Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 43: Tìm kiếm kim chủ



Nắm bắt được đáy mắt kia của Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên bất đắc dĩ và khổ sở, ở bên trong lòng của dì Vân nổi lên một tia đau lòng.

Lại là một người phụ nữ bị cuộc sống bức bách, vạn bất đắc dĩ đi lên con đường này! Y Như mình năm đó.

Lúc trước nếu như không phải vì sự bướng bỉnh của mình, làm sao có thể có trận hiểu lầm thật sâu kia? Làm sao có thể để cho anh chết tâm tuyệt vọng bỏ qua mình mà đổi thành cưới người khác?

Lãnh Tiếu Tiếu xuất hiện, gợi lên chuyện cũ thương tâm của cô, đáy mắt cô từ từ tràn ngập dâng lên một tầng sương mù nồng đậm.

“Được rồi, để xem vận số của cô như thế nào, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, trước tiên cô sẽ ở lại đây đang lúc nghỉ ngơi. Hi vọng tối nay có thể gặp được chủ nhân có thể giải quyết vấn đề khó khăn của cô!”

Dì Vân thu hồi sầu não không nên có này, đứng lên đi ra ngoài cửa, ở trong nháy mắt cô bước ra gian phòng đó, Lãnh Tiếu Tiếu nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ của cô.

Sau khi dì Vân trở lại phòng lớn lập tức đổi thành một nét mặt khác, họ làm nghề đấy, lòng dạ cũng không thể mềm, càng không thể lộ ra chân tình, nếu không phần cơm này cũng ăn không trôi.

Đến đây làm, người nào không có chút lý do vạn bất đắc dĩ? Người nào không có một chút chuyện cũ khiến cho người khác đồng tình đau lòng? Nếu như mềm lòng, sợ rằng vùng đất này các tiểu thư cũng không có thể hoạt động công khai nha!

Nhưng là, vì cái gì mà nguyện vọng của Lãnh Tiếu Tiếu đó có thể nhẹ như thế làm động đến lòng của cô, dâng lên đồng tình và không đành lòng của cô?

Chẳng lẽ cũng là bởi vì tuổi của cô ấy có chút tương tự giống như. . . . . .

Đang lúc dì Vân mất hồn sững sờ hết sức, một âm thanh lỗ mãng mang theo trêu chọc vang lên.

“Dì Vân, nhăn gương mặt nghĩ gì thế, tổn hại tinh thần như vậy? Chẳng lẽ là lại có người mới đến khiến cho dì lo lắng rồi?”

Dì Vân nghe tiếng nhìn lại, trên mặt lập tức hiện lên tràn đầy ý cười, “Hứa đại thiếu, thời gian lâu như vậy rồi cũng không trông thấy ngài đến thăm, hôm nay như thế nào đến sớm như vậy?”

“Ha ha, tôi nhớ dì thôi!” Người đàn ông trẻ tuổi kia ở trên mặt dì Vân khẽ vuốt xuống.

“Tiểu tử thúi, tôi tuổi đều đã cao, ít lấy tôi đùa cợt đi!” Dì Vân vỗ nhẹ tay của anh, tùy ý cười cười.

Đối với người đàn ông trước mặt này, Hứa Mạch, dì Vân còn có vài phần kính trọng, đừng nhìn anh một bộ dáng cả ngày không đứng đắn, thật ra thì anh không giống như người đàn ông khác vậy, bản tính phong lưu. Mặc dù anh là khách quen của chỗ này, nhưng lại chưa từng làm loạn, luôn là cố định tìm một người phụ nữ tiếp rượu, cũng không mang lên sân khấu!

Hoặc là. . . . . .

Nếu như Lãnh Tiếu Tiếu tìm người đàn ông là anh, có lẽ kết quả còn không đến mức thê thảm như vậy chứ?

“Dì Vân? Dì xem dì đi, tôi đây rõ ràng là một Đại Suất Ca sống ờ sờ ở trước mặt dì, dì lại mất hồn rồi, thật đúng là làm tổn thương lòng tự ái của tôi!” Hứa Mạch giả vờ một bộ dáng đau lòng, chỉ thiếu chen hai giọt nước mắt.

Bộ dáng của anh chọc cho dì Vân không khỏi nở nụ cười, “Hứa thiếu, tối nay vẫn quy củ cũ sao?” Dì Vân thử dò xét tính hỏi anh.

“Thế nào? Trên tay dì Vân có hàng mới?” Hứa Mạch nghe được câu hỏi của dì Vân, lông mày ngọn núi nhảy lên, vẻ mặt hứng thú không che giấu được.

Thấy Hứa Mạch cảm thấy hứng thú, dì Vân trong lòng âm thầm vui mừng thay Lãnh Tiếu Tiếu, bằng thân phận của anh, nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của Lãnh Tiếu Tiếu. Ít nhất không xấu như người khác, đi theo anh không đến nỗi chịu uất ức quá lớn.

Nhưng Mạc Ly nơi đó. . . . . .

Cô gái nhỏ này nếu là biết, sẽ có thể có chút không thoải mái hay không? !

————————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.