Edit: Ry
Ba người đều đã uống rượu nên chọn chế độ lái tự động.
Dật Tâm Nhân ngồi ở ghế phụ, Nho Sơ vốn định lên ghế lái ngồi, kết quả lại bị em trai nhà mình cho một câu “tướng ngủ của cậu ấy xấu, coi chừng lại lăn xuống đất”, thành công khiến hắn từ bỏ suy nghĩ, ra ghế sau ngồi.
Tạ Thừa Nhan: “…”
Ban nãy ra ghế sau nằm do bệnh lười tái phát, ảnh đế Tạ bỗng thấy hơi hối hận.
Nhưng muộn rồi. Vì Tạ Thừa Nhan nằm chiếm cả tòa ghế sau nên lúc lên xe, Nho Sơ nâng đầu y đặt lên đùi mình, còn tiện thể vuốt lại tóc mái trên trán cho y.
Suy nghĩ một chút cái đùi mình đang gối là của Nho Sơ, lại cân nhắc đến tính tình của người này, Tạ Thừa Nhan quyết định dùng kĩ thuật diễn cả đời mình, tiếp tục giả chết.
Xem ra y không nghe nhầm, người bọn họ nói đúng là y.
Nhưng sao Nho Sơ lại có ý đó với y chứ? Bình thường y không cảm nhận được gì hết, thế giới quan vỡ vụn hết rồi có biết không!
Y không khỏi điểm lại trong đầu từng chuyện trước kia.
Trong xe rất yên tĩnh, không ai mở miệng.
Có lẽ là vì tác dụng của cồn, cũng có thể là do xe lái rất vững nên Tạ Thừa Nhan dần có chút mơ màng, cho đến khi nghe được tiếng của Dật Tâm Nhân, y mới giật mình tỉnh lại.
Dật Tâm Nhân hỏi: “Anh thật sự không định theo đuổi à?”
Nho Sơ: “Cần gì phải vậy?”
Dật Tâm Nhân nói: “Lần trước cậu ấy có nói muốn giành hết giải thưởng điện ảnh trong nước rồi mới yêu đương chỉ là thuận miệng đùa thôi, biết đâu chuyện thích con gái cũng chỉ là nói vậy thôi thì sao?”
Nho Sơ nói: “Hôm nay em ấy đã nhìn cô Ngọt Ngào kia mấy lần.”
Dật Tâm Nhân: “…”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Sau một hồi tĩnh lặng như chết, Dật Tâm Nhân vội ho một tiếng quay đầu lại: “Có chuyện này quên nói với anh, Ngọt Ngào là nam, vụ này Thừa Nhan cũng biết.”
Nho Sơ sửng sốt: “… Nam?”
Dật Tâm Nhân nói: “Chính Cảnh Hành xác nhận, bọn họ quen biết nhau từ trước.”
Nho Sơ hồi tưởng lại Ngọt Ngào của đêm nay, im lặng.
Bầu không khí trong xe lại chìm trong tĩnh lặng, chủ đề vừa rồi cứ thế hời hợt trôi đi.
Nửa tiếng sau, ô tô chậm rãi lái vào một tòa chung cư cao cấp, nơi này có căn hộ mà Tạ Thừa Nhan mua. Mỗi lần y về muộn hay uống say sẽ đến đây ngủ một đêm, tránh cho về nhà lại đánh thức mẹ mình.
Làm bạn thân của y, Nho Sơ và Dật Tâm Nhân đương nhiên cũng biết nơi này.
Hai người dùng vân tay của Tạ Thừa Nhan mở khóa. Đưa người về phòng ngủ xong, Dật Tâm Nhân hỏi: “Anh ở lại chăm sóc cậu ấy nhé?”
Nho Sơ đứng trên lập trường của Tạ Thừa Nhan suy nghĩ hai giây rồi nói: “Có AI.”
AI là người máy chó độc thân, bản nữ.
Mẫu này được tung ra thị trường vào đúng dịp sinh nhật của Phương Cảnh Hành, mà Tạ Thừa Nhan lại tò mò sự khác biệt giữa bản nam với bản nữ nên y mua một đôi, tặng bản nam cho Phương Cảnh Hành, còn mình giữ lại bản nữ.
Nhưng mà số lần chủ nhân trở về quá ít, còn quên cài chế độ tự động sạc nên AI đã hết pin.
Nho Sơ kiểm tra xong, lần này rất thoải mái nói: “Về trước đi, anh ở lại.”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Hối hận.
Giờ chỉ biết hối hận.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng, Dật Tâm Nhân vừa đi, Tạ Thừa Nhan đã phát hiện Nho Sơ bắt đầu cởi đồ mình.
Y nhịn rồi lại nhịn. Ngay lúc đối phương định cởi thắt lưng của mình, Tạ Thừa Nhan nắm chặt lấy cổ tay hắn, mở mắt ra, mơ màng nói: “Làm gì vậy?”
Nho Sơ đáp: “Cởi quần áo ra rồi ngủ.”
Tạ Thừa Nhan: “Tôi tự cởi được.”
Nho Sơ thả tay ra lùi lại: “Có muốn uống nước không?”
Tạ Thừa Nhan không chút nghĩ ngợi nói: “Có.”
Y đưa mắt nhìn Nho Sơ ra ngoài, vội vàng cởi quần áo rồi chui vào chăn. Đợi Nho Sơ mang nước về thì uống một hớp, sau đó nằm bất động.
Nho Sơ nói: “Tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi.”
Tạ Thừa Nhan dần nhắm lại hai mắt, “ừm” một tiếng.
Y cảm nhận được ánh sáng trong phòng đã tắt, lại nghe tiếng Nho Sơ mở cửa rời đi, Tạ Thừa Nhan bắt đầu rơi vào giãy giụa. Vì y muốn tắm.
Đêm nay ngồi trong phòng tiệc lâu như vậy, còn uống rượu, chưa rửa ráy gì đã đi ngủ, quá là khó chịu.
Cũng may nơi này cách âm khá tốt, phòng bên kia hẳn là sẽ không nghe được động tĩnh.
Để tránh bị bắt quả tang, y còn chờ một hồi, áng chừng Nho Sơ đã ngủ rồi mới đứng dậy vào phòng tắm —- Cũng không biết là do vội quá hay do rượu vào nên ngu đi mà y quên rằng Nho Sơ cũng muốn đi tắm.
Nho Sơ vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị tới xem tình trạng của Tạ Thừa Nhan lần cuối trước khi ngủ, kết quả vừa vào đã thấy đèn ở đầu giường sáng, trên giường không có bất kỳ ai.
Hắn nhìn về phía nhà tắm, sợ Tạ Thừa Nhan nôn mửa nên định đi tới gõ cửa hỏi thăm, đúng lúc này lại nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong.
Tạ Thừa Nhan vội chạy đi tắm nên không cầm quần áo để thay, cứ thế cởi truồng đi ra.
Nho Sơ: “…”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Thừa Nhan thầm vãi chưởng một tiếng trong lòng, không đợi y kịp phản ứng, Nho Sơ đã đẩy y vào trong, đóng cửa lại cái “rầm”.
Hắn ở bên ngoài điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó thản nhiên hỏi: “Muốn cứ thế ra ngoài, hay là muốn tôi lấy đồ ngủ cho?”
Tạ Thừa Nhan ở bên trong nói: “… Lấy đồ ngủ, cảm ơn anh.”
Năm phút sau, Tạ Thừa Nhan mặc đồ ngủ Nho Sơ đưa vào, sâu sắc cảm thấy đêm nay số mình quá khổ, không muốn nhìn mặt đối phương nữa. Y giả vờ như buồn ngủ, chậm rãi bò lên giường, dùng chăn quấn mình thành một cục.
Nho Sơ rất bình tĩnh, vào nhà tắm lấy một thứ, sau đó đào người ra.
Tạ Thừa Nhan giả vờ như đang buồn ngủ lắm rồi, ngay cả mắt cũng không thèm mở: “Làm gì, tôi muốn ngủ.”
Nho Sơ nói: “Sấy tóc rồi ngủ.”
“…” Ảnh đế “sắp ngủ” không biết trong tình huống này thì nên làm gì để “tỉnh”, thế là rất không biết điều, cố tình mượn rượu gây sự: “Không sấy! Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ!”
Từ trước đến này Nho Sơ không thích tranh cãi nhiều, thế là hơi đè người xuống, tự tay sấy cho y.
Thật ra Tạ Thừa Nhan cũng muốn sấy tóc.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho chót, y vẫn thử vùng vẫy một hồi, phát hiện mình bị đè cứng ngắc, thế là thuận theo nằm im, chợt nghe được một câu rất khẽ “cũng chỉ thế với em” thì hơi sững sờ. Tạ Thừa Nhan nhận ra đó là câu đáp lại cho lời chê “nhiều chuyện” của mình ban nãy, không khỏi hé mắt, nhìn người trước mặt.
Nho Sơ có bề ngoài lạnh lùng, tính cách lại cứng cỏi mạnh mẽ, là một người không dễ tiếp cận.
Mà một người như vậy, lúc này lại đang sấy tóc cho y… Tâm tình Tạ Thừa Nhan lập tức có chút vi diệu.
Nho Sơ cẩn thận sấy tóc cho y, đối diện với ánh mắt mông lung của Tạ Thừa Nhan, lại không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa đầu người đang nằm, sau đó kéo dài khoảng cách: “Ngủ đi.”
Tạ Thừa Nhan một lần nữa nhìn hắn đi ra ngoài, nằm ở trên giường trằn trọc, cực kì nhớ thằng bạn nối khố của mình, muốn gọi cho tên đó một cuộc. Nhưng sợ đang gọi dở thì Nho Sơ lại vào kiểm tra, y đành phải lùi bước chuyển sang phương án khác.
Tạ Thừa Nhan dùng chăn che kín đầu, lén lút nhắn cho bạn thân một tin: Ngủ chưa?
Đá chìm đáy biển.
Y thử nhắn tiếp tin nữa, vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng cũng hết hi vọng.
Mà người được nhớ thương lúc này hoàn toàn không có tâm tư để xem tin nhắn.
Anh về tới kí túc xá mới phát hiện Phong Ấn Sư nhà mình là lạ.
Vẻ mặt Khương Thần vẫn lạnh nhạt, trông không khác gì bình thường. Cho đến khi anh vào nhà vệ sinh, Khương Thần cũng theo vào rồi đứng im bên cạnh, lúc này Phương Cảnh Hành mới nhìn ra vấn đề.
Anh hỏi: “Rửa tay hay là đi vệ sinh?”
Khương Thần suy nghĩ một lát, im lặng.
Phương Cảnh Hành nhìn cậu, vừa lau tay vừa hỏi: “Một cộng một bằng mấy?”
Khương Thần: “Hai.”
Phương Cảnh Hành: “Hai thêm hai thì sao?”
Khương Thần: “Bốn.”
Phương Cảnh Hành: “Bốn thêm bốn?”
Khương Thần: “Tám.”
Phương Cảnh Hành nghĩ, ok, say rồi. Vì trong tình huống bình thường mà nghe anh hỏi mấy câu ngớ ngẩn này, chắc chắn cậu sẽ không có phản ứng như vậy.
Anh cười nói: “Gọi một tiếng anh ơi đi.”
Khương Thần nói: “Anh ơi.”
Phương Cảnh Hành nắm cằm bé yêu hôn một cái, thử tiếp: “Gọi chồng ơi đi?”
Khương Thần: “Chồng ơi.”
Hơi thở Phương Cảnh Hành nghẹn lại, đè người yêu vào cửa, mãnh liệt mà hôn.
Từ khi bắt đầu vào vòng loại trực tiếp, bọn họ đã không thân mật, giờ phút này lập tức củi khô lửa bốc. Phương Cảnh Hành vốn còn do dự không biết có nên làm không vì Khương Thần đang say, nhưng khi định tách ra lại bị Khương Thần đè gáy kéo về, lần này thật sự không kiềm chế nổi ngọn lửa đang bùng lên nữa, thế là ôm người yêu trải qua một đêm tuyệt diệu.
Kết quả của việc chơi hết mình là ngày hôm sau mười giờ hơn mới dậy.
Phương Cảnh Hành quay sang thì thấy Khương Thần vẫn đang ngủ, anh dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó ôm người yêu vào lòng, mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, thấy mấy tin Tạ Thừa Nhan gửi tới, tin mới nhất là từ hai phút trước.
Phương Cảnh Hành rời giường rửa mặt, ra ngoài đến khu vực giải trí, thấy người nào đó đang đi qua đi lại thì cười nói: “Hiếm lắm mới thấy ông dậy sớm thế này.”
Tạ Thừa Nhan đột nhiên quay sang nhìn anh, sau đó lao đến: “Ông mà còn không dậy thì tôi gọi điện thoại luôn biết. Cậu nhỏ của tôi đâu rồi?”
Phương Cảnh Hành nói: “Hôm qua uống say, còn đang ngủ.”
Anh quan sát vẻ mặt của cháu trai mình: “Tôi nhớ hôm qua ông cũng say, say xong lên giường à?”
Tạ Thừa Nhan đốp lại: “Cút.”
Y không muốn nói nhảm, kéo Phương Cảnh Hành ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi phát hiện ra một chuyện.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Bên cạnh bọn mình, hình như có một người thích tôi.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày: “Nho Sơ à?”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Lý trí của y đứt cái phựt: “Đệt, ông biết mà đếch nói cho tôi, có còn là anh em không vậy!”
Phương Cảnh Hành bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ: “Thật à?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Chẳng phải ông biết rồi à!”
Phương Cảnh Hành nói: “Tôi đoán thôi chứ chưa xác nhận bao giờ.”
Tạ Thừa Nhan: “Ông không hỏi à?”
Phương Cảnh Hành nói: “Có hỏi, nhưng anh ta cho tôi ánh mắt kiểu “cậu rảnh nhỉ”, sau đó lờ tôi đi.”
Tạ Thừa Nhan quyết định tha thứ cho Phương Cảnh Hành, hỏi tiếp: “Chuyện khi nào vậy?”
Phương Cảnh Hành nói: “Cái đợt bên ngoài đồn bọn mình là người yêu, có một lần cả đám tụ tập, anh ta hỏi tôi chuyện đó có thật không.”
Anh kể tiếp: “Nho Sơ không phải người nhiều chuyện, đương nhiên cũng có thể là anh ta chỉ tò mò thôi nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau đó anh ta bắt đầu chơi Du Mộng, thậm chí còn nghiên cứu kĩ thuật lên hàng cao thủ. Lúc tôi bận thi đấu không chơi với ông được thì toàn là anh ta kéo ông, thế nên tôi mới suy diễn.”
Tạ Thừa Nhan im lặng.
Khác với sự tùy ý của bọn họ, từ nhỏ Nho Sơ đã hưởng giáo dục cho tinh anh, hắn không giống kiểu người sẽ chơi game. Tạ Thừa Nhan nhớ lúc ấy biết chuyện này, y còn bất ngờ hỏi Nho Sơ tại sao, nhưng giờ đã quên mất đối phương trả lời như thế nào.
Tạ Thừa Nhan có phần bàng hoàng: “Lâu đến vậy sao.”
Phương Cảnh Hành nói: “Ừ, tầm sáu bảy năm.”
Những năm qua anh vẫn luôn quan sát, thấy Nho Sơ không có ý định tiến tới nên anh mới không nói cho Tạ Thừa Nhan, tránh cho y lại phiền lòng.
Tạ Thừa Nhan im lặng.
Bên cạnh có một người thích y, y lại không hay biết.
Bởi vì y đã từng nói muốn giành hết mấy giải nam diễn viên xuất sắc rồi mới yêu đương, lại vì khi A Dật hỏi y tính hướng, y trả lời rằng thích con gái, thế nên người kia mới không theo đuổi y, mà đổi sang một cách thức không quấy rầy, cứ thế lặng lẽ bên y sáu bảy năm. Và có lẽ… Sẽ còn tiếp tục như vậy.