Ngày thứ hai tất cả đều thật bình yên, Mộc Vân Thiên vẫn đảo quanh bên cạnh Đại Nhi, Thảo Diệp vẫn trầm mặc không nói, thỉnh thoảng lại thất thần một chút, bất quá trong ánh mắt đã có một nụ cười. Triển hồ ly và Cung Bắc Thiếu không có ở đây, đoán chừng phải mất tích mấy ngày, lại nói mấy ngày nay hầu như cũng không thấy bóng dáng Lâm Tiểu Bảo, mà vẻ mặt Ôn Ngọc lộ ra xuân phong đắc ý.
Trầm mặc thật lâu, tất cả mọi người cảm thấy bầu không khí quá quỷ dị, không chỉ một ngày ngột ngạt, thời tiết lại không có mưa. Nhưng lại không có ai phá vỡ thói quen này, trầm mặc, trầm mặc, uống trà, uống trà, ngẩn người, ngẩn người. Cho đến khi Cố Liên Di đến.
“Bách phu nhân. . . . . .” Cố Liên Di và Cung Bắc Thiếu quan hệ cũng tốt, mặc dù không có thân thiết như Thảo Diệp nhưng cũng coi là bằng hữu, hắn tới Bắc Cực Các dĩ nhiên là ngựa quen đường cũ, không cần thông báo, nhìn thấy đám người Đại Nhi, vẻ mặt khác nhau lại ngây ngô không khỏi hơi sững sờ. Nghĩ Cung Bắc Thiếu chưa bao giờ để cho người ngoài ở Bắc Cực Các của hắn, hôm nay có quỉ sao. Hắn và Bách Tử Tà đố kị nhau, trên giang hồ đã là chuyện mọi người đều biết, điều này cũng vừa vặn có thể giải thích tại sao Bách phu nhân sẽ ở nơi này, chỉ là vị kia. . . . . . Thật giống như là một người ngoài thôi.
“Xin gọi ta Lâm tiểu thư, cám ơn.” Cố Liên Di còn chưa nói hết lời liền bị Đại Nhi cắt đứt. Phu nhân, phu nhân, kêu cái gì mà kêu, nàng rất già sao? Vừa nghe giống như là mỹ phụ trung niên ba mươi tuổi, mẹ nó, Tiểu Nương mới mười sáu có được hay không! 16!
“. . . . . .” Ngươi thành thân đi. . . . . .
“Tại hạ chỉ đến tìm Tuyết Nhi , quấy rầy. . . . . .”
“Ca ca.” Lại một lần nữa bị cắt đứt, cũng là Cố Hinh Tuyết từ trong phòng ra ngoài. Mấy ngày nay, ban ngày ngược lại cực kỳ an tĩnh, trừ lấy lòng Cung Thành chủ và Cung phu nhân cũng là quy củ. Chỉ là hình như tất cả đều đang trong mưu đồ, nhiệm vụ của nàng nên hoàn thành rồi.
Lúc Cố Liên Di vừa tới chỉ nhìn thấy qua vài lần, đối với người muội muội giống hắn đến mấy phần, cũng vô cùng sủng ái. Mấy ngày nay cơ hồ ngày ngày có mặt, sau đó mang theo Cố Hinh Tuyết đi ra ngoài dạo chơi hoặc là nói chuyện phiếm, ngược lại thật sự giống như là người một nhà vui vẻ hòa thuận đấy.
Lúc này Mộc Vân Thiên đứng lên, trên giương mặt tuấn tú mang theo một nụ cười, trong đôi mắt cũng không có gợn song như trước, ngược lại có thêm ánh sáng mong đợi.
“Đại Nhi, ta đi đến nơi hẹn.” Thấy Đại Nhi vẫn nhắm mắt lại khẽ gật đầu không nói, mình liền đứng dậy tiêu sái đi khỏi.
Đợi đến khi Cố Hinh Tuyết và Cố Liên Di đi ra ngoài, Đại Nhi đang nhắm mắt mới mở ra, thong thả chuyển sang Ôn Ngọc. Nhíu mày nói:
“Tam Sư Huynh, chúc mừng, không biết đêm qua các ngươi ở nơi nào qua đêm?” Hai chữ ‘các ngươi’ nhấn rất mạnh, chỉ sợ người khác không biết bên trong có gian tình.
“Chuyện gì.” Nếu nói tâm tư của Ôn Ngọc nhạy bén cũng đừng không tin, một người giỏi về quan sát đây chỉ là một trong những ưu điểm. Ôn Ngọc, tuyệt đối là người cực phẩm phúc hắc. Hiện tại đoán chừng Triển hồ ly ở trên giường cũng sượng mặt.
Đại Nhi thấy Ôn Ngọc nói như vậy, cũng không ngắt lời, trực tiếp mở miệng: “Nhìn Thiên Ảnh.”
“Ừ.” Gật đầu, sau đó đứng dậy, phương hướng cũng là phòng khách Bắc Cực Các: phòng của Triển hồ ly.
Đại Nhi phân phó xong, liền nhàn nhã nhắm mắt lại, nhưng trong nội tâm lại đang cảm thán: không có Triển hồ ly và Nhị Sư Huynh, ngày quả nhiên rất nhàm chán.
Đại Nhi vốn cho rằng Bách Phi Thần đi khỏi Thần Binh Thành, những kẻ giang hồ chính phái không có đầu óc kia sẽ đến tìm phiền toái, mình cũng đuổi được thời gian nhàm chán, ai ngờ đợi ước chừng một canh giờ cũng không thấy có người tới gọi nàng, trong lòng không khỏi than thở thủ đoạn của Cung Tuyệt Thành, người như thế không có nhìn ra những người này muốn làm ngư ông sao? Nói không chừng chính mình xen vào việc của người khác đấy chứ.
Nghĩ tới, trong đầu đang tiến hành một cuộc thiên nhân giao chiến. Người tí hon màu trắng hung hăng xúi giục Đại Nhi đi chế giễu Cung Bắc Thiếu, mà người tí hon màu đỏ còn lại là khuôn mặt hồ ly cười nói, tình huống của Triển hồ ly như thế, trăm năm khó gặp, nói cho Đại Nhi ngàn vạn lần không được bỏ lỡ cơ hội tốt. Vì vậy, trong nội tâm của mỗ nữ nào đấy đang cực độ giãy giụa, Đại Nhi vỗ đôi tay, khẽ mỉm cười, trầm lặng nói:
“Như thế, liền từng bước từng bước.” Lúc nói, trên khuôn mặt treo nụ cười của ác ma, nghĩ nàng cách chỗ ở Cung Bắc Thiếu tương đối gần, đi hai bước chợt ý thức được gian phòng của Cung Bắc Thiếu sát vách phòng mình, mà Bách Phi Thần hiện tại đoán chừng đang ngủ ở trong phòng của mình, như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới.
Hơn nữa.
Con mắt nhìn qua, lơ đãng liếc về phía Thảo Diệp, thầm nghĩ từ lúc mình thức dậy lại cũng chưa có phát giác căn phòng cách vách có động tĩnh, nói như vậy Cung Bắc Thiếu ở trong phòng của Thảo Diệp. Ở lại bên ngoài tất nhiên không yên lòng, đưa đến phòng Cung Bắc Thiếu, sáng sớm dễ dàng bị người khác chú ý, quả nhiên vẫn là phòng của Thảo Diệp an toàn nhất.
Âm thầm gật đầu một cái, thay đổi bước chân nhìn về phía Thảo Diệp: “Tiểu Thảo, ngươi cho người tỉ mỉ chú ý Hoàng thất Phù Diêu một chút, Hoàng thất Nam Việt cũng phải chú ý, tùy thời báo cáo tin tức, còn nữa tin tức của hoàng cung cũng phải nắm chính xác, ta cảm thấy ngươi cần phải đích thân đi Thiên Nhai Túc Quán một chuyến. Còn có chú ý hành tung của Bách Phi Thần một chút, Vạn Phật sơn là nơi trọng yếu, ừm, còn có thông báo cho Đại Sư Huynh để cho hắn cũng đi Vạn Phật Sơn, sau khi xong chuyện trực tiếp tới Thần Binh Thành tìm chúng ta, đoán chừng hắn ở hoàng cung cũng nín hỏng.”
Thảo Diệp liếc mắt nhìn Đại Nhi, sau đó không sao cả, chuyển ánh mắt, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn thật sự quá rõ ràng ánh mắt của Đại Nhi có ý gì.
Ừm, không muốn xui xẻo thì làm theo lời Tiểu Nương.
Không sai, chính là ý tứ này.
Bách hoàng cung
Cổ Thiên Hồn nửa nằm ở trên giường, vui vẻ rạo rực uống canh bổ Bách Phi Dương đang đút, gương mặt vốn tuyệt mỹ càng thêm đỏ thắm.
“Theo tin tức của Bách Phi Thần truyền đến, chỗ của Tiểu Tứ chẳng phải rất nguy hiểm?” Cổ Thiên Hồn nhìn Bách Phi Dương cho hắn ăn cơm, trên gương mặt đạo mạo nghiêm trang, thong thả hỏi. Ngươi nói tại sao ra vẻ đạo mạo ? Mẹ nó, lão tử không xuống giường được trách ai chứ! Bây giờ đang lấy lòng, lần đó không phải như vậy, mẹ nó! Càng nói càng giận.
“Lâm Đại Nhi không có việc gì, bằng bản lãnh của nàng, trên thế gian này, người có thể tính toán nàng còn chưa ra đời đấy.” Bách Phi Dương xem thường, đôi con ngươi màu đỏ hiếm thấy đau lòng nhìn người trước mắt, nụ cười trong con ngươi càng thêm sâu.
“Tiểu Tứ thông minh là không sai, nhưng mà đối phương cũng không yếu, so vơi Tiểu Tứ, sống lâu hai mươi mấy năm, càng già càng lão luyện, làm sao dễ đối phó như vậy.” Cổ Thiên Hồn làm sư phụ cũng xem như hợp cách, cuối cùng biết quan tâm vấn đề sống chết của đồ đệ mình.
Bách Phi Dương nhíu mày, vẻ mặt hài hước nhìn Cổ Thiên Hồn, thầm nghĩ đầu óc hắn thế này làm sao dạy ra đồ đệ thông minh như vậy chứ? Không nói đến số tuổi của bọn họ gần như tương đương, mặc dù gia mẫu của hắn có giải thích qua cho hắn:
. . . . . . Ừm, trước kia không phải thông minh của Đại Nhi không quá tốt sao? Sau đó tốt lên. Kế tiếp Cổ Thiên Hồn liền trở thành sư phụ của Đại Nhi, ừm, đúng, chính là thần y ngớ ngẫn. Chuyện này có khác gì không nói?
“Tiểu Thiên, đồ đệ của ngươi không thông minh làm sao nhìn thấu âm mưu tỉ mỉ bố trí nhiều năm, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng đoán mò sao?”
Cổ Thiên Hồn cau mày, từ tốn nói: “Tiểu Tứ thông minh không có gì phải nói, nhưng nếu đối phương muốn làm, tất nhiên có chuẩn bị vẹn toàn, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì, ngươi bồi thường Tiểu Tứ nhà ta đấy.”
Giọng nói ai oán cộng thêm nét mặt có thể gọi là đáng yêu, Bách Phi Dương nhìn cảm thấy buồn cười, để chén canh xuống, phất tay ý bảo tất cả mọi người đi khỏi, lúc này ánh mắt dừng ở trên mặt Cổ Thiên Hồn. Cười cực kỳ nhu tình, chỉ là khóe mắt rõ ràng cất giấu một chút tức giận.
“Tiểu thiên, đồ đệ đáng chết của ngươi và ca ca chết tiệt của ta, nói đi là đi, ném cho ta một cục diện rối rắm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chết ở trong tay người khác, yên tâm đi.”
Giọng nói sủng ái, ánh mắt ôn nhu, lời nói trịnh trọng. . . . . .
Mẹ nó! Ác như vậy? ! Ngươi muốn hắn ở trong tay ngươi sống không bằng chết sao?
“Bọn họ tốt nhất nhanh sinh một một hài nhi cho ta, nếu không cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Cổ Thiên Hồn nhất thời đen mặt, không trách được tại sao mình cũng trở người không được, vị này mới là phúc hắc.
“Cái đó. . . Tiểu Tứ không phải mang đến một tin tức, nói ngươi tên gì, ngươi đã xảy ra chuyện gì sao, ngươi cho người mang tin tức đến cho nàng, ta đã tìm được nguyên nhân rồi.” Lúc này nói sang chuyện khác là tốt nhất. Ừm.
“Nguyên nhân gì?” Bách Phi Dương làm sao không biết chút chút tâm tư của Cổ Thiên Hồn, nhưng đối với điểm này, ngược lại hắn cảm thấy vẫn rất đáng yêu đấy. Quả nhiên trong mắt người tình là Tây Thi. Dĩ nhiên, đề tài này cũng làm cho hắn hứng thú.
“Vậy hẳn là cổ sư chuyên nghiệp nuôi tình cổ trăm năm. Còn có một tên gọi là si tình cổ. Nói như vậy độc tình trăm năm hẳn không có công hiệu như vậy, còn không đến mức khiến cho Mộc Vân Thiên đối với Đại Nhi trúng độc sâu như vậy.
Bình thường trúng độc tình, hai người cũng sẽ có ấn tượng tốt đối với đối phương vô điều kiện, không lý do, sau đó càng diễn ra càng mãnh liệt. Chỉ là loại quan hệ của Mộc Vân Thiên và Tiểu Tứ hiển nhiên rất không bình thường.
Điểm này ta nghĩ chắc hẳn có liên quan đếm chuyện ta và Tiểu Tứ đã chết qua một lần, tình cổ trong thân thể bị tiêu diệt. Còn nữa, lẽ ra độc tình trong thân thể Tiểu Tứ chết đi, trong thân thể Mộc Vân Thiên cũng không còn tác dụng mới phải, nhưng bây giờ Mộc Vân Thiên vẫn mê luyến Đại Nhi như vậy, chỉ có một nguyên nhân.
Người hạ độc, hoặc là Cung chủ Thiên cung đem tình cảm của Mộc Vân Thiên đối với một người khác không nhận thức được, chuyển tới trên người Đại Nhi, chính là đem độc tình biến thành si tình cổ, cho dù cổ trong thân thể đối phương đã chết, nhưng bên này vẫn không xa không rời đối phương. Chuyện này trước kia Mộc Vân Thiên nhất định có yêu sâu đậm một người, nếu không sẽ không có hiệu quả.
Mà có thể chứng minh Cung chủ Thiên cung không hy vọng Mộc Vân Thiên cùng người kia ở chung một chỗ, hoặc vì bản thân bà ta ham muốn cá nhân, hy sinh cả đời nhi tử của mình, nói cho cùng Mộc Vân Thiên cũng chỉ là một con cờ mà thôi.” Đúng rồi, nói như vậy tất cả đều nói thông, Cổ Thiên Hồn trầm lặng nói, nói đến cổ, trong đôi mắt lóe lên tia sáng chói mắt.
“Phương pháp phá giải thế nào?” Mặc dù Bách Phi Dương không hiểu Cổ Thiên Hồn nói Đại Nhi chết qua một lần là có ý gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ là quan hệ của mấy vị không có liên quan đã đủ làm cho người ta hiểu không thấu.
“Huyết tế.”
“Hả?” Bách Phi Dương nhíu mày, thấy vẻ mặt Cổ Thiên Hồn hớn hở, không nhịn được nghiêng người về phía trước, muốn hôn lên môi đỏ mọng mê người của Cổ Thiên Hồn.
“Đừng. . . Mẹ nó! Cút ngay xuống cho ta, mẹ nó. . . . . .” Cổ Thiên Hồn đang hài lòng, ai ngờ Bách Phi Dương đột nhiên động dục, trực tiếp đưa mặt dính vào.
“Đừng động.” chẳng biết Bách Phi Dương lên giường từ lúc nào, cánh môi vẫn dừng lại ở trên môi Cổ Thiên Hồn, dịu dàng lướt qua, cánh tay cũng không nhàn rỗi vén hông của Cổ Thiên Hồn, để cho hắn dời xuống nằm ngang ở trên giường.
“Buồn ngủ quá, ngủ đi.” Đắp chăn lên trên người của hai người, buông cánh môi của Cổ Thiên Hồn ra, đầu tựa vào cổ của Cổ Thiên Hồn, hô hấp đều đều đã ngủ.
Cổ Thiên Hồn hơi sững sờ, thận trọng quay đầu nhìn nam tử ôm mình an ổn chìm vào giấc ngủ, khóe miệng chóp chép ý cười, nhắm mắt lại yên giấc. Bỗng nhiên có cảm giác, tay của một tên nam tử này sờ lên y phục của mình, chà xát đến nổi da tay cũng có chút đỏ, nhất thời sắc mặt tối sầm.
“Bách Phi Dương, ngươi cút ngay xuống cho ta!”