Hai người thông qua điện thoại tiến hành liên lạc, hẹn
sau khi tan làm gặp nhau ở trước cổng siêu thị.
Nhà trai là một nhân viên công vụ trong cục, hai mươi
tám tuổi, theo người tiến cử nói thì người đàn ông này rất ổn trọng.
Nhưng điều thứ tư trong sổ tay xem mắt đã ghi rõ trên giấy
trắng mực đen: lời của người tiến cử ngàn vạn lần không thể tin hoàn toàn.
Bình Phàm cùng hai mươi lăm giống nam xem mặt, toàn bộ
người tiến cử đều dùng chữ ổn trọng để hình dung.
Nhưng trong lòng Bình Phàm, chỉ có số thứ tự 17 được
coi là có thể xứng với lời khen này – vóc dáng nho nhỏ 186, nặng hai trăm cân,
tuyệt đối đủ ổn đủ trọng.
Bình Phàm tới cổng siêu thị từ sớm nên thuận chân
xuống tầng chót siêu thị mua chocolate.
Mỗi lần đi xem mắt về gặp cảm giác thất bại, cô sẽ ăn
một khối chocolate — đó đã trở thành thói quen của Bình Phàm.
Mịn như nhung hòa tan trong miệng, ít nhất còn có thể
làm cho cô có ba phút cảm thấy hạnh phúc.
Bình Phàm không tham lam, ba phút hạnh phúc đã là rất
thỏa mãn.
Đáp thang cuốn tự động lên tầng lầu, trong lúc vô tình
thì cô phát hiện có một người đàn ông đang nấp bên cạnh quầy son phấn ngó dáo
dác, ánh mắt quay mòng mòng nhìn về phía cửa siêu thị.
Trong lòng Bình Phàm động một cái, trực giác nói cho
cô biết, người này chính là vị nhân viên công vụ nghe nói là ổn trọng kia – số
hai mươi lăm.
Giờ phút này, nhất thời có một cô gái xinh đẹp đứng ở
trước cửa lớn siêu thị, hai mươi lăm nhìn thấy, hai mắt lập tức phát sáng,
giống như đèn pha cường lực, thân thể đứng thẳng, giật nhẹ y phục, đang chuẩn
bị đi qua thì ai dè bạn trai cô gái kia dành trước một bước đi đến. Hai mươi
lăm chỉ có thể thất vọng nhìn hai người kia ôm nhau ngọt ngào rời đi.
Cổng siêu thị là địa điểm hẹn gặp tốt nhất từ trước
tới nay, tất cả mọi người đều thích hẹn bạn bè ở nơi này, cô gái kia chân trước
vừa đi, một cô gái khác… tướng mạo thường thường mộc mạc lại đi tới.
Hai mươi lăm dùng ánh mắt đánh giá cô gái kia hồi lâu,
trên mặt nhất thời bịt kín một tầng thất vọng, xoay người muốn đi nhưng lại do
dự rồi lấy điện thoại di động ra.
Thật ra hai mươi lăm làm một loạt hành động nghệ thuật
như vậy, nguyên nhân rất đơn giản: hắn muốn ở trong bóng tối nhìn tướng mạo của
Bình Phàm, nếu như vừa mắt liền chạy ra làm quen, nhưng nếu không vừa mắt thì
lập tức chuồn êm ra cửa sau siêu thị, tìm cớ hủy bỏ xem mắt.
Nhưng trước khi đi, hai mươi lăm chưa từ bỏ ý định,
bấm số gọi cho Bình Phàm muốn xác nhận phỏng đoán của mình có chính xác hay
không.
Bình Phàm mời hắn nhẹ nhàng chuyển đầu, hướng bên trái
mà nhìn.
Hai mươi lăm nghe lời làm theo, ánh mắt dời đi, mặc dù
trong mắt không có ánh sáng, nhưng nhìn quang cảnh kia, tướng mạo Bình Phàm
cũng coi như là tạm được.
Tuy nói đó là nhạc đệm nho nhỏ nhưng cũng đủ knock out
một nửa tinh lực của Bình Phàm.
Vóc người hai mươi lăm bình thường, mang mắt kính,
tướng mạo đại chúng.
Cái gọi là tướng mạo đại chúng chính là nhét vào một
đống người liền bị vó ngựa vùi dập, ngay cả bọt khí cũng không tài nào bay lên
được.
Thật ra thì nhìn kỹ, ngũ quan hai mươi lăm cũng đoan
chính, cũng không khó nhìn, chẳng qua là thân thủ thần thái không mang theo lỗi
lạc, không cách nào làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Khôn khéo quá độ, ngược lại đánh mất phong phạm đàn
ông, mà vừa rồi hắn còn ẩn núp ngó nghiêng lại càng làm cho thân hình nao núng
ba phần.
Thời gian cơm tối đã đến, hai mươi lăm dẫn Bình Phàm
tới một quán cơm ăn nhanh giá tiền thấp nổi tiếng giữa trung tâm thành phố.
Bình Phàm lựa chọn phần ăn có giá thấp nhất. Cô nhìn
ra được, hai mươi lăm vì hành động này của cô mà rất vui vẻ, giọng nói cũng
nhiệt tình thêm mấy phần.
Không muốn chiếm tiện nghi của hắn, ăn cơm xong, Bình
Phàm chủ động mời hắn uống cà phê, coi như là trả tiền cơm của hắn.
Cha
hai mươi lăm là cục trưởng cục tài xế, vì thuận tiện cho công tác nên chuyện
bát quái nào, ở đâu ông cùng đều truyền bá lại cho người trong gia đình. Cho
nên lúc uống cà phê, hai mươi lăm văng nước miếng tứ tung, nói nào là cục
trưởng lúc ở trên bàn ăn thì như thế nào như thế nào, thư ký ở bên cạnh phải
làm sao làm sao, trong giọng nói không thiếu một phần hâm mộ.