Ed Morgan cố tình ra tận cửa để gặp Faith khi cô bước vào tiệm rau của ông ta. “Rất tiếc,” ông ta nói, trông không có vẻ tiếc tí nào. “Tôi không có đồ cô muốn mua.”
Faith dừng lại lạnh lùng nhìn ông ta. “Ông đâu biết tôi muốn mua gì,” cô nói thẳng.
“Không quan trọng.” Ông ta khoanh tay cười khẩy. “Chắc cô phải đi tiệm khác thôi.”
Faith cố nén giận. Cô biết rõ bàn tay của Gray Rouillard đã nhúng vào chuyện này, cãi nhau với ông Morgan chẳng được lợi gì ngoài khả năng cô sẽ bị bắt vì làm mất trật tự nơi công cộng, mà điều đó càng đúng ý Gray hơn.
Anh đã giữ lời hứa của anh về việc gây khó khăn cho cuộc sống của cô ở xứ này. Cách đây không quá 10 phút, người bán xăng ở trạm xăng cô ghé vào đã hân hoan thông báo với cô là họ hết xăng và cô phải đi mua chỗ khác trong khi cùng lúc, 1 người đàn ông ở cây xăng kế bên cô đang đổ đầy xăng vô xe.
Nếu Gray nghĩ những chuyện này sẽ làm cô bỏ đi, anh thật sự đã coi thường đối thủ của anh. Cô có thể kiện những người này đã từ chối phục vụ cô, nhưng chuyện đó chỉ làm cô thêm bị ghét. Cô muốn sống ở đây nên cô gạt bỏ biện pháp đó. Hơn nữa, cuộc chiến thực sự là của cô và Gray, những người khác không quan trọng.
Cô nhún vai nói khi quay lưng bỏ đi. “Được thôi. Nếu ông có thể tồn tại mà không cần tiền của tôi, tôi có thể tồn tại mà không cần tiệm rau của ông.”
“Các tiệm khác trong thị trấn cũng sẽ như vậy,” ông ta gọi với theo cô, vẻ hả hê. “Hết sạch bất cứ thứ gì cô muốn mua.”
Faith định giơ ngón tay giữa lên với ông ta (ý chửi Đ.M – [bad word] you của Mỹ) nhưng cưỡng lại được sự thôi thúc đó, ông ta lại tưởng cô mời gọi nữa. Cô bình thản bước ra xe. Rõ ràng cô phải mua sắm mọi thứ và đổ xăng ở nơi khác rồi, nhưng nó chỉ gây sự bất tiện chứ không phải là chướng ngại không thể khắc phục.
Bất tiện trong 1 thời gian ngắn thì đúng, nhưng trong 1 khoảng thời gian lâu dài, cô phải làm cái gì đó đối với chuyện này. Nói 1 cách rất ngắn thì cô đang giận muốn điên người.
Có 1 cái điện thoại công cộng nơi góc đường. Faith bước qua chỗ cô để xe tiến về phía đó. Trong buồng điện thoại có để 1 cuốn niên giám được buộc lại bằng 1 sợi dây kim loại. Có thể nhà Rouillard giấu số, cô giận run trong khi mở cuốn niên giám mỏng, lật nhanh đến phần chữ R. Nhưng không, số điện thoại của nhà anh nằm trong đó. Cô lấy 25 xu ra khỏi bóp và cho vào máy rồi bấm số.
Giọng 1 phụ nữ trả lời sau khi chuông reo được 2 hồi. “Dinh thự họ Rouillard.”
“Vui lòng cho gặp Gray Rouillard,” Faith nói với giọng lịch sự cô dùng trong công việc.
“Tôi sẽ phải báo là ai đang gọi đây?”
“Bà Hardy,” cô trả lời.
“Xin chờ 1 chút.”
Không hơn 10 giây sau, đường dây được kết nối và giọng mượt như nhung của Gray cất lên, “có phải là bà Hardy đó không?”
Cô có thể nghe thấy vẻ cười cợt trong giọng anh và tay cô nắm chặt lấy ống điện thoại đến nỗi thực là 1 phép màu nó đã không bị vỡ. “Đúng vậy.”
“Chà, chà. Tôi cá cô không nghĩ cô sẽ phải nhờ vả tôi sớm vậy đâu, phải không cưng? Hôm nay tôi có thể giúp được gì cho cô nào?” Anh không buồn che giấu sự đắc ý trong giọng anh.
“Không 1 cái quái gì hết,” cô lạnh lùng nói. “Tôi chỉ muốn anh biết trò trẻ con của anh không có tác dụng đâu. Tôi sẽ mua rau từ Dallas chuyển về chứ tôi sẽ không cho anh được thõa mãn khi thấy tôi bỏ đi đâu!” Cô dập điện thoại trước khi anh có thể trả lời và đi nhanh ra xe. Cô đã không đạt được kết quả gì ngoài việc xả bớt cơn giận và cho anh biết cô hiểu ai đang đứng đằng sau những chuyện đang diễn ra và nó sẽ không có hiệu quả. Vậy cô cũng hài lòng được 1 chút.
Tại dinh thự họ Rouillard, Gray bật cười khẽ khi anh ngả người ra ghế. Anh đã nhận xét đúng về tính nóng của người tóc đỏ của cô. Anh muốn được nhìn thấy cô lúc này với đôi mắt mèo xanh tóe lửa. Có lẽ hành động của anh chỉ làm cô cương quyết ở lại hơn chứ không khiến cô bỏ đi đến xứ khác thân thiện hơn, nhưng chắc chắn 1 điều, cô đã có phản ứng! Rồi ánh mắt anh sáng lên. Dallas hả? Có lẽ anh nên kiểm tra vài thứ ở đó.
Faith cho phép cô bực bội thêm 1 chút rồi dẹp nó qua 1 bên vì quá phí sức. Cô quyết không để thị trấn này và Gray Rouillard thắng được cô. Cô sẽ thay đổi ý kiến của họ về cô cho dù nó mất cả 20 năm đi nữa! Yếu tố quyết định để làm thay đổi suy nghĩ của họ là chứng minh Guy Rouillard đã không bỏ đi với mẹ cô. Dù ông ta bỏ đi vì bất cứ lý do gì, họ không thể trách gia đình cô. Nếu nghĩ kỹ chuyện đó thì cô có nhiều lý do để oán giận hơn người nhà Rouillard hay bất cứ người nào khác trong xứ.
Tuy nhiên, biết Guy đã không đi cùng với Renee và chứng minh điều đó là 2 chuyện khác nhau. Có lẽ, nếu cô có thể thuyết phục Renee nói chuyện với Gray, ít nhất anh cũng sẽ tò mò để bắt đầu tìm kiếm ba anh. Có lẽ anh đã làm rồi nhưng chị thủ thư DuBois không biết kết quả cuộc tìm kiếm mà thôi. Nhưng nếu Guy còn sống, sẽ có để lại dấu vết ở nơi nào đó.
Cô lái đến New Roads, dừng ở đó để đổ xăng và mua những thực phẩm cần thiết. Thật uổng công trình Gray cố gắng làm cô đói, cô hài lòng nghĩ khi lái về nhà và xách đồ vào trong. Cô thậm chí chẳng cần lái xa mấy.
Sau khi đã cho rau củ vào tủ, Faith vô phòng làm viêc gọi bà ngoại Armstead ở Jackson. Cũng như lần trước, Renee trả lời máy.
“Me, con là Faith đây.”
“Faith! Chào cưng,” Renee nói với giọng ngọt ngào. “Con khỏe không con? Mẹ không nghĩ con sẽ gọi lại sớm vậy.”
“Con khỏe mẹ ạ. Con đã dọn về sống ở Prescott.”
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc. “Tại sao con làm vậy? Từ chuyện Jodie kể mẹ nghe, dân ở đó đâu có tử tế với con.”
“Nó là quê hương.” Faith giải thích ngắn gọn, biết Renee sẽ không hiểu được. “Nhưng đó không phải là lý do con gọi. Mẹ, mọi người ở đây đều nghĩ mẹ bỏ đi với Guy Rouillard.”
“À, mẹ đã nói với con là không phải vậy mà, phải không? Mà mẹ cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì.”
“Nhưng nó gây cho con chút khó khăn. Mẹ, nếu con có thể thuyết phục Gray Rouillard gọi cho mẹ, mẹ sẽ nói chuyện với anh ta và bảo anh ta là mẹ đã không bỏ đi cùng với ba anh ta chứ?”
Renee cất tiếng cười khá gượng ép. “Gray sẽ không tin lời nào mẹ nói đâu. Guy thì dễ tính hơn nhưng Gray… Không, mẹ không muốn nói chuyện với nó đâu.”
“Làm ơn đi mẹ. Nếu anh ta không tin mẹ, đó là tùy anh ta, nhưng…”
“Mẹ nói không,” Renee sẵng giọng cắt lời Faith. “Mẹ sẽ không nói chuyện với nó, và con chỉ đang phí hơi sức của con thôi. Mẹ đếch quan tâm đến chuyện lũ khốn kiếp ở Prescott nghĩ gì.” Bà dập điện thoại và Faith nhăn mặt vì tiếng động chát chúa ập vô tai cô.
Cô cúp máy, cau mày suy nghĩ. Vì lý do nào đó, Renee đã ngại nói chuyện với Gray và điều đó có nghĩa là Faith không có cơ hội làm bà đổi ý. Renee chưa bao giờ là người biết vì ai, dù trong 1 chuyện đơn giản là gọi 1 cú điện thoại.
Được, nếu Renee không nói chuyện với Gray thì Faith đành phải tìm cách khác để thuyết phục anh, và cách tốt nhất là tìm ra chuyện gì đã thực sự xảy ra với Guy.
Nếu mình muốn tìm xem ai đó đã mất tích cách đây 12 năm còn sống hay chết thì mình phải làm gì? Faith tự hỏi. Cô không phải là thám tử, không biết quy trình phải tiến hành để tiếp cận các thông tin thường được kiểm tra khi tìm kiếm 1 ai đó. Cô cho rằng việc phải làm là tìm thuê 1 thám tử thật, người hiểu rõ công việc này. Nhưng giá cả sẽ không rẻ mà cô thì không còn nhiều tiền sau khi đã tiêu gần hết số tiền có sẵn vào căn nhà.
Tìm thám tử ở đâu? Chẳng có ai làm nghề này ở Prescott nhưng cô nghĩ có thể tìm thấy mấy người này ở các thị trấn lớn hơn. Baton Rouge là 1 thành phố khoảng 250 nghìn người nhưng nó hơi quá gần với tầm ảnh hưởng của Gray. New Orleans an toàn hơn. Có lẽ cô đã quá lo lắng về thế lực của Gray nhưng cô thà lo lắng như vậy hơn bị mất cảnh giác. 1 người đàn ông cố tìm cách ngăn cản 1 phụ nữ mua rau củ là quá đáng. Môi cô khẽ cong lên khi nghĩ đến chuyện đó nên cô đành mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng nói nghiêm túc thì cô khá nể anh vì anh đã tìm mọi cách để thực hiện lời anh đã hứa và đe dọa.
Cô sẽ tìm 1 thám tử tốt để nhờ người đó tìm kiếm những thông tin ngân hàng và thẻ tín dụng của Guy, đại loại như vậy. Nếu Guy còn sống, chắc chắn ông phải dùng đến những tài sản khổng lồ của ông để sống, cô không tin ông chịu đi rửa chén để lĩnh lấy mức lương căn bản. Có lẽ cô có thể tìm được xem ông có nộp đơn xin hồi thuế thu nhập (ở Mỹ, hàng năm những người đi làm đóng thuế có thể làm đơn xin lấy thuế lại nếu thu nhập thấp). Chắc chắn 1 thám tử giỏi có thể tìm những thông tin này trong 1 thời gian ngắn, có lẽ 1 tuần thôi, như vậy thì chi phí cô có thể lo được.
Nhưng nếu người thám tử tìm thấy dấu vết thì sao? Nếu Guy đã dùng thẻ tín dụng, Gray chắc chắn đã biết khi xem bản báo cáo tài khoản mỗi tháng. Có phải Gray đã biết chỗ ba anh ở suốt những năm qua mà không nói gì? Khả năng này thật thú vị… và thật bực mình. Nếu Gray đã tìm thấy Guy, lẽ nào anh không liên hệ với ông? Nếu anh làm thế thì anh đã biết Guy không bỏ đi với Renee. Từ đó suy ra, dù là vì lý do gì, Gray đã chưa bao giờ thử tìm kiếm ba anh, nếu không anh sẽ biết là không có lý do gì để anh gây thù với cô.
Cô không thể quên 1 trường hợp cô đã nghĩ có thể xảy ra: Guy đã chết. Cô có thể cho là ông bỏ đi và li dị sẽ là bước kế tiếp, nhưng cô không tin là ông không bao giờ liên hệ với con cái hay quay lưng lại với gia tài nhà Rouillard như thế. Đó không phải là bản tính tự nhiên của con người. Cô phải để người thám tử tìm Guy nhưng cô không nghĩ người đó sẽ thành công. Sau đó, cô sẽ bắt đầu tìm hiểu trong xứ, cô không biết cô sẽ tìm được gì nhưng câu trả lời cho câu đố này nằm ở đó, nếu cô biết cách sắp xếp các chi tiết lại với nhau cho phù hợp. Ai đó phải biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Sự thật đang ở đó, chờ được khám phá.
Cô tìm 1 tờ giấy, nghĩ 1 chút rồi miễn cưỡng viết tên mẹ cô ngay đầu trang. Chuyện quá trùng hợp khi Renee bỏ đi vào đêm Guy mất tích mà không biết gì về chuyện đó. Có lẽ họ đã cùng bỏ trốn nhưng sau đó có chuyện gì đã xảy ra với Guy, 1 chuyện mà Renee không muốn biết. Dù trường hợp duy nhất Faith có thể tưởng tượng Renee làm chuyện bạo lực là để tự vệ, cô vẫn phải để tên Renee ở đầu danh sách.
Cạnh tên Renee, vì anh có động cơ nên cô viết “Gray” bằng chữ hoa. Cô nhìn 2 cái tên. 1 trong 2 người họ, có lẽ cả 2 đã biết chuyện gì xảy ra với Guy. Cô dám cá hết tài sản của cô như vậy. Bụng cô bỗng nhộn nhạo khó chịu. Giữa 2 kẻ tình nghi giết người này, ai cô nghĩ là có khả năng nhất: mẹ cô hay người đàn ông cô luôn luôn yêu thương.
Giật mình, Faith nhìn tờ giấy vẻ cay đắng. Tự giác ngộ ít khi đem đến sự dễ chịu. Cô phải là 1 kẻ ngốc nghếch nhất trên đời, vì dù Gray đã hủy hoại cuộc sống của cô thế nào hay cố làm khó cô ra sao, không thành vấn đề cô nghĩ anh có thể liên quan đến cái chết của ba anh, cô không thể chạy trốn , hủy diệt hoặc thậm chí phớt lờ sức hấp dẫn sâu sắc, mạnh mẽ của anh, như những sợi kim loại luôn bị thu hút bởi nam châm. Chỉ nhìn thấy anh là cô run rẩy, khi anh chạm vào cô, cô cảm thấy các tế bào trong cơ thể như có luồng điện chạy qua. Anh chưa bao giờ chạm vào người cô trừ lúc anh đang giận dữ, nó sẽ thế nào khi anh đến với cô như 1 người yêu, với ý định làm cô vui sướng? Cô không thể tưởng tượng được. Máu cô sẽ sôi lên, và tim cô sẽ ngừng đập.
Cô sẽ làm gì khi biết được Gray thực sự đã giết ba của anh hoặc sai người giết ông? Ý nghĩ đó làm tim cô đau nhói, và cô suýt buột miệng rên lên. Cô phải làm chuyện cô phải làm như đối với những người khác. Nếu không, cô không thể sống được với chính cô. Rồi cô sẽ đau khổ trong suốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Có vài người tình nghi khác, dù khả năng không cao. Cô vẫn lập danh sách họ dưới 2 cái tên kia. Noelle, Amos. Có lẽ Monica nữa. Nếu nghĩ thêm thì cái danh sách sẽ nới rộng để bao gồm tên các người đàn ông đã ngủ với Renee cũng như các bà đã ngủ với Guy. Đối với 2 người đã yêu thích nhau như họ thì họ quả là không chung thủy 1 cách kỳ lạ. Ed Morgan cũng được vô danh sách và Faith viết tên ông ta đầy hả hê. Cô nghĩ thật kỹ, cố nghĩ xem có thêm tên nào không nhưng 12 năm là 1 thời gian dài và hầu hết các tình nhân của mẹ cô chẳng có gì đáng nhớ. Có lẽ các chuyện ngồi lê đôi mách trong xứ sẽ giúp cô tìm ra tên họ cũng như tên các bà của Guy. Tiếng tăm của ông ta cho thấy ông ta cũng đã đốn ngả nhiều bà ở khắp vùng tây nam Louisiana rồi. Có lẽ cô sẽ lập danh sách thêm vài quý bà ở Prescott, và nếu vậy thì các ông chồng của các bà cũng sẽ vô danh sách luôn. Nực cười, cô thảy cây bút xuống. Nếu theo đà này, cô tốt nhất nên tìm 1 cuốn sổ và bắt đầu từ chữ A.
“Nhìn ông không giống 1 thám tử tư.”
Francis P. Pleasant trông như 1 doanh nhân thành đạt, cẩn trọng. Không có gạt tàn thuốc lá trong phòng làm việc của ông, văn phòng gọn gàng và bộ com-lê của ông thật vừa vặn. Ông có đôi mắt buồn nhưng ánh mắt linh hoạt lên và ấm áp hẳn khi ông mỉm cười với cô. “Cô nghĩ tôi cần 1 chai rượu bourbon trên bàn với 1 điếu xì-gà nơi khóe miệng?”
“Chắc là vậy.” Cô mỉm cười. “Hoặc ông nên mặc áo sơ-mi sặc sỡ của đảo Ha-oai.”
Ông phá ra cười. “Không phải phong cách của tôi. Vợ tôi luôn chọn đồ cho tôi…” Ông dừng lại, và vẻ buồn bã lại trở về trong đôi mắt ông khi ông liếc tấm ảnh trên bàn.
Faith nhìn theo ánh mắt ông. Khung ảnh được để ở 1 góc nghiêng với cô nhưng cô vẫn có thể thấy ảnh của 1 phụ nữ trung niên xinh đẹp, nét mặt bà vui vẻ như mời gọi mọi người mỉm cười. Chắc bà đã qua đời, vì nét buồn rầu thể hiện trong mắt ông. “Có phải vợ ông đó không?” cô dịu dàng hỏi.
Ông cố mỉm cười nhưng nụ cười thật gượng. “Phải. Tôi mất bà ấy cách đây mấy tháng.”
“Cháu rất lấy làm tiếc.” Cô chỉ vừa gặp ông nhưng sự đồng cảm nơi cô rất chân thành.
“Bà ấy ngã bịnh bất ngờ,” ông nói, giọng ông hơi nghẹn ngào. “Tim tôi có vấn đề, chúng tôi đều nghĩ tôi sẽ là người đi trước. Chúng tôi đã sẵn sàng cho chuyện đó. Chúng tôi đang cố tiết kiệm để phòng lúc tôi không còn làm việc được nữa. Rồi bà ấy ngã bịnh, chúng tôi đã nghĩ nó chỉ là bịnh cảm xoàng, nhưng 48 giờ sau bà ấy qua đời vì bị nhiễm trùng đường thở. Lúc bà ấy thấy mình thật sự bịnh nặng, nó không phải là cảm xoàng nữa, thì đã quá trễ.”
Đôi mắt ông rướm lệ và Faith với qua bàn đặt tay cô lên tay ông. Ông xoay bàn tay lên bóp nhẹ những ngón tay cô, rồi chớp mắt vẻ bối rối.
“Tôi xin lỗi,” ông nói, gương mặt hơi đỏ. Ông rút khăn tay chậm chậm mắt. “Tôi không biết tôi bị sao nữa. Cô là khách hàng, chúng ta vừa mới gặp và tôi đây đã khóc với cô rồi.”
“Cháu cũng từng bị mất những người cháu yêu thương,” cô nói, nhớ về Scottie và Kyle. “Đôi khi nó khuây khỏa bớt khi chúng ta có thể nói về nó.”
“Đúng thế, nhưng tôi không nên làm vậy. Lời biện minh duy nhất tôi có thể nói là cô rất gây thiện cảm, con gái ạ.” Ông nói rồi lại đỏ mặt khi nhận ra ông đã gọi cô cách trìu mến như vậy. “Chà, tôi tốt nhất nên hỏi cô lý do cô đến đây.”
“Cách đây 12 năm, có 1 người đàn ông bị mất tích,” cô nói, “cháu muốn tìm xem ông ấy còn sống không.”
Ông lấy bút và bắt đầu viết gì đó vào 1 cuốn sổ. “Ba của cô? Người yêu cũ?”
“Không phải, là người tình của mẹ cháu.”
Ông Pleasant ngẩng lên nhìn cô, nhưng không có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ trong cuộc đời hành nghề của ông, ông đã nhận được nhiều yêu cầu còn kỳ lạ hơn thế. Cho rằng ông có nhiều cơ hội tìm được cái gì đó nếu ông biết tất cả câu chuyện hơn là chỉ biết tên tuổi hình dạng của Guy nên cô kể hết mọi chuyện đã xảy ra cách đây 12 năm và lý do cô muốn biết Guy còn sống hay không.
“Cháu phải nói là,” cô nói, “cháu nghĩ ông ta chết rồi. Có lẽ trí tưởng tượng của cháu quá phong phú nhưng cháu nghi có người đã giết ông ta.”
Ông Pleasant cẩn thận đặt bút trên cuốn sổ, ngay giữa những hàng kẻ. “Cô có nhận thấy không, cô Hardy, những chuyện cô vừa kể cho tôi nghe, nhiều khả năng mẹ cô có liên quan, vì bà ấy đã bỏ đi cùng đêm đó…chà, cô hiểu người ta sẽ nghĩ thế nào chứ.”
“Dạ, cháu hiểu. Nhưng cháu không nghĩ bà đã giết ông ta. Mẹ cháu,” Faith cười nhẹ, “sẽ không bao giờ sát hại con gà đẻ trứng vàng của bà.”
“Nhưng cô nghĩ bà biết chuyện gì đó đã xảy ra.”
Faith gật đầu. “Cháu đã cố hỏi bà nhưng bà không chịu nói.”
“Tôi cho là không có bằng chứng gì để khiến viên cảnh sát trưởng để ý vụ này?”
“Không. Mà cháu không muốn chú tìm coi có phải Guy đã bị giết hay không, cháu chỉ muốn biết ông ấy còn sống không. Vẫn có 1 khả năng, tuy nhỏ, là ông ấy đã từ bỏ mọi thứ.”
“Rất nhỏ,” ông điềm đạm nói. “Dù tôi phải thừa nhận nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Nếu có dấu vết gì, tôi sẽ tìm ra. Nếu ông ấy muốn tránh né pháp luật, ông ấy sẽ đổi tên nhưng không có lý do gì để thay đổi hình dạng. Nếu ông ấy từng xuất hiện đâu đó, tôi sẽ tìm dễ thôi.”
“Cám ơn chú.” Cô lấy ra tấm danh thiếp đưa cho ông. “Đây là số của cháu. Khi chú tìm được gì thì gọi cho cháu biết ngay.”
Cô rời văn phòng ông trong sự hài lòng đã chọn lựa đúng. Cô đã nói chuyện với ông qua điện thoại trước, thảo luận chi phí và hẹn gặp. Rồi cô kiểm tra những lời giới thiệu về ông và thấy hài lòng với những gì cô đọc. Ông Pleasant đã được khen ngợi nhiều bởi những người cô quen biết, nói là ông chân thật và tài giỏi, người cô có thể tin cậy được. Nếu Guy còn sống, ông Pleasant sẽ tìm được ông ấy.
Cô nhìn đồng hồ. Cô đã rời Prescott hồi sáng để lái xuống New Orleans để gặp ông Pleasant, và cuộc gặp đã diễn ra nhanh chóng hơn cô tưởng. Margot đang ở đây, và Faith đã hẹn gặp Margot để ăn trưa ở nhà hàng Court of 2 sisters. Cô có nhiều thời gian để đi đến đó nên cô lái xe đến 1 khách sạn cô quen, để xe ở đó và đi bộ đến nhà hàng, trên đường tranh thủ ngắm đồ trong các cửa tiệm.
Trời nắng chang chang trên con đường nhỏ trong khu phố Pháp, nên cô băng qua đường để đi dưới các bóng cây. Cô đến New Orleans khá thường vì 1 chi nhánh của cô mở ở đây, nhưng cô không thực sự có thời gian để khám phá thành phố cổ này. Những chiếc xe ngựa chạy chầm chậm trên đường với tài xế và hướng dẫn viên du lịch chỉ cho du khách trên xe các điểm tham quan. Nhưng đa số thì đi bộ. Thời gian gần đây, điểm thu hút khách nhiều nhất là các quán bar và câu lạc bộ, nhưng vì còn sớm nên các cửa hàng là mục tiêu chính, và những tiệm đồ cổ, đồ mỹ phẩm và đặc sản đầy trên đường cho du khách nhiều cơ hội chọn lựa nếu họ muốn tiêu tiền.
Cô ghé vào 1 tiệm đồ lót và mua 1 chiếc áo đầm ngủ bằng lụa màu tím mận trông giống cái mà các nữ hoàng điện ảnh Hollywood đã mặc trong những năm 40,50. Sau khi phải mặc toàn quần áo bị người khác thải ra suốt 14 năm đầu đời, cô cảm thấy muốn tự chiều bản thân với những bộ quần áo mới. Bây giờ cô đã có ít tiền, tuy cô không cho phép mình mua sắm tùy tiện nhưng thỉnh thoảng cô cũng tự chiều bản thân để mua ít đồ mắc tiền: đồ lót ren, đồ ngủ lộng lẫy, giầy hiệu. Những lần mua sắm như vậy giúp cô cảm thấy thời gian tệ hại đã thật sự lùi vào quá khứ.
Khi cô tới nhà hàng, Margot đã chờ sẵn ở trong. Người phụ nữ cao lớn tóc vàng nhảy lên ôm cô thật nhiệt tình dù Faith mới rời Dallas hơn 1 tuần. “Gặp cô tôi mừng quá! Sao, đã ổn định ở chỗ thị trấn nhỏ bé đó chưa? Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ ở ổn định 1 chỗ nữa! Chuyến công tác đầu tiên của tôi là ở New Orleans. Thật là 1 thành phố tuyệt vời! Hi vọng cô không ngại vì tôi chọn ngồi ngoài vườn. Tôi biết trời nóng nhưng mình đâu thường có dịp ăn trưa ngoài vườn ở New Orleans.”
Faith mỉm cười khi nghe Margot nói 1 tràng. Rõ ràng chị rất phấn khởi với công việc mới của chị. “Coi nào, em 26 tuổi nhưng đây là lần đầu em ăn trưa hay ăn bữa nào khác ngoài vườn, nên em đồng ý là mình không thường có dịp như vậy.”
“Cưng à, tôi hơn cô cả 10 năm, nên dịp này hiếm có hơn cô tưởng, và tôi nhất định tận hưởng nó.” Họ ngồi xuống 1 trong những cái bàn ở ngoài vườn; thực ra nó cũng không nóng lắm, vì có dù và bóng cây che mát. Margot nhìn túi đồ trong tay Faith, “Cô đã đi mua sắm à. Mua gì thế?”
“Áo ngủ. Em cũng muốn cho chị coi nhưng em không muốn lôi nó ra giữa nhà hàng như vầy.”
Mắt Margot tinh quái. “Loại áo ngủ đó hử?”
“Có thể nói nó không phải là loại áo ngủ bà già.” Faith yểu điệu trả lời rồi cả hai phá ra cười. 1 người bồi bàn mỉm cười rót nước cho họ, tiếng đá nhẹ leng keng làm cô chợt nhận ra cô đang rất khát và cô đã thấy nóng thế nào khi đi bộ đến đây. Cô đưa ly lên nhấm nháp những giọt nước mát lạnh trong khi đưa mắt nhìn các thực khách khác, và nhìn thẳng vào Gray Rouillard.
Tim cô lập tức nhảy loạn. Anh đang ngồi với 1 người đàn ông khác, người đang ngồi xoay lưng về phía cô, cách bàn của cô và Margot 2 bàn. Đôi mắt đen của anh lấp lánh khi anh giơ ly rượu của anh lên như cụng ly để chào cô. Cô cũng giơ ly nước của cô lên như chào lại và khẽ gật đầu duyên dáng nhưng đầy vẻ giễu cợt.
“Cô biết ai ở đây à?” Margot hỏi, xoay người trong ghế của chị để nhìn. Gray mỉm cười với chị. Margot mỉm cười lại với anh nhưng nụ cười có vẻ yếu ớt, rồi quay lại nhìn Faith với vẻ mặt của người bị sét đánh. “Quỷ thần ơi,” chị nói với vẻ mơ màng.
Faith hoàn toàn hiểu ý chị. Thành phố New Orleans phồn hoa này phù hợp với Gray. Anh đang mặc 1 bộ com-lê Ý đơn giản, áo sơ mi xanh nhạt làm nổi bật nước da rám nắng của anh. Mái tóc đen dài được chải giữ sau gáy bằng 1 cái kẹp bằng đồng. Nơi tai trái, chiếc bông tai kim cương nhỏ xíu lấp lánh. Với đôi vai rộng của 1 tay chơi bóng chuyên nghiệp và sự duyên dáng của 1 con báo trong cách anh ngồi ở bàn, anh thu hút ánh mắt của tất cả phụ nữ ngồi ngoài vườn. Anh không đẹp trai kiểu xinh trai, tổ tiên người Pháp của anh đã để lại cho anh chiếc mũi cao thẳng, hơi dài và bộ râu quai nón rậm rạp, dù đã cạo và mới là buổi trưa, nó đã bắt đầu mọc lại quanh chiếc cằm cương nghị. Không, không có gì là xinh trai nơi Gray. Với ánh mắt mạnh mẽ, sâu thẳm và đôi môi gợi cảm, trông anh thật nổi bật và hấp dẫn 1 cách nguy hiểm. Trông anh như 1 người đàn ông tự tin và đam mê phiêu lưu, cả ở trong phòng ngủ lẫn ngoài cuộc sống.
“Anh ta là ai vậy?” Margo thì thào. “Và cô biết anh ta, hay là cô đang tán tỉnh với người lạ?”
“Em đâu có tán tỉnh,” Faith nói vẻ sửng sốt rồi cố tình quay nhìn phía bên kia vườn xa chỗ của Gray.
Margot bật cười. “Cưng à, cử chỉ vừa rồi của cô nói là: đến chơi với tôi nào, chàng trai, nếu anh nghĩ anh đủ sức. Cô nghĩ anh chàng nhìn như cướp biển thế kia sẽ phớt lờ lời thách thức đó?”
Mắt Faith mở lớn. “Không phải! Anh ta giơ ly rượu của anh ta lên với em, nên em làm như vậy với ly nước của em. Sao anh ta có thể nghĩ gì khác khi anh ta là người bắt đầu nó trước?”
“Gần đây cô có soi gương không?” Margot hỏi, lén nhìn Gray qua vai chị và 1 nụ cười nở trên mặt chị.
Faith xua tay. “Chuyện đó đâu có liên quan gì. Anh ta sẽ không-”
“Anh ta sẽ,” Margot nói với vẻ đắc ý, và Faith không thể kềm được cái giật bắn người khi cô quay sang và thấy Gray đang tiến đến gần sát bàn của 2 người.
“Chào quý cô,” anh dài giọng, nâng tay Faith lên khỏi bàn và cúi xuống trong cử chỉ chào của thời phong kiến xưa mà dường như rất tự nhiên đối với anh. Ánh mắt thảng thốt của cô gặp ánh mắt anh, đầy vẻ quái quỷ cùng với cái gì đó, nóng bỏng, nguy hiểm, rồi ánh mắt anh được giấu đi khi anh chạm môi vào ngón tay cô. Môi anh mềm và ấm, rất ấm. Tim cô đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực và cô cố rút tay lại, nhưng anh siết chặt tay cô và cô cảm thấy đầu lưỡi anh chạm nhẹ vào phần khóe nhạy cảm giữa 2 ngón tay út và áp út của cô. Giật mình, cô khẽ nhảy nhổm nhưng anh vẫn nhận ra hành động bộc phát đó và nó thể hiện trong ánh mắt anh khi anh đứng thẳng lên và thả tay cô ra.
Anh quay sang Margot, cúi sâu xuống bàn tay chị đang mơ màng giơ ra, nhưng Faith để ý thấy anh không hôn ngón tay của Margot. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Margot không thể trông ngơ ngẩn hơn nếu anh đã đưa chị kim cương. Tự hỏi không biết gương mặt của cô cũng có vẻ yếu ớt, đầu hàng như thế, cô vội nhìn xuống để giấu đi nhưng đương nhiên là nó đã trễ. Gray quá kinh nghiệm để bỏ lỡ bất cứ cái gì. Những ngón tay cô rân rân, phần da giữa 2 ngón tay mà anh đã chạm lưỡi vào hơi ẩm ướt và nó vừa nóng lại vừa lạnh và cô thử co duỗi ngón tay để xua đi cảm giác đó. Gương mặt cô bừng bừng. Cử chỉ đó của anh là 1 bản copy nhỏ của việc làm tình, sự bắt chước cử chỉ xâm nhập mà cơ thể cô đã nhận ra và đáp lại bằng sự nóng lên râm ran nơi phần dưới cơ thể cô, và cô cảm thấy sự ẩm ướt gia tăng. Cô có thể cảm thấy núm vú cô như bị kích thích và nó cương lên dưới lớp áo ngực.
“Anh ta là ai vậy?” Margo thì thào. “Và cô biết anh ta, hay là cô đang tán tỉnh với người lạ?”
“Em đâu có tán tỉnh,” Faith nói vẻ sửng sốt rồi cố tình quay nhìn phía bên kia vườn xa chỗ của Gray.
Margot bật cười. “Cưng à, cử chỉ vừa rồi của cô nói là: đến chơi với tôi nào, chàng trai, nếu anh nghĩ anh đủ sức. Cô nghĩ anh chàng nhìn như cướp biển thế kia sẽ phớt lờ lời thách thức đó?”
Mắt Faith mở lớn. “Không phải! Anh ta giơ ly rượu của anh ta lên với em, nên em làm như vậy với ly nước của em. Sao anh ta có thể nghĩ gì khác khi anh ta là người bắt đầu nó trước?”
“Gần đây cô có soi gương không?” Margot hỏi, lén nhìn Gray qua vai chị và 1 nụ cười nở trên mặt chị.
Faith xua tay. “Chuyện đó đâu có liên quan gì. Anh ta sẽ không-”
“Anh ta sẽ,” Margot nói với vẻ đắc ý, và Faith không thể kềm được cái giật bắn người khi cô quay sang và thấy Gray đang tiến đến gần sát bàn của 2 người.
“Chào quý cô,” anh dài giọng, nâng tay Faith lên khỏi bàn và cúi xuống trong cử chỉ chào của thời phong kiến xưa mà dường như rất tự nhiên đối với anh. Ánh mắt thảng thốt của cô gặp ánh mắt anh, đầy vẻ quái quỷ cùng với cái gì đó, nóng bỏng, nguy hiểm, rồi ánh mắt anh được giấu đi khi anh chạm môi vào ngón tay cô. Môi anh mềm và ấm, rất ấm. Tim cô đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực và cô cố rút tay lại, nhưng anh siết chặt tay cô và cô cảm thấy đầu lưỡi anh chạm nhẹ vào phần khóe nhạy cảm giữa 2 ngón tay út và áp út của cô. Giật mình, cô khẽ nhảy nhổm nhưng anh vẫn nhận ra hành động bộc phát đó và nó thể hiện trong ánh mắt anh khi anh đứng thẳng lên và thả tay cô ra.
Anh quay sang Margot, cúi sâu xuống bàn tay chị đang mơ màng giơ ra, nhưng Faith để ý thấy anh không hôn ngón tay của Margot. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Margot không thể trông ngơ ngẩn hơn nếu anh đã đưa chị kim cương. Tự hỏi không biết gương mặt của cô cũng có vẻ yếu ớt, đầu hàng như thế, cô vội nhìn xuống để giấu đi nhưng đương nhiên là nó đã trễ. Gray quá kinh nghiệm để bỏ lỡ bất cứ cái gì. Những ngón tay cô rân rân, phần da giữa 2 ngón tay mà anh đã chạm lưỡi vào hơi ẩm ướt và nó vừa nóng lại vừa lạnh và cô thử co duỗi ngón tay để xua đi cảm giác đó. Gương mặt cô bừng bừng. Cử chỉ đó của anh là 1 bản copy nhỏ của việc làm tình, sự bắt chước cử chỉ xâm nhập mà cơ thể cô đã nhận ra và đáp lại bằng sự nóng lên râm ran nơi phần dưới cơ thể cô, và cô cảm thấy sự ẩm ướt gia tăng. Cô có thể cảm thấy núm vú cô như bị kích thích và nó cương lên dưới lớp áo ngực. Đồ chết bầm!
“Gray Rouillard,” anh nhẹ nhàng giới thiệu với Margot. “Faith và tôi là chỗ quen biết cũ.”
Ít nhất thì anh đã không nói dối là họ là bạn, Faith nghĩ, căng thẳng nhìn Margot tự giới thiệu bản thân và, trong sự hoảng hốt của cô, mời Gray ngồi cùng với họ. Cô đá nhẹ chân chị để cảnh cáo nhưng đã quá muộn.
“Cám ơn,” Gray nói, mỉm cười với Margot nụ cười đầy quyến rũ làm chị không có chút phản ứng với cú đá nhẹ của cô. “Nhưng tôi tới đây vì công việc, và tôi cần quay lại bàn của tôi. Tôi chỉ muốn qua đây nói với Faith vài câu. Hai người biết nhau lâu chưa?”
“4 năm,” Margot trả lời, và tự hào nói thêm. “Tôi là giám đốc khu vực của công ty cô ấy.”
Faith lại đá chân chị, lần này mạnh hơn và khi Margot nhìn cô ngạc nhiên, cô trừng mắt nhìn chị cảnh cáo.
“Vậy à,” Gray nói với vẻ quan tâm. Ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. “Công ty gì vậy?”
Cuối cùng đã hiểu được ý của Faith, Margot liếc nhìn cô như hỏi ý.
“”Không có gì ở đẳng cấp của anh đâu,” Faith nói và mỉm cười lạnh lùng làm anh nhún vai, nhận ra rằng anh không thể có được thêm thông tin gì nữa.
Cô thở ra đầy nhẹ nhõm nhưng lại căng thẳng khi anh ngồi xổm xuống cạnh bàn của cô, 1 hành động đầy nam tính và thanh lịch giúp khuôn mặt anh ở ngang tầm với khuôn mặt cô, làm cô khó giấu vẻ mặt của cô hơn lúc anh còn đang đứng. Và ở khoảng cách gần như vầy, cô có thể thấy rõ đôi mắt đen sâu thẳm của anh lấp lánh khi anh nhìn cô. “Giá mà anh biết trước cưng cũng đi New Orleans, chúng ta có thể đi cùng nhau rồi.”
Nếu anh nghĩ cô sẽ đóng kịch trước mặt Margot, anh đã hiểu sai về cô 1 cách đáng tiếc. Nếu anh nghĩ sự hấp dẫn của anh đã làm đầu óc cô mụ mẫm, anh cũng đã sai luôn. Sao mà cô muốn làm tới và nói cho anh biết sự thật việc cô là 1 doanh nhân thành đạt quá, nhưng chuyện xảy ra tuần vừa rồi khiến cô nao núng không muốn anh biết thêm gì về cô. Sự đáng kính không quan trọng đối với anh hay là dân xứ Prescott, chỉ khi nào, và nếu, cô có thể chứng minh là mẹ cô đã không bỏ đi với ba anh, không gì có thể làm anh thay đổi thái độ. Hất cằm lên, 1 dấu hiệu rõ ràng cô đã nổi giận, cô nói, “tôi thà đi bộ đến đây còn hơn đi chung xe với anh.”
Margot húng hắng như bị nghẹn nhưng Faith không chú ý đến chị, cô giữ ánh mắt của cô khóa chặt với ánh mắt anh, và 1 trận đấu mắt bắt đầu. Anh mỉm cười như 1 tên cướp biển táo bạo đang thích thú với cuộc chiến.
“Nhưng chúng ta có thể đã được vui vẻ và chia sẻ… chi phí.”
“Tôi rất tiếc là anh đang gặp khó khăn về tài chính,” cô ngọt ngào. “Có lẽ đối tác kinh doanh của anh sẽ gánh giúp nếu anh không thể tự trả tiền khách sạn cho mình.”
“Tôi đâu có lo chuyện chi phí khách sạn.” Nụ cười anh thêm rộng mở. “Khách sạn là của tôi mà.”
Tiêu rồi, cô nghĩ. Cô phải tìm xem khách sạn nào là của anh để đảm bảo cô sẽ không đặt phòng cho khách ở đó nữa.
“Sao chúng ta không ăn tối cùng nhau tối nay nhỉ?” anh đề nghị. “Có nhiều chuyện chúng ta cần bàn đó.”
“Tôi không thể nghĩ ra chuyện gì hết. Cám ơn anh nhưng câu trả lời là không.” Trưa nay cô sẽ lái về Prescott nhưng cô muốn anh nghĩ là cô từ chối lời mời chỉ vì cô không thích thấy anh.
“Vì lợi ích của cô thôi,” anh nói, và vẻ đe dọa lại trở về trong ánh mắt anh.
“Tôi không tin bất cứ chuyện gì người họ Rouillard đề nghị là vì lợi ích của tôi.”
“Cô chưa nghe… đề nghị… của tôi mà.”
“Tôi không muốn nghe. Quay lại bàn của anh đi và để cho tôi yên.”
“Tôi sẽ làm theo đề nghị đầu tiên.” Anh đứng lên và đưa ngón tay trỏ vuốt nhẹ má cô. “Còn lâu tôi mới làm theo đề nghị còn lại của cô.” Anh gật đầu chào Margot rồi ung dung bước về bàn của anh.
Margot chớp mắt, mắt chị mở to nhìn cô. “Tôi có nên đi kiểm tra xem anh ta có bị vết thương nào không nhỉ? Cô thật là đã không nương tay chút nào với anh ta. Tuyệt tác có đôi mắt sâu thẳm ấy đã làm gì mà cô nổi điên với hắn vậy?”
Faith trì hoãn câu trả lời bằng cách nhấm nháp li nước của cô cho đến khi vẻ mặt cô bình tĩnh trở lại. Khi cô hạ li nước xuống, cô nói, “Chuyện từ xa xưa rồi. Anh ta là Thủy Tinh còn em là Sơn Tinh (nguyên tác: anh ta là Hatfield còn em là McCoy: 2 gia đình thù hằn nhau từ đời này qua đời kia.)”
“Mối thù gia đình truyền kiếp? Thôi đi cô.”
“Anh ta cố đuổi em khỏi Prescott,” Faith nói thẳng. “Nếu anh ta biết về đại lý du lịch, có thể anh ta sẽ gây khó khăn bằng cách phá hoại các tour mình đã sắp đặt. Nó sẽ làm ảnh hưởng tiếng tăm của chúng ta và chúng ta sẽ bị thiệt hại về tài chính. Chị nghe anh ta rồi đó: anh ta có khách sạn ở đây. Anh ta không chỉ giàu nứt vách, để có thể mua chuộc người ta làm chuyện anh ta muốn, mà còn quen biết rộng rãi. Em không thể tin anh ta được.”
“Chà. Nghe nghiêm trọng đó. Nguyên nhân chuyện thù hằn này là gì, có từng gây đổ máu chưa?”
“Em không biết.” Faith loay hoay với bộ dao nĩa, không muốn nói đến chuyện cô nghi ngờ Guy có thể đã bị mưu sát. “Mẹ em từng là tình nhân của ba anh ta. Không cần phải nói, nhà anh ta ghét bất cứ ai mang họ Devlin.” Đó cùng là 1 lời giải thích tương đối ổn mà cô không cần phải kể hết chuyện ra. Cô không thể phơi bày những ký ức của cô về đêm đó, dù là cho 1 khán giả đồng cảm.
“Cô nói tên của thị trấn này là gì?” Margot hỏi. “Prescott? Cô có chắc nó không phải chuyện truyền hình nhiều tập Đường Peyton Place chứ?”
Cả hai phá ra cười và người bồi bàn đến gần hỏi họ muốn dùng bữa trưa kiểu nào. Cả hai cùng muốn ăn kiểu tự chọn (buffet), và đi vào trong nhà hàng chọn món. Faith cảm nhận rõ ánh mắt thăm thẳm của anh theo dõi từng cử chỉ của cô và ước Margot đã không nhất quyết ngồi ăn ngoài vườn. Cô thà được khuất mắt anh. Ai có thể nghĩ hôm nay anh lại đến New Orleans, hay nghĩ thành phố lớn cỡ này mà họ vẫn đụng mặt nhau được? Đúng, nhà hàng Court of 2 sisters rất nổi tiếng, nhưng New Orleans rất nhiều nhà hàng nổi tiếng.
Gray và đối tác kinh doanh của anh rời nhà hàng không lâu sau khi Faith và Margot trở lại bàn của họ với những đĩa đầy thức ăn. Anh dừng canh Faith và nói. “Tôi thực sự muốn nói chuyện với cô. Ghé đến phòng tôi lúc 6 giờ. Tôi ở khách sạn Beauville Courtyard.”
Cô cố giấu sự hốt hoảng của mình. Khách sạn Beauville là 1 khách sạn mini dễ thương với khung cảnh tuyệt vời, được xây bao quanh 1 khu vườn lớn ngoài trời. Cô đã thường đặt phòng cho khách ở đây. Nếu Gray là chủ của nó, cô đành phải tìm 1 khách sạn mini dễ thương khác với khung cảnh tuyệt vời, vì cô không dám dùng khách sạn của anh nữa. Để trả lời cho câu ra lệnh của anh, vì thực sự nó là như vậy, cô lắc đầu. “Không, tôi sẽ không đến đâu.”
Mắt anh ánh lên. “Tùy cô thôi,” anh nói và bỏ đi.
“Tùy cô thôi?” Margot lập lại vẻ phẫn nộ, nhìn theo anh. “Ý anh ta là sao? Anh ta đe dọa cô phải không?”
“Có thể,” Faith nói, cho 1 miếng pasta salad vào miệng. Cô nhắm mắt lại sung sướng. “Mmm, thử món này đi chị. Ngon lắm.”
“Cô có mất trí không? Sao cô có thể ăn khi ngài-ta-đây-là-đàn-ông đó vừa dọa… làm chuyện gì đó, tôi đoán thế.” Bực bội, Margot cầm nĩa và nếm thử 1 miếng pasta salad. Chị ngừng lại. “Ngon thật. Cô nói đúng, ăn xong rồi lo về anh ta cũng được.”
Faith cười khì. “Em quen với chuyện anh ta đe dọa rồi.”
“Anh ta luôn làm theo lời dọa của mình chứ?”
“Luôn luôn là vậy. 1 điều chị cần biết về Gray là anh ta luôn làm theo lời anh ta nói, và anh ta không ngại dùng đến thế lực của mình.”
Cái nĩa trong tay Margot rớt xuống bàn kêu lanh canh. “Vậy cô sẽ làm gì?”
“Không gì hết. Nói cho cùng, anh ta đâu có dọa cái gì cụ thể.”
“Như thế thì cô càng phải cảnh giác về mọi thứ.”
“Lúc nào em cũng vậy, khi có dính đến anh ta.” Lời cô nói ra làm tim cô nhói đau và cô vội cúi xuống nhìn cái đĩa để che giấu sự đau đớn. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu cô có thể thấy an toàn và thư giãn với Gray, cảm thấy cô có thể tin là toàn bộ quyết tâm mãnh liệt và sức mạnh của anh được dùng để bảo vệ cô thay vì chống lại cô. Noelle và Monica có biết là họ may mắn thế nào để có người như anh luôn sẵn sàng đấu tranh cho họ? Cô yêu anh, nhưng anh là kẻ thù của cô. Cô không bao giờ có thể để mình quên đi điều đó, không thể để những suy nghĩ mộng mơ làm cô mất đi lý trí.
Hoàn toàn cố ý, cô hướng cuộc trò chuyện về những đề tài an toàn hơn, như vài vấn đề cô mới gặp ở Prescott hơn là cảnh vừa xảy ra ở Dallas. Cô nhẹ nhõm khi thấy khó khăn không nhiều và không quan trọng. Vài vấn đề cô đã lường trước được, nhưng Margot là 1 quản lý giỏi và đã hợp tác tốt với nhân viên ở các văn phòng khác. Điểm khác duy nhất hiện nay là Margot sẽ phải đi lại nhiều, thay vì là Faith, dù có đôi lần sự có mặt của Faith là cần thiết. Còn không thì phần lớn thời gian, mọi chuyện đều suôn sẻ.
Họ đã quyết định rằng: vì Faith gần Baton Rouge và New Orleans hơn, cô sẽ tiếp tục lo các văn phòng ở đây, để Margot khỏi mất công bay hay lái xe đường dài đến đó. Margot hơi thất vọng vì chị đã bị New Orleans thu hút nhưng chị cũng rất thực tế và đề nghị thay đổi là do chị đề ra. Cũng sẽ có dịp Faith không tiện ghé đến văn phòng ở 1 trong hai thành phố này nên Margot bằng lòng với việc thỉnh thoảng ghé thay cho cô.
Sau khi ăn trưa, họ chia tay ngoài cửa nhà hàng vì khách sạn của Margot nằm ở hướng đối diện nơi Faith để xe. Trời bây giờ nóng hơn lúc nãy và không khí thật oi bức. Mùi từ con sông thành phố nồng lên, mây đen giăng kín phía chân trời, báo hiệu 1 cơn mưa bão cuối xuân sẽ đến giúp làm dịu cơn nóng bức 1 lúc rồi biến các con đường thành những phòng tắm hơi. Faith bước nhanh hơn, cô muốn lên đường về nhà trước khi bão về.
Khi cô đi ngang 1 cánh cửa xếp dẫn vào 1 cửa tiệm bỏ hoang, tối thui, 1 bàn tay mạnh mẽ túm lấy cánh tay cô từ đằng sau và kéo cô vô cửa đó. Ăn cướp! cô nghĩ và cơn giận bừng lên dữ dội và liều lĩnh. Cô đã phải đấu tranh cực khổ cho những gì cô đang có nên không thể để nó bị lấy mất 1 cách dễ dàng không chút phản kháng, như cảnh sát hay khuyên. Nên cô thúc ngược cùi chỏ ra sau, giộng nó vào 1 cái bụng rắn chắc và khiến kẻ tấn công cô kêu 1 tiếng “hự” sướng tai. Cô xoay người, nắm đấm giơ lên, miệng há ra chuẩn bị hét kêu cứu. Cô chỉ thoáng thấy đôi vai rộng và cao trước khi bị kéo giật vào người hắn ta và giọng cô tắc nghẽn khi bị vùi mặt vào bộ com-lê kiểu Ý màu xám.
“Lạy Chúa toàn năng,” Gray nói, giọng trầm ấm của anh đầy vẻ thích thú. “Cô là 1 con mèo tóc đỏ hoang dã, nếu cô cũng dữ dội như vầy trên giường, chuyện đó chắc phải ngoài sức tưởng tượng.”
Sốc vì lời anh nói pha lẫn với cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra anh, nhưng chúng không làm cô bớt giận. Thở dốc, cô đẩy mạnh vào ngực anh để thoát ra. “Đồ chết bầm! Tôi tưởng tôi bị cướp!”
Đôi lông mày anh cau lại. “Và cô bắt đầu vung cái khuỷu tay nhỏ bé, sắc nhọn đó lên?” anh hỏi như không tin, xoa xoa bụng anh. “Nếu tôi là ăn cướp thật, tôi có thể có dao hay súng thì sao? Cô có biết là cô nên đầu hàng và giao bóp ra hơn là để lỡ bị thương không?”
“Còn khuya,” cô nạt, hất tóc ra sau.
Anh hiểu ra và phì cười. “Không, tôi đoán là không mà.” Anh đưa tay vén 1 sợi tóc rực lửa của cô ra sau tai. “Tấn công trước rồi nghĩ sau, hử?”
Cô giằng đầu ra xa để anh khỏi đụng được. “Tại sao anh túm tôi như vậy?”
“Tôi đã đi theo cô từ lúc cô rời nhà hàng, và nghĩ là chỗ này cũng khá ổn để nói chuyện 1 lúc. Cô nên chú ý coi ai đang đi sau mình.”
“Khỏi cần dạy tôi.” Cô liếc nhìn trời. “Tôi muốn ra xe trước khi cơn bão ập đến.”
“Chúng ta có thể đến khách sạn của tôi – hay của cô – nếu cô không muốn nói chuyện ở đây.”
“Không, tôi không muốn đi đâu với anh hết.” Nhất là tới 1 khách sạn. Anh cứ nói những câu đầy ẩn ý như thế làm cô e dè. Cô không tin động cơ của anh và cô không tin bản thân có thể cưỡng lại anh. Đằng nào cũng vậy, tốt nhất là tránh xa anh càng xa càng tốt.
“Vậy thì ở đây vậy.” Gray nhìn xuống cô, khung cửa khá hẹp nên anh đứng khá gần cô, đủ để cho ngực cô chạm phớt vào áo anh. Khi anh kéo cô vào người để chặn tiếng hét của cô, anh đã cảm thấy chúng, săn chắc, tròn lẳn và gợi cảm. Anh muốn được nhìn thấy chúng, được sờ, được nếm chúng. Cơ thể anh cảm nhận cơ thể cô 1 cách mạnh mẽ như anh đang đứng giữa 1 cánh đồng điện lưới, và không khí xung quanh họ đang sôi lên, đang tóe lửa. Gây lộn với cô hứng thú hơn cả chuyện làm tình với các phụ nữ khác. Có lẽ khi còn nhỏ, cô đã mắc cỡ như 1 con hươu con, nhưng bây giờ trưởng thành, cô không còn sợ hãi những cơn giận dữ, dù của cô hay của ai khác.
“Tôi sẽ mua ngôi nhà của cô,” anh nói đột ngột, tự nhắc nhở bản thân tại sao anh đã muốn nói chuyện với cô. “Tôi sẽ trả gấp 2 lần giá cô đã mua.”
Đôi mắt xanh của cô nheo lại, làm chúng càng giống mắt mèo. “Đó không phải là 1 quyết định làm ăn khôn ngoan,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn ngấm ngầm giận dữ.
Anh nhún vai. “Tôi có đủ điều kiện. Cô có đủ điều kiện để từ chối nó không?”
“Có,” cô nói và mỉm cười.
Sự đắc ý trong nụ cười của cô làm anh muốn phá ra cười. Vậy là cô đã làm được cái gì đó cho bản thân. Và chuyện đã rõ hơn trước nhiều: nếu cô có 1 giám đốc khu vực, nghĩa là cô có nhiều nhân viên ở nhiều văn phòng khác nhau. Anh cảm thấy 1 niềm tự hào miễn cưỡng phồng lên trong ngực anh về những gì cô đã đạt được. Anh biết hơn ai hết số đồ ít ỏi cô có khi anh tống cổ nhà Devlin khỏi xứ, vì anh đã nhìn cô cuống cuồng thu nhặt chúng khỏi nền đất dơ bẩn. Đa số thường có bạn bè hay họ hàng hỗ trợ nhưng Faith không có ai, và điều đó làm cho sự thành công của cô giá trị hơn. Nếu cô có tài sản của anh, Gray nghĩ, cô có lẽ đã làm chủ cả cái bang này rồi. Và không dễ gì tống cổ được 1 phụ nữ bản lĩnh như vậy.
Ham muốn bốc cháy trong anh. Anh chưa bao giờ bị thu hút bởi những phụ nữ yếu đuối, vô dụng luôn cần được bảo bọc. Anh đã có đủ phụ nữ như thế trong nhà rồi. Không có gì yếu đuối nơi Faith cả.
Anh ngắm gương mặt cô, thấy cả sự giống và khác nhau giữa cô với Renee. Miệng cô rộng hơn, linh động hơn, môi cô đỏ và đầy, trông mềm mại như cánh hoa hồng. Da cô thật hoàn hảo, như sứ mịn màng sẽ ghi dấu 1 nụ hôn hay 1 cái vuốt ve. Anh nghĩ đến chuyện đánh dấu cô với môi anh, hôn dần xuống cơ thể cô đến khi anh chạm môi vào nếp gấp mềm mại giữa đùi cô, những nếp gấp bảo vệ phần cơ thể thậm chí còn êm ái hơn nữa. Ý nghĩ đó làm anh cương lên đau đớn. Đứng gần cô như vậy, anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào hấp dẫn của da cô, và anh tự hỏi không biết sự ngọt ngào đó có nồng nàn hơn ở giữa đùi cô. Anh luôn thích mùi hương đàn bà nhưng mùi của Faith quá lôi cuốn đến nỗi các cơ bắp trong cơ thể anh căng lên vì ham muốn, làm anh không thể nghĩ gì khác hơn được.
Anh biết anh không nên làm như vậy, ngay cả khi anh đang đưa tay ra chạm vào cô. Điều cuối cùng anh muốn là theo gương ba anh. Anh vẫn không thể nghĩ đến sự ra đi của ông mà không cảm thấy đau lòng và giận dữ, sự phản bội đó vẫn còn mới như vừa xảy ra. Anh không muốn làm tổn thương Noelle và Monica, không muốn làm sống lại chuyện xấu xa đó.
Có hàng trăm lý do, tất cả đều đúng, là anh không nên muốn Faith Devlin trong vòng tay anh, nhưng ngay lúc này, chẳng có lý do nào đáng để anh lưu tâm. Tay anh nắm lấy eo cô, và cảm giác ấm áp, mềm mại, đầy sức sống của cô làm tay anh tê tê nơi anh chạm vào cô, và nó tác động vào đầu anh như rượu mạnh. Anh thấy mắt cô mở lớn, đôi đồng tử giãn rộng đến khi chỉ còn lại 1 đường viền màu xanh mỏng manh. Tay cô giơ lên và để lên ngực anh, ngay nơi nụ hoa của anh và 1 cơn rùng mình đáp lại sự va chạm đó lan ra trên da anh. Ánh mắt anh dán chặt vào miệng cô, và anh kéo cô gần hơn, đến khi thân thể mảnh mai của cô dựa vào anh. Anh cảm thấy chân cô đan xen với chân anh, đôi vú săn chắc của cô áp sát vào bụng anh, và thấy đôi môi mềm đầy đặn khẽ hé ra khi cô hoảng hốt hít thở. Rồi anh kéo cô kiễng chân lên và cúi đầu xuống để làm thỏa mãn cơn khao khát kỳ lạ của anh.
Môi cô như cánh hoa hồng, mềm và mịn. Anh hơi nghiêng đầu và tăng áp lực của nụ hôn, đẩy môi cô hé mở như nụ hoa bừng nở theo yêu cầu của anh. Máu rần rần trong huyết quản, anh siết chặt cô hơn, vòng tay chung quanh cô để giữ cô thật sát vào anh, để cô cảm thấy cái đó cương cứng của anh đang áp sát vào bụng cô. Anh cảm thấy cô rùng mình, cảm thấy cử động hơi khẽ của hông cô đẩy sát hơn vào anh và 1 cảm giác chiến thắng, đắc ý của phái mạnh tràn ngập trong anh. Tay cô lướt lên vòng qua vai và đan với nhau nơi cổ anh, miệng cô hé mở cho phép anh thâm nhập sâu hơn. 1 tiếng rên khẽ phát ra từ nơi anh, và anh chấp nhận lời mời gọi của cô, lưỡi anh tiến sâu vào trong miệng cô. Cô thật ngọt ngào và nóng bỏng, còn 1 chút hương cà phê cô đã uống sau bữa ăn trưa vương vấn lại. Lưỡi của cô cuốn lấy lưỡi anh cuồng nhiệt đón tiếp và cô nhẹ mút nó, giữ anh trong miệng cô.
Anh đẩy cô bước lùi lại, ghì cô dựa sát vào cánh cửa đã được bịt kín bằng ván. Lờ mờ anh nghe tiếng người bước ngang trên hành lang sau lưng họ, nghe tiếng sầm ầm ầm vang vang, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cô như ngọn lửa sống động trong vòng tay anh, không cưỡng lại nụ hôn của anh và cũng không thụ động đón nhận nó, mà đáp lại những vuốt ve của anh 1 cách cuồng nhiệt. Môi cô run run, gắn chặt vào môi anh và âu yếm nó. Anh muốn thêm, anh muốn tất cả. Thật chậm rãi, anh đưa tay ôm mông cô và nâng cô lên, kéo hông cô sát vào để dương v*t của anh được ôm ấp bởi phần mềm mại giữa đùi cô. Anh di chuyển cô tới lui trên người anh, và lớn tiếng rên rỉ bởi sự kích thích tuyệt vời.
Mưa trút rào rào trên đường, báo hiệu cơn bão đã tới và mọi người vội vàng tìm chỗ núp mưa. 1 tiếng sầm rền làm anh ngẩng lên nhìn quanh, hơi bực bội vì nó xâm phạm vào cơn mơ đê mê đang tràn ngập đầu anh.
Không chắc tiếng sấm hay phản ứng của anh với tiếng sấm đã phá vỡ sự mê man nơi Faith, thình lình cô cứng người lại trong tay anh và bắt đầu xô anh ra. Anh thoáng thấy vẻ giận dữ trên mặt cô và vội đặt cô xuống đất, thả cô ra và bước lùi lại trước khi cô la hét ầm lên.
Cô chen lấn và bước ngang qua anh ra phía hành lang, nơi những hạt mưa vội vàng tạt cô ướt sũng, rồi cô quay lại đối mặt với anh. Ánh mắt cô lấp lánh những giọt vàng xao động. “Đừng đụng vào tôi lần nữa,” cô nói, giọng cô trầm và cương quyết. Rồi cô quay đi và bắt đầu bước thật nhanh hết mức có thể, đầu cô cúi xuống né những giọt mưa đang đổ rào rào tạo thành màn nước xám mỏng. Anh định đuổi theo cô để kéo cô vào chỗ trú nhưng ép mình đứng lại và bước trở lại phía cánh cửa. Cô sẽ cưỡng lại anh như 1 con mèo hoang nếu anh đuổi theo cô lúc này. Anh nhìn theo cô cho đến khi cô quẹo sang 1 góc đường cách chỗ anh 2 tòa nhà và biến mất. Cô gần như là đang chạy- chạy trốn khỏi anh.
Lần này thôi.