Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Chương 52: Cha con



Edit:Trucxinh

Chẳng biết là cố ý hay vô ý, trời vừa sập tối, Đông Phương Manh đã kéo
Yến Hồng chạy xồng xộc về phòng. Mấy nha đầu che miệng cười trộm, cười
tới nỗi Yến Hồng da mặt dày xưa giờ cũng không chịu nổi, không ngừng cảm thán, nhìn Manh Manh người ta xem, bình tĩnh ghê chưa, người không biết gì vẫn hạnh phúc nhất…

Lúc này tinh thần Cây Đuốc Nhỏ đang sung mãn, buổi chiều ngủ ngon mấy
canh giờ rồi, vừa mới được cho bú xong, bị hai vợ chồng Công gia giữ lại đùa cháu. Lúc Yến Hồng bị Đông Phương Manh kéo đi, lão phu nhân còn
nháy mắt mờ ám với Yến Hồng, ý tứ rành rành: “Hai đứa yên tâm vầy vò đi, Cây Đuốc Nhỏ có mẹ rồi.” >_

Vào phòng, sờ bên này ngắm bên kia, Yến Hồng ấp ủ nửa ngày mới nói:
“Manh Manh, hay là đi tắm trước?” Lâu như vậy rồi, nàng vẫn hơi thẹn
thùng. Vừa quay đầu liền nhảy dựng lên, cha đứa nhỏ cũng nôn nóng quá
đi, mới nãy giờ mà cởi chỉ còn mỗi đồ lót, hơn nữa còn là quần lót bốn
góc Yến Hồng đặc biệt làm cho hắn nữa! Lúc này đang túm quần cười ngây
ngô nhìn nàng hết sức ngây thơ. “Đừng động!” Vội vàng lên tiếng ngăn cản hắn kéo chướng ngại cuối cùng xuống, hấp tấp đi đóng cửa sổ kín mít,
tên này, không sợ lộ hàng… Quay lại véo mũi hắn: “Không sợ lạnh gì cả!”
Vẫn còn đầu xuân đấy, tuy không lạnh nhưng vào đêm vẫn hơi se se. Được
rồi, nhìn bộ dạng sốt ruột nín nhịn của hắn, lát nữa rồi tắm vậy. Kéo
hắn về giường, đi được nửa đường, suýt nữa Đông Phương Manh ngã nhào.
Yến Hồng hoảng vía, nhìn kỹ lại, đầu sỏ gây tội là quần lót, bởi vì,
quần lót rớt xuống mắt cá chân ai kia rồi… Yến Hồng đổ mồ hôi, không
phải hắn còn túm sao?! Khụ, thì ra tay hắn chạy tới eo nàng rồi = = Lần
này thì hay rồi, lộ sạch trơn! May mà trước mắt chỉ mình nàng được lợi
(Thế lúc nhỏ không phải có Công gia, phu nhân và người hầu nữa à), khụ,
nhanh chóng liếc một cái, ồ, oai phong hơn Cây Đuốc Nhỏ nhiều…

Đông Phương Manh kéo tay nàng qua sờ, mặt có vẻ tủi thân: “Căng, khó
chịu…” Chắc chắn rồi còn gì, chớp mắt đã lớn lên rồi, sờ vào nóng hừng
hực… không cần nói nữa, mau giúp hắn dập lửa thôi. Tiểu ngốc làm cha rồi vẫn cứ là tiểu ngốc, hắn ngơ ngáo nhìn “bánh bao” trước mắt rõ ràng lớn thêm không chỉ một cỡ, mắt nhìn thẳng tưng. Yến Hồng thẹn thùng cọ cọ
cằm hắn, kề tai hắn phà hơi hỏi: “Thích không?” “Thích?” Không giống với vẻ mặt ngốc nghếch, trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt! Yến Hồng
nghe xong rất cao hứng. Dù sao sau khi nàng ở cữ xong, tuy ở cùng phòng
lại nhưng vẫn chưa làm chuyện vợ chồng, hắn lo cho sức khỏe nàng, nàng
thì lo vóc dáng mình. Tuy rằng Manh Manh không hề để ý việc nàng béo lên nhưng nàng vẫn muốn mình đẹp nhất trước mắt người yêu mà không phải bộ
dạng núc ních béo ú = =

Hiện giờ eo ốm bớt, ngực mông vì sinh nở mà càng thêm đầy đặn, nàng cũng muốn hắn lắm lắm. Vì thế vịn đầu hắn, bám trên người hắn, tặng một nụ
hôn sâu nhiệt tình dào dạt triền miên. So sánh với nữ nhân, ở phương
diện này khả năng tự kềm chế rất mỏng mảnh, nói thẳng ra là không chịu
nổi một kích, nhất là đối với người đói hơn một năm mà nói, da thịt nõn
nà thơm phức trước mặt, môi xinh thơm mềm đằng sau, dụ dỗ chết người như thế, cho dù hắn là người chết cũng sống lại ngay đừng nói gì hắn chỉ tự bế, không mắc chứng vô cảm! Thế nên Đông Phương Manh cứ như được mở cái chốt nào đó, bản năng nam nhân khiến hắn nhanh chóng đảo ngược thế
công, lật người đè nàng dưới thân, tiếp quản thân mình mềm mại của nàng, khai trương một đêm ướt át nóng bỏng…. +_+ đường phân cách cua
đồng……………….. Nếu Manh Manh không mắc chứng tự bế, chăc hẳn là người cực
kỳ nhiệt tình nhỉ!

Yến Hồng mê mẩn nhìn gương mặt ngủ say trước mắt, ngũ quan tuấn tú thoải mái thả lỏng, hàng mi dài che chắn đôi mắt đã chìm sâu trong yên tĩnh
hư không. Lông mày giãn ra, vẻ mặt ăn no không che giấu thỏa mãn. Ngón
tay không tự chủ được phác họa trong không khí đường cong khuôn mặt hắn, đầu óc bay loạn, tiểu ngốc này tích lũy nhiệt tình hơn một năm, khoảnh
khắc hoàn toàn phát tiết thật đáng sợ, chẳng trách nàng chỉ chọc ghẹo
hắn tí xíu, hắn lập tức bùng lên như thùng thuốc nổ… Giống như một trái
bong bóng đầy hơi, một khi có người đâm kim vào,cho dù chỉ là một lỗ nhỏ xíu nó cũng xì hết hơi ra ngoài. Tội nghiệp cho nàng, tình trạng có vẻ
không đủ, toàn thân từ trên xuống dưới, tình hình chiến đấu thảm thiết,
đương nhiên trên người hắn cũng chả khá hơn bao nhiêu, nàng cũng cần
giải phóng chứ… Nếu nàng biết trước kết quả sẽ thế này, khụ, nàng vẫn sẽ làm như vậy. Nghẹn hỏng thì người đau lòng còn không phải nàng sao! Lại nói, tướng công hùng dũng như thế, người làm nương tử có thể cảm thụ
được sung sướng… Vợ chồng cầm sắt hài hòa, thành thử cuộc sống càng
thuận buồm xuôi gió.

Tiểu ngốc nào đó luôn tranh giành “bánh bao” với con cũng dần dần trở
nên rộng lượng, bởi vì thật sự là Cây Đuốc Nhỏ càng lớn càng đáng yêu,
đến người cha là hắn cũng phủ phục dưới thế công của nước miếng, thời
gian ngây người suy nghĩ rút ngắn lại, người cũng trở nên lanh lẹ. Đông
Phương Manh thích nhất là cùng Cây Đuốc Nhỏ chơi trò bịt mắt bắt dê. Cầm một cái khăn tay nhỏ, một hồi tự bịt mặt mình giả bộ không tồn tại, một lát lại tháo khăn thò mặt ra. Bé con mấy tháng cảm thấy biến tới biến
lui như thế rất thú vị, luôn cười như nắc nẻ, hết sức nể mặt cha mình.
Yến Hồng cũng vui vẻ để hai cha con bồi dưỡng tình cảm, nàng chuyên tâm
cho hai người ăn no là được. Lúc Cây Đuốc Nhỏ được bốn tháng, năng lực
các mặt cũng tiến bộ thấy rõ. Về năng lực hành động, hiện tại nó đã lật
người thuần thục , ứng dụng tự nhiên nhưng cũng giới hạn cho một hồi, ví dụ như nó lật qua rồi thì sẽ không lập tức lật trở lại = =. Lúc nằm
sấp, nó bắt đầu không ngừng vểnh mông, Yến Hồng đoán nó muốn tiến thêm
một bước là bò, thỉnh thoảng thấy nó nhúc nhích một chút, cũng sẽ cao
hứng bắt Đông Phương Manh bên cạnh cùng cổ vũ cho nhóc con. Nhưng phần
lớn thời gian, nhóc con vẫn uổng công “nằm rạp” ra đó, có lúc cái miệng
dẩu lên rất tội nghiệp, nước mắt đảo vòng vòng, dáng vẻ đáng thương vô
cùng. Thường những lúc như thế, Yến Hồng nhanh chóng yêu thương cổ vũ,
nào là hôn nào là nựng nào là dỗ, Cây Đuốc Nhỏ sẽ cười ngay.

Hai tay nó sớm đã bắt đầu quờ chụp đồ theo bản năng. Nếu có thứ gì đó
giơ ra trước mặt nó sẽ chụp. Nhưng hiện tại nó bắt đầu có ý thức chụp
tất cả những đồ vật nó cảm thấy thích thú, ví dụ như tóc của mẹ này, râu của ông nội này, hoa thêu trên quần áo này, lỗ tai của cha này, vân vân và vân vân. Yến Hồng còn phát hiện có lúc thậm chí nó ôm bằng cả hai
tay, tuy mười ngón tay không đan vào nhau giống như người lớn nhưng cũng là tiến bộ mới. Hơn nữa tay trái và tay phải nó đã bắt đầu có ý thức
phân công, ví dụ như một tay túm thỏ bông, tay kia túm râu ông nội…

Lão Công gia bị nó túm đau nhe răng mà không đi cứu chòm râu của mình,
còn cảm thán không thôi: “Cây Đuốc Nhỏ còn bé mà đã biết làm hai việc
cùng lúc rồi…” Ban đầu ông chê cái tên Cây Đuốc Nhỏ không vang dội, kiên quyết gọi cháu nội là “Cự nhi” nhưng cả phủ từ trên xuống dưới đều kêu
Cây Đuốc Nhỏ, sau ông cũng tùy, gọi theo luôn.

Mặt khác thị lực và thính lực của Cây Đuốc Nhỏ cũng phát triển rất tốt.
Yến Hồng rất thích chơi trò phân biệt âm thanh với nó, ví dụ như đứng
cách ba thước gọi Cây Đuốc Nhỏ, nó lập tức theo tiếng nhìn qua, sau đó
phát hiện mẹ yêu dấu cầm thỏ con nó thích đứng gần đó lắc lắc, lập tức
tặng lại một nụ cười toe toét. Có lúc, lá cây bị gió thổi phát ra tiếng
xào xạc, nó cũng nhìn chằm chằm không bỏ sót, còn cười u ơ cả nửa ngày.
Nếu phát hiện tiếng gì kỳ quái, như tiếng mèo kêu meo meo, ánh mắt nó
cũng sẽ di chuyển theo. Hơn nữa nhóc con trở nên rất ưa nói chuyện, có
lúc còn có thể y y a a nói dài tới hai khắc, hai vợ chồng Công gia đặc
biệt thích cùng nó tiến hành dạng giao lưu mà hai bên không ai hiểu ý
nhau này, còn vui vẻ đoan chắc không tới vài tháng nữa chắc đứa nhỏ này
sẽ biết gọi “bà nội” rồi…

Nước miếng vẫn “nhễu nhão như cũ”, nhưng lại bắt đầu ham ăn, chụp được
thứ gì cũng cho vô miệng, khi không quơ được thì bắt đầu cắn ngón tay
ngón chân, cắn vui quên trời đất, còn phối hợp với âm thanh “chạch
chạch”. Lúc uống nước sẽ từ bị động đổi sang chủ động, há miệng vươn cổ
ra chờ. Yến Hồng thử đút cho nó một ít nước canh nhạt hoặc nước cơm,
hoặc là nước táo ép các loại, nó ăn rất ngon mùi. Lão phu nhân thấy vậy
cũng cao hứng, nói cuối tháng bắt đầu cho ăn dặm được rồi.

Tâm tình càng thêm rõ rệt, vui buồn giận thích đều biểu hiện rất rõ. Ví
dụ như tỉnh lại mà nhìn thấy mẹ yêu, nó bắt đầu kích động quơ tay đá
chân, thậm chí còn cười “chách chách” thành tiếng, miệng cũng rù rù mấy
tiếng tỏ vẻ hoan nghênh mẹ nói, thỉnh thoảng người cha là Đông Phương
Manh cũng được hưởng thụ đãi ngộ như thế. Nếu gặp việc không thích, ví
dụ như lúc nó không muốn đi tè mà cứ bắt tè, nó sẽ giãy như cá chạch,
nghiêm trọng hơn còn khóc oa oa, một khi được thỏa hiệp lập tức ngừng
chiến, gian xảo thấy sợ.

Ngày đẹp như thế được mấy bữa, cuộc sống chung hòa bình của Đông Phương
Manh và Cây Đuốc Nhỏ bị phá vỡ lần thứ nhất. Cũng không biết Cây Đuốc
Nhỏ làm sao, vừa vào tháng tư tiết xuân ấm áp, tính tình trở nên cáu
kỉnh, nhất là đến tối lúc sắp đi ngủ, luôn ngoạc miệng khóc ầm ỹ, không
ngoan ngoãn dễ chịu như trước nữa. Ai bồng cũng không chịu, chỉ có Yến
Hồng ra trận, nó mới hừ mấy tiếng ngừng lại. Cả nhà từ trên xuống dưới
đều chạy tới phân tích một trận, cho rằng nhóc con biết ganh tị rồi,
thời gian này thấy mẹ yêu của nó chỉ lo thân thiết với cha, bỏ quên nó
nên nó kháng nghị đây mà! Yến Hồng choáng, đứa nhỏ bao lớn mà biết giành sự chú ý rồi… ai nói trẻ con không hẹp hòi nữa nàng ăn thua đủ với kẻ
đó!

Đông Phương Manh cũng rầu rĩ. Cho dù hắn không hiểu chuyện đi nữa thì
thấy con khóc, nương tử thân yêu bận rộn phớt lờ hắn, trong lòng hắn
cũng bất mãn. Tiếng khóc điếc tai của Cây Đuốc Nhỏ cũng khiến hắn bực
bội. Yến Hồng thấy không phải cách, thừa lúc Cây Đuốc Nhỏ ngủ kéo hắn
qua một bên thì thầm: “Manh Manh, Cây Đuốc Nhỏ còn nhỏ, chờ lớn một chút là ổn thôi.” Đông Phương Manh không lên tiếng, chỉ rầu rầu nhìn nàng.
Hic, hắn học được ánh mắt có lực sát thương thế này từ bao giờ? Vội vàng dỗ dành: “Thật ra Cây Đuốc Nhỏ cũng rất thích Manh Manh nha, xem, hôm
qua không phải Cây Đuốc Nhỏ còn phun bong bóng với Manh Manh sao? Đó là
biểu hiện con thích Manh Manh đó!” Dù sao cũng không thể nói đó là biểu
hiện thị uy của nhóc con! Thằng nhãi con này gần đây nhất hễ Yến Hồng
bồng lên là phun nước miếng vào Đông Phương Manh, lão phu nhân oai phong kết luận, đây là thị uy với cha nó!

Đông Phương Manh nhíu mày nghi hoặc: “Thật à?”

Tên này càng lúc càng khó dỗ, lời của nàng mà cũng nghi ngờ, khụ, tuy là nàng lừa hắn. “Thật đó thật đó, thật còn hơn trân châu!” Gật đầu như
bửa củi, bằng không hắn không tin.

Bấy giờ Đông Phương Manh mới thoải mái, cười tít mắt chạy trở về chọt
chọt Cây Đuốc Nhỏ bị Yến Hồng dỗ cao hứng, há cái miệng chưa mọc răng ra cười ngu ngơ với ông bà nội, kết quả lại bị nó trợn mắt phun bong bóng, làm Đông Phương Manh cười tít mắt, cảm thấy quả nhiên Hồng Hồng nói
đúng, còn hí hửng “ca tụng” nhóc con một chút, hôn tới mức lông mày mới
dài ra một tí của nó nhăn nhúm lại, tên cha ngốc cũng không nhìn ra con
mình có ý kiến với mình. Chuyện lớn ổn, nhỏ đương nhiên khỏi cần nói. Vì thế mỗi ngày ăn tối xong, Yến Hồng đều bồng Cây Đuốc Nhỏ tản bộ khắp
viện, chỉ vào mọi thứ nói chuyện với nó, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không. Đằng nào mấy chuyện như thế trong bụng nàng còn chứa không ít,
đã không có giáo dục thai nhi thì giáo dục trẻ em không thể miễn được!

“Cây Đuốc Nhỏ, đây là cây to, chờ mùa thu đến, sẽ biến thành màu đỏ đó.
Cha rất thích, Cây Đuốc Nhỏ cũng thích đúng không? Thích thì cười một
cái cho mẹ xem!” Cây Đuốc Nhỏ rất hợp tác toét cái miệng chưa mọc răng
ra, mắt cũng cong thành vầng trăng, tay còn vung vẩy muốn túm tóc mẫu
thân. Yến Hồng cúi đầu cho nó túm, nó lập tức nhét vô miệng. Nhóc con
ham ăn này, thứ gì cũng dám cho vô miệng. Yến Hồng vội vàng rút ra, thấy nó bĩu môi muốn gào nữa, vội vàng dời sự chú ý của nó, làm mặt quỷ đẹp
ngang ngửa nhị sư huynh, một lát lại chọc cho nhóc con cười nắc nẻ, cực
kỳ lanh lảnh. Yến Hồng nghĩ bụng, thằng nhãi này, đúng là buồn vui thất
thường!

Đi dạo một lát, thấy mắt nhóc con díu lại, chắc là muốn ngủ rồi bèn bế
về phòng. Lão phu nhân sợ nàng mỏi tay, bèn đón lấy Cây Đuốc Nhỏ đã nhắm mắt lại, để Yến Hồng mau đi uống canh. Kết quả Yến Hồng còn chưa nuốt
được một ngụm, Cây Đuốc Nhỏ đã bắt đầu khóc oa oa. Lão phu nhân tưởng nó cũng muốn uống nước, cầm cái muỗng sứ Yến Hồng đặc biệt sai người làm
múc nước cho nó uống, kết quả nó ra sức giãy dụa, mặt phồng lên đỏ bừng, nước mắt chảy không cần tiền, hai nắm tay cũng siết chặt nhìn cứ như
muốn đánh nhau với ai, nước hắt hết lên người lão phu nhân.

Để Hồng Hồng yêu dấu thuận lợi uống xong bát canh, Đông Phương Manh xung phong bồng Cây Đuốc Nhỏ. Tư thế bồng con của hắn sau khi lão phu nhân
cầm tay chỉ đạo rất có bài bản, song rõ ràng Cây Đuốc Nhỏ không nể mặt
cha nó, khóc tới mức thở không ra hơi. Lần này Yến Hồng không uống canh
được nữa, thấy lão Công gia còn có ý tiếp sức vội vàng đưa tay ra cản
“Cha, để Hồng nhi làm đi.” Nhóc con gian trá này, vừa rơi vào tay Yến
Hồng, hừ mấy tiếng liền yên tĩnh lại, mở đôi mắt đen nhánh lưng tròng
“ya ya chá chá” nói chuyện với Yến Hồng.

Đông Phương Manh sưng mặt trừng Cây Đuốc Nhỏ: “Cây Đuốc Nhỏ, không cho
Hồng Hồng uống canh, hư!” Một chữ đủ tóm tắt tính tình quỷ nhỏ!

Lão Công gia không tin, qua một khắc định bế Cây Đuốc Nhỏ, kết quả tay
còn chưa đụng tới người nó, nó đã nhạy cảm trốn vào lòng Yến Hồng, miệng bĩu ra, rất có tư thế “Ông mà thò tay ra là cháu gào”. Hết cách, Yến
Hồng đành bế nó tiếp tục dỗ nó ngủ. Đông Phương Manh ở bên cạnh luôn
miệng lầu bầu, Cây Đuốc Nhỏ sao mà hư thế vân vân. Lão phu nhân nghe mà
buồn cười mãi.

Khó khăn lắm mới dỗ quỷ con ngủ được, lão phu nhân ngoắc tay gọi Yến
Hồng và Đông Phương Manh lại. Lão phu nhân nói, hiện tại Cây Đuốc Nhỏ đã bắt đầu biết quyến luyến mẫu thân rồi, nên mới bám Yến Hồng, đặc biệt
là lúc ngủ, rất cần mẫu thân vỗ về, bầu bạn, như vậy cũng có ích cho
việc trưởng thành của nó, hi vọng Đông Phương Manh đừng so đo với bảo
bảo.

Đông Phương Manh nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày mới hỏi một câu: “Cây Đuốc Nhỏ cần Hồng Hồng dỗ mới lớn khỏe mạnh sao?” Lão phu nhân gật đầu. Có
vẻ như Đông Phương Manh hạ quyết tâm gì đó, nắm chặt bàn tay, trịnh
trọng nói: “Vậy cho Cây Đuốc Nhỏ mượn Hồng Hồng trước.” Giọng không nỡ
vô cùng, cứ như cắt thịt hắn vậy.

Lão phu nhân cảm thấy con mình sao mà dễ thương thế này, cười không thấy tổ quốc đâu cả, nửa ngày mới nói: “Không sao, Cây Đuốc Nhỏ ngủ rồi sẽ
không ồn, Hồng nhi vẫn có thể bên Manh Manh.” Ánh mắt ảm đạm của tiểu
ngốc nào đó lại sáng như đèn pha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.