Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 1 - Chương 20: Bức xúc 2



Lại tỷ như, khi bọn họ xuất hiện ở đâu, đang lúc Tiểu Vũ không chú ý thì
Tiểu Bạch rất là tốt bụng vỗ vỗ vai, ý bảo nàng nhìn lên. Tiểu Vũ ngẩng
đầu, chỉ thấy mái nhà có một vật không rõ nhảy xuống, Nhanh chóng rơi
xuống phía dưới. Đợi thấy rõ đó là một người thì Tiểu Vũ liền cả kinh.
Vội vàng xông lên nghĩ sẽ đỡ được hắn, nhưng không nghĩ người nọ xuyên
thấu qua cánh tay của nàng, hung hăng rơi trên mặt đất máu đỏ nhuộm một
mảng. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đi tới nhẹ nhàng ho một tiếng, trầm ổn
nói: “Bình tĩnh!”

Vào thời điểm bắt đầu, Tiểu Vũ còn chưa quen.
Chung quy còn tưởng rằng chính mình cũng là người, cho nên mỗi khi vừa
nhìn thấy có người nhảy lầu hoặc là nhảy sông tự vẫn, treo cổ các loại
thì theo bản năng liền đi ngăn trở. Tay chạm đến thân thể người nọ liền
xuyên thấu mà qua, lúc này mới tỉnh ngộ mình là một quỷ soa. Nên chỉ
biết đứng nhìn những người đó nhảy xuống, nội tâm bức xúc .

Hắc
Bạch Vô Thường cũng là nhìn thấu tâm tư của Tiểu Vũ, đều ăn ý xoa xoa
đầu nàng. Việc an ủi nàng đã thành thói quen. Tuy nói Diêm Vương phái
Tiểu Vũ cùng bọn họ làm việc với nhau, nhưng Hắc Bạch Vô Thường vẫn luôn không cho Tiểu Vũ thử nghiệm công việc câu hồn. Sinh ly tử biệt, cả hai bọn họ vốn đã nhìn thấu, cho nên có sức miễn dịch. Nhưng đối với Tiểu
Vũ là người mới mà nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không tiếp nhận
nổi. Mặt khác, Tiểu Vũ sở dĩ trở thành quỷ soa nơi Địa phủ, hai bọn họ
cũng không tránh khỏi có liên quan. Nếu không phải bọn họ câu sai người, nàng cũng không đến mức trở thành tiểu cô nương trẻ tuổi không nhà, lưu lạc làm quỷ soa. Thiếu chút nữa bởi vì đắc tội với Diêm Vương mà bị
quăng vào Đạo luân hồi làm Súc vật. Từ trên tổng hợp lại, Tiểu Bạch Tiểu Hắc rất quan tâm đến tiểu sư muội này. Đối với nàng vô cùng chăm sóc.

Giờ phút này, Tiểu Vũ ngồi ở trong bụi hoa biểu tình ngây ngốc. Nhìn một
mảnh Bỉ Ngạn Hoa đỏ rực, bất giác khép mắt lại, lại nhớ đến những màu đỏ tươi ghê người. Có chút phiền não đem đầu tóc vò rối, Tiểu Vũ bất lực.
Không phải nói quỷ không có thất tình lục dục sao? Vì sao nàng lại rối
rắm, bất an? Đồ Diêm Vương vô tích sự. Lại tìm việc này cấp cho nàng
làm. Trơ mắt nhìn người chết đi, chơi rất vui sao? Không biết Tiểu Vũ
nàng sức chịu đựng tương đối kém sao? Không biết cô nãi nãi nàng tình
cảm phong phú, nhìn người nhà khóc thê thảm như vậy nhịn không được! A,
đồ cái rắm Diêm Vương, không có việc ác nào là không cho nàng làm, các
loại thảm sự bi kịch đều cấp cho nàng gặp được!

Trong khi đó, quỷ bởi vì không có Thất Tình Lục Dục, cho nên cũng sẽ không chảy nước mắt. Bất đắc dĩ Tiểu Vũ trong lòng kịch liệt rối rắm, nghĩ muốn gào khóc một hồi, mím cái miệng nhỏ nhắn nửa ngày, một giọt nước mắt cũng không rơi
được, làm cho nàng bực bội, sầu não. Một loạt tiếng bước chân truyền
đến, Tiểu Vũ thờ ơ quay đầu lại liền đoán được là ai. Mệt mỏi, suy sụp
hạ vai xuống, Tiểu Vũ hét lên: “Hai vị đại ca, có thể cho tiểu muội một
con ngựa không? Coi như ta van cầu các ngươi, đừng lôi kéo ta đi câu hồn nữa, ta thật sự sắp không chịu được rồi .”

Tiểu Hắc cùng Tiểu
Bạch liếc mắt nhìn nhau, bất lực lắc đầu, xốc Tiểu Vũ vừa kéo đi vừa thở dài nói: “Muội tử, không phải là các ca ca không buông tha ngươi, thật
sự là không thể đắc tội với Lão Đại. Ngươi cũng đã biết sự lợi hại của
hắn, ở trên thế giới này, ngươi dù là mạo phạm thần, mạo phạm quỷ, mạo
phạm trư, mạo phạm chó! Cũng không thể đắc tội với Lão Đại của chúng ta. Muội tử, ngươi phải hiểu một chút! Hơn nữa, cái cương vị này của chúng
ta còn rất tốt. Được đi ra ngoài ngoắc ngoắc hồn, thời gian tự do vô
cùng .”

Tiểu Vũ nghiêm mặt, không nghe bất kỳ lời giải thích nào, nhưng bất đắc dĩ đành để hai ca ca tùy ý kéo đi. Ngồi một chỗ trên lan
can, Tiểu Vũ cầm trong tay một lon coca, trong miệng cắn một miếng
Hamburger, có chút không rõ cho nên nhìn cảnh tượng người đến người đi
dưới đèn neon náo nhiệt. Ngồi bên trái nàng là Tiểu Bạch, lắc lắc lon
coca lạnh. Ngồi ở bên phải nàng là Tiểu Hắc, trong miệng cắn ống hút
không biết đang suy nghĩ gì. Tiểu Vũ khó hiểu mở miệng nói: “Thứ này các ngươi mua ở đâu?” Mẹ nó, ngàn vạn lần đừng có nói với nàng là Địa phủ
cũng có bán KFC nha?

Tiểu Bạch nghe vậy, nâng gương mặt tuấn tú
vô tội lên, chỉ chỉ người bán hàng rong ven đường, mở miệng nói: “Nga,
chính là mua ở đó. Thế nào? Ăn ngon không? Kỹ thuật chuyên nghiệp của
hắn cũng là được học trong cửa hàng a, mùi vị cũng sẽ không tệ đâu .”

Tiểu Vũ ngẩn ra, theo hướng Tiểu Bạch chỉ ngây ngốc nói: “Hắn, bọn họ có thể nhìn thấy ngươi?”

Tiểu Bạch sắc mặt càng thêm vô tội, “Dĩ nhiên có thể nhìn thấy, ngươi bị ngốc?”

Bên kia Tiểu Hắc nghe không nổi nữa, tốt bụng giúp đỡ tiếp lời nói: “Ca,
ngươi nói toàn lời vô nghĩa, ngươi như vậy mà nói, Tiểu Ngũ làm sao mà
hiểu được? Đến đây, Hắc ca ca sẽ giải thích cho ngươi.”

Tiểu Bạch vẻ mặt khinh bỉ, tiếp tục loay hoay lắc lắc, Tiểu Hắc vui vẻ cười một
tiếng, hướng Tiểu Vũ giải thích: “Ngươi nhìn thấy mấy cái tiểu thương
kia a, cũng là tiểu quỷ của Địa phủ . Bọn họ không giống chúng ta ở tại
Địa phủ, mà là ở nhân gian lâu dài. Tiểu quỷ của Địa phủ chúng ta trải
rộng cả nhân giới, bọn họ gọi là thám tử. Nếu như quỷ hồn bởi vì một
chút chấp niệm cùng oán niệm, mà lưu lại ở nhân gian, lúc này, chúng ta
liền cần tìm những thám tử này giúp một tay, để cho bọn họ cung cấp đầu
mối. Vô luận địa điểm nào, triều đại gì đều có thám tử của chúng ta,
mạng lưới tình báo dày đặc vô cùng.” A? Tiểu Vũ có chút hiểu, thì ra địa phủ này còn có một đám tình báo viên? Trong đầu lại nghĩ tới cái gì,
tiếp tục hỏi: “Vậy bọn họ tại sao lại mở quán ở đây? Không cần đi thu
thập tình báo sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.