21. Nha đầu đánh nhau.
Kim Kết cũng không lấy quá nhiều đồ đạc, chỉ vài bộ quần áo, trang sức lại càng ít, bởi vì tính huống hiện tại của Lý Minh Lâu đã như vậy, chuẩn bị mấy bộ đơn giản để dự phòng là tốt rồi, miễn cho mỗi khi nhìn vết thương của nàng, Kim Kết lại thương tâm.
Chủ yếu là khôi phục lại bài trí trong phòng như lúc ban đầu.
Lý Minh Lâu không ở nhà, đám nha đầu, bà vú có thể đi vào, nhanh nhẹn dọn dẹp chỉ nửa ngày là có thể thu dọn xong. Kim Kết đứng trong phòng kiểm tra thấy rất vừa lòng, mà đám nha đầu v* già còn chưa tan đi cũng thật cao hứng.
“Tâm tình của đại tiểu thư đã khá hơn nhiều rồi, đúng không.”
“Đại tiểu thư sẽ ở nhà thật lâu, đúng không.”
“Chúng ta có thể trở về hầu hạ rồi, đúng không.”
Các nàng mồm năm miệng mười dò hỏi.
Kim Kết chỉ cười nói: “Có thể làm người rảnh rỗi thì nhanh nhanh hưởng thụ đi, đến lúc bận rộn đừng có oán giận nhé.”
Nàng không trả lời thẳng vấn đề chỉ cho mọi người hy vọng, người nào muốn trở về thì vui vẻ, người nào muốn rời bỏ thì cũng cân nhắc thêm vài phần.
“Kim Kết.” Có người đứng ngoài cửa thăm dò.
Kim Kết từ trong phòng nhìn ra, nhận được người đi đầu là đại nha đầu Niệm Nhi của Lý Minh Kỳ, vừa rồi khi mọi người dọn dẹp đồ vật từ nhà kho ra nàng ta đã đến thăm dò.
“Đang thu thập lại nơi này của đại tiểu thư à.” Niệm Nhi không chờ được mời đã tự mình đi vào, mấy nha đầu phía sau cũng đi vào theo.
Niệm Nhi nhìn quanh phòng nói: “Còn cần hỗ trợ gì không.”
Kim Kết khách khí cự tuyệt: “Không cần, đều đã xong.”
Niệm Nhi đứng trước bàn trang điểm, duỗi tay kéo ra hộp gương lược. Động tác kia vừa bất ngờ lại nhanh chóng, đến lúc Kim Kết phản ứng lại thì đối phương đã bắt được một cái hộp:
“Chuỗi hạt châu này giống hệt chuỗi hạt của tiểu thư nhà chúng ta, mà tiểu thư nhà ta phải ra ngoài, chuỗi hạt còn chưa sửa xong, đại tiểu thư cho tiểu thư nhà ta mượn dùng đi.”
Mượn? Kim Kết kinh ngạc, đám vú già và nha đầu đứng trong phòng cũng ngừng thở.
Tỷ muội trong nhà mượn đồ là chuyện bình thường, nhưng.. tới chỗ Lý Minh Lâu để mượn đồ sao….
Kim Kết vội tiến lên đè lại cái hộp: “Tiểu thư nhà chúng ta không ở nhà, chờ tiểu thư về thì Kỳ tiểu thư lại hỏi đi.”
Niệm Nhi túm lấy cái hộp không bỏ: “Được nha, ta cầm đi trước, chờ đại tiểu thư về sẽ tới hỏi.”
“Niệm Nhi, đây là mượn sao?” Kim Kết trầm mặt: “Ngươi, đây là tới cướp đoạt đúng không.”
“Tại sao ngươi lại có thể vu hãm người như vậy.” Niệm Nhi hô lên.
Mấy tiểu nha đầu đi theo nàng ta cũng lập tức xông lên duỗi tay xô đẩy Kim Kết.
Kim Kết lảo đảo lui về sau, mắt thấy Niệm Nhi cầm hộp đi, nàng vội nhào lên duỗi tay đoạt lấy chiếc hộp.
Niệm Nhi thét lên một tiếng chói tai, hóa ra móng tay của Kim Kết đã xẹt qua mu bàn tay nàng ta, để lại một vệt máu dài.
Đại a đầu như các nàng được sống trong nhung lụa mười ngón tay không dính nước mùa xuân, giờ trên tay mà để lại vài vết sẹo cũng là việc lớn như trời sập.
Kim Kết nhìn Niệm Nhi tựa như vừa bị thọc hai đao đang được bọn nha đầu nâng đỡ, vừa kêu trời khóc đất vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Có phiền toái rồi.
Kim Kết lớn lên trong đám nha đầu, cãi nhau là việc bình thường, nhưng đây là lần đầu dính dáng đến các tiểu thư, trước kia nàng không đủ tư cách để hầu hạ trước mặt các tiểu thư, mà giờ ở bên Lý Minh Lâu cũng không ai dám cãi nhau với nàng.
Hiện tại đã không giống với trước.
Kim Kết nhìn về bốn phía, đám nha đầu v* già tựa hồ như vẫn còn bị khiếp sợ chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Đồ vật của đại tiểu thư không ai có thể động vào.” Kim Kết hít sâu một hơi. “Đại tiểu thư không có ở nhà thì càng phải như vậy.”
Nhóm người phía sau hoảng loạn vâng dạ.
Kim Kết khôi phục lại bộ dáng nhẹ nhàng lúc trước:
“Đã thu dọn tốt rồi, mọi người đi nghỉ tạm đi, ta đi bảo phòng bếp chuẩn canh tiêu thực.”
Mọi người náo nhiệt rời đi như không có chuyện gì phát sinh.
Sau khi các nàng rời đi, những nhẹ nhàng trên mặt Kim Kết đã biến mất, không có khả năng không phát sinh chuyện gì được, một đại a đầu trước mặt tiểu thư mà dám chạy tới nơi này tỏ ra vô lễ.
Hiện tại chỉ sợ chuyện này đã truyền khắp Lý gia, bao nhiêu người đang chờ xem kết quả, kết quả này sẽ quan hệ đến việc về sau mọi người đối đãi với đại tiểu thư Lý Minh Lâu như thế nào.
Nàng nên làm gì bây giờ, phải làm gì để giải quyết khốn cảnh của đại tiểu thư bây giờ? Kim Kết mờ mịt đứng trước cửa phòng.
Đứa nhỏ đã không còn phụ mẫu, khốn cảnh này là do trời định.
Mà đứa nhỏ có cha mẹ cũng sẽ gặp được khốn cảnh, Lý Minh Kỳ khóc lóc nhào vào trong lòng ngực Lý lão phu nhân:
“Tổ mẫu cứu cháu với.”
Dưới dàn hoa ngoài hành lang, Lý Minh Nhiễm và Lý Minh Hoa phe phẩy cây quạt nhìn vào sân viện của Lý lão phu nhân, bên trong người ra người vào tiếng ồn ào huyên náo truyền ra rồi nhanh chóng tiêu tán.
Lý Minh Nhiễm nhóm chân ngó nghiêng, hứng thú bừng bừng nói:
“Lý Minh Kỳ nói tam thẩm mu/ốn đánh chết tỷ ấy, đây là cáo trạng với tổ mẫu mà, nếu như tam thẩm mà bị tổ mẫu mắng, nhất định khi về càng muốn đánh tỷ ấy hơn. Lần trước muội có nói với tổ mẫu rằng mẹ muội bảo cha muội đấm chân cho, vừa về là bị mẹ muội đánh đấy.”
Lý Minh Hoa cười ha ha: “Nhưng chuyện này không giống nhau.”
Lý Minh Nhiễm còn chưa hiểu chuyện này không giống nhau ở chỗ nào. Sau đó, nhìn thấy nha đầu Niệm Nhi khóc sướt mướt bị hai vú già đưa ra ngoài, nàng ngồi thẳng thân mình:
“Tổ mẫu phạt nàng rồi.”
Là đưa ra ngoài chứ không phải kéo ra ngoài, Lý Minh Hoa bảo tiểu nha đầu đi hỏi thăm, nha đầu kia nhanh chóng đuổi theo sau vú già thuận lợi hỏi rồi chạy về nói:
“Lão phu nhân nói, nơi đó của đại tiểu thư không cho người đi vào, dù cho có vào hỗ trợ cũng không được cho nên phạt Niệm Nhi đi tới phòng giặt 2 tháng.”
Lúc trước khi xảy ra xung đột, Niệm Nhi chạy về nói bị Kim Kết vu hãm tội trộm cắp.
“Tiểu thư muốn ra ngoài, chuỗi ngọc thường dùng còn chưa sửa xong, nô tỳ thấy đại tiểu thư có một chuỗi cho nên mới nói chuỗi ngọc này giống như của tiểu thư nhà chúng ta, nếu có thể mượn một chút thì tốt rồi, chỉ như vậy mà Kim Kết đánh nô tỳ còn nói nô tỳ trộm chuỗi hạt châu của đại tiểu thư.” Nha đầu học cách nói của Niệm Nhi còn bắt chước giơ tay khoe nơi bị thương.
Sau khi Vương thị biết đã tức giận không thôi, trách Lý Minh Kỳ không ước thúc hạ nhân, kéo Lý Minh Kỳ tới muốn đánh nhưng người kia đâu ngoan ngoãn chờ đánh, nàng đã chạy tới xin sự giúp đỡ của Lý lão phu nhân.
Lý Minh Hoa nhảy xuống hành lang:
“Được rồi, kết luận là Kỳ nhi không có việc gì.”
Lý Minh Nhiễm chỉ quan tâm việc quan trọng nhất là: “Thế chuỗi hạt có mượn được không?”
Lý Minh Kỳ gây ồn ào như vậy là vì chuỗi hạt châu, còn chưa thấy kết quả cuối cùng.
Lý Minh Hoa nghĩ nghĩ: “Hẳn là có thể mượn được, lão phu nhân phạt Niệm Nhi là tránh nặng tìm nhẹ, còn thấy rõ tổ mẫu đang không cao hứng.”
Có đôi khi quát tháo người khác xen vào việc của người ta cũng là biểu đạt của sự bất mãn.
Lý Minh Nhiễm nghe không hiểu nhưng có thể nhìn hiểu, nàng nhìn về phía cửa viện:
“Nhìn kia, là bà tử trước mặt tổ mẫu, í…. là Cổ ma ma đang cầm hộp trang sức của lão phu nhân.”
Lý Minh Hoa cũng nhìn thấy được, nàng khẽ nhíu mày:
“Đây là đi trấn an đại tiểu thư ư?”
…
…
Kim Kết đứng ở cửa viện nhìn vú già đang ở ngay trước mặt:
“Đây là….?”
Vú già mỉm cười mở hộp trang sức trong tay ra, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, thứ trong đó tỏa ánh sáng chói mắt:
“Lão phu nhân không cần vài món châu hoa này cho nên đã chia cho các tiểu thư trong nhà, đây là phần riêng của Minh Lâu tiểu thư.”
Là bồi thường đúng không, Kim Kết thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Lý Minh Kỳ vì việc của Niệm Nhi đã gây ồn ào tới trước mặt lão phu nhân.
Sự tình không quá hỏng bét như trong tưởng tượng, lão phu nhân đã lấy ra trang sức để dỗ dành các cô nương, tuy rằng xử trí như vậy có chút ba phải nhưng Kim Kết vẫn lộ ra gương mặt tươi cười:
“Đa tạ lão phu nhân.”
Vú già mỉm cười: “Người một nhà nói tạ làm gì.” Bà đưa hộp vào tay Kim Kết rồi nói:
“Lão phu nhân nói muốn mượn chuỗi hạt châu của đại tiểu thư cho muội muội dùng một chút.”
Lập tức chiếc hộp trong tay Kim Kết tựa như cự thạch, đè ép thân mình nàng trầm xuống, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
Sự tình so với tưởng tượng của nàng còn hỏng bét hơn nhiều.
– —————————-