Đi Xem Mắt

Chương 31



Bình Phàm bắt đầu hối hận, hối hận lúc ấy tại sao mình
lại đồng ý với Doãn Việt đưa Đổng Tiểu Dưa về nhà.

Cha mẹ Đổng Tiểu Dưa quả thực là hai vợ chồng kỳ lạ,
vừa thấy Bình Phàm liền giống như sói sám gặp thỏ [11], liều mạng muốn bắt cho
bằng được cô. Trên căn bản đêm nào họ cũng chiếm dụng thời gian của cô, làm cho
Bình Phàm muốn khóc cũng không khóc được.

Dĩ nhiên, có khổ là phải tố, Bình Phàm đem chuyện lần
này khóc lóc kể lể cho bạn thân Mộc Mộc nghe.

Lúc ấy Mộc Mộc đang đi dạo phố, liền hẹn cô ra ngoài
uống cà phê.

Dưới tương tưởng tư bản chủ nghĩa ảnh hưởng nghiêm
trọng tới Starbucks ( một quán cà phê), Bình Phàm đem trước trước sau sau phải
phải trái trái trên trên dưới dưới tất cả đều báo cáo hết cho Mộc Mộc nghe.

Đôi mắt đẹp của Mộc Mộc liếc một cái, chỉ ra trọng
điểm: “Đầu óc cậu toàn đậu hủ hả, thằng quỷ kia không phải là Doãn Việt à.
Hắn ấy, hắn là sợ cậu nhân lúc hắn đi công tác mà mò đi xem mắt, cho nên mới
phái người nhà trông chừng cậu.”

Đầu óc Bình Phàm không phải toàn đậu hũ, dĩ nhiên cô
cũng đã nghĩ đến khả năng này, chẳng qua là… Thật không dám xác định a.

Dù sao, Doãn Việt là Doãn Việt, mà cô, chẳng qua chỉ
là Mộ Bình Phàm.

Hắn cần thiết phải làm vậy sao?

“Ai~, có thể là rùa nhìn hạt đậu, nhìn lâu thấy
cũng vừa mắt.” Mộc Mộc cho ra một cách giải thích.

Hạt đậu nhỏ Bình Phàm không thể tin được.

“Đúng rồi, cậu đã hỏi hắn chuyện lớp phó văn nghệ
đến cuối cùng là sao chưa?” Mộc Mộc bắt chéo đôi chân dài tinh tế, hấp dẫn
vô số ánh mắt sói ác.

Bình Phàm lắc đầu, chuyện này, thật đúng chưa hỏi.

“Cưng ơi, đừng nói tớ tạt nước lạnh cậu, nhưng dù
sao tớ cũng cảm thấy, chuyện bánh mì thịt từ trên trời rớt xuống tuy là có,
nhưng tỷ lệ quá nhỏ, nửa đời này cậu liên tục mua vé số nhưng cũng chưa từng
trúng lần nào, chẳng lẽ nhân phẩm bỗng nhiên bộc phát qua cửa rồi? Cậu còn
trông cậy vào cái thằng nhóc Cupid mập mạp kia giống như con mẹ nó Tiểu Lý Phi
Đao vù vù vèo vèo bắn các cậu cả người đầy tên như con nhím à?” Đôi môi đỏ
mọng của Mộc Mộc nhấp nhẹ, gợi cảm mê người.

Cũng đúng, Bình Phàm âm thầm suy nghĩ, vận khí của cô
luôn bình thường, mua mấy trăm bình trà xanh mở nắp cũng đều chúc may mắn lần
sau, thật vất vả mới trúng thêm được một chai, vui vẻ quá chạy đi đổi mới phát
hiện thời gian đổi quà đã qua.

Giống như trên, làm sao cô có thể đột nhiên được loại
người như Doãn Việt rơi đập vào đầu?

Uống cà phê xong, hai người ra khỏi quán Starbucks,
quẹo phải một con đường, quẹo trái một con đường, sau đó liền thấy được một
loạt shop, trong đó có một tiệm đồ cổ. Hai người đẩy cửa vào, khí chất nhã trí
đập thẳng vào mặt.

“Tớ thấy, cậu vẫn phải nói rõ với Doãn Việt đi.
Theo như cậu kể thì ban đầu hắn mê luyến lớp phó văn nghệ như vậy, tại sao mấy
năm sau, ngược lại coi trọng cậu? Hơn nữa cậu là bạn thân của lớp phó lúc đó,
tự cậu nói xem, bên trong có điều khó hiểu hay không?” Ngón tay mãnh khảnh
của Mộc Mộc phiêu du trên quầy thủy tinh, sơn móng tay đỏ thẫm hoa lệ.

Đâu chỉ khó hiểu, ngay cả máu chó cũng có.

Những vấn đề này, Bình Phàm không thể không nghĩ tới,
chẳng qua là không dám suy nghĩ nhiều.

Cô sợ suy nghĩ nhiều, một khi đã hiểu rồi thì một chút
mong đợi trong nội tâm cũng tan biến.

Phía bên này Bình Phàm đang đếm ngón tay với xuân buồn
thu đau thì lại phát hiện ánh mắt Mộc Mộc sáng lên.

Men theo đôi mắt ti hí kia nhìn một cái, phát hiện Mộc
Mộc nhìn trúng một cái hộp cổ.

Toàn bộ đều được làm từ gỗ tử đàn, có hoa văn điêu
khắc tinh xảo, ánh đèn ở phía trên lưu chuyển làm nó lắng đọng lại một loại đẹp
đẽ mà chỉ có gỗ tốt mới có.

Đồ Mộc Mộc nhìn trúng, chưa bao giờ mua không được.

Cô lập tức gọi nhân viên cửa hàng hỏi giá tiền.

Hoa hoa lệ lệ ba nghìn sáu trăm bạc.

Đồ Mộc Mộc nhìn trúng, không có gì không thể trả giá.

Lập tức mặc cả: “Một ngàn tám trăm, tôi
mua.”

Tuân theo lời của thế hệ trước, trả giá chém một nửa.

Nhân viên cửa hàng rất khó xử, cô à, chủ tiệm nói,
không thể mặc cả.

Mộc Mộc rất cố chấp, anh trai à, không sao đâu, chủ
tiệm sẽ tha thứ cho anh.

Nói hơn nửa ngày vẫn không có tiến triển gì, Bình Phàm
biết tính cách của bạn thân, chỉ có thể nói nhân viên cửa hàng gọi ông chủ ra
đây.

Người ta nói chưa thấy người đã nghe giọng trước,
nhưng ông chủ này chưa thấy người mà đã ngửi thấy hương trước.

Một cổ hơi thở đàn hương nhàn nhạt tinh khiết bay tới,
tràn ngập gian phòng.

Vận khí không tệ, chủ tiệm là một suất ca, mặc bộ đồ
thời Đường trắng tuyền, hơi thở cổ điển nồng hậu, rất bình thản.

Mộc Mộc mở cờ trong bụng, phải bình tĩnh phải bình
tĩnh, cơ hội trả giá một nửa có hi vọng! ! !

Vội vàng đoạt lời trước: “Chủ tiệm, giá cái hộp
này anh có bớt không?”

Chủ tiệm áo trắng bồng bềnh: “Tiểu thư, xin lỗi,
đây là đúng giá chúng tôi bán.”

Mộc Mộc không vui: “Nào có như vậy ? Trong quán
người ta đều có thể mặc cả.”

Chủ tiệm tinh tế nhu hòa: “Tiểu thư, xin lỗi,
nhưng quán của tôi thật không thể trả giá.”

Mộc Mộc bắt đầu công kích vòng thứ nhất, công kích
thẳng vào vật thật: “Ai nha, nhìn cái hộp này của anh mà xem, chất liệu
cũng không tốt lắm, chạm trổ cũng không đẹp lắm, tạo hình cũng không được, chắc
là tồn kho đã rất lâu rồi, làm gì có giá như thế? Thôi quên đi, tôi thêm một
trăm, một ngàn chín, anh keo chết mất.”

Chủ tiệm khẽ mím môi mỏng: “Tiểu thư, cô như thế
gọi là giật tiền.”

Lời này vừa ra, không khí đột nhiên căng thẳng, Bình
Phàm tránh xa năm mét, làm bộ như đang xem hàng.

Ngộ thương gì gì đó, cô ghét nhất.

Mộc Mộc sáng trong quyến rũ trừng mắt: “Chủ tiệm,
anh đừng có ma cũ bắt nạt ma khách mới.”

Chủ tiệm nhu hòa tinh tế như cũ: “Tiểu thư, cô
cũng không thể ma cũ bắt nạt ma tiệm mới.”

Nếu đã vạch mặt, vậy cũng không cần khách khí nữa, Mộc
Mộc trực tiếp ra sát chiêu, lấy thẻ tín dụng ra, đập xuống bàn: “Nói đi,
giá thấp nhất bao nhiêu?”

“Ba nghìn bốn.”

“Một ngàn bảy.”

Trả giá chém một nửa.

“Ba nghìn hai.”

“Một ngàn sáu.”

Như cũ trả giá chém một nửa.

“Ba nghìn.”

“Một ngàn năm.”

Vẫn là trả giá chém một nửa.

Nhìn chủ tiệm, Bình Phàm đột nhiên sinh ra một cổ cảm
giác thông minh siêu việt.

Giá này, càng ngày càng thấp.

Nhưng ngay sau đó, Bình Phàm rõ ràng phát hiện khuôn
mặt nhu hòa của chủ tiệm sinh ra một tia gian xảo: “Bảy ngàn hai.”

“Ba nghìn sáu.” nguyên tắc “Trả giá
chém một nửa” đã thành thói quen tự nhiên của Mộc Mộc.

Chẳng qua, lần này là chém chính mình.

Chủ tiệm nheo mắt lại, khóe miệng vẽ một độ cong cười
đến giống như con mèo: “Đồng ý.”

Sau đó, lấy tốc độ giống như đại chiến hồ lô thu phục
bầy yêu quái cương thi, rất nhanh đem thẻ tín dụng quẹt một cái, bọc hộp lại,
đẩy người ra, cửa liền đóng.

Khi Mộc Mộc kịp phản ứng lại, dù cô có cắn nát răng
nhưng cũng chịu không làm được gì.

Tức giận khó có thể dập tắt, dù sao, người như Mộc Mộc
từ lúc ba tuổi đi mua xì dầu cũng đã tiết kiệm được nửa số tiền để mua kẹo
singum. Tung hoành trong giới mua sắm hơn hai mươi năm, chưa từng thảm bại, hôm
nay thế mà lại thua dưới tay một người đàn ông, thật sự là tức không chịu nổi,
hận không thể nửa đêm im ắng đến trước cửa tiệm thắt cổ tự tử báo thù chủ tiệm.

Bình Phàm khuyên can mãi mới an ủi được cô bảy tám
phần.

Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Mộc tức giận cùng Bình
Phàm cõi lòng đầy tâm sự trở về nhà, tự tìm mẹ mình.

Tâm sự của Bình Phàm là hai chữ.

Doãn Việt.

Mặc dù không nói rõ nhưng quan hệ giữa cô và Doãn Việt
dường như có lẽ đã vượt xa mối quan hệ tiếp xúc giữa hai đối tượng xem mắt, bắt
đầu trở thành người yêu.

Đáng quý hơn chính là, chỉ có mình Doãn Việt chủ động.

Chẳng qua là, ở giữa còn có dính đến Phương Nhan.

Phương Nhan cùng cô là người của hai thế giới, hoặc
phải nói là, Doãn Việt cùng Phương Nhan, và cô là người của hai thế giới.

Bọn họ là người tài giỏi, mà cô chỉ là người bình
thường.

Không xứng, thật sự không xứng.

Thở dài, kéo chăn, lăn qua lộn lại, nhớ lại kí ức vụn
vặt bắt đầu trong về người đó.

Bình Phàm cảm thấy mình có một cái tên rất chuẩn xác,
Bình Phàm, thành tích bình thường, tướng mạo bình thường, không nói nhiều lắm,
giống như vô số cô bé mặt mũi mờ nhạt, bám đầy bụi.

(P/S : Bình Phàm = bình thường)

Lên trung học, ngồi cùng bàn với Phương Nhan, một vật
sáng, ánh hào quang mê người.

Hạt bụi được chiếu sáng, kìm lòng không được bị hấp
dẫn, không tự chủ được muốn tới gần vật sáng.

Sau đó, các cô trở thành bạn. Phương Nhan rất bận,
trong lớp đảm nhiệm chức vụ lớp phó văn nghệ, sau khi học xong còn phải đi tập
múa, rất lâu, Phương Nhan luôn muốn Bình Phàm hỗ trợ cô.

Làm báo lớp, ghi chép, đóng dấu tài liệu.

Bình Phàm vui lòng, không có một câu oán hận nào, bởi
vì khi đó cô ấy là bạn tốt nhất của cô.

Số lượng nam sinh lúc ấy si mê Phương Nhan rất đông
đảo. Viết thư tình, tặng quà, theo đuổi đa màu đa dạng, lãng mạn, thâm tình.
Bình Phàm thấy mà hoa cả mắt, hâm mộ đồng thời lúc rãnh rỗi còn có chút ảo
tưởng.

Nếu như những thứ lãng mạn này phát sinh trên người
mình, sẽ có cảm giác gì?

Phương Nhan là mỹ nhân lạnh lùng, đối với những người
theo đuổi đó từ đầu tới cuối đều không để vào mắt, duy nhất chỉ tiếp xúc với
Doãn Việt.

Lúc đó Bình Phàm cũng không có hứng thú với bát quái,
cho nên chẳng bao giờ cô hỏi Phương Nhan về chuyện Doãn Việt. Chẳng qua thỉnh
thoảng nghe một chút tin tức, nói hai người từ thời tiểu học đã là bạn cùng
lớp.

Hai người đều là một dạng lạnh lùng, rất xứng đôi, có
khi sau khi tan học Bình Phàm cùng Phương Nhan đi trên hành lang nhìn về nơi
xa. Nhìn thấy Doãn Việt đi tới, cô sẽ yên lặng rời đi, để hai người nói chuyện
một mình.

Cũng không có ý gì khác, chẳng qua Bình Phàm cảm thấy
hình ảnh như vậy rất đẹp.

Còn ấn tượng với Doãn Việt, hình dung như thế nào cô
cũng chỉ cảm thấy giống như chocolate Thụy Sĩ hảo hạng, nhìn từ xa là được rồi,
không có năng lực cũng không có hy vọng xa vời được nếm thử.

Chẳng qua là, nhiều năm sau, Doãn Việt cũng là
chocolate Thụy Sĩ hảo hạng lại rơi xuống trước mặt, tầng giấy bạc trên người
hắn muốn cỡi hay không cỡi, thật sự cô không rõ.

Doãn Việt nói, hắn vẫn còn duy trì liên lạc với Phương
Nhan. Nhiều năm như vậy, tại sao hai người xứng đôi như thế vẫn không có phát
triển gì?

Hay phải nói là, quả thật có phát triển, nhưng sau này
phát hiện không hợp nên chia tay rồi?

Bình Phàm cảm thấy đầu óc mình giống như là một nồi
chocolate nóng chảy, chỉ cần một chút lửa nghi ngờ còn cháy sẽ chẳng thể kết
đọng lại hình gì.

Quả nhiên vấn đề này suy nghĩ nhiều cũng không ra,
sáng hôm sau khi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, giống như đêm qua vậy.

May giờ là cuối tuần, nếu không đi dạy còn dạy hư học
sinh.

Nằm trên giường, cô vốn định buông tha bữa cơm, ngủ
lấy lại sức thì mẹ già đại nhân lại gọi tới, muốn cô mau mau chạy tới siêu thị
lớn nhất trước nhà.

Còn tưởng chuyện lớn gì xảy ra, đầu chưa kịp chải, mặt
chưa kịp rửa, Bình Phàm mặc quần áo cũ mang đôi dép lê chạy tới nơi.

Ở cửa siêu thị, Bình Phàm thấy mẹ già vẻ mặt hưng
phấn, còn có cha một mặt bất đắc dĩ.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Bình Phàm vội
hỏi.

Khả năng xấu nhất chính là, mẹ ăn trộm mía trong siêu
thị bị người ta bắt.

Kết quả, thực tế thường thường còn tệ hơn cả tưởng
tượng.

Không đợi Bình Phàm kịp phản ứng, mẹ Bình Phàm đã lôi
kéo cô chạy nhanh đến lối vào, sau đó một đoàn người làm truyền hình vây quanh,
một chú MC vui mừng nói: “Chào mọi người, đây là chuyên mục ooxx gia đình
vui vẻ, hôm nay bốn gia đình dự thi trong năm phút đồng hồ được tự do lấy đồ
trong siêu thị, gia đình nào lấy được tổng số hàng có giá trị cao nhất sẽ chiến
thắng, tiền thường là ba nghìn vạn.”

Chuyên mục ooxx vốn là chuyên mục hoàng kim lúc bấy
giờ, mục đích là muốn gần gũi với người dân hơn, mỗi đêm đều chiếu. Tất cả đều
được quay trên phố phường, giống như có một con mèo nhỏ trèo lên mái nhà, các
chiến sĩ phòng cháy chữa cháy bắc thang hỗ trợ ôm nó xuống, sau đó quần chúng
tập thể vỗ tay…, đó luôn được người dân bình thường hoan nghênh.

Mà mẹ Bình Phàm gọi Bình Phàm đến chính là muốn lập
đội dự thi tiến hành chém giết.

Nhìn máy quay phim, Bình Phàm khóc không ra nước mắt,
ôi chao mẹ ơi, mẹ không thể báo trước một tiếng hay sao? Mặt con bóng loáng
quần áo xốc xếch làm sao có thể lên ti vi?

Nhưng mẹ Bình Phàm mặc kệ những thứ này, trực tiếp
phân phối nhiệm vụ: “Nhớ kỹ, đợi lát nữa tiếng cười vừa vang lên, Bình
Phàm chuyên chức tấn công khu thực phẩm, lấy thứ đắt tiền nhất, cha già của con
và mẹ chuyên chức tấn công khu sinh hoạt, cũng lấy thứ đắt tiền nhất, nếu như
lần này thắng, mẹ liền bao chầu lẩu, nếu thua…”

Mẹ Bình Phàm đương nhiên không nói gì nữa, chẳng qua
ánh mắt hung ác nham hiểm kia liếc đến lưng Bình Phàm phát rét.

Cho nên, bất chấp người trên năm mươi, bất chấp hồng
nhan chưa gả, chờ tiếng cười vừa vang lên, lập tức theo chỉ thị của mẹ già, cô
vọt tới khu vực được chỉ định, đỏ mắt bắt đầu lấy đồ.

Bình Phàm vọt tới khu chocolate, cái gì quý liền lấy,
hai tay nắm, bắt loạn xạ, tóc tai bay bay, hành động kia chỉ có thể nói là điên
cuồng.

Mà bên chỗ cha Bình Phàm cũng không tốt hơn bao nhiêu,
cha già một tay nhấc thùng nước, bên trong đầy dao thái phát ra tia sáng bóng,
một tay ôm chậu, bên trong đầy băng vệ sinh cùng Durex [12], xấu hổ đến nước
mắt rơi đầy.

Năm phút đồng hồ rất nhanh liền trôi qua, cuộc tranh
tài kết thúc, trải qua thống kê, cả nhà Bình Phàm lấy được hai nghìn bảy trăm
vạn, thành công chiến thắng.

Cuối cùng nhặt về một mạng, Bình Phàm trấn tĩnh, cha
Bình Phàm thở phào một hơi.

Đang lau mồ hôi, chú MC mập mạp nở nụ cười chân thành
đưa micro tới trước mặt Bình Phàm, hỏi: “Chị à, đối với chiến thắng của
mình chị có cảm thấy vui mừng hay không?”

Chị.

Chị.

Chị.

Chữ này giống như quả pháo nổ tung bên tai Bình Phàm,
nhìn đuôi mắt đầy nếp nhăn của MC mập mạp, Bình Phàm chỉ cảm thấy hai mắt tối
sầm, hận không thể ngất xỉu.

Mẹ Bình Phàm lâm nguy không hãi sợ, cướp lời nói, dùng
khuôn mặt hóa trang tinh xảo hướng về phía máy quay nói ba láp ba xàm. Đầu tiên
là cảm ơn đài truyền hình đã tổ chức một hoạt động có ý nghĩa như thế, vân vân
và vân vân, sau đó khen những đội khác cũng rất ưu tú, vân vân và mây mây, cuối
cùng chúng tôi sẽ đem phần lớn tiền thưởng lần này quyên góp cho công trình
tình nghĩa, chấm ba chấm.

Một khi đã lên tiếng không thể không làm cho người
xung quanh vỗ tay ầm ầm.

Rất giác ngộ a ~

Chuyện này có hai sự thật như sau.

Thứ nhất: Mẹ Bình Phàm lấy được tiền thưởng rồi quả
thật có hiến cho công trình tình nghĩa, nhưng số tiền đó chẳng qua chỉ là một
đồng.

Thứ hai: sau khi tiết mục công chiếu, Bình Phàm thiếu
chút nữa nhảy lầu tự tử.

Trên màn hình, mặt đầy dầu bóng loáng, mắt đen lún
sâu, đầu tóc rối bời, quần áo lôi thôi, ở quầy chocolate ra sức hốt đồ, hành vi
quả thực khó coi.

Chả trách chú MC mập mạp kia gọi cô một tiếng chị.

Mà đáng sợ hơn chính là, tiết mục này rất được hoan
nghênh, cho nên đài truyền hình còn cắt đoạn dự thi của nhà Bình Phàm làm đoạn
mở đầu, giống như quảng cáo, hai mươi bốn giờ thay phiên nhau chiếu.

Lần này, Bình Phàm nổi danh.

Mà đáng sợ hơn chính là, Doãn Việt còn xem được.

————-

[11] Trong hoạt hình Hãy đợi đấy

[12] Bao cao su


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.