12. Dặn dò Nguyên Cát.
Lý Minh Lâu muốn Nguyên Cát ở lại, sau khi Lý Minh Ngọc hiểu rõ lời nàng, biểu tình của hắn vốn đang kinh ngạc giờ thành thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ tỷ đúng là nên để Nguyên Cát ở lại.” Hắn nói.
Do phó thác của phụ thân, như vậy thuyết minh Nguyên Cát là người mà hai tỷ đệ hắn có thể tín nhiệm, tỷ tỷ muốn người này ở lại cũng là lẽ thường, như vậy hắn cũng yên tâm.
Biểu tình Nguyên Cát chợt lóe chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hắn không dò hỏi lý do, càng không tỏ vẻ bản thân phải thủ Lý Minh Ngọc, mà dứt khoát nhanh nhẹn nói:
“Có thể.”
Lý Minh Lâu không vì sự dứt khoát của hắn mà vui vẻ hay nhẹ nhàng, nàng nói:
“Bởi vì thời gian cấp bách, thúc phải sắp xếp vạn vô nhất nhất.”
Nàng đang lo lắng ư? Lo lắng, mờ mịt lại trống rỗng khi mất đi phụ thân đúng không? Nguyên Cát nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đại tiểu thư, không phải thủ hạ của nô tài có thể khống chế được Kiếm Nam đạo, mà là đại đô đốc khống chế Kiếm Nam đạo, chỉ cần có tiểu công tử ở thì đại đô đốc cũng ở.”
Lý Minh Lâu hiểu rõ ý của hắn, cho dù phụ thân nàng không còn nữa nhưng quyền lợi của ông cũng không hề ngã xuống theo. Phụ thân có thể làm được đến hôm nay, thủ hạ cũng không phải chỉ có mình Nguyên Cát, trên thực tế đúng là như vậy. Sau khi Nguyên Cát chết, Lý Minh Ngọc vẫn bình an lớn lên, binh mã và quyền thế bên người cũng không hề giảm sút đi.
Nhưng mà thứ nàng muốn không phải chỉ là bảo đảm đệ đệ của mình bình an, còn phải khiến kẻ nào đó ở Kiếm Nam đạo không được bình an, ví dụ như Hạng thị.
Hiện tại, Hạng Vân đang ở ngay trong đại viện Lý gia, nếu động thủ thì có thể gi/ết chết hắn, giống như lúc Hạng gia gi/ết chết Minh Ngọc.
Tim Lý Minh Lâu không khỏi run lên, bàn tay đặt trên đầu gối bị tay áo che đậy đang nắm chặt lại.
“Hạng đại nhân đang làm gì?” Nàng hỏi.
Đề tài thay đổi quá đột ngột khiến Nguyên Cát ngẩng đầu:
“Đội ngũ hộ tống tiểu thư hôm nay vừa trở về, Hạng đại nhân tới gặp bọn họ rồi tiến hành tra hỏi, lúc này đang dùng cơm với Hạng cửu gia.”
Lý Minh Lâu về nhà trước, sau đó là nhân mã phái đi tìm người của Lý Phụng Thường, mà đội ngũ đông đảo hộ tống Lý Minh Lâu đi phủ Thái Nguyên càng đi sau nữa, đến tận hôm nay mới về tới nơi.
Tuy rằng nàng nói là vì nhớ nhà mới tự trở về nhưng Hạng Vân vẫn muốn tra hỏi một phen.
Nguyên Cát dừng một chút rồi nói thêm:
“Cũng không gặp khách ngoài.”
Khách ngoài ý chỉ là người của Lý gia, Lý Minh Lâu đưa mắt nhìn Nguyên Cát.
Người này chưa bao giờ tín nhiệm người Lý gia, hoặc là nói Kiếm Nam đạo không hề tín nhiệm người Lý gia, bọn họ vẫn luôn xa lánh người nhà này, khi Nguyên Cát chết rồi cũng thế, vẫn luôn triền đấu 4-5 năm.
Trong mấy năm này, ở những bức thư Minh Ngọc gửi không ngừng oán hận, người nhà Lý gia ngăn trở mệnh lệnh của hắn, người nhà Lý gia dùng hiếu đạo để áp chế hắn, người nhà Lý gia muốn nhúng tay quản tất cả hạng mục kinh doanh, người nhà Lý gia lấn lướt qua hắn trừng trị hạ nhân, đuổi vài quản sự đắc lực đi.
Sau mấy năm triền đấu, người của Lý gia toàn bộ bị đuổi ra khỏi Kiếm Nam đạo, Minh Ngọc cơ hồ chặt đứt liên hệ với nhà chính, cũng may lúc này hắn đã khống chế được Kiếm Nam đạo, trở thành tiết độ sứ giống phụ thân, cho nên tông tộc Lý gia phải dựa vào hắn, mối quan hệ không đến mức chặt đứt với cả dòng họ, nhưng dù vậy, thanh danh của Minh Ngọc vẫn bị tổn hại, thường thường vẫn bị lên án.
Lý Minh Ngọc cũng không tín nhiệm người của Lý gia, từ trước đến này đều không thân cận, nếu không phải do nàng yêu cầu, hôm nay nhiều nhất hắn chỉ tới gặp qua Lý lão phu nhân, chứ không có khả năng dùng cơm và nghỉ trưa ở đó, những việc như thừa hoan dưới gối này hai tỷ đệ họ chưa từng làm.
Điều này không phải do ảnh hưởng từ Nguyên Cát, vì dù Nguyên Cát không tín nhiệm người Lý gia thì hắn cũng không thể hiện ra ngoài, Lý Minh Lâu biết rõ điều này, tất cả là do phụ thân của nàng.
Trước khi chết, Lý Phụng An phó thác hai tỷ đệ nàng cho người hầu cận là Nguyên Cát cũng không phải vì sự tình đột phát không đợi được người Lý gia, mà là ông vốn không muốn phó thác hai đứa con của mình cho bọn họ.
Lý Phụng An chưa từng bủn xỉn với người trong nhà, nhưng không cho phép bọn họ nhúng tay vào sinh hoạt của ông, tục ngữ nói anh em như thể tay chân, mà ông lại bài xích huynh đệ ruột thịt ra ngoài, chẳng sợ có đưa tiền về nhiều hơn nhưng vẫn có vẻ xa cách, như vậy cũng là không tín nhiệm rồi.
Những việc Lý Phụng An làm đúng là khác với thường nhân, nhưng cho tới nay cách hành sự của ông đều là phi thường.
Bởi vì luôn ở bên cạnh ông, bị ông ảnh hưởng, hai tỷ đệ Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc cũng đối xử với người của Lý gia như vậy, nhưng hiện tại nàng phải suy nghĩ lại một lần nữa.
Đây không phải là không tín nhiệm phụ thân, trên thực tế phụ thân không hề nhìn lầm người của Lý gia. Sau khi ông chết, người nhà bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Minh Ngọc, bất đắc dĩ vì bị người Kiếm Nam canh phòng nghiêm ngặt, chèn ép nên không đắc thủ mà thôi.
Lý Phụng An chết, Lý Minh Ngọc chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, người Lý gia cho rằng hết thảy đều do Nguyên Cát cầm đầu bọn hạ nhân đã xúi giục Minh Ngọc, cả hai bên hận nhau đến tận xương tủy, triền đầu chém giết lẫn nhau, đồng thời cần phải mượn sức đồng minh tương trợ.
Mà đồng minh chính là Hạng gia này.
Khi đó, mặc kệ là Minh Ngọc hay là Lý gia khi viết thư cho nàng đều không hề nhắc một câu nói bậy về Hạng thị, chỉ có đầy miệng khen ngợi và tín nhiệm.
Dựa vào sự tín nhiệm này, Hạng thị không ngừng lớn mạnh, như tằm ăn rỗi, sau đó….
“Tỷ tỷ?”
Lý Minh Ngọc lắc lắc ống tay áo của nàng, đánh gãy suy nghĩ trong đầu nàng.
Nàng nhìn thấy biểu tình lo lắng của Minh Ngọc thì giơ tay xoa xoa đầu hắn, rồi lại nhìn về phía Nguyên Cát:
“Ngoại trừ việc sắp xếp cho Tiểu Bảo về Kiếm Nam đạo, còn có một việc thúc phải lập tức đi làm.”
Nguyên Cát chờ nàng dặn dò, biểu tình bình tĩnh lại trầm ổn, khiến người tin tưởng rằng mặc kệ có đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng cũng lập tức đi làm.
“Kế tục chức vị tiết độ sứ của phụ thân.” Lý Minh Lâu nói.
Tiết độ sứ không phải tước vị, mà là chức quan do triều đình phong tặng, chưa từng nghe có ai lại có thể kế tục chức quan cả. Sau khi Lý Phụng An qua đời, triều đình cũng đã trợ cấp cho bọn họ, thứ nhất là truy phong Lý Phụng An, phong quan chức cho con cái và thân phong mệnh phụ cho Lý lão phu nhân.
Nhưng những thứ đó đều là hư danh, còn tiết độ sứ là thực chức quyền cao chức trọng.
Để một đứa nhỏ kế tục ư, đây là điều trước nay chưa từng có.
Sự bình tĩnh trên mặt Nguyên Cát đã bị đánh vỡ, hắn kinh ngạc nhìn Lý Minh Lâu, trên mặt hiện lên chút do dự, có lẽ hắn phán đoán sai rồi, tiểu thư không phải lý trí như hắn nghĩ….
“Ta sẽ tự mình viết tấu chương.” Lý Minh Lâu không cảm thấy điều mình nói có gì hoang đường.
“Trong thời gian ngắn nhất thúc phải trình lên trước mặt hoàng đế.”
Nguyên Cát giật giật môi, cuối cùng dạ một tiếng.
Lý Minh Lâu nhìn biểu tình của hắn, nàng biết tuy rằng Nguyên Cát sẽ nghe lệnh làm việc, nhưng khi đi làm việc với lòng tin tưởng tràn đầy sẽ khác hẳn với khi làm việc chỉ nghe lệnh mà không tận tâm.
“Điều này không phải không có khả năng, Nguyên Cát.” Nàng nói. “Chiến loạn sắp nổ ra rồi.”
Nguyên Cát nghiêm mặt nói:
“Tiểu thư, không cần lo lắng Man di, chúng ta đã bình ổn phản loạn.”
Man di phía Tây Nam đột nhiên bạo loạn, còn khiến cho Lý Phụng An qua đời, điều này khiến cho hai tỷ đệ Lý Minh Lâu chưa từng trải qua những thứ này cho rằng thiên hạ sắp đại loạn, đúng không.
Lý Minh Lâu lắc đầu:
“Bình ổn phản loạn Man di cũng không phải là kết thúc, mà đó là sự bắt đầu, phản loạn chân chính không phải ở phía Tây Nam của chúng ta, mà là ở Đông Nam.”
Nguyên Cát ngẩn ra nhìn Lý Minh Lâu, ý của nàng là gì?
“Nguyên Cát.” Lý Minh Lâu nói. “Thiên hạ sẽ đại loạn.”
– ————————