Bốn đảo chính trong khu vực – San Juan, Orcas, Lopez, và Shaw – có thể qua lại được bởi những chuyến phà của bang Washington. Bạn có thể đậu xe của bạn trên phà, đến khu vực ghế ngồi ở khoang trên, và để chân bạn nghỉ ngơi trong suốt một giờ rưỡi từ đảo San Juan đến Anacortes trên đất liền. Mặt nước phẳng lặng và tầm nhìn ngoạn mục trong mùa hè cho đến hết mùa thu.
Maggie lái xe đến chuyến phà chót ở Friday Harbor, sau khi thả con chó của cô ở nhà nghỉ vật nuôi địa phương. Mặc dù chỉ mất nửa giờ cho chuyến bay đến Bellingham, cô thích đi phà hơn đi máy bay. Cô muốn ngắm nhìn những căn nhà bên bờ biển, cảnh vật ven biển của đảo, thỉnh thoảng những chú cá heo hoặc những nàng sư tử biển lười biếng lướt qua. Thường những đàn chim cốc nuôi có thể xuất hiện dọc theo những xoáy nước thủy triều, đen như hạt tiêu xay được tung rải từ máy nghiền tiêu.
Vì em gái cô sẽ đón cô ở chặng cuối của Anacortes, và cô không cần xe khi ở chung với gia đình, Maggie lên phà như khách bộ hành. Phương tiện vận chuyển là một chiếc phà bằng thép điều khiển điện tử có sức chứa một ngàn hành khách và tám mươi lăm chiếc xe, và di chuyển hơn mười ba hải lý một giờ.
Mang theo một túi xách vải, Maggie đi đến khu vực có rào chắn xung quanh của khoang hành khách chính. Cô đi dọc theo một trong những hàng ghế dài mênh mông đặt dọc bên sườn những ô cửa sổ bằng kính lớn. Chuyến phà sáng thứ sáu rất đông, với những hành khách đến Seatle vì công việc hoặc giải trí cuối tuần. Cô tìm thấy một cặp ghế dài đặt đối diện nhau. Một trong chúng đã bị chiếm cứ bởi một người đàn ông mặc quần kaki và áo thun polo màu xanh hải quân. Anh đang mê mải với một tờ báo, một vài chỗ trống bên cạnh anh.
“Xin thứ lỗi, chỗ này có…” Maggie bắt đầu, giọng cô tắt dần khi anh ngước nhìn cô.
Trước khi cô thấy thứ gì khác, cô thấy đôi mắt màu xanh pha lục của anh, cô cảm thấy một cú giật thót nóng bỏng, như thể trái tim cô bị giật điện.
Đó là Mark Nolan… mày râu nhẵn nhụi, ăn mặc đẹp, cực kỳ quyến rũ trong tính cách đàn ông tự nhiên của anh. Tập trung vào cô, anh đặt tờ báo sang một bên, đứng lên, một hành vi cổ điển làm cô luống cuống thậm chí còn nhiều hơn. “Maggie, em cũng đến Seatle sao?”
“Bellingham.” Cô nguyền rủa bản thân vì âm thanh nghe như hết hơi của mình. “Về thăm gia đình.”
Anh ra hiệu về chiếc ghế dài trước mặt anh. “Có một chỗ trống đấy.”
“Oh, tôi…” Maggie lắc đầu, liếc nhanh ra xung quanh họ, “Tôi không muốn quấy rầy sự riêng tư của anh.”
“Nó ổn mà.”
“Cám ơn, nhưng… Tôi không muốn làm chuyện máy bay với anh.”
Đôi mày sẫm màu của anh nhướng lên, “Chuyện máy bay?”
“Phải, khi tôi ngồi cạnh một người lạ trên máy bay, thỉnh thoảng tôi kết thúc bằng việc kể với anh ấy – hoặc cô ấy – những thứ tôi không bao giờ thú nhận ngay cả với bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi không phải hối tiếc vì tôi sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.”
“Đây có phải là một chuyến bay đâu.”
“Nhưng cũng là sự vận chuyển.”
Mark Nolan đứng đó nhìn chăm chú xuống cô với tia sáng lấp lánh thích thú ve vuốt trong mắt anh. “Chuyến phà này không dài lắm. Em có thể tiết lộ bao nhiêu về mình được chứ?”
“Câu chuyện về toàn bộ cuộc đời tôi.”
Anh đánh vật với một nụ cười, như thể anh đã không có nó nhiều. “Hãy cho chúng ta một cơ hội. Ngồi với anh đi, Maggie.”
Một yêu cầu nhiều hơn một lời mời gọi. Nhưng cô thấy mình tuân theo. Đặt chiếc túi cuối tuần của cô trên sàn, cô ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện anh. Khi cô vươn thẳng lưng, cô nhận ra ánh mắt anh di chuyển lướt qua cô nhanh và hiệu quả. Cô đang mặc một quần Jeans mỏng, áo thun trắng, và áo khoác bằng da thuộc màu đen.
“Nhìn em khác quá.” Anh nói.
“Đó là do tóc.” Ngượng ngập, Maggie chải những ngón tay cô xuyên qua mớ tóc thẳng, buông dài. “Tôi kéo thẳng nó mỗi khi đến thăm gia đình. Nếu không thì anh trai tôi sẽ đùa bỡn về nó, giật mạnh nó… Tôi là người duy nhất trong gia đình có mái tóc xoăn. Tôi vừa cầu xin Trời không mưa. Ngay khi nó bị ướt…” Cô làm một cử chỉ mô phỏng sự nổ tung.
“Anh thích nó theo cả hai cách.” Lời khen được bày tỏ với sự thật thà trang nghiêm đến mức Maggie thấy vui thích nhiều hơn một ngàn lần so với sự tán tỉnh.
“Cám ơn anh. Holly thế nào?”
“Vẫn đang nói chuyện. Nhiều hơn mọi khi.” Anh ngừng lời, “Anh chưa có cơ hội để cám ơn em. Những gì em đã làm cho Holly…”
“Oh, không có gì đâu. Ý em là, em không thật sự làm gì hết.”
“Điều đó có rất nhiều ý nghĩa đối với bọn anh.” Ánh mắt anh khóa chặt mắt cô, “Em và gia đình sẽ làm gì vào cuối tuần này?”
“Chỉ là đi vơ vẩn. Nấu nướng, ăn, uống… Cha mẹ em có một căn nhà lớn ở Edgemoor, và khoảng một triệu đứa cháu. Em có bảy anh chị em.”
“Em là út?” Anh nói.
“Áp út thôi.” Cô buông một tiếng cười gây bối rối. “Gần đúng. Sao anh đoán ra được?”
“Em thoải mái, cười nhiều.”
“Anh thì sao? Lớn nhất? Giữa?”
“Lớn nhất.”
Maggie nghiên cứu anh một cách thẳng thắn. “Điều đó có nghĩa là anh thích tạo ra luật lệ, anh đáng tin cậy… nhưng thỉnh thoảng anh có thể là người-biết-tuốt.”
“Anh đúng trong phần lớn các lần.” Anh thú nhận một cách khiêm tốn.
Một tiếng cười lạo xạo trong cổ họng cô.
“Tại sao em mở gian hàng đồ chơi trên đảo?” Anh hỏi.
“Điều đó phần nào có diễn tiến tự nhiên. Em thường sơn vẽ đồ dùng cho trẻ em. Đó là cách em gặp chồng em. Anh ấy có một nhà máy sản xuất đồ nội thất chưa hoàn tất, nơi em mua những món đồ của em – những bộ bàn ghế tí hon, khung gường ngủ – nhưng sau khi chúng em cưới, em ngừng sơn vẽ một thời gian, bởi vì anh ấy… anh biết đấy, chứng ung thư. Và khi em bắt đầu làm việc trở lại, em muốn thử làm thứ gì đó khác. Thứ gì đó vui vẻ.”
Khi cô nhận ra rằng anh có ý hỏi về điều khác, có lẽ về Eddie. Cô chặn anh bằng một câu hỏi vội vã, “Còn anh làm gì?”
“Anh có một công việc kinh doanh chế biến café.”
“Giống như việc kinh doanh có nền tảng gia đình, hoặc là…”
“Anh có hai cộng sự, và một thiết bị ở Friday Harbor. Bọn anh có một thiết bị rang công nghiệp lớn có công suất khoảng một trăm pound một giờ. Có khoảng nửa tá thương hiệu café rang mà bọn anh bán với tên riêng, nhưng bọn anh cũng đạt đến vài giới hạn khác cho các đại lý ở trên đảo, cũng như ở Seatle, Lynnwood… và thậm chí một nhà hàng ở Bellingham.”
“Thật ư? Tên nó là gì?”
“Một nơi dành cho người ăn chay được gọi là Garden Variety.”
“Em thích nơi đó. Nhưng em chưa bao giờ thử café.”
“Sao không?”
“Em được khuyên như thế cách đây vài năm, sau khi đọc một bài báo nói rằng nó không tốt cho sức khỏe.”
“Nó gần như là một thứ thuốc tăng cường sinh lực.” Mark phẫn nộ nói, “Đầy đủ những chất chống oxi hóa và hóa chất có nguồn gốc thực vật. Nó làm giảm cho em một phần nguy cơ ung thư. Em không biết rằng từ “coffee” bắt nguồn từ tiếng Ả rập có nghĩa là “rượu vang của hạt” sao?
“Em không biết điều đó.” Maggie nói, mỉm cười. “Anh thường xuyên uống café, đúng không?”
“Mỗi buổi sáng.” Anh đáp. “Anh chạy đến máy pha café giống như anh lính quay trở về với tình yêu đã bỏ lỡ sau chiến tranh ấy.”
Maggie cười vui vẻ, nghĩ rằng anh có giọng nói tuyệt vời làm sao, trầm trầm nhưng sắc bén. “Anh bắt đầu uống từ khi nào?”
“Hồi trung học. Anh đang học cho một kỳ thi. Anh đã uống thử tách café đầu tiên vì cho rằng nó sẽ giúp anh tỉnh táo.”
“Anh thích điều gì về nó nhất ? Hương vị? Chất caffeine ?”
“Anh thích khởi đầu một ngày cùng với tin tức và rặng núi Jamaica Blue. Anh thích một tách vào buổi chiều trong khi phàn nàn về đội Mariners hoặc Seahawks. Anh thích nhận biết rằng trong một tách café, ta sẽ nhận được hương sắc từ những nơi mà phần lớn ta chưa bao giờ nhìn thấy. Những ngọn đồi Tanzanian ở Kilimanjaro … Đảo quốc Indonesia… Columbia, Ethiopia, Brazil, Cameroon… (Không có Vietnam nhỉ!!!) Anh thích việc một người lái xe tải cũng có thể có một tách café ngon y như của một tay triệu phú. Nhưng trên tất cả, anh thích nghi lễ của nó. Nó mang bạn bè lại với nhau, nó là một kết thúc tuyệt hảo cho bữa tối… và đôi khi, nó cám dỗ một phụ nữ xinh đẹp tìm đến căn hộ của ta.”
“Café đâu thể làm được điều đó. Anh có thể cám dỗ một phụ nữ chỉ bằng một ly nước lọc.” Ngay lập tức, mở tròn mắt, Maggie bịt tay lên miệng cô. “Em không biết tại sao em lại nói như thế nữa.” Cô nói qua khe của những ngón tay, xấu hổ và kinh ngạc.
Ánh mắt họ gặp nhau trong một thoáng náo động. Và rồi một nụ cười chạm trên vành môi anh, và Maggie cảm thấy trái tim cô đập quá sức dữ dội.
Mark lắc đầu ngụ ý không có vấn đề gì, “Anh đã được cho biết trước rồi mà.” Anh ra dấu về những thứ xung quanh họ. “Sự vận chuyển khiến em mất kềm chế.”
“Vâng.” Bị mê hoặc bởi đôi mắt xanh dương pha lục ấm áp của anh, Maggie đấu tranh để trở về mạch chuyện. “Chúng ta đang nói về điều gì nhỉ?… Oh!… Café . Em chưa bao giờ có café để nếm thử xem vị của nó có tốt như hương thơm của nó không.”
“Ngày nào đó anh sẽ mang cho em tách café tốt nhất anh từng có. Em sẽ lẽo đẽo theo sau anh khẩn nài cho thêm nhiều nước nóng lọc xuyên qua lớp cặn café Robusta cho xem.”
Khi Maggie cười, cô cảm nhận được rằng điều gì đó đã xảy ra bao phủ không gian quanh họ. Sự thu hút, cô nhận ra trong nỗi kinh ngạc. Cô đã nghĩ, bất luận thế nào cô cũng đã đánh mất khả năng này rồi. Cảm nhận rung động giới tính với một người khác.
Chuyến phà đã di chuyển. Cô thậm chí còn không lưu tâm đến còi hiệu. Động cơ mạnh mẽ truyền dẫn những rung động vào khung tàu, tiếng ì ầm đều đều lan tỏa suốt sàn tàu và những chỗ ngồi, đều đặn như nhịp tim đập.
Maggie nghĩ cô sẽ tìm kiếm sự thích thú qua quang cảnh khi họ đi qua eo biển, nhưng nó đã mất sức mạnh thường lệ của nó trong việc lôi cuốn cô. Cô nhìn trở lại vào người đàn ông đối diện, sức mạnh thoải mái của anh, đầu gối rộng và cánh tay dài dựa trên lưng ghế.
“Anh sẽ trải qua cuối tuần như thế nào?”
“Thăm một người bạn.”
“Cô gái ở trong cửa hàng với anh?”
Biểu hiện của anh trở nên cảnh giác, “Phải, Shelby.”
“Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Cô ấy là như thế.”
Maggie biết rằng cô nên dừng lại ở đó. Nhưng sự hiếu kỳ về anh đã vượt xa hơn ranh giới thông thường. Khi cô cố gợi lên một hình ảnh về người phụ nữ biết kềm chế, hấp dẫn, tóc vàng – Shelby – Cô nhớ ra đã có ý nghĩ rằng họ trông rất hợp nhau. Giống như một cặp đôi trong quảng cáo nữ trang. “Có gì quan trọng giữa hai người không?”
Anh trầm tư. “Anh không biết nữa.”
“Hai người đã quen nhau bao lâu rồi?”
“Vài tháng.” Anh trầm mặc một chút trước khi nói thêm, “Từ tháng giêng.”
“Vậy anh phải biết rồi nếu như có gì hệ trọng chứ?”
Mark có vẻ bị xâu xé giữa phiền muộn và thích thú. “Bọn anh tốn thời gian để luận ra điều đó lâu hơn những người khác.”
“Có gì bỏ qua trong việc suy luận sao?”
“Nếu anh khắc phục được nỗi sợ bất diệt.”
“Em sẽ nói với anh về phương châm sống của em. Đó là một lời trích dẫn từ Emily Dickinson.”
“Anh không có phương châm nào hết.”
“Mọi người đều có một phương châm. Anh có thể mượn của em nếu anh muốn.”
“Nó là gì thế?”
“Mãi mãi bao gồm cả hiện tại.” Maggie ngưng lại, nụ cười của cô trở thành bâng khuâng tiếc nuối, “Anh sẽ không lo lắng về mãi mãi… Thời gian trôi đi nhanh hơn anh mong đợi.”
“Phải.” Đâu đó trong giọng nói dịu dàng của anh có một dấu hiệu ảm đạm. “Anh đã phát hiện ra điều đó khi anh mất đi em gái.”
Cô trao cho anh một cái nhìn đồng cảm. “Anh có thân thiết với chị ấy không?”
Có một sự ngập ngừng kéo dài khó hiểu, “Nhà Nolan chưa bao giờ được ai gọi là một gia đình gắn bó. Giống như món thịt hầm. Người ta có thể lấy đi một vài thành phần mà vẫn tốt cho một mình họ, nhưng khi đặt họ ở chung với nhau lại là một điều kinh khủng.”
“Không phải tất cả thịt hầm đều tệ.” Maggie nói.
“Gọi tên một thứ tốt xem.”
“Mì ống và phô mai.”
“Đó đâu phải là thịt hầm.”
“Vậy, nó là gì?”
“Là một loại rau.”
Maggie vỡ òa trong tiếng cười. “Nỗ lực tốt đấy. Nhưng nó là món thịt hầm.”
“Nếu em nói như thế. Nhưng đó là món thịt hầm duy nhất anh thích. Tất cả những thứ khác mùi vị giống như em đặt chúng cùng với nhau để làm trống chạn thức ăn.”
“Em có công thức chế biến món mì ống và phô mai của bà em. Bốn loại phô mai. Và bánh mì nướng bóp vụn rắc bên trên.”
“Em sẽ làm nó cho anh vào lúc nào đó chứ?”
Dĩ nhiên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng ý tưởng đó gây ra sức nóng xuất phát từ cổ lan tỏa đến từng chân tóc của cô. “Shelby sẽ không thích nó đâu.”
“Không. Cô ấy không ăn chất bột đường.”
“Ý của em là nấu ăn cho anh cơ.”
Mark không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với một biểu hiện không tập trung. Anh đang nghĩ đến Shelby? Mong gặp cô ấy sớm?
“Em sẽ dọn gì khi đó?” Anh hỏi sau một lúc yên lặng.
Nụ cười của Maggie vỡ thành trận cười. “Em sẽ dọn nó như là một món ăn chính với măng tây nướng đặt bên cạnh… có lẽ một ít cà chua và salad arugula” Dường như là mãi mãi kể từ khi cô làm thứ gì đó xa hơn bữa ăn đơn giản nhất cho bản thân, từ lúc việc nấu nướng cho một người hiếm khi đáng để bõ công. “Em thích nấu nướng.”
“Chúng ta có điểm chung rồi.”
“Anh cũng thích nấu ăn sao?
“Không, anh thích ăn.”
“Ai đang nấu ăn ở nhà anh vậy?”
“Em trai anh, Sam, và anh thay phiên nhau. Cả hai bọn anh là nỗi kinh hoàng.”
“Em có một câu hỏi: Cách nào trên thế giới khiến hai anh quyết định nhận nuôi Holly cùng nhau?”
“Anh biết anh không thể làm điều đó một mình. Nhưng không còn ai khác, và anh không thể để Holly cho những người xin con nuôi. Vì vậy anh ép buộc Sam giúp đỡ.”
“Không hối tiếc chứ?”
Mark lắc đầu ngay lập tức. “Mất đi người em gái là điều tệ nhất từng xảy đến với anh, nhưng việc có được Holly trong cuộc đời anh là điều tốt nhất. Sam cũng sẽ nói tương tự như vậy.”
“Đó có phải là những gì anh mong đợi không?”
“Anh không biết mình mong đợi điều gì. Bọn anh chấp nhận điều đó ngày qua ngày. Có những khoảnh khắc tuyệt vời… Lần đầu tiên Holly bắt được một con cá ở hồ Egg… hay một buổi sáng khi cô bé và Sam quyết định cùng xây một cái tháp bánh quế với chuối và kẹo dẻo trong bữa điểm tâm… Em có thể nhìn thấy căn bếp. Nhưng có một dịp khác, khi bọn anh đến một nơi nào đó và trông thấy một gia đình…” Anh ngập ngừng, “Và anh thấy điều đó trên mặt Holly, tự hỏi liệu bọn anh có giống như thế hay không.”
“Bọn anh là một gia đình.”
“Hai ông bác và một đứa nhỏ sao?”
“Phải, đó là một gia đình.”
Khi họ tiếp tục chuyện trò, không biết bằng cách nào nó trượt vào sự thoải mái êm dịu, một cuộc phiến đàm không có mục tiêu rõ ràng của những người bạn lâu năm, cả hai cứ để câu chuyện tự do trôi dạt.
Cô kể với anh những thứ như là việc phải sống trong một gia đình lớn – Những cuộc đua tranh không có hồi kết về nước nóng, về sự quan tâm, về sự riêng tư. Nhưng ngay cả với những cuộc cãi cọ ầm ĩ và sự ganh đua, anh em cô vẫn bộc lộ sự trìu mến và hạnh phúc, và quan tâm lẫn nhau. Vào lúc Maggie học lớp bốn, cô đã biết cách nấu bữa tối cho mười người. Cô chẳng có gì để mặc ngoài đồ mặc thừa và chưa từng nghĩ ngợi gì về điều đó. Điều duy nhất cô thật sự nhớ là sự chiếm hữu đó luôn bị mất hoặc bị phá vỡ. “Anh phải kiếm một nơi anh không thể cho phép điều đó xảy ra nữa.” Cô nói, “Vì thế, ngay khi còn là một cô gái nhỏ, em đã phát triển một sự gắn bó giống như tín đồ Phật Tử với những đồ chơi của em. Em rất khá khi làm điều đó.”
Cho dù Mark khá dông dài khi thảo luận về gia đình anh, vẫn có vài tiết lộ sơ sài. Maggie thu thập được rằng những bậc phụ huynh nhà Nolan mê mải với cuộc chiến riêng tư của họ trong hôn nhân, trong khi con cái của họ chịu đựng sự hủy hoại tương tự. Những kỳ nghỉ lễ, những dịp sinh nhật, những ngày kỷ niệm của gia đình – tất cả được đặt trên vũ đài cho sự đối đầu thường nhật.
“Bọn anh ngừng kỷ niệm lễ giáng sinh khi anh mười bốn.” Mark kể với cô.
Đôi mắt của Maggie mở rộng, “Tại sao?”
“Bắt đầu vì một cái vòng tay mẹ anh nhìn thấy khi bà ra ngoài với Vicroria. Nó nằm bên trong cửa sổ của cửa hàng, rồi họ đi vào bên trong, và bà cố thử đeo nó, bà nói với Vick là bà phải có nó. Họ trở về nhà đầy kích động, và từ lúc đó, tất cả những gì bà nói đến là bà muốn có chiếc vòng đó trong mùa giáng sinh biết bao nhiêu. Bà đưa cho Cha thông tin về nó, và kiên trì yêu cầu ông thực hiện, khi nào ông sẽ đến để mua nó, và nó là một thỏa thuận vĩ đại như thế nào. Rồi buổi sáng ngày giáng sinh đến, và không có cái vòng tay nào hết.”
“Ông ấy đã thay thế bằng cái gì?” Maggie hỏi, thích thú và kinh hoàng.
“Anh không nhớ. Một máy xay hoặc thứ gì đó. Dù sao đi nữa, Mom đã giận dữ đến nỗi bà tuyên bố sẽ không bao giờ có lễ giáng sinh gia đình lần nào nữa.”
“Không ư?”
“Không. Anh nghĩ bà có nói gì đó bào chữa, vậy thôi. Và bọn an yên tâm. Từ lúc đó, bọn anh đi theo những đường lối riêng vào giáng sinh, tham dự ngày lễ ở nhà bạn bè, hoặc đi xem phim hoặc làm thứ gì đó.” Nhìn vẻ mặt của cô, anh cảm thấy cần nói thêm, “Điều đó thật sự tốt. Giáng sinh không bao giờ mang ý nghĩa mà nó được gán cho, đối với bọn anh. Nhưng đây là phần lạ lùng của câu chuyện : Victoria cảm thấy tồi tệ về toàn bộ những điều xảy ra đến nỗi cô ấy buộc Sam, Alex và anh hỗ trợ cô ấy và mua chiếc vòng làm quà tặng sinh nhật Mẹ. Tất cả bọn anh làm việc và tiết kiệm cho điều đó, và Vick bọc chúng lại trong tờ giấy hoa đẹp mắt cùng với một cái tô lớn. Và khi Mẹ mở nó, bọn anh mong đợi vài đáp ứng thành công – nước mắt vui thích hay thứ gì đó tương tự. Nhưng thay vì thế… làm như bà ấy không hề nhớ về cái vòng một chút nào, bà nói, “Đẹp đấy.” và “Cám ơn.” Chỉ có vậy. Và anh chưa từng thấy bà đeo nó lần nào.”
“Vì vấn đề chưa bao giờ là về chiếc vòng.”
“Vậy à.” Anh trao cho cô một cái nhìn giam hãm. “Bằng cách nào em biết điều đó?”
“Phần lớn những duyên cớ khiến một cặp tranh cãi không thật sự vì thứ họ đấu tranh; có một lý do sâu xa hơn nguyên nhân tranh cãi.”
“Khi anh tranh cãi với ai đó, luôn là vì thứ anh đang tranh cãi. Anh nông cạn theo cách đó.”
“Anh và Shelby tranh cãi về điều gì?”
“Bọn anh không có.”
“Hai người chưa bao giờ tranh cãi về bất kỳ điều gì sao?”
“Điều đó không tốt à?”
“Không, không, không chút nào.”
“Em nghĩ điều đó không tốt.”
“ồ… em đoán nó còn tùy thuộc vào nguyên do. Không có cuộc xung đột nào vì anh tình cờ đồng ý với mọi thứ? Hoặc bởi vì không ai trong hai người chú tâm đến mối quan hệ?”
Mark cân nhắc điều đó. “Anh sẽ kiếm một cuộc chiến với cô ấy ngay khi anh đến Seatle và sẽ tìm ra.”
“Làm ơn, đừng làm thế.” Maggie nói, cười lớn.
Dường như họ chỉ vừa mới nói chuyện với nhau mười hay mười lăm phút, nhưng rốt cuộc Maggie nhận ra người ta đã gom góp đồ dùng cá nhân và chuẩn bị cập bến Anacortes. Chuyến phà đã vượt qua eo biển Rosario. Một hồi kèn thê lương đẩy cô vào ý thức rằng một giờ rưỡi đã trôi qua với tốc độ khó tin. Cô cảm thấy bản thân thoát ra khỏi điều gì đó giống như sự thôi miên. Và cô kín đáo suy ngẫm rằng cuộc du ngoạn bằng phà đến Anacortes thú vị hơn bất kỳ thứ gì cô đã làm trong nhiều tháng. Có lẽ nhiều năm.
Đứng lên, Mark nhìn xuống cô với một nụ cười gần như ve vuốt. “Này…” Chất giọng êm ái của anh gợi lên một cảm giác thân mật bò râm ran dọc theo phía sau cổ cô. “Em nói chuyến phà trở về vào chiều chủ nhật, phải không?”
Cô cũng đứng lên, không thể chịu đựng cảm nhận về anh, ý thức của cô muốn lôi kéo những chi tiết về anh : Hơi ấm của làn da anh bên dưới lớp áo sơ mi bằng cotton,… những lọn tóc sẫm màu trên mái tóc anh, mượt mà như những sợi ru-băng, loăn xoăn nhẹ nhàng áp vào vùng da màu đồng ở cổ anh…
“Chắc chắn.” Cô trả lời câu hỏi của anh.
“Em sẽ đi chuyến phà hai-bốn mươi lăm hay chuyến bốn-ba mươi?”
“Em chưa biết.”
Mark gật dầu, bỏ qua.
Khi anh rời khỏi, Maggie nhận ra một cảm giác vui thích đáng lo ngại len lỏi vào cùng với sự khao khát. Cô nhắc nhở bản thân rằng Mark Nolan ở ngoài giới hạn. Và cô cũng vậy. Không chỉ vì cô hoài nghi sức mạnh bản thân trong việc lôi cuốn anh, mà còn vì cô chưa sẵn sàng cho loại mạo hiểm mà anh đại diện.
Cô sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cho điều đó.
Vài loại mạo hiểm mà bạn chỉ đủ sức đương đầu một lần trong đời.