Đen Ăn Đen

Chương 25: Cuộc chiến thứ hai lăm



Anh khóc sao?

Nụ hôn kia vẫn mãi quanh quẩn trong tâm trí Mạc Ninh. Cô rất muốn nhìn
anh, cô cũng vì ý nghĩ này mà cố gắng, tiếc rằng sức lực cả người cô lúc này như bị rút cạn, cứ như vậy dựa sát vào ngực anh, cảm nhận cơ thể
lạnh như băng của anh, nhưng cũng thật nóng bỏng.

Anh không để cô nhìn anh, vừa hôn xong anh đem mặt cô úp lên vai mình, nhẹ nói.“Không nên nhìn tôi”.

Cô tôn trọng sự niềm kiêu hãnh của anh, cô vòng tay ra sau lưng vỗ vỗ trấn an anh, nói “Tôi không nhìn”. Lúc này bọn họ dựa sát vào nhau.

Anh ôm cô rất chặt, rõ ràng là rất xúc động. Mạc Ninh mơ hồ cảm giác anh
muốn hấp thu chút dũng khí từ người cô, vì vậy cô rộng lượng cho anh.

Người đàn ông này chắc chắn đã động lòng, cũng đã từng trải qua cảm giác tan
nát cõi lòng, lúc này đây anh làm cô cảm thấy đau lòng, rất đau rất đau, cô không có cách nào khống chế cảm giác đau đớn này.

“Khi còn bé tôi vẫn luôn nghĩ cha không thương tôi, ông cũng chưa từng ôm
tôi, qua đường ông cũng không dắt tay tôi… Có rất nhiều ví dụ, khi đó
tôi đã rất hâm mộ những cậu bé cùng tuổi có thể được cha đưa lên vai
ngồi”.

Trong đêm gió lạnh, rất lạnh,
hai người hoàn toàn không muốn chuyển động, cũng không cảm thấy lạnh. Cố Chuẩn nhìn về xa xăm, lần đầu tiên anh cảm thấy muốn kể ra một chút kỷ
niệm đã phủ bụi bao năm. Trái tim giờ đã bình tĩnh hơn, ngữ khí của anh
chậm rãi khôi phục, ngữ điệu chầm chậm trở lại: “Em từng hỏi nguyên nhân tôi rời tới Hoa Long”. Dừng một chút, Cố Chuẩn nói tiếp.“Nguyên Nhân
chính là lúc đó tôi và cha không thể giải quyết mâu thuẫn, ông có phương thức hành xử nghiêm khắc kín đáo, ông cho rằng thế rất khoa học, vì vậy ông hi vọng tôi tuân thủ, tôi lại không nghĩ thế, cho nên bọn tôi tranh chấp ồn ào, tôi khiến ông giận đến mức tăng huyết áp”.

Mạc Ninh quay đầu nhìn anh, mắt anh híp híp lại, ngọn đèn chiếu mờ mờ trên
mặt anh, chiếu lên lông mi, phủ một chút bóng tối lên mắt anh, khiến cô
không nhìn rõ trong mắt anh đang ẩn chứa điều gì, nhưng cô cảm giác, cảm thấy, có lẽ anh rất muốn khóc. Cô có một loại xúc động, nghĩ muốn kéo
anh qua, nghĩ muốn cho anh dựa vào ngực mình khoác. Loại ý nghĩ quỷ dị
chợt loé lên khiến bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ. Cô đành mở miệng
dời đi sự chú ý của mình “Tất cả mọi người đều có một quá khứ, khi còn
bé tôi cũng thường nghi ngờ, không biết mình có phải là con đẻ của cha
mẹ không, có lẽ lúc bé không hiểu được tình yêu thương của cha mẹ với
con cái, dù sao, cũng chưa có ai từng có kinh nghiệm làm cha mẹ”. Nói
nửa ngày, cô cảm thấy bản thân đang nói nhảm, hơi dừng một chút, không
nói gì nữa, không khí cũng đã bình tĩnh hơn.

“Đối với bệnh tình của cha tôi, tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất,
tôi cũng đã nghĩ, nếu vạn nhất chuyện xấu xảy ra, tôi nhất định phải
chăm sóc mẹ tôi thật tốt. Có điều, ngày hôm qua, hôm qua, cha tôi lâm
vào trạng thái nguy kịch hai lần, tôi giống như một người chìm trong một sa mạc mờ ảo không tìm được lối ra, tôi đã dùng sức lực lớn nhất để
trấn an mẹ tôi, tôi tham dự vào mỗi cuộc hội trẩn của bác sĩ, trong thời gian ngắn nhất phải quyết định có làm phẫu thuật hay không, bác sĩ luôn muốn tôi chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất… Tôi nhìn mẹ tôi suy
sụp, tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi cũng sẽ gục mất… Tôi không
có quyền mềm yếu. Cho nên, tôi chỉ có thể nhân lúc đêm khuya tìm một nơi để bộc lộ bản thân… Tôi chưa từng có lúc nào hối hận thế này, hối hận
đã không ép cha tôi đi kiểm tra sức khoẻ, hối hận khi lúc ông còn khoẻ
mạnh đã không trân trọng ở bên ông, hối hận vì cùng ông khắc khắc, hối
hận… Có lẽ sẽ không còn cơ hội đấu khẩu cùng ông nữa”.

Mạc Ninh đưa tay cầm tay anh, nhẹ nhàng nói.“Cha mẹ rời đi chính là kinh
nghiệm mỗi người con như chúng ta đều phải trải qua, chúng ta yếu ớt như thế chỉ vì chúng ta yêu thương họ, không nỡ để họ đi. Đó không phải là
chuyện gì mất mặt cả”.

Hiểu được ý tứ của Mạc Ninh, Cố Chuẩn không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, anh cúi
đầu trầm mặc, một hồi sau đột nhiên nói “Cảm ơn”.

Mạc Ninh bị lợi này đánh thẳng vào tim, tự giễu nói.“Tôi là tự nguyện, không có gì phải cảm ơn”.

Mạc Ninh quay đầu nhìn anh.

Cố Chuẩn ngước mắt nhìn bầu trời mênh mông. “Tôi cảm ơn ông trời”.

“Cảm ơn ông trời?”. Mạc Ninh có chút kinh ngạc, ông trời cùng có phần khiến
cha anh vào bệnh viện, anh cảm ơn ông trời cái gì? Không hiểu nổi, cô
đột nhiên hỏi.“Bác Cố bây giờ thế nào?”.

“Ngày mai sẽ giải phẫu hộp sọ, đây là lần giải phẫu cuối cùng”.

“Còn dì…”.

“Mẹ tôi không biết”.

“Cần tôi giúp anh…”, lời nói như gió thoảng qua, Mạc Ninh còn chưa kịp thu
hồi, đành vụng về bổ sung.“Tôi chỉ là, Dì ấy không thể…”.

“Cần”. Cố chuẩn nói, sau đó kiên quyết dắt tay cô, đưa cô đi về phía trước.

Anh lần nữa nhìn thoáng qua bầu trời, trong nội tâm không tự giác đưa ra
đáp án câu hỏi của Mạc Ninh lúc trước, bởi vì ông đã mang em đến bên
tôi.

Mười giờ sáng ngày thứ năm, giải phẫu mở hộp sọ chính thức bắt đầu, cuộc giải phẫu này do các chuyên gia đầu ngành trong nước và nước ngoài đảm nhiệm, danh tiếng của Cố lão
tiên sinh ở thành phố G này cũng không nhỏ, cộng thêm ảnh hưởng từ Cố
Chuẩn, bệnh viện rất coi trọng ca phẫu thuật này. Viện trưởng thậm chí
còn tự mình giám sát toàn bộ quá trình giải phẫu.

Cố Chuẩn một mực đòi ngồi trên ghế bên ngoài, từ đầu đến cuối chỉ im lặng, cố chấp nắm tay Mạc Ninh. Mạc Ninh phát hiện, Cố Chuẩn nắm tay cô rất
chặt, rất chặt. Trước kia cô có thói quen hỏi nguyên nhân mỗi hành động
của anh, chỉ là giờ đây điều đấy không còn cần thiết nữa, cô có thể hiểu rõ, hành động này của anh có ý nghĩa. Đó là “cần”.

Anh cần cô cho anh động lực, anh cần cô cho anh dũng khí.

Hơn năm tiếng sau, bác sĩ lần lượt từ phòng giải phẫu đi ra, viện trưởng ra trước nói rõ tình huống. Mạc Ninh thấy Cố Chuẩn không hề chuyển động,
cổ tay dùng chút lực, cô nói “Không đi xem sao?”.

Cố Chuẩn khẽ nói “Ông ta sẽ đi qua nói cho chúng ta biết”.

“…”

Sự thật chứng minh, Cố Chuẩn nói đúng. Viện trưởng thật nhanh đi dến, tươi cười hớn hở cầm tay Cố Chuẩn nói “Giải phẫu đã thành công, thật đáng
mừng, thật đáng mừng. Cái này không chỉ là chuyện vui của Cố tiên sinh,
mà còn là chuyện vui của bệnh viện chúng tôi”.

Mạc Ninh cảm nhận được bàn tay Cố Chuẩn đang nắm tay cô có phần buông lỏng, sau mấy ngày mệt mỏi liên tiếp, thần sắc anh nhợt nhạt, anh mỉm cười
nói “Cảm ơn”.

“Tuy nhiên vẫn cần quan sát thêm hai ngày, nhưng tôi tin tưởng Cố lão tiên sinh nhất định sẽ không sao”. Viện trưởng nói.

Thái độ của viện trưởng rất chân thành, Cố Chuẩn cùng Mạc Ninh cười với ông, cười giống nhau đến mực viện trưởng không nén được phải thốt lên “Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn”.

Sau đó, nụ cười của Mạc Ninh cứng đờ. Khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh, anh không những không thu lại nụ cười mà còn có vẻ cười sâu hơn.

Trong lòng Mạc Ninh một nụ hoa khẽ nở.

Bi kịch vĩnh viễn không phải thứ chủ đạo trong cuộc sống, sự xuẩt hiện của nó chỉ giúp con người ta trở nên kiên cường hơn. Sau cuộc phẫu thuật
của Cố lão tiên sinh, Mạc Ninh ở nhà ngủ suốt một ngày, ngày hôm sau rời giường tinh thần sảng khoái. Mặt trời như thường lệ bay lên cao, cuộc
sống cứ thế trôi qua.

Phó Tịch Nhan
hình như vẫn giận Mạc Ninh, cô đã tặng một hộp Chocolate lớn cũng vẫn
không kéo khuôn mặt cô tươi tỉnh trở lại. Một lần hai lần đối phương
không chuyển, Mạc Ninh cũng thôi không cố gắng nữa, kệ đi.

Lý Hàm rất thích không khí ở tòa soạn, cũng rất thích cô, khai giảng năm
thứ tư không bao lâu lại thu dọn đồ đạc về thành phố G, trở về toà soạn
báo. Mạc Ninh cũng thích cá tính liều mạng của cô, dần dần luôn tìm cơ
hội để cô tự mình đi phỏng vấn, độc lập viết bản thảo.

Quan trọng là, bản thân cô cũng thoải mái hơn.

Cuộc phẫu thuật của Cố lão tiên sinh rất thành công, sau năm ngày ông đã
tỉnh lại, một tuần tiếp theo tình trạng đã chuyển biến rất tốt. Thời
gian làm việc Mạc Ninh không tiện qua lại bệnh viện, sáng sớm thứ bảy,
cô dậy sớm, lấy sách dạy nấu ăn ra quyết định làm một nồi canh gà, vốn
tính để Hoàng Kỳ Hoa uống, kết quả hầm tới trưa, vì cô không để ý khiến
đáy nước cạn đáy nồi, mùi canh gà thơm bây giờ đã được thêm một thứ mùi
khét khét kỳ quái.

Mạc Ninh kín đáo
đưa canh cho Chu Nhất Nặc. Chu Nhất Nặc vẻ mặt đau khổ bới móc cô “A,
này, tôi không phải thái giám thử độc của mẹ chồng cô đâu nhé”.

Mạc Ninh vội nói “Mình cũng chẳng nói cậu như thế”. Lại đi lên mạng tìm một quán ăn có món canh gà ngon, gọi một phần.

Chu Nhất Nặc trêu đùa “Cậu xong đời rồi”.

“Cho cậu uống canh gà mình tự làm mới là xong đời, tệ lắm sao?”.

Chu Nhất Nặc đột nhiên nhíu mày, thái độ trở nên nghiêm túc nói “Chị Ninh,
chị chìm vào sâu như thế không sợ tương lại không rút chân ra được
sao?”.

Ánh mắt Mạc Ninh tối sầm lại, đột nhiên không đáp lại được, cũng không còn hứng thú đùa giỡn.

Chu Nhất Nặc leo từ trên giường xuống, đứng trước mặt cô, chân thành
nói.“Mình là người từng trải, tốt bụng nhắc cậu. Chòm sao bọ cạp cùng
thiên xứng… số mệnh nhất định chịu nhiều gian truân. Hiện tại muốn cậu
dứt ra chắc đã không thể rồi”. Chu Nhất Nặc giúp Mạc Ninh vuốt tóc, ngón tay không tự giác quấn lấy đuôi tóc, nghịch ngợm tóc cô. Mạc Ninh trừng mắt nhìn bạn, Chu Nhất Nặc thở dài nói “Mạc Ninh thân ái của mình, mình thật sự không nên coi chuyện của người khác cũng sẽ bị thảm giống như
mình”.

Mạc Ninh nhìn bạn cười, chọc chọc bụng mỡ của bạn nói “Cậu thật là già mồm cãi cố”.

Chu Nhất Nặc “Hừ” một tiếng, buông cô ra bay về giường. “Cậu đi cùng người
ta đi, đồ trọng sắc khinh bạn, chúc cậu sớm sinh quý tử”.

Mạc Ninh cười, xoay người, trong lòng một mảng ấm áp.

Hơn ba giờ chiều, Mạc Ninh mang theo canh gà đứng trước cửa phòng bệnh.
Trước khi đến cô không gọi trước cho Cố Chuẩn, không có lý do gì, cô chỉ đơn thuần muốn đến thăm Hoàng Kỳ Hoa thôi. Cô cũng không nghĩ tới, ngày thứ bảy người đến thăm bệnh sẽ không có mình cô.

Mạc Ninh không biết cô gái ngồi ở bên cửa sổ kia, nhưng cô nhớ rõ, cô gái
này chính là người cùng Cố Chuẩn xuất hiện lần trước. Cô gái đang nói
chuyện với Hoàng Kỳ Hoa, Mạc Ninh gõ cửa, ánh mắt Hoàng Kỳ Hoa khẽ
chuyển ra phía cửa, trông thấy Mạc Ninh lập tức mặt mày hớn hở.

Mạc Ninh bỗng có cảm giác mình vừa thắng một bàn.

Cố Chuẩn không ở đây.

Hoàng Kỳ Hoa vỗ vỗ cuối giường nói với Mạc Ninh.“Ngồi đây đi con”.

Thời điểm Mạc Ninh đi lướt qua cô gái, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng nhận ra
thái độ không hữu hảo của cô ta dành cho mình. Phụ nữ nhìn thấy nhau
không vừa mắt cũng chỉ có vài nguyên nhân mà thôi, trong ánh mắt cô gái
có chút đắc ý khiến Mạc Ninh hơi khó chịu. Nhưng cô rất nhanh phục hồi
tinh thần, thoải mái chào hỏi cô gái kia. “Xin chào, tôi là Mạc Ninh”.

Hoàng Kỳ Hoa đang định giới thiệu hai người với nhau, thấy Mạc Ninh chủ động
giới thiệu thì giật mình sửng sốt. Mỹ nữ lớn lên đúng là rất đẹp, làn da mịn màng, mắt sáng trong, dáng vẻ dịu dàng không thể đả thương người
khác, cô đứng dậy, đoan trang năm tay Mạc Ninh, “Xin chào, gọi tôi là
Mai Địch”.

Tình cảnh tiếp theo mang
đến chút xấu hổ, đương nhiên, người xấu hổ chính là mỹ nữ tên Mai Địch
kia. Cô mặc một bộ váy liền màu xanh ngọc, ánh mặt trời từ bên ngoài
chiếu lên tạo nên sắc lấp lánh kim quang, cả người đều rất đẹp, nhưng
nét mặt của cô hình như không tốt lắm. Nửa giờ trôi qua, cô cuối cùng
không chịu được cô tịch, ưu nhã đứng dậy nói.“Dì à, con buổi tối còn
phải lên máy bay, con đi trước”.

Hoàng Kỳ Hoa đang cao hứng uống canh lúc này mới phát hiện ra cô, bộ dạng hối lối nói “Ai da, thật không ý tứ, chỉ mải ăn canh. Mai tiểu thư muốn về
sao?”.

Mai Địch gật gật đầu.

Hoàng Kỳ Hoa lúc này mới buông chén canh nói.“Để Mạc Ninh giúp con gọi xe nhé”.

“Không cần đâu dì, con tự đi được rồi”. Mai Địch nói, sau đó nói với Mạc Ninh.“Mạc tiểu thư, tạm biệt”.

Lúc rời đi Mai Địch không hề quay đầu lại. Cho đến khi tiếng gót giày của
cô biến mất, Hoàng Kỳ Hoa mới đột nhiên mở miệng nói.“Đây là tiểu thư
khuê các, theo đuổi Cố Chuẩn, cô gái như thế giờ không còn nhiều”.

Mạc Ninh không hiểu rõ ý trong lời nói, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Hoàng Kỳ Hoa mỉm cười, ánh mắt chuyển đến giỏ hoa quả đặt trên đầu giường, bà nói.“Mấy người như thế mãi mãi không bao giờ phí sức nghĩ xem người
khác thật sự cần thứ gì, cũng vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, giày
cao gót không phải là thứ thích hợp xuất hiện trong phòng bệnh”.

Lời này của Hoàng Kỳ Hoa rất thấm thía, Mạc Ninh cũng nghe ra ý tứ.

Tính cách của Cố Chuẩn như thế quả nhiên không phải tự nhiên mà thành. Hoàng Kỳ Hoa nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười nói.“Con yên tâm, thẩm mỹ của
con dì và dì rất giống nhau”.

Nói
chuyện phiếm với Hoàng Kỳ Hoa suốt một buổi, lúc Cố Chuẩn đến là lúc
Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh đang cười lăn lộn trên giường bệnh, anh gõ cửa
hai người mới ý thức được anh đang đứng ở đó.

Cố Chuẩn đến gần giường bệnh, mắt nhìn bệnh án, thản nhiên nói.“Ba lại đang tìm mẹ”.

Hoàng Kỳ Hoa lập tức thu hồi nụ cười “Ông ấy lại không thoải mái”.

“Đại khái chỉ muốn tìm mẹ nói chuyện”. Cố Chuẩn nói.

Sắc mặt Hoàng Kỳ Hoa giãn ra, ánh mắt lướt qua Mạc Ninh.“Mạc Ninh, con có
muốn cùng dì qua xem bác Cố thế nào không? Ông ấy cũng muốn gặp con
lắm”.

Mạc Ninh đang định nói “Được”, thì Cố Chuẩn một tay treo lại bệnh án, miệng ném ra một câu “Cô ấy có việc”.

Mạc Ninh ngửa đầu nhìn anh.“Tôi có việc?”.

Hoàng Kỳ Hoa cũng hỏi.“Có chuyện gì sao?”.

Cố Chuẩn đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn thấy sự băn khoăn của hai
người, anh nghiêm trang nói “Vương Tường Viễn và Mai Địch hôm nay cùng
đi một chuyến bay”.

Hoàng Kỳ Hoa “A”
một tiếng, ánh mắt loé sáng, đột nhiên nói.“Ô, Mạc Ninh, bác Cố còn
nhiều thời gian để con đến thăm, mai là chủ nhật, mai con lại tới nhé?”.

Mạc Ninh nghi hoặc nói “Vương tiên sinh và Mai tiểu thư đi cùng máy bay với chuyện tôi có việc, liên quan gì nhau?”.

Hoàng Kỳ Hoa nhìn lướt qua Cố Chuẩn, đột nhiên nở nụ cười.“Mẹ cũng cảm thấy hai chuyện này không liên quan”.

“Em cùng tôi đi tiễn bọn họ”. Cố Chuẩn nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.