Đích Nữ Bình An

Chương 53



Bình An nói nhỏ mấy câu bên tai mã phu [1], chợt thấy mã phu biến sắc xoay người đi ra phía sau buồng xe.

[1] mã phu: người đánh xe ngựa

Quế Hoa trước mặt vẫn đang cúi đầu gào khóc, khóe mắt liếc về phía quan đạo cách đó không xa, thấy đông người người tụ tập liền nằm rạp xuống muốn túm lấy giày thêu tơ vàng của Bình An, thừa dịp lại dập đầu mấy cái khiến những người không hiểu chân tướng xuất hiện sự đồng tình. Nào biết nàng ta vừa cúi xuống, Bình An liền nhẹ nhàng tránh đi, ngược lại khiến nàng ta sửng sốt không ngờ vị tiểu thư nhà quan này lại hành động nhanh nhẹn đến vậy, làm nàng ta mấy lần chụp vào khoảng không.

“Ôi, làm gì thế hả?” Bên tai vang lên tiếng chửi bới từ trượng phu của Quế Hoa, nàng ta nhìn lại thì thấy mã phu đang cầm cuộn dây thừng to bằng ngón cái buộc vòng trên người phu quân nàng ta.

Quế Hoa ngẩn ra một lúc rồi rất nhanh đã tỉnh táo lại, vừa hung dữ đánh đấm vừa gào khóc: “Giết người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng, bọn họ đâm người ta rồi muốn giết người diệt khẩu!”

Tiếng la lối om sòm không mảy may ngăn cản được mã phu xuất thân từ quân doanh, chỉ hai ba vòng hắn đã trói chặt phu quân của Quế Hoa, rồi quay ra trói Quế Hoa, vẫn không quên nhét một miếng vải rách vào miệng nàng ta.

“Đưa về kinh thành giao cho Phủ Doãn đại nhân.” Sắc mặt Bình An lạnh lẽo như tuyết đầu mùa. “Hai người này giống như mấy tên lừa gạt tống tiền, cần phải để Phủ Doãn đại nhân điều tra. Thiên hạ mới thái bình được mấy ngày, đừng để những kẻ có tâm tư thừa cơ.” Nói xong không quan tâm đến gương mặt không còn chút máu của vợ chồng Quế Hoa, xoay người lên ngựa.

Trên bầu trời bông tuyết lấy phất rơi xuống, đường đi càng khó khăn hơn, mã phu cho xe đi thật chậm, phía sau thỉnh thoảng còn vang lên thanh âm chân đá đầu đập, Bình An bất vi sở động [2], tay giấu trong chiếc áo lông thỏ, sắc mặt hờ hững.

[2] bất vi sở động: không bị bất cứ chuyện gì làm xúc động

“Tiểu thư.” Thúy Hồng dâng lên một ly trà nóng, khẽ nói: “Phía trước chính là biệt viện An Đồng.”

Khuôn mặt Bình An run nhẹ, trong ánh mắt bình tĩnh lộ ra chút lạnh lẽo, nàng khẽ vén rèm xe lên.

Quả nhiên, con đường nhỏ lát đá xanh, cánh cửa sắt to lớn vừa dày vừa nặng được sơn đỏ đầy khí thế, hai cây cột trụ màu vàng chống đỡ cho mái hiên màu xanh kéo dài ra tới tận bên ngoài, xa xa có thể trông thấy trên tấm biển lớn có ghi hai chữ “An Đồng”. Khóe mắt Bình An run rẩy lại thêm phần lạnh lẽo.

“Tiểu thư, người đã từng tới đây ạ?” Thúy Hồng có chút khó hiểu, không rõ tại sao Bình An lại khăng khăng muốn đi con đường này, còn căn dặn khi đi ngang qua biệt viện An Đồng thì đừng quên nhắc nàng.

“Đương nhiên là đã từng tới.” Bình An trở lại như thường, thả rèm xe xuống ngồi ngay ngắn.

Đó chỉ là sự hốt hoảng như cách cả một đời thôi. Kiếp trước nàng đã trút hơi thở cuối cùng ở chính nơi này, đau đớn ấy đã khắc thật sâu trong xương tủy, hai năm sống không bằng chết ấy đến nay nghĩ lại vẫn làm nàng không rét mà run. Nơi này chính là địa ngục của nàng, một nơi nàng không dám nhắc đến cũng không bỏ xuống được.

Khí lạnh từ ngoài xe ùa vào, Thúy Hồng rùng mình nắm chặt cổ áo, Bình An cũng cảm nhận được nhưng lại bất vi sở động. Nếu không thoát khỏi số mệnh, nàng sẽ thản nhiên mà đối đầu với nó.

Lớn bé cả nhà Quý phủ nhận được tin Bình An hồi kinh đều chờ ở ngoài cửa phủ từ sớm, tự nhiên lại thành cảnh tượng vui buồn xa cách khi gặp lại. Đáng nhắc tới là con trai Cảnh Ninh của Tĩnh An và Tú Bình đã sắp tròn một tuổi đang y y nha nha được bà vú bế ra nghênh đón người cô cô lần đầu tiên gặp mặt.

Quý phu nhân lau nước mắt không ngừng oán trách Bình An, trách cứ nàng không về sớm, còn nói Tô phủ đã đặt sính lễ, ngày cũng đã chọn xong, một tháng sau sẽ xuất giá, thời gian gấp rút, rất nhiều việc bà còn chưa kịp giao phó với Bình An. Hết trách Bình An lại trách Quý Hoài Trung, trách ông không nên chọn ngày sớm như thế, dù gì đi nữa cũng nên qua hết năm rồi hãy thành hôn.

Chòm râu của Quý Hoài Trung dựng ngược: “Hôn tứ [3] hơn một năm đáng ra nên hoàn thành lâu rồi, ngay cả Thánh thượng cũng hỏi mấy lần, chẳng lẽ ta còn có thể vỗ mặt Thánh thượng à?”

[3] Hôn tứ: đám cưới được ban thưởng

Tú Bình che miệng cười vui vẻ: “Cứ vậy đi nương, tục ngữ có câu rất hay, lấy vợ không nên để qua năm mới.” Hôm nay nàng so với trước đây càng thêm uyển chuyển dịu dàng động lòng người.

“Năm, năm…” Đôi tay trắng mập bé nhỏ của Cảnh Ca Nhi vỗ vào nhau, chọc cả nhà vui mừng.

Quý phu nhân ngoài miệng nói vậy nhưng đồ cưới cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong cho Bình An, chỉ chờ tân nương quay về thành hôn. Đến khi bốn bề vắng lặng, Quý phu nhân mang theo sự lo âu căn dặn Bình An làm việc cẩn thận, đặc biệt khi nhắc tới Tô Thái phu nhân, sắc mặt bà trở nên âm trầm.

“Nói thế nào thì bây giờ toàn bộ Tô phủ do bà ấy làm chủ, vợ cả cũng tốt mà vợ kế cũng được, qua đó rồi con phải dùng lễ đối đãi, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.” Quý phu nhân nói xong thở dài. “Cho dù bà ấy có gây khó dễ con thế nào, con cũng phải chịu, bởi vì con là con dâu. Chẳng qua nếu bà ta muốn con thêm phòng, con nhất định không được đồng ý, biết chưa?”

Bà đã gặp Tô Thái phu nhân mấy lần, nét mặt tuy hòa hòa khí khí nhưng lại khiến người ta có cảm giác nói không ra lời. Hơn nữa mọi người đều biết bà ấy muốn gả cháu ngoại nữ của mình cho Định Bắc Hầu, nay lại bị Bình An nhanh chân đến trước kết thành lương duyên với Tô Bá Hiên, ai biết Tô Thái phu nhân sẽ trút cơn giận này ra thế nào. Bất quá cũng may Quý gia bà không phải kẻ yếu, muốn lấn trên đầu con gái bà thì bà cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Bá Hiên đã trở lại kinh thành, tháo ấn soái, chỉ chờ năm sau Hoàng thượng phái đi tiếp nhận công việc mới. Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Bá Hiên lần này nhất định được thăng chức, nhưng rốt cuộc là làm Hữu Đô Ngự Sử của Giam Lý viện hay là Thị Vệ Quân Đô Chỉ Huy Sứ thì không ai biết.

Kiến Khang năm thứ mười một, mới mùng năm tháng Chạp, Quý phủ đã giăng đèn kết hoa, đốt pháo hỉ trọn ba vòng quanh phủ, đến khi hỉ kiệu đến cửa, tân nương đầu đội mũ phượng, mặt che khăn đỏ, mặc áo đỏ thêu hoa văn vàng, một tay cầm gậy như ý một tay cầm bạc, chân đi giày thêu hồng được người đỡ ra đại môn Quý phủ, phía sau Quý phu nhân dẫn con dâu và Tôn nhi mặt mày vui mừng, nhưng trong mắt hàm chứa lệ nóng.

Tiếng “khởi kiệu” vang lên, gương mặt giấu trong khăn đỏ của người trong kiệu khẽ nhếch môi, không rõ là mừng hay lo, chỉ nghe được trong cái miệng nhỏ nhắn kia thốt ra ba từ: “Năm năm rồi…”

***

Lại một đêm tuyết rơi, Bình An thức dậy khi chân trời còn tối đen, nàng mở khẽ cánh cửa sỗ còn dán chữ hỷ ra, luồng không khí lạnh lẽo theo đó ùa vào vỗ lên gương mặt nàng khiến cả người nàng tỉnh táo không ít, ngoảnh lại nhìn Tô Bá Hiên còn đang ngủ say, gương mặt mới bị gió lạnh phả vào nay lại đỏ hồng như lửa. Nàng nhớ tới sự vuốt ve an ủi đêm qua, lại nhớ tới hình như hắn đã uống nhiều rượu liền khép cửa sổ, lưu giữ hơi ấm trong phòng.

Khi Tô Bá Hiên mở mắt ra thì thấy Bình An đang ngồi trước bệ cửa sổ, nương nhờ ánh nến xem tờ giấy trong tay, bóng hình nàng được khảm lên vách tường, chiếc mũi xinh xắn tạo tành độ cong đẹp mắt, hàng lông mi dày rũ xuống, chiếc cằm thon gọn lộ ra vẻ kiên nghị.

“Bình An, qua đây.” Tay Tô Bá Hiên chống đầu nằm nghiêng nhìn một lúc rồi mới nói: “Lúc này mới canh mấy mà nàng đã dậy rồi?”

Bình An thu lại tờ giấy, quay ra cười: “Lát nữa phải đi thỉnh an Thái phu nhân, nên dậy sớm chuẩn bị.” Nàng tới gần mép giường, thấy Tô Bá Hiên đưa tay ra, nàng sững một lúc rồi nắm lấy tay hắn thì lại bị hắn kéo vào trong ngực.

“Hầu gia…” Bình An thẹn thùng gọi, trong tóc tản mát ra hương thơm ngát càng chọc Tô Bá Hiên nổi lòng hươu dạ vượn.

Bình An rõ ràng cảm giác được sau lưng có gì đó, gương mặt càng như lửa đốt, muốn thoát ra lại bị Tô Bá Hiên kìm chặt.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm như vậy một lúc thôi.” Hắn vùi đầu vào trong mái tóc dài như thác nước, cuối cùng không nhịn nổi xoay người đè nàng ở dưới thân, đôi môi nóng bỏng cúi thấp xuống…

Tới lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang, bầu trời trong xanh, thời tiết hiếm khi đẹp thế này. Bình An ăn mặc chỉnh tề rồi cùng Tô Bá Hiên chạy tới viện của Thái phu nhân.

Mỗi một kiến trúc đình viện dọc theo đường đi, thậm chí từng ngọn cây ngọn cỏ Bình An đều quen thuộc, Thính Vũ Đình phía trước là nơi nàng thường đến ngồi phẩm trà; Mai Viên bên cạnh chính là nơi Tô Bá Xông kiến tạo riêng cho Chu Vân Hương thưởng mai, nàng thường lén tới đó quan sát mấy lần; còn Tứ Hà Trì kia, nơi đó từng có một nha hoàn có quyền có thế hung hăng làm nhục nàng, cuối cùng còn thiếu chút nữa đẩy nàng xuống hồ…

Năm năm, không có gì thay đổi, thay đổi duy nhất là người bên cạnh. Kiếp trước Tô Bá Xông coi thường việc đi cùng nàng, mỗi lần đều bỏ nàng một đoạn rất xa, cuối cùng còn không nhịn được chê ghét nàng bước đi chậm chạp. Còn Tô Bá Hiên vẫn luôn đi bên cạnh săn sóc nàng, thỉnh thoảng còn nhắc nàng chú ý tuyết hay nước dưới chân, cẩn thận đỡ nàng qua đoạn đường trơn trượt.

Đến nơi ở của Tô Thái phu nhân, đã có rất nhiều người kính cẩn chờ đợi. Tô Thái phu nhân mặc chiếc áo nhiều lớp thêu hoa như ý màu tím ngồi chính giữa đang cùng hai nữ tử trẻ tuổi khoác áo xanh nói chuyện. Thấy hai người Tô Bá Hiên tới liền ngừng lại, tươi cười nhìn hai người.

“Ta còn nói hai đứa con sẽ không tới sớm như thế.” Tô Thái phu nhân bảo dưỡng hợp lý cộng thêm tuổi tác không lớn, nhìn qua giống như ba mươi, gương mặt trang điểm trang nhã, không quá diễm lệ cũng không tầm thường, nhìn qua thật sự đoan trang xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén.

Lúc này thấy Bình An cung kính đứng cúi đầu, Tô Thái phu nhân hài lòng gật đầu: “Quả nhiên là xuất thân tiểu thư khuê các, lễ nghi quy củ cẩn thận tỉ mỉ hơn những người khác.”

Tiếp đó Bình An liền thỉnh an dâng trà cho Tô Thái phu nhân. Sau khi dâng trà xong, Tô Bá Hiên liền giới thiệu mọi người với Bình An, cần hành lễ thì hành lễ, cần thỉnh an thì thỉnh an.

Kỳ thực không cần Tô Bá Hiên giới thiệu Bình An cũng biết, nữ tử dung nhan kiều diễm khoác áo xanh đứng bên cạnh Tô Thái phu nhân là Chu Vân Hương, đứng cạnh Chu Vân Hương là thiếp thất Trầm di nương của lão Hầu gia, tiếp theo là con trai Tô Bá Tường của Trầm di nương cùng con dâu Mã thị và hai phòng thiếp thất của Tô Bá Tường, đứng đối diện Tô Bá Tường chính là Tô Bá Xông, lúc này ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Chu Vân Hương, ngay cả khi Bình An hành lễ với hắn, hắn cũng quên đáp lễ.

Thấy hắn mất hồn, Bình An chỉ cười, ngược lại Tô Thái phu nhân không được tự nhiên ho khan vài tiếng. Chu Vân Hương rất ung dung bình thản, cũng không đáp lại Tô Bá Xông đang si ngốc nhìn mình, chỉ nhân lúc Tô Bá Hiên nhìn tới mình thì thẹn thùng cười với hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.