Đúng giờ tỵ, Đại Nhi rời giường rửa mặt, thay một bộ y phục cung đình đơn giản màu xanh lục, chải tóc đơn giản, trên mái tóc có một vật trang sức hình hoa mai màu đỏ tươi khéo léo cố định ở giữa, không thoa phấn, mặt mũi trang nhã càng thêm mấy phần sắc thái.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay muốn đi đâu?” Tương phi nói như vậy nhưng không có một chút ý tứ xa lánh. Ngược lại có chút hài hước, sủng nịnh. Kể từ sau khi khỏi bệnh, chỉ ở vùi trong mộ Lan Uyển, thỉnh thoảng nhiều lần cùng Đại Nhi tâm sự du ngoạn. Tâm tình tốt rất nhiều, mặt mũi cũng hồng hào toả sáng. Có lẽ hơn ba năm chưa được vui vẻ như vậy. Tỉ muội tri kỷ không phải dễ gặp được.
“Nghe nói cá cẩm ở Thủy Đình ăn thật ngon nhé.” Đại Nhi chớp mắt to thần bí nói.
Thủy Đình là một điểm sáng lớn trong hoàng cung. Bầu trời mênh mông bát ngát, những đám mây trắng lơ lửng trôi, bầu trời xanh thẳm chiếu rọi xuống mặt nước hồ màu xanh lam không gợn sóng, trong suốt rõ ràng. Bốn phía hồ nước đều có một tòa đình đơn giản xinh đẹp, chính giữa hồ nước có một tòa đình nghỉ mát xa hoa đứng lẻ loi lớn gấp ba lần bốn tòa đình xung quanh, rõ ràng không tương xứng nhưng không có cảm giác không xa cách. Làm cho người ta có một loại ảo giác ở chính giữa vốn nên xa hoa chói mắt như vậy.
Khóe miệng Tương phi run rẩy, vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Đó là cá từ núi Vân Cẩm, tám trăm dặm khẩn cấp chở về, Hoàng thượng quý như bảo bối, nghe nói bởi vì vị kia ở Hương Hinh uyển thích ăn, Hoàng thượng cố ý ở Ngự Hoa Viên làm một Thủy Đình.”
“Hả? Nói như vậy chúng ta thật đúng là có lộc ăn.” Ra vẻ nghe không hiểu ý tứ của Tương phi, Đại Nhi chỉ chỉ sau lưng Dao Kỳ cầm trên tay cái gì đó, cười hì hì nói: “Tự mình ra tay cơm no áo ấm, ta làm cá có thể tốt hơn rất nhiều so với ngự trù, Tương phi tỷ tỷ thật là có lộc ăn, có thể ăn được thứ cá do người lười nhất tự mình làm, rất đáng khoe khoang nha.”
Tương phi im lặng, hàng này thật đúng là không khách khí. Chẳng qua cũng cảm thấy nói không sai, chợt có một loại hoảng hốt không rành chuyện đời như thuở ban đầu, chơi xuân thả câu, ngâm thơ ngắm cảnh, dường như tuổi xuân đã lâu vào giờ khắc này quay về.
Đại Nhi quen đi đến đình Vũ Miên ở phía Nam, lựa chọn nơi này nguyên nhân rất đơn giản, ánh mặt trời đầy đủ, thực vật dưới nước tươi tốt, tự nhiên cá cũng nhiều. Mặc dù phía đối diện trước mặt nhìn thấy người không muốn nhìn thấy, nhưng vẫn không có ngăn trở quyết tâm cơm no áo ấm của nàng.
Đối diện bên trong đình Yêu Dung, Bách Phi Thần và một người không biết đang đàm luận chuyện gì, nhìn trang phục người này, nghĩ đến sứ thần nước Phù Diêu. Đại Nhi vốn không muốn trước mặt ngoại bang không cho Bách Phi Thần mặt mũi, nhưng nhìn thấy Hinh Tuyết chậm rãi đi đến, Đại Nhi cảm thấy trong lòng không thoải mái. Không sao cả, ánh mắt dời đến mục tiêu đình Vũ Miên.
Nóng lòng muốn lấy lòng Bách Phi Thần như vậy, chỉ sợ cuối cùng chính ngươi bị hắn bán đi còn không biết.
Mới vừa đến nơi, còn chưa ngồi vững vàng, khóe miệng Đại Nhi liền cong lên hung ác, bởi vì lấy thính lực của nàng, rõ ràng nghe được Bách Phi Thần nói với sứ thần nước Phù Diêu, không nhìn rõ diện mạo nhưng tuyệt đối là soái ca, nói như vầy.
“Khiến cho Thanh Nhung Vương tử chê cười rồi, gần đây Đại Nhi đang mâu thuẫn náo cùng trẫm, đều là trẫm chìu hư nàng, càng ngày càng không hiểu quy củ.”
Sau đó Thanh Nhung Vương tử nói thế này: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, phu thê tình thâm thật là ghen chết người khác.”
Xem ra danh tiếng của Lâm Đại Nhi, hắn cũng nghe nhiều nên thuộc. . . . . .
“Hoàng hậu nương nương ngẩn người cái gì, không ra một chút sức, buổi trưa không có mà ăn.” Tương phi ngồi vào chỗ của mình nhận lấy cần câu Dao Kỳ đưa tới, thuần thục móc mồi câu ném xuống.
Chỉ có Dao Kỳ có thể hiểu ý nghĩ trong lòng Đại Nhi.
Lão nương lúc nào thì mâu thuẫn không làm khó hắn? Lão nương lúc nào thì hiểu quy củ? Lão nương lúc nào cùng hắn phu thê tình thâm? Em gái ngươi mâu thuẫn, em gái ngươi quy củ, em gái ngươi phu thê tình thâm! Lão nương và Bách Phi Thần quan hệ duy nhất chính là không quan hệ!
“Hắc hắc, vậy chúng ta tới tranh tài xem ai câu được nhiều. Người thua phải bị phạt.” Đại Nhi ngoài miệng nói nhưng trong lòng nghĩ hoàn toàn là hai việc khác nhau, thuần thục ném ra cần câu bắt đầu bình tâm tĩnh khí, lòng không tạp niệm.
Tương phi cho rằng Đại Nhi nói gió thì có mưa, cá tính đoán chừng nửa khắc đồng hồ cũng không chịu nổi, không ngờ vẫn ngồi thật tốt, liên tiếp một canh giờ sửng sốt yên lặng. Lúc này nàng mới cảm giác Hoàng hậu nương nương vẫn không đứng đắn này là một người tâm tính cực cao. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, từng trạng thái cũng hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Xuất sắc giống như con hát, ở hoàn cảnh khác nhau suy diễn thành nhân vật khác nhau, lại thành thạo điêu luyện. Cái khác chính là nàng đem cuộc sống làm thành võ đài, lúc nào thì phải lấy trạng thái gì, căn bản không cần suy nghĩ, bởi vì thái độ đã trở thành một loại sinh hoạt.
Chợt Tương phi quơ quơ cần câu, nhìn dáng dấp Đại Nhi còn kích động hơn so với Tương phi, ánh mắt không hề chớp, mắt nhìn chằm chằm mặt nước. Chỉ thấy một con cá cẩm toàn thân màu đỏ nhả bong bóng muốn cắn mồi câu. Đại Nhi giống như con mèo nhỏ, hiện tại hận không được tóm lấy con cá kia ăn hết. Quá hấp dẫn rồi. Quả thực là đối với một người yêu thích cá tuyệt đối hấp dẫn!
“Mẹ nó! Tiên sư ngươi!”
Bên kia đang nói chuyện, hoặc là nói đang ngó chừng Đại Nhi, Bách Phi Thần và Phù Diêu Thanh Nhung không hẹn mà cùng ‘phốc’ một tiếng, bật cười. Là Đại Nhi mắng quá đặc biệt hay quá bực tức? Hinh Tuyết bắt đầu đánh đàn không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không có ý dừng lại, tiếng đàn vẫn du dương.
Tương phi sững sờ một chút, ngay sau đó cũng hì hì một tiếng bật cười. Mặt cũng cười đỏ bừng mà dừng lại không được.
“Có gì buồn cười sao? Người ta đang vì tỷ không câu được, có được hay không.” Đại Nhi quyệt miệng nói, nàng còn trông cậy vào Tương phi câu được cá trở về thể hiện bản lĩnh đấy.
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ta không được thì còn muội nữa mà, buổi trưa tuyệt đối sẽ không đói bụng .”
“Trông cậy vào ta? Tỷ cảm thấy trông cậy vào ta được sao?” Đại Nhi liếc Tương phi một cái. Nói xong đem lưỡi câu gỡ xuống, ném ra dây câu, một đường thẳng tắp gọi là lưỡi câu bay ra mặt nước.
Không chỉ có Tương phi, ngay cả Dao Kỳ và Yến nhi ở phía sau cũng dở khóc dở cười, có người câu cá như vậy sao? Không có mồi câu thì thôi, xin hỏi ngài tại sao lưỡi câu thẳng . . . . . .
“Đừng nhục chí, ít nhất ta chứng minh ‘Khương Thái Công câu cá’ chỉ là vớ vẩn.” Đại Nhi cũng không lúng túng, trực tiếp đem cần câu vứt tại chỗ, nắm một quả táo gặm.
“Ngươi nha, thật là một kẻ dở hơi.” Tương phi được Yến nhi dìu lên tới ngồi ở bên cạnh Đại Nhi.
“Hắc hắc, bảo vật dù sao cũng hơn đồng nát sắt vụn.” Cười đùa hai tiếng, lông mày không khỏi chống lên. “Dao Dao, ngươi đi gọi Lãm Nguyệt tới, nếu có người ngăn thì nói ta phân phó, nói cho bọn họ biết rõ ràng hậu cung này là do ai trông coi; nếu còn có người ngăn cản, đánh tàn phế cái chân thứ 3, sau khi đã tàn phế thì đút mị dược vứt xuống chuồng ngựa đi, a đúng rồi, thuận tiện đút cho ngựa ăn luôn.” Dao Kỳ mặt không biến sắc tim không đập, hành lễ đi xuống, đi theo Đại Nhi lâu như vậy nàng đã thấy nhiều nhưng không kinh sợ.
“Tương phi tỷ tỷ, để Yến nhi đi biển hoa đem Trúc Âm của ta tới, ít ngày trước Nguyệt Nguyệt đòi học tập cầm kỳ thư họa, thành tích của nàng, đại gia khuê tú cũng mơ ước đấy. Nay vừa đúng Tương phi tỷ tỷ ở đây, truyền thụ một phen.”
Tương phi làm sao không hiểu Đại Nhi nói là có ý gì, liền phân phó Yến nhi đi sớm về sớm. Hai người trò chuyện câu được câu không.
Hai người ở trong Yêu Dung đình không còn bình tĩnh nữa, nghe Đại Nhi phân phó Dao Kỳ và phản ứng của Dao Kỳ, Bách Phi Thần 100% xác định Dao Kỳ đã bị Đại Nhi làm cho đồng hóa, bằng không mấy ngày trước làm sao Dao Kỳ dám chống đối hắn như vậy. Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện kia, Đại Nhi thật đúng là làm được. Mà Thanh Nhung thì đơn giản hơn nhiều, vị Hoàng hậu nương nương này quả giống như lời đồn, kiêu căng ương ngạnh, chỉ được một ít canh giờ tâm tính không kiêu ngạo không nóng nảy nhưng bây giờ người đã khác, xem ra người của Lâm gia quả nhiên không đơn giản như vậy. Khó trách qua nhiều thế hệ Đế hậu đều do người Lâm gia nắm quyền. Thái hậu Bách vương triều không phải là một ví dụ rất tốt sao.