Trương Dương vội gọi một cú điện thoại cho Kiều Hi Nhi, kết quả để hắn trợn mắt há hốc mồm chính là, nàng lại không nhận.
Trương Dương có chút sốt ruột liên tiếp lại gọi vài cú, kết quả một chút phản ứng đều không có.
Nha đầu kia, sao lại không nghe đây? Trương Dương sốt ruột mà nhìn xung quanh mọi nơi, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Điền Điềm. Kiều Hi Nhi lại gọi lại.
Trương Dương một trận kinh hỉ, tiếp điện thoại, thanh âm bên kia cũng không phải của Kiều Hi Nhi.
– Người xấu. . . Ngươi là ai hả, trễ như thế quấy rầy sư muội của ta.
Một giọng nữ ngữ khí hiển nhiên rất không hữu hảo truyền tới, là thanh âm của Điền Điềm.
– Người xấu?
Trương Dương ngẩn ngơ, vội hỏi nói:
– Tôi là Trương Dương, di động của Joyce sao lại trong tay cô?
– A, là cậu à, biểu hiện là người xấu. . . Đã trễ thế này, có chuyện gì, đúng vậy, các ngươi đêm nay sao không về nhà?
– Cái này về sau sẽ giải thích, cô trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, Joyce đâu?
– Cô ta à, tôi không biết đâu, mới vừa nãy tôi ngủ còn mơ mơ màng màng, hình như nghe được có người mở cửa đi ra ngoài, khi đứng lên nhìn, nha đầu kia đã không thấy tăm hơi, cửa phòng còn mở ra, bây giờ tôi cũng thấy kỳ quái lắm.
Điền Điềm rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
– Vốn là tôi đang ngủ, kết quả quên đóng cửa, bị chuông điện thoại của cô ta đánh thức . . . A, đúng vậy, nha đầu kia, người đi ra ngoài, di động cũng không mang. . . Alo Alo, cậu có nghe tôi nói chuyện không?
– Cô ấy đi ra ngoài đã bao lâu?
Trương Dương nóng nảy, Kiều Hi Nhi không phải là người như thế, nàng hành sự tình luôn luôn thực có chừng mực.
– Đại khái hơn hai mươi phút nhỉ, Trương Dương, đã trễ thế này, buổi tối hình như cô ấy còn uống rượu, làm như thế nào bây giờ, cậu hãy nghĩ biện pháp đi!
Bên kia Điền Điềm cũng nóng nảy.
– Tôi biết rồi, tôi đi tìm cô ấy, cô đừng lo, ở nhà chờ, một hồi cô ấy về thì nhớ gọi điện thoại cho tôi!
Cúp điện thoại, Trương Dương nghĩ nghĩ, nếu Kiều Hi Nhi muốn tới tìm mình, hẳn là chỉ có hai nơi, một nơi là khách sạn Thanh Viễn, một nơi khác là phố Tiên Thủy. Tối hôm nay Hứa Đan Lộ các nàng cũng không về, nàng có thể chạy tới khách sạn hay không?
Nếu nói như vậy, hiện tại đi tới khách sạn, hẳn là có thể vừa vặn chạm trán nàng.
Hắn vừa nghĩ, vừa đi đến đầu đường, bảy tám phút sau, hắn rốt cục đi tới lộ khẩu, vừa vặn một chiếc taxi ca đêm đi ngang qua, ngăn taxi lại, vừa mới chuẩn bị lên xe, trong lòng đột nhiên chần chờ một chút.
Nói lái xe đợi một chút, hắn lại không đi nữa.
Bởi vì hắn không hiểu mà có một loại dự cảm, nha đầu kia, hơn phân nửa sẽ đến phố Tiên Thủy!
Đợi hơn hai mươi phút, Kiều Hi Nhi không đến, Trần Thiên Hùng điện thoại lại đây.
– Đã xử trí những người đó theo yêu cầu của cậu, xác định người cầm đầu là A Dã, về phần vì cái gì mà A Dã muốn lấy mạng cha bạn cậu, tạm thời không thể hiểu hết; Hiện tại trừ phi tìm được A Dã, nếu không ít nhất không có chứng cớ trực tiếp nói là Bạch gia sai khiến …
Trương Dương nhíu mày, nói:
– Anh nói không có chứng cớ trực tiếp, vậy ý là nói có chứng cớ gián tiếp?
– Không sai, có một tên nhận tội, gần đây A Dã ra tay rất là rộng rãi, thậm chí ngay cả thuốc phiện đều hút thoải mái, còn bao nuôi một con đàn bà, hắn ngày trước chỉ là tiểu đầu mục, chỗ nào có nhiều tiền như vậy. Tôi cho người điều tra qua nữ nhân kia, kết quả nữ nhân kia nói tối hôm qua nghe được A Dã say rượu quan hệ với nó nói rằng: người của Bạch gia giao tình với hắn không phải là ít, còn tặng mười vạn tiền mặt cho hắn.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Nhưng lời nói của tên A Dã đó cùng nữ nhân kia có thể tin hay không cũng còn chưa biết, cho nên tôi đã cho người đi tìm A Dã, nhưng tiểu tử này phi thường dối trá, nhất thời chỉ sợ khó có thể tìm được.
– Cám ơn, vậy đã đủ rồi.
– Cậu định xuống tay với Bạch gia? A Dã không tìm được thì chứng minh không được cái gì.
– Hùng ca, chúng ta không phải cảnh sát, cho nên không cần chứng cớ gì.
Trương Dương thản nhiên mà nói. Trần Thiên Hùng không biết hắn cùng Bạch gia còn có ân oán khác, nói như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Trương Dương dừng một chút, lại nói tiếp:
– Giúp tôi làm treo giải thưởng, bắt được A Dã thưởng năm mươi vạn.
Giải thưởng này số lượng không lớn, nhưng lại có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định, người khác có lẽ không biết sẽ làm như thế nào. Nhưng Bạch gia sẽ biết, chỉ sợ sẽ như ngồi trên chông, hận không thể để A Dã biến mất trên thế giới này.
Trần Thiên Hùng đồng tình, hắn cũng không hỏi nhiều thêm.
Xong xuôi những chuyện này, Trương Dương thoáng thở ra, tùy tiện tựa vào trên mặt tường ven đường nghỉ ngơi một chút, nhìn lên, liền thấy một chiếc R8 màu trắng cách đó không xa chạy đến nơi này, đèn xe chói mắt chiếu đến làm Trương Dương có chút không mở được mắt ra.
Xe dừng lại, Kiều Hi Nhi mở cửa xe, chạy tới, nhìn Trương Dương chằm chằm.
Gió lớn như dao nhỏ, dọc theo đường cái rộng lớn thổi vun vút!
Trương Dương nhìn nàng một cái, thật sâu mà hít một ngụm khí, lại thở ra thật dài mà nhẹ nhàng:
– Cô điên ư?
Kiều Hi Nhi cũng không nói gì, vọt lên, gắt gao ôm hắn, sau đó hôn hắn.
Có chút khô khan, nhưng mang theo một vị ngọt lạnh lẽo, Trương Dương theo bản năng ôm chặt nàng, từ khách thành chủ, mở rộng hàm răng nàng, tìm kiếm cái lưỡi nàng, đầu lưỡi nàng mềm mại mà ấm áp, nhưng thực rõ ràng rất cứng!
Trương Dương không chút do dự quấn quanh cắn nuốt nó, cũng không biết bao lâu, mãi đến khi Kiều Hi Nhi hô hấp không nổi, vươn ra đôi bàn tay trắng như phấn gõ lồng ngực của hắn.
– Vương bát đản, nụ hôn đầu tiên của người ta!
Kiều Hi Nhi hít một hơi, muốn nói gì lại không nói ra, cuối cùng đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Dương một cái:
– Cậu đến đây làm cái gì?
– Chờ em mà!
Trương Dương tiến đến sát mặt của nàng, cảm thụ được thanh âm trái tim của nàng kịch liệt nhảy lên sau núi non phập phồng, cả giận nói.
– Trễ như thế chạy đến đây, ngay cả di động cũng không mang, em cho là người khác sẽ không lo lắng sao?
– Anh thì không phải à, nửa đêm lấy một trăm vạn nói là bạn bị bệnh cấp tính, nếu không phải em chạy đến Bệnh viện Trung Sơn một chuyến, đúng lúc gặp Hứa Đan Lộ, còn nghĩ đã bị anh lừa.
– Em còn đi bệnh viện?
Trương Dương nhìn nàng một cái, hỏi.
Từ biệt thự đi ra, đi đến bệnh viện, lại từ bệnh viện chạy đến nơi này, nha đầu điên loạn này lái xe thật là nhanh.
– Ừ, sao nhà Cao Kỳ có chuyện này lại không sớm nói với tôi?
Kiều Hi Nhi đã bình tĩnh trở lại từ cơn điên vừa rồi, đẩy Trương Dương ra.
– Không sợ ảnh hưởng vì em uống rượu sao?
Trương Dương có chút không tha mà buông nàng ra, đi đến xe, mở cửa xe ngồi vào vị trí người lái.
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương ngồi ở vị trí người lái, ngẩn người, hỏi:
– Anh sẽ lái xe à?
– Rất kỳ quái sao?
Trương Dương đeo dây an toàn vào, vừa nói nói:
– Bây giờ khi tốt nghiệp, không lấy bằng lái được thì các công ty đều không vui nhận em đâu.
Kiều Hi Nhi lên xe, lại liếc mắt lườm Trương Dương một cái, căm tức nói:
– Không nói sớm, cả ngày để một người con gái phải theo đuôi!
Trương Dương nhìn nàng một cái:
– Nếu không sợ em uống rượu sẽ bị công an tóm, anh sẽ không lái, nói trước với em ha, từ khi anh cầm giấy phép lái xe chưa lái một ngày đâu!
Kỹ thuật lái xe của Trương Dương không phải tốt lắm, về phần không tốt tới trình độ nào, không thể hiểu hết, dù sao dọc đường đi, Kiều Hi Nhi nhiều lần định đoạt tay lái của Trương Dương tự mình lái.
Đến cửa bệnh viện, nàng liền ghé vào bên đường ói ra, phun xong, lại thóa mạ Trương Dương:
– Có thể làm cho xe thể thao chạy ngang tốc độ máy kéo, cũng chỉ có anh có thể làm được.
Trương Dương giúp nàng lấy khăn, kỳ quái hỏi han:
– Sao anh lại không cảm giác?
Hắn cảm thấy Kiều Hi Nhi phun, có thể là uống rượu bị trúng gió cảm lạnh, nhưng nàng đánh chết không thừa nhận.
Đến bên ngoài phòng ICU, Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ đã dựa vào ghế dựa ngủ gật, Lý Kính Đông và Hà San thì đang nhỏ giọng trò chuyện, người này nhìn cao lớn thô kệch, trấn an người lại rất có tài, làm cho tiểu cô nương người ta tin như là cha nàng đã không có việc gì rồi.