“Phu nhân, ngài xem, Môn chủ vì ngài trong một đêm tiêu diệt cả mười mấy phân cục Kim Vinh tiêu cục cũng đừng giận dỗi với Môn chủ nữa, bởi vì cuối cùng chịu khổ vẫn là chúng ta.” Lúc Tô Diệc nói lời này thiếu chút nữa muốn kéo y phục của Đại Nhi khóc rấm rức. Bọn họ thật sự quá xui xẻo.
“Ồ” bốn phía hít khí lạnh. Thì ra tiêu diệt người của Kim Vinh tiêu cục là Tử Tà Môn, thì ra chỉ vì phu nhân nhà mình, thì ra. . . . . .
Mẹ nó! Đánh cuộc ngày hôm qua không phải là cái bẫy sao? !
Mẹ nó! Con mẹ nó quá âm hiểm rồi.
Chỉ là mọi người tức giận mà không dám nói gì, trong một đêm vì phu nhân mình tiêu diệt Kim Vinh tiêu cục lớn như vậy, còn ai dám trêu chọc, trừ phi thật không muốn sống nữa.
Đại Nhi rất muốn bỏ lại một câu ‘vậy các ngươi tiếp tục chịu đựng đi’ sau đó quay đầu đi khỏi, nhưng như vậy không phải là thừa nhận sao. Vì vậy không thể không nói một câu ‘Liên quan gì đến bản tiểu thư’ cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Đám người Dao Kỳ nhìn lắc đầu một cái.
Tiểu thư đang xấu hổ sao?
Cung Bắc Thiếu cũng cười có chút thổn thức, xem ra Bách Phi Thần thật đúng là thiếu kiên nhẫn, không phải ngày hôm qua mới xuất hiện một Bạch y nhân sao, dùng phương thức trắng trợn như vậy tuyên bố với tất cả mọi người Đại Nhi có phu quân sao?
Đệ đệ khả ái của ngươi lưu lại cho ngươi kẻ thù Tử Tà Môn cũng không ít.
Lúc quay đầu khóe mắt lơ đãng liếc nhìn một bóng dáng màu tráng đứng ở nơi khúc quanh nội viện, không nhịn được tâm tình càng tốt.
Mọi người chờ Bạch y nhân xuất hiện, Tiểu Vũ đi trả lại 20 vạn lượng đã mượn người kia ngày hôm qua, sau đó mới lên đường.
Đoạn đường đi Cẩm Châu ngược lại cực kỳ an tĩnh, năm ngày lộ trình đi đường nhỏ cũng không có một tên giặc cướp, giống như có người cố ý dọn dẹp.
Đoạn đường này tâm tình Đại Nhi không thể nói tốt hay không tốt, không có việc gì trêu chọc Tiểu Vũ, lúc tức giận khi dễ Dao Kỳ, không được nữa liền đả kích Dịch Phong, tóm lại suy nghĩ luôn thay đổi. Một giây trước còn cợt nhã, một giây kế tiếp liền bắt đầu trả đũa, khiến cho Dịch Phong đã lành vết thương tranh giành nhiệm vụ đánh xe, làm cho Thảo Diệp mừng rỡ thanh thản, huống hồ còn có Cung Bắc Thiếu, tự nhiên sẽ không vào buồng xe chịu tội.
Lúc Đại Nhi mãi suy tư, nàng quyết định tìm Thiên Nhai Túc Quán ngủ trọ. Đám người bọn họ bị theo dõi khẳng định là không ít, một vài tiểu nhân vật cũng không muốn ứng phó, quấy rầy giấc ngủ không nói, còn quấy nhiễu dân. Vì vậy, sau khi Đại Nhi nói ra lý do này, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt ‘ta hiểu’ bày tỏ không phản đối, điều này làm cho Đại Nhi cảm giác lời nói của mình trở nên vô ích.
Thật ra Đại Nhi không có chú ý, trước kia mặc kệ nàng làm gì, ở địa phương nào cũng chưa từng giải thích, hôm nay không phải là giấu đầu lòi đuôi sao. Ừm, ngươi muốn Bách Phi Thần biết tin tức của ngươi, chúng ta biết, ngươi cũng không cần giải thích.
Vì vậy, càng tô càng đen.
Hôm nay đến sau giữa trưa là giờ Mùi, thật không may, Cung Bắc Thiếu chợt nhớ tới Cẩm Châu là địa bàn của Linh Lung Sơn Trang, mà Linh Lung Sơn Trang có quan hệ với phụ mẫu của mình cũng không tệ lắm, cái sâu xa này có lẽ đã rất lâu, tóm lại quan hệ hai nhà rất phức tạp, hơn nữa, dường như hắn có đính ước từ bé với đại tiểu thư mất tích của Linh Lung Sơn Trang. . . . . .
Không đi bái kiến có vẻ hắn không hiểu chuyện, hơn nữa đại hội thần binh sắp đến, đến lúc đó gặp nhau cũng sẽ cảm thấy lúng túng, vì vậy liền kéo Thảo Diệp đi Linh Lung Sơn Trang. Mà Dao Kỳ được Đại Nhi phóng thích để cho nàng và Dịch Phong đi ra ngoài dạo chơi tránh bị nín hỏng, Tiểu Vũ cũng đòi đi vì vậy liền kéo kỳ đà cản mũi cùng nhau đi.
Đầu óc Đại Nhi có chút rối loạn, cần sắp xếp lại một chút, nâng cằm ngồi ở đại đường ngẩn người.
Quán chủ Cẩm Châu là một nữ tử tuyệt sắc vẫn còn phong vận, gọi là Yêu Nhiễm, cũng có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nhìn dáng dấp chỉ mới 25-26. Ở thời kỳ đó đã là lão mỹ nhân, cho nên mới nói vẫn còn phong vận. Nàng nhìn thấy phu nhân nhà mình buồn bực như thế, liền ngồi ở đối diện bắt đầu khai đạo cho nàng.
“Phu nhân, ngài đang suy nghĩ rốt cuộc có nên tha thứ cho Môn chủ phải không?” Âm thanh của Yêu Nhiễm đặc biệt hơi khàn khàn làm cho người ta không nhịn được ngán ngẫm.
Dường như Đại Nhi không nghe thấy, tiếp tục ngẩn người.
“Phu nhân, ta muốn nói cũng không phải chuyện này, tâm của chính mình, bản thân mình rõ ràng nhất, cần gì rối rắm như thế. Ngài không thích Môn chủ trực tiếp đạp bỏ là xong, nam nhân trong thiên hạ hàng ngàn vạn, thiếu đi một mình hắn vẫn không sống được sao.” Giọng nói của Yêu Nhiễm và bản thân nàng thật sự quá không cân xứng. Nàng nói rất bất nhã, nhưng nhìn rất thấu đáo.
Phu nhân mình bị hủy ở trong tay Môn chủ, hiện tại nhớ tới Môn chủ nàng liền buồn bực. Mặc dù trước kia Tiểu Tà tốt xấu gì cũng còn bình thường, hiện tại vị này nhìn thế nào cũng không bình thường, nào có người nào trừng phạt thủ hạ đổ xuân dược, trói tay chân nhốt ở trong phòng. Điều này có thể bình thường sao.
Nếu Yêu Nhiễm biết một chiêu này Bách Phi Thần học từ Đại Nhi không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Hả? Nói như vậy thật giống như ngươi và Môn chủ các ngươi có thù oán, thế nào? Hắn quấy rầy ngươi?” Nhất thời Đại Nhi hăng hái, dường như vị tỷ tỷ này rất bất mãn Bách Phi Thần.
Dĩ nhiên là Bách Phi Thần. Trước kia Môn chủ Tử Tà Môn là Bách Tử Tà, cũng chính là Bách Phi Dương, mà bây giờ Bách Phi Dương là tân hoàng đế Bách vương triều, như vậy Tử Tà Môn này tự nhiên phải nhường vào trong tay của Bách Phi Thần. Chuyện này là chuyện mà ngày đó Dao Kỳ nhắc tới rất nhiều, huyên náo khiến cho Đại Nhi nảy sinh suy nghĩ muốn hạ độc nàng.
Chuyện này nàng làm sao có thể không biết, ban đầu Bách Phi Dương đột nhiên mất tích, lúc sư phụ nàng dùng dây thừng đồng âm nói với nàng, chính là nàng giúp sư phụ mình tìm được Bách Phi Dương đấy. Khi đó hiển nhiên Đại Nhi đã ý thức được sắp xảy ra chuyện gì. Nhưng vẫn để cho bọn họ tìm được Bách Phi Dương, không biết là vì hạnh phúc của sư phụ của nàng hay vì nguyên nhân nào khác.
Tóm lại nàng thật sự đã làm như thế, tại sao làm như thế nàng cũng không muốn rối rắm.
“Không có thù, chỉ cảm thấy hắn không quá bình thường. Ngài gặp qua người trừng phạt thủ hạ bằng cách đổ xuân dược, trói tay chân nhốt ở trong phòng sao?” Yêu Nhiễm buồn bực nhìn gương mặt lạnh lẽo của Đại Nhi.
“. . . . . .” Bách Phi Thần có cần phải đặc sắc như vậy không.
“Hơn nữa, phạm sai lầm, hắn không trực tiếp quất ngươi, chuyên chọn những việc ngươi ghét bắt ngươi làm, An Ngôn nói, không biết hắn đã nói câu gì chọc giận Môn chủ, liền bị thiết kế đến Sùng Thuận làm tiểu nhị cho phu nhân, đúng rồi phu nhân, ngài có từng thấy một Tiểu Suất Ca thoạt nhìn rất đáng đánh đòn hay không.” Bộ dáng Yêu Nhiễm rất bi thương, từ đầu tới cuối lôi kéo Đại Nhi nói sự tích rực rỡ của Bách Phi Thần, cuối cùng Yêu Nhiễm kết luận một câu:
Bách Phi Thần không bình thường, hắn chính là hoa tuyệt thế nhân gian.
Đang lúc Đại Nhi chịu đựng tàn phá một giờ, lúc sắp lật bàn thì cứu tinh tới.
“Muốn đi ra ngoài đi một chút không?” Nam tử mặc áo trắng đứng yên ở giữa Yêu Nhiễm và Đại Nhi, trên mặt nở nụ cười ấm áp vui vẻ làm căn phòng sáng lên.
“Tốt.” Đại Nhi không nhìn bộ dáng Yêu Nhiễm nhìn nam tử mặc áo trắng ngẩn người, đứng dậy, hai người sóng vai đi ra ngoài.
“Lần này Môn chủ thật sự gặp phải đối thủ. . . . . .” Yêu Nhiễm tự lẩm bẩm, trong nháy mắt cau mày trầm lặng nói: “Mình vừa mới nói xấu Môn chủ nhiều như vậy, nếu phu nhân thật đạp bỏ Môn chủ, Môn chủ có thể ném ta đến hoang sơn dã lĩnh sống như Dã Nhân một năm hay không. . . . . .” Nghĩ đến đây lập tức đi đến hậu viện báo tin cho Môn chủ mình.
Chuyện này, thật đúng là chuyện lớn rồi.
Bên này, ra cửa liền cũng im lặng không nói gì, nhịn một lúc lâu sau khi bị mọi người nhìn chăm chú, rốt cuộc nam tử mặc áo trắng nói chuyện.
“Nơi phía Bắc không xa có một khu rừng phong, rất đẹp, muốn đi không ?”
“Ừm.” Đại Nhi gật đầu, sau đó vẫn không nhanh không chậm bước đi.
Nam tử mặc áo trắng nụ cười không giảm, thản nhiên nói: “Chúng ta có thể đi nhanh một chút không ?”
“Ừm.” Đại Nhi gật đầu, nhìn nam tử mặc áo trắng cười có chút không được tự nhiên, nói: “Ngươi biết nơi đó có đường nhỏ sao?”
“. . . . . .” Hắn nói không phải là ý này.
“Ta không khinh công.” Đại Nhi nhẹ nhàng khạc ra bốn chữ như vậy, khiến cho nam tử mặc áo trắng buồn bực lần nữa.
“Ta đưa nàng đi.” Nam tử mặc áo trắng có chút không tự nhiên hiếm thấy. Biết rõ sẽ bị cự tuyệt nhưng vẫn nói ra.
“Tốt.” Đại Nhi cười khẽ, nàng cũng không phải là nữ tử cổ hủ, bị ôm eo một cái cũng sẽ không chết, hơn nữa nàng đi bộ rất mệt.
Nam tử mặc áo trắng ngây ngẩn cả người, sau đó hoàn hồn, tay phải êm ái nắm hông của Đại Nhi, dưới chân vừa phát lực liền biến mất tại chỗ, khóe miệng không nhịn được nâng lên đường cong xinh đẹp ấm áp khiến cho Đại Nhi nhìn hoa mắt.
Hắn biết nàng sao? Không biết. Nhưng Đại Nhi biết, nàng không biết hắn. Nhưng tại sao? Bởi vì giống nhau sao ? Nghĩ đến đáp án này, Đại Nhi nhìn chằm chằm nam tử mặc áo trắng một lúc lâu.
“Lâm Đại Nhi.”
“Mộc Vân Thiên.”