Cô biết rằng Fern chỉ nói thế để làm cho cô cảm thấy dễ chịu – xét cho cùng, cô khó mà có cơ hội chuyện trò với ai cả tối, mặc dù bạn bè của Trent và Fern đều có vẻ dễ mến – nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Câu nói đó có tác dụng. Cô cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu đủ mức để uống một chầu tequila với Trent “để tôn vinh Julian”, và vẫn còn dễ chịu đủ mức để cạn ly vodka chanh với Fern và các chị em trong hội nữ sinh đại học của cô (những cô gái mà thật bất ngờ, có thể uống khiếp hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà cô từng gặp). Cô vẫn cảm thấy dễ chịu khi vào khoảng nửa đêm những ánh đèn tắt lịm và ai đó tìm ra cách nối một chiếc iPhone với hệ thống âm thanh nổi của nhà hàng, và cảm thấy dễ chịu thêm suốt hai giờ đồng hồ nữa uống, nhảy, và – nếu cô hoàn toàn thành thật – vui vẻ một chút, đong đưa kiểu cổ điển với một trong những bác sĩ nội trú bạn của Trent. Hoàn toàn trong sáng, dĩ nhiên rồi, nhưng cô đã quên tiệt cái cảm giác khi có một chàng trai cực lém lảu nhằm vào cô suốt đêm đó, lấy rượu cho cô uống và cố gắng pha trò cho cô cười; cả điều đó nữa cũng thật là dễ chịu.
Cái cảm giác không dễ chịu chút nào, tự nhiên thôi, là việc bị cơm chênh choáng hành cho đến khổ vào sáng hôm sau. Dù chỉ trở về phòng khách sạn khi đã gần ba giờ sáng, cô vẫn thức dậy lúc bảy giờ và nhìn trân trân lên trần nhà, biết rằng mình chắc sắp nôn và băn khoăn không hiểu còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa thì mới nôn được. Nửa tiếng sau, cô bò trên nền nhà tắm, thở hào hên và cầu mong sao ông bà Alter đừng có gõ cửa. May thay, cô đã trườn lại được vào chăn và ngủ thiếp đi đến tận chín giờ.
Bất chấp cơn đau đầu như búa bổ và dư vị kinh tởm trong miệng, Brooke mỉm cười khi cô mở mắt ra kiểm tra điện thoại di động. Julian đã gọi và nhắn tin đến năm sáu lần, liên tục hỏi xem cô ở đâu và vì sao cô không bắt máy – anh đang trên đường ra sân bay để bay về nhà, anh nhớ cô và yêu cô và nôn nóng muốn gặp cô ở New York. Thật vui là đã đảo ngược được tình thế, dù chỉ một đêm. Rốt cuộc thì cô chính là người uống quá nhiều, thức quá khuya và tiệc tùng quá lâu.
Brooke tắm rửa và xuống sảnh để uống chút cà phê, cầu mong không đụng phải ông bà Alter khi họ đi ra ngoài. Đêm hôm trước họ đã nói với cô rằng họ sẽ đến chơi với bố mẹ Trent một ngày; hai bà đã có hẹn làm tóc và trang điểm còn hai ông sẽ chơi bóng quần. Khi Elizabeth mời Brooke đi cùng với họ, cô đã tưng tửng nói dối, rằng cô đang tính sẽ đi đến nhà Fern ăn trưa cùng cô này và mấy cô phù dâu nữa. Cô vừa mới ngồi xuống với tờ báo và một cốc cà phê latte đại tướng thì nghe thấy có người gọi tên mình. Đứng ngay sát bàn cô là Isaac, tay bác sĩ nội trú lém lảu mà cô đong đưa đêm qua.
“Brooke à? Chào! Cô khỏe không? Tôi đang mong sẽ gặp cô đấy!”
Cô không khỏi cảm thấy khoan khoái khi nghe câu này.
“Chào Isaac. Rất vui khi gặp lại anh.”
“Tôi không hiểu cô ra sao, chứ sau đêm qua tôi cảm thấy đầu muốn nổ tung.”
Cô cười. “Vâng, đêm qua quả là lộn xộn thật. Nhưng tôi đã có một đêm vui.”
Cô khá chắc chắn rằng câu đó nghe trong sáng đúng như cô chủ tâm – xét cho cùng thì đong đưa là việc vui vẻ nhưng cô là gái đã có chồng – vì thế nên để phòng xa, cô thốt ra, “Chồng tôi sẽ tiếc lắm vì anh ấy bỏ lỡ mất đám cưới này.”
Mặt anh ta thoáng hiện vẻ lạ lùng. Không phải là ngạc nhiên, mà đúng hơn là có vẻ như nhẹ nhõm khi rốt cuộc cô cũng nói gì đó. Rồi cô hiểu ra.
“Vậy thì chồng cô đúng là Julian Alter rồi, phải không?” anh ta vừa hỏi xuống ghế bên cạnh cô. “Đêm qua tôi đã nghe mọi người xì xầm, nhưng tôi đã không chắc có đúng thế không.”
“Chính là người độc nhất vô nhị ấy đấy,” Brooke đáp.
“Thế thì thật hết sảy! Tôi phải kể với cô rằng tôi vẫn theo dõi anh ấy từ khi anh ấy còn chơi tại quán bar Nick ở Khu Thượng Đông kia. Rồi bất ngờ, anh ấy ở mọi nơi! Không thể mở một cuốn tạp chí hoặc bật truyền hình lên mà không thấy Julian Alter được. Cô hẳn phải thích thú lắm.”
“Thích mê,” cô nói không cần nghĩ, nhận thức chợt lóe lên trong cô một cách ghê tởm… Cô tự hỏi còn phải chờ bao lâu nữa cô mới có thể đứng dậy mà không bị coi là quá thô lỗ và hiểu rằng ít nhất phải mất ba phút đồng hồ đằng đẵng nữa.
“Vậy thì, tôi rất hy vọng cô không phiền trách nêu tôi hỏi…”
Ôi không! Anh ta sắp hỏi cô về những bức ảnh đó, cô chắc mười mươi là thế. Cô đã có mười tám giờ đồng hồ sung sướng khi không một ai gợi đến chúng, và bây giờ Isaac sắp sửa phá hỏng mọi thứ.
“Anh có muốn uống chút cà phê không?” Brooke thốt ra với một nỗ lực vô vọng định làm anh ta sao nhãng khỏi cái điều không thể tránh khỏi kia.
Anh ta thoáng có vẻ bối rối và rồi lắc đầu ra dấu không. Anh ta thò tay vào chiếc túi khoác bằng vải bạt nằm dưới chân mình, rút ra một chiếc phong bì giấy dày khổ to, và nói, “Tôi băn khoăn không biết cô có làm ơn chuyên giúp cho Julian cái này hộ tôi được không? Ý tôi là, thậm chí tôi không biết Julian bận đến mức nào và vân vân – xin cho tôi nói thẳng ngay vào việc là tôi không được tài năng như anh ấy – nhưng tôi đã dành chút thời gian rảnh rỗi mà tôi có cho âm nhạc, và, vâng… tôi rất muốn được biết ý kiến của anh ấy ra sao.” Nói đoạn, anh ta lần tay vào trong phong bì, rút ra một chiếc đĩa CD đặt trong vỏ nhựa và đưa nó cho
Cô dở khóc dở cười.
“Ừm, chắc chắn rồi, tôi sẽ… thực ra thì sao tôi lại không cho anh địa chỉ phòng thu của anh ấy nhỉ? Anh có thể tự mình gửi nó theo đường bưu điện đến cho anh ấy.”
Mặt Isaac sáng lên. “Thật à? Tuyệt quá. Tôi chỉ nghĩ rằng với, ừm, mọi việc đang diễn ra, tôi, ờ, tôi không chắc anh ấy có…”
“Có chứ. Anh ấy vẫn ở đây suốt mà, làm việc để ra album tiếp theo. Nghe này, Isaac, tôi phải chạy lên phòng gọi một cú điện thoại đây. Gặp lại anh tối nay nhé, được không?”
“Tất nhiên, hay lắm. Ồ Brooke này! Một câu cuối cùng thôi nhé. Thật ra là bạn gái tôi – tối nay cô ấy mới đến được – có một trang blog. Cô ấy theo dõi, ờ, thông tin về những người nổi tiếng và những bữa tiệc giao tế, đại loại là những thứ đó. Bất luận thế nào, tôi biết rằng cô ấy sẽ rất mong muốn được phỏng vấn cô. Cô ây nhờ tôi hỏi cô, phòng khi cô đang tìm một nơi đứng đắn và không thiên vị để đưa ý kiến về phía cô trong câu chuyện đó. Ít nhất, tôi biết rằng cô ấy sẽ thích mê nếu…”
Nêu Brooke không bỏ đi ngay thì ắt hẳn cô sẽ nói câu gì đó thật khủng khiếp. “Cảm ơn, Isaac. Cô ấy thật tốt bụng khi nghĩ đến tôi. Hiện tại thì tôi không sao cả, nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Và trước khi anh ta kịp thốt ra thêm một lời, cô lao thẳng ra thang máy.
Nhân viên làm buồng đang dọn dẹp lau chùi phòng cô khi cô trở về, nhưng cô không dám liều đi xuống sảnh nữa. Cô mỉm cười với bà ta, dù sao trông bà ta có vẻ kiệt sức và đang cần nghỉ một chút, và bảo bà ta bỏ qua công đoạn còn lại. Khi người đàn bà đó thu dọn dụng cụ và đi khỏi, Brooke đổ vật xuống chiếc giường chưa dọn và cố lên dây cót tính thần cho mình để làm cho xong vài việc. Còn sáu tiếng đồng hồ nữa cô mới phải bắt đầu sửa soạn, và cô quyết định dùng quãng thời gian đó để tìm kiếm các cơ hội việc làm, đăng bản tóm lược quá trình công tác của cô lên, và viết vài bức thư xin việc chung chung để rồi sau này sửa cho phù hợp với từng vị trí cụ thể
Cô dùng phím điều chỉnh trên chiếc đài phát thanh có đồng hồ để dò tìm kênh phát thanh nhạc cổ điển, một cuộc nổi loạn nho nhỏ chống lại Julian, anh đã nạp đầy iTunes của cô không chỉ bằng nhạc của anh mà còn của mọi nhạc sĩ mà anh nghĩ rằng cô nênnghe, và cô đóng rễ bên bàn giấy. Giờ đầu tiên cô cực kỳ tập trung – chả đem lại kết quả gì vì cơn đau đầu vẫn liên miên chưa dứt – và xoay xở đăng được bản tóm lược quá trình công tác lên tất cả các trang web tìm việc quan trọng nhất. Giờ thứ hai cô gọi bộ phận phục vụ phòng mang lên một suất xa lát trộn gà nướng, thôi tập trung vào việc và chuyển sang xem một tập cũ của phim Prison Break trên laptop của cô. Rồi cô chợp mắt ba mươi phút. Khoảng hơn ba giờ một chút thì điện thoại di động của cô đổ chuông và màn hình hiện chữ “Ngoại vùng”, cô đã suýt lờ nó đi, nhưng nghĩ rằng đó có thể là Julian, cô lại nghe máy.
“Brooke phải không? Margaret đây. Margaret Walsh đây mà.”
Cô kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Phản ứng đầu tiên của cô là hốt hoảng – phải chăng cô lại bỏ ca làm lần nữa? – trước khi lý trí trở lại và cô nhớ rằng điều tồi tệ nhất đã xảy ra rồi. Bất kể vì sao bà ấy lại gọi cô thì Brooke cũng có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng không phải là để sa thải cô.
“Margaret đấy ạ! Bà có khỏe không? Mọi việc có ổn không?”
“Vâng, mọi việc vẫn tốt đẹp. Brooke, nghe này, tôi xin lỗi vì gọi điện cho cô vào ngày nghỉ cuối tuần thế này, nhưng tôi không muốn đợi đến tận tuần sau.”
“Chẳng có gì phiền đâu! Thực ra là trong lúc chúng ta nói chuyện thì tôi đang gửi bản tóm tắt quá trình công tác của tôi đi,” cô vừa nói vừa mỉm miệng cười vào điện thoại.
“Ồ, thật vui khi nghe điều đó, vì tôi nghĩ rằng tôi có một nơi để cô gửi nó đến đấy.”
“Thật
“Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ Anita Moore, một đồng nghiệp của tôi. Thật ra chị ấy là một nhân viên cũ của tôi, nhưng từ lẩu lầu lâu rồi. Chị ấy đã là nhân viên ở bệnh viện Mt. Sinai nhiều năm, nhưng gần đây chị ấy thôi việc và định sẽ mở cơ sở tư của mình.”
“Ôi, nghe hay quá.”
“Tôi sẽ bảo chị ấy cho cô mọi chi tiết, nhưng theo tôi hiểu thì chị ấy nhận được tài trợ của liên bang để mở một cái đại loại như trung tâm đánh giá và cung cấp trị liệu về tinh thần và thể chất cho trẻ em dưới sáu tuổi ở một khu dân cư có nguy cơ cao. Chị ấy đang tìm một bác sĩ âm ngữ trị liệu nhi khoa và một chuyên gia dinh dưỡng đã được Hiệp hội Dinh dưỡng Hoa Kỳ cấp chứng nhận, có kinh nghiệm về dinh dưỡng đối với thai nhi, thời kỳ tiết sữa, sản phụ mới sinh và trẻ sơ sinh. Chị ấy sẽ phục vụ một cộng đồng ít có cơ hội tiếp cận với chăm sóc y tế trong thời gian mang thai, những bệnh nhân không có hiểu biết sơ đẳng về dinh dưỡng, vậy nên hiển nhiên phần lớn dịch vụ sẽ mang tính chất cơ bản – thực chất là thuyết phục họ tại sao họ cần axit folic, đại loại là thế – nhưng tôi nghĩ rằng chính vì thế mà việc đó rất thử thách và bõ công. Chị ấy không muốn câu bất kỳ bác sĩ dinh dưỡng nào đang làm việc cho Mt. Sinai đi, thế nên chị ấy gọi điện hỏi xem tôi có ai để giới thiệu được không.”
“Và bà đã giới thiệu tôi ư?”
“Đúng thế. Nói thật nhé, Brooke à, tôi đã kể cho chị ấy tuốt tuột về Julian, về những buổi nghỉ làm của cô, về lịch làm việc lộn xộn của cô, nhưng tôi cũng nói với chị ấy rằng cô là một trong những người giỏi nhất và thông minh nhất mà tôi từng tuyển dụng. Như thế để cả hai bên đều hiểu rõ về nhau khi làm việc với nhau.”
“Bà Margaret à, nghe như đó là một cơ hội tuyệt vời. Tôi cảm ơn bà vì đã giới thiệu tôi bao nhiêu cũng chưa đủ.”
“Brooke này, tôi chỉ yêu cầu một điều duy nhất thôi. Nếu cô cho là nhịp sống quay cuồng của cô vẫn sẽ tiếp tục theo cái cách thường xuyên làm ảnh hưởng đến công việc của cô thì hãy thành thật với Anita nhé. Những gì mà chị ấy đang nỗ lực thực hiện sẽ rất khó khăn nêu thiếu nhân sự đáng tin cậy đấy.”
Brooke gật đầu lia lịa. “Tôi hiểu ý bà, Margaret ạ. Rất rõ ràng và dứt khoát. Sự nghiệp của chồng tôi sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cá nhân tôi thêm nữa. Tôi có thể cam đoan với bà và Anita như thế.”
Khó mà nén lòng để không reo vui trên điện thoại, Brooke cẩn thận ghi lại thông tin liên lạc với Anita rồi nồng nhiệt cảm ơn Margaret. Bật một lon Coca ăn kiêng chỗ quầy bar mini, cơn đau đầu của cô đã tan biến như có phép mầu, cô nhấn nút Soạn thư trên cửa sổ email của mình và bắt đầu viết. Cô quyết tâm sẽ xin được chân đó.
19
Vũ điệu vì lòng trắc ẩn
Khi bác sĩ Alter mở cửa sau chiếc xe ô tô thuê cho Brooke, cô uể oải cười với ông và lịch sự chìa tay mời ông lên. “Con lên trước đi, con yêu quý ạ,” ông nói. May mắn thay, ông dường như đã cho qua nỗi tức giận ngày hôm qua đối với hãng cho thuê ô tô Hertz và quãng đường đi vì thế đã thoát được những lời rủa xả của ông.
Brooke tự khen mình vì đã không nhận xét chiếc mũ quý bà đua ngựa dành riêng cho ngày đặc biệt đó của Elizabeth, chiếc mũ hôm nay bao gồm ít nhất nửa cân vải tafta bóng lộn xếp nhún và nguyên cả bó hoa mẫu đơn giả. Nó đi với chiếc đầm dạ tiệc YSL bóng bẩy, chiếc túi Chanel vô cùng thanh lịch và đôi giày Manolo đính cườm lộng lẫy. Người đàn bà này thật quá khích
“Con có nghe tin gì từ Julian không?” mẹ chồng cô hỏi trong lúc họ rẽ vào đường xe riêng.
“Hôm nay thì chưa ạ. Đêm qua anh ấy gửi vài tin nhắn, nhưng con về muộn quá nên không tiện gọi lại cho anh ấy. Chúa ơi, mấy sinh viên trường y đó sao mà giỏi tiệc tùng đến thế, và chắc chắn họ chẳng buồn để ý xem ta có chồng hay chưa nữa.”
Qua tấm gương chiếu trên xe mà Elizabeth nhìn chòng chọc, Brooke thấy lông mày bà nhướng lên, và cô thấy sướng rơn vì chiến thắng nho nhỏ đó của mình. Họ ngồi im lặng trên xe suốt chặng đường còn lại. Khi họ tiến đến gần cái cổng kiểu Gothic tráng lệ bên ngoài ngồi nhà của Fern, Brooke nhận thấy mẹ chồng cô nhè nhẹ gật đầu tán thưởng, như thể muốn nói, “Có thế chứ, nếu ta phải sống bên ngoài Manhattan, thì đây đích thực là lối sống thích hợp”. Đường từ cổng vào nhà quanh co qua những cây anh đào lớn đang trổ hoa và những cây sồi cao vút, và con đường đủ dài để có lý do xác đáng gọi nơi đó là một điền trang thì đúng hơn là ngôi nhà. Dù đang tiết trời tháng Hai lạnh giá nhưng khung cảnh lại xanh tươi hoa lá – có vẻ trong lành. Một người hầu mặc lễ phục đánh xe của họ đi và một thiếu nữ trẻ xinh đẹp dẫn họ vào trong nhà; Brooke trông thấy cô gái liếc trộm chiếc mũ của bà mẹ chồng cô, nhưng cô ta quá lịch sự nên không dám nhìn lâu.
Brooke cầu mong ông bà Alter để cô lại một mình, và ngay khi họ nhìn thấy những người phục vụ rượu mang cà vạt nơ đứng sau quầy bar đồ sộ bằng gỗ mun, họ đã không làm cô thất vọng. Brooke hồi tưởng lại những ngày son rỗi của mình. Thật lạ là ta có thể quên nhanh biết bao cái cảm giác độc thân ở một đám cưới hay một bữa tiệc nơi tất cả mọi người đều có đôi có lứa. Phải chăng đó là chuẩn mực mới?
Cô cảm thấy điện thoại di động rung bần bật trong xắc và, nhón lấy một ly sâm banh từ chiếc khay được bê ngang qua để tự khích lệ, cô lủi vào phòng vệ sinh gần đó.
Đó là Nola. “Đám cưới thế nào?” Giọng cô bạn tưởng như một chiếc chăn ấm áp ấp ủ trong dinh thự lạnh lẽo dễ sợ n“Tớ sẽ không nói dối đâu, khá là tệ.”
“Ồ, tớ có thể bảo trước với cậu là sẽ như thế đó. Tớ vẫn không hiểu sao cậu lại tự dấn thân vào cái…”
“Tớ chẳng biết tớ đã nghĩ gì lúc ấy nữa. Chúa ơi, tớ không còn là một cô gái độc thân trong đám cưới phải đến sáu, bảy năm nay rồi ấy. Chán quá đi mất.”
Nola khịt mũi. “Cảm ơn bạn hiền, ừ, chán thật đấy, cậu không cần phải đến đây để thấy mình cô đơn – tớ dứt khoát có thể bảo trước với cậu thế.”
“Nola à, tớ đang làm gì đây nhỉ? Không phải ở đây đâu, mà là nói chung ấy.” Brooke nghe giọng mình cao lên the thé và hơi hoảng hốt, và cô nhận thấy chiếc điện thoại bắt đầu trượt trong bàn tay đẫm mồ hôi của cô.
“Ý cậu là gì, bồ ơi? Có gì không ổn à?”
“Có gì không ổn á? Có cái gì ổn không ấy chứ? Bọn tớ đang lơ lửng ở chỗ không biết tiếp theo phải làm gì, không thể cứ thế mà tha thứ và cho qua, không biết là có thể tiếp tục được nữa không. Tớ yêu anh ấy, nhưng tớ không tin anh ấy, và tớ cảm thấy tớ với anh ấy cách xa vời vợi. Và không phải chỉ là vì con bé đó, mặc dù nó làm cho tớ phát điên, mà vì tất cả mọi chuyện.”
“Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngày mai cậu về nhà rồi. Tớ sẽ đón cậu ở cửa trước nhà cậu – tớ chưa yêu ai đến mức phải ra sân bay đón đâu – và rồi chúng mình sẽ nói về mọi chuyện. Nếu còn có chút khả năng nào để cậu và Julian giải quyết được vấn đề, vượt qua được mọi chuyện, thì cậu sẽ làm. Còn nếu cậu cả quyết rằng việc đó bất khả thi thì tớ sẽ luôn ở bên để giúp cậu vượt qua chặng đường này. Nhiều người khác cũng sẵn sàng làm thế.”
“Ôi Chúa ơi, Nola…” cô rên lên vì cái ý thê thảm của câu nói đó. Để ai đó công nhận rằng cô và Julian có lẽ không vượt qua được lúc khkhăn này quả là dễ sợ.
“Từng bước một thôi, Brooke à. Đêm nay điều duy nhất cậu phải làm là nghiến răng lại và tươi cười suốt buổi hôn lễ, tiệc cocktail và bữa tiệc chính. Ngay lúc họ chè chén xong, cậu gọi một chiếc taxi và trở về phòng khách sạn của cậu. Có nghe tớ nói không đấy?”
Brooke gật đầu.
“Kìa Brooke, có hay không?”
“Có,” cô trả lời.
“Nghe đây, hãy ra khỏi phòng vệ sinh và làm theo chỉ dẫn của tớ, được chứ? Sáng mai tớ sẽ gặp cậu. Mọi việc sẽ ổn cả thôi, tớ đảm bảo đấy.”
“Cảm ơn, Nol à. Hãy kể nhanh cho tớ biết chút đi. Mọi việc phía cậu thế nào? Andrew vẫn tốt đẹp đấy chứ?”
“Ừ, thực ra tớ đang ở bên cạnh anh ấy đây.”
“Cậu đang ở bên cạnh anh ta á? Thế sao cậu lại gọi cho tớ?”
“Đang nghỉ giải lao, và anh ấy đang ở trong phòng vệ sinh…”
Có cái gì đó trong giọng Nola nghe rất đáng ngờ. “Cậu đang xem chương trình gì đấy?”
Một thoáng im lặng. “Vua sư tử.”
“Cậu đang xem Vua sư tử? Thật á? Này chờ chút, đang tập làm mẹ kế đấy phải không?”
“Ừ, và bọn tớ mang cả thằng bé đi cùng. Mà thế thì đã sao? Thằng bé dễ thương lắm.”
Bất chấp tình cảnh của mình, Brooke nhoẻn cười. “Tớ yêu cậu lắm, Nola à. Cám ơn cậu.”
“Tớ cũng yêu cậu. Và nếu cậu mà hở môi hở miệng cho bất cứ ai về việc này thì…”
Brooke vẫn đang cười tươi khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh và đụng ngay phải Isaac – và cả cô bạn gái blogger của anh ta nữa.
“Ồ, xin chào!” Isaac nói với sự nhiệt tình nguội lạnh của một kẻ vừa mới bỏ cả đêm hôm trước để ve vãn ai đó vì những mục đích hoàn toàn ích kỷ. “Brooke, tôi muốn giới thiệu chị với Susannah. Tôi nhớ rằng hôm trước tôi đã kể với chị là cô ấy rất mong muốn được…”
‘‘Phỏng vấn chị,” Susannah nói và chìa tay ra. Cô gái còn trẻ, tươi cười và khá xinh, và Brooke không thể chịu đựng điều đó thêm một phút nào nữa. Cô lấy hết tất cả sự tự tin và điềm tính vốn có của mình, nhìn thẳng vào mắt Susannah và nói, “Thật vui khi được gặp cô, và tôi rất mong cô thứ lỗi cho vì tôi khiếm nhã quá, nhưng tôi phải chuyển một tin nhắn cho mẹ chồng tôi ngay.”
Susanznah gật đầu.
Nắm chặt ly sắm banh như chiếc phao cứu sinh, Brooke thoáng thấy nhẹ lòng khi gặp ông bà Alter trong nhà rạp hôn lễ, với một ghế đã được giữ sẵn cho cô.
“Các đám cưới mới thật đáng yêu làm sao nhỉ?” Brooke hỏi một cách vui vẻ hết mức. Câu hỏi thật vớ vẩn, nhưng cô biết nói gì hơn?
Bà mẹ chồng cô nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong hộp phấn và vỗ nhẹ lên một vết vô trên cằm bà. “Mẹ chỉ thấy một điều rất đáng ngạc nhiên là quá nửa các cuộc hôn nhân sẽ tan vỡ, thế nhưng mỗi cặp đi trên lối dẫn đến bàn thờ Chúa kia đều nghĩ rằng điều đó sẽ không xảy ra với họ.”
“Ừmm,” Brooke lẩm bẩm. “Bàn tán về tỷ lệ ly hôn ở một lễ cưới mới hay ho làm sao.”
Đó chắc hẳn là câu khiếm nhã nhất mà cô từng thốt ra với mẹ chồng, nhưng bà chẳng hề nao núng. Bác sĩ Alter liếc từ chiếc BlackBerry nhìn sang, ông đang kiểm tra giá cổ phiếu trên điện thoại di động, nhưng khi ông thấy bà vợ chẳng phản ứng gì, ông quay lại dán mắt vào màn hình.
May sao, âm nhạc trỗi lên và sự yên lặng bao trùm khắp phòng. Trent và cha mẹ anh bước vào nhà rạp trước, và Brooke mỉm cười khi cô thấy anh trông mới hạnh phúc làm sao – và không hề hồi hộp chút nào cả. Các phù dâu phù rể và các cô bé tung hoa lần lượt bước vào theo, và rồi đến lượt Fern, đi kèm hai bên là bố mẹ cô, cười tươi đúng kiểu các cô dâu thường cười. Lễ cưới là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa truyền thống Do Thái và Cơ Đốc, và bất chấp tâm trạng của Brooke lúc đó, cô cảm thấy vui thích khi quan sát Fern và Trent nhìn nhau đắm đuối bằng ánh mắt thấu cảm đó.
Mãi đến khi giáo sĩ Do Thái bắt đầu giảng giải ý nghĩa của màn trướng treo trên bàn thờ cho cử tọa, rằng bức màn đó biểu thị cho ngôi nhà mới mà cặp vợ chồng đó sẽ cùng nhau dựng nên, rằng nó sẽ che chở và bảo vệ họ với thế giới bên ngoài ra sao trong khi vẫn rộng mở cả tứ bề để chào đón bạn bè và gia đình, thì Brooke mới cảm thấy lòng đau như xé. Đó đã từng là phần mà cô thích nhất trong lễ cưới của chính mình, và trong mỗi đám cưới mà cô và Julian từng cùng nhau tham dự, đó luôn là khoảnh khắc họ siết chặt tay và đưa mắt nhìn nhau thấu cảm, hệt như Trent và Fern lúc này. Giờ thì không những cô một mình đơn độc ở đây, mà cô còn không thể không thừa nhận sự thật hiển nhiên này: căn hộ của hai vợ chồng cô đã từ lâu không còn cảm giác gia đình nữa, và cô với Julian có lẽ đang dần trở thành một trong những cặp mà mẹ chồng cô vừa thống kê ra.
Ở bàn tiệc, một trong những cô bạn của Fern nhoài sang thì thầm gì đó với chồng, làm cho anh chồng ngay lập tức nhìn cô như muốn nói Thật hả? Cô ta gật đầu và Brooke băn khoăn không hiểu họ đang nói về chuyện gì cho đến lúc anh chồng kia xuất hiện bên cạnh ghế cô, chìa tay ra và hỏi Brooke có muốn khiêu vũ không. Một vũ điệu vì lòng trắc ẩn. Cô biết rõ điều đó, cô cũng thường phạm vào cái tội cứ huých Julian để bắt anh mời những người phụ nữ một mình tại đám cưới khiêu vũ một điệu mà cứ nghĩ rằng mình đang làm một việc tốt. Ừ, giờ thì khi đã biết cái cảm giác nếu mình là người nhận được lời mời bố thí đó, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ hành động như thế nữa. Cô rối rít cảm ơn anh ta nhưng thoái thác, viện cớ phải đi kiếm vài viên Advil, và cô có thể thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm. Lần này khi cô trở vào phòng vệ sinh yêu thích của cô trong hành lang, cô không chắc có thể tự buộc mình quay trở ra ngoài đó nữa không.
Cô nhìn đồng hồ của mình. Chín giờ bốn mươi lăm. Cô tự hứa với mình rằng nếu ông bà Alter không rời khỏi đây lúc mười một giờ thì cô sẽ gọi một chiếc taxi. Cô sải bước quay về sảnh, nơi này thoáng đãng và rất may là đang trống trơn. Kiểm tra nhanh điện thoại cho thấy không có thư thoại hoặc tin nhắn nào, mặc dù lúc đó lẽ ra Julian đã phải có mặt ở nhà rồi. Cô băn khoăn không biết anh đang làm gì, có phải anh đã đón Walter về từ chỗ họ thuê dắt chó đi dạo và cả hai đang cùng cuộn tròn trên chiếc đi văng không. Hoặc có lẽ anh đã đi thẳng đến phòng thu rồi. Cô chưa muốn quay lại bàn tiệc, vì thế nên cô thả bộ một chút, đầu tiên là kiểm tra trang Facebook rồi tìm số điện thoại của một công ty taxi địa phương, để phòng xa thôi. Khi đã hết cả lý do lẫn việc để làm sao nhãng, Brooke bỏ điện thoại di động vào xắc, khoanh tay trước ngực tiến về phía tiếng nhạc.
Cô cảm thấy một bàn tay choàng lên vai cô, và cô biết trước cả khi cô quay lại, trước cả khi anh kịp thốt ra một lời, rằng đó là tay Julian.
“Rook à?” Giọng anh dò hỏi, ngập ngừng. Anh không dám chắc cô sẽ phản ứng ra sao.
Cô không quay lại ngay – cô lo rằng cô đã nhầm, rằng đó không phải anh – nhưng khi cô quay lại, làn sóng tình cảm cuộn dâng làm cô choáng váng. Anh đó, đứng ngay trước mặt cô, mặc bộ vest duy nhất của anh và nhoẻn cười với cô một cách rụt rè, bồn chồn, với cái vẻ như muốn nóiHãy ôm anh đi nào. Và bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, bất chấp sự xa cách lạnh lùng giữa họ trong vài tuần vừa qua, đó chính là tất cả những gì Brooke muốn làm. Không thể chối cãi được điều này: theo bản năng tự phát cô mừng rơn khi trông thấy anh.
Khi cô ngã vào vòng tay anh, cô nghẹn ngào mất một lúc. Anh tỏa ra sự nồng ấm và mùi dễ chịu và ôm cô chặt đến nỗi cô bật khóc.
“Anh hy vọng đó là những giọt nước mắt sung sướng?”
Cô lau nước mắt, biết rằng lớp mascara đang lem ra nhưng cô chẳng chút bận tâm. “Sung sướng, nhẹ nhõm, và hàng triệu những thứ khác nữa,” cô trả lời.
Khi họ rời nhau ra, cô nhận thấy anh đi giày thể thao Converse với bộ vest của anh.
Anh dõi theo cái nhìn của cô xuống đôi giày. “Anh quên không mang theo giày lễ phục,” anh nói vói cái nhún vai nhè nhẹ. Anh chỉ lên đầu mình, mái đầu không đội mũ. “Và tóc anh là cả một thảm họa.”
Brooke nhao sang hôn anh lần nữa. Cảm giác thật thích, như không có gì thay đổi! Cô muốn mình phải nổi giận, nhưng cô quá đỗi vui mừng khi gặp anh. “Ôi, chẳng ai quan tâm đâu. Họ sẽ chỉ thấy mừng vì anh đến được đây thôi.”
“Đi với anh đi. Mình đi kiếm Trent và Fern đi. Rồi anh và em nói chuyện sau nhé.”
Có cái gì trong cách anh nói khiến cô bình tâm. Anh ở đây, anh chỉ đạo, và cô cảm thấy vui mừng đến thế vì có anh dìu dắt. Anh đưa cô đi dọc theo sảnh nơi vài khách dự lễ cưới sững người ra khi thấy họ – Isaac và bạn gái của anh ta cũng ở trong số này, cô vui khi thấy thế – và rồi ra thẳng ngoài nhà rạp. Ban nhạc đang nghỉ giải lao trong lúc mọi người dùng món tráng miệng, vì thế nên chẳng có cách nào để họ lẻn vào mà không bị nhận ra. Khi họ bước vào, không khí trong nhà rạp thay đổi thấy rõ. Mọi người chằm chằm nhìn, thì thầm với nhau, và một cô bé khoảng mười, mười một tuổi còn chỉ tay vào Julian và kêu to tên anh với mẹ. Brooke nghe thấy giọng mẹ chồng trước cả khi nhìn thấy bà.
“Julian!” Elizabeth the thé, không biết bà ta từ đâu hiện ra. “Con ăn mặc cái kiểu gì vậy?
Brooke lắc đầu. Người đàn bà đó không ngừng làm cô sửng sốt.
“Chào mẹ. Bố đâ…”
Bác sĩ Alter xuất hiện sau bà chỉ một tích tắc. “Julian, con đã ở cái chỗ quái nào thế? Lỡ cả bữa tiệc trù bị của em họ con, bỏ cô vợ tội nghiệp của con một mình suốt kỳ nghỉ cuối tuần, và bây giờ xuất hiện với bộ dạng thế này à? Đầu óc con làm sao thế?”
Brooke gắng hết mức để khỏi phản ứng lại, nhưng Julian chỉ nói, “Bố mẹ à, con rất vui vì gặp bố mẹ. Nhưng xin phép bố mẹ một lúc nhé.”
Julian kéo cô về phía Trent và Fem. Đôi đó đang bận đi nâng cốc với từng bàn tiệc, và Brooke cảm thấy như hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào cô và Julian trong lúc họ tiến đến gần lứa đôi hạnh phúc kia.
“Trent,” Julian gọi khẽ và đặt tay mình lên lưng cậu em họ.