Đế Trường Trạch

Chương 4



Đêm lạnh như nước.

Khương Tố quay về hoàng cung, vẫy lui nội thị muốn nói lại thôi từ ngoài cửa, đợi đến khi vào phòng mới phát hiện giường của hắn đã bị một người chiếm lấy.

Hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, lẳng lặng nhìn mái tóc dài đen như mực tán loạn của thiếu niên đang dùng tư thế rất bá đạo nằm trên giường của hắn. Chăn mỏng chỉ được kéo qua đùi, áo lót cuốn lên để lộ gần như trọn vẹn vòng eo nhỏ nhắn, dưới thứ ánh sáng huyễn hoặc hiện tại, Khương Tố không hiểu vì sao bất giác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Khương Tố thoáng chốc lại nhớ đến cái việc vẫn khiến hắn run sợ mấy hôm nay, cho dù hắn vẫn không ngừng dùng lý do Khương Trạch là đang đùa dai đến thôi miên chính mình, thế nhưng không cách nào che giấu được trong đáy lòng hắn bất tri bất giác đã có cái gì đó len lén nẩy mầm, chậm rãi lên men.

Nhịp tim của hắn không thể khống chế mà rối loạn trong một chớp mắt.

Lý trí nói cho hắn biết hiện tại hẳn là nên rời khỏi nơi này, hắn nên ngủ lại ở gian phòng sát vách vốn được chuẩn bị cho Khương Trạch, chỉ là trước giờ vẫn rất ít dùng đến kia. Thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại từ từ tiến đến ngồi bên mép giường, nỗ lực vươn tay kéo áo của thiếu niên xuống phủ qua cái bụng nhỏ, thậm chí còn giúp đối phương chỉnh lại góc chăn.

Loại chuyện này mấy năm nay hắn không biết đã làm bao nhiêu lần —— từ sau khi hắn cứu Khương Trạch thiếu chút nữa đã chết đuối ở hoa viên, bọn họ vẫn thường ngủ cùng nhau. Cũng từ đó về sau giấc ngủ buổi đêm của hắn vẫn thường không an ổn —— hắn luôn phải thức dậy nhiều lần giúp hài tử không thể bớt lo bên cạnh đắp lại mảnh chăn đã sớm bị đá xuống.

Cho đến hiện tại, tiểu hài tử đã trở thành thiếu niên, vậy mà tật xấu không những không hết mà lại càng trầm trọng thêm.

Trong đôi mắt đang lâm vào hồi ức của Khương Tố hiện lên một mảnh ấm áp, chỉ là mấy đầu ngón tay vừa rồi đã chạm vào làn da ấm áp của thiếu niên lại tựa hồ như bị nóng mà mạnh mẽ rụt trở lại —— chẳng biết tại sao, một sát na đó, Khương Tố cảm thấy đầu ngón tay của mình có loại cảm giác gần như tê dại, vì thế mới vô ý làm ra hành động né tránh.

Khương Tố hít sâu một hơi.

Sai rồi, như thế này hoàn toàn không đúng.

Hắn hít sâu một hơi trấn an lại nhịp tim của mình, đến khi cúi đầu lần nữa thì đôi mắt Khương Trạch không biết đã mở ra từ lúc nào.

Tiên hoàng hậu từng được tôn xưng là mỹ nhân đệ nhất Khương quốc, hài tử của nàng bộ dạng tự nhiên là hoàn toàn không kém, trên thực tế Khương Trạch có bảy phần giống mẫu thân, mặt như hoa đào, đôi mắt to tròn tràn ngập sức sống, mũi thẳng tinh tế… chỉ là đường nét khuôn mặt của y có mấy phần anh khí sắc bén mới không khiến người khác nhìn nhầm thành nữ tử.

Khương Tố đã ngắm nhìn dung mạo của Khương Trạch có hơn mười năm, lại chưa bây giờ cảm thấy rung động như hôm nay.

Khương Trạch ngồi dậy, vạt áo rốt cuộc cũng thuận theo động tác của y mà rơi xuống che phủ cái bụng nhỏ, y có vẻ hoàn toàn không biết gì, chỉ xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ mơ màng, nói: “Ca, ca đã về rồi…” Có lẽ là đắp chăn có chút nóng, vậy nên Khương Trạch một bên lẩm bẩm một bên vén chăn lên lộ ra đôi chân dài trơn mịn thẳng thớm, còn nhẹ nhàng lay động.

Khương Tố hoàn toàn không dám mở mắt.

Hắn cứ trầm mặc như vậy trong một chốc, đợi đến khi đưa mắt đặt lên trên người Khương Trạch lần nữa thì biểu tình đã được chuẩn bị tốt, trước sạu như một vân đạm phong khinh. Hắn lần nữa vươn tay giúp thiếu niên đắp kín mền, sau đó bồi thêm một câu “Không được đá chăn” .

Mùa thu ở Khương quốc đêm đã bắt đầu chuyển lạnh, thần thể thiếu niên tuy tốt nhưng cũng không bảo chứng có thể tránh được phong hàn nhiễm thể.

Khương Trạch không hề phản kháng, trái lại còn rất ngoan ngoãn bao mình chặt lại, dùng ánh mắt ướt sũng như cún con của mình nhìn chằm chằm Khương Tố.

Bắt đầu từ năm ấy, bọn họ chưa bao giờ tách ra lâu như vậy.

Từ sau khi Khương Phong công bố di chiếu rồi băng hà, Khương Tố vẫn luôn nhốt mình trong tẩm cung không cho phép bất luận ai bước vào, khó khăn lắm Khương Trạch mới đợi được hắn đi ra, thế nhưng sau lần chạm mặt hôm đó Khương Tố liền liên túc mấy ngày không ngừng xuất cung. Bọn họ trước giờ vẫn chưa từng phân ly thời gian dài đến thế.

Đương nhiên, đây chỉ là đối với Khương Tố. Trời biết, Khương Trạch cần phải dùng bao nhiêu nghị lực để ngăn chặn cảm xúc bạo ngược không ngừng sinh sôi trong lòng mình, trên thực tế mấy ngày nay Khương Trạch đã vô số lần dự định lĩnh binh xông thẳng vào tòa biệt trang1 mà Khương Tố vẫn ngỡ rằng hết sức bí mật kia, đem người bắt nhốt lại vào hoàng cung —— bẻ gẫy đôi cánh của hắn, để hắn cả đời cũng không thể rời khỏi chính mình!

Nhưng rốt cuộc Khương Trạch vẫn không làm như vậy.

Kiếp sống đế vương suốt ba mươi năm của đời trước đã mạnh mẽ mài y trở thành một người khác, Khương Trạch hiện tại rốt cuộc cũng không phải là thiếu niên ngây thơ khờ dại ngày xưa, y có đầy đủ kiên trì, cũng đầy đủ nắm chắc có thể dụ Khương Tố trở về thêm lần nữa.

Vì vậy y chỉ lẳng lặng nhìn Khương Tố, cũng giống như mấy năm nay đã lẳng lặng đi theo phía sau hắn, không hỏi nhiều ngày qua vì sao Khương Tố không ở trong cung, cũng không hỏi hắn đã đi nơi nào, chỉ là chăm chú đưa mắt nhìn đối phương, hồn nhiên vô hạn, ôn nhu vô hạn.

Khương Tố không nhịn được mà áp tay lên che lại đôi mắt của Khương Trạch.

So với Khương Trạch thì bàn tay hắn lớn hơn một vòng, đặt ngang có thể hoàn toàn che lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lòng bàn tay của hắn bởi vì quan năm luyện kiếm mà có không ít vết chai, lại bởi vì làn mi dài của đối phương không ngừng rung động bên dưới mà nổi lên cảm giác nhột nhạt. Khương Tố nhíu mi, vẫn dùng thanh âm bình tĩnh vô ba cố hữu, nói: “Đệ ngày mai còn phải tảo triều, mau ngủ sớm đi.”

Khương Trạch thất vọng “Dạ” một tiếng.

Y quay về giường nằm, sau đó bắt lấy cổ tay của Khương Tố, thấp giọng cười nhẹ một tiếng: “Bắt được rồi… ngày mai khi thức dậy nhất định còn có thể thấy ca ca đi?”

Khương Tố không trả lời, một lát sau mới lên tiếng: “Ngủ thôi.” Thanh sắc ôn nhu phảng phất như một tiếng thở dài.

Thiếu niên rốt cục cũng ngủ.

Khương Tố nỗ lực đem tay mình rút khỏi sự giam cầm của đối phương, thế nhưng thiếu niên lại nắm quá chặt, thế nên chỉ cần Khương Tố khẽ cử động liền bị giật mình tỉnh giấc. Khương Tố thấy vậy thì chỉ đành bỏ qua quyết định này, ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh thiếu niên.

Trong lòng hắn mang nặng tâm sự, căn bản là không ngủ được, đôi mắt hơi hạ xuống ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Khương Trạch, vấn đề bén nhọn luôn bị hắn cố ý bỏ qua lại lần nữa hiện lên trong lòng.

—— huynh đệ nhà ai đã trưởng thành rồi còn ngủ chung trên một cái giường, thân cận đến mức người không biết nhìn vào còn ngỡ rằng bọn họ là phu thê tân hôn?

Huống chi…

Khương Tố nhắm mắt lại.

… Bọn họ còn không phải huynh đệ ruột.

**********

Sáng sớm hôm sau lúc lâm triều, hai vị thừa tướng liền trình lên phương án trị thủy đã được thương nghị tốt, cái phương án này là do tả tướng đưa ra, đương nhiên cuối cùng cũng là do lão thực thi, vây cánh của hữu tướng thoạt nhìn giống như tích cực tham dự, kỳ thực vẫn là không có động tâm.

Khương Trạch cũng bất quá hỏi thêm vài câu về tình hình cụ thể, sau đó khoái trá bãi triều.

Vừa bãi triều xong liền chạy thẳng đến chỗ của Khương Tố.

Lúc Khương Trạch đến, Khương Tố là đang vẽ tranh.

Họa kỹ của Khương Tố cũng không tính xuất chúng, vì vậy bức tranh hiện tại hắn vẽ cũng không quá tốt, thế nhưng mặc cho ai nhìn vào cũng có thể thấy được từng nét từng đường trên bức tranh này sợ rằng đều là do hắn dùng hết tâm thần mà họa ra. Bởi vì phụ nhân gầy yếu đang thưởng hoa trong tranh không ai khác chính là mẫu thân đã mất sớm của Khương Tố.

Đợi đến khi hắn vẽ xong thì cũng ngơ ngác nhìn bức tranh trong một chốc, đợi đến khi hoàn hồn mới phát hiện đầu ngón tay mình đang vuốt ve thân ảnh của người trong tranh, cũng may không khiến bức họa bị lem mực, nếu không cũng chỉ có thể hủy đi.

Cũng may đã có người bước đến bên cạnh cầm lấy tay hắn, giúp hắn lau chùi sạch sẽ đầu ngón tay dính mực.

Tâm tình Khương Tố khẽ chuyển biến, hắn nghe được thanh âm tràn đầy mong đợi của Khương Trạch: “Ca ca, đến bao giờ người mới vì ta mà vẽ một bức chân dung?”

Hắn liền phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng mỉm cười, phảng phất như dang dụ dỗ tiểu hài tử : “Sau này cũng vẽ cho ngươi.”

Trong suốt những năm tháng bên nhau, cho dù Khương Tố cũng đã có thể xem như là hết sức ưu tú, thế nhưng nếu đem so với Khương Trạch thì cũng không được tính là gì. Trong lúc bọn họ cùng nhau học vẽ tranh, khi trình độ của Khương Trạch đã đủ lấy giả tráo thật với họa tác danh gia thì kỹ năng của Khương Tố mới chỉ miễn cưỡng có thể xem như đạt chút thành tựu, có thể để vào mắt.

Có lẽ bởi vì nghe được hai chữ ’sau này’, ánh mắt của Khương Trạch cũng trở nên tối sầm, y liếc mắt nhìn phụ nhân ôn nhu trong bức tranh một chút rồi mới híp mắt nở nụ cười: “Tốt, như vậy xem như ca ca đã hứa rồi!”

Vừa nói xong lời này, y lại híp mắt nói thêm một câu, “Để đáp lễ, đến lúc đó ta cũng sẽ vì ca ca họa một bức tranh.” Đời trước rất nhiều người biết họa kỹ của Khương đế cao siêu trác tuyệt, thế gian hiếm thấy, thế nhưng cả cuộc đời của y chỉ vẽ một người, mà người nọ đã từ lâu không còn trên đời này nữa.

Thế nhưng Khương Tố lại hoàn toàn không biết được việc này, vì thế hắn chỉ cười mà không nói.

Lúc này, nội thị2 cũng vừa vặn dâng đồ ăn sáng lên, Khương Trạch lôi kéo Khương Tố ngồi xuống bàn.

Y cầm chén lên uống một chén cháo sánh mịn thơm ngát, lại nhìn bộ dạng Khương Tố uống cháo thong dong tao nhã dị thường của Khương Tố, bất chợt cảm giác cả người đều lâng lâng giống như đã lăn lộn mấy vòng trong đống bông vậy.

Khương Tố đương nhiên cảm giác được tâm tình không hiểu vì sao lại đột nhiên vui sướng của thiếu niên bên cạnh, lại nghĩ đến suốt một tháng qua bọn họ cũng chỉ gặp nhau được có vài lần, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.

Chờ đến khi dùng xong bữa sáng, Khương Trạch có chút mờ ám dò hỏi: “Ca ca hôm nay không ra ngoài nữa sao?”

Khương Tố lắc đầu: “Không đi.”

Nét mặt Khương Trạch liền trở nên rạng rỡ: “Ca ca, sau này khi ca xuất cung cũng dẫn đệ theo có được không? ”

Khương Tố bật cười : “A Trạch, ngươi đã là đế vương của Khương quốc.”

Lúc hắn thốt ra những lời này nét mặt vẫn là bộ dạng phong đạm vân khinh, tựa như đã hoàn toàn buông xuống sự phẫn uất cùng khúc mắt, tựa như cá người ngày ấy mang đầy xa cách phòng bị từ trong phòng bước ra cũng không phải là hắn.

“Ta đã nghe kể về thái độ của ngươi mấy ngày nay lúc lâm triều… ” Khương Tố dừng lại một chút, thu lại nét mỉm cười, trong ánh mắt nhìn Khương Trạch lộ ra mấy phần cứng rắn: “Hồ đồ.”

Khương Trạch nghe được hai chữ ‘hồ đồ’ này thì trong lòng giống như bị một móng vuốt non mềm cào cào mấy cái, y hận mình không thể xằng bậy hơn một ít để mỗi ngày đều có thể nghe được hai chữ vừa nghiêm nghị vừa sủng nịch này thốt ra từ miệng Khương Tố.

Khương Trạch ôm lấy gương mặt đang ửng đỏ của mình, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm người trước mặt.

Khương Tố dừng lại.

Hắn nhìn thấy bộ dạng của Khương Trạch như vậy, chẳng biết vì sao lại cảm thấy một cỗ lãnh ý không rõ tập kích toàn thân, thật sự vô cùng quỷ dị.

Khương Tố còn chưa kịp suy nghĩ xem đây rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ nghe được thiếu niên lộ ra thanh âm trầm thấp khàn khàn, nói: “Nếu như ca ca không hy vọng ta lại hồ nháo vậy thì mỗi ngày liền cùng ta tảo triều, giám sát ta… được không?”

***********

Tiểu kịch trường :

Kẻ cuồng si • Khương Trạch: mỗi ngày chỉ cần ngắm nhìn gương mặt của ca ca ta đã có thể ăn nhiều hơn vài chén cơm!

Tâm tư vướng mắc • Khương Tố : … Ta rõ ràng là dựa vào tài hoa kiếm cơm, sau cuối cùng lại trở thành bán gương mặt rồi! Tác giả mau lăn ra đây, ta nhất định không đánh chết ngươi!

———————————–

1/ Biệt trang: Trang viên biệt lập, thường được dùng để ám chỉ tài sản bí mật của mọt người nào đó

2/ Nội thị: Những người phục vụ trong hoàng cung, chỉ chung thái giám, cung nữ thậm chí cả thị vệ.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.