cũng có thể làm việc đó,” tôi vội vã rút lui trước vẻ mặt của Lucinda. “Em sẽ gọi điện cho linh mục.”
“Tuyệt vời!” Lucinda thở hắt ra. “Chị sẽ rất cảm ơn em! Bởi vì chị chỉ có mỗi hai tay và không thể phân thân ra được…” Chị ta đột ngột dừng lời, ánh mắt dừng lại ở tay tôi. “Nhẫn của em đâu, Poppy ? Ôi Chúa ơi, em vẫn chưa tìm thấy nó à?”
Khi ngước mắt lên, chị ta trông như bị sét đánh, tôi lại cảm thấy nôn nao.
“Chưa ạ. Nhưng sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. Em chắc là vậy. Tất cả nhân viên khách sạn đều đang tìm kiếm…”
“Và em chưa nói với Magnus?”
“Em sẽ nói ạ!” Tôi nuốt khó khăn. “Sắp.”
“Nhưng mà, đó chẳng phải là một món gia truyền rất quan trọng sao?” Cặp mắt màu hạt dẻ của Lucinda mở to. “Họ lại không nổi giận sao?”
Có phải là chị ta đang cố làm cho tôi khủng hoảng tinh thần không?
Điện thoại của tôi đổ chuông, tôi chộp lấy nó, biết ơn cái cớ để thoát khỏi chị ta. Magnus gửi cho tôi một tin nhắn, làm tiêu tan hy vọng thầm kín của tôi rằng bố mẹ anh bỗng nhiên bị rối loạn đường ruột và phải hủy cuộc hẹn:
Ăn tối lúc 8h, cả nhà ở đây rồi, đợi em sốt ruột quá!
“Điện thoại mới của em đấy à?” Lucinda cau mày chăm chú nhìn điện thoại của tôi. “Em có nhận được các tin nhắn chị gửi chuyến tiếp cho em không?”
“Có ạ, cảm ơn chị.” Tôi gật đầu. Chỉ có khoảng ba lăm tin nhắn thôi, làm chật hết cả hộp thư của tôi.
Khi nghe nói tôi bị mất điện thoại, Lucinda nằng nặc đòi chuyển tiếp tất cả các tin nhắn mới đây của chị ta cho tôi, để tôi không “mắc phải sơ suất” nào. Công bằng mà nói thì đó là một ý kiến hay. Tôi cũng bảo Magnus gửi lại tất cả những tin nhắn mới đây, và mấy cô bạn ở chỗ làm cũng vậy.
Ned Murdoch quỷ quái nào đó cuối cùng cũng đã liên lạc với Sam. Cả ngày tôi ngóng cái thư đó. Tôi liếc nhìn bâng quơ, nhưng với tôi mà nói thì nó chẳng có gì long trời lở đất. Về việc đấu thầu của Ellerton. Chào Sam. Có một số điểm. Cậu sẽ thấy trong thư gửi kèm… v.v và v.v.
Sao cũng được, mặc kệ nó, tôi nên gửi đi ngay lập tức. Tôi ấn Chuyển tiếp và kiểm tra thư đã gửi. Rồi tôi nhanh chóng bấm trả lời Magnus, ngón tay luống cuống vì căng thẳng.
Tuyệt vời! Em mong ngóng gặp hai bác quá! Phấn khởi quá!!!
JJJ
TB: Chúng mình có thể gặp nhau ở ngoài trước không? Có chuyện này em muốn nói với anh. Một việc nhỏ xíu thôi.
Xxxxxxxx.