Phong thái, năm Thìn thứ 49, ngày 26, tháng 4, lấy danh nghĩa Hoàng đế Bách vương triều khai mở yến hội, chính thức kéo bức màn che.
Bên ngoài cửa cung đỗ các loại xe ngựa theo phẩm cấp, phu nhân, tiểu thư áo gấm châu ngọc đầy đầu, từng người vận trang phục lộng lẫy tham gia, theo dòng người cười nói tự nhiên đi về phía Tây Cống Các.
Trong Tây Cống Các đèn đuốc sáng rực, tiếng cười vang vang. Không như cung điện tráng lệ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới Tây Cống Các tất cả đều cho người ta một cảm giác thanh nhã, yên tĩnh, trang nghiêm, rất có tư vị thế gia thanh bạch. Giờ phút này ở đại điện trang nhã treo đèn lồng đỏ thẫm, thảm đỏ tươi trải giữa con đường từ chủ vị kéo dài ra cửa, cũng làm tăng thêm mấy phần ý vị vui mừng nhưng không có một chút cảm giác xa cách. Hai bên trái phải theo thứ tự đặt các bàn chế theo đúng cấp bậc.
Trong lúc đó các Đại thần trò chuyện với nhau thật vui, các công tử, thiếu gia cũng vui vẻ hòa thuận, những đại gia khuê tú đều đi theo bên cạnh mẫu thân của mình và bắt chuyện với các phu nhân để tạo mối quan hệ tốt, các cung phi tần cũng hiếm có cơ hội được cùng người nhà trò chuyện vui vẻ, giờ khắc này cả Tây Cống Các có vẻ rất ấm áp.
“Như thế nào?” Triển Phong Hoa mặc y phục lụa mỏng màu tím lắc lư đi đến bên cạnh Văn Nhân và Ngự Không, hỏi một câu khó hiểu.
“Không thế nào.” Sắc mặt Ngự Không vẫn không thay đổi cũng đáp lại một câu tương tự làm cho người ta không hiểu ra sao.
“Quá nóng lòng.” Hiếm thấy Văn Nhân chủ động nói một câu, làm cho Triển Phong Hoa và Ngự Không nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi lo lắng ăn không tiêu hay sợ bứt dây động rừng?” Triển Phong Hoa nhíu mày, biết rõ không có người nguyện ý nhiều lời nên thay hắn nói ra. Quyết định này của Hoàng thượng thật sự quá đột ngột, cho dù rửa sạch triều đình thì nhiều chức vị trong lúc nhất thời tìm người ở đâu tới bổ khuyết? Huống chi còn có Minh quốc công một tay nắm binh quyền.
“Hay là sợ có người nhân cơ hội phạm thượng làm loạn. Những chuyện này đều không thể tránh khỏi. Quả thật như Hồ ly dự đoán, hôm nay phải giải quyết dứt khoát cho tốt, qua một thời gian nữa chờ cho bọn họ chuẩn bị xong, trên triều đình càng náo loạn càng không dễ thu thập.” Ánh mắt Ngự Không sáng rỡ, tràn đầy vui vẻ, thật giống như đang tán gẫu việc nhà.
“Hắn cũng không phải là người không để ý đại cục.” Triển Phong Hoa giương đôi mắt hồ ly tùy ý quét qua những đại thần đang trò chuyện với nhau thật vui, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên nói: “Những người này, trừ khử sớm càng tốt.”
Triển Phong Hoa đang suy nghĩ đến một số chuyện, sau đó không khỏi cảm thấy Bách Phi Thần tuyệt đối là kẻ thấy sắc quên bạn. Trước kia hắn kín đáo nhắc nhở Bách Phi Thần phải cẩn thận với Hinh Tuyết, nhưng Bách Phi Thần không coi trọng. Khi Đại Nhi tới thì ngược lại, cái gì cũng không cần nói với hắn, thậm chí còn nghi ngờ. Đây không phải là thấy sắc quên bạn thì là cái gì? Trong đáy lòng hắn hi vọng Đại Nhi có thể coi trọng Bách Phi Thần, như vậy Bách Phi Thần sẽ bị Đại Nhi nghiền ép cả đời, đây là chuyện hắn thích xem nhất.
Cái gọi là bạn bè xấu, giống như Triển Phong Hoa vậy.
“Chúng ta chỉ cần phối hợp là được.” Ngự Không mỉm cười gật đầu.
“Ừm.” Văn Nhân chẳng nói đúng sai gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng không thay đổi chút nào.
Vẻ mặt của Văn Nhân và Cẩn không giống nhau, Cẩn thuộc về cái loại ai nhìn thấy cũng không thoải mái, mà Văn Nhân thì đối với người nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Cùng là soái ca nhưng một người làm cho người ta nhìn xong không nhịn được cảm thấy tà ác, lạnh lùng, giống như tất cả mọi người thiếu nợ hắn, mà người còn lại rất tuấn mỹ nhưng giống như băng sơn, việc không liên quan đến mình cứ vắt giò ngồi xem.
Đây chính là bản chất khác nhau a.
“Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Giọng nói Ngụy Trung Hiền kéo dài có lực xuyên thấu cả đại điện, âm thanh hỗn tạp trong đại điện nhất thời yên tĩnh lại.
Hai cây lộng vàng rực rỡ, một trái, một phải cùng xuất hiện trong đại điện, trăm người hành lễ chào hỏi, âm thanh nghiêm cẩn cao vút tận trời.
“Hôm nay là gia yến, mọi người tùy ý không cần giữ lễ.” Bách Phi Thần ngồi ở chủ vị vung tay lên, sảng lãng nói.
“Tạ Hoàng thượng.” Tất cả mọi người đứng dậy tạ ơn, vui vẻ đi tới vị trí của mình. Đại điện to lớn như vậy nhất thời tưng bừng náo nhiệt.
Hôm nay Đại Nhi mặc y phục tương đối trang nghiêm …..hơn ngày thường.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Dao Kỳ, mái tóc mây vén cao, cài một trâm phượng cửu vĩ bằng vàng, so với mũ phượng, Đại Nhi hài lòng hơn nhiều. Chiếc phượng bào dầy cộm nặng nề, Đại Nhi kháng cự không có kết quả, dưới tình huống bất đắc dĩ phải khoác lên người từng món một, các loại phối sức có thể giảm bớt nhưng vẫn làm cho Đại Nhi không được tự nhiên. Trên mặt trang điểm tinh xảo, mặc dù bản thân nàng nhìn cũng kinh diễm không ít nhưng chính quy củ phiền toái này khiến cho Đại Nhi tránh không kịp. Vì vậy phát thệ tuyệt đối không muốn tham gia yến hội như vậy nữa, sẽ làm chết người.
Liếc mắt nhìn thoáng qua Hinh Tuyết ở chỗ phi tần đầu dưới, tâm tình Đại Nhi thật tốt, trò hay hôm nay, ngươi phải xem thật kỹ một chút. Về phần ngươi muốn đạo diễn trò gì, ta cũng sẽ phối hợp thật tốt.
“Ngụy Trung Hiền.” Bách Phi Thần nhìn đầu dưới một mảnh vui vẻ hòa thuận, trên mặt cũng treo nụ cười.
“Dạ” Ngụy Trung Hiền hiểu ý lặng lẽ lui xuống, chỉ chốc lát sau, từng cung nữ mặc y phục màu xanh rực rỡ nối đuôi nhau len vào giữa các đại thần, phu nhân, thuần thục dâng thức ăn.
Triển Phong Hoa, Ngự Không và Văn Nhân bình tĩnh quan sát động tĩnh chung quanh, càng nhìn sắc mặt càng khó coi. Một số cung nữ dâng thức ăn trong tay làm chuyện mờ ám, bọn họ nhìn rất rõ ràng, không ngờ nhiều người như vậy cũng muốn thanh trừ toàn bộ, ngay cả ám vệ cũng dùng, xem ra thật sự hạ quyết tâm rồi.
“Lúc đại hôn của Ngọc công chúa, Trẫm tự mình chọn lựa vài Vũ Cơ, các vị ái khanh đều là người phong nhã thì phải thưởng thức một chút.” Bách Phi Thần nâng chén, vẻ mặt thể hiện ý chí của Đế Vương.
“Tạ Hoàng thượng.” Chúng đại thần và khách cao giọng tạ ơn, đáp lễ.
Âm nhạc trổi lên, bảy tám nữ tử mặc vũ y đỏ rực, vóc người uyển chuyển nối đuôi đi ra, trên thảm đỏ nhẹ nhàng múa hát. Trong đó có một nữ tử rất nổi bật, không tô phấn điểm son, ánh mắt linh động theo thân thể vũ động liếc mắt nhìn người trong đại điện, khi thấy một người nào đó trong đám người chuyện trò vui vẻ, trong đôi mắt toát ra hận ý lạnh thấu xương. Cái nhìn kia, ngay cả người nọ cũng cảm giác được, nhanh chóng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nữ tử, trong nháy mắt sắc mặt biến thành trắng bệch. Nét mặt nữ tử giản ra, nở nụ cười khát máu lạnh thấu xương.
“Vương đại nhân? Vương đại nhân?” Bên cạnh, Tống đại nhân đẩy Vương Thanh Phong đang sửng người, thấy hắn nhìn chằm chằm Vũ Cơ kia liền cười trêu: “Vương đại nhân coi trọng nàng sao? Chỉ là một Vũ Cơ thôi, thỉnh cầu Hoàng thượng là được.”
“Ha. . . Ha ha. . . . . . Tống đại nhân nói đùa.” Vương Thanh Phong hoàn hồn lo lắng, trả lời qua loa. Ánh mắt vẫn không rời khỏi. Mười năm rồi, chẳng lẽ nàng còn sống? Không đúng, cho dù còn sống cũng không thể còn trẻ như vậy, trận lửa lớn năm đó, nhà nàng hơn ba trăm người, không một người chạy thoát, có lẽ chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi?
Ngọc công chúa, người. . . . . . Bách vương triều ai mà không biết Ngọc công chúa còn tàn nhẫn hơn Hoàng thượng, nếu không phải Ngọc công chúa thân là nữ nhi, chỉ sợ ngai vị hoàng đế này thuộc về nàng.
Khi Tiên đế còn sống, con cháu không nhiều lắm, coi trọng nhất cũng là Ngọc công chúa. Là Trưởng công chúa Bách vương triều, không giống như Lãm Nguyệt công chúa nổi tiếng bên ngoài. Nhưng trải qua hai đời triều chính, cũng không có người nào không biết, không có người nào không hiểu, năm đó khi tiên đế băng hà, thân tỷ của Hoàng thượng tận sức ủng hộ Hoàng thượng.
Thế hệ Hoàng thất Bách vương triều hòa hài làm cho người ta không thể tin được.
Nghĩ đến đây, Vương Thanh Phong càng thêm lo lắng, chuyện mà Ngọc công chúa làm chưa bao giờ không có nguyên nhân, lần này chẳng lẽ muốn vạch trần chuyện xưa?
Bách Phi Thần đều nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Năm đó ngươi có thể không chớp mắt thiêu cháy hơn ba trăm người, hôm nay cấu kết với bang phái giang hồ muốn lật đổ giang sơn họ Bách ta, hai đời triều chính thì thế nào, kẻ bất trung chết không thương tiếc.
Tiếng đàn sáo quanh quẩn bên tai, Bách Phi Thần nâng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, khóe miệng vẫn treo nụ cười không rõ.
“Hoàng thượng.” Ngụy Trung Hiền trong tay đang cầm một hộp gấm xuất hiện bên cạnh Bách Phi Thần. Bách Phi Thần nhìn hắn ý bảo hắn nói tiếp.
“Man Thành Ngọc công chúa, tám trăm dặm khẩn cấp đưa tin.” Ngụy Trung Hiền khom người, hai tay dâng hộp gấm đưa đến trước mặt Bách Phi Thần.
Bách Phi Thần mở ra bức mật hàm trong tay, không bao lâu, sắc mặt trở nên khó coi.
“Liễu Yên Minh ở đâu? !”