Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 51: Độc cũng không phải là không giải được



“Nếu Trẫm bị người uy hiếp làm sao có thể thống trị Bách giang sơn, ngay cả mẫu hậu biết cũng sẽ không nguyện ý.” Bách Phi Thần không thích Đại
Nhi dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ không
hề liên quan. Làm cho cả người hắn không thoải mái.

“Cho nên Bổn cung mới nói, Tương phi phạm lỗi trước.” Không phải Đại Nhi muốn trợ giúp cho Cổ Thiên Hồn, nhưng Thái hậu dựng một màn kịch như
vậy không phải là vì muốn gặp Cổ Thiên Hồn sao, cho dù thế nào nàng cũng phải để cho Thái hậu như nguyện. Phía sau chuyện này hẳn có gì chứ, tỷ
như dấu ấn sau vành tai của Bách Phi Thần, dường như nàng đã từng nhìn
thấy qua trong một quyển tạp ký. . . . . .

“Hoàng hậu, nàng muốn bảo vệ hắn đến cùng? !” Bách Phi Thần tức giận,
tại sao nàng muốn trở mặt với mình? Hắn ghen lợi hại! Lúc này nghiễm
nhiên quên mất ở trong buổi quốc yến vừa qua, mình đã nói cái gì rồi.

Nếu không cho nàng được như mong muốn, như vậy. . . Buông tay thôi. . . . . .

Mẹ nó, đây chính là ngươi buông tay! Bách Phi Thần, ngươi thật giữ lời a.

Tranh cãi đi tranh cãi đi, càng tức giận càng tốt, tốt nhất làm cùng Lâm Đại Nhi. Vậy thì tất cả đều vui vẻ rồi. Hinh Tuyết ác độc một lần nữa
vô lương nghiêng mắt nhìn qua.

“Hoàng thượng, Bổn cung luận sự xin ngài không nên càn quấy.” Đại Nhi
kiên nhẫn cũng là có hạn. Thật sự, nàng nhịn Bách Phi Thần đã đủ rồi.
Rốt cuộc là tức giận cái gì a.

“Trẫm càn quấy ? nàng nhìn xem, Cổ Thiên Hồn hắn đã làm gì? Cho dù Tương phi có lỗi trước, hắn có thể làm ra chuyện như vậy đối với phi tử hậu
cung sao? ! người phẩm đức bại hoại như thế, rốt cuộc tại sao nàng muốn
bảo vệ hắn? !” cho dù Bách Phi Thần hiểu được, đời này của hắn thua
trong tay Đại Nhi, muốn buông tay là không thể rồi. Ngay cả hôm nay vẫn
không biết làm sao lại ăn giấm chua thành bộ dạng này, mẹ nó, còn buông
tay cái rắm a.

Như vậy không phải nói, hắn có thể thử tin tưởng nàng, thử tin tưởng nàng vô điều kiện.

Lần này coi như hắn ăn giám chua không thể tiêu trừ được.

“Ta nói, con mẹ nó, lão tử đã làm gì, các ngươi ầm ĩ cái sợi lông a.” Cổ Thiên Hồn thật sự là nhịn không được rồi, hắn vốn cũng không phải là
người yên lặng nhẫn nhục chịu đựng, cho dù vu oan mình cũng thôi đi, còn lải nhải không ngừng, Mẹ nó, ầm ĩ cái sợi lông á. Lão tử bị oan ức.
Quan trọng nhất là đồ đệ ngoan của mình cũng không nói như vậy, ngươi
nha, cho dù là Hoàng đế cũng không thể.

“. . . . . .” Triển Phong Hoa bất đắc dĩ chống trán, sư huynh, tánh khí
của ngươi không thể sửa đổi một chút sao. Hoàng hậu nương nương không
nói toạc ra, nhất định là có đạo lý của nàng, ngươi phải phối hợp một
chút a.

Còn nói cái sợi lông là có ý gì. . . . . .

“Đã như vậy, mời Hoàng thượng tự mình nghiệm chứng.” Hiển nhiên Đại Nhi
đã đoán được thân phận của Cổ Thiên Hồn, cho nên bất kể là Thái hậu muốn gặp hay không, vẫn là vì lòng riêng của mình mà nhất định phải bảo vệ
hắn. Lần này Hinh Tuyết lại bại lộ không ít người, đoán chừng còn che
giấu ở chỗ sâu, trước tiên gát qua chuyện này rồi nói.

Năm Thầy trò, thích tự xưng lão tử cũng chỉ có một sư phụ mình. Trừ hắn ra không ai làm như hắn.

Sư phụ của mình không phải là y cổ độc gà mờ, hắn là tông sư Cổ Thuật
chuyên nghiệp. Có hắn ở đây, Hinh Tuyết muốn dùng Cổ Thuật tác quái là
không có khả năng rồi. Trước kia không có vạch trần cũng là vì không có
người có thể khống chế, vạch trần cũng sẽ không phá cổ, nếu người thi cổ dời đi cổ độc, ngược lại bứt dây động rừng. Hôm nay chờ được sư phụ hắn thì không giống nữa rồi.

“Nghiệm chứng cái gì?” Bách Phi Thần bị Đại Nhi làm cho mê hoặc, thật sự có biện pháp chứng thanh bạch cho Cổ Thiên Hồn sao? Nghĩ tới đây Bách
Phi Thần lại nổi giận.

“Cổ tiên sinh uống trà là Mao Cúc, mà mùi hương trên người Tương phi
nương nương là Phù Dung thảo mang thuộc tính hỏa, hai người chạm nhau sẽ làm cho cả người không còn hơi sức, cho nên mới xảy ra chuyện Cổ tiên
sinh không đẩy Tương phi nương nương ra. Đúng lúc chúng ta đi vào bắt
gặp cảnh tượng kia. Nếu không tin Hoàng thượng có thể nếm thử một chút.”

Đại Nhi đi vào sớm đã nghe được mùi vị, mà lúc chạm vào Tương phi, kết
hợp mùi hương trên người nàng, Đại Nhi cũng đã biết rất rõ ràng. Cho nên nàng đã hiểu chuyện này, thủ đoạn hạ độc cao minh như vậy ngoại trừ
người kia còn có thể là ai. Mà mục đích của nàng rất đơn giản, chính là
muốn giết Cổ Thiên Hồn mà thôi.

Chỉ là kỳ quái, nếu bọn họ muốn hạ sát thủ vậy lúc Cổ Thiên Hồn trên
đường tới đây tại sao không ra tay? Chẳng lẽ nhất định ra tay trong
hoàng cung mới có thể chứng minh mình người tài cao gan lớn?

Nếu Hinh Tuyết biết Đại Nhi nghĩ cái gì nhất định mắng to vô sỉ, mẹ nó!
Không ngờ Môn chủ nổi chứng gì? ! Tại sao để cho hắn còn sống đi tới
kinh thành, còn thuận thuận lợi vào hoàng cung. Nếu để cho hắn phát hiện Bách Phi Thần trúng độc thì không phải uổng phí sao? ! Mặc dù có chiêu
phía sau. . . . . .

Nhưng nhìn tình huống trước mắt đã bị Lâm Đại Nhi làm hỏng rồi ! Trong
lòng Hinh Tuyết oán niệm từ một điểm nhỏ, một điểm nhỏ, từ từ chất thành một đốm lửa, chỉ chờ lúc cuồng phong thổi đến, vung lên đốm lửa này đốt cả thảo nguyên. . . . . .

“Vậy tại sao Tương phi vẫn còn hơi sức, đừng nói cho trẫm Tương phi miễn dịch đối với mùi hương trên người nàng.” Một khi đụng phải tình cảm,
dường như người thông minh cũng phải đành chịu. Bách Phi Thần chính là
ví dụ tốt nhất.

Vấn đề ngu ngốc như vậy, tại sao hắn vẫn hỏi?

Lúc này, Triển hồ ly và Đại Nhi chung trong lòng. Sau lưng Ngụy Trung
Hiền vẫn yên lặng giả chết không lên tiếng, cách xa chiến hỏa cũng nghĩ
không thông. Ở chỗ này không thể không khinh bỉ Đại Nhi và Triển hồ ly,
ngươi nha, cho rằng tất cả mọi người đều thông minh tuyệt đỉnh như các
ngươi a.

“Tương phi trúng mị dược có thành phần Tô Cốt phấn, có tác dụng trung
hòa Mao cúc, nhưng Tô Cốt phấn gặp phải Phù Dung thảo có thuộc tính hỏa
ngược lại sẽ phát ra dược tính.” Nói như vậy đủ hiểu chưa. . . . . .

“Y Tiên Cổ Thiên Hồn tuyệt đối sẽ không dùng thủ pháp hạ độc cấp thấp đê hèn này, hơn nữa, hắn cũng không biết trước ở Chư Hoa Điện cung cấp
nước trà Mao cúc, trên người Tương phi có Phù Dung thảo. Hơn nữa, mị
dược Tô Cốt phấn chỉ có thế gia Đại Gia Tộc đốt vào lư hương dùng để tán tỉnh, thử hỏi làm sao Y Tiên Cổ Thiên Hồn có được?” Đại Nhi phân tích
tinh tế hợp tình hợp lý, ngay cả Triển Phong Hoa cũng tìm không ra chút
nào sơ hở.

“Cổ tiên sinh rộng lượng không nói ra, cũng là vì giữ mặt mũi hoàng gia, nếu để cho người khác biết hoàng gia xuất hiện chuyện khó coi nơi thanh nhã, thì mặt mũi Hoàng thượng ngài cũng không qua được a.”

“Tại sao nàng biết rõ ràng như thế?” Bách Phi Thần nghi ngờ nhìn Đại
Nhi, chưa nghe nói nàng hiểu cái này a, còn nói đạo lý rõ ràng.

“Nếu như ngài xem Bách thảo tập, Kỳ Hoa Dị Thảo tập, cùng 13 loại thuốc
chế luyện từ những độc thảo và độc vật xem 180 lần đến thuộc làu ngài
cũng có thể biết.” Đại Nhi không thú vị liếc Bách Phi Thần một cái, xoay người nhìn về phía Tương phi.

“Tương phi, tỷ bị người có lòng hãm hại, về sau phải cẩn thận một chút,
loại mị dược trung hòa này hơn nửa khắc chuông sẽ không còn hiệu lực
nữa, hiện tại đã tốt rồi. Yến nhi, đưa nương nương của ngươi đi về nghỉ
đi.”

Mọi người nhìn sang, quả thật màu hồng trên mặt Tương phi đã giảm xuống. Chỉ để lại sắc mặt tái nhợt. Nhìn Đại Nhi cảm kích gật đầu một cái, lên tiếng cáo lui, được Yến nhi đỡ đi khỏi.

“Hoàng thượng, bây giờ có thể mời Cổ tiên sinh chẩn bệnh cho Thái hậu chưa?” giọng của Đại Nhi rất có vài phần hài lòng.

Bách Phi Thần không nhìn ánh mắt hả hê của Đại Nhi, đi thẳng về phía Cổ
Thiên Hồn, thi lễ thật sâu. “Cổ tiên sinh bị sợ hãi, trẫm nhận lỗi với
ngươi, bệnh của mẫu hậu, xin Cổ tiên sinh phí tâm nhiều hơn.”

Xem ra tất cả tức giận của Cổ Thiên Hồn đều biến mất. Hoàng đế một nước
buông bỏ khí độ đối với ngươi như vậy thì ngươi cũng nên thỏa mãn, dù
sao không phải ai cũng được đối xử như thế.

“Đó là tự nhiên.” Khách khí nói một câu, nhất thời vẻ mặt tươi cười.

Đại Nhi nâng trán, gia sư nhà nàng tại sao dễ bị lừa thế kia a. Đại Nhi
rất khó tưởng tượng sư phụ của mình thông minh, uy phong lẫm lẫm, đẹp
trai tận xương thật không ngờ . . . . . . Thiên chân vô tà. . . . . .

Nàng thật sự sợ hắn bị người khác cho cây kẹo que. . . . . . Không, một chuỗi mứt quả là có thể lừa gạt hắn đi nha. . . . . .

Bách Phi Thần, Cổ Thiên Hồn, Hinh Tuyết đi trước, Đại Nhi cố ý rơi ở
phía sau đi chung Triển hồ ly. Nhìn bộ dáng tinh minh của Triển hồ ly,
Đại Nhi không nhịn được hỏi: “Triển hồ ly, sư huynh của ngươi. . . . . . Tại sao như vậy, có chuyện gì. . . . . .”

“Nương nương, chuyện này vi thần cũng không rõ lắm, có thể trời sinh như thế.” lần này Triển hồ ly cũng không hiểu ra sao.

“Hồ ly, không phải là hắn bị ngươi khi dễ nên ngu?” Thậm chí Đại Nhi
nghĩ tới khả năng này, nghĩ Cổ Thiên Hồn tiểu bạch thỏ như thế mà Triển
hồ ly xảo trá như thế, không bị hắn khi dễ mới là lạ chứ. Đang tưởng
tượng như vậy, Đại Nhi chợt nghĩ đến, khụ khụ, nàng gọi Cổ Thiên Hồn là
sư phụ, mà Triển hồ ly là sư đệ của Cổ Thiên Hồn. . . Như vậy. . . . . . chẳng phải Triển hồ ly trở thành sư thúc của mình sao? !

Mẹ nó, Triển hồ ly này chiếm tiện nghi thật lớn rồi !

“Nương nương, phải nói rằng đối với sư huynh, vi thần chiếu cố khá nhiều mới đúng.” Triển hồ ly nghĩ tới sinh hoạt trước đây liền một đau đến
không muốn sống, sư huynh hắn đúng là tài hoa tuyệt thế a. Tiểu Bạch thỏ tùy tiện tự luyến, nói dễ nghe gọi là thiên chân vô tà, nói khó nghe đó chính là thiếu đầu óc.

Nếu một lần, Triển Phong Hoa còn cho rằng Cổ Thiên Hồn bị thiếu a. Nhưng không ngờ thiếu vài chục năm vẫn chưa đủ. . . . . .

“Cũng đúng, Cổ Thiên Hồn là loại hình cực phẩm tài hoa tuyệt thế không
có tim không có phổi và thiếu đầu óc thật sự là một đại phiền toái.”

Đại Nhi gật đầu đồng ý. Trước kia nàng không hiểu vì sao lúc đi đánh
quái thú, sư phụ bọn họ luôn mang theo bọn họ vượt đường xa, hơn nữa còn cực độ hung hiểm, vốn còn tưởng rằng muốn rèn luyện bọn họ, thì ra là
nội tình là như vậy.

Nhưng lúc đó rốt cuộc hắn làm sao bình tâm tĩnh khí yên tâm thoải mái tiếp nhận ca ngợi của sư huynh muội bọn họ như vậy?

“Nương nương, thật ra sư huynh của ta cũng không tệ lắm. Éc. . . Ít nhất tâm hắn thiện lương.” Triển Phong Hoa thật sự không nghĩ ra từ ngữ khác để hình dung hắn.

“Ừm, còn gọi là đồ ngốc.”

“. . . . . .”

Nương nương, rốt cuộc ngài ghét bỏ hắn đến cỡ nào.

**********

Khi Đại Nhi và Triển Phong Hoa đi tới Phượng Lãm Cung, chỉ thấy Bách Phi Thần, Hinh Tuyết, thậm chí Tế Vũ đều ở bên ngoài. Trong lòng càng thêm
tò mò Thái hậu muốn làm gì.

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Mảnh Liễu thi lễ với Đại Nhi, nói tiếp:
“Nương nương, Thái hậu nói, người đã tới thì mời người đi vào.”

Đại Nhi nghe vậy cũng i không có quá nhiều kinh ngạc, Bách Phi Thần thật sự có chút nghiến răng. Mẫu hậu a, rốt cuộc ai mới là con ruột của
ngài?

Đại Nhi gật đầu liền đi vào nội thất, nội điện đốt Tần Hương, dùng để
ngăn cách thám thính tình hình bên trong. Vô sắc vô vị, không phải là
người đặc biệt nhạy cảm thì không nhìn ra được.

Ngoài điện, trong lòng của Triển hồ ly, Bách Phi Thần, Hinh Tuyết ngược
lại riêng đăm chiêu, mỗi người có ý nghĩ riêng. Từng người trầm mặc
không nói, lẳng lặng chờ đợi.

“Mẫu hậu, thế nào?” Đại Nhi đi vào chỉ thấy vẻ mặt nặng nề của Thái hậu
và khuôn mặt thối của Cổ Thiên Hồn. Chẳng qua cũng không biết vì sao Cổ
Thiên Hồn thối.

“Đại Nhi.” Thái hậu ý bảo Đại Nhi ngồi ở bên cạnh bà, liếc mắt nhìn Cổ
Thiên Hồn, thản nhiên nói: “Mẫu hậu dùng cách này truyền đòi Cổ tiên
sinh vào cung, thông minh như Đại Nhi cũng đã đoán được mà.”

“Vâng.” Đại Nhi gật đầu. “Ấn ký sau tai của Bách Phi Thần ta thấy được.”

“Chính là ấn ký ấy.” Trong mắt Thái hậu lộ ra thương yêu, lúc nói tới
chỗ này giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi, giọng nói rất mềm
nhẹ.

“Lúc ấy Mẫu hậu thỉnh thoảng nhìn thấy cũng không có chú ý bao nhiêu,
còn tưởng rằng tự hắn xoa đấy, nhưng một ngày hai ngày thì không kỳ
quái, một tháng hai tháng đã không bình thường, nhi tử của ta, ta tự
mình biết, trên người hắn có ấn ký gì, mẫu hậu đều không cần nghĩ cũng
có thể nói ra. Cảm thấy kỳ quái nên tự mình tra y thuật, trong quyển
cung đình Bí Lục có giới thiệu liên quan. Đây là phi hoa tiêu diệt. . . . . .”

Thái hậu nói đến đây, tay cầm chăn không ngừng nắm chặt, cơ

hồ đã dùng hết hơi sức lực toàn thân.

“1364 năm trước, hoàng triều nổi danh Thiên Thành Đại Đế bị trúng phi
hoa tiêu diệt, tại thời đại đó y học cường thịnh nhất, tất cả đại phu
hao hết tâm huyết cũng không thể bảo vệ tánh mạng của hắn. Hôm nay sau
tai Thần nhi sắp trở thành chất độc, đến lúc đó thật sự là thuốc và kim
châm cũng không thể cứu….”

“Mẫu hậu, phi hoa tiêu diệt cũng không phải là không giải được.” Đại Nhi nói ngay.

“Mẫu hậu cũng không tin Thần nhi cứ như vậy….. Cổ tiên sinh……”
Giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trong ánh mắt Thái
hậu thoáng hiện lên một chút ánh sáng.

Mười năm trước, lúc Bách Thành Phú ra đi, bà không oán, không lo. Chỉ vì người đời cũng sẽ đi tới một bước kia.

Hôm nay, Bách Phi Thần còn chưa đi, lòng của bà cũng không vững vàng như thế nữa.

“A…. cái đó, ta….” Cổ Thiên Hồn buồn bực, hắn hiểu y thuật cái sợi
lông a. Biệt khuất nhất chính là Đại Nhi, lại còn là một thần y, nhưng
hắn không biết nên làm sao giải thích với Thái hậu. Đây tuyệt đối là vấn đề có thể hành hạ chết Cổ Thiên Hồn.

“Mẫu hậu, ta nói có thể chữa trị là có thể chữa trị, ngài hỏi hắn tương
đương với không có hỏi.” Là không có hỏi a, nếu thật sự hắn là thần y
thì đã sớm đắc ý quên mình là ai rồi, làm sao còn có thể ấp úng như vậy.

Sư phụ của nàng chỉ tốt ở bốn chữ: ‘Thiên chân vô tà’.

Đại Nhi nói cũng đúng, mặc dù Cổ Thiên Hồn có kí ức của Y tiên, nhưng bây giờ đơn giản là lý luận suông, không có thực dụng.

“Đại Nhi nói đúng lắm, Thái hậu, vẫn là ngài nên nghe Đại Nhi nói đi.”
Cổ Thiên Hồn không ngừng gật đầu liên tục, cảm kích nhìn Đại Nhi như cứu tinh.

“Chuyện này….” Thái hậu bị bọn họ làm cho không hiểu ra sao. Hai người bọn họ chẳng chút liên quan nhau, rốt cuộc làm sao biết được a.

“Mẫu hậu, thật ra, Cổ Thiên Hồn là sư phụ của ta. Nhưng kể từ sau đêm
tân hôn của ta, thì hắn không còn biết y thuật nữa, hiện tại có thể nói
rằng Bách vương triều, thậm chí cả tam quốc, ta là người có y thuật lợi
hại nhất rồi. Nguyên nhân trong này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. Ngài, hiểu chứ?”

Nói rõ là …….

Cổ Thiên Hồn thật muốn khâu miệng của Đại Nhi. Mặc dù hắn thiên chân vô
tà nhưng không ngốc a, Đại Nhi giải thích như vậy thì chỉ có thiên tài
mới có thể nghe hiểu đấy. Cổ Thiên Hồn buồn bực, lúc Thái hậu nhìn về
phía hắn chỉ đành phải lúng túng gật đầu.

“Đại Nhi a, ngươi không nói sớm, làm hại ta giả bộ bệnh, còn giả bộ thời gian dài như vậy. Eo của ta cũng sắp gãy rồi, người nhìn xem trên mặt
ta già đi ít nhất mười tuổi. Về sau ngươi nói ta làm sao gặp người a.”

Thái hậu phản ứng như vậy……….

Quá không bình thường rồi……….

Cổ Thiên Hồn sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.

Điều này cũng có thể nghe rõ ràng…

“Mẫu hậu, ta làm sao biết ngài tìm Cổ Thiên Hồn rốt cuộc muốn làm gì,
lúc ta phát hiện ấn ký sau tai Bách Phi Thần, ngài đã giả bộ thật lâu,
sư phụ ta cũng đã chạy tới Kinh thành rồi. Trước đó ngài không nói cho
ta biết chuyện gì.” Đại Nhi im lặng, còn tưởng rằng Cổ Thiên Hồn có
chuyện quan trọng gì đó.

“Bất quá nghĩ lại, chuyện này cũng có thể nói liên quan Hinh Tuyết, tại
sao những người đó không muốn để cho sư phụ ta vào cung. Chắc là sợ sư
phụ phát hiện Bách Phi Thần trúng độc.”

“Ừm, đúng vậy. 88% là Hinh Tuyết hạ độc kia. Cái loại độc dược mạn tính
hạ cũng rất phiền toái, cũng chỉ có Hinh Tuyết mới có thể làm chuyện
này.” Thái hậu gật đầu, hoàn toàn thay đổi dáng vẻ bệnh hoạn trở thành
một thần thám.

“Vâng, nhưng ta vẫn kỳ quái, sư phụ ta trên đường tới đây bọn họ cũng
không làm gì? Tại sao muốn chờ đến trong cung mới ra tay. Hơn nữa còn
không tiếc bại lộ con cờ trọng yếu Tương phi như vậy.” Sau đó hai người
giống như rất ăn ý, vẻ mặt cổ quái cùng nhau nhìn về phía Cổ Thiên Hồn.

“Chuyện này…. Chuyện này…. Thật ra dọc đường đi ta có gặp phải sát
thủ….” Thật sự có a, sau khi chia tay với Bách Tử Tà thì gặp được
ngay.

Vẻ mặt của Đại Nhi và Thái hậu không tin nhìn Cổ Thiên Hồn, ý kia rõ
ràng nói, chỉ bằng ngươi có thể còn sống đi tới Kinh thành sao?

Ánh mắt rõ ràng như thế khiến cho Cổ Thiên Hồn cảm thấy xấu hổ, Đại Nhi
nhìn hắn như vậy còn chưa tính, tại sao mới vừa tiếp xúc, dáng vẻ của
Thái hậu cũng như vậy? Chẳng lẽ bộ dáng của ta dễ bị khi dễ sao?

“Khụ khụ, thật ra . . . Có một người đi cùng ta đến kinh thành. Hắn bị
bệnh không tiện nói nhưng võ công cực cao. Muốn ta chữa bệnh cho hắn. Ta cũng đồng ý với hắn, chờ đến kinh thành tìm được Đại Nhi thì chữa trị
cho hắn. Cho nên. . . . . .”

“Phốc ha ha ha. . . . . .” Thấy bộ dáng thiên chân vô tà của Cổ Thiên
Hồn giải thích rốt cuộc Thái hậu vẫn không nhịn được bật cười lớn.”Đại
Nhi a. . . Ha ha ha. . . . . . Sư phụ ngươi, sư phụ ngươi. . . Thật đáng yêu. . . Ha ha ha.”

“Mẫu hậu, chú ý hình tượng một chút.” Đại Nhi buồn bực không thôi, sư
phụ như thế này sau này phải nhọc lòng rồi, cố tình hoàn sinh lại đẹp
như vậy, giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân a. Cộng thêm tính tình thiếu não, Đại
Nhi nghĩ tới liền nhức đầu. Chỉ là nhìn bộ dáng sư phụ lúc nói tới người kia thì vẻ mặt rất cổ quái, chẳng lẽ. . . . . .

A, phải nhanh tìm người gả đi thôi. Võ công cao cường không còn gì tốt
hơn, người như vậy dường như đầu óc cũng tốt. Thật là lựa chọn tuyệt hảo a.

Nếu Cổ Thiên Hồn biết trong lòng Đại Nhi tính toán bán đứng hắn thế nào, nhất định sẽ ai oán nhìn chằm chằm Đại Nhi cho đến khi nàng thay đổi
chủ ý. Chẳng qua nếu như người kia là Bách Tử Tà thì lại là chuyện khác, ừm, ừm. . . . . .

“Ừm ừm, đúng rồi Đại Nhi, ngươi mới vừa nói Tương phi thế nào?” Tương phi vẫn rất an tĩnh a, sao lại là quân cờ của Hinh Tuyết?

“Chuyện của Lan phi trên quốc yến mẫu hậu cũng nghe nói chứ, nàng trúng
Khống Tâm cổ bí truyền của Hoàng thất Nam Việt mới có thể như vậy, hôm
nay Tương phi cũng thế.” Sắc mặt Đại Nhi có chút không thiện, Tương phi
là người nàng xem là bằng hữu duy nhất trong cung.

Lãm Nguyệt là bạn xấu, không tính đến.

“Khống Tâm cổ? Tại sao có quan hệ đến Nam Việt? Chẳng lẽ là gian tế Nam
Việt?” Thái hậu nhăn mày, bà cũng không có nghĩ chuyện này lại quan hệ
lớn như vậy. Nếu như có dính dấp đến đất nước hắn, như vậy không chỉ là
chuyện lo lắng trong nước, còn phải đề phòng Nam Việt ngấp nghé gây rối.

“Hẳn là Hoàng thất Nam Việt tỏ ý, nếu không Bách Phi Thần cũng không
trúng phi hoa tiêu diệt rồi. Chuyện này trước mắt còn chưa liên lụy đến
nước khác. Bất quá không thể để phức tạp, hay là phải nhanh chóng giải
quyết.”

Sớm kết thúc, bà cũng có thể sớm giải thoát.

“Sở dĩ trước đó không có vạch trần, thứ nhất là muốn nhờ vào đó làm cho
Lan Thụy trung thành với Hoàng thất, thứ hai không có người khống chế
Khống Tâm cổ ở đây, nếu như người thi cổ dời đi Khống Tâm cổ, vạch trần
chỉ bứt dây động rừng. Hôm nay sư phụ đã tới thì chuyện đã khác. Đối với Cổ Thuật. Sư phụ ta chính là thuỷ tổ.”

“Vậy thì làm phiền Cổ tiên sinh rồi.” Thái hậu nghiêm mặt nói.

“Tại hạ sẽ cố gắng hết sức.” Cổ Thiên Hồn cũng biết tính chất nghiêm
trọng của chuyện này, Thái hậu chịu để cho mình biết bí sự hoàng cung,
tự nhiên đối với mình 200% tin tưởng, tại sao mình không hết sức.

“Hiện tại việc cấp bách phải độc giải cho Bách Phi Thần.” Vẫn không thể
bị phát giác, bọn họ lầm tưởng sư phụ y thuật siêu quần, không còn gì
tốt hơn, như vậy lúc mình giải độc cho Bách Phi Thần cũng dễ dàng hơn,
lại không để cho bọn họ nghi ngờ.

“Như thế, nếu bọn họ kiêng kỵ Cổ tiên sinh và Thần nhi gặp nhau, chúng
ta sẽ làm như bọn họ suy tính, tất cả chuyện tiếp theo phải dựa vào Đại
Nhi rồi.” Nói Thái hậu là một lão hồ li mà các ngươi còn không tin.

“Ừm. Sư phụ, ngươi đi ra ngoài gọi Bách Phi Thần vào. Nên nói như thế
nào ngươi đã biết.” Đại Nhi gật đầu, chuyện này Bách Phi Thần cũng nên
biết.

“Tốt. Làm sao thì làm, ta phối hợp là được.” Cổ Thiên Hồn thận trọng gật đầu, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, lúc nảy hắn nghĩ tới Bách Tử
Tà, tại sao không cách nào nhớ nổi bộ dáng của hắn, chỉ có cặp mắt kia
thỉnh thoảng hài hước, thỉnh thoảng ưu sầu thỉnh thoảng lạnh lùng lại rõ ràng như thế. Hắn có quan hệ đến chuyện này à. . . . . .

Có nên để cho Đại Nhi đi gặp hắn hay không. . . . . .

Lúc lấy lại tinh thần, mình đã đứng ở trước mắt Bách Phi Thần.

“Cổ tiên sinh, như thế nào?” Bách Phi Thần chưa bao giờ cố ý giả bộ hiếu tâm, nhìn thấy sắc mặt Cổ Thiên Hồn không tốt đi

ra, lập tức hỏi ngay.

“Thái hậu mời hoàng thượng đi vào.” Cổ Thiên Hồn chỉ nói một câu như vậy làm cho người ta hết sức mơ hồ. Liền yên lặng không nói. Tự mình suy
nghĩ chuyện gi.

Hiện tại muốn gặp Hoàng Thượng thì hết cách xoay chuyển? Hay là?

Cửu tử Nhất Sinh.

Chờ đến khi Bách Phi Thần bước ra nội thất đã là giờ thân vẻ mặt nặng
nề, bộ dáng mệt nhọc giống như trong nháy mắt tiều tụy rất nhiều, chỉ bỏ lại một câu “xin tiên sinh hết sức”. trầm tự sẽ toàn lực tương trợ liền vội vã trở về Lộ Hoa Điện của mình. Hinh Tuyết và Triển Phong Hoa vô
cùng khó hiểu, nhưng nhìn dáng dấp không phải chuyện tốt.

Ngày đó, Cổ Thiên Hồn được an bài đến nơi ở của Bách Luyến U, chỉ vì nơi đó cách tẩm cung Thái hậu rất gần. ngày thứ hai liền bắt đầu bắt tay
vào chuẩn bệnh cho Thái hậu.

Kể từ hôm đó, tẩm cung Thái hậu bắt đầu giới nghiêm, ngoại trừ Cổ Thiên
Hồn, Đại Nhi, Bách Phi Thần ba người, những người khác không cho tiến
vào. Bao vây trong ba tầng, ngoài ba tầng, nếu nói một con ruồi cũng
không thể nào bay lọt vào được cũng không có chút nào quá đáng.

Khiến cho Hinh Tuyết yên tâm là trên căn bản Bách Phi Thần và Cổ Thiên
Hồn cũng không cách nào chạm mặt, mỗi lần Bách Phi Thần đến đều là lúc
Cổ Thiên Hồn làm thuốc cho thái hậu dùng xong, hai người chỉ gặp thoáng
qua, tối đa nói một vài lời khách sáo.

Đại Nhi vì chăm sóc cho thái hậu ở Phượng Lãm Cung, không bước ra cửa
nữa bước. trong Phượng Lãm Cung từ đầu tới cuối cũng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, đến cả mười ngày mùi thuốc thật lâu không tiêu tan.

Thúc Tuyết Các.

“Mấy ngày trước ngươi đi đâu?” Hinh Tuyết đứng trước cửa sổ nhàn rỗi xem mặt trời mọc, xem ra tâm tình không tệ.

“Thế nào? Tuyết co nương nhớ ta sao?” Nộ Vân vẫn bộ dáng phong lưu cười rất tự kỉ.

“Không phải nói giải quyết Cổ Thiên Hồn ở ngoài cung sao? Tại sao hắn
vẫn vào cung.” Hinh Tuyết cau mày, nàng ghét nhất chính là người dịu
dàng như thế. ở trong mắt của nàng, ngoại trừ Môn chủ, những người khác
không xứng đáng để nói chuyện với nàng.

“Ha ha, giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân cứ chết như vậy há không đáng tiếc sao? Ta là người thương hoa tiếc ngọc đấy.” Nộ Vân cười, nụ cười cũng không
hằn trong đáy mắt.

“Môn chủ ở đâu, xem ngươi làm thế nào để giao phó! Nhưng quên đi, phi
hoa tiêu diệt thất truyền đã lâu, tuy hắn là một đôi Y tiên nhưng cũng
không nhìn ra được, hôm nay không phải ví dụ rất tốt, ngược lại, cho dù
đã nhìn ra, chất độc không thể giải còn có thể tạo nên song gió gì.”
Hinh Tuyết chê cười, ở trong mắt nàng, không có tình nghĩa gì đáng nói,
có chăng chỉ là nhìn người khác bị mình đùa giỡn bóp méo ở trong tay.
Xem ra trong lòng rất biến thái.

“Không nhọc Tuyết cô nương quan tâm.”

Ta muốn giết thì cái mạng nhỏ của Cổ Thiên Hồn thật khó bảo toàn, xem ra giấc mộng lớn của ngươi vĩnh viễn không thực hiện được rồi. Bị hủy ở
trong tay giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân, cũng không xem như không oan uổng
cho ngươi. Đúng là không biết người biết ta.

“Tuyết cô nương nên cẩn thận một chút, hoàng hậu nương nương cũng không
phải là dễ đối phó như vậy. còn nữa, Túc Phượng Cúc mà ngươi đưa bị Bách Phi Thần ném cho Hoàng Hậu nương nương, dường như hắn đối với ngươi
ngày càng không có hứng thú đấy.” Nộ Vân xoay người, một tay xòe cây
quạt châp chờn, vạt áo bay bay.

“Ta sẽ đưa thêm một bụi.” mặc dù Hinh Tuyết tự đại, nhưng cũng biết đúng mực, biết rõ tuyệt đối không thể sai sót, nên làm phải làm, về phần có
cần làm hay không, phải xe, Lâm Đại Nhi có đáng như mong đợi hay không.

“Như thế rất tốt. đây là Nhiếu Hồn Ngọc, ta nghĩ ngươi biết nên làm thế
nào.” Nộ Vân ném ra một khối ngọc bội màu tím. “Lần này thất bại nữa, ta nghĩ không cần Môn chủ nói, Tuyết cô nương cũng không cần gặp lại môn
chủ nữa.” Bỏ xuống một câu nói liền ẩn thân đi khỏi. một câu cuối cùng
có ý vị châm chọc Hinh Tuyết nghe rất rõ ràng.

“Nhiếu Hồn Ngọc …. A, Lâm Đại Nhi, nếu giữa ngươi và Tương Phi, ngươi sẽ chọn ai?” Hinh Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, thu Nhiếu Hồn Ngọc vào bên
hông.

“Người đâu.”

“Tiểu thư.” Một cung nữ lẳng lặng chờ Hinh Tuyết phân phó.

Bên cạnh Hinh Tuyết không có người tin tưởng, nàng cũng không cần, cho dù là người do nàng từ Vinh vương phủ mang ra ngoài.

“Bệnh trạng của thái hậu như thế nào?”

“Hồi tiểu thư, hôm nay thủ vệ đã rút lui, nghe ní là không có gì đáng ngại.”

“Hoàng thượng đau.”

“Gần đay hoàng thượng đích thân chăm sóc thái hậu rất mệt mỏi, Cổ tiên
sinh căn dặn phải nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại lúc này hẳn là ở Lộ Hoa
Điện.”

Mang Túc Phượng Cúc ta nuôi hàng ngày, đi Lộ Hoa Điện.”

“Vâng.”

Chương 051: Độc cũng không phải là không giải được (4)

Trải qua mười ngày sống cuộc sống của tiểu thư khuê các thật là sống không bằng chết, rốt cuộc Đại Nhi đã sống lại.

Vừa lòng nằm ở trên ghế dựa trong biển hoa của mình, thần thái vô cùng thoải mái.

“Sư phụ, ngươi nói Nhị Sư Huynh và Tam Sư Huynh sẽ chạy trốn ở nơi nào?
Thiếu chút nữa ta phải chiêu cáo thiên hạ, hai người chết tiệt bọn họ
không có lương tâm cũng không biết tới tìm ta.” Đại Nhi thưởng thức trà
hoa đào của mình cất trong kho, vô cùng khó chịu nói.

Trước kia phong cảnh biển hoa như tranh vẽ, nhân lực cường hãn cũng
không bù đắp được năm tháng biến đổi. Hôm nay hoa lá tàn lụi khắp nơi,
hương thơm trong đất bùn lại rất làm cho người suy nghĩ.

Trận mưa lớn đêm qua chính là Đại Tự đưa tiễn cả vườn hoa đào này đoạn đường cuối cùng rồi.

Nhìn một cuộc hoa nở hoa tàn, sang năm vẫn thế.

Nhân sinh là gì ? Chỉ có tới mà không có lui.

“Lão Nhị và Lão Tam nên tới rồi, ngươi đợi ở trong thâm cung đại viện
này, bọn họ muốn tìm ngươi cũng không vào được a.” Cổ Thiên Hồn lập tức
nói ra nguyên nhân.

Đoán chừng là đoán mò.

“Sư phụ, ngươi cũng đừng quên, trên thế gian này nơi có thể ngăn cản bọn họ lại dường như không có. Trừ phi tuyệt thế trận pháp của ngươi. Nhị
Sư Huynh một thân khinh công, đi đến không dấu vết. Tam Sư Huynh trong
đêm tối càng ít có địch thủ, trừ phi bọn họ không muốn đến, cho nên
không có nơi không vào được.” Đại Nhi khinh bỉ liếc mắt nhìn sư phụ của
nàng, vô cùng kiêu ngạo nói. Đúng vậy a, người ưu tú như vậy là sư huynh của ta, nói ra rất có mặt mũi a. Mặc dù thuần túy là gặp vận may.

“Ừm, có thể.” Cổ Thiên Hồn suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc gật đầu một cái.

“Đúng rồi sư phụ, lúc ngươi tới có gặp qua hắn hay chưa.” Từ trong tay
áo Đại Nhi lấy ra một bộ. . . ừm, một bức họa. Không thấy rõ vẽ người
hay quỷ. . . . . .

“Bách, Luyến, U, ?” Cổ Thiên Hồn nhìn hồi lâu, gian nan nói.

“Ừm, ta nói là nhìn ra nha, nói như vậy sư phụ ngươi đã gặp?” Đại Nhi
cười vẻ mặt hài lòng, tài vẽ tranh của mình cũng không tệ lắm.

“. . . . . .” Khuôn mặt Cổ Thiên Hồn đầy vạch đen, cuối cùng vẻ mặt vô
tội nhìn Đại Nhi nói: “Tiểu Tứ, ta mới vừa nhìn lâu như vậy là nhận thức ba chữ này.” Nói xong chỉ vào bên cạnh cái gọi là bức họa có ba chữ
viết bằng bút lông chữ như chó càu.

“Sư phụ. . . . . .” Vẻ mặt Đại Nhi ai oán, tại sao có thể nói như thế,
không thể không đả kích người ta sao chứ. Mặc dù người ta được xưng cầm
kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, nhưng trong đó được thổi phồng rất
nhiều ngài cũng không phải là không biết.

“Nhưng trên đường tới đây ta thật sự không có gặp người. . . . . . Ừm.
Là như thế đấy.” Ngoại trừ Bách Tử Tà, hắn chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai, thật như vậy.

“Không có gặp người. . . . . .” Đại Nhi như có điều suy nghĩ nhìn chằm
chằm Cổ Thiên Hồn một lúc lâu, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Sư phụ,
ngươi xác định không phải ngươi bị người khiêng tới chứ?”

“. . . . . .” Cổ Thiên Hồn buồn bực, Tiểu Tứ, ngươi không tin tưởng sư phụ của ngươi.

“Tiểu Tứ, lúc nào thì theo sư phụ đi trả nhân tình cho người.” Cổ Thiên
Hồn rất lo lắng đến quá mức. Mặc dù đã giãy giụa, nhưng vẫn không bỏ
được hắn.

“Ừm, ngày mai đi đi. Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt.” Thiếu nợ người khác luôn không thoải mái, sớm chữa khỏi sớm.

“Nhưng sư phụ, ngươi thật sự không có gặp người này?” Đại Nhi vẫn kiên nhẫn.”Hắn là Đại Sư Huynh, chính là tới tìm ngươi a.”

“Khẳng định Tiểu Nhất đã đi nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, hắn rất
phong lưu, ngươi cũng không phải không biết.” Lúc này, Cổ Thiên Hồn
ngược lại không có phản ứng quá lớn. Nên nói hắn chậm lụt hay là trấn
định đây.

“Sư phụ nói cũng có lý.” Không phải lúc trộm hương bị người hãm hại chứ, dường như có thể có khả năng.

“Ừm, rất có đạo lý. . . . . . What??, ngươi nói Tiểu Nhất?”

“. . . . . . Xem như ta chưa nói.” Đại Nhi nâng trán, vô cùng im lặng.

“Nương nương.”

“Ừm, để xuống đi.” Đại Nhi gật đầu, ý bảo Dao Kỳ đem một đống lớn sách đều đặt ở trên bàn đá.

“Đây là cái gì?” Tiểu Tứ nhà hắn dường như không phải là người thích học tập a.

“Bí sự cung đình của Thái Thượng Hoàng, sử ký, dã ký ….” Đại Nhi thuận tay cầm lên một quyển liền bắt đầu cẩn thận xem.

“Đúng rồi, Dao Dao, đi tìm tất cả tài liệu liên quan đến cuộc đời của
Thân Vương, dã ký cũng phải lấy, không nên bỏ qua cái nào.”

“Vâng”

“Ngươi nghi ngờ Thân Vương?” Cổ Thiên Hồn cũng cầm một quyển tùy ý nhìn.

“Không tính là nghi ngờ, chỉ là hiếu kỳ.” Lật từng trang nhìn, tốc độ
nhanh đến nổi khiến cho Cổ Thiên Hồn cho rằng nàng chỉ xem mỗi tờ đầu và tờ cuối.

“Hinh Tuyết là nghĩa nữ của hắn, nếu hắn làm gì không phải là nhóm lửa
tự thiêu sao.” Nàng có nên nói sư phụ của nàng là người tài nhưng vẻ
ngoài đần độn không?

“Chính vì các ngươi nghĩ như vậy, ta mới hiếu kỳ.” Cũng không ngẩng đầu
lên, vừa lật xem vừa trả lời, vừa tự hỏi vừa tiêu hóa. Vô cùng chuyên
tâm. Dĩ nhiên còn chú ý động tĩnh chung quanh.

“Không hổ là một đời Quỷ Tài a.” Cổ Thiên Hồn nói thầm nho nhỏ.

“Sư phụ, ngươi không tồi a, là thiên tài thôi miên một nước.” Cho dù
người có năng lực chống cự mạnh hơn nữa gặp phải hắn cũng chỉ có thể
ngoan ngoãn nghe lời mặc cho hắn định đoạt.

“Tiểu Tứ nhà ta rất thông minh.” Ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, cũng có thể biết hắn là ai, thật đúng là ngoài ý muốn của hắn đấy. Hắn biết
mấy người bọn họ không khác gì mình, nguyên nhân do mạng lưới liên lạc.
Mấy người bọn họ làm thế nào để biết hắn, hắn đã nghĩ không ra, dù sao
thân phận của hắn đối với một số ít người trong nước được biết, người ở
ngoài đều là bí mật.

“Có sư phụ thông minh làm sao có đồ đệ ngu ngốc.” Ý nói mấy vị sư huynh bọn họ cũng đều biết. Ngài cũng không cần buồn bực.

“Chỉ là sư phụ vẫn thật sự không nghĩ tới Tiểu Tam ít nói như vậy lại
làm sát thủ.” Xem ra hắn thật đúng là phải nghe ngóng thật rõ.

“Ừm, tính tình của Tam Sư Huynh rất thích hợp làm sát thủ, ít nói, trầm
mặc, tỉnh táo. Nhưng tại sao Nhị Sư Huynh thích đánh cuộc, chẳng lẽ gia
tài nghìn tỷ nhà hắn đều do hắn đánh cuộc mà có?” Loại biện pháp tán gẫu này làm cho hai người bọn họ đều có một loại cảm giác quay trở về, làm
cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Trước khi hắn ra đời nhà hắn đã như thế.” Cổ Thiên Hồn giải thích.

“Cho nên ta nói nhất định phụ thân của hắn cũng là bá chủ một phương
giới đánh cuộc.” Đại Nhi giống như rất nắm rõ nguồn gốc tiền tài nhà Nhị Sư Huynh của nàng.

“. . . . . .” Cổ Thiên Hồn im lặng, tại sao phải rối rắm chuyện này?

“Đại Sư Huynh tương đối đáng tin, là nhân vật phong vân trong quân giới
a, nhưng ta không biết tại sao tất cả nữ nhân trong quân giới đều từ
chối.” Đại Nhi luôn quan tâm chuyện bát quái như vậy.

“Hắn đáng tin sao? Tại sao ta cảm thấy vẫn vi sư tương đối đáng tin hơn.”

“Sư phụ, ngươi đáng tin sao?” Chỉ dựa vào tính tình của ngươi đã không
đáng tin rồi, chớ nói chi là cộng thêm nghề nghiệp của ngươi nữa. Rốt
cuộc ngươi làm thế nào sống lâu như vậy?

“Đáng tin”Thiên Nhai Túc Quán

“Thái hậu đã khỏi bệnh rồi.” Bộ dáng Nộ Vân vẫn cười đùa, không chút nào để ý đến nét mặt rét lạnh của Bách Tử Tà.

Bách Tử Tà nâng lên ly trà, trên mặt không lộ ra vẻ xúc động. Nước trà ấm áp vừa uống vào bụng, trong lòng có chút ấm áp.

“Ngày mai Cổ Thiên Hồn sẽ xuất cung rồi.”

Thấy lông mày xinh đẹp của Bách Tử Tà không nhịn được rũ xuống, lúc này
mới tiếp tục nói: “Hắn sẽ đến thiên nhai túc quán. Ngươi muốn lưu hắn
lại hay giết hắn ?”

“Hắn sẽ không tới.” Bách Tử Tà vẫn rũ mày, nhưng tay ngón áp út bên trái rũ xuống vô ý run run một cái.

“Hắn sẽ tới, tới phải lưu lại. Mặc kệ là người, hoặc là thi thể.” Hắn sẽ giết Cổ Thiên Hồn, không thể để cho trong lòng Bách Tử Tà có nhớ
thương, nếu có nhớ thương, lòng báo thù sớm muộn sẽ bị phai nhạt, cho dù đó không phải là kẻ thù không đội trời chung.

Nộ Vân nói không sai, Cổ Thiên Hồn đã tới, cũng chỉ mang theo Đại Nhi cùng đi.

Bên trong Thiên Nhai Túc Quán, Đại Nhi toàn thân áo trắng như tuyết, mấy tháng này đã mất đi vẻ ngượng ngùng, trên khuôn mặt có vài phần quyến
rũ làm cho người ta thương yêu. Sợi tơ màu xanh ngọc xen kẽ màu hồng đơn giản giắt lên trên trán, tóc mai lả tả hai bên má, phần tóc còn lại
vòng ở sau ót được cố định bằng một cây trâm cài tóc màu xanh ngọc. Sau
lưng buộc chùm tóc màu đen mềm mại dán vào y phục, cứ đứng lẳng lặng như vậy, bộ dáng giống như thần tiên.

Phía sau là một nam tử toàn thân áo đen như mực, vóc người cao gầy trùm mũ.

Trong hành lang tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hình ảnh quỷ dị này, đoán không ra là có ý gì.

“Cô nương, ngươi ‘lại’ tới.” Lão bản Liễu Phàm lại nói từng chữ. Nhưng
dường như hắn nói mỗi một chữ cũng có chút cắn răng nghiến lợi.

“Ừm, ta ‘lại’ tới chăm sóc công việc làm ăn của Liễu lão bản.” Đại Nhi
cười rất nhu thuận làm cho từng người ở đây hai mặt nhìn nhau. Ở một bên lau bàn, tiểu nhị dùng khăn lau liều mạng lau cái bàn, giống như cái
bàn kia là kẻ thù giết cha của hắn.

Liễu Phàm im lặng. Tại sao có thể có nữ tử cực phẩm như thế này. Hiện
tại hắn là kẻ câm điếc ăn hoàng liên a. Nếu bây giờ làm rõ chuyện lần đó nàng ăn cơm chùa thì mình sẽ bị mất hết mặt mũi, điều này cũng còn chưa tính, nếu nàng chết sống không nhận, trong tay mình cũng không có bằng
chứng gì. . . . . .

“Thế nào? Liễu lão bản không hoan nghênh?” Đại Nhi muốn bức người đến đường cùng a.

“Sao dám, sao dám. Cô nương, mời.” Đời này của Liễu Phàm cũng chưa từng bị biệt khuất như vậy.

Một bên, tiểu nhị nhìn thấy Liễu Phàm như thế, tâm tình thật tốt, chỉ
thiếu điều không có ca hát hoan hô. Tên khốn Liễu Phàm kia, sớm nên sửa
trị hắn như vậy. Dĩ nhiên, họa trời giáng cũng không phải là không có,
ví dụ như hiện tại.

“Tiểu An, chăm sóc vị cô nương này một chút, nếu sai lầm. . . . . .” Câu sau không có nói ra, nhưng mà ánh mắt giết người như vậy lại thật sự có ý vị uy hiếp.

Mẹ nó! Tại sao Tiểu gia mệnh khổ như vậy.

Bất đắc dĩ đi tới, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đại Nhi, hắn cảm thấy tối hôm nay nhất định hắn sẽ gặp cơn ác mộng. Tuyệt đối!

“Tiểu Tứ, đừng làm rộn.” Cổ Thiên Hồn lên tiếng. Hắn nhìn thấy phản ứng
Liễu Phàm, thật sự không hiểu tại sao Liễu Phàm nhìn thấy Đại Nhi lại
phản ứng như vậy?

Chẳng lẽ bị Đại Nhi đã tàn phá?

Nhất định là vậy rồi. . . . . .

“Chúng ta tới tìm người, gian phòng của Bách Tử Tà.”

Cổ Thiên Hồn? Đúng rồi. Mới vừa lo chú ý đến vị cô nương này, thật sự
như Nộ Vân nói hắn sẽ tới? Nhưng Môn chủ căn dặn. . . . . .

“Vị khách nhân kia ba ngày trước đã đi rồi.” Đối với Môn chủ, hắn vẫn
rất e ngại, không vì cái gì khác, chỉ vì buổi tối đó Môn chủ uy hiếp
hắn. Hắn tin tưởng Môn chủ nói được là làm được, hắn đang suy nghĩ, nếu
An Ngôn làm quản gia sẽ chỉnh mình như thế nào. Cho nên hắn lựa chọn rất sáng suốt tuân theo lời của Môn chủ. Cho dù thế nào cũng phải thi hành
đến cùng!

“Nói như vậy gian phòng ở giữa hiện tại trống không?” Đại Nhi chợt đặt câu hỏi.

“Ừm. . . Đúng vậy.” Liễu Phàm không hiểu nàng hỏi là có ý gì.

“Đã như vậy, chúng ta muốn gian phòng kia.” Lúc này Cổ Thiên Hồn ngược lại không giả bộ ngớ ngẩn.

“Chuyện này. . . . . .”

“Lão bản, có tiền không kiếm cũng không phải là chuyện mà người làm ăn nên làm nha.” Đại Nhi nói một câu hai nghĩa

Nhưng tiền của ngươi ở đâu dễ kiếm như vậy . . . . . . Liễu Phàm thầm
chỉ trích trong lòng. Ngón tay của Đại Nhi bóp vỡ một viên thuốc, có
thâm ý khác liếc mắt nhìn Liễu Phàm rồi đi theo Cổ Thiên Hồn vào nội
viện. Chỉ để lại hai người Liễu Phàm và tiểu nhị An Ngôn nhìn như sững
sờ tại chỗ, kì thực không thể động đậy.

“Sư phụ, dường như người ta không muốn gặp ngươi a.” Đại Nhi cảm thấy
bên trong nhất định là có gian tình. Đi theo sau lưng Cổ Thiên Hồn không ngừng lải nhải.

“Đúng vậy. . . . . .” Đối với hắn mà nói, hận không thể giết chết ta đi. Cổ Thiên Hồn bật cười, nhàn nhạt trả lời một câu.

“Tiểu Tà, có ở đó không, ta vào đây.” Giả vờ bình tĩnh như không có
chuyện gì xảy ra, vỗ cửa, một hồi lâu không thấy có tiếng đáp lại liền
đẩy cửa ra đi vào, cũng không có một bóng người.

“Sư phụ, người mới vừa đi.” Đại Nhi có thể ngửi được trong không khí một cỗ mùi thơm kỳ quái.

“Ừm.” Cổ Thiên Hồn có chút mất mát, hắn cứ như vậy không muốn nhìn thấy
mình? Ghét đến ngay cả bệnh của mình cũng không trông nom, không để ý
sao?

“Tiểu Tứ, ngươi trở về trước, ta ở tại nơi này chờ hắn trở về.” Cô luận
như thế nào Cổ Thiên Hồn không thể để mặc hắn, cho dù hắn muốn giết mình nhưng vẫn không nở bỏ. . . . . .

Thì ra, trong lúc vô tình hắn đã sớm xông vào trong lòng mình.

Thì ra, một lần kia chia lìa, chính là vĩnh viễn sao?

“Sư phụ. . . . . .” Dường như Đại Nhi cũng ý thức được chuyện gì, rất thương cảm mở miệng. “Sư phụ, ngươi yêu thích Tiểu Tà?”

“A. . . . . .” Cổ Thiên Hồn chưa từng nói lời này, cũng chưa từng nghĩ
tới hai chữ yêu thích, mặc dù đáy lòng có cảm giác, nhưng khi nghe được
Đại Nhi nói ra, có chút. . . . . . Ngượng ngùng.

“Sư phụ thẹn thùng sao, thích là thích nha, có gì ghê gớm đâu. Cũng
không phải người người oán trách không thể ở chung một chỗ.” Đại Nhi bật cười, sư phụ nàng luôn đáng yêu như thế.

“Nhưng ở triều đại này. . . Hẳn là sẽ bị người người oán trách thôi. . . . . .” Cổ Thiên Hồn lẩm bẩm nói. Chẳng lẽ vì nguyên nhân này Bách Tử Tà mới lẫn tránh hắn? Nhưng không đúng, người kia nói hắn chơi đủ rồi còn
giữ làm gì. . . . . .

“Éc. . . . . . Sư phụ, trước kia ta cũng chưa phát hiện ngươi yêu thích
hắn a.” Đại Nhi xấu hổ, mặc dù cảm thấy sư phụ của nàng giống như mỹ
nhân lấy làm kiêu ngạo cũng không tệ, nhưng chuyện ập lên đầu xác thật
bị thiên lôi đánh, ông trời cũng quá chìu tâm ý của Đại Nhi a.

“Ha ha.” Cổ Thiên Hồn cười gượng mấy tiếng, không biết nên nói gì.

“Sư phụ a, chuyện tình cảm, phải mở lòng, tâm ý của mình như thế nào,
thuận theo là được. Trừ nếu nói lời người đáng sợ giữa các ngươi cũng
không có gì trở ngại. Nếu như ngươi cảm thấy tim của hắn cũng như thế,
cho dù thiên lôi đánh cũng không thả. Mặc kệ hắn đối với ngươi như thế
nào. Nếu như thật sự có lý do gì đặc biệt không thể tỏ rõ, còn có đồ đệ
ta, chuyện gì có thể làm khó được đồ đệ của ngươi, tất cả chướng ngại
hạnh phúc ở trước mặt sư phụ đều không đáng nhắc tới, đồ đệ bảo đảm hộ
tống cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.