Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 8



Triệu gia làm tướng từ bao đời nay, trong phủ có sẵn thao trường để con cháu rèn luyện.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, người hầu lần lượt thắp sáng những bó đuốc xung quanh thao trường, thao trường rộng lớn dần sáng rực lên.

Tề Quốc công đứng trên đài cao cúi đầu nhìn xuống, chợt cảm thấy hơi xúc động. “Đã lâu lắm rồi ta không thấy thao trường này đốt đuốc, gia đình ta nhân khẩu ít ỏi, dưới gối cũng chỉ có mấy đứa các con, nếu các con hòa thuận thì Phủ Quốc công mới có thể trường thịnh không suy.” Dứt lời, ông quét mắt nhìn con cháu mình.

Mấy ngày nay Triệu Hoán vẫn luôn cảm thấy khó chịu, Tề Quốc công xem đứa cháu mình tìm về được như con đẻ, còn con nuôi lại hồi kinh nhậm chức, ông yêu thương cháu gái, con nuôi nhưng xưa nay chưa từng thấy ông quan tâm đứa con nối dõi như hắn, đương nhiên là khiến Triệu Hoán cảm thấy không thoải mái. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Kiệt nhưng rồi cũng không dám lỗ mãng, cúi đầu nói. “Phụ thân nói đúng.”

Thẩm Kiệt nhìn về phía thiếu nữ dưới đài, nàng đã thay một bộ y phục màu đen dành cho nam, bước vào thao trường, eo buộc chặt, tóc dài vấn trên đỉnh đầu, bây giờ đang vừa đi vừa dùng một mảnh vải buộc chặt ống tay áo. Nhìn qua là một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh nhưng tư thế hiên ngang không thể diễn tả thành lời, rất giống nàng.

Hắn nói. “Bây giờ nghĩa phụ đã tìm được Cẩn Nhi, nhân số của Phủ Quốc công sẽ ngày càng hưng vượng.”

(*) Nghĩa phụ: cha nuôi

Tề Quốc công nhìn con gái mình yêu thương đứng dưới đài, cười lớn nói. “Đấy là điều đương nhiên, khó khăn lắm Cẩn Nhi mới có thể quay về, đương nhiên ta không đành lòng gả nó ra ngoài, tương lai kén rể còn phải để thúc phụ các con kiểm tra mới được.” Dứt lời, ông nói với Thẩm Kiệt. “Tử Trừng, ở kinh thành này con cũng không có phủ đệ, Phủ Quốc công cũng là nhà của con, con cứ yên tâm ở lại đây đi. Ta cũng thích đứa trẻ Minh Châu này, một mình nó cũng thấy cô đơn, chi bằng để nó ở đây làm quen với đệ đệ, muội muội nhiều hơn.”

Tuy Thẩm Kiệt ở biên giới nhiều năm nhưng tháng nào Tề Quốc công cũng viết thư cho hắn, hỏi chuyện của hắn, cũng hay nói những chuyện trong kinh cho hắn nghe, ngày nào cũng mong chờ hắn hồi kinh. Tề Quốc công đối xử với hắn như con ruột, bây giờ hắn quay lại kinh, hiếu thảo với ông cũng không có gì sai.

“Vậy thì theo ý nghĩa phụ vậy.”

Phu thê Triệu Hoán cùng lúc nhận được hai cú sốc, Triệu Cẩn không gả ra ngoài, mà là kén rể, con trai tương lai sẽ mang họ Triệu, là huyết mạch của Tề Quốc công, còn Thẩm Kiệt quyền cao chức trọng, không phải là người dễ đối phó. Phủ Tề Quốc công…sắp đổi chủ nhân rồi.

***

Tại thao trường.

Triệu Chân đứng trước giá binh khí chọn một thanh đao, thỉnh thoảng lấy tay áng chừng, lông mày lộ khí khái anh hùng nhíu lại, dáng vẻ rất chăm chú.

Thẩm Minh Châu cảm thấy hơi buồn cười, cao thấp gì cậu cũng là giáo úy trong quân đội, giờ lại phải ở đây huy động nhân lực so chiêu với một tiểu nha đầu, kể ra lại sợ bị người khác chê cười.

Cậu sờ Minh Yển Đao bên hông mình, hay là chọn bừa một thanh đao trên giá binh khí này vậy, dùng “tuyệt thế danh đao” so chiêu cùng tiểu nha đầu này hình như cũng bắt nạt người ta quá.

Triệu Vân Kha đứng bên cạnh thấy động tác của cậu, liền chú ý tới thanh đao của cậu, từ nhỏ Triệu Vân Kha đã được Tề Quốc công dạy dỗ, tuổi nhỏ đã am hiểu kiến thức, hai mắt sáng ngời nói. “Minh Châu đại ca, đây là Minh Yển Đao sao?”

Thẩm Minh Châu nghe vậy sửng sốt, mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy, đây là Minh Yển Đao.”

Triệu Vân Kha không khỏi kinh ngạc, hưng phấn nói. “Đệ từng nhìn thấy trong Binh Khí Phổ, Minh Châu đại ca, đệ có thể xem được không?”

Minh Yển Đao xếp thứ mười trong Binh Khí Phổ, là vũ khí của danh tướng tiền triều Tạ Bính, năm ấy khi Triệu Chân tấn công nước Du, tìm được thanh đao này trong quốc khố của nước Du, nàng chê nhẹ nên vẫn chưa từng dùng, nghe nói Thẩm Kiệt có con trai nên đưa cho hắn làm quà tặng.

Thẩm Minh Châu vui vẻ tháo đao xuống đưa cho Triệu Vân Kha xem.

Triệu Chân đã chọn xong binh khí, là một thanh Cửu Hoàn Đại Đao, là thanh đao nặng nhất trong số các loại đao, bình thường chỉ có những người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh mới dùng loại đao này. Triệu Chân là một tiểu cô nương, lại dễ dàng xách được thanh đao không hợp với nàng chút nào, sải bước tới trước mặt Thẩm Minh Châu còn đùa giỡn với cậu, thanh đao nằm trong tay nàng trông nhẹ tựa cây giáo.

Thẩm Minh Châu ngạc nhiên, trách không được lại muốn so tài với cậu, quả nhiên là có chút bản lĩnh, nhưng cậu từng thấy rất nhiều người cậy mạnh nên cũng không quá sợ hãi.

Triệu Vân Kha thấy trưởng tỷ tới, vội trả lại đao cho Thẩm Minh Châu. “Minh Châu đại cả, trả đao cho huynh.”

Thẩm Minh Châu mỉm cười lắc đầu. “Đệ cứ xem đi! Ta dùng dao khác.” Dứt lời, cậu thuận tay cầm thanh đao Hàn Nguyệt Loan lên ước lượng.

Triệu Chân thấy vậy nhíu mày lại. Được lắm tiểu tử, không xem ai ra gì.

Triệu Chân ngẩng đầu nói. “Ta kiến nghị ngươi nên dùng vũ khí của ngươi đi, khi ta động thủ không phân biệt quen hay lạ đâu.”

Thẩm Minh Châu nghe vậy thì bật cười. Tiểu nha đầu này còn biết dọa người khác.

“Vậy thì xin Cẩn Nhi muội muội chỉ giáo.”

Triệu Chân cũng không nhiều lời với hắn, giơ tay vung đao về phía Thẩm Minh Châu, khí thế rất kiêu ngạo. Thẩm Minh Châu cười khẽ, quả nhiên là ngang ngược, đợi nàng tới gần, cậu khẽ nghiêng người nâng dao sang một bên, dễ dàng chặn được chiêu thức của nàng. Cậu còn chưa kịp đắc ý thì cánh tay đã trở nên tê dại, hẳn là bị đao của nàng chém vào, nhìn lưỡi dao của mình bị nàng chém nứt một vết.

Thẩm Minh Châu nhìn ánh mắt sắc bén của thiếu nữ trước mắt, lấy làm ngạc nhiên. Cậu không dám khinh địch, lùi lại mấy bước, ném Hàn Nguyệt Loan đi, rút Minh Yển Đao so chiêu với nàng.

Triệu Chân cong môi cười. “Thế mới thú vị chứ.”

Trừ phụ thân của cậu ra, Thẩm Minh Châu chưa bao giờ bị ai coi thường, tiểu nha đầu này vẫn cứ luôn coi thường cậu, khiến cậu có chút tức giận, ánh mắt lẫm liệt, chân vừa đạp đã vung đao giả vờ chém về phía nàng, định nhân lúc nàng hoảng loạn tìm được sơ hở của nàng.

Không ngờ Triệu Chân lại thản nhiên đến vậy, tới khi cậu chạy tới trước mặt, nàng chỉ lạnh lùng ngước mắt nhìn, nhanh chóng nghiêng người ra đòn uy hiếp. Tay phải nàng giơ lên, cửu đao chém về điểm sơ hở sau lưng Thẩm Minh Châu.

Thẩm Minh Châu không ngờ nàng lại phản ứng nhanh tới vậy, trong lòng chấn động, khó khăn lắm mới tránh được một đao của nàng, gắng gượng giữ vững cơ thể, nhìn nàng thêm lần nữa lại có chút cảm giác kỳ lạ.

Triệu Chân lắc lắc đại đao, mũi dao chạm đất, lạnh lùng nói. “Là nam nhi thì đừng đùa giỡn với ta, cứ đao thật súng thật chiến một lần!” Bọn họ rèn luyện lợi hại tới đâu cũng đều là người, còn Triệu Chân luyện chẳng mấy chốc đã thành lão hổ, hành động bất ngờ, sao người có thể so được với dã thú?

Thẩm Minh Châu hít một hơi thật sâu, biết nàng không phải dạng vừa, bắt đầu tính toán, quan sát nước đi của nàng. Chỉ thấy Triệu Chân cầm đại đao, vẫn chưa bày chiêu thức đặc biệt, rõ ràng khắp nơi đều có sơ hở nhưng Thẩm Minh Châu lại không có đủ tự tin ra chiêu.

Hai người giằng co một lúc, Thẩm Minh Châu nhìn mãi cũng không tìm được chiêu thức phù hợp, cậu thấy Triệu Chân giơ ngang đao lên, bước về phía cậu. Một bước, rồi lại một bước, không nhanh cũng không chậm, nhịp chân như giẫm lên nhịp tim của Thẩm Minh Châu, khiến cậu khó tiến cũng khó lui. Thẩm Minh Châu nuốt nước bọt, chỉ có thể lấy công làm thủ, lập tức giơ đao lên, cuốn theo gió thu và lá vàng đánh về phía Triệu Chân!

Triệu Chân bình tĩnh nhìn đao của cậu chém tới, thầm bật cười, dựng đao của mình lên, tiếp chiêu ở chính diện – vừa lúc phá được chiêu của Thẩm Minh Châu, đao vẫn còn ở trên không.

“Keng–” Hai đao va chạm trên không trung! Thẩm Minh Châu bị nàng chém ngay trong tư thế không làm được gì, thân đao bị Cửu Hoàn Đại Đao của nàng đè lại, gan bàn tay đau nhức từng cơn, đành buông đao xuống.

Như vậy, thắng bại đã bịnh.

Vũ khí mà Triệu Chân dùng không phải vũ khí nàng thường dùng, nàng cũng không nhẹ tay với đứa cháu này, có thể so mấy chiêu với nàng, đương nhiên là một người tài năng, nhưng lại thiếu kiên nhẫn. Kiêu ngạo là chuyện tốt, khinh địch là điều không nên. Nhưng sau này được rèn rũa thật tốt thì tương lai nhất định sẽ làm được chuyện lớn.

“Ngươi….cũng không tệ.” Triệu Chân cảm giác mình đánh giá thế này đã rất cao rồi.

Thẩm Minh Châu nhìn chằm chằm Minh Yển Đao nằm trên đất, cũng không hiểu tại sao bản thân lại bại dưới tay một tiểu nha đầu..

Người trên đài cao đã xuống thao trường từ lâu, Thẩm Kiệt nhìn thiếu nữ dưới thao trường, đôi mắt trước kia còn bình tĩnh, nay đã ngập tràn khiếp sợ. Võ công của hắn cũng là do Triệu Chân dạy, không ai quen thuộc với các chiêu thức của nàng hơn hắn, thiếu nữ này…

Hắn đột nhiên nhìn Tề Quốc công đứng bên cạnh, Tề Quốc công không nói gì, chỉ gật đầu. Thẩm Kiểu hiểu đã hiểu gần hết: Là nàng…Chính là nàng….Gì mà “vũ hóa thành tiên”, rõ ràng nàng là “dục hỏa trọng sinh” mà.”

(*) Vũ hóa thành tiên: Mọc cánh thành tiên

Dục hỏa trùng sinh: Sau khi trải qua thử thách đau đớn của lửa, có được sự tái sinh và đạt được thăng hoa trong sự tái sinh ấy. Thành ngữ này bắt nguồn từ truyền thuyết Phượng Hoàng bị thiêu cháy trong ngọn lửa năm trăm năm rồi được tái sinh trong đống tro tàn.

Thẩm Kiệt sống tới năm 40 tuổi, vẫn chưa đỏ mắt lần nào, dù là khi Triệu Sâm tử trận, hắn cũng chỉ biết xách đao ra trận báo thù cho Triệu Sâm, bây giờ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại dứng trong thao trường, hắn lại đỏ vành mắt. Nàng không chết…Nàng không chết!

Triệu Chân hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi của Thẩm Kiệt, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cháu trai mình, nàng có chút không đành lòng, bước lên nói. “Công phu của ta là do danh sư chỉ dạy, hơn nữa trời sinh ta đã mạnh mẽ, thua ta cũng không phải chuyện gì lớn. Ta vừa mới về đây, bên cạnh không có ai luyện chiêu với ta, chi bằng sau này ngươi và ta luyện võ cùng nhau đi?”

Thẩm Minh Châu nghe vậy nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy sự khó tin. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng đường đường là một giáo úy, nàng lại bảo cậu đi theo nàng luyện võ sao? Chuyện này có tính là đang sỉ nhục cậu không? Nhưng đúng thật là vừa rồi cậu bại dưới tay nàng, dù là sỉ nhục thì có sao?

Thẩm Minh Châu chưa kịp đáp lời, Thẩm Kiệt đã tới gần bọn họ, sắc mặt hắn đã khôi phục lại như thường, chỉ là ánh mắt nhìn Triệu Chân lại sáng rực hẳn lên.

“Minh Châu, bây giờ trong quân không có chuyện cần xử lý, gần đây ngươi lại lười biếng luyện võ. Vậy sau này ngươi cứ đi luyện võ cùng Cẩn Nhi đi, học hỏi thêm từ nàng, vừa rồi nàng cũng chỉ mới dùng nửa phần công lực mà thôi, chuyện người có thể học hỏi còn rất nhiều.”

Thẩm Minh Châu nghe vậy trợn tròn hai mắt, giọng cũng cao hơn bình thường. “Phụ thân!”

Thẩm Kiệt lạnh lùng nói. “Sao? Ủy khuất cho ngươi?”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân, Thẩm Minh Châu đành nuốt vào trong lời mình định nói. Là do cậu thua, khiến cho phụ thân thất vọng, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng Triệu Cẩn thực sự lợi hại hơn cậu, cậu đành nói. “Hài nhi tuân mệnh.”

Triệu Chân nhìn đứa cháu trai của mình, rồi lại nhìn về phía Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt mỉm cười với nàng, nàng cũng hiểu hắn đã biết chuyện này. Vậy thì càng tốt, sau này nàng đánh con hắn cũng không cần khách sáo nữa.

Lúc này, hai tròng mắt của Triệu Vân sáng rực lên, đi tới cạnh Triệu Chân, quỳ xuống nghiêm túc nói. “Trưởng tỷ! Đệ cũng muốn học võ cùng tỷ! Xin tỷ chỉ giáo!”

Triệu Chân nhìn về phía Triệu Vân Kha, trong lòng rất vui mừng, đứa trẻ này không hổ là do nàng và phụ thân giáo dục, hiểu thế nào là tốt nhất cho bản thân.

“Nếu Vân Kha muốn học, đương nhiên là tỷ tỷ sẽ dạy, mau đứng dậy.” Dứt lời, Triệu Chân cúi người đỡ Triệu Vân Kha dậy, tương lai Phủ Quốc công thịnh hay suy còn phải dựa vào đứa bé này.

Xem như là nhận hai học trò, trong lòng Triệu Chân vui vẻ, lập tức sắp xếp chuyện ngày mai. “Bây giờ trong tay ta không có binh khí thường dùng, ngày mai các ngươi cùng ta tới huyện Liêu một chuyến, rèn binh khí thường dùng.”

Huyện Liêu là huyện có thợ rèn nổi danh, triều đình xây dựng một xưởng chế tạo binh khí ở đây, chuyên môn chế tạo binh khí, muốn rèn một binh khí để bên mình thì nơi tốt nhất chính là huyện Liêu.

Tề Quốc công biết con gái vui vẻ, nhưng cũng không thể vội vã như vậy được.

“Cẩn Nhi, Minh Châu vừa mới về đây, đi đường đã mệt nhọc, hôm nay con gọi nó tới đây so tài vốn đã không đúng, ngày mai còn không để Minh Châu nghỉ ngơi hay sao?”

Triệu Chân nghĩ ngợi một lát thấy cũng đúng, nhưng nàng còn chưa lên tiếng, Thẩm Minh Châu đã nói. “Đa tạ sự quan tâm của Tề Quốc công, từ nhỏ Minh Châu đã theo quân, nếm trải nhiều khó khăn, bây giờ không thấy mệt, để ngài mai Minh Châu bồi Cẩn Nhi muội muội tới huyện Liêu.”

Triệu Chân nghe cậu nói, vui vẻ nhìn đứa cháu này, xem như là có khí phách.

“Hình như ngươi không nên gọi ta là muội muội nhỉ?”

Thẩm Minh Châu nghe vậy quay đầu nhìn nàng, trong mắt đã không còn sự khuất nhục, bình tĩnh nói. “Cô cô, ngày mai ta đi cùng ngươi tới huyện Liêu, được không?”

Triệu Chân nghe Thẩm Minh Châu gọi mình là “Cô cô”, lấy làm vui vẻ, cong môi cười. “Rất tốt.”

***

“Thái Thượng Hoàng, gián điệp ở phủ Tề Quốc công báo lại, nói rằng Thái Thượng Hoàng Hậu thằng công tử Thẩm gia, Thẩm đại tướng quân cho phép công tử luyện võ cùng Thái Thượng Hoàng Hậu, ngày mai sẽ tới huyện Liêu một chuyến.”

Trần Chiêu nghe vậy gật đầu, hai mắt rũ xuống bình tĩnh nhìn quyển sách trên tay, nói. “Sai người đi chuẩn bị ngựa cho ta, đương nhiên là luyện võ thì phải rèn binh khí rồi.”

Hướng Nho gật đầu đồng ý, đi huyện Liêu đoán chừng phải tốn hai, ba ngày.

“Thái Thượng Hoàng có cần thần tăng số thêm người bảo vệ ngài hay không?”

Trần Chiêu lắc đầu. “Một mình ta đi là được, không cần điều động bình lực, nhiều người bất tiện.”

Hướng Nho nghe vậy khom người lui, đợi khi xung quanh không còn động tĩnh, Trần Triêu mới ngẩng đầu nhìn ngọn lửa chập chờn, nheo mắt lại.

Sợ là Thẩm Kiệt đã biết thân phận của nàng rồi, nếu để hắn sinh ra những suy nghĩ xằng bệnh không nên nghĩ thì sợ là không tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thái Thượng Hoàng belaik: Vợ của ta chỉ có thể là vợ ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.