48. Bất biến có thể biến đổi.
Lương Chấn là cấp trên khi Lý Phụng An mới vào quan trường, khi Ôn La tộc phản loạn, Lương Chấn suất binh đại chiến với Thiết Lặc Vương. Quân địch phái quân muốn chặt đứt đường lui của Lương Chấn, Lý Phụng An cùng quân dân của một huyện, lấy ít thắng nhiều trấn áp bọn chúng, giải quyết nguy hiểm từ phía sau và phòng thủ cho đại quân của Lương Chấn.
Lương Chấn đại thắng, bắt được Thiết Lặc Vương Tả Diệp Hộ.
Lý Phụng An có ân với Lương Chấn, nhưng đối phương lại giấu quân công, không báo.
Lý Phụng An là một người không nói nhiều, không cãi cọ hay chất vấn mà trực tiếp lao tới kinh thành đệ trình tấu chương lên triều đình. Trong tấu chương không chỉ viết rõ ràng tỉ mỉ tình hình trấn áp phản loạn lần này mà còn trình bày ra toàn bộ tệ đoan về chiến lược, về quân chính từ xưa đến này ở đô hộ phủ An Bắc, càng chỉ thẳng vào trận chiến này tuy thắng nhưng là bại.
Lý Phụng An chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ ở biên cảnh, dĩ nhiên tấu chương không thể đưa tới trước mặt của Hoàng Đế, nhưng ông lại dùng danh hào của tổ tiên mình, đồng thời đập vào một số tiền lớn, cứ như vậy gõ vang cửa lớn nhà Hoàng Đế, cũng gõ nát quân công của Lương Chấn.
Lương Chấn bị điều khỏi đô hộ phủ An Bắc, còn Lý Phụng An xếp lại bút viết nghiên mực cầm lên đao kiếm mà tiến vào đô hộ phủ An Bắc, cứ như vậy bình bộ thanh vân tiến thẳng về phía trước.
Khi Hoàng Đế thiết trí tiết độ sứ, ngài nhớ tới Lương Chấn, niệm tình cũ, xét quân công cũng như săn sóc đã nhâm mệnh cho ông là tiết độ sứ Chấn Võ, đến lúc này Lương thị mới chậm rãi dần dần lấy lại được thanh danh.
Lương Chấn là một lão tướng uy phong lẫm lẫm đầy kinh nghiệm sa trường lại bị một hậu sinh trẻ tuổi hủy hoại tất cả, mặt mày xám tro không thể giữ được khí tiết tuổi già, vì thế có thể nói hai người họ đã kết thâm thù đại hận.
Mười mấy năm qua, Lương Chấn và Lý Phụng An mỗi người một phương, không gặp mặt nhiều lắm nhưng mỗi lần đều châm chọc mỉa mai lẫn nhau.
“Khi đại đô đốc hạ táng, Lương lão đô đốc còn phái người đưa tới một bộ chữ HỈ.” Nguyên Cát căm hận nói.
Đương nhiên Kiếm Nam đạo cũng đã gửi quà đáp lễ, chế tạo một chiếc quan tài nhỏ bằng vàng đưa trả cho Lương lão đô đốc.
Giờ nếu lấy thân phận hậu nhân của Lý Phụng An để bái kiến Lương Chấn, vừa tới cửa chắc chắn sẽ bị đuổi ra, đừng nói đến việc nhờ ông hỗ trợ.
Ý tưởng này của Đại tiểu thư không biết từ đâu ra nữa.
“Ta nghĩ, trên đời này muốn tốt biến thành không tốt rất dễ dàng, nhưng không tốt muốn biến thành tốt lại rất khó khăn.” Lý Minh Lâu nói: “Lúc sinh thời, Mạnh Minh có quan hệ rất tốt với phụ thân, phụ thân qua đời, hắn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy chúng ta. Tình nghĩa tốt đẹp trước kia là thật hay là giả chúng ta đều không biết, nhưng Lương lão đô đốc thì khác, ông ta vẫn luôn oán hận phụ thân, dù có chết cũng không thay đổi.”
Nguyên Cát không phản bác: “Đạo lý này rất đúng, nhưng vấn đề là đang nhờ hắn hỗ trợ việc kia.”
Người có oán hận với mình tại sao lại trợ giúp?
“Không thử thì làm sao biết được.” Lý Minh Lâu nói, nàng cầm một bức thư từ trên bàn lên: “Trời có thể tuyệt đường người nhưng người không thể tự tuyệt đường mình.”
Tâm Nguyên Cát hoảng hốt, hắn nghĩ lới này có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng bỏ qua. Hắn buông bát cơm xuống, duỗi tay nhận lấy bức thư, đồng ý nói:
“Nô tài sẽ lập tức phái Trung Ngũ đưa tới kinh thành.”
Cơm cũng không ăn đã đứng dậy muốn đi.
Lý Minh Lâu gọi hắn lại: “Còn nữa, chúng ta lập tức khởi hành đi phủ Thái Nguyên.”
Thật ra đối với chuyện này Nguyên Cát không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại hắn cảm thấy ý niệm hoang đường trước đó của Lý Minh Lâu đang dần phai nhạt. Lương Chấn không được thì còn có Hạng Vân mà, tiểu thư gả tới Hạng gia, Hạng Vân hiển nhiên sẽ liên hệ với Mạnh Minh để chu toàn mọi việc.
Lạch cạch, chiếc đũa Kim Kết đang cầm rơi xuống bàn.
Lúc nàng vẫn còn đứng bên cạnh để chia thức ăn thì tiểu thư đã bắt đầu nói chuyện với Nguyên Cát, nàng lui ra cũng không được mà không lui cũng không xong, nhất thời không biết nên làm gì. Tiểu thư chỉ nói ngắn gọn vài câu với Nguyên Cát.
Vài câu trước nàng không hiểu, cũng không có cảm giác gì, cho đến khi nghe đến câu kia.
Tiểu thư vẫn phải gả tới phủ Thái Nguyên ư, hóa ra không phải gọi Nguyên Cát đến nói chuyện muốn hủy hôn Hạng Nam à.
“Nô tỳ đưa cơm tới phòng của Nguyên đại gia nhé.” Kim Kết ngượng ngùng nói với Nguyên Cát.
Lý Minh Lâu ý bảo Nguyên Cát ngồi xuống: “Ăn cơm trước đã, hiện tại tình huống đã như vậy rồi, nhanh hay chậm cũng không có quan hệ gì.”
Tình huống hiện tại như thế nào? Việc nhanh hay chậm rất quan trọng mà, ví dụ như phong thư này có thể đưa ra ngoài sớm 1 canh giờ, trên đường đi có thể tranh thủ được rất nhiều thời gian. So sánh với việc hắn ăn xong bữa cơm này mới đi sắp xếp và không ăn đã đi sắp xếp luôn, thì cuối cùng khi bức thư này tới kinh thành thời gian có thể chênh lệch nhau khoảng 3 ngày đấy.
Nhưng đây là ý tốt của nàng, là sự quan tâm của nàng… Nguyên Cát không nói nữa mà ngồi xuống bưng bát cơm lên.
Kim Kết tiếp tục nhanh nhẹn, nhẹ nhàng chia thức ăn.
Lý Minh Lâu nghiêm túc ăn cơm, nhanh hay chậm đều không quan trọng nữa, bởi vì trời muốn tuyệt đường người, mặc kệ nhanh hay chậm thì nó đều ở đó.
Không thể giải quyết ý trời, nhưng có thể giải quyết con người, đây là điều nàng suy nghĩ cả một buổi tối.
Người này không được thì ta đổi người khác.
Người kia ngăn cản nàng thì nàng không cho hắn ngăn cản thành công.
Biết là có thể không được nhưng vẫn phải thử một lần, không thể cứ như vậy nhận mệnh chờ chết được, đời trước nàng chỉ muốn chết bởi vì không còn gì hết, nhưng đời này chẳng sợ vẫn chỉ là con kiến bị nghiền chết nhưng cũng phải khiến đối phương bắn một tay đầy máu tanh.
“Thật sự phải như vậy à?” Nghe thấy lời dặn của Nguyên Cát, lại nhìn bức thư trong tay, tùy tùng Trung Ngũ cảm thấy bức thư này thật phỏng tay, không thể tưởng tượng được: “Đi tìm lão đông tây Lương Chấn kia sao? Đại tiểu thư không sao chứ?”
Nguyên Cát trừng mắt cảnh cáo hắn, Trung Ngũ ngượng ngùng lè lưỡi.
“Đại tiểu thư và Ngọc công tử đều là người chống đỡ gia nghiệp.” Nguyên Cát nói: “Không nên nghĩ phải dựa vào người ngoài mà chính mình phải nỗ lực làm việc mới là tốt nhất.”
Cho nên Ngọc công tử mới nỗ lực học tập các loại kỹ năng, vì vậy thiếu chút nữa đã bị thương do ngựa chấn kinh, tùy tùng há mồm muốn nói rồi lại nuốt lời nói ấy xuống. Đó không phải do nỗ lực sai mà nhân sinh luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn.
“Được rồi, tiểu nhân tự mình đi.” Trung Ngũ gật đầu, lại cười nhẹ nhàng: “Này thì có là gì, chúng ta không đến Lương gia cũng bị Lương gia mắng mà có đi cũng bị mắng, nhiều nhất chỉ bị đánh một trận, chẳng lẽ chúng ta sẽ ngoan ngoãn chờ ăn đánh hay sao?”
Hắn lại nghĩ tới vấn đề mấu chốt.
“Đại tiểu thư nói là muốn mời Lương Chấn hỗ trợ chứ chưa nói bảo chúng ta ăn nói khép nép mặc người đánh, mặc người mắng đúng không?”
Mời người ta hỗ trợ chẳng lẽ còn vênh váo tự đắc hay sao? Vấn đề này nghe vào thật kỳ quái, nhưng Nguyên Cát đạm nhiên nói: “Đại đô đốc không làm việc gì thì đại tiểu thư cũng sẽ không.”
“Được rồi, tiểu nhân biết nên làm thế nào.” Trung Ngũ cất cao giọng nói.
Trong lúc Nguyên Cát sắp xếp người ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành thì tin tức ngày mai Lý Minh Lâu muốn khởi hành đi phủ Thái Nguyên cũng truyền khắp. Từ trên xuống dưới Lý gia cùng với Hạng Cửu Đỉnh đã đoán trước cho nên không hề kiếp sợ mà chỉ có chút hoảng loạn.
“Đứa nhỏ này luôn như vậy, nói là làm, thật quá nóng nảy.” Lý lão phu nhân oán giận, hừm, khiến cho người trên kẻ dưới trong nhà xoay vòng vòng như con quay vậy.
Hạng Cửu Đỉnh cũng không cần giả bộ đến thỉnh cầu nữa, hắn hấp tấp chuẩn bị khởi hành, còn muốn bớt thời giờ tới trêu ghẹo Hạng Nam vài câu như: đệ thật lợi hại, chỉ gặp một lần mà tức phụ đã vội vàng không thể chờ được linh tinh gì đó. Nhưng lại phát hiện không thấy người đâu cả.
Hạng Nam lại tới Lý gia, giống hệt như lần trước gặp Lý Minh Lâu, lúc này hắn thuận lợi đi vào, Lý Minh Hải trực tiếp đưa hắn tới sân viện của nàng.
“Hai người đây là một ngày không gặp như cách ba thu đúng không?” Hắn mới chỉ là thanh niên 17-18 tuổi cho nên không nhịn được nói dí dỏm vài câu.
Khóe miệng Hạng Nam vẫn cong cong như cũ, cũng không đáp lại lời trêu ghẹo của hắn. Lý Minh Hải đưa người tới trước viện, rồi biết điều thối lui:
“Ta còn có chút việc bận, khi nào Hạng công tử rời đi thì bảo người tới gọi ta.”
Kim Kết cười khanh khách thi lễ: “Hạng công tử.” Nàng chủ động mở cửa phòng ra.
Hạng Nam đi vào bên trong, cánh cửa phía sau còn tri kỷ đóng lại, bước chân rời đi của nha đầu kia tựa như nhịp trống rộn ràng vậy.
Một câu của Lý Minh Lâu đã khiến Hạng Nam hắn lại phải tới Lý gia, thật giống như miếng thịt nằm trên thớt, bị mọi người gấp gáp không chờ nổi mà đưa đến trước mặt nàng, mặc nàng làm xằng làm bậy chẳng hề quan tâm.
Gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân, nào là nam nữ lén lút trao nhận, nào là lễ nghĩa liêm sỉ tất cả đều vứt đi.
Hạng Nam nhìn người thiếu nữ vẫn đứng ở một góc âm u như cũ:
“Tiểu thư Minh Lâu, ta không nghĩ rằng nàng lại đưa ra quyết định không thiết thực nhất như vậy.”
Lý Minh Lâu cười cười: “Với công tử mà nói thì là đúng, bởi vì dù sao công tử cũng không thích ta, nhưng với ta thì không phải, bởi vì ta thích công tử.”
Đây là thổ lộ ư? Hạng Nam kinh ngạc.
Rất nhiều cô nương thích hắn, mắt đưa mày lại cũng rất nhiều, nhưng chính miệng nói ra từ thích thì nàng là người đầu tiên.
“Tiểu thư Minh Lâu, ta không thể ngăn cản quyết định của nàng.” Hắn không vì vậy mà tim đập nhanh. “Nhưng nàng chỉ có được người của ta chứ không chiếm được tim của ta.”
– ———————–