Đích Nữ Bận Rộn

Chương 3: Ác phụ Ninh thị



Mẹ con Trương di
nương tiến vào, đương nhiên nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng
tuy có vui sướng khi có người gặp họa nhưng vẻ mặt vẫn hết sức cung kính

“Phu nhân, thiếp vừa làm xong chút mứt ô liu, vị còn tươi mới, ăn chút tâm tình sẽ tốt lên, bớt đi phiền muộn…”

Tiểu nha hoàn tiếp nhận, đặt lên bàn, Ninh thị thở dài “Làm thể nào mà có
thể không phiền lòng cho được…Sơ nhi rơi xuống nước vừa tỉnh lại thì Lưu di nương lại chảy máu, nếu là đẻ non thì…”

Trương di nương bước
lên phía trước, một bên bóp chân cho Ninh thị, lại nói “Phu nhân, Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ muội cùng Thu muội, phu nhân trừng
phạt là đúng theo gia pháp, Lưu di nương nếu thật sự đẻ non cũng là lỗi
của di nương. Lưu di nương mang thai mà không t ự biết, không bảo hộ tốt huyết mạch cho Thẩm gia, làm tổn hại Thẩm gia cốt nhục, chẳng có liên
hệ gì với phu nhân cả”

Ninh thị như bừng tỉnh, Trương di nương
nói đúng, nàng trước đó chẳng làm gì sai, bất quá dựa theo gia pháp xử
trí Lưu di nương thôi. Lưu di nương nếu là có thai, về lý nên báo cho
nàng biết, còn chuyện không giữ được, ngược lại chính là lỗi của nàng
ta.

Nghĩ đến đây, Ninh thị đã bớt phiền não nhưng giọng nói vẫn có chút lo lắng “Nhưng nếu lão gia trách cứ thì…”

Thẩm Hoàng Uyên vốn dĩ là thiên vị Lưu di nương, việc này mặc kệ đạo lý thuộc về ai, tâm hắn luôn như vậy.

Trương di nương bóp mạnh tay một chút “Phu nhân cũng không làm gì sai, lão gia sao lại trách được? Nói là phu nhân có chút cường ngạnh không bằng nói
lão gia bị Lưu di nương xúi giục, không chừng là nàng ta giăng bẫy để
phu nhân rơi vào…”

“Ừm…” Ninh thị nghe vậy trong lòng dường như đã có quyết định.

Trương di nương thấy thế liền cười hỏi “Sơ muội có sao không? Thiếp nghe Di nhi kể lại thì sợ hoảng hồn”

Thẩm Tĩnh Di dịu ngoan ngẩng đầu lân, ánh mắt thân tình “Tỷ tỷ không có việc gì đúng không? Đều do muội muội vô dụng, không khuyên được Lam tỷ…”

Từ lúc mẹ con nàng ta vào cửa, nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đã trải qua
sự việc ở kiếp trước, nàng càng cảm thấy rõ ràng sự dối trá của đôi mẹ
con này. Thẩm Tĩnh Di kiếp trước luôn ít nói, trước mặt nàng luôn tỏ vẻ
đơn thuần, nhưng lại thừa dịp nàng không chú ý mà cắn ngược nàng một
ngoan độc, mà Trương di nương này cũng chẳng phải người lương thiện, ở
miệng thì nói là vì mẫu thân, nhưng thật ra là muốn chia rẽ quan hệ của
phụ thân và mẫu thân.

Thẩm Tĩnh Sơ nắm chặt hay tay, các đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch, thản nhiên trả lời “Không có việc gì”

Ninh thị lỡ đễnh, chỉ cho rằng nàng vừa tỉnh lại, người vẫn còn mệt nên liền xua mẹ con Trương di nương trở về. Mẹ con Trương di nương vừa đi thì
Thẩm Tĩnh Sơ cũng đuổi tất cả mama nha hoàn ra ngoài, nghiêm túc nói với Ninh thị “Mẫu thân, người cũng không thể tin lời của Trương di nương
được!”

Ninh thị hết sức kinh ngạc “Nàng ta nói có lý, việc này
lỗi đâu phải ở ta, nếu phụ thân ngươi trách cứ, cũng là do hắn thiên
vị…”

“Mẫu thân!” Tĩnh Sơ ngắt lời, “Đạo lý là đúng như vậy nhưng
lòng người vốn dĩ luôn thiên vị, mẫu thân không phải là di nương bình
thường, mà là chính thê của An viễn Hầu Hầu phủ, làm sao lại kiến thức
hạn hẹp như Trương di nương được!

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ninh thị, Thẩm Tĩnh Sơ mới nhận ra mình quá mức nghiêm túc, lời nói
mang hàm ý răn dạy, nên dịu giọng xuống “Mẫu thân là người có lý, nếu
mẫu thân chịu hạ mình, phụ thân nhất định sẽ cảm thấy người hào phóng,
khéo léo… không bị gán cái danh ác phụ”

Ninh thị nghe vậy thì
nhíu mày, nàng vốn là con gái của tướng quân, tính tình vốn dĩ bộc trực
ngay thẳng, thiện ác rõ ràng, cũng ít chú ý những tiểu tiết này, đấu với Trương di nương lúc nào cũng dịu dàng kia, tự nhiên là bị lép vế hơn,
không biết lúc nào đã bị mang danh ghen tị di nương, ác độc với thị
thiếp, mà không cách nào chối cãi được. Mà đương nhiên là ác phụ thì sẽ
sinh ra ác nữ ức hiếp thứ nữ.

Nhìn thần sắc mẫu thân, Tĩnh Sơ lại nói thêm “Mẫu thân vốn dĩ là tâm địa thiện lương, chính là tính tình có chút cương trực, nếu không phải bị kẻ có tâm xúi giục, phụ thân làm sao lại hiểu lầm người mà đi sủng ái Lưu di nương”

Thẩm Hoàng Uyên
mặc dù không đến mức sủng thiếp diệt thê, cũng bảo toàn cho thể diện của chính thê nhưng Ninh thị cũng biết mỗi lần hắn đến Cẩm Uyển bất quá
cũng chỉ là làm theo lệ, giữ lại Thẩm gia huyết mạch thôi.

“Trương di nương…đối với ta trung thành và tận tâm…làm sao có thể xúi giục”
Ninh thị có chút do dự. Nhớ lại mỗi lần nàng nghe lời Trương di nương
xong thì mặt ngoài quả thật chiếm ưu thế nhưng thật ra lại càng thêm
khắc khẩu với Thẩm Hoằng Uyên.

Thẩm Tĩnh Sơ hừ lạnh “Mẫu thân,
nếu Trương di nương trung thành tận tâm với người thì sao có thể leo lên giường của phụ thân! Nàng ta chẳng qua là muốn nương nhờ mẫu thân thôi! Trương di nương cũng thế, Thẩm Tĩnh Di cũng vậy!”

Ninh thị nghe
được lời này quả thật sắc mặt trầm xuống, tuy rằng nàng không biết Thu
Cúc rốt cuộc đã làm gì để lão gia coi trọng, nhưng sự thật là từ sau khi nàng ta lên di nương thì ác danh của nàng ngày càng sâu, quan hệ với
Lưu di nương cũng ngày càng kém đi.

Thật không hiểu vì sao Tĩnh
Sơ còn nhỏ tuổi lại hiểu biết nhiều như vậy, Ninh thị bèn búng tay lên
trán nàng “Tiểu hài tử, về sau đừng có nói trước mặt người khác những
lời này. Huống hồ Di nhi còn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi,
ngươi đề phòng cũng được nhưng đừng làm sứt mẻ tình cảm tỷ muội!’

AI nói Thẩm Tĩnh Di chưa từng làm? Bắt tại trận kẻ thông dâm, giết người
diệt khẩu, nàng đã trải qua một kiếp, mặc dù hiện tại sự việc còn chưa
xảy ra nhưng sự tình này trong lòng nàng đã sớm là chuyện rõ ràng rồi.

Thẩm Tĩnh Sơ tự biết trong lòng mẫu thân đã cảnh giác hơn với TRương di
nương, liền âm thầm thở nhẹ, cười làm nũng “Nữ nhi sao dám? Bất quá chỉ
nói trước mặt mẫu thân thôi!”

Bên ngoài nha hoàn báo lại, nói là
Cửu tiểu thư ở Lê uyển cũng đã tỉnh, chẳng qua vẫn còn mê sảng, sự việc
gì cũng đều quên hết. Ninh thị nhíu mày, thưởng xuống một chén tổ yến,
sai người dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt.

Nha hoàn nhận lệnh
lui ra thì Bảo Âm vào bẩm lại “Phu nhân, thầy thuốc đã khám xong, Lưu di nương quả thật mang thai nhưng nàng mặc dù chảy máu, thai nhi cũng chưa sao, phu nhân xin hãy an tâm”

Ninh thị nhẹ nhàng thở ra, náo
loạn chết người cũng chẳng phải chuyện tốt gì, mặc dù không phải cốt
nhục của nàng nhưng nàng cũng không đến mức làm ra chuyện tệ hại như
vậy.

“Bất quá…” Bảo Âm do dự

“lão gia vừa mới qua Hương uyển, Lưu di nương nói…”

Thấy Bảo Âm do dự, Ninh thị càng khẳng định Lưu di nương chẳng nói lời gì tốt đẹp, quát to “Nàng ta nói gì?”

Bảo Âm cắn môi “Lưu di nương nói Tứ tiểu thư chẳng qua là vô tình đẩy Lục
tiểu thư, phu nhân biết rõ thân thể di nương không khỏe, còn bắt nàng ta quỳ xuống, nói phu nhân…Phu nhân cố ý hại cốt nhục trong bụng nàng ta!”

“Cái gì!” Ninh thị giận dữ đập tay lên án, Lưu di nương này dám lật ngược
phải trái, chỉ hươu nói ngựa, dám ở trước mặt lão gia bôi nhọ sự trong
sạch của nàng!

Bảo Âm không dám ngẩng đầu, Thẩm Tĩnh Sơ lập tức
khuyên Ninh thị “Mẫu thân, Lưu di nương xưa nay vẫn như vậy, mẫu thân
lát nữa gặp phụ thân, thái độ nên khiêm tốn ôn nhu chút, bằng không với
thái độ vừa nãy, khẳng định phụ thân sẽ hiểu lầm!”

Ninh thị nghe
vậy bèn cố nén giận, cố gắng bình tĩnh lại, nghe thấy bức rèm lay động,
một nam nhân trung niên anh tuấn bước vào, giọng nói có vẻ uy nghiêm
“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.