Tuy nói vừa rồi còn trong trạng thái thương tâm, nhưng
điều kiện tiên quyết là không có Doãn Việt ở đây. Vào thời khắc này, cô có chút
lúng túng.
Tình huống là vậy: Bình Phàm dựa vào cửa, mà Doãn Việt
mở cửa, Bình Phàm thuận thế ngã xuống đất, mà Doãn Việt còn đang đứng.
Đáng nói chính là, Doãn Việt đang dạng hai chân ra
đứng.
Còn đáng nói hơn nữa chính là, Doãn Việt có thể vừa
mới tắm xong, cho nên hạ thân chẳng qua chỉ dùng một cái khăn tắm vây quanh.
Đáng nói hơn hơn nữa chính là, Bình Phàm hoàn toàn
nhìn thấy tất cả.
Tuy nói đã kiến thức rất nhiều lần, nhưng dù sao trạng
huống hôm nay cũng đặc thù. Hai người trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc Bình Phàm
ngồi dậy, nói: “Cái đó, em chỉ ngồi nơi này một chút.”
Nửa đêm canh ba chạy đến trước cửa nhà người khác
ngồi, Bình Phàm cảm thấy lần này mình lấy cớ rất là uy vũ.
Doãn Việt vẫn duy trì trạng thái mặt than, mhưng da
thịt cơ ngực trên người rải đầy nước, nhìn qua, rất khiêu gợi.
Bình Phàm đỏ mặt.
Lại trầm mặc hồi lâu, Bình Phàm cảm thấy hôm nay mình
nhất định là đem trầm mặc làm cơm ăn .
Đang suy nghĩ có nên mở miệng tiếp không thì lại không
có cơ hội này —— Doãn Việt trực tiếp tiến lên, giống như nói tiểu Mễ,
“Vụt” một cái ôm lấy cô.
Bình Phàm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, lúc kịp
phản ứng lại thì phát hiện mình đã nằm trên giường.
Sau đó nữa, Doãn Việt đè lên.
Sau đó nữa nữa, cô trải qua một cuộc vận động.
Xong chuyện, Bình Phàm vẫn đang thở gấp, thật sự là
rất khó hiểu rõ tính lôgic của chuyện đã xảy ra.
Có ai biết, vì sao bỗng nhiên lại lên giường rồi?
Nghi ngờ nghi ngờ, thật nghi ngờ.
Đang nhướng mày, Doãn Việt đặt câu hỏi: “Em hối
hận?”
Hối hận? Là chỉ, hối hận đã tới nơi này, hay là chỉ,
hối hận vì lần này chưa xác định quan hệ đã xảy ra vận động?
Nhưng, đáp án dĩ nhiên là, hai cái đều không hối hận.
Bình Phàm dùng chăn bao lấy ngực mình, ngồi nửa người
dậy, nghiêm túc nhìn Doãn Việt, nói: “Em muốn giành anh trở về.”
Có lẽ vừa rồi da thịt chi thân cho cô thêm sức lực, có
lẽ vừa rồi thân thể Doãn Việt lưu luyến bên trong mình cho cô thêm dũng khí,
tóm lại, Bình Phàm quyết định muốn đối mặt với tất cả.
Cô muốn bước ra một bước này.
Trừ khi Doãn Việt xác xác thật thật nói cho cô biết,
không hề yêu cô nữa. Như vậy, Bình Phàm sẽ rời đi.
Cô đã không thể bỏ, đợi nửa đời, rốt cuộc mới xuất
hiện một người cô yêu như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng buông tay hắn.
Tự ái gì đó, trước mặt tình yêu, chỉ là một đóa mây
trôi.
Cô muốn hắn, chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi nói xong, cô đợi Doãn Việt trả lời.
Sự sống chết của cô, tất cả đều phụ thuộc vào một câu
nói của hắn, thậm chí chỉ mấy chữ thôi.
Lòng người là khó đoán nhất, mới đầu còn nhắc nhở bản
thân mình không nên nghiêm túc, song kết quả là, lại lún vào sâu hơn.
Quay đầu lại cũng đã chậm, huống chi, Bình Phàm không
tính quay đầu lại.
Cả đời người, tóm lại có bao nhiêu kinh nghiệm yêu
oanh oanh liệt liệt, nếu không, cuộc sống có nghĩa gì?
Tuy nói như vậy, bên trong vẫn thấp thỏm, giống như
chờ điểm thi tốt nghiệp cấp ba, khẩn trương nhưng cũng phải chịu đựng.
Tay Doãn Việt, từ từ duỗi ra, sau đó, ôm lấy cô.
Gấp gáp, hung hăng, thật chặt.
Một cái ôm ấm áp, lồng ngực khoan hậu, bàn tay to có
lực.
Bình Phàm tìm được rồi.
Được phép hưng phấn quá mức, hai người ngủ không được,
dứt khoát rời giường mặc quần áo đi ra ngoài.
Giờ phút này là bốn giờ sáng, dọc đường đi đều im ắng,
trời đất phảng phất chỉ có hai người bọn họ. Bình Phàm mở cửa sổ xe ra, gió
phần phật thổi bay tóc cô, cảm giác hổn độn kích thích.
Nơi đến là bờ sông, Doãn Việt muốn thực hiện lời
hứa của mình —— Tết đến mang Bình Phàm ra bờ sông đốt pháo hoa.
Thỉnh thoảng, Bình Phàm phảng phất phát hiện Doãn Việt
nhìn mình, cảm giác có chút ngượng ngùng, cũng không bắt được chứng cớ, chỉ có
thể đánh vỡ bát cơm trầm mặc: “Gần đây, anh làm sao trôi qua?”
“Không nhớ rõ nữa.” Doãn Việt trả lời.
Duỗi ngón ra tay, mới bốn ngón, Bình Phàm cảm thấy hắn
trả lời có lệ, đang muốn thất vọng thì Doãn Việt tiếp tục: “Quá thống khổ,
cho nên không muốn nhớ lại.”
“Tại sao lại thống khổ?” Tim Bình Phàm đập
“Rầm rầm rầm phanh”.
“Bởi vì em rời đi.”
Vốn cho rằng sẽ nhận được đáp án không rõ ràng. Không
ngờ Doãn Việt sẽ nói lời lãng mạn như vậy.
Thật ra thì, tiểu thuyết không cao siêu cho lắm, có
thể nói, giả sử người ta có thật lòng, như vậy thì Bình Phàm cũng phải đáp lại
một phần đại lễ.
“Em rời đi, là vì anh không giải thích cho
em.” Bình Phàm giải thích.
“Anh rời đi, là vì em không ở tại chỗ chờ
anh.” Doãn Việt nói.
“Em vốn cho rằng…”
“Cho rằng anh không yêu em?”
Bình Phàm bị cướp lời kịch, á khẩu không trả lời được,
chỉ có thể siết chặc áo, thấp thỏm không nói gì.
Xe chạy trên đường lớn, yên tĩnh, giống như một con
thú khổng lồ an tĩnh.
Một lúc lâu sau, Doãn Việt bên cạnh phát ra một tiếng
thở dài rất nhỏ: “Làm sao anh có thể không yêu?”
Hiệu quả của những lời này rất chậm, giống như một cổ
nước ấm áp, rót vào thân thể của cô.
Hiệu quả của những lời này rất mạnh mẽ, mùa đông rét
lạnh, mỗi một tấc da thịt Bình Phàm đều giống như mới vừa bị khăn nóng lau qua.
“Nếu như không yêu, anh sẽ không suy nghĩ về em
trong bảy năm qua.” Tay Doãn Việt nắm lấy tay lái, ổn định.
Gì kia, xin nhờ, ruột non dạ dày Bình Phàm xoắn lại.
Lần trước chia tay, Doãn Việt cũng nói bảy năm.
Bảy năm trở về trước chính là lúc học cấp ba.
Khó có thể là, ý những lời này là chỉ, khi đó Doãn
Việt đã có cảm giác với mình rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, giác quan thứ
sáu của con gái mãnh liệt như vậy, có người thích mình nhất định sẽ biết.
Cho nên Bình Phàm tình nguyện tin những lời này của
Doãn Việt chẳng qua chỉ đang tạo không khí mà thôi.
“Em không tin là chuyện bình thường, vì có đôi
khi anh cũng rất kỳ quái, rõ ràng thích một cô bé như vậy, nhưng lại không dám
để lộ ra nửa phần dấu vết, chỉ đem bí mật giấu trong lòng, đến tột cùng là như
thế nào?”
“Chạy đi nói chuyện với Phương Nhan, thật ra thì
trong nội tâm âm thầm muốn đến gần nhìn em một chút, bởi vì mỗi lần chúng ta
gặp riêng nhau, em đều giống như thỏ chạy trốn vào bụi cỏ.”
“Có lần trong lúc vô tình phát hiện em và anh đi
học trên cùng một con đường, rất vui, cho nên bấm đúng thời gian chờ em ở đó.
Đáng tiếc một tuần sau, anh đợi một tiếng cũng không thấy tung tích của em. Thế
mới biết, sau này em sẽ không đi học cùng anh nữa.”
“Nhìn thấy em vì giúp Phương Nhan mà làm trễ nãi
chuyện của mình, trong lòng rất tức giận, lại không lý do bực mình với
em.”
Còn có, còn có, còn có.
Doãn Việt mỗi một chuyện lại một chuyện, từng sự kiện
đã qua đều nhắc tới. Thật ra thì cũng không phải là bối rối trong lòng, chẳng
qua là nhớ lại quá rõ ràng, cô chỉ có thể há hốc miệng, không thể tiếp thu.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, thái độ của hắn rất nhạt,
nhưng những lời nói này … đủ để khiến cho Bình Phàm khiếp sợ nghiêng trời
lệch đất.
Doãn Việt thích cô, ngay cái năm mà cô chỉ ngước nhìn
không dám nhích tới gần, hắn đã thích cô?
Tim đập loạn, lên lên xuống xuống, xương cốt cũng tê
tê dại dại.
Bình Phàm nói không nên lời. Giờ phút này, trong lòng
không phải là đắc ý, không phải là hư vinh, chỉ có một loại hạnh phúc nhàn
nhạt.
Cả đời, có thể gặp được người yêu mình đồng thời mình
cũng yêu người đó, trời cao đối với cô thật không tệ.
Chẳng qua là, Phương Nhan thì sao?
Bình Phàm hỏi nghi vấn của mình.
“Bọn anh là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đến nay
cô ấy trong mắt anh vẫn chỉ là con nhóc xấu xa mặc váy trèo lên cây nhanh như
chớp, mấy đứa bé phía dưới toàn bộ đều nhìn thấy quần lót.”
Đang nói chuyện, đã đến bờ sông, xe dừng lại, Doãn
Việt từ sau xe lấy ra pháo hoa đã chuẩn bị xong từ trước.
“Anh không có cảm giác gì với cô ấy, cô ấy cũng
giống anh, không có cảm giác gì. Thật ra thì, người cô ấy thích là A
Thanh.”
“Nhưng mà, mẹ A Thanh nói cho em biết, chẳng qua
chỉ có A Thanh yêu đơn phương Phương Nhan.” Bình Phàm cảm thấy quan hệ này
đủ phức tạp.
“Dì mẹ A Thanh, dù bề ngoài con mình có thế nào
cũng vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra ý nghĩ trong lòng của cậu ấy. Nhưng
trong mắt người ngoài bọn anh, A Thanh đối với Phương Nhan rất ôn hoà, mà
Phương Nhan dường như cũng không giữ được mắt mình nhìn hắn. Nhưng hết lần này
tới lần khác, hai người tuy nhớ đối phương, nhưng người nào cũng không chịu
nói, ai cũng không muốn bước ra trước một bước. Đều chờ đợi, nhìn, ép buộc đối
phương. Tính cách quá giống nhau, cũng rất bướng bỉnh, sợ nói trước một câu sẽ
thua. Thật ra thì, đã chân chính yêu một người, thua thì có sao? Chẳng qua lúc
ấy hai người vẫn không rõ đạo lý này, lãng phí thời gian hai, ba năm. Rốt cuộc
có một ngày, không biết là người nào mở miệng trước, hai người ở cùng một chỗ.
Không ngờ cha mẹ Phương Nhan biết chuyện này, dù sao cũng không muốn A Thanh và
con gái mình ở chung một chỗ, còn lôi luôn anh vào. A Thanh không rõ chân
tướng, hiểu lầm anh. Hơn nữa trong lúc tốt nghiệp, cha anh còn thông qua quan
hệ, gạch tên cậu ấy, hai chuyện cộng lại, bọn anh gây gỗ lớn một hồi… Chuyện
về sau, em cũng biết .”
“A Thanh gặp chuyện không may, Phương Nhan tự
giam mình ở trong phòng suốt một tháng, gầy thành da bọc xương. Nhưng cũng may,
cô ấy giãy dụa đi ra, bảo là muốn chờ A Thanh, cô ấy muốn nói với A Thanh một
câu. Những năm này, bởi vì tín niệm, cho nên cô ấy vẫn không tìm bạn
trai.”
Bình Phàm tin lời Doãn Việt, từng chữ đều tin tưởng,
hắn sẽ không lừa cô.
Như vậy, lần trước Phương Nhan nói với mình, đến tột
cùng là có mục đích gì?
Doãn Việt đem một cây pháo hoa tiên nữ đặt vào trong
tay Bình Phàm, đốt dùm cô, ánh bạc nho nhỏ bắn ra xung quanh rất tinh tế rơi lả
tả, đẹp không sao tả xiết.
Bình Phàm quơ hai tay, trên không trung có dấu pháo
hoa hoa lệ rơi xuống.
Thì ra là, trong lòng mỗi người, đều có một chuyện
thương tâm.
“Là anh sai, nếu như lúc đầu anh đem chuyện này
nói ra thì đã không có chuyện gì.” Doãn Việt kết thúc giải thích.
Sai sao? Không phải lỗi của người nào cả, yêu vì sao
lại có thể sai?
Đã là năm giờ sáng, bờ sông không có bóng người, chỉ
có mảnh xác pháo đầy đất, loáng thoáng có thể thấy được đêm qua rất náo nhiệt.
Bình Phàm cũng không cảm thấy vắng lạnh, bởi vì bên
cạnh đã có Doãn Việt. Có đôi khi, một người cũng có thể chống đỡ được toàn bộ
thế giới.
Đoạn chuyện cũ thầm mến nhiều năm trước được vạch
trần, cũng không oanh oanh liệt liệt như trong tưởng tượng, nước mắt rơi đầy,
nhiệt tình kích thích, hai người cũng rất bình tĩnh, chẳng qua là những thứ vui
vẻ kia, giống như ánh lửa của pháo hoa tiên nữ, tinh tế cháy.
Bình Phàm bắt đầu từ từ hiểu vì sao ngày đó Doãn Việt
tức giận. Đoạn quan hệ này, phảng phất vĩnh viễn chỉ có hắn chủ động, mà cô,
vẫn trốn, vẫn lui, cho dù là người sắt, đuổi lâu quá cũng mất đi năng lượng.
Doãn Việt mệt mỏi, mệt mỏi, cho nên mới đi.
“Anh không ngờ em sẽ đến tìm anh, bởi vì đây
không phải là tính cách của em. Không nhịn được, anh cũng tới nhà em, ở dưới
lầu nhìn cửa sổ phòng em tản ra ánh đèn, rất muốn xông lên. Nhưng lại nhịn
xuống, phải nhịn, bởi vì anh sợ cứ tiếp tục, xoay người, sẽ không trông thấy em
nữa, như vậy bị thương càng sâu hơn.” Giọng nói Doãn Việt nhiễm cái lạnh
của đêm khuya vắng lặng.
Đúng vậy, chúng ta đều sợ, sợ một lời kích tình sẽ bị
đóng băng, sợ người mình thích nhất sẽ thay lòng đổi dạ, sợ kích tình sẽ không
dài lâu.
Nhưng quan trọng phải có người có dũng khí bước lên
trước một bước.
Bình Phàm nghĩ, cô hạnh phúc, bởi vì Doãn Việt bước
đến, chính mình cũng bước đến.
Pháo hoa nở rộ bên bờ sông, ánh sáng lấp lánh trên mặt
nước, sóng nước lăn tăn.
Bình Phàm lấy cây pháo hoa tiên nữ đã đốt hết, vẽ vẽ
xuống bờ cát ven bờ sông.
Cô bé mập mạp cùng cậu bé dễ thương, đang hôn nhau, đó
là cô và Doãn Việt.
Bức tranh vẽ xong, đứng lên, Bình Phàm nhìn ánh mắt
Doãn Việt, nhẹ giọng nói: “Doãn Việt, em không bao giờ … đi nữa.”
Trong ánh sáng pháo hoa, Doãn Việt cũng nhìn về phía
cô, đẹp đẽ đi thẳng vào đáy mắt.
“Anh vẫn chờ em.”
Hắn có một loại…, cô sẽ không đi, bọn họ sẽ vẫn tốt
đẹp.
Sau đó, Doãn Việt giải thích rõ chuyện về trễ. Đó là
vì chuyện A Thanh có đầu mối, dường như có người biết chuyện một năm trước nhìn
thấy A Thanh, cho nên Doãn Việt nói cho Phương Nhan biết, Phương Nhan đương
nhiên chạy tới trước tiên.
Nhưng giằng co chừng mấy ngày, người biết chuyện kia
lại nói đã tận mắt nhìn thấy A Thanh chết dưới súng của trùm buôn thuốc phiện.
Phương Nhan không ngờ kết quả như thế, lúc đó khóc
rống lên. Doãn Việt liền ôm lấy cô ấy an ủi, không ngờ lại bị người ta chụp
được, đưa đến trước mặt Bình Phàm.
Về phần cha mẹ của hắn bên kia, Doãn Việt trả lời Bình
Phàm chắc chắn không cần lo lắng.
“Loại chuyện này, đàn ông có thể làm xong, anh sẽ
không để em bị thương tổn nữa.” Doãn Việt bảo đảm như vậy.
Quả nhiên, hôm sau, cha mẹ Doãn Việt không tìm cô gây
phiền phức nữa.
Cha mẹ không tới, nhưng một người khác tới.
Phương Nhan.
Thật ra thì, cho dù Phương Nhan không tìm cô, cô cũng
rất muốn tìm Phương Nhan.
Bình Phàm muốn hỏi rõ ràng, cô muốn hỏi nguyên nhân
của một loạt hành động đó.
Phương Nhan không phải là người xấu, chưa bao giờ, đây
là lý do vì sao Bình Phàm ngạc nhiên khi nghe thấy cô ấy nói ra những lời tùy
hứng kia.
“Rốt cuộc cậu cũng đã bước ra trước.” Phương
Nhan cười nói.
“Chẳng lẽ, đó là mục đích của cậu? Phép khích
tướng?” Há hốc mồm.
“Chẳng lẽ, cậu cho rằng tớ thật sự nhàm chán đến
mức đoạt đồ chơi với cậu sao?” Phương Nhan cười tiếp.
Nhưng Bình Phàm vẫn có chút không rõ, tại sao Phương
Nhan lại muốn làm vậy?
“Bởi vì tớ đã trải qua một lần, thiệt thòi rất
lớn. Tớ yêu một người, nhưng chưa từng có dũng khí nói cho anh ấy biết tớ yêu
anh ấy, sau đó anh ấy đi, có thể không quay về được nữa. Thế mới biết, lúc ấy
nếu tớ nói ra, chúng tớ đã có thể có rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều
chuyện. Chỉ vì một cái tự ái nho nhỏ, đã đánh mất hạnh phúc của mình, đây đúng
là một khoản nợ tính không hết.” Phương Nhan rũ mắt xuống.
Bình Phàm biết, người trong miệng cô ấy, chính là A
Thanh.
“Bình Phàm, thật ra thì cậu và Doãn Việt cùng một
loại người. Cậu ta yêu cậu bảy năm, bởi vì sợ hãi nên đã bỏ lỡ cậu bảy năm,
nhưng cuối cùng đã ăn năn, nỗ lực. Mà cậu cũng sợ hãi, giống như trước đây có
thể bỏ qua vô số bảy năm khác. Tớ không muốn nhìn thấy bi kịch đồng dạng xảy ra
trên người bạn của tớ. Cho nên tớ muốn chọc giận cậu, muốn cậu bước ra. Bình
Phàm, cậu phải nhớ kỹ, người nhát gan không chiếm được hạnh phúc.” Phương
Nhan nói lời này, giống như đang nói với chính mình.