Tạ Thừa Nhan ho sặc sụa, lập tức túm lấy cổ tay Phương Cảnh Hành: “— Ông nói cái gì cơ?”
Phương Cảnh Hành ra hiệu cho AI tới lau dọn, săn sóc đưa giấy cho bạn thân: “Đợi chút.”
Tạ Thừa Nhan cầm giấy quệt quệt, vứt xuống bàn: “Nói.”
Phương Cảnh Hành vung vung cổ tay ý bảo y buông ra: “Không phải chuyện này, ông đợi chút đã.”
Trong đầu Tạ Thừa Nhan đang nghĩ có phải tên này giỡn với mình không, thế là thả tay.
Phương Cảnh Hành ngồi thẳng lại, nghiêng người về phía trước thổi tắt nến, hoàn thành nghi thức, biểu thị đã ước xong.
Tạ Thừa Nhan: “…”
Mẹ nó mày có còn là người không hả?
Y hỏi: “Ông thích cậu tôi thật đấy à?”
Phương Cảnh Hành: “Thật.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Không phải là lừa thằng này chứ?”
Phương Cảnh Hành nói: “Lừa ông tôi được cái gì?”
Tạ Thừa Nhan có chút hỗn loạn: “Nhưng… Nhưng sao ông lại thích cậu ấy?”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Cậu ông vừa đẹp vừa giỏi, tính tình còn hợp gu tôi, tôi thích cậu ấy là chuyện đương nhiên mà?”
Tạ Thừa Nhan nghĩ đến khuôn mặt kia của cậu nhỏ, cảm thấy cũng có lý.
Nhưng mà đây là Phương Cảnh Hành! Bao nhiêu năm qua y tận mắt nhìn thấy người theo đuổi tên này xếp hàng nườm nượp, nhưng không một ai thu phục được thứ yêu ma này, còn tưởng tên này định ở vậy đến già chứ.
Nghĩ vậy, thế là y lại thấy cậu nhỏ nhà mình siêu thật.
Nhưng tự dưng tên này lại thành bề trên của mình, đúng là cái thứ chẳng ra gì.
Phương Cảnh Hành thấy vẻ mặt y thay đổi như chong chóng, cười hỏi: “Nếu như cậu ấy có người yêu, ông sẽ mong cậu ấy tìm được một người như thế nào? Có phải là tính cách tốt một chút, bề ngoài cũng phải ưa nhìn, biết quan tâm người khác, và tốt nhất là ông phải biết người ta đúng không?”
Tạ Thừa Nhan im lặng nhìn cái thứ này.
Phương Cảnh Hành nói tiếp: “Tôi với một người qua đường ông không biết, ông thấy yên tâm về ai hơn?”
Tạ Thừa Nhan không cãi được.
Bọn họ chơi với nhau nhiều năm như vậy, Cảnh Hành là kiểu người như thế nào, y đã quá hiểu rồi.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như cậu nhỏ qua lại với Cảnh Hành, đúng là y sẽ rất yên tâm. Thậm chí trong tất cả những người mà y quen, tính cả nam lẫn nữ, Cảnh Hành vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất thì sở thích của hai người họ cũng giống nhau, có tiếng nói chung.
Y tỉnh táo hơn một chút: “Cậu nhỏ có thích ông không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Tạm thời thì chưa, nhưng cũng không thấy phản cảm.”
Tạ Thừa Nhan nhạy bén tóm được điểm mấu chốt: “Tức là cậu nhỏ biết ông thích mình rồi?”
Phương Cảnh Hành nói: “Ừm.”
Tạ Thừa Nhan hỏi tiếp: “Ông thổ lộ rồi à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Chưa thổ lộ chính thức, chỉ là lần trước cậu ấy ngủ thiếp đi thì tôi có nói một câu thôi.”
Tạ Thừa Nhan chớp chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại được: “Ngủ thiếp đi là sao? Trong game hay là gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Ngoài đời, tôi sẽ định kì đi thăm cậu ấy.”
Qua thăm mà cậu nhỏ nhà y lại ngủ?
Nghe thế nào Tạ Thừa Nhan vẫn thấy không ổn, hỏi lại: “Hai người đã phát triển đến đâu rồi?”
Phương Cảnh Hành nói: “Phát triển đến mức có thể nằm chung một cái giường, đắp chung một chăn…”
Tạ Thừa Nhan lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nặng nề: “— Gì cơ?!”
Phương Cảnh Hành ung dung nói hết: “Ngồi xem phim cùng nhau thôi, cậu ấy xem được một nửa thì ngủ mất.”
Tạ Thừa Nhan cầm cái bánh gatô lên: “Tôi khuyên ông nghĩ kĩ rồi hẵng nói tiếp.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Có gì đâu, chỉ là cùng xem phim thôi, tôi không làm gì hết. Hôm đó trời mưa, hơi lạnh, nên mới nằm xem trên giường.”
Anh nói hết những gì có thể nói rồi nhìn bạn tốt: “Không đùa, tôi thật sự nghiêm túc.”
Tạ Thừa Nhan im lặng.
Phương Cảnh Hành đợi y bình tĩnh lại rồi sai AI giúp đầu bếp mang thức ăn ra, còn xới cơm cho bạn mình, đặt xuống trước mặt y.
Cuối cùng Tạ Thừa Nhan cũng nhìn về phía anh: “Được rồi, ông cố lên.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Ông không giúp tôi à?”
Tạ Thừa Nhan hỏi lại: “Ông còn cần tôi giúp?”
Phương Cảnh Hành nói: “Giờ thì không, nhưng sau này thì chưa biết.”
Tạ Thừa Nhan trợn ngược mắt lên, cầm đũa ăn cơm, quyết định ăn xong rồi lượn.
Y đúng là rỗi hơi mới đến đây, cái mẹ gì mà anh em tốt cảm động cả Hoa Quốc, chạy đến đây để xin làm cháu thì có.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Khi nào thì phải quay lại đó?”
Tạ Thừa Nhan đáp: “Chuyến bay sáng ngày mai.”
Phương Cảnh Hành gắp thức ăn cho y: “Vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
Tạ Thừa Nhan lại muốn cầm bánh gatô lên: “Phiền ngài cất cái bộ mặt đó đi ạ, ngài còn chưa phải là mợ tôi đâu.”
Phương Cảnh Hành bật cười: “Bình thường tôi vẫn quan tâm ông mà.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Bớt đi, bình thường đi ăn với nhau có khi nào ông gắp thức ăn cho tôi?”
Phương Cảnh Hành ngẫm nghĩ, thu hồi đũa, tự xới cơm cho mình.
Tạ Thừa Nhan cố chịu đựng nội thương bị bạn tốt gây ra ăn cho xong bữa cơm, nói với tên kia được hai câu lập tức đứng dậy ra về.
Phương Cảnh Hành tiễn y lên tận xe, đứng nhìn y rời đi rồi vui vẻ về phòng tự cắt bánh cho mình.
Chào hỏi người nhà rồi, giờ chỉ việc theo đuổi nữa thôi. Anh thong thả nhấm nháp hết tấm lòng của bạn thân rồi mới về phòng ngủ đeo kính lên, vào game.
Khương Thần vẫn chưa online, nhân vật đang treo máy bên hồ.
Phương Cảnh Hành ngồi cạnh quan sát cậu trong chốc lát, giơ tay sờ lên gọng kính màu vàng, rồi lại gảy gảy cái dây kính.
Khương Thần vừa mới lên game đã thấy cảnh này, thản nhiên hỏi: “Không cần móng vuốt nữa hả?”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Em tò mò thôi.”
Khương Thần cất cần câu đi, đứng dậy thì thấy mấy tên streamer đen đủi kia cũng đã online, đang cùng nhau đi ra ngoài, hỏi anh: “Stream đủ thời gian chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Chưa.”
Khương Thần nghĩ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như thế mà cũng kí được hợp đồng livestream, chắc cả liên minh chỉ có mỗi tên này, hỏi: “Tháng mấy thì hết hạn?”
Phương Cảnh Hành nói: “Tháng tư sang năm, từ giờ đến trước lúc đó em stream đủ thời gian là được.”
Anh đứng dậy theo, cũng nhìn sang mấy ông bạn rồi nói: “Bọn em hẹn nhau ngày mốt livestream, hôm đó anh chơi cùng luôn không?”
Khương Thần nói: “Không.”
Phương Cảnh Hành nói: “Đánh đội.”
Khương Thần cân nhắc một chút.
Bậc trong đấu trường bọn họ đã đánh tới Thiên Khê, mặc dù ở cái bậc này thì không còn gà mờ nữa, nhưng so với người xa lạ thì tổ đội với người quen vẫn đáng tin hơn, thế là cậu nói: “Được thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói, đi tới nhà Săn Tiền Thưởng.
Bọn họ chỉ đánh săn tiền thưởng vào ban ngày, nhưng hôm nay đã đánh tới nhiệm vụ cuối của cấp 9 rồi, chỉ thiếu một cái nữa thôi là có thể mở lên cấp 10, nên hai người muốn đánh nốt cho xong.
Chung quanh có không ít người, thấy bọn họ tới thì lập tức kích động.
[Loa] Triệu Hoán Sư mạnh nhất: Vãi chưởng hai vị đại lão chuẩn bị đánh săn tiền thưởng này!
Cả server bùng nổ.
Cấp săn tiền thưởng của cả hai cứ vèo vèo bay lên, tất cả bọn họ đều thấy.
Hiện giờ, trong cả mười server thực tế ảo, chỉ có săn tiền thưởng đôi của Thần Tinh Ánh Duyên là lên được cấp chín, chỉ riêng việc này thôi đã đỉnh vãi rồi, ai ngờ hai vị đại lão không hề ngừng bước, còn định chạy thẳng lên cấp 10 kìa.
Nhưng tất cả đều biết hai người chỉ đánh săn tiền thưởng vào ban ngày, nên đã chuẩn bị ngày mai thấy kì tích, không ngờ hai vị này lại sảng khoái như vậy, tối nay muốn đánh luôn.
[Thế giới] Kim Thập Lục: !!!
[Thế giới] Tiền Thưởng Hành Tẩu: Nhận chưa?
[Thế giới] Máy gặt đầu người: Vừa nhận xong, chuẩn bị đi nè!
[Thế giới] Dưa chín: Báo tọa độ coi, quả này mà không nhìn tôi sẽ hối hận cả đời mất!
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Đúng, mấy người mau theo sát đi!
[Thế giới] Hồ ly không ngoan: Cho em theo với, em sẽ cổ động cho đại lão [vui vẻ]
[Thế giới] Thợ săn cô độc: Không theo được, bọn họ vào trận truyền tống rồiiiiiii [sụp đổ]
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Người đâu mau chú ý đi!!!!!
Phần chat riêng của Khương Thần và Phương Cảnh Hành đã nổ rồi.
Ngoài mấy bang lớn ra, người của Như Ý cũng cực kì tò mò, muốn đi theo quan sát.
Khương Thần không hiểu lắm: “Trước kia nhiều server như vậy không cái nào mở được cấp mười à?”
Phương Cảnh Hành nói: “Có, nhưng mà ít lắm.”
Khương Thần lại hỏi: “Không có tuyển thủ nào tham gia à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Có chứ, như em nè. Săn tiền thưởng cấp 10 của một server là do em mở.”
Anh đánh giá đúng trọng tâm: “Rất khó, em đánh rất nhiều lần mới qua.”
Từ khoảng cuối cấp 8 là nhiệm vụ của săn tiền thưởng chỉ toàn độ khó năm sao, không còn mấy nhiệm vụ thu thập tài liệu nữa mà chỉ có đánh gϊếŧ.
Mà từ sau cấp 5, nhiệm vụ đánh gϊếŧ cũng đã chia ra làm hai loại là “quái hoang” và “người mô phỏng”.
“Quái hoang” thì cũng giống với mấy con thủ lĩnh quái nhỏ và boss phó bản, có cơ chế nộ.
Còn “người mô phỏng” thì là mô phỏng người chơi, giống như PK với máy, rất tốt để tôi luyện kĩ thuật PK, nên những người thích đánh đấu trường cũng sẽ thích đánh săn tiền thưởng.
Khương Thần hỏi: “Hai người thì sao?”
Phương Cảnh Hành nói: “Em chưa đánh bao giờ.”
Chọn người mô phỏng thì đánh đơn sẽ là 1-1, đánh đôi sẽ là 2-2, hệ thống sẽ không để người chơi phải đấu 2-1.
Nhiệm vụ đỉnh cao của cấp 9, đánh đơn mà mạnh như Phương Cảnh Hành còn phải đánh rất nhiều lần mới qua. Giờ đổi thành đánh đôi, mặc dù kiểu lập đội sẽ không đến mức phải đánh với hai Phương Cảnh Hành, nhưng cũng không khác lắm.
Anh nói: “Thi đấu thì sẽ không có đấu đôi, đấu giải chủ yếu là 1-1 với 5-5.”
Đang lúc nói chuyện, lại có một tin nhắn riêng được gửi tới, là chủ tịch của liên minh Đỗ Phi Chu, ông cũng hỏi chuyện đánh săn tiền thưởng của hai người.
[Thì thầm] Truy Phong: Hai người nhận nhiệm vụ nào?
[Thì thầm] Ám Minh: Vì Thần ạ.
[Thì thầm] Truy Phong: Ở rừng Linh Dực khu Thập Không Sơn.
[Thì thầm] Ám Minh: Cảm ơn chủ tịch.
Đỗ Phi Chu đóng chat, nhìn thành viên của Càng già càng dẻo dai.
Một đám người cũng đang nhìn ông: “Bọn nhỏ nhận cái nào vậy?”
Đỗ Phi Chu nói: “Vì Thần.”
Cả đám tập thể hít vào một hơi.
“Thôi xong.”
“Đi đi đi, mau qua đó xem.”
“Mẹ nó sao tự dưng tôi muốn khóc thế nhỉ?”
Giờ cả server đều đang đăng loa tìm hai vị đại lão, mà do phong cảnh ở rừng Linh Dực khá đẹp, người chơi sẽ thường đến đây đi dạo, nên nhanh chóng có người phát hiện bọn họ, vội vàng báo lên loa.
Cả đám “xoành xoạch” chạy tới, mua sẵn cả gậy pháo hoa, chỉ đợi cổ vũ cho bọn họ.
Phương Cảnh Hành liếc nhìn.
Cành lá lấp lánh, ánh xanh đầy trời, một đám người náo nhiệt, và bọn họ đứng giữa đám người… Anh đột nhiên cười nói: “Anh thấy bầu không khí này thích hợp để làm gì?”
Khương Thần hỏi: “Làm gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Cầu hôn.”
“…” Khương Thần nói: “Cậu cầu thử tôi xem.”
Phương Cảnh Hành nhìn Khương Thần: “Em cầu thật anh đồng ý không?”
Khương Thần nói: “Cút ra chỗ khác.”
Đương nhiên là Phương Cảnh Hành không chịu im.
Dù gì anh cũng lộ rồi, không có gì nhiều để lo lắng, lại lôi vấn đề lúc trước ra: “Anh thích kiểu người như thế nào?”
Khương Thần: “Ít nói.”
Phương Cảnh Hành cười: “Anh chắc là không phải cố tình nói thế cho em nghe chứ?”
Khương Thần: “Chắc.”
Phương Cảnh Hành đang định hỏi lại, bỗng nghe thấy tiếng kêu của người chơi, ngẩng đầu lên nhìn: “Đến rồi.”
Khương Thần nghe vậy nhìn sang, nheo mắt.
Trên sườn núi có hai người đang đứng, một người với mái tóc màu đỏ, vác thanh đao dài, ngông cuồng bá đạo; một vị khác thì quần đen áo đen, tướng mạo nhã nhặn, trên mũi còn đeo gọng kính màu vàng, trông thân thuộc vô cùng, không ai khác ngoài Phong Ấn Sư màu đen.
Cậu chợt nhìn về phía thanh nhiệm vụ: Vì Thần.
Khương Thần không khỏi dừng chân.
Phương Cảnh Hành quay lại nhìn cậu: “Sao vậy?”
Khương Thần khẽ nói: “Tôi biết bọn họ.”
Trong chốc lát, cậu cũng không rõ mình có cảm giác gì: “Đây là… Do bạn tôi thiết kế.”