Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 64: Bại bởi một nam nhân không mất mặt



Nguồn bị nhảy chương nội dung vẫn liền mạch nhé các bạn.

Ngày thứ hai bởi vì Bách Phi Thần bị mất máu quá nhiều, Đại Nhi lệnh
cưỡng chế không cho phép xuống giường, tất cả cái gì có thể bổ huyết đều nạp vào trong bụng hắn, Bách Phi Thần cũng phối hợp, nói trắng ra đúng
là cảm xúc không cao cho ăn cái gì thì ăn cái nấy. Bồi dưỡng ba ngày vẻ
mặt vẫn tái nhợt.

Điều này làm cho Đại Nhi không khỏi cảm thấy không còn hơi sức. Máu là thứ đâu thể nói bổ là có thể bù đắp được.

Về phía triều đình cũng có khuynh hướng không trấn áp nổi, điều này làm
cho Đại Nhi buồn bực không thôi. Vì vậy, Đại Nhi bảo Dao Kỳ truyền tin
tức cho Thái hậu, tuyên bố nói nửa tháng sau Bách Phi Thần khỏi hẳn. Lần nữa bắt đầu chủ trì triều chính.

Đây là một chiêu cờ hiểm nhưng lại không thể không đi.

Bên Minh Quốc Công vẫn không có tin tức, Minh Lạc cũng thế. Đại Nhi lại
chắc chắn không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Minh Lạc cũng
không động có lẽ đã kiềm chế được Minh Quốc Công, nếu không bây giờ chỉ
sợ binh đã đến dưới thành rồi.

Hôm nay tất cả thế lực giống như đều lấy Minh Quốc Công làm chủ, chỉ cần Minh Quốc Công vừa động, bọn họ hợp nhau tấn công.

Nhìn tình thế hiện tại chỉ có một khả năng: đó chính là Minh Lạc đã
thuyết phục được Minh Quốc Công, hôm nay trông chờ thái độ Minh Quốc
Công kiềm chế những thế lực có dị tâm, để cho bọn họ ở trong hoàng cung
tranh thủ thời gian.

Chỉ cần Bách Phi Thần cầm quyền, tất cả vấn đề cũng sẽ được giải quyết
dễ dàng. Xuất sư Vô Danh, cộng thêm triều đình nội ngoại đang nghi kỵ
lẫn nhau, nếu đến tìm phiền toái, không thể nghi ngờ đó là tìm chết.

Người đứng phía sau màn đang đợi đúng thời khắc này a, nếu tình hình bây giờ Bách Phi Thần cầm quyền, tốt hơn nhiều so với bị bao vây bốn phía.
Đến cuối cùng còn có thể rơi vào tội danh vị vua làm mất nước.

Hoặc là hắn đã chắc chắn Thái hậu tuyệt đối sẽ không nhìn Bách vương
triều chiến loạn nổi lên bốn phía, như vậy biện pháp duy nhất chính là
Bách Phi Thần cầm quyền, nhìn Bách Phi Thần tự tay tiêu diệt Bách vương
triều mới là chuyện hắn muốn nhìn nhất. Nếu không bằng vào thủ đoạn của
hắn, ngôi vị hoàng đế này Bách Phi Thần không thể nào làm an ổn như vậy.

Quả nhiên là. . . . . . Kế sách hay.

Không có hận ý khắc cốt làm sao lại nghĩ ra kế sách ác độc như thế.

Huynh đệ tương tàn, tự làm mất nước.

Còn có cái gì làm cho người ta khổ sở hơn so với cái này.

Kể từ lúc Thái hậu truyền đi tin tức ít ngày nữa Bách Phi Thần cầm
quyền, các thế lực lớn mang dị tâm liền nối đuôi xông ra. Loạn thế xuất
anh hùng, thời khắc này ngàn năm một thuở, đương nhiên càng loạn càng
tốt, nếu Bách Phi Thần yên ổn, vậy thì ra tay để cho hắn trở thành người chết, đây là thủ đoạn bảo đảm nhất.

Mọi người chết chẳng lẽ còn có thể sống lại sao? Như thế cho dù bất loạn cũng rối loạn.

Trong mấy ngày này, mỗi ngày rời giường luôn ngửi thấy mùi máu tươi rất
nồng đậm. Cho dù ám vệ môn đã xử lý hiện trường vô cùng sạch sẽ. Những
người khác như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có một mình Đại Nhi nhíu
lỗ mũi, thầm nghĩ xem ra có lúc lỗ mũi quá thính cũng không tiện. Cả
ngày nghe mùi máu tươi ăn cơm bị ảnh hưởng ăn không ngon.

Thật đáng buồn chính là cho dù Đại Nhi hạ lệnh đem những người đó chém
giết ở ngoài tường cửa Phượng Tê cung, Đại Nhi vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị như trước, điều này làm cho tinh thần Đại Nhi mệt mỏi, nghĩ đến
có nên dùng một chút thuốc trực tiếp độc chết là được hay không, vừa
không thấy máu còn bảo vệ môi trường thật tốt a.

Vì vậy làm một đống lớn dược liệu, những ám vệ ở Kính Sự Phòng bị chịu
khổ gần một tháng đang bị ép điên rốt cuộc hôm nay thấy được mặt trời,
để cho bọn họ đem một đống dược liệu nấu vây kín quanh xung vách tường
Phượng Tê cung cách mười mét. Từ đó góc tường Phượng Tê cung không có
một ngọn cỏ. Tất cả hạng người võ công cao cường ở chỗ này nán một khắc
chuông công lực hoàn toàn biến mất để mặc người chém giết.

Dĩ nhiên, đây là dược hiệu mạnh nhất trong vòng một tháng. Dần dà, cũng đã thành thuốc diệt cỏ rất tốt.

Một hôm, Đại Nhi lại đi ra cửa cung, một lần nữa đi tới Thiên Nhai Túc Quán.

Lấy lí do: tái khám.

Trong ánh mắt căm tức của Liễu Phàm và An tiểu nhị nhìn Đại Nhi thản
nhiên đi về phía phòng của Bách Tử Tà, chỉ lưu lại một bóng lưng xinh
đẹp để cho hai người cắn răng nghiến lợi.

“Sư phụ.” Đang lúc nói chuyện đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Sau khi nhìn thấy hình ảnh kia cả khuôn mặt sụp đổ.

Chỉ thấy sư phụ thiên chân vô tà nhà nàng quần áo xốc xếch đang ngồi ở
trên người một tên nam tử nào đó, trên người chỗ nào cũng lộ ra bị vết
hôn tàn phá, đôi môi đỏ bị cắn sưng đỏ, gương mặt chín đỏ sững sờ
nghiêng đầu nhìn Đại Nhi. Mà vị ở dưới sư phó nhà nàng, gương mặt còn
chưa thỏa mãn dục vọng, hận không được dùng cặp mắt đỏ tươi quỷ dị đem
Đại Nhi đánh chết tại chỗ.

Trong bụng đã đem Liễu Phàm xử tử hình, ngay cả người cũng không ngăn được muốn hắn có ích lợi gì? !

Liễu Phàm đáng thương có mệnh chịu tiếng xấu thay cho người khác a.

Đại Nhi không nhìn ánh mắt của hai người, tiện tay đóng cửa lại, vẻ mặt
phớt tỉnh ngồi đối diện hai người trầm lặng nói: “Sư phụ, còn có hai
canh giờ nữa trời tối.”

“Cái đó. . . Cái đó. . . Tiểu Tứ, sao ngươi lại tới đây?” Cổ Thiên Hồn
cuống quít kéo kéo y phục bị Bách Tử Tà làm loạn, muốn từ trên thân Bách Tử Tà tụt xuống nhưng bị người khác giam cầm thật chặt, không thể động
đậy.

“Ta tới tái khám a, thế nào, Tiểu Tà nhà ngươi khỏe rồi cũng không cần đồ đệ ngoan rồi hả ?” Đại Nhi bất mãn chu miệng ý bảo.

“Không có a, vậy ngươi xem cho Tiểu Tà một chút còn nơi nào cần chú ý.”
Nói xong dùng hết sức muốn từ trên thân một tên nam tử bên dưới thoát
đi, cuối cùng nghẹn đến đỏ mặt vẫn không thể nào được như ý.

Đại Nhi thấy thế không khỏi chống trán: sư phụ a sư phụ, ngươi bị người
ăn sạch sành sanh bảo làm sao đồ đệ không lo lắng cho ngươi a.

“Không cần nhìn, chất độc trong đầu hắn chính là nguyên nhân gây ra
tròng mắt hắn .” Đại Nhi nói những lời này nhưng Cổ Thiên Hồn thần kinh
không ổn định không có nghe ra cái gì, ngược lại Bách Tử Tà không khỏi
tinh thần tập trung lắng nghe.

“Ngươi nói tử nhãn không phải do trời sinh?” Cổ Thiên Hồn giật mình la
hét. Kể từ sau khi Đại Nhi trị hết thương cho Bách Tử Tà, Cổ Thiên Hồn
liền phát hiện ánh mắt của Bách Tử Tà trở nên màu đỏ. Tò mò hỏi một câu, Bách Tử Tà trả lời là trời sinh, giọng nói rất trầm thấp. Đại Nhi nói
là trúng độc, thần kinh không ổn định như hắn cũng đánh hơi được mùi vị
không tầm thường. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

“Ừm, bố trí một loại dược vật hiếm thấy, chắc hẳn từ nhỏ ăn được hơn một năm, độc tố tích lũy đến một mức độ nhất định, đôi mắt mới trở nên như
thế, do độc tố lưu lại trong đầu tiết ra ngoài, thời gian bị đau đầu
ngày càng nghiêm trọng hơn, mặc dù dùng bách châm dẫn độ đem độc tố ra
ngoài. Chỉ là đôi mắt này cũng không thể khôi phục được.”

Lúc này vẻ mặt nhạo báng nhìn Cổ Thiên Hồn trầm lặng nói: “Ý tứ của ta
là sư phụ nhặt được một tử nhãn trai đẹp, đây chính là bảo bối có một
không hai ở Bách vương triều, nếu không nghiên cứu ra phương pháp xử lí
thay đổi con ngươi, ta nhất định cho hôn phu tương lai của ngươi một đôi mắt màu xanh.”

Ngược lại Cổ Thiên Hồn rất hưởng thụ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Nhìn Bách Tử Tà trở nên mất hồn.

Giống như không quan tâm cái gì. . . . . . Trong lòng chợt ấm áp, càng
thêm dùng sức cầm giữ tay Cổ Thiên Hồn, giống như muốn đem hắn vê vào
trong xương cốt.

Không phải trời sinh a. . . . . .

Trong đôi mắt lóe lên lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đại Nhi cảm thấy mục đích của nàng đã đạt được, cũng không ở lại nữa,
cho Bách Tử Tà một lọ thuốc viên màu đỏ phất tay một cái đi khỏi, hiếm
thấy Đại Nhi hào phóng như vậy.

Chỉ là Đại Nhi vẫn đổ mồ hôi lạnh cho sư phụ nhà nàng, ngay cả diện mạo
chân thật của người ta cũng không thấy rõ đã bị ăn sạch sành sanh, sư
phụ của nàng quá dễ lừa gạt.

Xem ra phải có tình yêu a.

Đáng tiếc hài đồng Cổ Thiên Hồn thiên chân vô tà căn bản không có để ở
trong lòng, nhưng hài đồng Tiểu Tà căn bản cũng không hiểu rõ Đại Nhi,
vì vậy. . . . . . Trong lòng thật là cảm kích.

“Cười khúc khích cái gì?” Sau khi Đại Nhi đi khỏi, Cổ Thiên Hồn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình cười khúc khích, Bách Tử Tà nhìn buồn bực một hồi.

“A. . . Không có gì, chỉ cảm thấy, ừm, rất ưa thích tử nhãn của ngươi.”
Sau đó vẻ mặt cười vô cùng đắc ý. Có một không hai sao, như vậy mang đi
ra ngoài khoe khoang.

“Còn ta thì sao ?” Bách Tử Tà nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút vô lại.

“Éc. . . . . .” Cổ Thiên Hồn đỏ mặt ấp úng, nửa ngày không nói ra một
chữ. Bách Tử Tà nhìn thấy, đôi tay trực tiếp dò vào trong y phục của Cổ
Thiên Hồn sờ loạn một lúc, làm cho Cổ Thiên Hồn run rẩy một trận.

“Con mẹ nó, Bách Tử Tà, ngươi dừng tay cho lão tử!” Mặc dù phí công, bất quá rống lên để trong lòng có chút thăng bằng.

Cửa sổ chợt mở ra, Nộ Vân mang vẻ mặt tức giận vọt vào. Cổ Thiên Hồn
nhìn thấy thế trên tay phát lực, trực tiếp thoát khỏi giam cầm của Bách
Tử Tà, vội vàng thoát khỏi chiến trường. Mẹ nó quá mất mặt rồi, để đồ đệ mình bắt gặp còn chưa tính, nhưng …nhưng. . . . . . Mẹ nó!

Bách Tử Tà nhìn Cổ Thiên Hồn thoát đi tốc độ rất nhanh, không khỏi cười khẽ một tiếng, lúc này mới xoay người vẻ mặt khó chịu nhìn Nộ Vân.

“Bởi vì nữ nhân kia nói mấy câu ngươi liền dao động? ! Mười mấy năm qua chịu khổ cũng vô dụng sao? Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi có đầu óc hay
không, nữ nhân mới vừa đi ra chính là thê tử của Bách Phi Thần, dòng
chính nữ của Lâm gia. Lời của nàng ngươi cũng có thể tin!” Nộ Vân gầm
thét, chỉ thiếu giơ quả đấm lên hung hăng đánh cho Bách Tử Tà dừng lại
mới được hả giận.

“Sớm biết ta nên làm thịt Cổ Thiên Hồn!” mỹ nhân sư phụ đáng thương cũng bị liên lụy, rõ ràng chuyện không liên quan đến hắn.

Tại sao dễ dàng dao động như vậy. Thật khát vọng thân tình như vậy sao?
Nhưng người nào biết khi ngươi cố gắng đến gần, nếu nói người thân có
thể bởi vì ngươi xuất hiện mà khốn nhiễu, cuối cùng tiêu diệt chướng
ngại. Nhất định đến lúc đó mới có thể chết tâm hay không?

Nộ Vân chưa từng tức giận như vậy, kể từ sau Bách Tử Tà đến chưa từng có.

Trong lòng hắn nói không ra cảm giác gì, vốn cho rằng Bách Tử Tà cũng
giống như mình bị người thân phản bội, vốn cho rằng hai người bọn họ
đồng bệnh tương lân. Hiện tại bỗng nhiên có người nhảy ra nói Bách Tử Tà bị người ta lừa gạt, lừa gạt vài chục năm, thì ra vài chục năm thù hận
là đều là hư vô. Cho rằng tìm được đồng loại có vết thương giống nhau
thật là an tâm, nhưng quay đầu lại chỉ là một sự hiểu lầm. Điều này làm
cho Nộ Vân làm sao chịu nổi.

Có lẽ là ghen tỵ, ghen tỵ Bách Tử Tà may mắn so với mình nghĩ, cho dù từ nhỏ hắn không có ở trong cung nhưng bên trong ngự thư phòng lại có bài
vị của hắn. Bách Phi Thần thỉnh thoảng áy náy nhớ nhung.

Không sai, Nộ Vân đã sớm biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng
hắn cũng không nói ra bài vị đó, không nói ra chuyện Thái hậu căn bản
cũng không biết còn có một nhi tử như vậy. Hắn rất ích kỷ, vì không muốn còn lại một mình, nên cứng rắn trở ngăn trở người ta một nhà đoàn tụ.

So với Bách Tử Tà, mình mới đáng buồn hơn. Từ nhỏ bị Hoàng Huynh vì
giành ngôi vị hoàng đế mà kê chân hắn, mẫu hậu hắn làm tất cả mọi chuyện hắn đều nguyện ý tiếp nhận, duy chỉ có một chuyện. Dùng người kia gạt
lấy sự tin tưởng của mình để được giúp đỡ đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn
không cho phép.

Hắn tình nguyện đi tha hương, cuộc đời này không còn gặp nhau nữa, cũng
không cho phép lòng tin của bọn họ có chút nào tỳ vết nào hoặc rối rắm
vào quyền lực.

Nhưng hôm nay, hắn phải làm như thế nào. Giấu diếm Bách Tử Tà ba năm, chẳng lẽ còn phải giấu diếm tiếp?

Hắn không biết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Ta biết rõ.” Bách Tử Tà bình tĩnh khiến trong lòng Nộ Vân càng thêm đau khổ, hắn nói hắn biết. Hắn biết cái gì?

Thấy Nộ Vân nghi hoặc nhìn hắn, Bách Tử Tà mới mở miệng nói, vẻ mặt
giống như đang hoài niệm cái gì, ấm áp làm cho người ta nhìn chói mắt.

“Ta biết rõ bài vị phía sau Ngự Thư Phòng, cũng biết mẫu hậu căn bản
cũng không biết sự tồn tại của ta, càng biết hắn đang gạt ta.” Những thứ này trong lòng Nộ Vân che giấu ba năm gì đó, Bách Tử Tà cứ hời hợt nói
ra như vậy, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Vậy ngươi. . . . . .” Tại sao còn phải như thế. . . . . .

“Ha ha, có một số việc, tóm lại phải có người làm.” Bách Tử Tà không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Trong tiếng cười mang theo chút tự
giễu.

Nộ Vân đột nhiên cảm thấy mình không hiểu rõ hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt đều là ảo giác, hôm nay mới là mình chân thật.

Hắn có thể ép mình vào đường cùng, hắn đối với người khác hung ác, đối với mình càng hung ác hơn.

Hinh Tuyết nói nằm vùng thì nằm vùng, bỏ thuốc cho Bách Phi Thần cũng
không nháy mắt, thi phục cổ liên hoàn kế, dùng rất thuận buồm xuôi gió,
bảo Xích Nhan giết chết Lâm Đại Nhi, nói làm thì làm, tất cả đều dưới
tình huống hắn hoàn toàn hiểu rõ? !

Chuyện này bảo Nộ Vân làm sao tiếp nhận? Tại sao hắn có thể nhẫn tâm đối với người thân của mình như vậy? Tại sao?

“Nếu đã biết tại sao còn phải giết Bách Phi Thần, phục cổ cắn trả chơi
rất vui sao? Tại sao còn phải nghe theo lời của hắn? ! Đừng nói với ta,
ngươi vì ngôi vị hoàng đế. Ta không tin.” Nộ Vân tiến lên nắm ngực Bách
Tử Tà, không còn phong phạm thong dong những ngày qua, hắn bị Bách Tử Tà ép muốn điên rồi. Một mặt không muốn để cho Bách Tử Tà biết, một mặt
biết Bách Tử Tà đã biết còn làm ra loại chuyện đó, làm cho hắn tức giận.

Tại sao phải xuống tay đối với người thân. . . . . .

Hắn biết Bách Tử Tà không phải người như vậy.

Đến tột cùng là nguyên nhân gì để cho hắn như thế. . . . . . Độc ác?

Bách Tử Tà cười khổ trong lòng, khi hắn biết mọi chuyện, tất cả đã không còn kịp rồi.

Sau khi Cổ Thiên Hồn vào cung, Bách Tử Tà đi hoàng cung rất nhiều lần.
Nhìn thấy mẫu hậu xưa nay mình chưa từng gặp mặt, gặp qua huynh đệ song
với cùng máu mủ với mình. Chính là lần hắn phát hiện căn mật thất này.

Lúc ấy hắn còn tự giễu nói, xem đi huynh đệ của ngươi đối với ngươi cũng không tệ lắm, còn lập bài vị cúng bái, vậy hắn có phải nên cảm tạ người kia hay không. Lúc đang muốn đi khỏi, lại nhìn thấy một hoạn quan mở
cửa ngầm, đi vào châm dầu đèn.

Chính là Ngụy Trung Hiền.

Ngụy Trung Hiền cho rằng hắn là Bách Phi Thần, đã nói: “Hoàng thượng vẫn còn nói chuyện với Dương điện hạ, lão nô tới châm thêm dầu thắp đèn.”
Nói xong liền rất cung kính chuẩn bị rót dầu đèn chong.

“Hoàng thượng chớ quá đau lòng, trước kia lúc tiên hoàng biết được Dương điện hạ ra đời liền chết non cũng đau lòng đến không muốn sống, vì
không để cho thái hậu nương nương đau lòng mới không có tuyên cáo, sai
lão nô một mình ra khỏi cung an táng cho tốt, nếu lão nô không đem Dương Điện hạ giao cho Vinh vương gia, Hoàng thượng cũng không cần nhìn bài
vị thương tâm cho hao tổn tinh thần, đi xem địa phương Dương Điện hạ yên giấc một chút cũng tốt. Hôm nay không thể cung phụng ở linh đường, rất
ủy khuất cho Dương điện hạ.”

Ngụy Trung Hiền thấy người kia nhắm mắt không nói lời nào, lồng ngực lại phập phồng lợi hại, không nhịn được khuyên nhủ: “Đều do lão nô lắm mồm, Hoàng thượng chớ nên tức giận, năm nay thân thể Hoàng thượng không tốt, đợi đến sinh nhật cũng không cần cắt tay nhỏ máu, mỗi lần đều phải điều dưỡng hơn mấy tháng mới có thể bù lại, Dương Điện hạ sẽ không trách
Hoàng thượng.”

Nghe được bốn chữ ‘cắt tay nhỏ máu’ Bách Tử Tà chợt mở hai mắt, đôi con
ngươi màu đỏ sâu thẳm sáng loáng hiện ra, làm cho Ngụy Trung Hiền hoảng
sợ liên tiếp thối lui.

“Ngươi. . . Ngươi. . . Không phải là Hoàng thượng. . . . . . Là Dương
Điện hạ sao?” Nói xong liền rơi nước mắt, muốn tiến lên nhưng lại không
biết có nên hay không, vì vậy vội vàng nói:

“Dương Điện hạ, ở dưới thiếu cái gì thì nói cho lão nô, mọi thứ lão nô
đều đưa tới. . . Không, không, không, Điện hạ đợi chút, lão nô đi gọi
Hoàng thượng, Hoàng thượng biết nhất định rất vui mừng.” Nói xong liền
chạy xông ra ngoài. Bách Tử Tà nhất thời quên mất ngăn trở.

Khi Bách Phi Thần quần áo xốc xếch chạy tới, bên trong phòng đã không có một bóng người. Làm hại Bách Phi Thần mắng Ngụy Trung Hiền một trận.

Ngụy Trung Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định nói thật sự gặp được, giống Hoàng
thượng ngài như đúc, con ngươi màu đỏ, trông rất xinh đẹp.

Bách Phi Thần nghe xong càng tức giận hơn, cái gì gọi là xinh đẹp, đệ đệ của trẫm phải là tác phong nhanh nhẹn vô cùng tuấn mỹ.

Ngụy Trung Hiền liên tục nói phải

Ẩn núp ở trên mái hiên, Bách Tử Tà rất buồn cười. Hắn đang khen ta hay
là đang khen bản thân hắn? Chỉ là mượn ánh đèn lờ mờ, Bách Tử Tà vẫn có
thể mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo nhàn nhạt trên cổ tay trái của Bách Phi
Thần, nhìn vào trong mắt hắn trở nên vô cùng ghê rợn.

Cũng chính khi đó, Bách Tử Tà mới lờ mờ cảm thấy chuyện này không tầm
thường, bắt tay vào tra xét. Nhưng biết thì thế nào, hôm nay còn có thể
thay đổi gì sao?

Hơn nữa, buông tha thì đồng nghĩa với bỏ mặc Nộ Vân, một mình hắn chịu
đựng bị người thân phản bội, Bách Tử Tà không đành lòng. Hắn biết tư vị
này vô cùng đau đớn, hắn làm sao có thể bỏ mặc Nộ Vân? Hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Nhìn nét mặt của Bách Tử Tà, Nộ Vân giống như đã hiểu ra cái gì, đột
nhiên quay đầu. Nguội lạnh nói: “Ngươi không cần phải vì ta như thế,
dòng nước chảy trong veo thán năm qua đi không dấu vết, có lẽ lúc ta tìm được câu trả lời là lúc có thể giải khai nút thắt. Ta sẽ trở về. Thấy
Cổ Thiên Hồn đối với ngươi như thế ta cũng yên tâm, chung quy vẫn không
nở bỏ người kia a.” Nói xong cũng không quản phản ứng của Bách Tử Tà,
trực tiếp phá cửa sổ đi khỏi.

Bách Tử Tà bật cười, lần này trở về ngươi phải đối mặt ra sao đây.

Dường như tất cả nội loạn của Nam Việt đã kết thúc, Hoàng Huynh ngươi đã ngồi lên ngai vị thái tử như nguyện rồi, nếu như ngươi trở về, hắn sẽ
bỏ qua cho ngươi sao?

Kể từ sau khi truyền đi tin tức ít ngày nữa Bách Phi Thần sắp cầm quyền, cuộc sống của Đại Nhi tạm trôi qua thoải mái.

Không có việc gì dẫn dụ sát thủ bên ngoài đến, trêu đùa Bách Phi Thần
kiêu ngạo một chút, uống chút trà, ngắm trăng, hóng gió một chút. Thoải
mái giống như quên mất bên kia triều đình hết sức khẩn cấp.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, nàng đang đợi.

Hôm nay Đại Nhi đặc biệt căn dặn không ai được tiến vào biển hoa, nếu
không tự gánh lấy hậu quả. Mọi người đã quen ở trong vườn cây chơi đùa,
đột nhiên không cho vào không thể làm gì khác hơn tất cả đều tập trung
trên khoảng đất trống ở trước chánh điện tiếp tục cười đùa.

Chỉ thấy Bách Luyến U, Cung Bắc Thiếu, Đại Nhi ba người cầm con bài phác khắc tự chế (tú lơ khơ) chơi vô cùng vui vẻ. Trên bàn ngân phiếu chất
đống những người khác nhìn không hiểu ra sao. Chỉ là đều là người thông
minh, rất nhanh học xong quy tắc.

Vì vậy, hiện trường một hồi hỗn chiến.

“Nương nương, tại sao không theo cái này?” Dao Kỳ nhìn bài trên bàn, lại xem bài trong tay Đại Nhi một chút, không hiểu hỏi.

“Dao Dao, ngươi cách ta xa một chút.” Đại Nhi nghiến răng một cái.

“A, thì ra con Vua ở trong tay tiểu sư muội, cầm đủ chặt a. Đối.” Bách
Luyến U hả hê nở nụ cười. Thân là chủ bài, tin tức rất quan trọng.

“Luyến U, đó không phải là liền đối sao?” Bách Phi Thần buồn bực nói. Vì sao liền đối ra không cùng lúc?

“Hoàng Huynh, câm miệng.” Bách Luyến U đen mặt, mới vừa cười người khác, tại sao lại quên bên cạnh mình còn có một người.

“Ơ, tiểu nhị, đắc chí cái sợi lông a, đè chết.” Bộ dáng Cung Bắc Thiếu như ngươi xong đời rồi, nhìn Bách Luyến U nghiến răng.

“Qua.” Sắc mặt Đại Nhi nặng nề.

“Qua.” Bách Luyến U cắn răng nghiến lợi.

“Luyến U, cái này có thể lớn hơn.” Dường như Bách Phi Thần không cảm
thấy Bách Luyến U không thoải mái, vì vậy ngón tay thon dài đâm đâm con
bài trong tay Bách Luyến U.

“Hoàng … huynh.” Bách Phi Thần ngươi là hàng lừa bịp, lần này lão tử thua sẽ lấy ngươi gán nợ.

“Khụ khụ, ba đến mười.” Cung Bắc Thiếu cười muốn nội thương.

“Thiếu, mấy con này cũng có thể cùng đi ra.” Thảo Diệp ẩn nhẫn thật lâu mới mở miệng nói chuyện.

“Mẹ nó! Cút xa một chút!” Cung Bắc Thiếu nổi giận mắng. Có thể có chút phẩm chất hay không a.

Vì vậy, Đại Nhi, Bách Luyến U, Cung Bắc Thiếu ba người mệt mỏi tiếp thu
nhiệt tình ba người khác rời khỏi bàn bài. Nhìn vẻ mặt ba người kia chơi không chán, vốn rối rắm càng thêm buồn bực. Ba người không khỏi nghĩ có phải bị lừa rồi hay không.

Ba người còn lại mang một cái bàn ở bên cạnh, nhàm chán ngồi cùng nhau tán gẫu.

“Ta ở chỗ này cũng nhàm chán, rốt cuộc lúc nào thì có thể đi ra ngoài
đây.” Trên khuôn mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu vô cùng buồn bực. Mặc
dù mỗi ngày đấu với Bách Phi Thần rất vui, nhưng thật lòng hắn chỉ thích cuộc sống tự do trước khi vào cung thôi. Nếu không làm sao chết sống
không chịu sống ở Thần Binh Thành.

“Tiểu nhị, ngươi gấp cái gì, chuyện không thể nhanh được, đêm qua Bản
công tử xem sao trời, hôm nay sắp có chuyện lớn xảy ra.” Bách Luyến U mở cây quạt xếp, bộ dáng rất thần bí.

“Hả? Chẳng lẽ hôm nay kết thúc?” Cung Bắc Thiếu vô cùng hăng hái. Giống như đánh hơi được chim hót hoa thơm bên ngoài cung.

“Hắc hắc, cái này còn phải hỏi tiểu sư muội khả ái của chúng ta, hôm nay khác thường như thế, là sợ lúc đánh ngươi làm bị thương cành đào thôi.” Bách Luyến U tự xưng là Gia Cát tái thế, dáng vẻ thần kì còn thiếu chút nữa mọc ra bộ râu mép dài.

“Ngươi nhìn ra sao?” Bộ dáng của Đại Nhi rất kỳ quái ‘Dựa vào sự thông minh của ngươi có thể nhìn ra sao’.

“Chắc chắn có âm mưu, tiểu nhị cũng nhìn ra, ta còn không nhìn ra được
sao.” Bách Luyến U cũng không tức giận, đang mong đợi tiểu sư muội nhà
hắn nói tiếp.

“Hôm nay, quả thật nên kết thúc.” Đại Nhi cười khẽ một tiếng, cách ngày
nàng đi Tiếu Ngạo Giang Hồ không xa rồi. Đã nhiều ngày không có gặp Tiểu Vũ, cũng đến lúc mang theo hắn đi tiêu dao.

Sắc mặt của Cung Bắc Thiếu và Bách Luyến U đều nặng nề. Bọn họ cũng tùy
tiện đoán một chút mà thôi, có nên chính xác như vậy hay không.

“Như thế cần bố trí gì không?” Cung Bắc Thiếu chưa bao giờ cho rằng Đại Nhi sẽ nói thật cho bọn hắn biết lý do hôm nay.

“Tùy cơ ứng biến.” Đại Nhi chậm rãi khạc ra bốn chữ làm cho hai người có xung động muốn hộc máu.

Tiểu sư muội, bây giờ không phải là lúc nói đùa.

“Tiểu sư muội, không phải chúng ta thúc thủ chịu trói chứ.” Bách Luyến U đầu đầy vạch đen a.

“Các ngươi ngồi chờ chết là được.” Đại Nhi cho bọn hắn ánh mắt ‘ta sẽ
không làm khó dễ các ngươi’, vẻ mặt hai người cùng rối rắm vặn vẹo.

“Tại sao không thể ra tay?” Thiếu chút nữa Cung Bắc Thiếu rưng rưng hỏi
ra những lời này. Muốn hắn để mặc cho người chém giết, đây là đạo lý gì.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ sợ các ngươi làm thương tổn sư phụ.” Đại
Nhi suy tính một lúc lâu mới nói ra một lý do như vậy. Đúng là lý do rất trọng yếu a, sư phụ nàng nhất định trở về, mặc dù là sau khi chuyện
chấm dứt. Đại Nhi cảm thấy Bách Tử Tà nhất định sẽ uy hiếp, dụ dỗ, hạ
thuốc, trăm phương ngàn kế không để cho sư phụ nàng trở về, nhưng nàng
thật sự cảm thấy thời khắc quan trọng tối nay, sư phụ của nàng không có ở đây thật sự là quá đáng tiếc.

Đúng vậy. Mặc dù có thể tới chỉ để kết thúc . . . . . .

Chúng ta có thể kết luận nữ nhân này có hứng thú tệ hại.

“Sư phụ? ! Sư phụ cũng ở đây? Không phải tối hôm nay chỉ có cá lớn. . . . . .” Nếu như vậy, chẳng phải chuyện rất lớn sao?

“Hả? Ta không có nói cho ngươi biết sao?” Đại Nhi thấy phản ứng của hai người giống như mình chưa nói.

Ngược lại Hai người rất nhất trí lắc đầu một cái, tò mò muốn biết ở trong đáy lòng hai người đã mọc rể nảy mầm nở hoa kết trái.

“Sư phụ là thế nào chỉ? Chẳng lẽ là phía đối lập? Chẳng lẽ hạ cổ độc cho Lan phi và Tương phi chính là sư phụ? Đúng rồi, đúng rồi, Cổ Thuật của
sư phụ thiên hạ có một không hai.” Vậy phải làm sao bây giờ a, lòng bàn
tay hay lưng tay cũng đều là thịt, hay là đi quy hàng đi, ở trong tay sư phụ, đoán chừng mạng nhỏ cũng không có.

Cung Bắc Thiếu và Bách Luyến U đồng gật đầu, bày tỏ bây giờ quy hàng còn kịp.

“Thu hồi vẻ mặt không có cốt khí của các ngươi đi, tối hôm nay không có
lệnh của ta, không ai được ra tay.” Đại Nhi xuống tử lệnh, sau đó
nghiêng mắt nhìn Bách Luyến U, ghét bỏ nói:

“Ngươi nhận trách nhiệm đếm người cho ta là tốt rồi.”

“. . . . . .” Tiểu sư muội, muội có thể đừng làm người ta khó chịu như
vậy không. Bản công tử còn không có yếu như vậy có được không.

“Thật không cần chuẩn bị gì sao?” Cung Bắc Thiếu xác nhận lần nữa, rất không yên lòng cái mạng nhỏ của mình.

“Hắc hắc.” Đại Nhi nhìn Cung Bắc Thiếu cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh. “Nhị Sư Huynh, ngươi rỗi rãnh không có chuyện làm có thể đi bồi
mặt than, từ lúc hắn trở về trông coi biển hoa rất cô đơn.”

“Ah, Thảo Diệp sắp thua rồi, đến đây, ta chỉ cho ngươi một chiêu.” Cung
Bắc Thiếu rất sáng suốt lựa chọn thoát khỏi chiến trường, nếu không,
nhất định sẽ thương tích đầy mình.

Bách Luyến U cau mày nhìn Đại Nhi, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra thứ gì nhưng chỉ thấy vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, trong lòng không khỏi
cảm khái rất nhiều.

Nhớ ngày đó, lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng không buồn không lo như
vậy, nụ cười sáng rỡ in vào mắt của hắn. Chẳng biết lúc nào trên mặt
không buồn không lo luôn nghịch ngợm gây sự của tiểu sư muội đã trở nên
lạnh nhạt thong dong như vậy. Không lộ hỉ nộ, là thành thục chăng?

Nhất định trải qua đau đớn mới có thể có được thành thục, hắn tình nguyện để cho Đại Nhi vĩnh viễn không lớn lên.

Đại Nhi vẫn không có giao phó một câu nào, chỉ cùng người không biết
chuyện nói châm chọc cười đến tối, mọi người cũng vô cùng phối hợp. Ăn
xong bữa tối, Bách Luyến U ra ngoài ngắm trăng, tối nay trăng rất sáng,
chỉ là cuối hè buổi tối có một chút lạnh, thỉnh thoảng từng trận gió
thổi qua lộ ra không khí có chút âm trầm.

Giờ Hợi, chợt có tiếng tên phá vỡ không gian, mười mấy mũi tên bay rào rào hướng về phía mọi người. Trên mũi tên có ánh lửa, ở trong đêm tối rực sáng khác thường. Tốc độ di chuyển làm cho người ta ghé mắt.

Bách Luyến U không khỏi cảm khái một câu: nếu có Tiểu Tam ở đây thật tốt, ám khí vẫn là thứ hắn tương đối lành nghề. Ngay sau đó muốn rút nhuyễn kiếm bên hông vạch mũi tên.

“Kích động cái gì, mục tiêu cũng không phải là chúng ta.” Đang lúc tất cả mọi người muốn ra tay, Đại Nhi phun ra một câu như vậy làm cho người ta muốn phát điên.

Có thể không kích động sao? Nhiều tên nhắm về phía mình như vậy, có ai không kích động.

“Bọn họ muốn đốt cháy cung điện phía sau chúng ta.” Nói xong, giống như hưởng ứng lời của Đại Nhi, hơn mười mũi tên mang theo ánh lửa rất có tính công phá xuyên qua mấy người bắn thẳng tắp đến chánh điện Phượng Tê cung. Ngọn lửa nhỏ đủ để cháy lan đồng cỏ, ở nơi này thời tiết hanh khô, cho dù là vật gì, chỉ cần có mồi lửa cũng sẽ bạo phát.

“Chúng ta có nên làm gì hay không?” Đây là đề nghị của Thảo Diệp, hắn luôn không muốn nói chuyện cùng Đại Nhi. Cứ trơ mắt nhìn như vậy?

“Không cần, nơi này đã bị bao vây, mấy người chúng ta không cần bổ nhào dập lửa.” Giọng điệu Đại Nhi bình thản giống như nói chuyện uống trà ăn cơm, mấy người nghe xong vô cùng im lặng.

“Nhìn lửa cháy rất không đạo đức, dù sao đây cũng là của công.” Bách Phi Thần bình tĩnh một lúc lâu, phun ra một câu như vậy.

“Vậy ngươi nhắm mắt lại.” Đại Nhi xoay người không nhìn ngọn lửa bùng nổ, trong đêm tối đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn nơi xa.

“. . . . . .” Mọi người quyết định không nhìn hai người bọn họ đối thoại.

Tóm lại Đại Nhi lộ ra một tin tức rất rõ ràng, không quản, không hỏi, không ra tay. Trong này không có một người nào là xuẩn ngốc, nhưng không có một ai thấu hiểu được tâm tư của Đại Nhi, chỉ đành phải ôm lấy tâm tình oanh liệt ‘tráng sĩ một đi không trở lại’ đem cái mạng nhỏ của mình phó thác trong tay Đại Nhi.

Thần a, phù hộ Đại Nhi thần cơ diệu toán, tính toán không sơ sót, dụ địch thành công. . . . . . Mẹ nó! Cái gì cũng được. Tóm lại, phù hộ chúng ta đều có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai. . . . . .

[Thần nói: thật là nguyện vọng không có tiền đồ. . . . . . ]

“Nương nương, tại sao bọn họ muốn đốt cung điện?” Thật ra Dao Kỳ muốn hỏi, tại sao ngài phải nhìn hắn đốt?

“Đánh tín hiệu, tất cả thế lực dòm ngó Bách vương triều rục rịch ngóc đầu dậy, người có dã tâm chắc sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, trận hành động tối nay, trọng tâm cũng không phải là cái mạng nhỏ của mấy người chúng ta.” Thấy Đại Nhi bình tĩnh không xao động, giống như đang tán gẫu nói ra những lời này, mọi người cảm thấy choáng váng đầu.

Thì ra mấy người chúng ta là mồi nhữ sao, chỉ là không biết con cá kia có xứng đáng với trận chiến lớn như vậy hay không.

Không sai, dựa vào kế sách Đại Nhi đặt ra, bọn họ thật sự làm mồi câu. Chỉ cần Bách Phi Thần ở đây, Bách Tử Tà nhất định trở lại, chỉ cần hai người chạm mặt, nhất định kẻ giấu mặt sẽ ở trong bóng tối quan sát, hắn thiết kế lâu như vậy, không phải chờ giờ khắc này sao.

Về phần những đám loạn quân, mình thiết kế không sai, lấy tài trí thông minh của Triển hồ ly ứng phó hẳn không có vấn đề, nhân cơ hội này danh chánh ngôn thuận diệt trừ nhiều mối nguy hại, tại sao không làm.

“Còn có tin tức xấu ngươi cũng nói rồi.” Cung Bắc Thiếu vốn nghĩ biết muộn không bằng biết sớm, trong lòng lạc quan bắt đầu đặt câu hỏi.

“Ừm, trong cung Ngự Lâm quân bị khống chế.” Lâu như vậy không thấy đến, ngoại trừ đáp án này thì không cần phải nghĩ cũng biết.

“Sau đó thì sao?” Bách Luyến U hỏi, nhất định tiểu sư muội có cách ứng phó.

“Cái gì sau đó?” Đại Nhi kỳ quái liếc mắt nhìn Bách Luyến U, không hiểu.

“. . . . . . Tiểu sư muội a, chẳng lẽ ngươi không có cách ứng phó?” Ngàn vạn lần đừng nói không có, cái mạng nhỏ của chúng ta vẫn còn ở trong tay ngươi đấy. trong lòng Bách Luyến U cầu nguyện.

“Tại sao phải có?” Một câu nói này nói ra, ngoại trừ Bách Phi Thần, tất cả mọi người muốn hỏng mất. Tuổi trẻ quý báu tốt đẹp dường nào, hôm nay lại không minh bạch viết di thư ở đây rồi, thật sự quá lừa bịp.

“Nàng đừng hù dọa bọn họ, bọn họ nhát gan, chịu không được hù dọa.” Lúc Bách Phi Thần nói lời này rất nghiêm trang, ánh mắt chứa đựng nụ cười.

Mọi người im lặng, đây không phải là vấn đề nhát gan, đây là vấn đề có đáng giá hay không.

“Ta không có hù dọa bọn họ, nhưng thật ra ta muốn hù dọa ngươi.” Đại Nhi ai oán nhìn Bách Phi Thần. Giống như đang nói…, tại sao ngươi không bị hù dọa.

Bách Phi Thần nghe xong, ánh mắt rất nghiêm túc đáp lại Đại Nhi, bật thốt lên: “Ta tin tưởng nàng.”

Mọi người nghe xong cảm thấy buồn nôn, vào lúc này không thích hợp tỏ tình.

Đại Nhi rũ mi xuống, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, lấy ánh lửa làm bối cảnh cho mấy người vẫn nói cười châm chọc không hề nghiêm chỉnh, thật sự xin lỗi một bối cảnh khí phách như vậy.

“Rốt cuộc đã tới.” Ánh mắt thâm thúy của Đại Nhi híp lại, nhìn mấy bóng người càng ngày càng gần, nhếch miệng cười. Không rõ ý vị.

Đám người Cung Bắc Thiếu cũng chú ý tới, nhất tề nhìn. Chỉ thấy ở ngoài năm mét đã đứng năm người, cầm đầu nam tử tuyệt thế mặc áo trắng, đôi mắt phượng cười như không cười nhìn bọn họ.

Hai nhóm người cứ nhìn nhau như vậy, không nói một lời.

Rốt cuộc, Đại Nhi không nhịn được hỏi trước:

“Các ngươi ra sân không nên nói mấy câu thiền ngoài miệng sao?”

Đối diện Bách Tử Tà chỉ cười không nói.

“Đại Nhi đừng làm rộn.” Bách Phi Thần kéo Đại Nhi ra phía sau, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm Bách Tử Tà. Ngực nhảy lên không quy luật làm cho tâm tình của hắn càng lúc càng phiền não.

“Ngươi là ai? !” Tại sao cảm giác quen thuộc như thế. . . . . ..

“Hinh Tuyết là người của ta, phi hoa tiêu diệt trong người của ngươi là do ta hạ, hiện tại phục cổ trong cơ thể ngươi là của ta trồng. Ngươi nói. . . . . . Ta là người như thế nào?” Bách Tử Tà mặt không đổi sắc, nụ cười vẫn rực rỡ. nói ra mấy câu kia, chỉ có trời mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.

Bách Phi Thần đột nhiên cau mày, trong lòng khẽ đau nhói, ánh mắt lại
không hề rời khỏi Bách Tử Tà. Tại sao gương mặt đó không nhìn thấy rõ?
Tại sao lại có cảm giác này? Rốt cuộc hắn là ai?

Ánh lửa sau lưng càng lúc càng lớn, ‘rắc rắc rắc rắc’ âm thanh cháy vang bên tai không dứt, vào thời khắc này, trong không gian yên tĩnh có vẻ
rất chói tai nhưng không ai để ý.

Bách Phi Thần bước lên mấy bước, muốn nhìn rõ diện mạo của Bách Tử Tà.

Mấy người kia bị Đại Nhi im lặng, ý bảo không ai được nhúng tay vào,
nhìn kỹ. Đều kỳ quái nhìn sang Bách Phi Thần và Bách Tử Tà, trong lòng
cảm thấy buồn nôn.

Sẽ không phải là tình nhân của Bách Phi Thần chứ, bởi vì Bách Phi Thần
bội tình bạc nghĩa mà tới báo thù ? Đây cũng quá. . . . . . Lừa bịp rồi.

Bách Tử Tà phất tay, ý bảo đám người Liễu Phàm, An Ngôn ở sau lưng lui
về phía sau, mình đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhất thời không khí có chút quái dị.

Khoảng cách của hai người chưa đủ nửa thước, Bách Phi Thần vẫn nhìn
chòng chọc vào Bách Tử Tà, mà vẻ mặt Bách Tử Tà cười nhạt. Con ngươi
Bách Phi Thần đột nhiên co rúc lại giống như bị kinh sợ cái gì, tay phải chợt che kín ngực, cái loại cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh
liệt, hai mắt cũng nhắm lại.

Nhìn đến đây mọi người nhất trí cảm thấy có gian tình.

Mấy hơi thời gian, Bách Phi Thần lại mở mắt, sau hai giây nhìn chòng
chọc Bách Tử Tà, gấp rút không ngại vươn tay phải vốn đang che ngực mình ôm cổ của Bách Tử Tà kéo hắn vào trong ngực. Tay trái cũng quàng lên
phần lưng cứng ngắc của Bách Tử Tà, gắt gao ôm lấy.

Ồ!

Thật là. . . . . . Có gian tình a.

Không chỉ mấy người Bách Luyến U, ngay cả Liễu Phàm, An Ngôn, Xích Nhan
cũng trợn to hai mắt. Mẹ nó, đây tột cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ hiện
tại lưu hành kẻ thù gặp mặt cũng ôm trước?

“Dương Dương.” Giọng nói rất nhỏ, run rẩy nhưng chắc chắn. Người hai phe nghe rất rõ ràng.

Mọi người nhất thời hóa đá, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.

Trời ạ, không cần hành hạ ta như vậy, tình nhân sao, quả nhiên là tình
nhân, vậy các ngươi đấu đến độ ngươi chết ta sống rốt cuộc là tại sao?
Ăn no không có việc gì làm hả.

Bách Tử Tà bị động tác thình lình và lời nói của hắn làm cho kinh hãi không biết làm sao.

Tại sao hắn nhìn ra diện mạo của ta? Tại sao chắc chắn ta chính là Bách
Phi Dương? Tại sao biết ta là kẻ hại hắn mà hắn vẫn áy náy. . . . . .
như vậy? Tại sao hắn áy náy?

Vốn là Bách Tử Tà muốn tương kế tựu kế trợ giúp Bách Phi Thần giải quyết những kẻ không an phận, đến lúc đó cho dù Vinh Vương gia có tâm kế cũng không thể uy hiếp được hắn. Căn bản nghĩ không quen biết nhưng bây giờ
tình huống như thế, hắn nên làm cái gì?

Bách Tử Tà đẩy hắn ra, nhưng hắn chợt phát hiện hắn rất mê luyến cái ôm
này, người ôm hắn cùng chung huyết mạch, cho nên. . . Không nở bỏ.

Chợt Bách Phi Thần đẩy hắn ra, không nhịn được, quả đấm liền đánh vào
trên người Bách Tử Tà, tiếp theo đó là một hồi quyền đấm cước đá.

. . . . . .

Đây là cảnh tượng thế nào đây? Ai có thể giải thích một chút?

Bách Phi Thần đỏ mắt, vừa đánh vừa nói lẩm bẩm: “Tiểu tử, những năm này
đi đâu, làm hại ta lo lắng, giấu diếm mẫu hậu rất nhiều năm, ngươi làm
gì không trở lại, mẹ nó, con thỏ nhỏ chết kia. . . . . .”

Người bên phía Bách Tử Tà vừa nhìn thấy, muốn nhúng tay cũng không được, không nhúng tay vào cũng không được, Liễu Phàm đang chuẩn bị đi qua lại bị Nộ Vân ngăn lại, ý bảo hắn không nên khinh xuất vọng động.

Nội lực Bách Phi Thần bị phong bế, đánh Bách Tử Tà đỡ lấy cũng dễ như
trở bàn tay, cũng không biết có phải bởi vì Bách Tử Tà bị đánh còn chưa
có phục hồi lại tinh thần hay không.

“Mẹ nó! Ngươi cho rằng lão tử muốn sao, lão tử bị người lừa biết không,
ngươi cho rằng lão tử không muốn về nhà sao. . . . . .” Nói xong cũng
bắt đầu vung quả đấm đánh, những người khác nhìn, trái tim nhỏ tan nát
dưới đất.

Trái tim nhỏ của Cung Bắc Thiếu đúng là tan nát dưới đất, nhặt cũng không nhặt được….

Mẹ nó nhìn hai người bọn họ đánh nhau liền nghĩ đến lúc ban đầu hắn và
Bách Phi Thần đánh nhau. Thật sự là rất tổn thương hình tượng công tử
hoàn mỹ trong thời đại hỗn loạn đen tối. Giờ mới hiểu được thì ra đám
người Bách Luyến U chờ người này, hiện tại muốn cười lại không dám cười, đáy lòng vui vẻ một mình xem hai người bọn họ đại chiến.

Thật sự là. . . . . . Quá mất mặt.

Có gian tình a có gian tình!

Đại Nhi im lặng nâng trán, chẳng lẽ đây chính là phương thức nam nhân trao đổi tình cảm. Quả nhiên là. . . Dã man.

Lúc này Đại Nhi phất tay, sau lưng lập tức xuất hiện rất nhiều ám vệ áo
đen, đứng đón gió cầm đao kiếm trong tay, trong ánh lửa càng lộ ra sắc
bén.

Lúc này bên phe Bách Tử Tà cũng xuất hiện rất nhiều người áo đen, từng người cũng đứng yên bất động.

“Tối nay ánh trăng tuyệt đẹp, thật sự là. . . Không thích hợp thấy máu.” Tiếp theo ra dấu tay một cái, người hai bên liền đánh nhau. Nhất thời
hiện trường Đao Quang Kiếm Ảnh cát bay đá chạy rất náo nhiệt. Lại thêm
bối cảnh lớn như thế, trận chiến này không thể nói là không lớn

Chỉ là hai chính chủ vẫn ngươi một quyền ta một cước, đánh cực kỳ vui
vẻ, mà người của hai bên vẫn không nhúc nhích, ngây người thưởng thức
‘Trò hay’.

“Tiểu sư muội, đừng quá đau lòng, bại bởi một nam nhân không mất mặt.”
Bách Luyến U rất nghiêm túc nói câu này làm hại khóe miệng Đại Nhi co
rút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.