“Lãnh chủ đại nhân, trước mặt chính là rừng Phỉ Thúy.”
Men theo sông Gree đi hơn một tiếng, Tống Mặc và tùy tùng cuối cùng tới rừng Phỉ Thúy. Nơi này gần biên giới lãnh địa gia tộc Grilan, bên kia khu rừng chính là hành tỉnh tây bắc của vương quốc Obi, được gọi là đô thành thương nghiệp phồn hoa nhất cả đại lục.
Một bên ăn cám nuốt rau, một bên giàu chảy mỡ. So bì nhau, nhìn sao cũng thấy chua xót.
Không phải các lãnh dân Grilan không cần cù, thời gian lao động mỗi ngày của họ đều nhiều hơn người khác gấp đôi, nhưng trên mảnh đất nghèo túng, cứ là không chịu mọc ra lương thực đủ ăn no cả nhà.
Tống Mặc cho rằng, y phải thù giàu, nhất định!
Trước khi vào rừng, tùy tùng cường liệt yêu cầu đi phía trước Tống Mặc, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm.
Từ sau khi Tống Mặc bị sét đánh, các tùy tùng của lãnh chủ bị lão quản gia John tập hợp lại, tiến hành giáo dục tại chức nghiêm khắc, quản gia yêu cầu các tùy tùng phải ghi nhớ kỹ: Bảo vệ lãnh chủ là sứ mạng cao nhất của bọn họ!
Có sét đánh xuống, nhất định phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình hứng lấy!
Bị kẻ địch tấn công, nhất thiết phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình lao tới!
Bị dã cẩu đuổi cắn, tuyệt đối phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình cắn lại!
…
Trải qua đào tạo chức nghiệp chuyên sâu dài cả nửa tháng, nhân sinh quan, giá trị quan, sự nghiệp quan của các tùy tùng đều đã có bước nhảy vọt thực chất.
Từ đó về sau, bọn họ xem ý chí của lãnh chủ là ý chí cao nhất, xem lời của lãnh chủ là sứ mạng cao nhất, tiền lương của mình là do lãnh chủ phát, mạng của mình chính là của lãnh chủ! Mạng của con cháu mình cũng là của lãnh chủ! Bà xã của mình… cái này thì chắc chắn vẫn là của mình!
Tống Mặc biết chuyện này, nhưng cách biết thì rất lúng túng, một tùy tùng quỳ một gối thỉnh cầu y: “Lãnh chủ đại nhân, mạng của tôi cho ngài, xin để bà xã của tôi lại cho tôi.”
Tống Mặc lập tức ngốc lăng.
Tuy hiểu lầm cuối cùng cũng được mở, nhưng liên tục mấy ngày, mặt lãnh chủ vẫn đen.
Nhưng lão John quả thật là hảo tâm, lòng trung thành với lãnh chủ cũng không cần phải nghi ngờ.
Tống Mặc có thể tức giận với quản gia trung thành tuyệt đối không? Không thể!
Thế là, chỉ có thể tiếp tục nuốt giận.
Hai người men theo con đường nhỏ thợ săn tạo ra, tùy tùng đột nhiên dừng lại, ra hiệu Tống Mặc đừng lên tiếng. Sau đó chỉ chỉ trên cây sồi to bằng mười người ôm.
Tống Mặc thuận theo hướng đó nhìn qua, tóc liền dựng đứng!
Một con rắn khổng lồ dài mười mấy mét, thô hơn eo người trưởng thành, đang quấn trên cành cây sồi, trên cái đầu hình tam giác là đôi mắt màu lục, toàn thân phủ vảy tuyệt đẹp màu lửa đỏ, mỗi một tấc vảy đều đang cảnh báo người khác, nó không dễ chọc, biết điều tốt nhất nên tránh xa.
“Đây là một con rắn Mongu còn chưa trưởng thành.” Tùy tùng hạ giọng nói với Tống Mặc, “Rắn Mongu trưởng thành có thể dài hơn ba mươi mét, màu vảy cũng sẽ biến thành nâu sẫm, là điểm tâm thích nhất của cự long.”
Chưa trưởng thành?
Tống Mặc nhìn con ‘chưa trưởng thành’ trên cây, tưởng tượng khi nó dài tới ba mươi mét, lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, y không có bất cứ hảo cảm nào đối với động vật bò trường lạnh lẽo này.
May là con này là trường hợp riêng, nếu mấy loại thỏ gà rừng cũng có kích thước phát dục quá độ kiểu này, y còn ăn thịt gì nữa.
Hai người cẩn thận rời khỏi cây sồi nơi rắn Mongu nghỉ ngơi, tiếp tục đi sâu vào rừng.
Khu ngoài bìa rừng thường xuyên có lãnh dân viếng thăm, động vật gần như tuyệt tích. Nếu Tống Mặc muốn có thu hoạch, nhất định phải đi xa hơn nữa. Gặp phải rắn Mongu là ngoại lệ, loại rắn này quanh năm chỉ sống trong trung tâm rừng Phỉ Thúy, chỉ có vào mùa sinh sản mới xuất hiện. Chẳng qua cũng may là có con rắn này, các loại động vật dữ tợn như gấu ngựa, hổ báo đều không hoạt động ở gần đó, Tống Mặc và tùy tùng có thể dùng phần lớn tinh lực tìm con mồi, không cần lo lắng bị tấn công sau lưng.
Nhưng, cho dù con mồi tự đưa tới cửa, cũng phải bắt được mới xong.
Một con thỏ rừng chạy ra khỏi lùm cây, tùy tùng lập tức giương cung, mũi tên mang theo tiếng gió bắn ra, nhưng lại cắm vào trong một lùm cây cạnh con thỏ. Kết quả thỏ rừng không săn được, lại kinh động tới heo rừng đang đào rễ cây!
Đây là một con heo rừng trưởng thành da dày thịt thô, có tới ba bốn trăm cân (1cân =1/2kg), lông dài toàn thân màu nâu, mấy sợi trên lưng dựng thẳng như kim thép. Chỉ dựa vào cung tiễn trong tay tùy tùng và kiếm gãy của Tống Mặc, căn bản không thể đối phó với nó!
Tống Mặc bị tùy tùng kéo cùng chạy, nói chính xác hơn là diễn màn người heo kinh hồn! Heo rừng không hẹn mà đuổi theo hai người, thề không bắt mổ hai người thì không nghỉ.
Tống Mặc và tùy tùng chạy tới rìa khu rừng, mới giãy thoát được nó, Tống Mặc chống hai tay lên gối, cong lưng thở dốc, bực bội cắn răng, căm hận nghĩ, nếu ông có một cây súng săn, đừng nói con heo rừng này, ngay cả con rắn Mongu phát dục quá độ vừa rồi, cũng có thể bắt được hầm canh rắn!
Vừa nghĩ tới đây, đầu Tống Mặc đột nhiên đau như bị kim châm, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, gần như tê liệt ngồi xuống đất.
Tùy tùng bị dọa, vội đỡ Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?”
Tống Mặc một tay đỡ trán, nhắm chặt hai mắt, mệt mỏi xua tay, một câu cũng nói không ra. Lúc này, trong đầu y đang cuộn trào vô số đường nét và con số, giống như trước khi xuyên việt, lúc y bị điện giật.
Cuối cùng, cảnh tượng quay cuồng cũng dừng lại, Tống Mặc mở hai mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt, con mắt màu đen lại sáng kinh người.
“Lãnh chủ đại nhân?”
“Ta không sao.”
Tống Mặc vừa nói xong, một vật thể bất minh đột nhiên lăn ra khỏi lùm cây sau lưng Tống Mặc, tùy tùng lập tức lao lên cản trước người Tống Mặc, nhanh chóng đá vật thể bất minh bay đi!
Giữa không trung truyền tới một tiếng hét thảm, tùy tung kéo cung, nhắm vào vật thể ột mũi, mũi tên bay qua cạnh vật thể bất minh, tiếng kêu thảm chợt ngừng bặt.
Bịch một tiếng, vật thể bất minh rớt xuống đất, là một kẻ tướng ngũ đoản, có làn da màu xanh lục.
“Đây là địa tinh.” Tùy tùng đi tới đẩy đẩy địa tinh giả chết trên đất, “Chúng là kẻ trộm xú danh lan xa.”
Tống Mặc đi lại khom người bên cạnh địa tinh hiếu kỳ nhìn nó.
Địa tinh là họ hàng xa của tinh linh, nhưng đối với tinh linh yêu cầu tất cả phải hoàn mỹ mà nói, địa tinh quả thật là xấu xí không thể chịu nổi, chúng chưa từng thừa nhận có đám thân thích này. Địa tinh thì lại trăm phương ngàn kế muốn kéo nhóm thân thích kia, nhưng kẻ thật sự dám làm như thế, đều bị tinh linh dùng tiễn bắn thành tổ ong.
Địa tinh này trước khi bị đá bay đã bị đập ặt xanh mũi bầm. Rất rõ ràng, ở phương diện trộm đồ và chạy trốn, nó đều chưa luyện thành thục.
“Johnson, vừa rồi ngươi nói, địa tinh thích trộm đồ?”
“Vâng, chúng đều là kẻ trộm vô sỉ! Mỗi năm đều sẽ tới lãnh địa trộm lương thực! Tên này năm ngoái từng đến, tôi nhận ra nó!” Tùy tùng hung ác trừng địa tinh, rất rõ ràng, hắn đối với sinh vật địa tinh này căm ghét tận xương tủy.
Thử nghĩ mà coi, vào nhà người nghèo tới mức sắp không còn đồ ăn trộm lương thực, kẻ như thế, ‘điên rồ mất trí’, ‘khiến người giận sôi’ tới cỡ nào chứ!
Địa tinh bị tùy tùng trừng tới mức run rẩy không ngừng, không cẩn thận lộ ra cái túi trong lòng, dây thừng cột trên miệng túi lỏng ra, để lộ kim tệ chói mắt bên trong.
Tống Mặc nhìn đăm đăm kim tệ, cảm thấy là một lãnh chủ, y nhất định phải đòi lại công đạo cho lãnh dân!
Địa tinh nằm bệt dưới đất, đáng thương nhìn Tống Mặc, muốn thử dùng đôi mắt to đầy nước đả động thanh niên rõ ràng là quý tộc này. Quý tộc nhân loại dễ lừa gạt nhất, bọn họ luôn tràn đầy lòng đồng tình, hơn nữa hư vinh kiêu ngạo tự đại. Nói vài câu nịnh bợ, thì sẽ thả chúng ra.
Nhưng lần này địa tinh đã thất sách, Tống Mặc căn bản chưa từng được giáo dục quý tộc, cũng không biết cái gì gọi là từ bi trắc ẩn, y hiện tại chỉ là kẻ nghèo túng ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn.
“Ta là lãnh chủ của lãnh địa Grilan, ta hoài nghi, túi kim tệ của ngươi là tang vật trộm từ phủ lãnh chủ ra!”
“Không!” Địa tinh thét lên, ai chả biết lãnh chủ Grilan nghèo rớt mùng tơi, trong phủ lãnh chủ sao có thể có nhiều kim tệ như thế! Tên này rõ ràng là mở mắt nói dối, muốn cướp kim tệ của nó!
Quá mức vô sỉ!
Thấy địa tinh không chịu ngoan ngoãn giao kim tệ, Tống Mặc rút kiếm gãy ra, chỉ lên cổ địa tinh, nắm lỗ tai dài màu lục của địa tinh, híp mắt uy hiếp: “Cần mạng, hay cần kim tệ? Ngươi tốt nhất nên chọn mau lên, kiên nhẫn của ta có hạn!”
Địa tinh kêu to: “Ngươi là đồ ăn cướp!”
Tống Mặc ngoáy lỗ tai, “Không, ta đang truy hồi tang vật bị trộm của phủ lãnh chủ. Ngươi cũng có thể xem như bồi thường cho số lương thực bị các ngươi trộm đi. Mau lên, giao ra! Nếu không, cắt bỏ tiểu jj của ngươi, sau đó chết nè chết nè!”
Cuối cùng, địa tinh vẫn khuất phục dưới dâm uy của Tống Mặc, khóc lóc giao kim tệ ra. Tống Mặc trước tiên cất kim tệ vào ngực, sau đó bảo tùy tùng cột địa tinh lại mang về lãnh địa, cũng không đi săn nữa, lập tức lên đường hồi phủ!
Sau khi về tới phủ lãnh chủ, địa tinh bị ném vào tầng hầm, Tống Mặc thần bí ngoắc tay với quản gia, gọi quản gia vào phòng ngủ. Thấy Tống Mặc cười tới xuân phong phơi phới, lão John cảm thấy nên hỏi tùy tùng, lãnh chủ có phải lại bị sét đánh nữa không?
Kết quả Tống Mặc lại lấy kim tệ mới cướp từ tay địa tinh ra, đổ ào lên giường.
Trên mặt chăn trắng tuyết, lập tức lấp lánh ánh vàng.
Lão quản gia John liền sáng mắt…
Chiều hôm đó, lão quản gia John của phủ lãnh chủ, vẻ mặt xuân phong bước ra khỏi phòng ngủ của lãnh chủ, hào phóng tuyên bố, cơm tối nay, trong mâm của mỗi người, đều có thêm một lá xà lách và một miếng thịt muối!
Lập tức, tiếng hoan hô tràn đầy mỗi ngóc ngách của phủ lãnh chủ.
Nguồn :
Tống Mặc ủ trong phòng, cười híp mắt cầm một đồng kim tệ, thổi thổi, tới một trăm sáu mươi hai đồng kim tệ! Ăn cướp quả là một nghề kiếm tiền mau…
Khi trăng treo cao, hai thân người cao nhỏng trùm khăn đầu màu lục, xuất hiện trong rừng Phỉ Thúy. Bọn họ đeo trường cung và ống cắm tên hoa văn mỹ lệ màu lục, nhẹ nhàng nhảy nhót giữa nhánh cây.
“Gerrees, ngươi xác định con địa tinh đáng ghét đó chạy tới đây?”
“Đúng vậy, không sai đâu.” Người được gọi là Gerrees nhảy xuống đất, cúi người, tỉ mỉ quan sát lùm cây địa tinh ẩn thân trước đó, “Nơi này có dấu vết của nhân loại, con địa tinh đó rất có thể đã bị nhân loại bắt đi.”
“Ha!” Người mới hỏi vừa rồi cười một tiếng, “Những tên nhân loại ngu xuẩn đó!”
“Bod, chúng ta phải nhanh lên.” Gerrees đứng lên, một lọn tóc vàng nhạt trượt ra khỏi mũ, dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, “Nhân loại rất có thể sẽ thả địa tinh đi, muốn tìm về kim tệ đã bị trộm đi, chúng ta phải lập tức tìm được nhân loại đã bắt địa tinh đó!”
Bod nhún vai, “Được rồi.”
Tống Mặc đang ôm kim tệ trộm vui trong phòng ngủ, không hề biết, phiền phức đã tìm tới cửa.