Thật vất vả mới chạy ra khỏi nhà Mộc Mộc, Bình Phàm
chấn kinh quá độ, dạ dày trống trơn, đành phải đi tới quán nướng lần nữa.
Đang chọn món nướng muốn ăn thì chủ quán dùng ánh mắt
sầu lo nhìn cô, khuyên nhủ: “Cô gái, ôi chao~, món ăn của chúng tôi mặc dù
ngon, nhưng cô cũng đã mấy tháng rồi, ăn nhiều đồ nướng không tốt, vì đời sau
của tổ quốc, tôi không thể bán tiếp cho cô.”
Mình mang thai? Đây là lần đầu tiên Bình Phàm nghe
nói, theo ánh mắt chủ quán xuống phía dưới, Bình Phàm phát hiện mình ——vừa rồi
ăn quá nhiều, bụng phình to, hơn nữa xuyên qua áo lông tương đối rõ, nhìn qua
quả thật giống như là có bầu ba
bốn tháng.
Rưng rưng xua tan chính nghĩa của chủ quán nướng, Bình
Phàm đành phải bước thong thả đến cửa hàng tiện lợi mua chút khoai tây chiên
cùng cola.
Gọi xe taxi, vốn muốn về nhà luôn, nhưng hôm nay kinh
nghiệm quá nhiều chuyện, bỗng nhiên muốn đến nhà Doãn Việt ngủ.
Doãn Việt đã sớm đưa chìa khóa nhà cho Bình Phàm, lúc
nào cũng có thể đến. Đã như vậy, cô cũng không khách khí, đi ô-tô đến, mở cửa,
vào nhà, căn bản không xem là nhà của người khác.
Sau khi tiến vào thì chuyện đầu tiên là nằm úp sấp
trên giường Doãn Việt, đem mặt chôn sâu trong cái chăn của hắn, hít thật sâu
thật sâu một hơi —— Trên người Doãn Việt có hơi thở đặc biệt nhẹ nhàng khoan
khoái trầm ổn.
Mùi hương biến ảo thành một đôi bàn tay to có lực,
vững vàng ôm lấy cô, cho cô cảm giác an toàn vô hạn, phảng phất là ảo ảnh mà
Doãn Việt cố ý lưu lại, thay mình bảo vệ cô.
Đem thân thể vùi sâu vào, dựa sát vào, Bình Phàm từ từ
khôi phục sức khỏe, ngồi dậy.
Còn chưa tới giờ ngủ, cô dứt khoát mở máy tính Doãn
Việt, lên mạng chút.
Vừa ăn khoai tây chiên vừa xem websites, có chút nhàm
chán, đang muốn tắt máy thì nhìn thấy trên màn hình có ký hiệu chim cánh cụt,
bỗng nhiên trong lòng u ám —— có muốn xem ghi chép tán gẫu của bạn học Doãn
Việt không?
Diễn đàn đã nói, phần mềm ghi chép cuộc đối thoại của
QQ là một bi kịch biến hợp chất giản đơn thành hợp chất phức tạp, bao nhiêu
tình nhân chia tay bắt đầu từ nơi này mà ra.
Ý niệm trong đầu làm lòng Bình Phàm không bình tĩnh,
cứ muốn xem nhưng lại sợ xâm phạm riêng tư của Doãn Việt, nói không xem thì
lòng hiếu kỳ cứ cuồn cuộn khó áp xuống.
Thật sự là lưỡng nan, Bình Phàm do dự hồi lâu, rốt
cuộc đau khổ mở QQ ra.
Cùng lắm thì, chờ Doãn Việt về cô sẽ cố gắng lăn lộn
trên giường với hắn để chuộc tội.
Bình Phàm nghĩ như vậy.
Mở ra, có chút kinh ngạc, QQ Doãn Việt rất đơn giản,
bên trên chỉ có ba người bạn tốt: Bình Phàm, Khoai Tây và Phong Tín.
Dĩ nhiên… sau khi xem tên trên mạng, nghiên cứu tài
liệu thì Khoai Tây là nam, còn Phong Tín là nữ.
Nam tự động bỏ qua, hỏa lực nhắm thẳng vào phái nữ.
Phong Tín, Phong Tín, vì sao lại quen như vậy? Bình
Phàm cố gắng suy nghĩ, so sánh với tài liệu vừa nhìn, cách cửa trí nhớ mở ra .
Phong Tín, là tên trên mạng của Phương Nhan.
Trong lòng khẽ đau một chút, nhưng ngay lập tức đem
cảm giác khó chịu này áp xuống. Không có chuyện gì không có chuyện gì, cô an ủi
mình, không phải là đã sớm biết Doãn Việt nhà mình cùng Phương Nhan còn đang
liên lạc sao.
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải
mái. Chả trách mọi người ai cũng nói con gái cái gì cũng có thể không ăn, nhưng
mà không thể không ăn dấm.
Đang ở chỗ này chế nhạo bản thân mình thì biểu tượng
của Phong Tín bỗng nhiên động động.
Bình Phàm cả kinh, mồ hôi thấm ướt lưng, trong khoảng
thời gian ngắn, mọi ngón tay đều cứng ngắc lại, cho rằng mình đã bị bại lộ,
nhưng ngẫm nghĩ lại thì mình đang ẩn mà, vậy nên có khả năng đây là nhắn lại mà
thôi.
Giữa bọn họ, đến tột cùng có cái gì để nói? Bình Phàm
rất tò mò, sự tò mò này thậm chí đã muốn phá ngực vọt ra. Cô phát giác giờ phút
này đạo đức của mình đã hoàn toàn bị vứt phía sau ót, do dự không bao lâu, ngón
tay động một cái, mở khung tán gẫu ra.
“Có ở đó không?”
Lay động.
“Có ở đó không?”
Vẫn lay động.
“A Việt, đại khái ba ngày sau tớ đến, chờ
tớ.”
“Không có ở đó à?”
Cứ như vậy le que mấy câu, nhưng rất có lực, Bình Phàm
thừa nhận mình có chút bị ngược.
Gì kia, ai nói ghi chép của QQ là nơi xảy ra thảm án,
con mụ nội nó thật quá đúng, Bình Phàm nghĩ.
Đều nói ra mấy lời con mụ nội nó như thế, chứng tỏ
Bình Phàm đã cách sụp đổ không xa.
A Việt, thì ra Phương Nhan gọi hắn như vậy.
A Việt, A Việt, A Việt.
Lúc này Bình Phàm mới ý thức tới chuyện mình dường như
chưa bao giờ gọi Doãn Việt thân mật như vậy, chưa bao giờ nhu nhược làm nũng.
Thật ra, tĩnh táo nghĩ lại thì điều này cũng không có
gì. Bình Phàm nghĩ, bọn họ quen biết thời gian lâu nơi cả cô và Doãn Việt, tiểu
học trung học, thậm chí có thể là sớm hơn. Bọn họ quen biết, bối cảnh gia đình
giống nhau, làm cho bọn họ có tư tưởng giống nhau, những chuyện từng trải qua,
bạn bè, đề tài, cách nhìn…
Mà cô, nói thật, cùng Doãn Việt chân chính quen biết,
mới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.
Hắn và cô, không quá hiểu rõ nhau, chẳng qua chỉ dựa
vào kích tình…
Tĩnh tâm nhìn lại thời gian, phát hiện đã qua một giờ,
ba ngày sau, sẽ trở lại sao? Ba ngày sau, Doãn Việt hẳn là trở lại cuộc sống.
Muốn tiếp tục tìm hiểu, lật lại ghi chép lịch sử nói
chuyện phiếm, lại phát hiện bên trong trống không.
Bình Phàm quyết định cố gắng đem trái tim đầy rắc rối
bình tĩnh trở lại, tất cả, đều phải đợi Doãn Việt giải thích, cô không thể dựa
vào thứ này mà phán đoán.
Nhất định, phải tin tưởng Doãn Việt, Bình Phàm tự nói
với mình như vậy. Nếu hắn thật sự có gì với Phương Nhan, bọn họ không phải là
đã sớm có rồi sao, tội gì phải lôi cô xuống nước theo? Không đáng a.
Hơn nữa, mấy ngày nay chung đụng với hắn, ít nhất theo
cô thấy, Doãn Việt thật tâm, quả thật không phải giả vờ.
Cho nên, hẳn là hiểu lầm, bạn chơi từ nhỏ về nước, nói
trước cũng không có gì lớn, mình đa tâm.
Trong lòng nghĩ một hồi một như vậy, giống như nước
biển dâng trào, Bình Phàm ngã xuống giường, lăn qua lộn lại, trên người giống
như có vô số gai, ghim biết vào người, khó chịu, cái chăn vươn hơi thở của Doãn
Việt không bao giờ … an toàn nữa, ngược lại càng làm cho tim cô lạnh đi, cả
người hốt hoảng.
Nghi ngờ chờ đợi là chuyện đau khổ nhất thế gian, Bình
Phàm thật sự chịu không được. Suy đi nghĩ lại, quyết định không nên rối rắm như
vậy nữa, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Doãn Việt.
Đúng dịp chính là, Doãn Việt đang nói chuyện điện
thoại với ai đó.
Đáng ghét, thật đáng ghét. Bình Phàm ngã xuống giường
một lần nữa, cọ xát lưng, làm sao cũng nằm không thoải mái.
Cách không lâu sao, cô lại đứng dậy gọi điện thoại cho
Doãn Việt, nhưng bên kia vẫn đang nói chuyện như cũ.
Đành phải ngã xuống giường, chẳng qua trên người dường
như có vô số gai, vừa ngứa vừa đau, chỉ có thể không ngừng giãy dụa.
Thật vất vả mới chịu đựng được qua năm phút đồng hồ,
gọi tiếp cho Doãn Việt, tình huống như cũ.
Chuyện này làm Bình Phàm nghi ngờ, thường ngày gặp
phải tình huống như thế, Doãn Việt nhất định sẽ lập tức kết thúc cuộc trò
chuyện gọi lại cho cô, nhưng hôm nay lại chậm chạp không cúp điện thoại.
Chẳng lẽ, bây giờ người đang nói chuyện với hắn, còn
quan trọng hơn cả mình?
Có lẽ, người đó là Phương Nhan?
Đang suy đoán, điện thoại vang lên, Doãn Việt gọi tới.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Bình Phàm an tâm không
ít, đang nghĩ xem làm sao đem nghi vấn trong lòng hỏi ra theo phương thức an
toàn nhất thì Doãn Việt đã nói trước.
“Bên này có chút việc phải xử lý, có thể trì hoãn
mấy ngày sau mới có thể trở về.”