Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 8: Phát tài rồi



Bọn cướp mới ra lò của lãnh địa Grilan, sau khi leo qua vách đá, khẩn trương nhìn thành đất của địa tinh trong thung lũng, nắm chặt nắm tay đã đầy mồ hôi.

Những kẻ da xanh này, mỗi năm vào lúc thu hoạch, đều sẽ tới lãnh địa trộm đồ, lúa mạch, thịt muối, rau xanh, muối, thậm chí là y phục không có miếng vá, đều là mục tiêu để chúng hạ thủ!

Các nam nhân dùng nông cụ và đá để xua đuổi chúng, các nữ nhân nấu nước sôi hất vào bọn địa tinh dám đào hầm vào nhà bếp, nhưng không có tác dụng!

Đám địa tinh quả thật là xuất quỷ nhập thần, không nơi nào không vào. Đợi khi mọi người phát hiện đồ trong nhà bị trộm, thì chúng đã sớm chạy mất dạng.

Hiện tại, phong thủy luân lưu chuyển, cái đám khiến cuộc sống nghèo khổ của họ như tuyết thêm sương, cuối cùng cũng phải nếm thử cảm giác tài sản của mình bị người khác đoạt mất! Các nam nhân phát thệ, một miếng bánh mì đen cũng quyết không để lại cho địa tinh!

Tống Mặc nghe được lời thề này, mồ hôi lạnh chảy xuống góc trán. Còn bọn cường đạo nào không có hùng tâm tráng chí như đám người này không? Lẽ nào bọn họ đã nghèo tới mức bị tẩy não rồi, ngay cả ăn cướp cũng không quên được bánh mì đen…

Y hận bánh mì đen!

Cuối cùng, mặt đất bị bóng đêm bao trùm, một vầng trăng sáng treo cao trên trời, tất cả địa tinh đều trở về thành đất, trong thung lũng trở nên an tĩnh. Lại đợi một chút, xác định ngoài thành đất không còn địa tinh nào, Tống Mặc đứng sau vách đá, vẫy tay với các nam nhân, để lại năm người canh gác, những người khác cùng Tống Mặc mượn ánh trăng đi vào thành đất.

Tống Mặc bảo các nam nhân tản ra, tìm các lỗ thông gió giấu sau vách đá hoặc những chỗ kín khác, rồi làm ký hiệu. Từ cửa thung lũng tới thành đất, tổng cộng tìm được bốn mươi hai lỗ thông gió. Địa tinh Joybis nói nơi này có hơn năm mươi địa tinh, con số này, không tính là nhiều. Nếu địa tinh ở đây số lượng lên tới một trăm, nửa thung lũng cũng có thể bị địa tinh đào rỗng.

Địa tinh Joybis cũng từng là một thành viên của thôn này, bọn họ dọn tới đây chưa lâu, nơi sinh sống trước đó bị người lùn chiếm cứ. Người lùn tìm được khoáng thạch hiếm có ở đó, những kẻ râu xồm xoàm vung rìu này, trước giờ không mấy khách khí với địa tinh.

Một thôn xóm nhỏ do hơn năm mươi con địa tinh tụ thành, căn bản không phải đối thủ của người lùn, hơn nữa bất cứ chủng loại nào trên đại lục, đều không mấy hảo hữu với địa tinh. Không có ai đứng về phía địa tinh, cho dù trong chuyện này bọn chúng quả thật là người bị hại.

Tống Mặc thống lĩnh mọi người tìm được tất cả lỗ thông gió của các địa tinh, xác định không sót cái nào, liền khuấy bùn xám, bịt kín lỗ thông gió.

“Cẩn thận chút, đừng tạo ra tiếng động quá lớn.”

Tống Mặc bảo các nam nhân hành động nhẹ nhàng, chỉ để lại ba lỗ thông gió gần thành đất nhất, những cái khác, đều nhét đầy bùn xám. Tốc độ bùn khô rất nhanh, lại thêm các nam nhân còn cố sức quạt gió, không bao lâu, những lỗ thông gió này đều bị chặn kín.

Địa tinh Joybis đi theo cạnh Tống Mặc, thấy tất cả hành động của Tống Mặc, lại nhìn vũ khí trên lưng những nam nhân cao to kia, Joybis không thể không rớt nước mắt cá sấu vì các đồng bào của nó.

Trước mắt nó cũng khó giữ mạng, đối với đồng tộc của mình, thực sự là lực bất tòng tâm.

“Đã xong cả chưa?”

Tống Mặc đứng bên thành đất, tùy tùng Johnson của y dẫn sáu bảy nam nhân ôm bó cỏ khô lớn tới, chất dưới ba lỗ thông gió còn lại.

“Châm lửa đi.”

Tống Mặc hạ lệnh một tiếng, ba đống cỏ khô bị đốt hết lên, khói mù bốc lên cuồn cuộn, Johnson dẫn các nam nhân ném cỏ khô đang cháy vào trong lỗ thông gió, khói nồng sẽ theo lỗ này bay vào nơi nghỉ ngơi của các địa tinh.

“Nhớ kỹ, lát nữa ra một con đánh một con, đừng đánh chết, đánh ngất là được.”

Mục đích của Tống Mặc không phải là đuổi tận giết tuyệt, đối với địa tinh, y có an bài riêng, suy nghĩ này, là nảy sinh sau khi nghe xong sử dọn nhà bi tình của Joybis. Bắt đầu từ bây giờ, những địa tinh này đều sẽ góp thêm viên gạch cho việc xây dựng lãnh địa của y, một con cũng không thể thiếu!

Nghe Tống Mặc nói xong, các nam nhân lập tức nghiêm trận chờ đợi.

Năm phút sau, các nam nhân vẫn nghiêm trận chờ đợi.

Mười phút sau, các nam nhân tiếp tục nghiêm trận chờ đợi.

Nửa tiếng sau, các nam nhân bắt đầu thả lỏng tinh thần, không khỏi nhìn sang Tống Mặc, sẽ không phải bị hun chết rồi chứ?

Tống Mặc cũng không chắc lắm, quay lại nhìn Joybis, Joybis vội lắc đầu, ý là nói, nửa tiếng, đối với địa tinh mà nói, chuyện nhỏ!

Nhưng Tống Mặc lại hiểu lầm, y cho rằng, Joybis đang nói địa tinh dưới mặt đất đều đã đi gặp thần linh của chúng rồi.

Y là tới cướp tiền, không phải tới giết người! Những kẻ này chết hết rồi, y đi đâu tìm kim tệ?! Joybis từng nói phần lớn tài phú đều bị thôn trưởng và mấy trưởng lão giấu đi, những kẻ giai cấp vô sản làm công như nó, căn bản không biết kim tệ giấu ở đâu!

“Không được, không thể để chúng chết!”

Nhưng lúc này, năm sáu con địa tinh đột nhiên chui ra từ chỗ cách thành đất chừng bảy tám mét, rất rõ ràng, đó là một lối ra mới đào. Thật không thể xem thường năng lực đào hang của địa tinh.

Một con địa tinh gương mặt đầy nếp nhăn trong đó nhận ra Joybis, chửi ầm lên: “Joybis, đồ phản đồ! Ngươi dám dẫn nhân loại tới tấn công chúng ta!”

Tống Mặc hai mắt phát sáng nhìn mấy con địa tinh thân phận địa vị rõ ràng rất cao kia, trong mắt y, đây đều là tiền! Lập tức quát lớn, “Một con cũng không được sổng mất!”

Các nam nhân lũ lượt giơ cung nỏ lên, nhắm vào mấy con địa tinh đáng thương bắn một trận. Nhìn mấy trăm mũi tên ập tới, các địa tinh bị dọa mặt như màu đất. Vì tránh bị bắn thành con nhím, chỉ có thể trốn trở về. Nhưng bên trong đường hầm không đủ thông khí, đi đâu cũng là khói mù nghẹt mũi, trở về cũng chỉ có một con đường chết!

Khi các địa tinh đang do dự, Tống Mặc đã giành lao tới trước, chọn một cây gỗ đập lên đầu con địa tinh trông có vẻ là địa vị cao nhất!

Lão địa tinh lập tức hai mắt nổ đom đóm, bịch một tiếng, ngã xuống đất, mấy con địa tinh khác cũng không chạy thoát vận mệnh bị đập xỉu, sau khi ngất đi, toàn bộ bị bỏ vào túi gai.

Sau khi bắt được mấy con địa tinh này, liên tục có mấy con địa tinh khác chạy ra từ những chỗ khác nhau, các nam nhân không cần Tống Mặc phân phó, trực tiếp bắn tiễn qua, chặn hướng các địa tinh chạy trốn, sau đó lao tới gõ cho ngất xỉu.

Nhất thời, trong thung lũng tràn đầy tiếng vút vút của tiễn bắn, cùng tiếng binh rầm bịch gậy gõ lên đầu.

Các nam nhân giơ nỏ vung gậy, địa tinh ôm đầu chạy trốn tán loạn. Tình cảnh này khiến Tống Mặc nhớ tới một trò chơi kinh điển, trò đập chuột.

Chẳng qua, hiện tại không phải đập chuột, mà là địa tinh.

Không tới một tiếng, năm mươi hai con địa tinh, đều bị bắt bỏ vào túi gai.

Có sự giúp đỡ của Joybis, thôn trưởng và năm trưởng lão của thôn địa tinh bị lôi ra, bỏ vào một cái túi gai khác, nếu những con địa tinh khác đều là đãi ngộ chen chút trên giường chung, thì mấy lão địa tinh này tuyệt đối là tiêu chuẩn rộng rãi.

Chuyện đã thành công một nửa, nhưng Tống Mặc thì không chút thả lỏng, tiền còn chưa cất vào túi, thì vẫn chưa thể yên tâm.

Dùng nước hất tỉnh thôn trưởng thôn địa tinh, lão địa tinh này chính là con trước đó bị Tống Mặc gõ một gậy ngất xỉu. Thấy lão địa tinh chậm rãi tỉnh lại, Tống Mặc giao túi nước cho Johnson, ngồi xổm xuống, chọt chọt lão địa tinh, “Tỉnh rồi thì đừng giả vờ hôn mê nữa.”

Lão địa tinh bị Tống Mặc chọt nhíu mày, thật không hiểu kính lão là gì!

“Đám tập kích vô sỉ các ngươi!” Lão địa tinh từ phần cổ trở xuống đều nằm trong bao gai, chỉ có cái đầu còn tự do, sau khi tỉnh lại trực tiếp nhảy dựng lên, tràn đầy tinh thần mắng Tống Mặc, “Nhân loại bỉ ổi! Vô sỉ! Ăn cướp! Ác độc! Ta nguyền rủa các ngươi toàn bộ bị cự long dẫm nát! Biến thành tương thịt!”

Tống Mặc nhíu mày, ừ, có cá tính, y thích.

“Ngươi nói đúng.” Tống Mặc vỗ tay, cười híp mắt nói với lão địa tinh, “Ta thật sự là ăn cướp.”

Lão địa tinh đờ người, những người này không phải là tới báo thù vì chúng đã trộm đồ sao?

“Không phải.” Tống Mặc lắc đầu, nói tiếp: “Chúng ta là một bọn cướp, một bọn cướp không hơn không kém, giết địa tinh không chớp mắt! Không tin ngươi hỏi Joybis đi!”

Lão địa tinh nhìn Joybis, Joybis vội gật đầu, “Thôn trưởng đại nhân, tuyệt đối đừng đấu với lãnh chủ đại nhân này, y sẽ nấu mọi người lên.”

Nấu?

Nấu địa tinh?!

Một nhân loại nấu địa tinh?!

“Sao ta lại nấu các ngươi chứ, tuyệt đối không có chuyện đó!” Tống Mặc vội sửa lại sai lầm của Joybis, khi lão địa tinh thở phào một hơi, y nói tiếp: “Lần này ra ngoài ‘làm việc’, không có mang nồi, muốn nấu cũng không nấu được, nhiều lắm chỉ xâu lại rồi nướng.”

Ừm, không nấu, nhiều lắm là nướng… nướng?!

Không chỉ lão địa tinh, mấy địa tinh trưởng lão bị dội tỉnh khác nghe thấy lời Tống Mặc, đều ngất luôn tại chỗ.

Trước đó bị khói hun, lần này là bị dọa.

Lần nào thảm hơn?

Lão địa tinh không may mắn như các anh em già của mình kia, nó muốn ngất cũng không biện pháp, trong tay Tống Mặc đang cầm một thanh kiếm, mũi kiếm nhắm vào nó, ý tứ rất rõ ràng, ngất thử đi? Chọt một cái lỗ trên người ngươi liền!

Tống Mặc thấy thời cơ đã xấp xỉ, liền túm lão địa tinh, lưỡi kiếm gát lên cổ lão địa tinh, “Nói, kim tệ và lương thực giấu ở đâu?”

Lão địa tinh nhắm mắt lại, cần cổ cứng đơ, thà chết không khuất phục.

Tống Mặc cười, “Không nói? Giỏi lắm. Johnson!”

“Lãnh chủ đại nhân.”

Johnson đi tới sau lưng Tống Mặc, cong lưng xuống.

“Chất củi, đốt lửa!”

Lão địa tinh bắt đầu run rẩy, góc trán đổ mồ hôi lạnh.

“Còn không nói?” Tống Mặc đề cao giọng: “Để lửa cháy mạnh một chút, ta thích ăn hơi cháy.”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân!”

Johnson thật sự dẫn vài người đi nhóm lửa.

Lão địa tinh run như cầy sấy, mồ hôi như mưa.

“Nói đi, còn không nói, thì không còn cơ hội nữa.” Tống Mặc thu kiếm gác trên cổ lão địa tinh lại, bày vẻ muốn ném lão địa tinh cho Johnson. Lúc này, đống lửa đã chuẩn bị xong, Johnson còn thân thiết tìm mấy cành cây để làm một cái giá nướng thô sơ cho Tống Mặc.

Lão địa tinh cuối cùng chịu không nổi, “Ta nói, ta nói hết!”

Tống Mặc híp mắt, cong khóe môi, đại công cáo thành!

Các địa tinh không giấu kim tệ và lương thực dưới đất, mà đào rỗng dưới đáy một ngọn núi riêng trong thung lũng, sau đó dùng đá núi để chặn lối vào, phần lớn kim tệ và lương thực của thôn đều giấu ở đó.

Thôn trưởng địa tinh đi trước dẫn đường, Tống Mặc dẫn theo mấy người đi theo sau nó. Tống Mặc để lại tâm nhãn, Johnson và mười mấy người khác sẽ đi theo cách họ mấy mét, hễ phát hiện địa tinh này giở trò, lập tức sẽ bắn nó thành con nhím.

Trên thực tế, Tống Mặc hoàn toàn không cần lo lắng, các địa tinh đã bị y dọa vỡ gan, bọn chúng lần đầu tiên thấy nhân loại hung tàn mở miệng nấu địa tinh, ngậm miệng nướng địa tinh, tên này thật sự là nhân loại sao? Sẽ không phải là quái thú nào giả dạng chứ?

“Còn phải đi bao lâu?”

“Lập tức sẽ tới thôi.”

Lão địa tinh đi nhanh hơn, đi tới dưới núi, tìm được tảng đá to chặn lối vào, lôi vài cục đá vụn lớn bằng nắm tay trong khe hở của đá lớn ra, tạo ra một lối có thể cho địa tinh chui ra chui vào.

“Chính là chỗ này, đại nhân.” Lão địa tinh dọn thông đạo xong, chỉ cho Tống Mặc xem, “Sau khi chặn lối vào, chúng tôi ra vào từ chỗ này.”

Tống Mặc cong lưng, nhìn vào thông đạo, đen nghịt, không có ánh sáng gì, gần như không thấy được gì cả.

Tống Mặc đứng thẳng lại, nói với tùy tùng Jason vài câu, Jason quay người đi, không bao lâu, tất cả địa tinh đều bị dẫn tới, người trông coi địa tinh cũng theo qua.

“Trước khi trời sáng, ta muốn vào trong.” Tống Mặc nói với các địa tinh, “Nghe lời làm việc, ta sẽ không giết các ngươi.”

Các địa tinh vì giữ mạng, không nói hai lời, nhào tới cửa động.

Trải qua sự nỗ lực của các địa tinh hơn hai tiếng, lại thêm sự giúp đỡ của các nam nhân, tảng đá lớn chặn lối vào cuối cùng bị dời đi. Trừ thôn trưởng, những địa tinh khác lại bị nhét vào túi gai, trông coi cẩn thận.

Johnson cầm đuốt, dẫn đầu vào động, hắn nhất định phải bảo đảm sẽ không có thứ gì uy hiếp tới sự an toàn của lãnh chủ. Sau khi xác định không có vấn đề gì, Tống Mặc mới dẫn những người khác vào.

Trong động vô cùng rộng rãi. Góc tường chất mấy rương gỗ cũ kỹ, và mười mấy túi gai chứa đầy căng.

Tống Mặc đi tới trước một rương gỗ, trên rương gỗ có khóa, thôn trưởng địa tinh lập tức giao chìa khóa cho Tống Mặc. Rương được mở ra, tất cả mọi người đồng thời trừng to hai mắt, kim tệ, kim tệ đầy cả rương!

Đóng rương khóa kỹ lại, Tống Mặc bảo Johnson an bài người nâng những rương gỗ này đi, còn mình đi lại chỗ túi gai ở bên tường, không ngoài dự liệu, những thứ này đều là lương thực bị các địa tinh trộm về cất giữ. Một túi bị rách miệng trong đó khiến Tống Mặc chú ý, mở túi ra, hai mắt Tống Mặc lập tức phát sáng, bắp, đây là bắp!

Mở mấy cái túi khác ra, trừ hai túi bắp, toàn bộ là lúa mạch, nhưng cũng đủ để Tống Mặc vui mừng.

Túm lấy lão địa tinh, Tống Mặc hôn một cái thật mạnh lên mặt lão địa tinh, y quá cao hứng!

Lão địa tinh đầu tiên là đờ người, sau đó sắc mặt từ xanh chuyển đỏ, từ đỏ chuyển đen, cuối cùng biến thành trắng bệch.

Nhân loại hung tàn này, sau khi cướp tài chắc không định cướp sắc luôn chứ?!

Nếu Tống Mặc biết lão địa tinh hiện tại đang nghĩ gì, khẳng định sẽ ngay lập tức ném nó vào đống lửa nướng luôn.

Đối với một kẻ mặt đầy nếp nhăn, y cướp gì nổi chứ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.