Cảnh sát đóng tại bệnh viện giải quyết sự việc rất nhanh chóng. Mặc dù người nhà bệnh nhân vẫn không phục nhưng đối mặt với súng thật đạn thật thì bọn họ không thể không bình tĩnh.
Chuyện này cũng chứng tỏ năng lực làm việc của cảnh sát vẫn rất tốt. Thiết lập đồn công an do cảnh sát đóng quân tại bệnh viện đúng là có thể ngăn chặn được rất nhiều vụ việc gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhất là đối với một số người lợi dụng việc gây rối để thu lợi thì càng phải điều tra rõ ràng xử phạt nghiêm minh.
Nhưng mà đồn công an là được thiết lập sau khi có bác sĩ bị bệnh nhân kích động hoặc người nhà sát hại, tại sao lại không được thành lập khi người nhà bệnh nhân bị bảo vệ của bệnh viện đánh chửi cơ chứ?
Cảnh sát vừa mới giải quyết được xung đột của hai bên thì mấy phóng viên truyền thông đã chạy tới hiện trường. Hiện nay quan hệ bác sĩ bệnh nhân là một trong những chuyện được dân chúng cả nước chú ý. Cả đời người bao giờ chẳng có lúc phải tới bệnh viện, tất cả mọi người đều hy vọng nhận được sự chăm sóc và chữa trị công chính, công bằng khiến người ta an tâm.
Bởi vì có sự tham gia của truyền thông nên đám cảnh sát nhất thời cũng bó tay. Huống chi bệnh viện này nổi tiếng cả nước, bệnh nhân cộng thêm cả người nhà đến từ khắp nơi cũng phải đến mấy vạn người. Mà trong những người này còn tàng long ngọa hổ, nếu thật sự làm to chuyện thì chẳng có lợi cho bất cứ bên nào cả.
So với việc bị dân chúng truyền miệng rồi lại thêm mắm thêm muối, chẳng bằng mượn truyền thông để phản ứng.
Cảnh sát khuyên giải người nhà bệnh nhân khiến cho bọn họ bình tĩnh, có chuyện gì thì vào giải quyết trong phòng họp. Nhưng người nhà bệnh nhân cũng rất thông minh, nếu muốn phơi bày sự thật ra ánh sáng thì phải công bố cho dân chúng biết, giải quyết ngay trước mặt mọi người thì bọn họ cũng có chỗ dựa.
Cứ như vậy, bốn bên truyền thông, bệnh viện, cảnh sát, người nhà bệnh nhân đều đứng ở trước cổng lớn bệnh viện nói hết ngọn nguồn sự việc.
Hóa ra đám người nhà bệnh nhân này đưa ông cụ già 70 tuổi nhà họ đến chữa bệnh. Ông cụ vì chuyện ngoài ý muốn làm cho hạ thể, cũng chính là “cậu bé” bị thương, đau nhức khó chịu, sinh mệnh bị đe dọa. Nhưng trong quá trình kiểm tra, một vị bác sĩ nữ lại thẹn thùng không dám nhìn “cậu bé” của đàn ông nên làm chậm trễ thời gian chữa trị khiến cho bệnh tình của ông cụ nặng thêm, sau đó ông cụ qua đời.
Người nhà bệnh nhân phẫn nộ kể lại toàn bộ sự tình nhất thời khiến cho quần chúng đang quây lại xem chửi um lên, công khai lên án. Người ta nói “Lương y như từ mẫu”, thầy thuốc đối xử với bệnh nhân cũng giống như cha mẹ đối xử với con cái. Chẳng lẽ bạn làm bố mà lại ko xi tè cho con gái, làm mẹ lại ko thể ôm con trai đi tè được hay sao? Lại nói, thầy thuốc chính là nghề chuyên phải đối mặt với thân thể người, làm bác sĩ lại ngượng không dám nhìn cơ thể bệnh nhân có khác gì cảnh sát sợ súng lục, nhân viên chữa cháy mắc bệnh sợ nước, phi công sợ độ cao, Hắc Bạch Vô Thường sợ quỷ!!!
Đợi đã…Lưu Anh Nam rất tức giận cũng muốn tham gia một phen bỗng nghĩ tới chuyện này bắt nguồn do “cậu bé” của một ông già bị thương. Do vị trí đặc biệt của chỗ bị thương nên rất có thể sẽ bị đưa đến khoa tiết niệu, mà đối tượng xem mắt hôm nay không phải là bác sĩ khoa tiết niệu hay sao? Lại là một nữ bác sĩ hay ngượng, chẳng lẽ là…
Chắc là không phải đâu? Lưu Anh Nam có chút bối rối. Đây cũng không phải là một khởi đầu tốt đẹp. Có điều theo như giới thiệu của Lương Mỹ Thần thì cô bác sĩ khoa tiết niệu đó là một thầy thuốc có kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi, y thuật cao siêu, do đã nhìn thấy quá nhiều “cậu bé” nên mới liên tiếp thất bại khi đi xem mặt. Nếu là cô ấy chắc hẳn sẽ không ngượng đâu.
Để cho chắc ăn Lưu Anh Nam vẫn quyết định không nhìn đám đông nữa mà tự mình đi tới khoa tiết niệu. Lúc này đã sắp hoàng hôn, cũng chuẩn bị tới ca đêm rồi.
Hắn lách qua mọi người đi vào tòa nhà khám bệnh từ bên cửa hông. Trong tòa nhà rất trống trải, đa phần mọi người đang hóng chuyện ngoài cửa, những ca bệnh nặng thì được đưa sang tòa nhà nội trú. Các cửa phòng bệnh đều đóng chặt, không có vị bác sĩ hay y tá nào dám mạo hiểm xuất hiện bởi sau khi xuất hiện chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lưu Anh Nam nhìn bảng hướng dẫn ngoài cửa thì thấy khoa tiết niệu ở tầng 6. Đúng lúc này một tiếng “đinh” vang lên, thang máy tới rồi, Lưu Anh Nam không hề suy nghĩ đi thẳng vào. Vào rồi mới thấy hối hận, thang máy này đang đi xuống. Không còn cách nào khác đành đi một vòng vậy.
Trong thang máy ngoài hắn ra còn có ba người khác. Hai người đàn bà mặc áo blouse trắng, một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường đứng cúi đầu trong góc tường, không nhìn rõ mặt ông ta, chỉ thấy trên đầu còn lơ thơ mấy sợi tóc, đa số đều là tóc bạc. Đây là một người già người gầy như que củi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hai cô bác sĩ đều khá trẻ. Vừa vào thang máy Lưu Anh Nam đã ngửi thấy mùi nước hoa quyến rũ trên người hai cô nàng ấy. Trong đó có một cô dáng ngừoi cao gầy, dưới áo blouse trắng lộ ra một đôi chân thẳng tắp mượt mà được giấu trong đôi tất chân màu da. Hai cái cúc áo chỗ cổ áo hơi mở ra hé lộ chiếc cổ trắng nõn, thon dài tựa như cổ thiên nga. Chiếc cằm nhọn, bờ môi đỏ mọng trơn bóng như cánh hoa hồng kiều diễm ướt át. Chiếc mũi cao và thẳng, phía dưới đôi lông mày kiếm là cặp mắt đen láy khiến cho người ta có một loại cảm giác lãnh ngạo, thanh cao. Mái tóc dài được buộc gọn ghẽ phía sau đầu, bên tai thả ra hai sợi nhỏ tăng thêm vài phần dịu dàng.
Mà bên cạnh cô ấy là một cô nàng mập mạp, trên mặt trét đầy son phấn trắng bềnh bệch khiến người ta không nhìn ra tuổi. Cô ta nhăn mày, cắn răng, vẻ mặt thống khổ thấp giọng nói với cô nàng bác sĩ xinh đẹp bên cạnh:
-Thật là xui xẻo. Nếu không phải vừa rồi cậu đang có ca khám gấp thì tớ đã trực tiếp xếp cho lão già kia đến phòng cậu kiểm tra rồi. Lão già ấy cũng đã bẩy tám mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn khiến người ta nhìn vào cũng chết khiếp mà còn bảo tớ phải xem “cậu bé” của ông ta? Nghĩ lại tớ cũng muốn nôn…Ai da, không nói nữa, không nói nữa, cha nuôi của tớ…À, viện trưởng bảo tớ về nhà lánh tạm 2 ngày. Cậu đi tới nhà xác trao đổi với các chuyên gia và pháp y một chút rồi thông báo nguyên nhân cái chết của lão già kia không phải do “cậu bé” tạo thành nhé. Cụ thể thế nào cha nuôi của tớ đã nói hết với cậu rồi. Yên tâm đi, các chuyên gia pháp y và giám định cấp trên đều đã thu xếp xong xuôi rồi…
Cô béo gian giảo nói. Có lẽ do đang rất bối rối hoặc căn bản không để Lưu Anh Nam và ông già trong góc vào mắt, hoặc là tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của ông cha nuôi viện trưởng cho nên cô nàng không hề cố kỵ gì dặn dò cô bạn bác sĩ xinh đẹp.
Cô nàng bác sĩ xinh đẹp kia mặt không hề đổi sắc đầy vẻ cao ngạo lãnh khốc, cũng không nói là đồng ý hay không. Còn cô béo kia lo lắng vô cùng, liên tục kêu xui xẻo.
Không cần phải nói cũng biết cô béo này chính là người gây ra sự cố này. Không ngờ được cô ta còn có ô dù, vào lúc ban căng như thế này lại muốn chạy trốn, còn dùng thế lực để quấy nhiễu việc giám định pháp y. Thật độc ác mà!
Lưu Anh Nam hừ lạnh trong lòng, hận không thể nhảy ra khỏi thang máy. Hắn sợ anh giai Thiên Đạo đánh thiên phạt xuống giết nàng ngay lập tức…
“Đinh”, một âm thanh vang lên giòn giã. Tòa nhà khám bệnh to như thế này bao gồm 8 tầng phía trên và 3 tầng phía dưới. Lưu Anh Nam chưa từng đến đây nhưng cũng đoán phía dưới đại loại là chỗ đỗ xe gì đó.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Đập vào mặt là một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho người ta toàn thân sởn tóc gáy như rơi xuống hầm băng. Mà ngay tại cửa thang máy có một cô gái mặc quần trắng đang đứng đó. Tóc đen như thác buông phía trước ngực, trên mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm về phía trước. Dưới chân cô ta đi một đôi giày cao gót đỏ như máu, cả người đầy tà khí khiến cho người khác không rét mà run.
Cô gái mặc quần trắng đó từ từ vươn một bàn tay ra, trong miệng không tiếng động nói:
-Cho tôi đi lên, cho tôi đi lên…
-Ối giời ơi, mau đóng cửa. –Cô béo kia bỗng rống lên một tiếng, vội vàng bấm phím đóng cửa. Cửa thang máy đóng lại rồi bắt đầu đi lên trên. Nàng bác sĩ xinh đẹp thắc mắc hỏi:
-Sao không cho cô ấy đi lên?
-Lên cái gì mà lên? Cậu không thấy trên cổ tay cô ta có một cái bảng gỗ nhỏ hay sao? –Cô béo vô cùng hoảng sợ nói:
-Tầng thứ nhất đó là nhà xác của bệnh viện chúng ta. Bảng gỗ đó được buộc vào cổ tay xác chết trong nhà xác để phân biệt. Tớ từng nghe mọi người kể chuyện đã gặp phải quỷ muốn đi thang máy, không ngờ bây giờ gặp được thật, làm tớ sợ muốn chết…
-Bảng gỗ nhỏ đó…-Cô bác sĩ xinh đẹp có chút nghi ngờ, dù sao chuyện ma quỷ cũng khiến người ta không thể tin được.
Cô béo lại khẳng định chắc chắn:
-Đúng đấy, tớ chính mắt trông thấy, xác chết trong nhà xác đều có bảng gỗ đó…
Đúng lúc này từ phía sau chỗ mấy cô nàng bỗng có một cánh tay khô quắt, tái nhợt như tờ giấy vươn ra. Trên mu bàn tay và cổ tay còn lấm chấm những đốm màu tím, mà trên cổ tay gân guốc đó cũng có một cái bảng gỗ nhỏ. Một giọng nói khàn khàn truyền tới:
-Là bảng gỗ như thế này đúng không?