Đệ Nhất Hầu

Chương 37



37. Thuyết phục bằng trị thương.

Cánh cửa rách nát của Quý gia cuối cùng cũng mở rộng, phòng ốc bên trong cũng rách nát nhưng sân nhỏ được thu dọn sạch sẽ, ngay cả mấy cái sọt cũng được bày biện chỉnh tề ở góc tường.

Lý Minh Lâu ngồi trên chiếc ghế nhỏ thu lại tầm mắt đánh giá, nàng nhìn người vừa mới bận rộn một trận giờ ngồi xuống trước mặt mình.

“Bắt đầu rồi sao?” Nàng hỏi.

Quý Lương không để ý đến nàng, tầm mắt hắn đang bận tuần tra trên mấy cây kim to nhỏ, ánh mắt kia vừa dịu dàng vừa vui vẻ giống như nhìn những đứa con yêu của mình:

“Dùng cái nào bây giờ nhỉ? Lần này dùng cái nào đây? Lần đầu tiên khâu cánh tay cho tiểu cô nương đấy.”

Lần đầu tiên…. bàn tay to lớn của Phương Nhị đang nắm chặt cán dù hơi run lên:

“Không thể đi vào trong phòng nằm xuống à? Tiểu thư nhà ta không thể ở bên ngoài quá lâu.”

Quý Lương không cao hứng ngẩng đầu nhìn chiếc dù đen đang che khuất đỉnh đầu:

“Trong phòng ánh sáng không tốt, rất nhanh thôi chỉ một lát là được rồi, ngươi….” Hắn gọi Nguyên Cát đang đứng một bên tới. “Đè nàng lại.”

Đè lại sao… Nguyên Cát hít sâu một hơi rồi đè đầu vai Lý Minh Lâu lại.

Quý Lương không hề để ý tới bọn họ, tiếp tục tươi cười nhìn hòm thuốc của mình, lẩm nhẩm một hồi cuối cùng cũng đã chọn xong, hắn nhấc một cây kim nhỏ bé tinh xảo lên, xâu vào một đoạn dây không biết làm bằng cái gì, bắt đầu đè lên cánh tay Lý Minh Lâu đang duỗi ra trước mặt hắn.

Máu đã được lau qua, lộ ra da thịt bị xẻ rách, da thịt dọa người mà cây kim thon dài kia cũng dọa người không kém khiến cho lão giả đang ngồi xổm ở cửa cũng ngừng hít thở.

Chợt Quý Lương như nghĩ đến thứ gì đó, hắn dừng lại nói: “Tiểu cô nương sợ đau mà, cũng có thể không đau nha.” Tròng mắt hắn đảo quanh một cái, duỗi tay còn lại lấy ra một bình sứ từ trong hòm thuốc. “Rắc cái này lên sẽ không đau.”

Dứt lời vừa muốn đổ vào vết thương thì Tiểu Oản vốn đứng trầm mặc ở một bên bỗng vọt tới bắt lấy cánh tay hắn:

“Cha, đây là cái gì vậy?”

“Thuốc tê.” Biểu tình Quý Lương cực kỳ tự nhiên nói: “Dùng cái này khi khâu sẽ không đau.”

Sắc mặt Tiểu Oản đỏ lên chất vấn: “Vậy tại sao không cho con dùng qua?”

Nguyên Cát nhìn về phía Tiểu Oản, mọi người đều biết vết thương của thiếu niên này được Quý Lương khâu vào, hắn có thể tưởng tượng được từng mũi kim đâm vào da thịt, khâu sống vết thương lại sẽ đau đớn như thế nào.

Nguyên Cát cũng biết đến thuốc tê, hắn từng thấy ở trong quân doanh, hiệu quả chẳng ra gì còn cực kỳ đắt đỏ, nếu có thể thì hầu như đại phu sẽ không dùng tới nó.

Quý Lương không cho con trai dùng là bởi vì quá đắt đỏ, cho nên luyến tiếc ư? Đó là con trai ruột đấy…

Quý Lương nghiêm túc nói: “Con da dày thịt béo đâu có giống với tiểu cô nương đâu.” Hắn lại nở nụ cười với Lý Minh Lâu: “Hơn nữa vị tiểu thư đây là khách nhân tới cửa tìm thầy chữa bệnh mà.”

Khách nhân tôn quý cho nên càng phải dùng thuốc quý, kẻ nửa điên cũng không ngốc, còn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

“Cha nói bừa!” Tiểu Oản tức giận kêu lên, hắn xông lên bắt lấy chiếc bình sứ nhỏ trong tay Quý Lương:

“Đây là cha mới làm!”

Quý Lương gượng cười ha ha vài tiếng: “Không phải thiếu chút nữa con đau đến chết hay sao, mấy ngày nay ta cố ý làm thuốc tê này đấy, lần sau trị thương cho con sẽ không còn đau nữa.” Hắn lại nhìn Lý Minh Lâu cười: “Vị tiểu thư đây vận khí thật tốt, vừa lúc có thể sử dụng, không cần chịu đau giống như Tiểu Oản.”

“Cha, con sẽ không để cha thử dùng mấy loại thuốc lung tung rối loạn lên người vị tiểu thư này đâu.” Tiểu Oản khàn giọng gằn từng chữ một, hắn nắm chặt bình sứ trong tay.

Thử dùng….

Kẽo kẹt một tiếng, cán dù ở trong tay Phương Nhị tựa như bị bóp nát, đôi tay Nguyên Cát cũng rời khỏi đầu vai của Lý Minh Lâu, chuẩn bị tóm lấy Quý Lương.

“Thử dùng thì làm sao? Thử đó là nguồn gốc của vạn vật.” Quý Lương nói, hắn cũng rất tức giận nói: “Vừa hay có cơ hội này, hà tất phải lãng phí.”

Hắn không phải giảo biện mà thật sự nghĩ như vậy, người này quả thật là kẻ điên, trong mắt hắn có phải vạn vật đều là công cụ để thử dùng hay không? Mặc kệ là gà rừng, thỏ hoang trên núi hay là chính đứa con trai của hắn hoặc là bất luận người nào đến tìm thấy trị bệnh.

“Quý tiên sinh, ta rất vinh hạnh có thể thử dùng thuốc mới của ngài.” Lý Minh Lâu ngăn động tác của Nguyên Cát lại, nàng nhìn về phía thiếu niên đang nắm chặt bình sứ thối lui về phía xa.

“Tiểu Oản, ta nguyên ý thử xem, ta tin tưởng phụ thân của ngươi.”

Quý Lương cao hứng gật đầu liên tục nói được được.

Lão giả ngồi xổm ở cửa thì lắc đầu, tuy rằng lão không rời đi nhưng không có tâm tình mở lời, điên rồi đều điên hết rồi.

Tiểu Oản nắm chặt bình sứ cúi đầu không chịu, nói: “Thuốc của ông ấy vô dụng.”

“Con chưa thử qua làm sao biết vô dụng!” Quý Lương hô lên.

Tiểu Oản ngẩng đầu tức giận, hô: “Con thử còn ít sao? Từ nhỏ đến lớn cha đã cho con thử bao nhiêu loại thuốc vô dụng rồi.”

Quý Lương đạm nhiên nói: “Chỉ là có vài loại không hiệu quả mà thôi, con không phải vẫn tốt đẹp ở đây hay sao.”

Tiểu Oản không thể nhanh mồm dẻo miệng bằng phụ thân, hắn chỉ có thể nắm chặt bình sứ trong tay:

“Cha không được cho nàng ấy dùng.”

Lý Minh Lâu đáng gãy hai cha con đang giằng co: “Tiểu Oản, ngươi cũng nói, nhiều nhất là thuốc này vô dụng. Nếu ta vận khí tốt thuốc có tác dụng miễn cho ta phải chịu đau, còn vô dụng thì cuối cùng vẫn phải chịu đau mà thôi.”

Tiểu Oản chần chờ không nói gì.

“Hơn nữa, thân thể ta không tốt, không thể ở lâu bên ngoài.” Nàng cúi đầu nhìn xuống cánh tay trần trụi, tuy rằng có chiếc dù đen che đậy, nhưng cánh tay bắt đầu phiếm hồng, giống như máu ở trong bắt đầu trào lên dưới làn da.

Tiểu Oản hoảng sợ, sắc mặt bất an đi tới gần.

Quý Lương duỗi tay, Tiểu Oản trần trừ không muốn buông bình sứ: “Chỉ là thuốc tê thôi phải không?”

Quý Lương không kiên nhẫn, hừ một tiếng: “Chỉ là thuốc tê!”

Cuối cùng Tiểu Oản buông lỏng tay ra, Quý Lương nắm lấy bình sứ, lưu loát đổ thuốc bột lên cánh tay của Lý Minh Lâu. Sau đó, mân mê mấy thứ trong hòm thuốc, cuối cùng bắt đầu khâu vết thương. Trong nháy mắt chiếc kim đâm xuyên vào làn da, thân mình Lý Minh Lâu run lên, co vào, cũng may Nguyên Cát đè nàng lại.

“Xem ra vận khí không tốt rồi, thuốc tê không có công hiệu.” Lý Minh Lâu nói với Tiểu Oản.

Thanh âm của nàng run rẩy, nhìn như đang cười nhưng thực chất là đau đớn. Trong lòng Tiểu Oản cực kỳ rõ ràng, đột nhiên hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, nhét tay mình vào bàn tay còn lại của nàng.

Lý Minh Lâu không thể không chế được thân thể, theo bản năng nàng cầm lấy bàn tay kia, nắm chặt lấy nó tựa như tìm được suối nguồn sức lực.

Tiểu Oản nhe răng trợn mắt muốn hô đau nhưng trong nháy mắt khi thanh âm vọt ra, hắn đã nhét bàn tay còn lại của mình vào miệng, cắn chặt lấy nén tiếng kêu kia ở bên trong. Phương Nhị liếc mắt nhìn hắn một cái, tay hắn nắm chặt lấy chiếc dù đen không cho một chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào người Lý Minh Lâu.

Sân nhỏ yên ắng, lão giả không dám nhìn vào bên trong, chỉ ngồi xổm đưa lưng về phía kia, nhưng tựa hồ vẫn nghe thấy thanh âm kim chỉ đâm xuyên vào da thịt, khiến người ghê răng, khiến người tê dại.

Kẻ điên, đều là kẻ điên.

Khi sợi chỉ cuối cùng bị cắt đứt, Quý Lương chưa đã thèm nhìn vết thương trên cánh tay vừa được khâu vào, tầm mắt chợt thấy được đốm sẹo lộ ra trên da thịt sau khi lau hết vết máu của Lý Minh Lâu.

“Cái này trước tiên rạch ra cắt hết chỗ sẹo sau đó khâu vào được không?” Hắn hứng thú bừng bừng nói vậy, bàn tay đã duỗi vào trong hòm thuốc lấy ra một con dao nhỏ.

“Cái này phỏng chừng không được.” Thanh âm Lý Minh Lâu suy yếu vang lên.

Nguyên Cát cởi áo che lại cánh tay của nàng, đồng thời gạt đi cánh tay đang giơ dao của Quý Lương.

“Được chứ, thử xem thì biết mà.” Quý Lương tiếc nuối nói, hắn nhìn nàng tận tình khuyên bảo.

Chỉ có lúc này, tầm mắt hắn mới dừng lại trên người nàng.

“Vết thương trên mặt ngươi cũng như thế à? Để ta nhìn xem.”

Phương Nhị đè chiếc dù đen xuống, đẩy bàn tay Quý Lương sắp sửa xốc mũ choàng của Lý Minh Lâu ra.

“Quý tiên sinh, đa tạ ngài, nhưng hôm nay ta không còn sức lực, sẽ không chịu đựng được nếu lại trị thương nữa.” Lý Minh Lâu lễ phép giải thích, nàng chậm rãi dựa vào người Nguyên Cát.

Thấy Phương Nhị và Nguyên Cát nhìn mình như hổ rình mồi, cuối cùng Quý Lương chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

“Không vội, không vội, chờ mai có sức lực, ta lại xem cho.” Hắn không quên nhắc nhở nàng phải giữ lời hứa.

Lý Minh Lâu nói: “Tiên sinh, thật ra chuyện của ta không vội, ta muốn mời tiên sinh đến Kiếm Nam đạo.”

Quý Lương ồ một tiếng, lúc này không lập tức cự tuyệt.

“Kiếm Nam đạo phía Tây Nam, Man di tác loạn khiến cho rất nhiều binh sĩ bị thương, đao chém tên bắn…” Lý Minh Lâu.

Lời còn chưa dứt, Quý Lương đã ngồi thẳng dậy.

“Nhiều ư?” Hô hấp hắn dồn dập. “Là bao nhiêu?”

Nguyên Cát nói: “Rất nhiều, không chỉ là binh sĩ của chúng ta bị thương mà dân thường thương vong càng nhiều hơn.”

Quý Lương đứng lên gọi Tiểu Oản: “Nhanh thu thập đồ đạc, chúng ta đi Kiếm Nam đạo.”

– ————————————————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.