Nàng trợn trừng mắt nhìn nam tử từ trên cây nhảy xuống, che miệng ngăn mình
hét lên. Môi run run không nói thành lời. Nam tử cong khóe môi, phong
tình liếc mắt nhìn nàng đầy yêu thương, chậm rãi tiến tới nâng mặt nàng
lên, tà mị nói :
“ Ái phi, nàng sao vậy? Trong người không khỏe sao? Thấy bổn vương vì sao lại hoảng sợ ?”
“ Ngươi…. ngươi rõ ràng đã chịu ở yên trong vương phủ rồi kia mà! Cớ vì sao…”
Lời còn chưa nói hết, bờ môi đỏ mọng gợi cảm của nàng đã bị che lại bởi một làn môi hung hãn , ra sức mút mát, như thể đã kìm nén quá lâu rồi vậy.
“ Bổn vương….chính là nhớ nàng, ngàn dặm xa xôi ngày đêm giục ngựa, chỉ có một lý do duy nhất, muốn gặp nàng”
Câu nói đầy tình cảm của hắn khiến nàng ngượng đến đỏ cả mặt, liền cúi đầu
im bặt. Lam Triệt cười cười, lại quay sang Độc Cô Ninh Duệ mặt lạnh đứng một bên nãy giờ vẫn đang quan sát tỉ mỉ hành động của hai người, ôm
quyền nói :
“ Độc Cô Thái tử, lần này đường đột tới Nguyệt quốc, mong thái tử điện hạ bỏ qua”
“ Kính Dương Vương gia quá lời rồi, vương gia đường đột tới Nguyệt quốc,
bản thái tử muốn ngăn cũng ngăn không được!” Độc Cô Ninh Duệ cười khẩy
một tiếng.
“ Vậy cơ à?” Lam Triệt đắc ý nhếch môi, ngoài mặt thì
vui vẻ nói cười, trong lòng thì bừng bừng lửa giận. Tên Độc Cô Ninh Duệ
đáng chết vạn lần này, hắn vốn cùng Mạc Y Hàn đến đây thăm nàng, đương
nhiên thấy hết những cảnh vừa rồi, cư nhiên Ninh Duệ lại dám ôm hôn ái
phi của mình , bảo Lam Triệt hắn làm sao không thể không nổi giận đây?
“ Phải rồi, còn kết quả so tài thì sao?” Bích Nguyệt chợt ngẩng lên, đôi
mắt to tròn nhìn hai nam nhân đang âm thầm giương cung bạt kiếm trước
mặt.
“ Hai người đều thua tất! Bản vương mới là người chiến
thắng! Trình độ chơi nhạc của các người thật quá thảm hại!” Lam Triệt tỏ vẻ chán nản, trề môi lắc đầu.
“ Ngươi nói cái gì?” Độc Cô Ninh Duệ và nàng cùng trừng mắt đồng thanh.
“ Còn cái gì ? Không tin sao? Vậy bổn vương sẽ chơi thử! Nào! Cô“ Phải
rồi, còn kết quả so tài thì sao?” Bích Nguyệt chợt ngẩng lên, đôi mắt to tròn nhìn hai nam nhân đang âm thầm giương cung bạt kiếm trước mặt.
“ Hai người đều thua tất! Bản vương mới là người chiến thắng! Trình độ
chơi nhạc của các người thật quá thảm hại!” Lam Triệt tỏ vẻ chán nản,
trề môi lắc đầu.
“ Ngươi nói cái gì?” Độc Cô Ninh Duệ và nàng cùng trừng mắt đồng thanh.
“ Còn cái gì ? Không tin sao? Vậy bổn vương sẽ chơi thử! Nào! Cổ cầm hay tiêu, gì cũng được, mang lên đây!”
Độc Cô Ninh Duệ lưỡng lự một lát rồi vỗ tay ba tiếng, lập tức bên ngoài có người mang tiêu lên.
Lam Triệt thản nhiên giơ tay , cầm lấy tiêu, lướt mắt nhìn một lượt hai người, rồi chậm rãi đề khí, bắt đầu thổi.
Ngay khi tiếng nhạc vừa vang lên, mọi thứ như ngừng chuyển động, Ninh Duệ
chấn động lảo đảo lùi ra sau vài bước, nàng ngất ngây trong tiếng nhạc,
chấp mê bất ngộ .
Tiếng đàn nhẹ nhàng mà mê hoặc lòng người.
Ngay cả khi tiếng đàn ngưng lại rồi, cũng chẳng ai có động tĩnh gì.
Thấy chẳng ai lên tiếng, Lam Triệt liền đắc ý nói :
“ Thế nào? Hay lắm phải không? Vậy thì trong cuộc so tài lần này, hai người xem như thua hết rồi!”
“ Hừ…” Ta bất mãn quay mặt đi.
“ Ừm, vương gia ngươi nói chí phải, bản thái tử quả thực quá bội phục ngươi rồi!”
Lam Triệt lại vui vẻ nhìn nàng, hắn đứng dậy, tiến tới nâng mặt nàng lên, bá đạo cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào kia.
Nàng giật mình, hắn là đang làm gì a? Ở đây còn có người ngoài đó!
Mặc cho nàng không ngừng dãy dụa, Lam Triệt vẫn cố chấp hôn xuống, ra sức cắn cắn mút mút môi nàng.
Hiện tại hắn đang rất tức giận, vì sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy
chứ! Sao lại nỡ bỏ hắn lại ở trong vương phủ còn mình thì đi chơi như
thế được?
Không thể chấp nhận, đúng là không thể chấp nhận được!
Phải trừng trị thật thích đáng!
Hơn nữa, ở đây lại còn có một Ninh Duệ soái ca như vậy, bảo hắn làm sao không lo lắng đây?
Tuy là Ninh Duệ kia đẹp thì đẹp thật, nhưng sao có thể so với hắn được?
Biết là thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy không an tâm chút nào. Ai mà biết
được, nàng có thay lòng đổi dạ không chứ?
Vì thế nên tốt hơn hết là cứ đưa tiểu thê tử này về càng sớm càng tốt, không thì ít nhất cũng phải để hắn được ở bên cạnh nàng.
Nụ hôn kéo dài đến khi nàng gần như không thở nổi nữa, sắp ngất đến nơi thì hắn mới chịu buông ra.
Cả hai cùng thở hồng hộc, khuôn mặt nàng đỏ hồng e thẹn vô cùng đáng yêu,
lấy vạt áo lau đi lau lại khóe môi xong, nàng mới hướng hắn quát lên :
“ Ngươi đúng là không biết liêm sỉ a!”
“ Ân. Ta chính là không biết liêm sỉ” Lam Triệt xoa cằm, đảo mắt thừa nhận.
“ Ngươi không biết cái gì gọi là mặt dày!”
“ Ân. Ta chính là không biết cái gì là mặt dày!”
“ Ngươi… ngươi… đồ ngu ngốc, không biết cái gì hết!”
“ Ân. Ta ngu ngốc, không biết cái gì nên mới khảy được khúc nhạc hay đến
như thế! Đã khiến thê tử chê bai rồi!” Lam Triệt trưng ra bộ mặt đau
khổ, đáng thương.
“ Ngươi….”
“ Thôi được rồi, được rồi,
tiểu mỹ nhân, nếu phu quân nàng đã không ngại đường xá xa xôi đến đây ,
thì e là không thể tay không trở về được. Nàng cũng nên chuẩn bị một
chút, ngay ngày mai có thể về rồi.” Ninh Duệ xen vào, chán nản nói.
“ Nhưng ta đã hứa với ngươi là một tháng…” Nàng áy náy nhìn Ninh Duệ.
“ À, lúc đó là bổn thái tử muốn trêu nàng một chút thôi. Đâu nhất thiết phải một tháng chứ”
Thật sự lúc đầu, hắn cũng có ý muốn giữ nàng lại, nhưng lại cảm thấy, bản
thân so với Lam Triệt kia thực sự là kém xa, chỉ e là, vẫn không thể
xứng đáng với một nữ tử diễm lệ hoàn mỹ như nàng.
Sáng hôm sau,
nàng từ biệt Nguyệt hoàng , lên đường trở về Mạc quốc. Để tránh rắc rối, Lam Triệt bất đắc dĩ phải giả làm binh sĩ .
Thật ra lúc đầu hắn
cũng có muốn làm phu xe, nhưng nàng lại nhất quyết không cho, còn nói
nếu hắn không nghe lời, sẽ không chịu trở về.
Làm sao hắn không
hiểu ý nàng cơ chứ? Làm phu xe thì ít ra vẫn được ngồi, còn làm binh sĩ, thì ngay cả ngồi cũng không được, mà phải đi bộ. Nàng chính là muốn
hành hạ hắn!
Nhưng rốt cuộc vẫn phải giả dạng.
Vì thế, sáng ra khuôn mặt của Lam Triệt hết sức khó coi, còn nàng thì mặt mày vui vẻ, cười liên hồi.
Từ trên tường thành, Ninh Duệ nhìn xuống đoàn người đang dần ra khỏi hoàng cung, ánh mắt hiện lên chút mất mát.
Chợt tay áo bị ai đó giật khẽ, hắn cúi xuống thì thấy Ninh An đang nhìn mình, liền nhếch môi hỏi :
“ Tiểu muội, sao thế?”
Ninh An đắn đo một lúc rồi mới dám nói :
“ Ca ca, vì sao không giữ mỹ nhân tỷ tỷ lại? Muội đã cố gắng làm thân với tỷ ấy, chỉ mong có thể khiến tỷ ấy có tình cảm với ca ca, để ca ca lấy
tỷ ấy về làm thái tử phi… làm hoàng tẩu của muội… Này không phải là đã
đổ sông đổ bể hết rồi sao?”
“ Ha, xú nha đầu! … Không phải ta
không giữ lại, mà là, không thể giữ.” Ninh Duệ cười cay đắng. Hắn xưa
nay lạnh lùng , nhưng không có vô tình. Làm sao có thể ngang nhiên chia
uyên rẽ thúy đây?
Hơn nữa, đối với hắn, hậu cung thâm hiểm vô
cùng, người chết oan xưa nay không thiếu, nếu sau này hắn lên ngôi hoàng đế, nàng làm hoàng hậu, một người như nàng, làm sao có thể chống chọi
được đây?
Nếu như vậy, chẳng thà hãy buông tay…